tag:blogger.com,1999:blog-39991599922165503592024-02-19T10:17:30.654+07:00Lượn theo vòng trònyuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.comBlogger192125tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-54719216288940785492015-02-11T01:40:00.001+07:002015-02-11T01:40:30.118+07:00Gieo tình<h2 style="background-color: white; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; line-height: 17px; position: relative; text-align: center; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ei25a-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ei25a.0:$ei25a-0-0"><span style="color: #e06666; font-size: large;">GIEO TÌNH</span></span></h2>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2qjgj-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2qjgj" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2qjgj-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2qjgj.0:$2qjgj-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2qjgj.0:$2qjgj-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="67l9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$67l9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="67l9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$67l9.0:$67l9-0-0">Trong vô vàn đàn bà, gieo tình phải một người đàn ông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9qe80-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9qe80" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9qe80-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9qe80.0:$9qe80-0-0">Gặp gỡ thưở thiếu niên, không có tình thì cũng coi như có công.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="64tt1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$64tt1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="64tt1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$64tt1.0:$64tt1-0-0">Trăm vạn người sống, Duẫn Hạo duy nhất một</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7nr8m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7nr8m" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7nr8m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7nr8m.0:$7nr8m-0-0">Trần gian bảo sinh ra sau Tại Trung một ngày đi.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cmg9i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cmg9i" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cmg9i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cmg9i.0:$cmg9i-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cmg9i.0:$cmg9i-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="c0ije-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c0ije" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="c0ije-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c0ije.0:$c0ije-0-0">Trung đã quen tình thương niềm mến</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2qbmg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2qbmg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2qbmg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2qbmg.0:$2qbmg-0-0">Mười lăm mà đã thư ngỏ đầy tay, ý từ đầy lòng, nhưng nhớ đầy gang</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1i6ib-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1i6ib" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1i6ib-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1i6ib.0:$1i6ib-0-0">Hạo loay hoay ngược xuôi thành thị và quê hương</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="casvm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$casvm" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="casvm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$casvm.0:$casvm-0-0">Năm mười bảy được mối tình hờ kể cho qua tháng ngày.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bp4m8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bp4m8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bp4m8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bp4m8.0:$bp4m8-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bp4m8.0:$bp4m8-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8sv77-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8sv77" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8sv77-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8sv77.0:$8sv77-0-0">Hàn vi cơ cực khó khăn, khóc than chẳng kể hết được lòng ai</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2gnpg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2gnpg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2gnpg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2gnpg.0:$2gnpg-0-0">Hạo nếm trải đủ ngọt bùi, tính cách sao mà kỹ càng</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dj4p1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dj4p1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dj4p1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dj4p1.0:$dj4p1-0-0">Trung lăn lộn không ít đắng cay vẫn vậy mà phiêu lãng</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="41t6i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$41t6i" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="41t6i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$41t6i.0:$41t6i-0-0">Hai người đến bao giờ mới hợp.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8a7l4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8a7l4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8a7l4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8a7l4.0:$8a7l4-0-0"><a name='more'></a><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8a7l4.0:$8a7l4-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="qiit-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$qiit" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="qiit-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$qiit.0:$qiit-0-0">Trung đến trễ, Hạo rầy la</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d8ugm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8ugm" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d8ugm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8ugm.0:$d8ugm-0-0">Rồi thì cãi vả,</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7qlui-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7qlui" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7qlui-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7qlui.0:$7qlui-0-0">Lời nói đẩy đưa, tay chân đáp trả </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dkdcn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dkdcn" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dkdcn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dkdcn.0:$dkdcn-0-0">Hạo cứng nhắc, Hạo lo toan</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="881s6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$881s6" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="881s6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$881s6.0:$881s6-0-0">Trung vô kỷ luật, Trung hờ hững</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="38vi5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$38vi5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="38vi5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$38vi5.0:$38vi5-0-0">Hạo thế này, Trung thì thế kia</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fl3hs-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fl3hs" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fl3hs-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fl3hs.0:$fl3hs-0-0">Làm phiền đàn anh, làm phiền người khác.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="60s62-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$60s62" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="60s62-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$60s62.0:$60s62-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$60s62.0:$60s62-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4f2bp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4f2bp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4f2bp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4f2bp.0:$4f2bp-0-0">Ai cũng khuyên ngăn: "nước lửa chớ lại gần nhau".</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="e0j6l-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e0j6l" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="e0j6l-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e0j6l.0:$e0j6l-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e0j6l.0:$e0j6l-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2khnu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2khnu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2khnu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2khnu.0:$2khnu-0-0">Rồi thật nhiều năm sau, </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2nbqr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2nbqr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2nbqr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2nbqr.0:$2nbqr-0-0">Chưa có ly biệt nào đủ dài, chưa tương phùng nào đủ lâu.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="59mdg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$59mdg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="59mdg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$59mdg.0:$59mdg-0-0">Từ năm hai mươi đã dần thay đổi cách nhìn về nhau</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="62pra-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$62pra" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="62pra-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$62pra.0:$62pra-0-0">Duyên may đẩy đưa</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="91bsl-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91bsl" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="91bsl-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91bsl.0:$91bsl-0-0">Cùng nhóm cùng đội cùng xuân thanh.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="15adu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$15adu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="15adu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$15adu.0:$15adu-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$15adu.0:$15adu-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7ctsq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7ctsq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7ctsq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7ctsq.0:$7ctsq-0-0">Chắc là từ dạo mười tám</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="orge-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$orge" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="orge-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$orge.0:$orge-0-0">Trung gặp nhiều người, thương nhiều phen</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5hdlp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5hdlp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5hdlp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5hdlp.0:$5hdlp-0-0">Lắm lúc Hạo buồn, hay Hạo ghen?</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1krff-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1krff" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1krff-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1krff.0:$1krff-0-0">Hạo gặp nhiều người sao chẳng thấy nhớ nhung</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5e2ae-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5e2ae" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5e2ae-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5e2ae.0:$5e2ae-0-0">Bây giờ không tỏ đến biết khi nào ngưng.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="81hv7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$81hv7" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="81hv7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$81hv7.0:$81hv7-0-0">Tâm tư Trung vốn nhẹ nhàng xa xôi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="19apc-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$19apc" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="19apc-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$19apc.0:$19apc-0-0">Chẳng cần ai ngỏ cùng biết mối chỉ người se.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6bcsl-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6bcsl" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6bcsl-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6bcsl.0:$6bcsl-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6bcsl.0:$6bcsl-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="50ili-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$50ili" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="50ili-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$50ili.0:$50ili-0-0">Trung chẳng nghĩ yêu đương thế gian phức tạp gì</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="375j4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$375j4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="375j4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$375j4.0:$375j4-0-0">Nhận được bao bọc chở che có khó khăn chi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="44cbp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$44cbp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="44cbp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$44cbp.0:$44cbp-0-0">Hạo nghiêm khắc nhiều, nhẹ nhàng nhiều</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bjsps-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bjsps" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bjsps-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bjsps.0:$bjsps-0-0">Một khắc Trung giận, hai khắc Trung vui.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ep1t5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ep1t5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ep1t5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ep1t5.0:$ep1t5-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ep1t5.0:$ep1t5-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ep1t5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ep1t5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ep1t5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ep1t5.0:$ep1t5-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4mpas-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4mpas" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; text-align: center; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4mpas-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4mpas.0:$4mpas-0-0"><b>--o0o---</b></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="47vri-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$47vri" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="47vri-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$47vri.0:$47vri-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$47vri.0:$47vri-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="47vri-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$47vri" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="47vri-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$47vri.0:$47vri-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="685qr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$685qr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="685qr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$685qr.0:$685qr-0-0">Trong vô vàn đàn bà, gieo tình phải một người đàn ông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bt4g4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bt4g4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bt4g4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bt4g4.0:$bt4g4-0-0">Ban đầu chỉ nghĩ chẳng thành thì coi như không</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cchpj-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cchpj" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cchpj-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cchpj.0:$cchpj-0-0">Tuyên bố với mọi người mình tự do</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="e2ec-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e2ec" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="e2ec-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e2ec.0:$e2ec-0-0">Yêu em hay yêu anh sao phải lo.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="61cga-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$61cga" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="61cga-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$61cga.0:$61cga-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$61cga.0:$61cga-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8lhtu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8lhtu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8lhtu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8lhtu.0:$8lhtu-0-0">Rồi thì cũng biết chuyện Hạo thiết tha</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6q79-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6q79" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6q79-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6q79.0:$6q79-0-0">Không phải đàn bà thì là đàn ông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3qnnp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3qnnp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3qnnp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3qnnp.0:$3qnnp-0-0">Anh em đồng đội chẳng ai ngạc nhiên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="574a8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$574a8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="574a8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$574a8.0:$574a8-0-0">Chắc vì họ biết Hạo có người thương</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="f43co-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f43co" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="f43co-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f43co.0:$f43co-0-0">Người thương còn gọi người quen</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6ie8h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6ie8h" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6ie8h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6ie8h.0:$6ie8h-0-0">Tên chẳng dám kêu nhưng ở rất gần.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="f25kg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f25kg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="f25kg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f25kg.0:$f25kg-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f25kg.0:$f25kg-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fa325-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fa325" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fa325-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fa325.0:$fa325-0-0">Từ đó Hạo ưa nhắn tin</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="91b21-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91b21" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="91b21-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91b21.0:$91b21-0-0">Từ đó Trung cũng di động kết thân</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cgp22-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cgp22" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cgp22-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cgp22.0:$cgp22-0-0">Dẫu cách vài nấc thang vẫn phải thường xuyên đối thoại hỏi han</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d4elq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d4elq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d4elq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d4elq.0:$d4elq-0-0">Trung kể ký ức gặp gỡ đầu tiên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fbmbm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fbmbm" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fbmbm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fbmbm.0:$fbmbm-0-0">Hạo cười khanh khách chuyện được gọi là anh</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="91lme-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91lme" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="91lme-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91lme.0:$91lme-0-0">Trung bảo ông chủ ghép Hạo với Thiên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7v8j4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7v8j4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7v8j4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7v8j4.0:$7v8j4-0-0">Vậy mà sao ai ai cũng muốn Trung là với Hạo.