Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Anh Chủ



Anh chàng của tôi, thật sự tôi rất nhớ anh. Cái lần anh đến Việt Nam vẫn còn quay vòng vòng trong đầu tôi đây này, anh có biết hay không hả, Anh Chủ? 

Trời mưa thật đúng lúc, đáng ra tôi nên liều mạng mà dông thẳng theo staff về khách sạn và ở đó, nhìn Anh Chủ của tôi đội mũ đen, nhai cơm, bấm điện thoại và nếu đứng chung với cô bạn, tôi sẽ còn được chết lặng vì anh vẫy tay lại. Tôi thật là ngu mà. Tại sao tôi lại nghe theo ông trời cơ chứ, đáng ra tôi nên cứ chạy theo anh cho rồi!!

Anh Chủ à, tôi nhớ giọng anh lắm. Sao anh không trở lại Hồ Chí Minh một lần nữa, tôi thật sự sẽ không để lỡ đâu.

Tôi thích bài hát mới của anh lắm, thích cực kỳ. Thích kinh khủng. Vì vậy mà muốn nghe giọng anh. Anh không biết có một con nhỏ muốn nghe tiếng của anh, muốn nhìn gần anh một chút như thế nào đâu.

Nói thật nhé,
Lần đó Tóc Đen ở xa em lắm, Anh Chủ cũng vậy, chỉ có Người ấy là đá banh hùng hổ bên dưới, lao về phía khán đài bên em, khiến em muốn chết luôn tại chỗ thôi. 

Anh Chủ, em thật sự, thật sự là hối tiếc lắm. Em muốn nhìn thấy anh. Vì mọi người đều biết anh rất hiền, anh dịu dàng, anh rất dễ thương với fan. Em không tin, em muốn kiểm chứng Anh Chủ a.
Sẽ còn quay lại chứ anh?

Em sẽ căng 1 banner 'Always keep the Faith' thật lớn chờ anh, anh thân mến.

Dạ khúc [Chap 5] [Completed]



Thoắt cái mà hai tháng qua như giấc mộng. Tôi buồn bã vô cùng. Thường xuyên đi dạo xung quanh căn phòng trọ, cố quên đi những ngày còn với em. Xưởng hấp bánh bao cũng bỏ qua một xó.

Ngày nào, tôi cũng ghé công viên mà hồi đó chúng tôi từng cãi nhau. Buổi sáng, đàn thiên nga vẫn thật duyên dáng bơi qua. Nó làm gợi lên trong tôi biết bao kỷ niệm. Hồi đó có lần em ra thư viện mượn một cuốn sách về các loại thú lông vũ, trong đó có làm dấu trang về thiên nga.

Thiên nga là loài có tập tính kết hôn suốt đời, chỉ chung thủy với bạn tình của mình.

Tôi từng nghe câu chuyện về những con thiên nga sau khi mất đi bạn đời đã không còn thiết gì nữa, chính vì thế tôi nói với em, cách hay nhất để giết mấy con thiên nga chính là tách chúng ra. Dù rằng tôi không biết có thật sự như vậy hay không nhưng xem ra em hoàn toàn tin vào điều đó.

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Lời tweet ngày 25.07.2011






gentlechan Choi him chan

@mjjeje 니가 있기에.. 동생들이 있는 것이고.. 니가 있기에.. 다섯이라 생각이 든다.. W is One! 멋진놈…! 좋은 하루! ^_^

gentlechan Choi him chan

“W is One!”


[Trans] @gentlechan: @mjjeje Because you’re here.. All the brothers(dongsaeng) are here.. Because of you.. We can hear your thoughts about ‘the five’.. W is One! Cool guy…! Good day! ^_^



Bởi vì có cậu ở đây… Tất cả những người anh em đều ở đây… Nhờ có cậu… Chúng tớ có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu về ” con số 5″… W là một! Chàng trai tuyệt vời…! Ngày lành nhé! ^__^


NOTE: Himchan đặc biệt tweet cho JJ hai lần với câu ” W IS ONE” và tấm hình này



Cre: Himchan’s twitter
Capture + Engtrans: As twitter
Vtrans: BOBOYUNJAE
Reup by: Kim HanKi@iStar

Update: Himchan đã xóa hai tweets trên và tweet lại như sau:

gentlechan Choi him chan

書不盡言, 言不盡意


Writing cannot express all words, words cannot encompass all ideas.

