Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Yêu nhau yêu cả đường đi [Chap 14]


Chap 14
Nhân đây mận mới hỏi đào


Yunho tốt nhất là đừng có suy đoán nữa. Lần nào suy đoán là đúng y lần đó. Kết quả đều là mình chết thảm.

Nói đến đây, người đáng chết nhất chính là Park Yoochun. Đúng vậy, chính nó, luôn luôn là nó, có bao giờ là ai khác đâu!

Thật ra, mọi chuyện vốn đã tốt đẹp đâu vào đấy. Sáng hôm đó anh thức dậy, nhận ra rằng ‘A, hôm nay Changmin về!’. Bình tĩnh đánh răng, rửa mặt, thay quần áo chỉnh tề. Dự định dắt Jaejoong đi mua sắm ít đồ.

Đường đến trái tim người đàn ông một cách nhanh nhất, chính là tắt qua cái bao tử. Câu này lại càng đúng với Changmin – em trai của anh – một quý ông sành ăn chính hiệu. Yunho chưa bao giờ thấy ai có tình yêu mãnh liệt dành cho thực phẩm như vậy. Nhớ lại tài nấu nướng rất hoành tráng của tiểu yêu tinh hồi ở nhà bác Thẫm, anh chắc chắn không gây ấn tượng cho Changmin thì cũng phải để lại một dấu cộng to tướng.

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

[Download] Chênh Vênh [Completed]

Tên: Chênh Vênh 
Tác giả :  Shim YuLee
Rating : M+ - không dành cho người dưới 16 tuổi. 
Độ dài : 13 Chương - 84 trang.
Tình trạng : Hoàn thành.
Trích đoạn :
Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngờ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ yêu một người đàn ông. Thậm chí là yêu cuồng, yêu dại. Yêu đến hoang tàn. Yêu đến chênh vênh cả cuộc sống.




DO NOT TAKE OUT.

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 13] [Completed]



Ngày nắng tháng mưa, tôi vẫn ở trong căn phòng trọ cũ, không dám dời đi. Sợ lỡ đặt chân ra bên ngoài, người khác đến dẫm nát hồi ức.

Rồi cô bạn của tôi gọi đến. Cô bạn của cả tôi và em. Cô muốn gặp tôi nói chuyện. Ngay lập tức. Bữa đó tôi chẳng nghĩ gì, cứ thế mà đi.

Vừa tới nơi, cô đã gườm tôi một cái, mặt đỏ lên như đang cố gắng nhịn sự giận dữ. Cô nói tôi ngồi xuống, gọi một ly cà phê đen, không đá, không đường, rồi cầm nốc một hơi hết sạch.


“Nói tôi nghe anh có phải đàn ông không?” Cô gằn từng tiếng.

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 12]




Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy em vẫn còn đó, ngủ trên người tôi. Lúc đó tự nhiên một giọt nước mắt lại chảy xuống.

Tình yêu, dù nhìn theo cách nào đi chăng nữa, nó vẫn cứ là tình yêu.

Rời xa tôi, làm sao em sống nổi. Tôi biết không có tôi, em như nước trôi tha hương, như hoa mùa nắng hạn. Sẽ hờ hững mà chết, sẽ cô đơn mà chết. Nghĩ thôi mà tôi đã thấy sợ, thân tôi không để cho em thì biết đem vứt đi đâu đây. Làm sao mà tôi dám không cần em cơ chứ, làm sao mà tôi dám quên em?

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 11]





Bao đêm tôi đã một mình nhớ em,
đêm nay tôi lại một mình…

[Một mình – Thanh Tùng]


Không em tôi mới biết một mình.

Cuộc sống của tôi từ sau khi em đi là một chuỗi những đấu tranh dằn dặt. Tôi không chấp nhận sự thật rằng chúng tôi xa nhau. Tôi gặp em từ cái thời niên thiếu. Yêu em từ ánh nhìn đầu tiên. Tất cả mọi thứ như sợi dây ràng buột, nhỏ mà mãnh liệt, kéo cuộc đời tôi với em lại. Tôi xa em, giống như sự tréo ngoe của tạo hóa vậy.

Mặc cho mẹ tôi khuyên ngăn, tôi vẫn là thằng bất hiếu, chăm chăm mà yêu em. Tôi không dám nói mẹ hiểu cho, chỉ yên lặng chịu đòn.

Tôi sống khép kín hơn từ ngày em đi. Tính cách cũng điềm đạm đi rất nhiều. Có người nói đó là sự trưởng thành. Cũng vì vậy mà trong lòng tôi càng rõ ràng hơn về ý niệm tình cảm của bản thân.

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 10]



Có lần tôi và em cãi nhau rất lớn, đến độ tưởng tình cảm như cái ly cái tách, ném xuống sàn vỡ cái choang. Nát vụn và không hàn gắn lại được.

Lý do thật sự rất bình thường, em học làm đầu bếp, công việc đã bắt đầu ổn định, tôi thi đậu vào một trong những trường đại học hàng đầu thành phố. Việc học không khó, nhưng tiền bạc thì không biết đào đâu ra. Ba mẹ cố gắng xoay sở tiền cho tôi học. Hai người là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi, họ lao lực vì tôi, tôi dĩ nhiên là thấy xót xa. Nhưng em nhằm ngay lúc đó, làm những việc không nên làm.

Bỗng nhiên em tăng ca làm việc như điên, tiền thưởng không biết từ đâu có được cả đống, nói là cho tôi mượn đi học, sau này thành tài phải trả lại em gấp đôi. Tôi biết chắc chắn không hề có chuyện như đùa thế được. Em cực chẳng đã thân em, còn gánh gồng thêm tôi làm gì.