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="75h35-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$75h35" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="75h35-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$75h35.0:$75h35-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$75h35.0:$75h35-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2vmct-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2vmct" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2vmct-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2vmct.0:$2vmct-0-0">Thật sao, Hạo hỏi chơi vơi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fnmh9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fnmh9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fnmh9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fnmh9.0:$fnmh9-0-0">Trung đáp thì chuyện rành rành đó thôi.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="76dk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$76dk" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="76dk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$76dk.0:$76dk-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$76dk.0:$76dk-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ec4aj-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ec4aj" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ec4aj-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ec4aj.0:$ec4aj-0-0">Mười chín Trung ngủ không yên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="14clg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$14clg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="14clg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$14clg.0:$14clg-0-0">Đến nhà bạn chơi thì đòi nằm chung</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="c7ssf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c7ssf" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="c7ssf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c7ssf.0:$c7ssf-0-0">Bạn ngại đỏ đến mang tai, mẹ khuyên không nên mà bạn ừ luôn</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ai98u-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ai98u" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ai98u-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ai98u.0:$ai98u-0-0">Nắm tay trò chuyện cãi nhau</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="919v0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$919v0" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="919v0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$919v0.0:$919v0-0-0">Tâm sự nâng đỡ sát chung một giường</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4us15-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4us15" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4us15-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4us15.0:$4us15-0-0">Trung thì biết Hạo quá rồi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="53hdo-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$53hdo" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="53hdo-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$53hdo.0:$53hdo-0-0">Tình rõ vành vạnh, Hạo nhận đi thôi.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="b9ivs-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b9ivs" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="b9ivs-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b9ivs.0:$b9ivs-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b9ivs.0:$b9ivs-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6ts9g-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6ts9g" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6ts9g-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6ts9g.0:$6ts9g-0-0">Vậy mà qua biết bao lâu, hai người vẫn cứ ậm ờ dậm chân</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="e9drr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e9drr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="e9drr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e9drr.0:$e9drr-0-0">Hạo thì có tâm có tư, còn niềm thương nhớ hơn rất nhiều người</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9pfuq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9pfuq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9pfuq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9pfuq.0:$9pfuq-0-0">Trước giờ Trung mến đàn bà, </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9q92d-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9q92d" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9q92d-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9q92d.0:$9q92d-0-0">Hạo chẳng thể nghĩ Trung cùng đàn ông.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="b4m3i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b4m3i" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="b4m3i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b4m3i.0:$b4m3i-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b4m3i.0:$b4m3i-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="95dtl-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$95dtl" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="95dtl-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$95dtl.0:$95dtl-0-0">Trung giận Hạo tự nghĩ, nghĩ lung tung</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2ea4h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2ea4h" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2ea4h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2ea4h.0:$2ea4h-0-0">Thật sự năm tháng, chưa ai mà bằng</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1vomd-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1vomd" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1vomd-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1vomd.0:$1vomd-0-0">Mến Hạo nhất, nhớ Hạo nhất, thương cho Hạo nhất</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cr3d2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cr3d2" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cr3d2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cr3d2.0:$cr3d2-0-0">Hạo là trưởng nhóm là bạn ấu thơ</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ck06-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ck06" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ck06-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ck06.0:$ck06-0-0">Mười lăm biết Hạo tài cao</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cr810-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cr810" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cr810-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cr810.0:$cr810-0-0">Lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tuông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4momk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4momk" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4momk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4momk.0:$4momk-0-0">Hai mươi thấy Hạo dễ thương, ung dung cũng có gian nan cũng nhiều</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fets9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fets9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fets9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fets9.0:$fets9-0-0">Từng cho Hạo mượn đôi vai, </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dk6sr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dk6sr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dk6sr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dk6sr.0:$dk6sr-0-0">Từng nhờ Hạo đỡ giúp mình đôi chân.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6cejn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6cejn" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6cejn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6cejn.0:$6cejn-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6cejn.0:$6cejn-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="f44vu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f44vu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="f44vu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$f44vu.0:$f44vu-0-0">Lòng dạ cứ thế mà tuôn nào đâu Hạo lại cắn răng chối từ. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="tinb-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$tinb" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="tinb-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$tinb.0:$tinb-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$tinb.0:$tinb-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ehdmc-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ehdmc" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ehdmc-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ehdmc.0:$ehdmc-0-0">Tự dưng từ đó lạnh lùng</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bq2r4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bq2r4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bq2r4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bq2r4.0:$bq2r4-0-0">Hạo chẳng thể nhận, Trung chẳng thể buông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="b4ii7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b4ii7" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="b4ii7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b4ii7.0:$b4ii7-0-0">Hai người giữ tình bạn thân vậy mà chẳng thể nói năng câu nào</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4hfsi-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4hfsi" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4hfsi-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4hfsi.0:$4hfsi-0-0">Nhìn nhau ái ân đong đầy</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bm5e8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bm5e8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bm5e8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bm5e8.0:$bm5e8-0-0">Vậy mà chẳng thể bên nhau cho rồi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ckfbr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ckfbr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ckfbr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ckfbr.0:$ckfbr-0-0">Xương Mân Hữu Thiên Tuấn Tú là em</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="c0hiq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c0hiq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="c0hiq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c0hiq.0:$c0hiq-0-0">Ba người mệt mỏi khuyên thật lòng đi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7pq9f-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7pq9f" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7pq9f-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7pq9f.0:$7pq9f-0-0">Trung uống rượu không nguôi, đêm ngủ không mỏi, thức giấc không yên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2hpap-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2hpap" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2hpap-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2hpap.0:$2hpap-0-0">Bạn bè tụ tập buổi khuya, ra về đều có Duẫn Hạo đón đưa</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="296a6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$296a6" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="296a6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$296a6.0:$296a6-0-0">Bình thường rượu vào Trung buồn, uống cho nhiều lắm vẫn hoàn buồn hiu.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5go67-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5go67" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5go67-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5go67.0:$5go67-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5go67.0:$5go67-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8g8jp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8g8jp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8g8jp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8g8jp.0:$8g8jp-0-0">Đến hôm mượn rượu nhiễu lòng, Hạo cũng được dịp dâng đầy hơi men</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2d523-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2d523" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2d523-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2d523.0:$2d523-0-0">Hai người trò chuyện suốt đêm, đi dạo vòng quanh khu phố không đèn</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="c5e53-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c5e53" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="c5e53-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c5e53.0:$c5e53-0-0">Tơ duyên khéo kéo, khéo se</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dku8e-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dku8e" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dku8e-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dku8e.0:$dku8e-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dku8e.0:$dku8e-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9pa86-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9pa86" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9pa86-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9pa86.0:$9pa86-0-0">Ban đầu tình cờ, bây giờ tình yêu.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8q8p0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8q8p0" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8q8p0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8q8p0.0:$8q8p0-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8q8p0.0:$8q8p0-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5v6kc-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5v6kc" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5v6kc-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5v6kc.0:$5v6kc-0-0">Từ đó không gì cách ngăn,</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6ob8d-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6ob8d" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6ob8d-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6ob8d.0:$6ob8d-0-0">Trung được vẹn ý, Hạo vào đường yêu.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9upp5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9upp5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9upp5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9upp5.0:$9upp5-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9upp5.0:$9upp5-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9upp5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9upp5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9upp5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9upp5.0:$9upp5-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d8rrp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8rrp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; text-align: center; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d8rrp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8rrp.0:$d8rrp-0-0"><b>---o0o---</b></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d8rrp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8rrp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d8rrp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8rrp.0:$d8rrp-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1ac65-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1ac65" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1ac65-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1ac65.0:$1ac65-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1ac65.0:$1ac65-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1s647-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1s647" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1s647-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1s647.0:$1s647-0-0">Trong vô vàn đàn bà, gieo tình phải một người đàn ông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="878m1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$878m1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="878m1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$878m1.0:$878m1-0-0">Tại Trung thích Duẫn Hạo hơn hết thẩy mọi thứ trên đời có chết không. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d8ija-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8ija" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d8ija-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d8ija.0:$d8ija-0-0">Sau hơn chục cái một năm</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1lfbg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1lfbg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1lfbg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1lfbg.0:$1lfbg-0-0">Anh Hạo vẫn được thích nhất trần gian. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cfjm2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cfjm2" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cfjm2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cfjm2.0:$cfjm2-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cfjm2.0:$cfjm2-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3bd8e-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3bd8e" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3bd8e-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3bd8e.0:$3bd8e-0-0">Hạo còn biết làm sao, nhưng lòng vẫn chắc mình yêu trước tiên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dt0ie-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dt0ie" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dt0ie-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dt0ie.0:$dt0ie-0-0">Người ta nói Hạo sướng vui, có người yêu đến phát điên vì mình</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="99tv8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$99tv8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="99tv8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$99tv8.0:$99tv8-0-0">Hạo cười khổ sở tận tâm, </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="318en-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$318en" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="318en-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$318en.0:$318en-0-0">Anh đây cũng sắp điên vì người yêu. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3r2jn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3r2jn" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3r2jn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3r2jn.0:$3r2jn-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3r2jn.0:$3r2jn-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="412m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$412m" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="412m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$412m.0:$412m-0-0">Hạo ghen trời đất tối tăm, Trung ghen cũng chẳng kém cạnh chi ai</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="a9mcn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$a9mcn" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="a9mcn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$a9mcn.0:$a9mcn-0-0">Hai người cãi nhau thì căng, hai người yêu nhau lại càng rối ren</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bco95-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bco95" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bco95-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bco95.0:$bco95-0-0">Đội hình nhóm nhạc lao đao, lúc yêu lúc ghét, biết đường ra sao</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2vdt9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2vdt9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2vdt9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2vdt9.0:$2vdt9-0-0">Thiên Tú Mân bàn nhau</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="gcdk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$gcdk" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="gcdk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$gcdk.0:$gcdk-0-0">Đôi lứa yêu nhau chẳng nên xen vào.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="btns9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$btns9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="btns9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$btns9.0:$btns9-0-0">Trời sinh thật biết trước sau, cho nhân gian có bồ bịch thế này</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2rhtu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2rhtu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2rhtu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2rhtu.0:$2rhtu-0-0">Thôi thì nhìn cũng hay hay, ba đứa cứ hùa vào đi cho rồi.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bt7sa-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bt7sa" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bt7sa-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bt7sa.0:$bt7sa-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bt7sa.0:$bt7sa-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ej89l-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ej89l" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ej89l-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ej89l.0:$ej89l-0-0">Ngọt ngào lúc ấy kể không bao giờ đặng.