À ơi

À ơi

Chào mọi người, thế là tôi lại trở lại một một Longfic mới nữa. Xin lỗi vì cái tính thất thường của tôi nó không chữa được haha. Tôi viết 'À ơi' trong tâm trạng không khá hơn lúc tôi viết 'Chênh vênh' là bao nhiêu. Nhưng dĩ nhiên chỉ là lúc đầu thôi, giờ tôi đã hoàn lại sức sống rồi (con người tôi nó cứ thế). Mong rằng các bạn sẽ tìm được nhiều điều đáng suy nghĩ khi đọc câu chuyện này. 

Thật ra ý tưởng về 'À ơi' đã dồn trong đầu tôi lâu lắm rồi nhưng khổ một cái là nó rất rời rạc, lại hỗn độn với rất nhiều ý tưởng khác (vì tôi lúc nào cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện nên đôi khi không biết phải đẩy nó ra bằng cách nào) Đến khi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của 'À ơi'' tôi mới hạ quyết tâm "Sẽ viết hết những gì về gia đình ở đây" Vì vậy có thể nói 'À ơi' là một Fic hướng về gia đình.

Nói một chút về cái tên của Fic. Tôi thật sự rất rất là thích a~ Nhưng 'À ơi' không phải là do tôi đặt, nó là câu buột miệng của anh tôi khi đang chở tôi đi học về. Anh nói 'À ơi' ở một số vùng còn có nghĩa là 'Mình ơi' nữa, nghe rất hay, nếu được thì tôi viết thành fic xem sao. Và thế là tôi viết thật!

Về nội dung thì 'À ơi' là một câu chuyện nữa về cuộc sống đời thường. Nhưng khác với những Fic trước của tôi, 'À ơi' có nét gì đó dịu dàng và mềm mại hơn. Cũng vì vậy mà nó... khá là buồn. Tôi cũng không biết phải diễn tả sao, nhưng dù là những đoạn vui hay buồn, câu chuyện đều làm người ta có cảm giác giăng mắc lo âu. Như thành phố chìm trong sương mù vậy. Mờ ảo, ũ rũ.

Nhưng dĩ nhiên là tôi không muốn đè nặng tâm lý độc giả đâu, vì vậy hãy cứ thoải mái mà đọc thôi, tôi hứa là fic này sẽ không nhiều nước mắt. 

Dù sao đi nữa, tất cả những gì tôi muốn chuyển tải đó chính là: Hãy yêu thương những người xung quanh mình, đặc biệt là gia đình bạn. Ngay lập tức, ngay bây giờ khi ta còn có thể. Và hãy mạnh mẽ lên vì tình yêu của bản thân. Chỉ cần như vậy thôi đã tuyệt vời lắm rồi.