—-> Câu chữ ko thể diễn đạt hết các từ ngữ, từ ngữ cũng ko thể chứa đựng tất cả những suy nghĩ.

Credit: As Twitter

Tôi không biết sẽ còn ai đọc những dòng này nhưng thật sự tôi muốn viết ra những điều mà mình suy nghĩ. 

Nhiều lúc tôi nghĩ bộc lộ tình yêu của mình nhiều quá, những fan lớn tuổi hơn hay một số dạng người sẽ cho rằng ủy mị, rằng thật quá nữ nhi thường tình. Thậm chí tôi còn nghĩ, cứ tỏ ra gai góc một chút sẽ tốt hơn. 

Nhưng quá cứng nhắc, thỉnh thoảng tôi lại thấy mình lạc lõng. Thật sự, tôi rất vui khi nghe được ai đó thật lòng nói toẹt ra một câu "Ừ, tôi vẫn còn tin, tôi vẫn còn ngốc nghếch giữ mãi câu Always keep the faith. Tôi chỉ như thế thôi, ai nghĩ gì thì mặc kệ!" 

Bản thân tôi không phải là 1 Bias Fan. Thậm chí tôi không Bias cả Changmin, dù tôi là fan Changmin. Nên khi chia cách, muốn nghiêng về bên nào cũng chả nghiêng được, đơn giản ,với tôi, cả 5 con người đó đều rất quan trọng. 

Tôi đã khóa cả một góc thế giới của mình lại, chỉ để họ ở trong đó. Chỉ một mình họ thôi. Và sẽ không ai có thể bước vào đó được nữa. Bất kỳ nhóm nhạc nào, bất kỳ ca sỹ thần tượng hay diễn viên nào. Thậm chí sau này có chuyện gì xảy ra, việc tôi yêu thương họ vẫn còn tồn tại và tôi không bao giờ lấy làm xấu hổ. Họ hoặc không ai khác nữa. 

Tôi không dám ngờ sẽ có ngày tôi quý trọng một nhóm nhạc nhiều đến như vậy. Mỗi ngày đều có gì đó về họ lướt qua trong tôi. 

Những dòng Tweet của Jaejoong. Nó đã làm tôi thật sự hạnh phúc, và càng hạnh phúc hơn khi thấy Him chan đã trả lời lại còn hơn cả mong đợi. Những người bản địa không thể hiểu sai ngôn ngữ của chính họ được và vì vậy tôi không cần ai phân tích cho mình hiểu những điều Jaejoong viết cả. 

Tin hay không là quyền của mỗi người, tôi mệt mỏi với nhiều lần bị tạt gáo lạnh bởi những người đã từng là OT5 rồi. Nếu bạn đã suy nghĩ là sẽ ủng hộ cả 5 thì xin hãy mạnh mẽ lên và vững vàng với niềm tin của mình. Họ sẽ không bao giờ nghe theo chúng ta, vì vậy, không cần nghe theo những lời nói chia rẻ tinh thần của họ. 

Tôi đã bỏ ra từng ấy yêu thương và tôi biết nó đáng cho cái gì, 5 con người ấy xứng đáng được yêu thương nên tôi yêu thương họ. Cassiopeia yêu thương họ. Còn việc người ta suy nghĩ và đánh giá, thôi thì để họ suy nghĩ và đánh giá vậy. 

Dẫu sao, chuyện hâm mộ một ai đó cũng là chuyện của bản thân tôi với thần tượng. Người ta thấy thế nào thì đành vậy. Bạn nghĩ có đúng không?

Dạ khúc [Chap 4]




Sáng hôm sau em dậy, thấy người ngợm mặc đồ ngủ, vết thương ở chân được băng bó cẩn thận. Khuôn mặt lộ rõ sự hoài nghi, đến khi khẽ cử động mới bắt đầu la làng không ngừng.


“Đậu!! Đậu!!”


Tiếng em gọi nghe rất nức nở, vừa oán giận vừa xót xa. Thấy tôi vừa chường mặt ra với túi nước đá, em liền ngay lập tức chửi bới.


“Anh là đồ cầm thú!! Con chó nhà hàng xóm cũng tốt hơn anh!!!”


“Không được so sánh với chó!” Tôi ra lệnh, bình thản tiến lại chườm đá lên vết thương của em.