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="600mt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$600mt" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="600mt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$600mt.0:$600mt-0-0">Lúc giận sóng giật rần rần, lúc hòa yên ả quấn quít</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="27q17-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$27q17" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="27q17-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$27q17.0:$27q17-0-0">Tin nhắn toàn chữ mến thương</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="rb9j-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$rb9j" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="rb9j-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$rb9j.0:$rb9j-0-0">Xa nhau một khắc tưởng như suốt đời</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7qo07-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7qo07" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7qo07-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7qo07.0:$7qo07-0-0">Thành công vang đội</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2vg77-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2vg77" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2vg77-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2vg77.0:$2vg77-0-0">Tiếng tăm bốn bề</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7ldfu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7ldfu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7ldfu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7ldfu.0:$7ldfu-0-0">Đông Phương Thần Khởi còn lạ với ai</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="btpae-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$btpae" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="btpae-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$btpae.0:$btpae-0-0">Nước nhà hay nước người ta, Hạo Trung cũng đã chinh phục hết rồi.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fjuvt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fjuvt" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fjuvt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fjuvt.0:$fjuvt-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fjuvt.0:$fjuvt-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="91vt1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91vt1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="91vt1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$91vt1.0:$91vt1-0-0">"Trong vô vàn đàn bà, gieo tình phải một người đàn ông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8kl2c-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8kl2c" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8kl2c-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8kl2c.0:$8kl2c-0-0">Em có thấy tiếc không?" </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fn1u1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fn1u1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fn1u1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fn1u1.0:$fn1u1-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fn1u1.0:$fn1u1-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2sekr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2sekr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2sekr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2sekr.0:$2sekr-0-0">Tại Trung cười sửa cho anh, anh từng này tuổi mà vẫn còn sai</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ebe4m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ebe4m" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ebe4m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ebe4m.0:$ebe4m-0-0">"Trong vô vàn người thế gian, em lại gieo tình từ thuở thiếu niên</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5hmeo-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5hmeo" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5hmeo-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5hmeo.0:$5hmeo-0-0">Người em yêu tầm đôi mươi, tên Trịnh Duẫn Hạo đến từ miền quê</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1ihjf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1ihjf" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1ihjf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1ihjf.0:$1ihjf-0-0">Anh này ngó cũng thường thôi được cái em muốn cái gì đều theo</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1cj70-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1cj70" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1cj70-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1cj70.0:$1cj70-0-0">Thích em vật ngược vật xuôi vậy mà khi hỏi cứ chối tức thì.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8rm7u-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8rm7u" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8rm7u-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8rm7u.0:$8rm7u-0-0">Thông minh cho lắm, lựa chuyện sân si,</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="aq3vr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$aq3vr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="aq3vr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$aq3vr.0:$aq3vr-0-0">Gieo em tình giống sao chẳng chịu ưng. Đến khi con ếch ngồi dựa góc bưng, nó kêu cái ọt mới ưng cho đành." </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="e6eop-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e6eop" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="e6eop-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e6eop.0:$e6eop-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e6eop.0:$e6eop-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fh1b7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fh1b7" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fh1b7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fh1b7.0:$fh1b7-0-0">Hạo cười giơ tay nắm chặt lấy tay. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ad6o9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ad6o9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ad6o9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ad6o9.0:$ad6o9-0-0">Vài năm cứ thế mà trôi, đến cột mốc đó ngừng hết nghĩ suy</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5q5nq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5q5nq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5q5nq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5q5nq.0:$5q5nq-0-0">Kiện tụng xảy ra, hiệu lệnh thực thi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8rino-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8rino" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8rino-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8rino.0:$8rino-0-0">Tiếng anh tiếng em rồi cũng xa rời từ đây. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="divm1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$divm1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="divm1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$divm1.0:$divm1-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$divm1.0:$divm1-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="divm1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$divm1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="divm1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$divm1.0:$divm1-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5d97g-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5d97g" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; text-align: center; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5d97g-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5d97g.0:$5d97g-0-0"><b>---o0o---</b></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="84hho-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$84hho" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="84hho-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$84hho.0:$84hho-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$84hho.0:$84hho-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="84hho-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$84hho" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="84hho-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$84hho.0:$84hho-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7576m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7576m" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7576m-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7576m.0:$7576m-0-0">Trong vô vàn đàn bà, gieo tình phải một người đàn ông</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6am7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6am7" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6am7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6am7.0:$6am7-0-0">Chỉ với anh Hạo vạn lòng ngóng trông.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fqfa8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fqfa8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fqfa8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fqfa8.0:$fqfa8-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fqfa8.0:$fqfa8-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5plb2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5plb2" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5plb2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5plb2.0:$5plb2-0-0">Đã được những mười mấy năm, vậy mà Trung vẫn khổ tâm như thường</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dvvlg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dvvlg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dvvlg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dvvlg.0:$dvvlg-0-0">Chia tay anh Hạo nhiêu lần</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9fmef-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9fmef" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9fmef-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9fmef.0:$9fmef-0-0">Gặp lại nhanh chóng tác hợp uyên ương</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fdbcp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fdbcp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fdbcp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fdbcp.0:$fdbcp-0-0">Thương, nhớ, trách, hờn</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9potp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9potp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9potp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9potp.0:$9potp-0-0">Vấn vương</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="anilk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$anilk" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="anilk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$anilk.0:$anilk-0-0">Nhìn nhân gian đàn ông chỉ muốn giống anh.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4ii5i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ii5i" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4ii5i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ii5i.0:$4ii5i-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ii5i.0:$4ii5i-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="oua-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$oua" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="oua-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$oua.0:$oua-0-0">Gần tuổi ba mươi, chán ngán bi ai</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="eobij-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$eobij" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="eobij-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$eobij.0:$eobij-0-0">Tan nát tấm lòng cũng ba bốn lần</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="57n43-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$57n43" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="57n43-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$57n43.0:$57n43-0-0">Có khi vài tháng từ ly, chẳng nghe chẳng biết, chẳng ngó ngàng nhau</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="odg4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$odg4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="odg4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$odg4.0:$odg4-0-0">Đêm khuya nằm không ngủ ngon, gọi nhau một tiếng tình lại tới thăm.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="b3m6d-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b3m6d" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="b3m6d-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b3m6d.0:$b3m6d-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b3m6d.0:$b3m6d-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fvgg8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fvgg8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fvgg8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fvgg8.0:$fvgg8-0-0">Trung chẳng muốn thương, muốn vương,</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4sful-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4sful" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4sful-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4sful.0:$4sful-0-0">Vậy mà bên đó lại truyền "Anh nghe."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="50tak-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$50tak" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="50tak-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$50tak.0:$50tak-0-0">Trung biết Hạo trọng tiếng tăm, trọng danh trọng ảnh, trọng miệng thế nhân</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="a9j2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$a9j2" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="a9j2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$a9j2.0:$a9j2-0-0">Sau này Hạo chẳng nghĩ suy, mau mau đi lấy phụ nữ nết na. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="97ld9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$97ld9" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="97ld9-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$97ld9.0:$97ld9-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$97ld9.0:$97ld9-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dk0m6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dk0m6" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dk0m6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dk0m6.0:$dk0m6-0-0">Thiếu thời ý chí vương xa, đầu đội trời xanh, chân đạp đất ngang</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1g937-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1g937" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1g937-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1g937.0:$1g937-0-0">Tại sao Hạo lại nhát gan</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4ln1f-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ln1f" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4ln1f-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ln1f.0:$4ln1f-0-0">Tình không dám nhận, lòng không dám chia</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6g5vn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6g5vn" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6g5vn-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6g5vn.0:$6g5vn-0-0">Có người nhất mực xa lạ, gần kề thì lại dịu dàng vuốt ve</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ed5gq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ed5gq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ed5gq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ed5gq.0:$ed5gq-0-0">Chia tay đồng thời chia xa, nhóm không còn cùng, nơi không còn chung</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1bmok-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1bmok" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1bmok-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1bmok.0:$1bmok-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1bmok.0:$1bmok-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d6662-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d6662" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d6662-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d6662.0:$d6662-0-0">Hạo ở lại, Trung buôn ba. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4ahk4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ahk4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4ahk4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ahk4.0:$4ahk4-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4ahk4.0:$4ahk4-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="abaur-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$abaur" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="abaur-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$abaur.0:$abaur-0-0">Đôi ngã chia lìa đơn giản làm sao. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="av7mq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$av7mq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="av7mq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$av7mq.0:$av7mq-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$av7mq.0:$av7mq-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8e7kk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8e7kk" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8e7kk-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8e7kk.0:$8e7kk-0-0">Ấy vậy mà vẫn tới lui, hễ gặp là lại thiết tha muôn trùng. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="70bh4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$70bh4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="70bh4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$70bh4.0:$70bh4-0-0">Từ lâu Trung chẳng nhìn ai, biết rằng Hạo cũng một lòng thủy chung</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="78pbd-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$78pbd" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="78pbd-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$78pbd.0:$78pbd-0-0">Đi đâu tìm thêm một người</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3p30b-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3p30b" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3p30b-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3p30b.0:$3p30b-0-0">Lạnh lùng cũng có, nồng nàn càng dư</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="eb034-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$eb034" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="eb034-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$eb034.0:$eb034-0-0">Nghĩ rằng đẹp nhất Tại Trung, nghĩ rằng liều nhất cũng là Tại Trung.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8co9h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8co9h" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8co9h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8co9h.0:$8co9h-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8co9h.0:$8co9h-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8fsmm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8fsmm" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8fsmm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8fsmm.0:$8fsmm-0-0">Hồi đó quen tiếng rầy la, Hạo làm trưởng nhóm khó khăn công bằng</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="13fjp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$13fjp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="13fjp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$13fjp.0:$13fjp-0-0">Bây giờ chẳng còn chung nhà, Hạo bận ngày tháng, Trung bận tháng ngày</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="90tmt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$90tmt" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="90tmt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$90tmt.0:$90tmt-0-0">Đi cho biết đó biết đây, đi cho chẳng hiểu sao còn thương nhau. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7na1h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7na1h" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7na1h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7na1h.0:$7na1h-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7na1h.0:$7na1h-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fmnd4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fmnd4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fmnd4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fmnd4.0:$fmnd4-0-0">Hạo chẳng bao giờ nói đâu, </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9lrtt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9lrtt" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9lrtt-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9lrtt.0:$9lrtt-0-0">Tính hướng mặc kệ, không Trung là thôi</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="202c6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$202c6" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="202c6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$202c6.0:$202c6-0-0">Không người nhận việc đầy tay, chẳng lo tình cảm chẳng màn yêu đương</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cr76n-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cr76n" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cr76n-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cr76n.0:$cr76n-0-0">Người thích Hạo nhiều vô phương </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3a2gv-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3a2gv" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3a2gv-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3a2gv.0:$3a2gv-0-0">Nhưng Hạo lại nghĩ muốn chờ người ta</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1g7m7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1g7m7" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1g7m7-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1g7m7.0:$1g7m7-0-0">Lòng thì đã dặn không nên mà em vẫn cứ mãi gây nợ nần</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="88a5t-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$88a5t" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="88a5t-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$88a5t.0:$88a5t-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$88a5t.0:$88a5t-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1iqd0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1iqd0" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1iqd0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1iqd0.0:$1iqd0-0-0">"Chia tay đã biết bao lần, chia tay cũng được gần sáu tháng hơn.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="33o89-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$33o89" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="33o89-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$33o89.0:$33o89-0-0">Chia tay em gọi làm gì. Chia tay em gọi có được chi đâu."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="746k5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$746k5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="746k5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$746k5.0:$746k5-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$746k5.0:$746k5-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6e2ac-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6e2ac" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6e2ac-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6e2ac.0:$6e2ac-0-0">"Đã biết chia tay bao lần, em gọi để nói em còn nhớ anh.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7vgh2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7vgh2" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7vgh2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7vgh2.0:$7vgh2-0-0">Điện thoại chắc luôn gần bên, trời đang về sáng mà đáp lời liền.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5ckk5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5ckk5" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5ckk5-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5ckk5.0:$5ckk5-0-0">Anh chắc nhớ chuyện liên miên, lòng em nào cũng có quên được đâu</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9dc9n-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9dc9n" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9dc9n-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9dc9n.0:$9dc9n-0-0">Năm tháng đã qua bấy lâu, anh thêm bao tuổi em già bấy nhiêu.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4g8lp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4g8lp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4g8lp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4g8lp.0:$4g8lp-0-0">Mình bận công việc, mình bận suy nghĩ để mà quên nhau,</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="epplh-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$epplh" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="epplh-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$epplh.0:$epplh-0-0">Em vốn liều lĩnh thị phi, thôi thì không màng mà gọi cho anh.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="a2ghm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$a2ghm" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="a2ghm-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$a2ghm.0:$a2ghm-0-0">Tình nhân không thể thì tình bạn chăng?"</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ak3st-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ak3st" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ak3st-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ak3st.0:$ak3st-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ak3st.0:$ak3st-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4uss8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4uss8" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4uss8-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4uss8.0:$4uss8-0-0">"Người thương khó bỏ, ký ức khó từ. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cb9fp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cb9fp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cb9fp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cb9fp.0:$cb9fp-0-0">Em thì quá sức mưu mô, biết rằng không thể mà gợi cho anh.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dbroa-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dbroa" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dbroa-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dbroa.0:$dbroa-0-0">Tâm tư anh chẳng đổi dời, như con thuyền nhỏ đỗ bến trời đêm</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8vag2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8vag2" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8vag2-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8vag2.0:$8vag2-0-0">Qua cơn bão lớn, qua sóng dữ bồi, làm sao kịp lành hai chữ bạn thân.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d2420-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d2420" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d2420-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d2420.0:$d2420-0-0">Anh không cần nghe thấy em, không cần nhìn em, không cần về. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cu7ie-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cu7ie" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cu7ie-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cu7ie.0:$cu7ie-0-0">Nghe em chỉ sinh lòng nhớ, gặp em chỉ dễ nảy nở tình yêu. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="da34-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$da34" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="da34-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$da34.0:$da34-0-0">Thôi em đừng tiếc nuôi chi, tình nhân không thể, tình bạn tính sau."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5eq78-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5eq78" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5eq78-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5eq78.0:$5eq78-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5eq78.0:$5eq78-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="e3evg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e3evg" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="e3evg-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$e3evg.0:$e3evg-0-0">"Anh Hạo cứ trách móc đi, em cũng có điều để mà oán than</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="fggtf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fggtf" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="fggtf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$fggtf.0:$fggtf-0-0">Tình này nóng rẫy không thôi, anh thì từ lúc đã lắm lạnh lùng</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="btgdp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$btgdp" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="btgdp-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$btgdp.0:$btgdp-0-0">Khi như tình nhân khi như người dưng </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="16mfr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$16mfr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="16mfr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$16mfr.0:$16mfr-0-0">Thiên hạ cầm máy quay, anh cầm tim. Thiên hạ cần hình tượng, anh chẳng nề hà siết tay."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3hqeh-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3hqeh" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3hqeh-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3hqeh.0:$3hqeh-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3hqeh.0:$3hqeh-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2lf35-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2lf35" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2lf35-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2lf35.0:$2lf35-0-0">"Công việc chẳng còn chung chí hướng, sân khấu chẳng còn chung ánh đèn. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="39bma-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$39bma" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="39bma-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$39bma.0:$39bma-0-0">Quay lại dăm bữa rồi lại chia. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4fj08-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4fj08" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4fj08-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4fj08.0:$4fj08-0-0">Em chẳng nên buồn bã lâu. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="ddv78-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ddv78" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="ddv78-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$ddv78.0:$ddv78-0-0">Rượu uống buổi tối cô đơn nên sầu.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6r04f-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6r04f" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6r04f-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6r04f.0:$6r04f-0-0">Gọi anh chuốc thêm phiền muộn_"</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3isfe-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3isfe" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3isfe-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3isfe.0:$3isfe-0-0">"Nhưng tình này thực đậm sâu."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="3im93-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3im93" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="3im93-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$3im93.0:$3im93-0-0">"Năm tháng chóng qua, quá khứ sớm phai nhòa."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7jfb4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7jfb4" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7jfb4-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7jfb4.0:$7jfb4-0-0">"Thế nên mình yêu nhau đã biết bao lâu?"</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="9n6mf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9n6mf" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="9n6mf-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$9n6mf.0:$9n6mf-0-0">"Tại sao cứ phải thế này - Hạo trách - Xuyến xao muôn thuở vẫn dành cho em."</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cqiq0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cqiq0" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cqiq0-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cqiq0.0:$cqiq0-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cqiq0.0:$cqiq0-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="cql7a-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cql7a" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="cql7a-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$cql7a.0:$cql7a-0-0">Hai người thủ thỉ cả đêm. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="c3jel-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c3jel" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="c3jel-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$c3jel.0:$c3jel-0-0">Hạo sợ lắm chuyện em Trung quên mình. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="85qgh-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$85qgh" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="85qgh-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$85qgh.0:$85qgh-0-0">Nhân gian chẳng lo điều chi, người mong kẻ nhớ đếm nhiều vô biên.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bdcsi-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bdcsi" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bdcsi-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bdcsi.0:$bdcsi-0-0">Hạo sợ Trung chẳng giận hờn, dù anh lấy vợ còn đến chung vui.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="6kst-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6kst" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="6kst-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6kst.0:$6kst-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$6kst.0:$6kst-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8bntu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8bntu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8bntu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8bntu.0:$8bntu-0-0">Lại hẹn gặp gỡ, lại nhìn thấy nhau,</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="7kp0q-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7kp0q" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="7kp0q-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$7kp0q.0:$7kp0q-0-0">Gọi tên một tiếng thất kinh linh hồn</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1pkdq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1pkdq" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1pkdq-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1pkdq.0:$1pkdq-0-0">Chỉ là à ơi, </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8ke1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8ke1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8ke1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8ke1.0:$8ke1-0-0">Tình nằm ngủ yên vùng dậy bão bùng khắp nơi. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="23eit-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$23eit" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="23eit-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$23eit.0:$23eit-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$23eit.0:$23eit-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d2a2l-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d2a2l" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d2a2l-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d2a2l.0:$d2a2l-0-0">Đến giờ sắp quá ba mươi, đến giờ sắp phải nhập chốn gian nan</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5tbnr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5tbnr" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5tbnr-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5tbnr.0:$5tbnr-0-0">Quân ngũ thì có bao lâu, chẳng xá tháng năm anh cùng với em</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="2mlal-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2mlal" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="2mlal-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$2mlal.0:$2mlal-0-0">Ai ngờ đâu tuổi mười lăm, gặp nhau còn gọi danh xưng tơi bời</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="1h6ve-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1h6ve" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="1h6ve-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$1h6ve.0:$1h6ve-0-0">Lúc thì anh Hạo lúc thì anh Trung, lúc thì nạt nộ lung tung lúc thì nhờ vả kiếm tìm đến nhau.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="5nk3v-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5nk3v" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="5nk3v-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$5nk3v.0:$5nk3v-0-0">Ai ngờ đâu tuổi ba mươi, yêu đương đã được gần chục năm hơn.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="81b6u-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$81b6u" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="81b6u-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$81b6u.0:$81b6u-0-0">Lúc thì thấm thiết không buông lúc thì nằng nặc chia tay chuyến này</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="8thb3-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8thb3" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="8thb3-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$8thb3.0:$8thb3-0-0">Qua biết bao đắng sầu cay, tình anh em giữ, tình em anh cầm.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="dv19i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dv19i" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="dv19i-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dv19i.0:$dv19i-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$dv19i.0:$dv19i-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="d91g6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d91g6" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="d91g6-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$d91g6.0:$d91g6-0-0">Trong vô vàn người, gieo tình phải anh. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="bocv1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bocv1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="bocv1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$bocv1.0:$bocv1-0-0">Trong vô vàn người, gieo tình phải em. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="b599h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b599h" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="b599h-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$b599h.0:$b599h-0-0">Trong vô vàn người, gieo tình phải nhau.</span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="afvg1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$afvg1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="afvg1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$afvg1.0:$afvg1-0-0">Trồng một lần, tấm lòng muôn kiếp về sau. </span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="afvg1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$afvg1" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="afvg1-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$afvg1.0:$afvg1-0-0"><br /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4eo3p-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4eo3p" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4eo3p-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4eo3p.0:$4eo3p-0-0"><br data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4eo3p.0:$4eo3p-0-0.0" /></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4m3bu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4m3bu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4m3bu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4m3bu.0:$4m3bu-0-0"><b><i>Hết.</i></b></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4m3bu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4m3bu" style="background-color: white; color: #141823; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4m3bu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4m3bu.0:$4m3bu-0-0"><b><i><br /></i></b></span></div>
<div class="_209g _2vxa" data-block="true" data-offset-key="4m3bu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4m3bu" style="background-color: white; direction: ltr; font-family: 'helvetica neue', helvetica, arial, 'lucida grande', sans-serif; font-size: 12px; line-height: 17px; position: relative; white-space: pre-wrap;">
<span data-offset-key="4m3bu-0-0" data-reactid=".3r.1.0.1.0.1.$u_jsonp_4_16_0.0.2.0.0.0.0.1.0.$4m3bu.0:$4m3bu-0-0"><b><i><span style="color: #e06666;">(11/02/2015 - Dành tặng cho sinh nhật tuổi 29 [30 Hàn] của Yunho và Jaejoong)</span></i></b></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/16406084876043703472noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-54154118617870143762014-05-12T22:14:00.000+07:002014-05-12T22:58:45.686+07:00[Oneshot] Venus (Vệ Nữ English version)<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Author: <span style="color: #66cccc;">Shim YuLee</span></span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tranlator:<span style="color: #66cccc;"> Rùa Rô - </span>Editor:<span style="color: #66cccc;"> Quinn Travi</span></span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Characters: <span style="color: #66cccc;">Park Yoochun, Jung Yunho x Kim Jaejoong, Shim Changmin, Kim Junsu. </span>Characters do <span style="color: #66cccc;">not</span> belong to author or translator, everything is purely fiction.</span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Genre: <span style="color: #66cccc;">Homosexual/ Narrative/ Romance/ Fluff</span></span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Rating: PG-15</span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Warning:<span style="color: red;"> Story set in Vietnam (meaning our boys are Vietnamese in this). </span></span></b><b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mention of gender confusion tendency</span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Status: <span style="color: #66cccc;">Oneshot – Completed</span></span></b><br />