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 9]



Em đã biết phố đông nhiều ngõ,
đường yêu đương trắc trở.

[Ngại ngùng – Quốc Dũng]


Mười tám tuổi, đúng là biết mùi cuộc đời. Tôi sống nghèo sống khổ quen rồi, lần đầu sung sướng thế này, thấy như mình mới biết trải đời vậy.

Sau lần em khóc lóc ôm lấy tôi, em bắt đầu sống thực hơn với những mong muốn của mình. Sáng hôm sau ra đã nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt to đó. Tôi biết em nhìn, miệng cười muốn xách ngược lên vì hạnh phúc mà vẫn giả vờ bình thản để níu kéo chút phong độ.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 8]






Một hôm chị thứ của em tới chơi, dẫn theo cả thằng con trai ba tuổi. Tôi thấy con nít thì thích đến híp mắt, ôm rịt lấy thằng nhỏ đùa giỡn. Chị em từ lúc lấy chồng đã chuyển đi rất xa, về quê chồng. Thỉnh thoảng mới về thăm. Chị thương em nhất nhà. Về là phải hỏi xem em trai cưng đâu rồi.

Tối đó chị xuống bếp nấu nướng, làm bữa tiệc cho tụi tôi. Ăn nhậu thì phải vui vẻ, vui vẻ thì phải quá chén, quá chén thì phải say xỉn. Mà khi say xỉn rồi, con người dễ thành con thú.

Cuối buổi tôi đi vệ sinh, vòng ra phía sau thì thấy em đang nằm ngủ trên giường. Mặt phây phây đỏ. Tật em hễ xỉn lên là lại buồn ngủ. Tôi nhìn cho một hồi, cuối cùng để men rượu thắng, trở về sống thật với con người mình.

Chiến tranh lạnh với em gần một tuần, lòng tôi héo quắt lại, buồn rã rượi. Chỉ vì vở kịch ngu ngốc của lớp, mối quan hệ vốn đã chắp vá của tôi với em càng thêm rách nát tả tơi.

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 7]



Biết có bạn bè em tới chơi, tôi tự nhiên thấy mình nên nhìn gọn gàng một chút. Buổi chiều tôi xin anh chủ nghỉ sớm, về nhà tắm rửa.

Lúc xối mấy gáo nước đầu tiên thì nghe tiếng ồn ào, ra em về rồi. Bạn bè em đông lắm. Tiếng chân nện xuống sàn nhà nặng chịch, vồn vã. Tôi với tay lấy chai xà bông gội đầu, đổ lên tóc, lắng tai nghe tiếng người nói.


“Có mình Jaejoong ở nhà à!” Tiếng con gái. Nghe có vẻ dễ thương. Tốt nhất là cô ta tránh xa em ra.


“Không, hôm nay còn có Yunho nữa!” Em trả lời. Giọng hiền. Cái giọng khiến mỗi lần đi xa, tôi lại khổ sở thèm muốn được nghe nó.

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 6]





Cuộc sống là khối tròn xoay, con người là đám xúc xắc xoay mình trên một mớ hỗn độn đã vốn tự xoay chuyển rồi. Chóng mặt. Buồn nôn.

Tôi cũng như tất cả những đứa trẻ và người lớn sống cái trong khu tập thể này, đều đối mặt với một sự thật : chúng tôi nghèo. Sự huy hoàng chưa bao giờ thóang qua nơi đây, dù là bất kì thời điểm nào. Chỉ có cái nghèo là dai dẳng.

Tôi không khó chịu cái xuất thân của mình. Thứ yếu. Người ta cứ việc cười vào nó, rồi họ sẽ tự động vả vào mặt mình khi thấy những gì tôi làm được.

Yêu nhau yêu cả đường đi [Chap 13]


Chap 13
Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo


Cuộc đời đúng là lắm thăng trầm biến động, sống tới năm hai mươi tư, cuối cùng Yunho cũng nghiệm ra điều đó.

Chân lý trên chính thức được đúc kết sau khi anh đi chơi với Jaejoong về. Chỉ có một từ thôi. Hạnh phúc. Hạnh phúc tới chết luôn. Ngồi trên xe mà Yunho cứ tưởng mình mọc cánh bay được.

Hai người đi vòng quanh Sài Gòn, vào công viên giải trí, sau đó đi xem phim rồi ăn tối. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và tự nhiên tới nỗi khiến anh ngớt giật mình.

Có thể vì quá hỉ hả như vậy, hình như Yunho quên mất một chuyện.

Không phải Yoochun. Mọi lần thì bạn thân mến của anh sẽ là bắt nguồn của mọi tội lỗi và lộn xộn nhưng lần này không phải. Anh đang sắp đối mặt với một thứ còn kinh khủng hơn. Changmin.

Yêu nhau yêu cả đường đi [Extra 2]


30.04 - 01.05
Nghỉ lễ vui vẻ nhé các tình yêu ^^~



Ngoại truyện 2:



Trúc xinh trúc mọc đầu đình



Xin chào, tôi là Kim Junsu. Mong là các bạn còn nhớ tôi. Còn không, chắc cũng không có gì lạ, vì dù sao tôi cũng quen rồi.

Bạn đừng vội kết luận bất kỳ điều gì qua câu giới thiệu trên của tôi. Không phải tôi đánh giá thấp bản thân mà muốn tự đánh giá cao cũng không được. Làm sao tôi có thể được nhiều sự chú ý, khi những người chung quanh tôi – nói cụ thể hơn chính là anh trai tôi – lại quá sức đặc biệt như vậy.