“Đồ đậu hạng hai rẻ tiền!! Không cần!!” Em hét lên, hất tung thứ tôi vừa đặt lên mắt cá chân.


“Chửi thì chửi, hất đồ nữa là tôi tét em nát đít đấy!” Tôi đanh giọng dọa, đi nhặt bịch nước đá, từ từ ngồi xuống bên giường, giúp em chườm chỗ sưng.


Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Dạ khúc [Chap 3]


Em dần làm quen với lề lối do tôi đặt ra. Buổi sáng dậy sớm chạy bộ cùng tôi, sau đó về nhà đọc sách, học bài. Tôi làm gia sư cho cả em, quyết định giúp em thi đại học. Buổi trưa em nấu cơm chờ tôi mua đồ ăn về, ăn xong, tôi chợp mắt rồi đi làm, em trông nhà, nếu buồn thì khóa cửa đi xung quanh chơi. Chiều, em lại nấu cơm chờ tôi về, cơm nước xong, tôi dạy em học.

Bản thân em cũng không đến nỗi khó chỉ bảo lắm, chỉ có điều, em làm như một cái máy. Em không đặt nhiều tình cảm vào cái nhà này, vào tôi. Yêu một mình vẫn cứ là yêu một mình.

Nhà có đĩa nhạc của ca sỹ Ngọc Sơn mà tôi rất thích, giờ nghe thì có vẻ quê mùa nhưng hồi đó, từ ngày tôi còn nhỏ xíu, mẹ đã hay bật để tôi dễ ngủ trưa. Riết rồi nó thấm vào máu, ăn vào xương tủy, khiến tôi thích lúc nào chả hay.

Mỗi lần nghe giọng mùi mẫn của Ngọc Sơn hát câu “chờ em hoài, đợi em mãi, sao em hững hờ” tôi lại thấy chạnh lòng ghê gớm. Giống như câu tôi tự vấn chính mình, em sẽ còn như vậy đến bao giờ, ngơ ngẩn, ích kỉ, kiêu căng, không yêu thương ai, không cần ai yêu thương.

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Dạ khúc [Chap 2]




Khu vườn nhà em hoàn tất vừa kịp ngày tôi nhập học. Thành tích thi vừa rồi của tôi rất khá nên đậu vào nguyện vọng một. Đó là cả một công trình mà tôi hết sức tự hào, em thì ngược lại, coi điều đó chẳng khác nào bụi bay ngoài đường. Vì dẫu sao, em từ trước đến giờ đều học tại các trường tư thục, thậm chí có năm em giở chứng, nghỉ học ở nhà, bắt phải có gia sư đến dạy.

Nghĩ tới việc không còn được thường xuyên nhìn thấy em qua lại xung quanh nữa, lòng tôi chợt chừng xuống. Hằng ngày đi học, tôi vẫn ráng dừng lại ngoài vách tường, cố nhìn vào trong xem em đang làm gì.

Có vài lần tôi viện cớ đến chơi với mấy anh chị người làm trong bếp, thấy được em đang nghịch nước ngoài bồn nhưng không thèm đả động gì đến mấy con thiên nga đang an nhàn bơi lội xung quanh. Lúc đó trong lòng trồi lên cái câu hỏi, liệu em có còn nhớ đến cái lần chúng tôi đối thoại lần trước? Về loài thiên nga ngoan cố, chỉ chung thủy với một người bạn đời của mình.

Em có còn thấy sự ngu ngốc ở chúng và sự minh mẫn ích kỉ của con người không?

Dạ khúc [Chap 1]

Author:
Shim Yulee


Rating:
M


Pairing:
YunJae


Yunho và Jaejoong thuộc về nhau vì vậy họ chắc chắn không thuộc về tôi


OOC/Romance/Angst


Warning:
Bối cảnh Việt Nam



Status:
Completed


Summary:
Chẳng biết khoảng thời gian sau đó chúng tôi đã trải qua như thế nào, mỗi lần hỏi, em đều nói với bạn bè, con cháu, sống với tôi quả là ‘ác mộng’. Nhưng hễ tôi gật đầu tán thành ý kiến đó, em lại lồng lên chửi bới.


Note:
Đáp lễ lại mọi món quà mà tôi từng nhận được. Haki, Hàn nhi, Pơ, Bikun, Sel, Zuu, Snowie, KangLee… tất cả mọi người. Cảm ơn vì đã quan tâm, yêu thương và ủng hộ Lee trong suốt khoảng thời gian qua XD Love you all!