<b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></b><b><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Summary: <span style="color: #66cccc;">How far a writer would go just to get his insperasions.</span></span></b><br />
<br />
<br />
<h2 style="text-align: center;">
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="font-size: 40pt;"><span style="color: #66cccc; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">VENUS</span><o:p></o:p></span></div>
</h2>
<div style="text-align: right;">
<br /></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">Her, an ethereal beauty amidst this trivial world.</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">Her, an enchanting flower bestowed upon by Mother Nature.</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">Oh, like great birds amidst brightly shone spring sky.</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">I feel darkness of hell swallowing me whole.</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;"><i>Belle (Notre Dame De Paris) – Vietnamese lyrics by: Thái Thịnh</i></span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;"><i>[Note: This is an English translation from the Vietnamese version of the song]</i></span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;"><br /></span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">Belle, is the only word I know that suits her well</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">When she dances oh, the stories she can tell</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">A free bird trying out her wings to fly away</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="color: #66cccc; font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;">And when I see her move I see the hell to pay</span></div>
<div style="text-align: right;">
<span style="font-family: Georgia, Times New Roman, serif; font-size: x-small;"> <i>(English version of Belle - Notre Dame De Paris)</i> </span></div>
<br />
<a name='more'></a><br />
Recently on Tumblr people have started talking about a photo collection of a semi-professional photographer, who went by an unknown name.<br />
<br />
Only after a while, when I paid more attention, I have realized that his name was not Unknow, but instead, it was Uknow. One would easily get confused by those two names since the guy‘s profile did not have any profile pictures, background pictures nor was there any basic information about himself. He only signed in twice a month to post new photos.<br />
<br />
Incipiently, this collection wasn’t anything too extraordinary, even the tittle itself was so unremarkable that it was lost among many other fancy ones. It was just simply, My Venus.<br />
<br />
However, what caught people’s attention were the contents of the collection and the way Venus was portrayed in the photographer’s viewfinder.<br />
<br />
The work of art itself was something uniquely mysterious and bizarre; it was wild and confusing, while at the same time retaining the intrepid beauty. Every single photo captured the appearance of what seems to be the same model, but not once was her entire face or body revealed. For example, one of the photos captured the three-fourth angle of Venus’s eyes as she glances by, nonchalantly as if she couldn’t care less about anything. However, behind her delirious gaze laid a fierce desire to plunge onto the photographer. Venus seems to have her own way regarding make up. Her eyeliner is thick, messy, and as dark as the color of charcoal. It doesn’t seem that Venus’ make up belongs to any trend; instead, it was more like something she does naturally. Many of the photos in the collection, even though were taken at different times, all have the same focus on the eyes and her original make up style. Together they painted a rebellious, inconsistent, and uncontrollable Venus.<br />
<br />
Although it was obvious that Venus is a beauty, Uknow had never revealed her full face. The guy only focused on parts that seemed to be his favorites. The parts which emits the femininity that seems somewhat inappropriate.<br />
<br />
Such as the photos which captured her legs. Her pale white, porcelain smooth, and slim legs. Venus is seen sitting on a high lounge chair by the window with one foot dangled lazily from the thigh down, hovering about ten centimeters above the floor. She was wearing a pair of loose shorts, decorated with strings of colorful beads and tiny bells of different sizes. On the red carpeted floor laid all kinds of shoes and footwear. There was another shot of Venus wearing wine-red heels but the beauty seemed to be so displeased that she forcefully yanked one shoe off with her hands.<br />
<br />
But the most prominent photo has to be the one that captured from half of her nose bridge down to one of her shoulder blade. It was taken from behind when Venus was scarcely turning around, sensually displaying soft-looking muscles and the outlines of her collarbone. Venus had a thin milky silk veil with flower embroiders loosely overlaid her head, along with countless of colorful beads and strings dangling freely, but they did nothing to hide the provocative outlines of her lithe figure. Venus did not wear anything underneath, revealing skin so white that it was practically blinding.<br />
<br />
Venus’ fashion sense was also one of a kind; she likes different bold and spicy shades of color along with complicated accessories and disarranged jewelries.<br />
<br />
There were pictures of her hands, showing that the beauty worn all kinds of rings and other strangely carved accessories. Venus has one untouched ear; the other one was displayed in a detailed shot showing from one corner of her eye down to her earlobe. It was the left ear, on which Venus had a total of eight earrings. Three of them were connected by a thin golden string. Another one was a dangling waterdrop-shaped sapphire. This photo was the one got people guessing that perhaps Venus came from an aristocratic family. She might even be a foreigner.<br />
<br />
However, there were also photos of Venus’ casual everyday life. Like the one taken from behind when she was soundly asleep on the kitchen island, showing only the top of her head and the graceful curve of her back, hidden beneath a thin dark blue cotton shirt.<br />
<br />
Venus sitting on the windowsill looking outside. Venus sitting at the make-up vanity. Venus doing the gardening with her bare hands. Venus jumping into a huge puddle in the backyard. Countless of pictures showing her from the most magnificent and elegant moments to the most casual and simple ones, but most of them tended to focus on Venus' eyes and lips. Her eyes were big and dark. Her lips were small, juicy, and adorably pink, together with the shallow philtrum that makes them appear even fuller.<br />
<br />
Initially, the collection did not get much attention until a Fabric Softener Company had carelessly used one of Venus pictures in their catalog for the upcoming advertising campaign, and got caught by the netizens. In the picture they have stolen, Venus is seen spreading out a large purple quilt with silver embroiders, bringing it to half of her face so that the only thing showing was the fiery eyes staring intensely at the photographer.<br />
<br />
After Uknow worked things out with the Fabric Softener Company, he took the picture off the internet, and at the same time restricted the viewers to his Tumblr page. However, the incident still caught some online reporters’ eyes and therefore, his collection became famous overnight.<br />
<br />
People were getting more and more curious about Venus. They wanted to see the beauty’s whole face and body. Each of her separate body parts were already that captivating, imagine them being put together as a whole, it would be extremely exquisite.<br />
<br />
And most of all people were burning with the same question, who is Venus to the photographer? Was she his model, colleague, sister, lover, or spouse?<br />
<br />
Regretfully, the question had been left unanswered. Uknow never replied to fans, nor did he put any caption for his pictures. He just simply signed in to post photos, and then disappeared until half a month later.<br />
<br />
He was so arrogant that he refused all offers and contracts from famous labels that were seeking to use his photos exclusively. That was the reason why although it’s been over a year, the beautiful and sassy Venus still remains a mystery.<br />
<br />
As a writer, I never had any interest regarding trending scandals whatsoever; therefore while people were furiously gossiping and chatting about the collection, I paid no attention. It was until the Venus fever had subsided when Junsu gave me the link, and suggested that I should take a look. It was simply because “It could help you write. Didn’t you say that you ran out of inspirations?”<br />
<br />
And damn right did it help me write!<br />
<br />
There is a strange little knot about this Venus collection. I examine it again and again then end up calling Changmin over to take a look and asking for his opinion.<br />
<br />
“Something is weird, isn’t it?” I ask while lighting a cigarette.<br />
<br />
“Vaguely so. Though I’m not sure what it is.” Changmin nods his head in agreement.<br />
<br />
“Venus is obviously a beauty; she’s sexy with a bit of attitude too.” Changmin nods again. “But she… she seems to be a man.”<br />
<br />
“That’s it! That’s the thing!” Changmin shouts on top of his lungs, his face brightens up like a thousand Watts neon light. “Beautiful, feminine, yes, but something is clearly not right!”<br />
<br />
“Take a look at the photos of Venus’ feet.” I say and click on the collection again, opening the shot that captured Venus furiously taking off her shoes. Although only a part of her feet and hands were shown, the beauty’s obvious irritation could be seen seeping through her action. “This shoe size is too large for average girls, but it seems Venus still couldn’t fit. Her legs maybe slim but the size of her feet doesn’t depend on it.” Then I turn to another picture. Venus is seen sitting gingerly on a high chair beside the window, various types of footwear lying around on the floor. “In this one we only focus on her legs and the shoes so it’s easy to miss her feet. Venus is unbridling her legs so we can’t see the width of her feet. On the other hand, look at the sizes of the scattered shoes on the floor, especially those sneakers. They are clearly men’s size.”<br />
<br />
“And Venus has short hair.” I click on another shot taken from behind when Venus was turning around to look at the camera. “The photographer always purposely took photos from angles that show when Venus’s hair was clipped or pushed to one side. She also has a habit of wearing strange attires consisting of veils and strings wrapping around her, covering significant parts of her body. It’s the photographer’s advantage, if there were parts he didn’t want to be appeared on camera, he’d just ask Venus to turn a bit.”<br />
<br />
Changmin listens to my analysis attentively and seems quite serious about this discovery. He grabs the mouse and keeps going through pictures after pictures of the collection.<br />
<br />
“It’s true that the photographer purposely capture only the feminine parts.” Changmin frowns. “Here, if you look closely you’d find that Venus actually has very wide shoulder blades!”<br />
<br />
I follow his gaze; it is the picture in which Venus was using a scissor to cut a large golden bronze quilt, the curtains nearby was blowing in the way, covering half of her head and showing only her shoulders. The first time looking at this picture, no one would be able to notice whether the beauty’s shoulders are wide or narrow. They would be too busy being concerned for on Venus’s uncovered cheek, laid a small red scratch and an apparent long streak of un-dried tear.<br />
<br />
“The photographer purposely took pictures from the most feminine angles and obviously has a close relationship with Venus. They must be living together. Even the backgrounds and outfits were not something they made up for a photoshoot. Pictures were taken randomly, like an everyday portrait. This type of photos people would only take of their relatives and loved ones.”<br />
<br />
“You mean they could be a gay couple?” Changmin asks straight to the point. “What if this Uknow guy turns out to be a girl? You can’t be sure about that.”<br />
<br />
Of course I’d thought of this possibility, so I continue to explain. “Venus is obviously spoiled rotten, I mean just look at the beauty’s expensive possessions. His attitude is strange and obstinate. His choice of clothing and the way he acts is far from normal standards but it seems that he’s never been asked to change. The photographer usually chooses to capture his most feminine side although Venus is a man, buys dozens of high heels for Venus to throw around. How many women are there have this kind of hobby and personality? Unless she’s a lesbian, then yes.”<br />
<br />
Changmin nods his head; it is true that the possibility of Uknow turning out to be a woman is very low. Approximately 0.0001%. But he hasn’t given up yet, continues to give out theories.<br />
<br />
“What if Venus is a transgender?”<br />
<br />
“If that’s the case the photographer would have taken photos from the front. This Uknow guy always purposely avoids capturing the front torso and chest. Obviously it’s because there is nothing there to see.” I click on several more pictures and show them to Changmin. “These two can’t possibly be siblings or relatives. Venus has very intense feelings for the photographer. His gazes to the camera contain extreme infatuation; like he wants absolutely nothing more than just to eat the photographer up. This passion is not something you can miss. Perhaps that’s why Venus never shows irritation for being taken pictures of all the time, despite being easily displeased.”<br />
<br />
“They seem like an interesting couple!” Changmin concludes.<br />
<br />
“Very-interesting. Their fans go crazy every month because of Venus’s ethereal beauty, while at the same time wondering what is it that they feel, is so wrong about it.”<br />
<br />
“So you plan to write a book exposing the gay love story between Venus and the Unknown photographer?”<br />
<br />
“No, are you nuts? Who on Earth would do such thing? I am an admirer of Venus’ beauty myself!”<br />
<br />
“Then what are you going to do?” Changmin lazily asks. Clearly he doesn’t get where we are going with these analyses.<br />
<br />
Not wanting to waste any more of his precious time, I quickly answer: “I’m going to pay Venus and her husband a visit.”<br />
<br />
<div style="text-align: center;">
<b>---o0o---</b></div>
<br />
Junsu and I follow the direction written on a carelessly ripped piece of paper, finding our way to the D400 district. Junsu’s had to pull off many tricks to get this address; honestly it wasn’t something to brag about. But as usual, everything is easily solved in this way.<br />
<br />
D400 district is famous for being the residents of government officials’ families, businessmen, and holiday houses for overseas Vietnamese.<br />
<br />
I come without informing, nor do I think it was necessary. The way this Uknow guy posts pictures and then hides every possible information about himself shows that he doesn’t like to be bothered. He only wants the whole world to know about beautiful and enchanting Venus’s existence.<br />
<br />
When we arrive there, Junsu and I split up; he goes into a coffee shop and waits there as planned. Being an uninvited guest, if I want to be welcomed it’s best that I go alone, lest the home owner feel threatened by the presence of many people.<br />
<br />
<br />
A person opens the door after the bell had rung thrice. Although I’ve already had all kinds of expectations in my head, I didn’t expect showing up would be someone this tall and handsome.<br />
<br />
“Oh… Hello, can I help you?” The person asks as soon as he realizes I am a complete stranger.<br />
<br />
I smile politely, the kind of smile I’d normally give, then calmly introduce myself. “Good morning sir, I’m just a silent admirer. I’ve been following you for a long time on Tumblr. This sudden visit is the result of my wish to talk to you in person about something. I hope I’m not bothering you and your family?”<br />
<br />
The guy stares at me wide-eyed. Though he has single eyelids, it goes well with the shape of his face and his small straight nose. He looks his early thirty, has this aura of masculinity, is tall, well-built, and has short hair to accompany his somewhat small face.<br />
<br />
“I’m sorry but I don’t know you. Besides how did you-”<br />
<br />
“Track down your address?” I cut him off. “You can say that I have sources. But I’ll have you know that I did absolutely nothing illegal, I just used some connections. Here’s my business card.” I say as I take the card from my breast pocket. The guy takes it and carefully reads the printed information.<br />
<br />
“Park Yoochun. Freelance writer?” He asks.<br />
<br />
“Yes.”<br />
<br />
“What does it have to do with me?”<br />
<br />
“You’re Uknow on Tumblr aren’t you?” I inquire in my most friendly tone.<br />
<br />
The guy silently looks at me for a while before slowly replies. “Yes, that would be me.”<br />
<br />
“Then yes, you have something to do with it.” I tell him with a smile. “The story between you and your Venus got me really interested. So I would like to ask for your permission to interview."<br />
<br />
“No!” The guy immediately snaps then slams the door right in my face.<br />
<br />
I stand there dumbfounded for a few seconds before raising my hand to ring the bell one more time.<br />
<br />
“I said no!” The guy rudely opens the door again but before he could close it I quickly stick my foot in. So this time the door slam on my foot instead.<br />
<br />
It makes a loud noise but I keep myself from howling in pain. Instead I held onto my straight face and let out a small “Ow”.<br />
<br />
“Are you crazy!!” The guy shouts, clearly didn’t expect what just happened.<br />
<br />
“I swear I came with good intentions. Please pull the door out, it really hurts.” I smile painfully. “And I already know your Venus is a man. So no need to worry.”<br />
<br />
The guy is so surprised he is gaping like a goldfish. The reaction confirms my assumption. I expect him to soften up but no, he gets even angrier. “The answer is still no. Go away!”<br />
<br />
“I’m normally very facile but I could be extremely determined if I want to, you can tell me off now but I will surely come back tomorrow. If you’re telling me off tomorrow then I will return the day after that, and the day after that.”<br />
<br />
“I’m calling the police!”<br />
<br />
“Then my friend will come here. You can believe that I lack many things, but “friends” ain’t one of them.”<br />
<br />
“Moron!!” He is about to slam the door again. I am also half a second away from sticking my other good foot in.<br />
<br />
But it seems that God is touched by my bravery so he sends out a savior. He is even generous enough to make it the beautiful and mysterious, the one and only, Venus. His appearance is even more glorious than those godly ones in legends.<br />
<br />
“Kha Ngat!”<br />
<br />
<div style="text-align: center;">
<b>---o0o---</b></div>
<br />
And so with an awfully stung foot, I am invited in for a drink at last.<br />
<br />
Venus is sitting on a high armchair with round backrest. The armrest made of dark wood was engraved with round and elegant patterns. It looks like a Queen’s throne.<br />
<br />
“You have a very beautiful home.” I compliment while receiving a glass of water, reluctantly given by a very annoyed host. “Uknow’s taste is certainly not bad.”<br />
<br />
“My name is Yunho!” He snaps.<br />
<br />
“Oh, what a nice name!” I say the first thing appeared in my head. But the guy does not find it complimenting, instead he just coldly huffs. “You should change your name to it on Tumblr.”<br />
<br />
“To attract more shameless and unoccupied people?” Yunho grouchily says. So I am hated again. But it is true I was shameless, maybe even more so than a rock itself.<br />
<br />