Beta by my beloved Snowie and Zuu. Kamsahamida dear~



Dạ khúc




Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

[Tạp văn] Con đường hạnh phúc



Yunho,


Đường tắt nắng rồi. Anh đang ở đâu vậy?

Em đã nghĩ về sự linh diệu của mặt đất với bầu trời, nhưng có vẻ xa vời quá. Những thứ gần em như vậy, em còn không tài nào nắm bắt được cơ mà.

Em chưa bao giờ nói, nhưng anh có biết em buồn như thế nào không, Yunho?

Anh có biết đêm ngủ một mình lẻ loi thế nào không?

Tình ca hay mà hát xót xa lắm. Em chán tình ca, em chán tình yêu này.

Nhưng nó không thay đổi được con người em, được tình cảm của em. Em thật muốn anh trả lời cho em một câu, anh có biết không, Yunho. Có biết không anh?

Gần anh, em quên tất cả. Quên cả khoảng thời gian em vò võ một mình. Quên cả việc em đã khóc lóc vô cùng mất mặt. Quên cả rượu em đã uống, thuốc em đã hút. Em quên hết, Yunho. Em cần không gian để chứa anh vào.

Nhưng khi anh đi rồi, lại xa em. Nó khác biệt như thế giới người úp ngược xuống vậy. Những điều em chưa nói kéo đến dằn vặt em. Những lời trách móc em chưa kịp bày tỏ, những cô đơn em chưa trút xong, những nồi buồn, những lo toan chờ đợi. Trước khi em kịp làm bất kỳ điều gì cho những tủi thân ở cái tình yêu này, em đã phải đối mặt với những ngày tháng chờ đợi mới.

Một tháng chúng ta gặp nhau mấy lần? Một năm có mấy tháng? Một đời người có mấy năm?

Em không muốn nói qua điện thoại, càng không muốn ghi vào tin nhắn. Em muốn nói với anh tận mặt. Rằng em mòn mỏi, rằng em đi nhiều con đường lắm rồi, em chồn chân mỏi gối, Yunho.

Nhưng gặp anh em lại quên hết. Để rồi khi một mình, dằn vặt lại ào về, khiến em suy nghĩ đến những chuyện em chưa bao giờ suy nghĩ.

Anh có biết không, Yunho? Có biết không anh?

Nếu biết, vậy thì tại sao anh lại đi? Đáng ra anh không nên đi đâu hết. Anh nên ở cạnh em. Anh nên biết tính cách sống thiên về tình cảm của em, anh nên chờ em, nên đợi em.

Yêu thương em thật quá phức tạp, phải không? Em không bao giờ thỏa mãn với tình yêu mà mình có được.

Anh biết mà phải không Yunho? Biết mà phải không anh?

Có bao giờ anh chợt nghĩ rằng, thật ra bản thân anh hiểu hết những gì em chưa nói, hay cũng vì thế mà những lúc bên nhau, anh không tài nào nói được?

Anh có thể nói cho em không Yunho? Có biết cho em không anh? Có hiểu cho em không anh?

Hãy nói con đường anh sẽ đi, Yunho, anh yêu dấu.

Và em sẽ chờ, và em sẽ đợi…


Writen by Shim YuLee - 16.07.2011

Fangirl's time



100% my style :(( He such a charming prince :(( And his smile is ... :(( I going crazy because of him, for real :(( Such a perfect darling *scream*

What star are you from? Did you come to take my (and Jaejoong's) heart, Yunho? :((



:(( I'm Yoochun's super fangirl. This is too much :(( He is sooooooooooooooooooox1000...  charming :(( 

My boy, please come to Viet Nam again, i really really want to see your close look :(( Last time i ... that's not fair :((

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

[Tạp Văn] Tạp văn đầu tiên

"Bình thường một chút để em sống cuộc sống bình thường, khác thường một chút để em yêu anh, Yunho!" 

- Jaejoong -

Trời nắng rồi mưa, tháng ngày trôi qua, phí hoài tuổi trẻ. Biết em có buồn?
Tuơng phùng rồi ly biệt, yêu rồi không yêu, rồi lại tiếp tục yêu. Biết em có buồn?
Không phải là không thích, chỉ là bài hát đó không hợp với chúng ta. Vì anh luôn luôn nghĩ, chúng ta phải hạnh phúc, chúng ta nên hạnh phúc, chúng ta rồi sẽ hạnh phúc... Đã ở bên cạnh nhau rồi, xin em đừng buồn, Jaejoong~
- Yunho -

Changmin thích lắm cái cách các hyung mình hít thở trên sân khấu, như thể họ đang tồn tại mãnh liệt hơn tất cả loài sinh vật nào trên thế giời này.