“You were the one who chose to post those pictures and got people curious weren’t you?” I take a sip of water. “You yourself threw a huge question mark out there, then it’s also you who complain about people seeking the answer to it.”<br />
<br />
Yunho’s eyebrows furrow immediately, his hands resting on his hips. He is clearly pissed off because of my reasoning. The guy mutters to himself. “Writers!”<br />
<br />
I just smirk at that, then turn to look at Venus. Just as I’ve guessed, Venus is a man. The beauty is young, about twenty-five or twenty-six years old I’d say. His hair is long enough to cover his nape; the bang is swept aside and held in place with a large hairclip engraved with shiny gemstones. His face carries many feminine features mixing with masculine predominant traits. Big round eyes, small juicy lips, skin so white to the point it is pale and slightly curved nose bridge, along with an angular face frame and thick eyebrows.<br />
<br />
Venus does not wear any make up today, but has put on a shiny red lipstick color makes it seem like he’d just eaten something so red, so sweet. The beauty wears knee-length cotton pants, bundled at the end. On his wrists and ankles are interlacing bracelets and accessories with animals embroiders. The shirt Venus is wearing is the answer to his weird fashion style; it was made of eggplant embroidered cotton. The long sleeves cover a little more up to his elbows. The shirt overlays half of his thighs, both of its sides slit up to his hip.<br />
<br />
It seems that Venus isn’t Kinh*. Earlier, he’d also called Yunho in a strange dialect.<br />
<br />
“Jaejoong, honey will you please go upstairs?”<br />
<br />
Though Yunho has been downright hostile to me, how he is to Venus is completely the opposite. The guy leans down, whispering softly into the latter’s ear. Venus doesn’t seem to care about anything but Yunho, as soon as he hears his lover’s voice, he immediately looks up and fixedly stares at him.<br />
<br />
”Why?” Venus wrinkles his eyebrows.<br />
<br />
“I need to talk to our guest.” Yunho says and glances at me.<br />
<br />
“No, I wanna stay.” Venus promptly says, clinging tighter onto his chair then turns to ask me. “Who are you? I’ve never seen you before. You’re not one of Khat Ngat’s friends.”<br />
<br />
Okay what is “Kha Ngat” anyways? I thought as I make a mental note to look up the word as soon as I get home. “I’m a fan of Venus.”<br />
<br />
“Venus?” Even his own nickname sounds strange to him, so the beauty tilts his head, earrings jingling along with the movement. “Who’s Venus?”<br />
<br />
Yunho does not answer him, he just repeats the request. “Jaejoong, please go upstairs love. I’ll be there with you as soon as we’re done talking.”<br />
<br />
“Don’t you know that you’re indeed Venus?” I smile. Oh how I love causing troubles.<br />
<br />
“Venus? Who’s Venus?”<br />
<br />
“Venus is the goddess of love, beauty, fertility and desire. In Greek mythology, Venus is called Aphrodite, some versions stated that she was the mischievous Cupid’s mother.”<br />
<br />
“That’s enough. One more word and you’re out the door!” Yunho furiously snaps, interrupting our conversation. “Jaejoong, I’m carrying you upstairs.”<br />
<br />
He doesn’t even give the beauty time to react before leaning down to scoop him up into his arms like a princess, and then storms out of the living room without a single word.<br />
<br />
And so I am left all by myself, speechless.<br />
<br />
<br />
Yunho comes back after a while, the spacious and luxurious living room is occupied by just two men. Needless to say it is downright awkward.<br />
<br />
“I’m sorry, seems like I shouldn’t have said that.” I hurriedly speak up first to salvage the situation.<br />
<br />
“Seems like? If it wasn’t for Jaejoong you wouldn’t be sitting here talking nonsense!”<br />
<br />
“Chill. I’m just telling Venus what he needs to know.”<br />
<br />
“His name is Jaejoong!” Yunho scolds.<br />
<br />
“Oh, yeah, sorry, I just find that name suits him better.”<br />
<br />
“There’s nothing wrong with the name Jaejoong. Stop beating around the bush and say what the hell you need to say!"<br />
<br />
”Please don’t get mad. Seriously. I’m really just a fan; I don’t mean to interfere with your life.”<br />
<br />
“Says the one who came straight here!”<br />
<br />
“Aish, you’re so difficult. And here I thought from the pictures that Venus is the stubborn, spoiled one.”<br />
<br />
“He’s not stubborn and spoiled!” Yunho snaps again. “What do you need?”<br />
<br />
“Oh, I just need to ask you a few questions.” I open my brownleather briefcase, taking out a small notebook and a pen.<br />
<br />
“To write novels about?” Yunho raises an eyebrow.<br />
<br />
“Sort of.” I beamed.<br />
<br />
“Out!!"<br />
<br />
Three minutes later I got kicked out of the house. It looks like Venus' hubby is even more difficult than her majesty.<br />
<br />
<div style="text-align: center;">
<b>---o0o---</b></div>
<br />
Like I’ve said, I am normally an affable guy but I can be very determined if I want to. So on each morning of the following week I repeatedly show up at the house in district D400.<br />
<br />
Yunho isn’t making this any easier for me either, he turns off the doorbell and locks the gate so I can’t get near. That is when I turned to plan B – stalking. Venus sometimes watches me from the balcony or through the window, looking just as beautiful as ever together with his slim and pale figure. About a week passes by, I realize that Venus had never gone further than the front yard area. The beauty mostly stays inside, only Yunho and their housekeeper would go out to get the things he needs. Venus still dresses strangely, looking both wild and royal-like. His make-up is messy and smudgy. He always seems spaced out, only when Yunho is near then he’d focuses completely on him.<br />
<br />
By the second week, instead of calling the cops on me, Yunho invites me in. Seems like my shameless efforts have paid off.<br />
<br />
He offers me coffee, and even let Venus join us in the living room while talking.<br />
<br />
Oh and by the way, after having done much research, I found out that “Kha Ngat” is the term which refers to husbands of the Giang Ethnic group, in Kinh’s language it means “hubby”. This group lives in the far West and currently has no more than a hundred households. Their traditional occupations are rice cultivation, brocade and jewelries making.<br />
<br />
“Thank you.” I receive the hot milk coffee from the housekeeper, and then start to quietly observe my surroundings.<br />
<br />
Venus is sitting alone on his Queen’s throne, but when Yunho comes in and sits down on the sofa opposite to him, the beauty suddenly finds his seat no longer satisfying. Venus is wearing dark red silk clothes, a dangling bronze colored string with thin golden pieces ties loosely around his head.<br />
<br />
Venus completely ignores the fact that I am nearby, he just stares intensely at Yunho while fidgeting nervously on his seat.<br />
<br />
“Alright, you come here sweetheart.” Yunho finally speaks up, seems like he doesn’t have the heart to leave his Venus fidgeting alone like that.<br />
<br />
And not a second after he’d said so, Venus in all his glorious beauty stands up, and comes swooshing towards him. The long, wide sleeves and the string on his head fly in the air, making little clinking sounds. Like a scene of a film being played in slow-motion, he runs pass me. Venus throws himself onto the couch and next to Yunho, his whole body plasters to his side, head snuggles comfortably into the latter’s shoulder.<br />
<br />
Suddenly the scene seems to have transformed into an emperor’s harem somehow.<br />
<br />
As I watch the ongoing with obvious admiration, my lips unconsciously stretch into a wide smile.<br />
<br />
“I will answer a few questions but I won’t give you permission to bring them into your books.” Yunho says.<br />
<br />
Gone were the thirty percent of my intentions but it is okay, the other seventy are what’s important. “Alright. Everything’s up to you.”<br />
<br />
“Didn’t you want to use this interview as a reference to write books? You still agree even though it won’t be of any use?” Yunho looks at me suspiciously.<br />
<br />
”Sometimes it’s the curiosity that makes human unstoppable more than any primitive urges in this whole world, even the strongest warnings. Do you know about the legend of the Pandora box?”<br />
<br />
”Oh stop with the quoting. I don’t give a damn about legends and whatnots. You got five questions. So choose wisely.”<br />
<br />
”Only five?”<br />
<br />
“Exactly.”<br />
<br />
“How about six?”<br />
<br />
“No. Five.”<br />
<br />
”Just five?”<br />
<br />
“Yes, five.”<br />
<br />
“How about just a half more. Like an additional question?"<br />
<br />
"Keep on talking and it’ll be four."<br />
<br />
What a difficult gentleman, I thought while smiling dejectedly. Venus suddenly laughs too; his beautiful face brightens up a little. His sleek black hair looks like a dark, mysterious flow of river on Yunho’s shoulder.<br />
<br />
It somehow encourages me to risk pushing Yunho’s boundaries. “Okay five questions but you have to promise to answer each one thoroughly.”<br />
<br />
“What do you mean?”<br />
<br />
“You’ll have to tell me every detail and the reasons that lead to your final answers, from heads to tails. Not the three-or-four-words kind of answer.”<br />
<br />
“Why should I?” I knew Yunho would say that so I immediately attack. “Venus, I mean Jaejoong. Your hubby, your “Kha Ngat” posted your pictures all over the internet. And now I’ve came to bother you, it’s all his fault. Even so, I’m still an admirer deep down in my heart, I came with good intentions. Right now asking five questions is both for your and my sakes, after that I won’t bother you anymore. What do you think about that?”<br />
<br />
Yunho did not expect me to stoop to this level, all color drained from his face. Venus is sitting with both of his legs on the sofa, with his arms wrapped around his husband’s neck, after listening to me he thought in silence for a minute. Finally he leans in to whisper something in Yunho’s ear making the latter’s face darken.<br />
<br />
“Fine. Just ask.” Yunho tries to speak as calmly as he could.<br />
<br />
“Thanks.” This is directed at Venus. He truly is a mortal version of the goddess of beauty, everything he does is beautiful.<br />
<br />
So I put the recorder on the coffee table, and start asking the first question.<br />
<br />
<div style="text-align: center;">
<b>---o0o---</b></div>
<br />
That day’s interview went longer than I’d thought. When I got home, I replay the recorded conversation for Changmin and Junsu to listen to while I go and take a shower.<br />
<br />
“Why did you agree to let me do this interview?”<br />
<br />
“Because Jaejoong wanted to.”<br />
<br />
“Why did Jaejoong want to?”<br />
<br />
“Is this the second question?”<br />
<br />
“No. We’ve agreed that you’d answer thoroughly every single question. So you have to tell me why Jaejoong wanted you to let me do the interview.”<br />
<br />
“Based on his instinct. Jaejoong told me there’s some fate between us so he wanted me to give you a chance.”<br />
<br />
“Only because of his instinct?”<br />
<br />
“You got a problem with that? His mother used to be a very famous telepathist.”<br />
<br />
“In the Giang Ethnic I suppose?”<br />
<br />
“… How do you know?”<br />
<br />
“Oh, I heard Jaejoong called you “Kha Ngat”. Told you that I’m a fan, I’m supposed to do research about you.”<br />
<br />
“Whatever. Jaejoong’s mother was a sorceress in the Ethnic. It’s a highly respected title. Jaejoong’s telepathy was inherited from his mother. He can’t ignore his intuitions, for once appeared they will keep prodding him until he gives in and listens to them. That’s why I let you in.”<br />
<br />
“Oh… Like the sixth sense? I love this topic. Anyways let’s get to the second question. Why did you take photos of Jaejoong and had them posted on a social network even though you dislike unwanted attention?”<br />
<br />
“I’m a photographer. I have a beautiful life partner. I don’t see why I can’t take photos of him and post them.”<br />
<br />
“Aish, the rule is you have to answer from heads to tails. Was it unprompted or was it planned, why did you post them on Tumblr, why did you post them knowing there will be unwanted attention? There, you have to answer all of that.”<br />
<br />
“Obviously you’re cheating!”<br />
<br />
“You made the rules first. Rules are meant to be broken. I’m just threading my way through the loopholes.”<br />
<br />
“You are more like a professional financial scammer than a writer, you know that right?”<br />
<br />
“Haha, thanks. That’s very kind of you. Please answer the question.”<br />
<br />
“I’m a photographer so it’s only natural if I want to capture the moments I find beautiful and touching. Jaejoong doesn’t mind me taking pictures of him. He only needs me to look at him, to put all my attention on him to feel at ease. At first I kept them to myself, but Jaejoong’s never been out of the house much. Very few people get the chance to meet and interact with him, it’s regretful isn’t it?”<br />
<br />
“I totally agree. If you hadn’t posted those pictures on Tumblr and I hadn’t by chance seen them it would be a huge deficiency. Like when Apollo –“<br />
<br />
“Would you please stop quoting? I’ve read enough Greek myths and information about the war between Troy and the Greek army to last me a life time.”<br />
<br />
”Sorry, it’s just a habit. I’m highly fascinated by ancient myths and mystery tales.”<br />
<br />
”I knew that. That’s why I’m forced to do this interview.”<br />
<br />
“So you think it’s a waste of beauty if you kept those photos to yourself, that’s why you posted them on the internet?”<br />
<br />
“I didn’t realize that so many people would be interested in the collection. Its name wasn’t even special by any means. I just wanted to show someone, that my Jaejoong is –“<br />
<br />
“A breathtakingly beautiful Venus.”<br />
<br />
“You can say so. He really is. There’s nothing wrong in letting people feel the same way I’ve been feeling all along.”<br />
<br />
“Like Esméralda from the novel – okay, I won’t start quoting again.”<br />
<br />
“If it wasn’t for that damned fabric softener brand I wouldn’t have gone through so much trouble to lock a part of the collection just like that. It was a beautiful shot. I’ve always wanted more people to see it. Jaejoong was dancing the traditional dance of the Giang ethnic then, it was beautiful, he was extremely graceful. I took a bunch of pictures, it was the best among them. But in the end I had to have it removed and tossed in a corner. It’s freaking frustrating!”<br />
<br />
”I think you should be proud. The picture must be extremely beautiful, incredibly voyeuristic to the point that the fabric softener company couldn’t help but include it in their advertising project.”<br />
<br />
“They were just exploiting Jaejoong’s beautiful eyes.”<br />
<br />
“Which means they’re worthy. It proves how immensely valuable Venus’ eyes are to them, if you had compromised, you could’ve sold that picture for a great deal of money.”<br />
<br />
“I’ve never had any intention of making money from this collection since the beginning. I certainly won’t start now.”<br />
<br />
“That’s a nice thought. So you named the collection “My Venus”, and then took pictures using many gender-confusing angles. Was it to show the homosexuals’ perspective, your personal style, or was it just simply something you like?”<br />
<br />
“My Venus? Kha Ngat, does it mean that I’m your Venus?”<br />
<br />
“Yes. That’s right.”<br />
<br />
“Why Venus?”<br />
<br />
“Venus is the goddess of beauty and love. I’ve told you before sweetheart.”<br />
<br />
“So it means Kha Ngat loves me right?”<br />
<br />
“Beep”<br />
<br />
I walk out of the bathroom just to grab a towel and then come back inside, speaking loudly as I go. “I purposely paused to skip that part. You wouldn’t believe how awkward it was watching those two acted all lovey-dovey. You really should spare your ears from it.”<br />
<br />
“Beep”<br />
<br />
“Okay, ehem, back to the question, can you please tell me the reason behind the name of the collection and explain its concept?”<br />
<br />
“Well the idea has been in my mind since Jaejoong was still in the Giang ethnic. His mother was the ethnic’s sorceress; she was respected by their people. Also her telepathic powers were very strong so she was often asked by the government to help finding graves of martyrs and war invalids. Jaejoong inherited a little bit of her ability, so he was also well-respected. Besides, the Giang Ethnic tends to be a little biased towards individuals with good looks. The fairer and prettier you are, the better you are provided with. Ever since he was a kid, Jaejoong was treated like… how do I say this, like…”<br />
<br />
“A queen?”<br />
<br />
“… You can say so. Jaejoong was often chosen to participate as the main dancer in festivals, got to wear the nicest clothes, was given many jewelries. The first time I saw him I immediately thought of the word Venus.”<br />
<br />
“It really suits him.”<br />
<br />
”About the concept… it’s just my personal fetish. I’m homosexual, but that doesn’t have anything to do with it. Jaejoong’s features are not perfect but together they make people stare. I like taking photos of different parts of his body because they’re something uniquely his, those are what make him so special.”<br />
<br />
“So how did you meet your Venus?”<br />
<br />
“Meet?”<br />
<br />
“Yeah. First meet.”<br />
<br />
“Isn’t this one a bit too personal?”<br />
<br />
“It’s just telling me how you met your wife. You’ll have to tell your own children about this someday anyways… Excuse me, it’s a bit off-topic. But you will if you decide to adopt, won’t you?”<br />
<br />
“Oh we definitely will. I want lots of children.”<br />
<br />
“Jaejoong, love, let’s talk about this later.”<br />
<br />
“Kha Ngat came to Pu Nung to take pictures. But he ended up taking my pictures without permission. I was showering at the water fall, didn’t wear any clothes. So I told everyone in the village to hunt Kha Ngat down.”<br />
<br />
“Jaejoong…”<br />
<br />
“Shush, the beauty is talking.”<br />
<br />
“You-“<br />
<br />
“When I took Kha Ngat into the altar, mother seemed to like him so I told villagers to let him go.”<br />
<br />
“Must you tell him that? I was soaked, so was my camera. I treasured that camera more than my own life, it was sorrowful. I even got a fever, Jaejoong had to come watch over me, it was cold so I had to hold him under the blanket to keep warm. It was innocent. But when the villagers came in the morning, they immediately went off and planned to toss me off the waterfall.”<br />
<br />
“So what’s the big deal? You both are men.”<br />
<br />
“Jaejoong’s mother is a sorceress. Normally no one is allowed to touch her unless it’s her husband or close family members. Since his mother passed away, no one’s qualified for the title so the people secretly claimed that Jaejoong was her successor. The Giang Ethnic has a strange traditional way of marriage proposing. The guy has to sneak into the girl’s bedroom without getting caught by her family, share a blanket with her, and sleep together until morning. If the girl doesn’t want him she can refuse by calling her family and send the guy home. If she accepts, they will lie there together waiting to be found by her parents. Then they are considered engaged. Jaejoong was a virgin, the son of the sorceress, the most beautiful one in the village. To sum it up, me holding him and sleeping was unacceptable, it was considered contaminating his sacred body. So in the end I was left with two choices: marrying him to save my life, or getting pig-caged and thrown off the waterfall.”<br />
<br />
“Doesn’t your love story sound a bit forced?”<br />
<br />
“I had no intention of marrying anyone then. I’m gay; it’s not legal in our country. I’ve lived abroad for a while, it’s even troublesome there, let alone Asia.”<br />
<br />
“Yet you still married him in the end.”<br />
<br />
“If I didn’t I would have been drowned in a pig cage! Wow it’s been six years already. And honestly it wasn’t really forced, mind you… Jaejoong, well he’s…”<br />
<br />
“Life-changing?”<br />
<br />
“Is this the next question?”<br />
<br />
“No.”<br />
<br />
“Then I don’t have to answer.”<br />
<br />
“Kha Ngat is really handsome.”<br />
<br />
“There. The Giang ethnic tends to be biased towards individuals with good looks. I told you already.”<br />
<br />
“Kha Ngat also did lots of things for me, lots and lots more…”<br />
<br />
“You don’t have to tell him that Jaejoong-ah. Let’s stop here. And you, one question left.”<br />
<br />
“Can I ask Jaejoong one question? There’s paint on your wrist, are you an artist?”<br />
<br />