 Người bị bắt nạt nhiều nhất, cũng là người được nhiều sự quan tâm yêu thương nhất. Đó là cách Kim Junsu tồn tại trong Tohoshinki.

"Con người có rất nhiều tính cách, vô số bộ mặt. Một Yunho hyung cho nhiều Jaejoong hyung và một Jaejoong hyung cho nhiều Yunho hyung. Chẳng phải chỉ cần thế sao?" 
- Yoochun - 


YuLee's Random Note.
Credit: shimyulee.blogspot.com - Shim YuLee@iStar
Take out with full credit

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Người tôi thương

 

Chưa thấy ai phiền phức như Người thương của tôi. Như thể một ngày không bị người khác trêu ghẹo, ăn hiếp thì sẽ ăn không ngon vậy.
Có nhiều lần tôi nhận được câu hỏi, sao lại thương Người ấy. Không thể nào lại trả lời, vì đó là Người thương nên chắc chắn là phải ... thương rồi. Cứ buồn cười thế nào ấy. Vậy mà nhiều lúc tôi thương Người ấy vẫn cứ lạc lõng.

Tôi ngại lắm cụm từ 'thiên thần' hay 'hoàn hảo', thấy nó thật giả tạo. Người tôi thương không phải thiên thần đâu, cũng chả phải ngây ngốc, thánh thiện. Nhưng Người ấy đơn thuần lắm. Cũng vì cái tính thế mà nhiều lúc, thật, chả có gì nổi bật. Nếu không có cái đam mê và giấc mơ mãnh liệt như vậy, chắc Người ấy đã chả là ai trong thế giới này. 

Người hay bị người khác bỏ quên, người mà dù có chuyện động trời gì xảy ra cũng sẽ được để sau cùng 'Người này dù sao cũng không sâu sắc đủ để đau lòng nhiều'. Nếu có bị lạc đâu đó thì cũng sẽ không nhận được nhiều lo lắng 'Người này ngoài chỗ đó còn đi đâu được'.
Cứ thế, Người thương của tôi cứ thế đấy, vừa nổi bật, vừa mờ nhạt. Ai yêu thương Người ấy rồi thì chỉ biết mỗi người ấy thôi, độc đoán đến phát ghét. Nhưng ai không phải fan Người ấy rồi thì lơ là như thể Người ấy hóa không khí.

Tôi không biết từ lúc nào, có chút suy nghĩ rằng thật ra Người ấy không buồn vì chia cắt nhiều, cho đến khi nghe những lời ca mà Người ấy viết. Ra Người tôi thương nghĩ thế đấy, ra là Người ấy cảm thấy thế đấy. Tôi cũng như người ta, để Người ấy lại sau cùng. Tôi đã khóc rất nhiều, nhất là khi nghe có người nói 'Thật ra những người như vậy mới là dạng luôn mong mọi người chú ý đến mình một chút!"

Và sau đó thì tôi chú ý. tôi đã thật sự dõi theo Người ấy. Và tôi thương Người ấy. Thương lắm. Người ta càng hờ hững, tôi càng thương. Người ta không thương Người ấy thì tôi thương. Người nào nói xấu Người ấy, tôi sẽ nói xấu lại. Người nào ghét Người ấy, tôi sẽ ghét luôn người đó. Tôi thật sự, chỉ có thể làm như vậy mà thôi. 
Vì, không hiểu sao chung quanh tôi lại đột nhiên xuất hiện nhiều người ghét-không ưa-không cảm giác với Người ấy như vậy. 

Tôi tức giận lắm, nhưng tôi biết, không ai suy nghĩ giống ai.
Anh này, anh có biết vì sao em yêu quý đến như vậy khi họ cùng anh không? Vì họ không hề coi anh như tàng hình, bốn người bọn họ đều quan tâm, chú trọng anh. Đại Nghịch hỗn láo nhưng rất thân thiết với anh. Họ thật sự, không coi anh là người ngoài lề. Họ đem đến cho anh thứ tình cảm em không tài nào truyền đến anh được. Đến tận bây giờ, em vẫn nghĩ về Đại Nghịch, Mắt Nâu và anh. Vì em biết, anh yêu quý hai người họ như thế nào. 