“Mmmhm.”<br />
<br />
“What a pleasant surprise!”<br />
<br />
"Would you like to see?”<br />
<br />
“Jaejoong!”<br />
<br />
“I like him. Mom seems to like him too. The people around him are also very friendly.”<br />
<br />
“Who’s around me?”<br />
<br />
“… Do you really want to know who’s standing beside you right now?”<br />
<br />
“…”<br />
<br />
“…”<br />
<br />
“...”<br />
<br />
“Ha-ha, probably not. Shall we go to your art room?"<br />
<br />
“Beep”<br />
<br />
<div style="text-align: center;">
<b>---o0o---</b></div>
<br />
“Here, this is a photo of his art room.” Having finished with the shower, I dry my hair with a towel while putting my phone down on the coffee table for them to see. A pretty big workshop is seen, there were messy sketches on the walls beside the paintings on canvas. A ladder was placed in the middle of the room and there was a large painting on the ceiling though not yet finished.<br />
<br />
“Wait, this style… doesn’t it belong to the artist whose pen name is T.T?” Changmin squints his eyes to look closely at the phone screen, and then repeatedly taps on it to enlarge the photo. “It’s him, it’s T.T!”<br />
<br />
“Is he a famous one?” I sit down beside my friends.<br />
<br />
“He’d only been known in recent years but his works are all highly appreciated. At the art exhibition for young artists held on Tao Dan district last time, all of T.T’s works were sold out even before they are displayed. Everybody appreciates the mysterious Eastern aura that his works possesses.”<br />
<br />
“Seems like Venus isn’t just a pretty face eh?”<br />
<br />
“Absolutely not. I’m not even joking. Can you please get another interview with them? I have to talk to Venus. His painting “Tam thac”* is highly sought after. The “Dong sang”* too!”<br />
<br />
“No can do, after this one today I’ve already promised not to bother Venus and his husband again.”<br />
<br />
“What? Why??” Junsu and Changmin both squeal, they nearly jump all over me.<br />
<br />
“This is why!” I press the play button on the recorder.<br />
<br />
“Beep”<br />
<br />
“I will not use the information you gave me for any profitable or non-profitable public works. I will not reveal them to the media or any means of advertisement. You can count on that.”<br />
<br />
“Thank you, Yoochun.”<br />
<br />
“But Yunho, for the last question, I would like to ask from you a favor. I would like to have the photo I’ve taken earlier. It would possibly be framed and hung somewhere in my halls or my living room. Someone will see it and start to question but I won’t explain anything or spit out a word about its origin. So can I?”<br />
<br />
“That photo… But I don’t want other people to find out about us –“<br />
<br />
“I know, that’s why I am willing to leave my recorder, my notebook, and erase the pictures in my phone. Absolutely everything. If you’d just let me bring that one photo home.”<br />
<br />
”Actually –“<br />
<br />
“Beep”<br />
<br />
“Eh? It’s over?” Junsu looks dazed.<br />
<br />
“Out of memory. Anyways, I’ve promised to never come and bother them again. I’ll continue on being a silent admirer, following the sassy and beautiful Venus. To be honest, the beauty’s only like that towards the husband. He’s spoiled like a princess.”<br />
<br />
“Aish, I don’t care about that! Do you know that you’ve just lost a God-given chance?” Changmin yells. “It’s T.T! Oh dear lord, I’d rather you not tell me anything!”<br />
<br />
“But what’s the photo you mentioned at the end? You brought back the recorder, and there’re pictures in your phone. So in the end he didn’t let you?”<br />
<br />
<br />
I don’t answer Junsu, just silently get up, and walk towards my room. I’d just let him deal with the distressed Changmin who’s just lost the precious chance to meet his favorite artist.<br />
<br />
In that afternoon, I left the art room for a while to answer phone calls from my editor. When I returned, it was almost twilight, the reddish orange glow of sunset appeared beautifully and stunningly in the darkness. I stepped back into the living room just to find Venus sitting on his usual spot on the windowsill, the string tied around his head was tangled. Yunho sat opposite of him, camera strap hung on his neck, one hand holding the equipment, the other gently fixing his lover’s hair.<br />
<br />
Venus lifted his eyes to look at him, with that same spellbound kind of gaze. Then slowly, Yunho leaned down, and softly pressed his lips on Venus’.<br />
<br />
Hypnotized, I took out the camera from my breast pocket and clicked.<br />
<br />
Yunho snapped out of it and looked up but I couldn’t care less. The scene had blown me away, like a lightning, it just struck straight down on me, leading me through thousands and thousands of different ideas. I knew I could lose anything except the photo I’ve just taken.<br />
<br />
In the end, Yunho only made me promise not to come back again, and I could do anything I want with the photo. It was a silhouette shot, unable to see the faces of the main characters, and although it was close, their lips were not touched yet. Even so, its significance, through the changes of times, through the disorder of universe, forever remains the same. It’s the longing, the desperation. The eternal infatuation. The wrong. The right.<br />
<br />
I held up the printed photo I’d picked up from a studio right after I left their home. It will be there, framed and hung in my hall, right where everybody can see.<br />
<br />
<br />
<div style="text-align: center;">
Title:</div>
<div style="text-align: center;">
<b><span style="color: #66cccc;">Ái </span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<i>(The love)</i></div>
<br />
<br />
(*) Kinh: Kinh ethnic group - Vietnam’s largest ethnic groups. Vietnam is a multi-ethnic country with over fifty distinct groups (54 are recognized by the Vietnamese government), each with its own language, lifestyle, and cultural heritage. Kinh or Viet people accounts for nearly 90% of the whole population.<br />
(*) Tam thac: Tắm thác means “Showering under the waterfall”<br />
(*) Dong sang: Đồng sàng means “Sleeping in the same bed”<br />
<br />
Giang ethnic and the words “Kha Ngat” or “Pu Nung” are purely fiction. They are non-existence.yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-38410033639662713982014-05-01T13:12:00.003+07:002014-05-01T13:12:42.556+07:00[Truyện ngắn] Hai ngày<h2 style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #f23110; font-weight: normal; line-height: 18px;"><span style="font-family: Helvetica Neue, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;">Hai ngày</span></span></h2>
<div style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Phần tiếp theo của <a href="http://shimyulee.blogspot.com/2013/02/mot-ngay.html" target="_blank">Một ngày</a></span><br />
<br /></div>
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Vì em có tận hai ngày sinh nhật nên anh luôn cho rằng đó là bất lợi to lớn trong việc lựa chọn thời điểm tổ chức tiệc tùng. Có điều gì ẩn trong hai con số vô tri kia và khiến anh nhức nhối mãi không yên. </span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
<br />
Anh luôn lặp đi lặp lại rằng anh thích cái ngày em thật sự đến với thế gian này hơn tất thẩy: ngày 4 tháng 2. Nghe mới trùng lấp, mới tương duyên làm sao. Em chỉ nhìn thấy thế giới này trước anh một ngày ngắn ngủi, và anh hài lòng với điều đó. Nó làm anh thấy anh nợ em, dù chỉ là trong cái cách anh bịa ra, anh nợ em một ngày.<br />
<br />
Nhưng anh vẫn không thể bỏ quên ngày 26 tháng 1. Trên tờ giấy chứng nhận sự tồn tại của em, em đã sinh trước anh tận mười ngày. Anh không muốn nợ em nhiều như vậy. Nhưng anh lại chẳng thể quên cái cách ngày 26 tháng 1 đã đem đến niềm vui hạnh phúc cho em. Vì có nó mà trước khi biết đến ngày 4 tháng 2, em vẫn có thể hân hoan chúc mừng tuổi mới cho mình.<br />
</span><br />
<a name='more'></a><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Yunho, anh là người rất gia trưởng. Anh luôn nghĩ cách để đứng đầu, đôi khi anh độc đoán và tự làm khổ mình với những ý niệm hờn trách bản thân chưa đủ tài giỏi. Con người anh háo thắng, thích chứng tỏ. Tuổi trẻ của anh chính vì như thế mà vô vàn lần gục ngã.<br />
<br />
Em thật không hiểu nổi anh. Buồn bã vì lý do gì trong khi em phải ganh tỵ với những thành tựu mà anh đã có được ngay từ lúc còn là thực tập sinh. Anh giỏi giang là thế, tại sao vẫn mãi chưa chịu thỏa mãn. Anh khó tính với chính mình, rồi anh cũng hà khắc luôn với người khác. Em phát chán với cái kiểu muốn điều khiển toàn nhân loại của anh.<br />
<br />
Bản tính em vốn ghét bị ép buộc, điều đó làm em thấy mình giống như động vật chứ không phải con người, em không được tôn trọng, em bị tổn thương. Vì vậy sự ép buộc chỉ khiến em càng muốn cứng đầu hơn nữa, nổi loạn hơn nữa.<br />
<br />
Hãy thử tưởng tượng xem, chúng ta đã ghét nhau đến mức nào. Chúng ta không thể chịu được tính khí của nhau. Chúng ta cự cãi rồi chúng ta tìm cách dằn mặt đối phương bằng đủ thứ cách thức trẻ con nhất; cuối cùng, chúng ta cũng nổi khùng lên mà động tay động chân với nhau. Trong tình huống như vậy, điều tồi tệ nhất một công ty quản lý có thể nghĩ ra đó chính là cho chúng ta vào chung một nhóm.<br />
<br />
Và buồn cười thay, họ làm thật.<br />
<br />
Họ cho chúng ta chung nhóm một lần. Rồi họ cho chúng ta chung nhóm hai lần.<br />
<br />
Chuyện này chắc phải là trò đùa của số phận, hoặc cơ bản kiếp trước chúng ta là oan gia, chúng ta còn nợ nần nhau quá nhiều. Chúng ta không thể chạy trốn khỏi cuộc sống của đối phương dù có khắc khẩu đến như thế nào. Nhưng em chỉ là chưa biết người có nợ thì ắt cũng có duyên.<br />
<br />
Anh là người luôn tỏ ra chân thật và tốt bụng. Anh khiêm tốn, rất biết cách đối đãi với những người chung quanh. Nhưng em nhìn ra được. Em biết sự lươn lẹo cùng những kỹ xảo trong cách ứng xử của anh. Anh luôn cười trong hầu hết mọi tình huống, đôi khi anh nói rất nhiều dù chẳng trúng trọng tâm bao nhiêu. Anh khiên tốn vì sự im lặng chính là cách tạo nên hình ảnh người say niềm chiến thắng vẻ vang nhất. Chuyện tung hô sẽ có kẻ khác làm hộ anh. Anh tốt chứ, nhưng anh không phải kẻ ngốc để lãng phí những đức tính tốt đó, anh khéo léo sử dụng nó, khéo léo phô bày nó. Và với em, tất thẩy làm anh thật mưu mô.<br />
<br />
Một kẻ mưu mô thông minh và một người tốt biết lượng sức. Anh cao ráo, anh đẹp trai, anh có tài lãnh đạo, anh nhảy đẹp và mọi người ai cũng nể trọng anh. Người già mến anh, người trẻ thích anh, các cô gái phát cuồng vì anh; và lạ lùng thay, các chàng trai cũng phát cuồng vì anh luôn. Hồi xưa mỗi khi cảm thấy ngứa ngáy với những đức tính cùng ngoại hình nổi bật nơi trưởng nhóm là anh, em thường chọc bảo người ta nên lồng kiếng và trưng anh trong viện bảo tàng cho rồi; vì có lẽ nhân loại không còn tồn tại sinh vật hiếm hoi nào giống như vầy nữa đâu.<br />
<br />
Nhưng em nhìn ra điểm yếu của anh, cái điểm yếu chí mạng. Tính cạnh tranh của anh cao ngất ngưỡng và khi nổi giận lên, anh hành xử như thể mình sẽ chẳng nể bất kỳ ai vì vậy tốt nhất là đừng có hó hé cãi lại.<br />
<br />
Khi đã trở thành người trong cùng một nhóm nhạc, em luôn cố gắng cho anh lời khuyên, ra sức đề nghị giúp anh. Em nói “hãy cố lên” và thật sự mong anh sẽ mau chóng vượt qua được những ngày tháng áp lực làm một trưởng nhóm mới. Anh hay nổi quạu, bất lực, anh uống rượu rồi anh khóc lóc. Lúc đó anh lại trở thành một cậu nhóc nhà quê bé nhỏ lạc lõng giữa thành phố Seoul, anh nhớ nhung gia đình mình nhiều nhưng lại quá sợ hãi để thú nhận với họ những phiền nhiễu của bản thân.<br />
<br />
“Nếu tớ về nhà, ba tớ sẽ không cho tớ làm nghệ thuật nữa. Nhưng bây giờ tớ chỉ muốn về nhà thôi... Tớ nhớ mẹ với JiHye...”<br />
<br />
Anh không dám khóc thành tiếng mà chỉ dúi mặt vào vai áo em, cả người run lẩy bẩy. Cảm giác xót xa giống như những làn chỉ tơ thật mỏng, luồn qua từng thớ da thịt đi sâu vào tiềm thức, vào tâm tư. Những giọt nước mắt nóng rẫy chậm chạp thấm ướt lớp áo thun. Ký ức ngắn ngủi ngày hôm đó đã in dấu vào trong tâm trí em một vệt rất rõ rệt. Nó khiến em mơ hồ nhận ra em muốn gần gũi anh hơn.<br />
<br />
Một cách âm thầm nhưng dai dẳng, em bị cuốn về phía anh. Cái khao khát muốn được hiểu, được gần, được quan tâm tới một người chưa bao giờ tha thiết như vậy. Bản thân em cũng ngạc nhiên với chính mình. Em muốn được hiền lành với anh, nhỏ nhẹ với anh, tử tế với anh. Dù em lớn hơn anh không bao nhiêu ngày tuổi nhưng vẫn mong mình có thể như một người anh mà che chở giúp đỡ anh.<br />
<br />
Rồi những khoảng thời gian khó khăn của em tới. Anh bảo em là người làm trước nghĩ sau, quá liều lĩnh và nông nỗi. Anh dùng hết mọi cách để khuyên nhủ, răn đe rồi thậm chí là la mắng. Nhưng với tính cách không chịu từ bỏ, em nhất quyết không nói xin lỗi.<br />
<br />
“Jaejoongie, bảo vệ các thành viên là nghĩa vụ của tớ. Nhưng tớ vẫn chỉ là con người bằng xương bằng thịt, xe cán tớ thì tớ vẫn phải chết. Nếu cậu làm sai, tớ sẵn sàng liều mình giúp đỡ cậu. Nhưng trước hết tớ muốn cậu phải suy nghĩ về những điều mình đã làm, cậu phải thấy được tại sao chuyện lại ra nông nỗi này. Tớ không thể bảo vệ cậu mãi, đến một ngày tớ thình lình gục ngã thì sao? Cảm tính cũng không có gì là xấu, nhưng kể từ lần sau, trước khi cậu đưa ra bất kỳ quyết định gì thì hãy nghĩ tới tớ, tới nhóm. Lúc đó từ từ quyết định cũng không muộn. Như vậy có được không?”<br />
<br />
Cuối cùng anh vẫn chọn cách khuyên nhủ bằng lý trí, vẫn dành cho em sự quan tâm tuyệt đối.<br />
<br />
Và em đã hoàn toàn đầu hàng. Với kiểu tử tế đến bực mình, đẹp trai đến khó chịu, hòa nhã đến phát cáu của anh. Em không thể chịu thêm được nữa. Em đã dần lún vào vòng si mê tình ái mà không tài nào chống trả. Em thích anh.<br />
<br />
Bắt đầu từ giây phút tự thú nhận với bản thân, em gần như vứt bỏ hết những những tự trọng bình thường nhất và tìm mọi cách để kéo anh lại gần mình. Em biết anh không có hứng thú với phụ nữ. Vậy thì có em đây, em không phải phụ nữ, và em cũng không đến nỗi xấu tệ. Em quan tâm anh, anh cũng quan tâm em, vậy thì chúng ta còn ngại ngùng gì mà không đến với nhau.<br />
<br />
Một Yunho như thế, quay đi ngó lại một cái là đã có ối người vây quanh tranh giành.<br />
<br />
Anh bắt sóng từ em rất chậm, đã vậy tán tỉnh cũng rụt rè, dù em đã hỏi thẳng chuyện giới tính của anh và bảo mình không ngại. Vậy mà anh vẫn rất bất an, rất chông chênh với những cử chỉ tình cảm, ý tứ lãng mạn mà em đã cố bày ra. Em đã mong một ngày anh xỉn rồi lao vào em cho rồi, chưa có chuyện gì mà tâm lý em chưa sẵn sàng. Vậy mà anh vẫn cứ chậm chạp ù lì, để em phải nôn nao chờ đợi day dứt không yên.<br />
<br />
Cho đến khi chúng ta cuối cùng cũng đã quen nhau, em mới có thể nhẹ nhõm. Em sợ anh sẽ bỏ cuộc giữa chừng, càng sợ hơn anh sẽ dành sự quan tâm cho người khác. Khác với ngày sinh của em, biết cái nào trước cũng không sao, ăn mừng cái nào cũng không quan trọng, Yunho thì chỉ ở đây vào một thời khắc mà thôi.<br />
<br />
Bản thân tham lam nhưng em không hề thấy mình quá đáng. Em làm mọi cách để nhận được sự chú ý từ anh, si mê chẳng biết điểm dừng. Một cách đầy ngang ngược, em đẩy hết những nỗi lo lắng về công chúng cho anh, còn mình chỉ tập trung ôm lấy cảm xúc của bản thân. Nhưng anh không trách cứ, cũng chẳng phàn nàn, ngược lại càng ra sức xuôi theo em.<br />
<br />
“Jaejoong, em lại xăm gì thế?”<br />
“Đẹp mà. Anh có thấy đẹp không?”<br />
<br />
“Anh ta đúng là có ngỏ ý với anh, nhưng anh đã từ chối thẳng thừng rồi.”<br />
“Cho em số điện thoại của anh ta!”<br />
<br />
“Anh không biết là có về kịp không, chuyến bay bị hoãn rồi.”<br />
“Nhưng em nhớ anh.”<br />
<br />
“Đám đàn em bên công ty X lễ phép lắm. Gu âm nhạc cũng thú vị, xem chừng sau này ra mắt sẽ có tương lai.”<br />
“Có ai mà anh không nói vậy đâu.”<br />
<br />
“Jaejoong, đừng con nít thế nữa, trả lời cuộc gọi của anh đi.”<br />
“Anh xin lỗi, nghe máy đi, anh sắp phải bay rồi.”<br />
“Anh khóa máy luôn đó, cơ hội cuối cùng cho em.”<br />
“Jaejoong, đừng hư nữa. Năm phút nữa là anh bay thật đây này.”<br />
...<br />
“Anh đi sớm, về sớm.”<br />
<br />
Cuộc đời của em quả thật có quá nhiều điều đặc biệt đã xảy đến liên tiếp hai lần. Hai lần cùng anh chung nhóm, hai ngày sinh nhật, hai cái tên, hai người mẹ.<br />
<br />
Vậy mà lại chỉ có một Jung Yunho tồn tại. Chia tay bao nhiêu lần, ngược xuôi bao nhiêu nơi, sầu thương bao nhiêu nỗi, cuối cùng vẫn chỉ có một Jung Yunho này cho em yêu thương mà thôi.<br />
<br />
Nếu anh đã đến đây, xin anh hãy ở thật dài lâu. Nếu anh đã ở đây, xin anh hãy ở mãi. Em đã phải lựa chọn rất nhiều lần trong đời, chỉ có anh duy nhất thiết tha từ thuở ban sơ mà không đòi hỏi em cân đo nặng nhẹ.<br />
<br />
Anh cho em một lựa chọn, đó là không phải lựa chọn gì.<br />
<br />
Em có một ngày sinh nhật, em yêu Yunho. Em có hai ngày sinh nhật, em vẫn yêu Yunho.<br />
<br />
Bao nhiêu ngày, vẫn mãi là Jung Yunho.<br />
<br />
(Shim YuLee - 10/02/2014)</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-44982411077652434262014-05-01T13:04:00.003+07:002014-05-01T13:08:25.257+07:00[Truyện ngắn] Thương dại<h2 style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #f23110; font-weight: normal; line-height: 18px;"><span style="font-family: Helvetica Neue, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"><br />Thương dại</span></span></h2>
<div style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"> <a href="http://www.youtube.com/watch?v=De9_fL1_Uus" target="_blank">Trót yêu - Trung Quân Idol</a></span></div>
<div style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Xin hãy nghe soundtrack khi xem.</span></div>
<br />
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; display: inline;"><span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">
Em đứng nép ở dưới hàng cây phía một khúc quanh nhỏ gần nhà đợi tôi, nắng chói ở trên xuyên qua những khe lá hở êm ả chảy lên vai, lên tóc.</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Không khí nóng bức vừa phải của một buổi trưa xuân thấm vào mái tóc đen, vầng trán cao của em, khiến khuôn mặt em ửng lên, tươi mới hơn cả sắc xuân đang thì chớm nở xung quanh. Tôi đứng từ trên lầu nhìn xuống dáng người cao gầy đó một lúc, thầm nghĩ nếu mình cứ đứng đây thêm một lát nữa, liệu em có vì chán nản mà quay lưng bỏ đi. Nếu em bỏ đi thật, mọi lỗi lầm sẽ đổ về nơi em và mớ tình cảm hết sức rối rắm giữa tôi với em cũng chấm dứt. </span></span><br />
<a name='more'></a><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br /></span>
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã làm tôi ngay lập tức hối hận. Tôi cảm thấy mình thật xảo trá, đồng thời cũng quá đớn hèn. Nếu gia đình tôi biết được tôi quen với em thì sẽ giết tôi chết, họ hàng sẽ ruồng bỏ tôi và cả tôi cũng sẽ không sống nổi với chính mình. Vậy mà chỉ một ánh mắt, chỉ một cái nhìn từ người con trai kia, tôi lại ngập tràn trong những ý nghĩ viễn vông và niềm khao khát mãnh liệt. Thôi thì đời người được mấy lần dại, sống mà không dại thì đến bao giờ mới khôn ra. Thôi thì vẫn cứ dại, vẫn cứ thương. </span><br />
<div>
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; display: inline;">