Keep in mind that they love you.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Anh tôi



Mắt một mí thì có gì tốt chứ, mặt nhỏ thì có gì tốt chứ, ấy vậy mà Anh tôi cái gì cũng có đủ. Thật chẳng hiểu sao lại phải yêu bù luôn cho cả cô bạn của mình. 

Ở xứ lạnh kể cũng thích, có thể thử nghiệm cái gọi là trượt băng, một đứa chỉ ất ớ phải ở cái thành phố bận rộn của một xứ sở nhiệt đới nhỏ như tôi, chẳng tài nào mườn tượng được việc được bay nhảy trên băng sẽ như thế nào. Nhưng sẽ tốt hơn Anh không té dúi dụi như vậy, tôi từng bị bầm mắt cá, nó thật sự, thật sự rất đau. Khó chịu lắm. Nhìn Anh té, tôi cũng khó chịu y như vậy. 

Anh tôi có rất nhiều, thật nhiều người ủng hộ, điều đó đôi lúc làm tôi cảm thấy ấm áp. Nếu ai cũng mắng chửi Anh, thì mắt một mí sẽ buồn lắm. Có khi mắt đã nhỏ rồi, sẽ càng nhỏ hơn nữa, để khỏi nhìn thấy người ta chán ghét mình. Vậy mà tôi cứ ngỡ 'người ta' sẽ yêu quý các Anh mãi, yêu quý Anh tôi mãi. Dù tôi biết không có gì là mãi mãi nhưng vì người ta nói nghe chân thật lắm, thành tâm lắm, nên tôi cũng ngỡ thật. Không biết Anh tôi có ngỡ thật không, có thì buồn biết bao.

Trưởng nhóm - cái danh từ nhiều chức quyền thật. Nhiều lúc thấy Anh giống khúc gỗ chịu sào để gió bên ngoài chém tới. Chưa thấy Anh than thở bao giờ, lúc nào cũng cười khoe hàm răng hột bắp đều tăm tắp, đôi mắt híp lại. Nhìn thấy yêu. Nhìn thấy xót xa. 

Ký ức đó, hiện tại bây giờ, Anh tôi có thay đổi. Nhưng Anh không biến chất, vì Anh tôi là người, có tấm lòng, có suy nghĩ. Anh đâu phải dạng quái thú vì lợi lộc mà quay sang cắn những người anh em của mình. Một người đàn ông tốt. Bị quay lưng thử hỏi ai không buồn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, sao niềm tin ít ỏi thế, sao lòng chung thủy hời hợt thế. Không ai tin lời Anh nói. Anh tôi nói "Chúng tôi sẽ không bao giờ tan rã". Và Anh tôi khóc. Anh tôi sụt kí rồi Anh trầm cảm. Vậy mà sao người tin Anh vẫn cứ ít dần. Chắc vì tâm tư họ lung lay, và họ nhàm chán mắt nâu rồi, nhàm chán trưởng nhóm rồi. Nhưng Anh thì đâu có được quyền nhàm chán họ.

Có những người của ánh hào quang bị người hâm mộ từ bỏ, chứ ai mà có nổi năng lực từ bỏ người hâm mộ của mình. Tôi chưa thấy ai như vậy bao giờ, kể cả MJ vĩ đại. 
 
Anh tôi không giành công cho mình, nhưng có người yêu quý Anh thì cứ thích kể công Anh. Giống như đang tìm cách hủy hoại cố gắng của Anh vậy. Nhất là khi, những điều đó tôi biết hết rồi, từng rớt nước mắt rồi. Không phải tôi trách, nhưng diều đáng để người khác ngưỡng mộ nhất, chính là làm trong thầm lặng, để rồi khi người ta nhìn ra, họ đều phải nể phục.
Người ta ghét rồi, thôi thì kệ người ta vậy. Ai bảo Anh tôi mắt nâu mặt nhỏ làm chi. Bàn tay thì to, với những ngón tay thon dài làm ai đó yêu. 

Em thật sự, thật sự, luôn tin tưởng và đợi chờ anh, anh thân mến. Hãy tiếp tục yêu Tóc Đen và giữ trái tim như ngày đầu tiên Anh nhé. 

Thương Anh.