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Tôi âm thầm ra khỏi nhà, từ từ lê những bước chân nhỏ trên một quãng đường cũng nhỏ về phía em. Khoảng cách giữa chúng tôi luôn ngắn là vì đã có em chủ động bước những bước dài trên một quãng đường cũng dài để mà chờ đợi tôi. Tâm tính em hiền lành nhưng lại không hề biết xấu hổ, vì vậy em thương mà không sợ dại, em dại mà không sợ mang, em mang mà không sợ chịu. Em không kể cả, sự kiêu hãnh ít nên khả năng chịu đựng lại cao. Thế nhưng tôi là kẻ ưa coi nhẹ người không có tự trọng, vì vậy đôi khi tôi thấy bản thân coi nhẹ luôn em. Tôi la em, thất vọng về em. Vậy mà em vẫn cứ lại, vẫn cứ đến. Em không chờ nghe xin lỗi, cũng không quá để tâm. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Khi tôi đến đứng trước em, biểu cảm trên mặt đều đã đông cứng lại, lạnh lẽo như thể đang phải hạ cố đi gặp một kẻ không xứng tầm. Em hình như có thể đoán biết trước được mình sẽ bị đối xử như vậy nên chẳng thèm buồn, em chỉ cười rồi hỏi sao lâu vậy. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Tôi bỏ lơ không trả lời, hỏi ngược lại em đi bằng gì đến. Nhà em cách đây rất xa, tôi cũng biết trong người em luôn không có quá mấy chục ngàn; hai tuần trước còn bị tôi mắng cho một trận vì cứ đòi gặp tôi miết rồi bản thân chẳng có tiền cứ phải mượn tôi, xin tôi. Chính vì em cứ khinh suất, thiếu ý tứ như vậy nên bạn bè tôi ai mới bảo em đào mỏ tôi. Tôi bảo tôi không muốn gặp em trong một thời gian, thế nên để tôi yên, vậy mà chỉ được chục ngày dăm ba bữa, em lại xuất hiện ngay ngõ.</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Gia đình em rất khó khăn, lại rất đông người, nên chuyện ý nhị chắc đã luôn nằm ở vế phụ của mọi vấn đề rồi. Vậy mới thấy sau hai năm quen nhau, tôi chợt nhận ra tư cách lẫn gia cảnh hai người đều quá khác nhau, sự chênh lệch ngày càng rõ rệt và khiến người trong cuộc như tôi khó chịu. Tôi khó chịu với em, khó chịu với mối quan hệ, khó chịu với mọi thứ, hơn hết, tôi khó chịu với tôi. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Em đi xe ôm đến nửa đường, sau đó thì đi bộ.” Em trả lời một cách rất tỉnh táo. Ngay lập tức sự yêu ghét nhùng nhằng trong lòng tôi lại trở nên rối ren hơn, giống như quả bóng căng lại bị bơm thêm hơi vào, chướng đến ứ hự. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Không có tiền thì còn qua làm gì? Ở nhà đi, đã bảo Tết anh bận lắm mà!” </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Em qua xin lì xì năm mới của anh chứ chi!” Em nói xong còn cười hì hì. Chỉ đủ tiền đi xe ôm được nửa đoạn đường mà vẫn cứ cố sang đây, rồi chờ tiền từ tôi để đi về. Rốt cuộc thì để làm gì vậy? Chẳng phải ngay từ đầu đừng đi đã tốt hơn sao, một cú điện thoại cho tôi là đủ rồi. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Nếu anh không nghe máy ra đây thì em tính đi gì về?”</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Em chẳng nghĩ tôi sẽ nói như vậy nên im mất một lúc rất lâu. Cái nắng trên đầu không làm mặt em ửng lên nữa, sự lạnh lẽo nơi tôi đủ làm cho mọi cảnh sắc ấm áp nhất phải mau chóng phai nhạt. Em dùng tay gãi mặt, giải thích rằng em chưa từng nghĩ là tôi sẽ không ra gặp em, vì vậy nên cũng chưa biết phải làm thế nào nếu chuyện đó thật sự xảy đến. Nhưng nếu tôi thực không ra thì thôi em đi bộ về.</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Vậy thì còn đến làm gì, ở nhà đi. Đi qua đây cho tốn tiền, rồi có gì lại đi bộ về cả một vòng thành phố. Bộ em không biết nghĩ hả?” </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Em xụ mặt tiu nghỉu, sau đó lí nhí xin lỗi, hỏi vậy tôi giúp em tiền xe ôm về được không. Tôi đến hết cách với người như em, chỉ biết chống hai tay thở dài. Thật chán nản. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Tôi bước đi lên trên trước, nhanh chân dẫn em ra đầu ngõ để gọi xe ôm, cả hai không trò chuyện gì thêm. Ngay từ đầu, tại sao tôi lại chọn quen một người như thế này, tôi đã nghĩ gì trong cái cơn túng quẫn bởi đê mê tình ái mà mình lần đầu được thật sự cảm nhận. Tôi đã hoàn toàn lú lẫn, mù mờ. Tâm tư bị vây phủ bởi những mật ngọt của ái tình mà sân si chẳng biết đường đi lối về. Thậm chí tôi còn mất trí đến nỗi đi quen một người con trai vì nhất thời không kiềm được những ước toại trong lòng. Nếu tôi vẫn có thể chịu được chuyện quen với con gái và cưới một người con gái, thì đáng ra tôi nên cứ bám sống bám chết lấy cái quyết tâm ấy. Sống vì chủ quyền giới tính gì đó không đủ để cứu tôi khỏi những ganh ghét kì thị từ ba hay họ hàng mình. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Chúng tôi cứ lẵng lặng mà đi sát bên nhau, bóng của cả hai đều ngả về phía sau nhưng không chạm tới nhau. Gần kề bao nhiêu, xa cách bấy nhiêu. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Cho đến nửa đường thì em dừng lại, trong ngõ vắng chẳng còn bóng người. Cảnh vật thưa, tình tôi cũng thưa. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Anh nói em “đến đây làm gì” là vì anh rồi cũng sẽ đến nhà em tìm em, hay vì anh không còn muốn ai đến tìm ai nữa?” </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Bất thình lình nhận được câu hỏi thẳng thừng như vậy, tôi chợt thấy bối rối. Tôi không biết phải trả lời như thế nào cho câu bắt lỗi nhẹ nhàng nhưng nhức nhối này. Sự im lặng của tôi kéo dài rất lâu. Quá lâu. Cuối cùng thì cũng làm cho em tổn thương nặng nề, đôi môi mím lại run lẩy bẩy. “Em có thể không đủ tự trọng để đừng xin anh tiền đi xe ôm, nhưng ít nhất em đủ kiên nhẫn để đi bộ về nhà. Còn anh, anh tự nhìn lại mình đi, anh là thằng hèn! Nếu anh sợ ba anh đến như vậy thì cũng đừng vì thế mà trút lên em chứ? Chỉ vì anh không thể phủ nhận chuyện mình thích con trai thì đó vẫn chẳng phải lỗi của em. Quen anh bấy lâu, chẳng ngày nào thấy anh bênh em, thương em, chỉ thấy anh chì chiết nặng nhẹ em. Em nói anh biết, đúng là vì anh giàu, anh đẹp trai nên em mới để ý anh. Nhưng nếu không phải vì thương anh thì dù có cho vàng thằng này cũng không muốn cặp với người như anh đâu. Anh nhớ lấy!” </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Giây phút em quay người bỏ đi khác hoàn toàn với giây phút em chờ đợi, vừa nhanh chóng cả quyết vừa dứt khoát khẩn trương. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều rất nhất quán, không một chút chần chừ do dự. Em làm tôi như người vừa chìm trong cơn mê bừng tỉnh, phải cuống cuồng hối hả chạy theo. Em giật tay khỏi tay tôi hai ba lần, cho đến khi chắc chắn là tôi thật sự có ý định muốn giữ em, em mới chịu đứng lại. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">“Em đã nghĩ anh sẽ tìm em. Em đã nghĩ anh chắc chắn sẽ sang mà tìm em. Nhưng anh không có! Anh có làm gì được cho em ngoài cho em tiền chưa? Anh thậm chí còn không thể vì em mà đi bộ hết cái ngõ này. Anh là thằng tệ bạc, chỉ muốn yên ổn cho mình mình thôi!!” </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Em ôm lấy tôi lặp đi lặp lại cái câu tôi là thằng tệ bạc, thứ tệ bạc mà vì hắn em đã phải khóc biết bao lần. Tôi đứng yên ôm em trong vòng tay, cảm thấy cơ thể cả hai dần ấm lên dưới những cơn nắng đang đổ xuống. Tôi nhìn ngõ vắng, tôi nhìn xóm thưa, tôi nhìn mái tóc đen của em. Tôi nhìn tất cả để rồi cả tâm tư phải xốn xang.</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Em ơi em ơi em ơi em ơi em ơi...</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Ghét bỏ vô vàn cũng là em, thương nhớ ngút ngàn cũng là em. </span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Chúng ta chỉ có cách xa tạm thời, không có chia ly vĩnh viễn.</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Đứng nhìn em từ xa, thấy tội cho em. Bên cạnh em thật gần, vẫn thấy tội cho em. Buồn em bao nhiêu, ghét mình bấy nhiêu. Ghét mình bao nhiêu, thương em bấy nhiêu. Đời này còn non, chỉ có thể vì em làm tới như vậy.</span><br />
<br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Nói yêu anh một câu, an ủi cho anh ngàn năm. </span><br />
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Nói thương anh một lời, yên ổn cho anh vạn kiếp.</span></span><br />
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
Hết.<br />
<br />
(Shim YuLee - 01.02.2014)</span></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-82089964840680672652014-05-01T13:00:00.002+07:002014-05-01T13:00:45.559+07:00[Đoản văn] Chồng em áo rách em thương<br />
<h2 style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #f23110; font-weight: normal; line-height: 18px;"><span style="font-family: Helvetica Neue, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;">Chồng em áo rách em thương</span></span></h2>
<br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;" />
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Jaejoong nói với anh nếu như anh không chịu từ bỏ buổi tập dợt văn nghệ vào buổi chiều, cậu sẽ không bao giờ cho anh đụng vào người nữa. </span><br />
<br style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;" />
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">"Được thôi." Yunho vui vẻ chấp nhận, tiếp tục cúi xuống buộc dây giày thể thao của mình. "Vậy sáng mai..." Anh ngẩng lên thì thấy Jaejoong đã chạy đi mất tiêu. Sự kiên nhẫn của em ấy quả nhiên rất ngắn hạn. Yunho đoán chắc trăm phầ</span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">n trăm đã bị giận rồi, nhưng anh không lo lắng lắm, xách thùng đồ to đùng kế bên mình lên đi tới phòng truyền thống ở sau trường.<br />
</span><br />
<a name='more'></a><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
Sáng hôm sau anh qua nhà đón Jaejoong đi học thì nghe bác gái bảo em ấy đã đi trước rồi. Yunho biết chắc chuyện như vậy sẽ xảy ra nên không hề ngạc nhiên, tiếp tục đạp xe đi học. Khi anh gặp được Jaejoong trên trường, mặt mũi của cậu xám xịt, hai mắt sưng húp lên.<br />
<br />
"Em khóc cả đêm qua à?" Yunho hỏi, cố gắng kéo Jaejoong lại gần mình. Cả hai người đang đứng ở trong nhà vệ sinh nam. Anh bấm chốt cửa bên ngoài để không ai vào được.<br />
<br />
"Chứ anh nghĩ sao? Tôi cười đến chảy nước mắt hả?" Jaejoong lườm anh nhưng thấy sắc mặt anh tươi tỉnh hồng hào liền làm cậu tiếp tục rươm rướm nước mắt. "Anh muốn bỏ tôi phải không?"<br />
<br />
Yunho chẳng nghĩ thế bao giờ, nhưng nhìn Jaejoong khóc rấm rức thế này thì tự nhiên anh lại không muốn giải thích nữa. Thấy anh làm thinh, cậu ngay lập tức nghĩ anh đã ngầm đồng ý, thế là mặt mũi xanh ngắt lại, nước mắt tuôn ồ ạt. Cả người Jaejoong run cầm cập, sau một khoảng lâu, cuối cùng cậu hít vào một hơi thật dài, dùng tay áo quệt nước mắt. "Được rồi, tôi cũng không níu kéo. Chia tay thì chia tay. Từ nay về sau đừng tìm nhau nữa, hãy coi nhau như người xa lạ đi. Vĩnh biệt." Tới hai từ cuối cùng, giọng cậu vỡ ra, nghe như sắp bật khóc tới nơi.<br />
<br />
Ngắm bộ dạng bị bắt nạt đến đau khổ thảm hại của Jaejoong, anh vừa muốn bật cười vừa muốn tự tát vào mặt mình mấy phát. Đúng là tính cách tệ quá.<br />
<br />
"Gì vậy? Anh có nói gì đâu. Anh bỏ ai chứ sao mà anh bỏ em được. Hôm qua anh xin lỗi, anh sai rồi." Yunho nghiêng đầu nhìn Jaejoong, từ từ vòng tay ôm lấy cậu. "Chỉ vì anh bận quá thôi, lần đầu tiên đại học mình tổ chức tiệc noel mà. Dĩ nhiên em vẫn là nhất rồi. Đừng giận được chứ."<br />
<br />
Jaejoong hất tay anh ra, khuôn mặt cực kì nghiêm túc. "Anh quá đáng lắm. Bộ đùa giỡn với tôi anh vui lắm hả?" Lần này thì cậu không còn vẻ chịu đựng nữa mà chuyển qua tức giận. Yunho cố gắng nói thêm mấy câu mềm mỏng để xoa dịu nhưng Jaejoong càng nổi đóa hơn, thậm chí còn tát cho anh một cái như trời giáng vào mặt.<br />
<br />
"Thằng khốn! Hôm thì tặng hoa tặng quà, chăm sóc đón đưa tôi, hôm thì hoàn toàn bỏ mặc tôi. Bộ nhìn tôi khóc lóc anh vui lắm hả? Hết lần này đến lần khác làm tôi khổ sở là sao. Sinh nhật tôi thì anh làm đủ thứ trò khùng điên để tôi vui, đến hôm sinh nhật anh tôi tặng quà anh lại bảo không thích. Anh có biết tôi buồn cỡ nào không? Anh để mặc tôi khổ sở cả ngày trời mà chẳng vì lý do gì, sau đó anh lại lết xác đến xin lỗi. Nghỉ hè ngày nào cũng gọi điện bảo nhớ tôi muốn chết, đến lúc hẹn đi chơi lại rủ thêm cả tá bạn bè đi chung, chọc tôi tức xém khóc giữa khu giải trí. Bộ anh nghĩ dù anh làm sai gì rồi tôi cũng tha thứ cho anh hả? Anh ích kỷ vừa vừa thôi, thằng khốn này!"<br />
<br />
Jaejoong vừa mắng chửi vừa dùng tay hất người anh liên tục. Lần đầu tiên thấy em ấy tức giận đến vậy, thật sự thì đúng là Yunho nghĩ dù mình có làm trò tệ hại gì cũng sẽ được tha thứ.<br />
<br />
"Jaejoong_"<br />
<br />
"Buông ra, tôi xong rồi. Buông ra!!" Jaejoong dùng sức đẩy người Yunho, thậm chí còn cào vào tay anh. Hai người từ giằng co dần chuyển qua xô xát. Anh không nghĩ lần này em ấy sẽ cứng đầu như vậy, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà hét lên.<br />
<br />
"Thôi nào!!" Yunho ấn Jaejoong vào tường một cái thật mạnh, sau đó dùng người mình đè chặt cậu, hai tay đấm vào mảng tường xung quanh. Răng anh nghiến vào nhau "Vậy giờ em muốn chia tay?"<br />
<br />
Lần này tới lượt Jaejoong không trả lời, cậu nhìn đi chỗ khác. Yunho thấy cậu như vậy cũng dịu đi, cúi xuống hôn lên phần cổ trắng đến tái xanh của cậu một cái. "Anh xin lỗi, anh sai rồi. Cho anh xin lỗi đi mà." Anh lặp đi lặp lại mấy câu đó một cách vô cùng nhỏ nhẹ nhưng vẫn không làm Jaejoong động lòng, em ấy một khi đã thật sự giận ai đó rồi thì khó lay chuyển. Yunho cố gắng thêm vài lần nữa nhưng đều vô vọng.<br />
<br />
Cuối cùng anh buông cậu ra, đứng dựa vào bức tường phía đối diện, hai tay nhét túi. Không gian im lặng kể từ đó, đến khi Jaejoong tính mở lời trước thì Yunho chặn lại.<br />
<br />
"Sao, anh xấu tính quá hả? Hết chịu nổi rồi phải không? Lớn từng tuổi này mà vẫn khoái bắt nạt người mình thích. Anh càng thích ai là càng phải chọc cho nó khóc thét lên. Thì sao chứ, có phải không thật lòng hay không chung thủy đâu. Đau lòng vì anh, khóc vì anh tức là yêu anh thôi. Anh cũng đã xin lỗi rồi mà, có bao giờ anh nói mình làm đúng hay biện hộ chi đâu. Nếu không chấp nhận được thì có thể bỏ đi, anh chẳng ngăn cản."<br />
<br />
"Anh chẳng thay đổi tính nết đâu. Nếu em không chịu được thì bây giờ chúng ta nên chia tay đi. Coi như anh chừa đường sống cho em, còn không, một khi anh đã quyết định dính đến ai rồi thì sẽ như mấy gã tâm thần vậy đó."<br />
<br />
Yunho nói với khuôn mặt tỉnh bơ, quan sát Jaejoong đang lặng đi vì ngỡ ngàng. Tuy nói là anh không cản, nhưng Yunho chẳng biết anh có thể không cản Jaejoong không. Em ấy dễ thương thế này, lúc làm tình cũng dễ thương, khóc cũng dễ thương, khi tát anh cũng dễ thương. Cứ làm cho cơn phấn khích trong lòng Yunho bùng lên mãnh liệt, không sao kiềm hãm được. Anh muốn làm cho em ấy khóc ầm lên, rồi lại muốn hết lòng dỗ dành em ấy. Muốn chiều em ấy đến hư thân mất nết, rồi lại muốn bỏ mặc em ấy một chỗ chẳng thèm ngó ngàng. Em ấy càng nói không, anh lại càng muốn nói có. Khi em ấy nói có, anh lại thật sự muốn phũ phàng quăng một chữ không.<br />
<br />
Đúng là tính cách tệ quá.<br />
<br />
"Vậy anh sẽ tiếp tục làm em khóc phải không?" Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Jaejoong chớp mắt hỏi Yunho.<br />
<br />
"Chắc chắn. Nhưng anh sẽ cố gắng kiềm lại hết mức có thể."<br />
<br />
"Anh có thích em không?"<br />
<br />
"Thích. Thích muốn chết. Thích không chịu được luôn. Em làm gì cũng thích."<br />
<br />
"Vậy là được rồi." Jaejoong mỉm cười đến gần, nhẹ nhàng chạm vào mặt Yunho, sau đó hôn chụt lên môi anh. "Em chịu được." Rồi cậu đặt hai tay lên vai anh. "Và nhân tiện."<br />
<br />
Bốp!<br />
<br />
"Ao!!!" Yunho hét lên, cảm thấy máu trong người mình vừa cùng một lúc đông hết lại. Jaejoong lên gối thẳng vào vùng "dưới" của anh một cú thật mạnh, không một chút kiêng nể.<br />
<br />
"Cái này cho tối mất ngủ hôm qua. Hẹn gặp lại anh trong lớp anh yêu."<br />
<br />
Cậu cười hôn lên trán Yunho một cái, xoay lưng bỏ đi thẳng. </span><br />
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
</span><br />
<div style="text-align: center;">
Xấu xa cũng thế chồng ta,</div>
<div style="text-align: center;">
Dù cho tốt đẹp cũng ra chồng người.</div>
<br />
<br />
(YuLee - 18.11.2013)yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-35038754095644396382014-05-01T12:56:00.000+07:002014-05-01T12:57:07.232+07:00[Đoản văn] Sự ghét sự thương<br />
<h2 style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #f23110; font-weight: normal; line-height: 18px;"><span style="font-family: Helvetica Neue, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;">Sự ghét sự thương</span></span></h2>
<div style="text-align: center;">
<span style="color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
</span></div>
<span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;">Jaejoong đã nghĩ mình sẽ đá ngay Yunho nếu như hắn ta không mặc áo sơ mi đứng hút thuốc như thế này ít nhất một lần trong ngày. </span><br />
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
Hắn ta chẳng có gì tốt đẹp trừ cái mã. Gã đồng tính khốn nạn đó.<br />
<br />
Hẳn là hắn ta hả hê lắm khi thấy Jaejoong chấp nhận qua lại với hắn, ngủ với hắn, thậm chí còn nấu cơm cho hắn ăn nữa. Còn hắn suốt ngày làm cái vẻ mặt phớt tỉnh Ăng-lê, ngồi gõ máy tính cộc cộc rồi bảo "Đừng làm phiền, anh đang bận." mỗi khi Jaejoong lại gần.<br />
<br />
Vậy mà lúc mới quen biết, khi Jaejoong khen hắn đẹp trai, hắn liền cười hờ một cái cảm ơn, sau đó còn chủ động rủ cậu đi ăn cơm trưa. Bây giờ nghĩ lại, Jaejoong thấy mình thật ngớ ngẩn, mặt mũi ăn tiền một chút thì đã có gì hay, thiếu gì người đẹp trai, bản thân cậu cũng rất đẹp trai đây.<br />
</span><br />
<a name='more'></a><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"> Jaejoong chỉ là có một đam mê kỳ lạ với những người mặc sơ mi và sở hữu bàn tay đẹp. Vì vậy việc nhìn thấy Yunho mặc áo sơ mi tấn thùng đứng bên cửa sổ cạnh cầu thang thoát hiểm hút thuốc mỗi ngày quả là một chuyện thú vị. Anh ta nhìn ra ngoài, suy nghĩ mông lung rồi từ từ phả ra những hơi thuốc dài. Nét mặt đăm đăm khó chịu, không quan tâm đến gì khác ngoài những ý nghĩ trong đầu mình. Một người đàn ông độc lập đến mức có chút độc đoán. Mọi người đều sợ hắn ta, nhưng Jaejoong lại thấy hắn ta tội nghiệp. Đám nhân viên thì có thể làm theo giờ rồi về, chịu khó nghe mắng nghe chửi một chút, sau đó thì yên ổn về nhà. Nhưng Yunho thì khác, là trưởng phòng phát triển kể hoạch, hắn ta luôn muốn công việc được hoàn thành một cách tốt nhất có thể. Vì vậy mà hắn luôn đi làm sớm, ăn trưa vội vã luôn tại văn phòng và đến trễ muộn mới ra về. Jaejoong thương hại hắn nên có đôi lần cho hắn ăn ké cơm hộp. Dù sao cà mèn của cậu cũng dư dả chỗ, đem thêm một chút cho hắn cũng chẳng mất mát gì.<br />
<br />
Nhưng Jung Yunho là gã đàn ông ti tiện, sau một tháng ăn chùa chỗ Jaejoong, gã rút ra tờ năm trăm ngàn đưa cho cậu, mặt mũi lạnh tanh bảo "Tiền cơm trưa."<br />
<br />
Cậu tức đến xém xíu tắt thở, nhìn tờ năm trăm ngàn mà muốn xé vụn ra thành từng mảnh. Jaejoong gạt tờ tiền qua một bên, sau đó bỏ đi ăn cơ một mình. Một tuần sau, Yunho đến tìm cậu, hắn hỏi tại sao cậu không nấu cho hắn ăn ké nữa. Jaejoong nói thẳng cậu không thích và cũng không muốn, còn nói hắn là đồ tồi, dùng tiền đề đập vào mặt người khác, đó là hành vi của những kẻ ích kỉ và kiêu căng, quá tự mãn với chuyện tiền có thể làm được những gì.<br />
<br />
"Vậy nấu miễn phí thì sao?" Yunho hỏi khi chống tay xuống bàn Jaejoong, áp sát mặt lại cậu. "Nấu miễn phí thì được chứ gì? Vậy thì nấu cho tôi ăn miễn phí đi."<br />
<br />
"Tại... Tại sao tôi phải nấu cho anh ăn miễn phí?" Cậu chống chế nói, cảm thấy hơi choáng khi Yunho bất thình lình lại gần.<br />
<br />
"Bông tai mới à? Dễ thương đấy." Hắn đột nhiên chạm vào tai cậu, sau đó im lặng nhìn một lát rồi quay lưng đi.<br />
<br />
Hôm đó về Jaejoong mua thêm một cái cà mèn mới để mang đi làm.<br />
<br />
<br />
Sau khi ăn cơm cùng nhau nhiều lần, Jaejoong nhận ra gã khốn Jung Yunho là con dê già dâm đãng. Cả công ty ai cũng biết gã là gay nhưng vì vẻ ngoài quá bắt mắt của tên mặt đơ đó mà không ai đề phòng gì hắn hết. Cái tay của Jung Yunho đâu có đơ như cơ mặt của hắn. Nhiều lần Jaejoong bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mông và đùi cậu, sau đó còn nhìn thắt lưng vùng kín với cần cổ cậu. Tuy khuôn mặt hắn vô cảm nhưng ánh mắt lại cháy bùng lên một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt gợi dục. Jaejoong sợ cứng cả người, nghĩ phải dằn ra vài câu đe dọa nhưng cậu vì nể danh hắn là trưởng phòng mà không dám nói. Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, cậu bị tên khốn đó quấy rối tình dục, hắn sờ đùi cậu, sờ mông cậu, còn bóp bóp nữa.<br />
<br />
Riết rồi Jaejoong không chịu được nữa, cậu không cùng hắn ăn trưa tại văn phòng nữa. Thay vào đó, cậu để cơm lại cho hắn rồi đi xuống căn tin ăn cùng mọi người. Qua ngày hôm sau, Yunho vừa nhận được cà mèn cơm cậu đưa vào buổi sáng thì giở ra ăn luôn tại đó. Jaejoong nhìn hắn ăn vừa thắc mắc vừa ngượng nghịu, cậu muốn đi nhưng hắn nắm tay giữ lại.<br />
<br />
"Ngồi đây chút đi."<br />
<br />
Ăn xong hắn lấy thuốc ra hút. Jaejoong vẫn ngồi ngay bên cạnh, cả người cứng đơ. "Không thích à?" Yunho hỏi khi phẩy phẩy điều thuốc.<br />
<br />
"Không có." Jaejoong đáp, cậu vốn đâu ghét mùi thuốc lá.<br />
<br />
"Bình thường ăn cơm ngon quen rồi, hôm qua ăn bánh mì khô quá, nuốt chẳng vô." Rồi hắn hỏi thẳng "Sao tránh tôi?"<br />
<br />
"Anh có thèm nói chuyện với tôi đâu. Chỉ lo ăn đại ăn đùa rồi chúi mũi vào công việc. Buồn tay thì sờ mó lung tung."<br />
<br />
"Không thích à?"<br />
<br />
"Không thích."<br />
<br />
"Không thích tôi đụng chạm à?"<br />
<br />
"Không thích chỉ ăn rồi lo công việc."<br />
<br />
"Xin lỗi, tôi toàn vậy thôi. Chắc chỉ có mình em kiên nhẫn thích tôi."<br />
<br />
Jaejoong im lặng không nói gì, hôm đó hai người tan ca sớm về nhà Yunho. Cả hai quan hệ kịch liệt, thế giới như đảo tung cả lên, cả nói cũng chẳng kịp nói, thở cũng chẳng kịp thở. Cậu thấy như mình đang bị một con quái vật khổng lồ nuốt chửng, mang xuống một đại dương rộng lớn không có lối thoát. Một tháng sau hai người dọn vào sống chung.<br />
<br />
Jung Yunho vẫn cứ là tên khốn. Đẹp trai nhưng tính cách khô khan, đôi lúc gia trưởng, lạnh lùng. Jaejoong cứ phải nhìn hắn đứng hút thuốc mà chẳng thèm trò chuyện để ý đến ai, nhìn hắn lo công việc, nhìn hắn ăn cơm mình nấu vội vàng, qua loa.<br />
<br />
Nhưng hắn vẫn có những mánh lới của riêng mình. Hắn mua nhẫn cho cậu, dẫn cậu đi nhà hàng sang trọng, hắn không bao giờ nhắn tin trả lời cậu nhưng lại gọi điện sau đó. Hắn bảo mua sắm thật phiền hà nhưng hắn vẫn đi để giúp cậu xách đồ. Hắn chẳng bao giờ nói nửa chữ lãng mạn nhưng lại dịu dàng giải thích cho cậu mọi vấn đề. Hắn không hứa hẹn gì nhưng cũng không lừa dối. Hắn vẫn nhìn mông đàn ông khác nhưng đặc biệt chỉ sàm sỡ mỗi cậu. Hắn bảo cậu hay nhìn hắn với ánh mắt rất dâm nhưng trên giường bản thân hắn cũng chẳng khác nào dã thú.<br />
<br />
Hắn rất lạnh lùng, nhưng làm sai luôn nói xin lỗi, được giúp đỡ thì lập tức nói cảm ơn. Jaejoong cảm thấy hắn rất tốt đẹp đồng thời cũng rất nhẫn tâm. Không ít lần để cậu trơ trọi, cũng không ít lần chạy theo cậu.<br />
<br />
Ngay từ đầu Yunho đã biết cậu nhìn theo hắn, say mê hắn. Hắn biết cậu nấu cơm cho hắn ăn, mong muốn được ở riêng với hắn, được hắn sàm sỡ còn rất sung sướng. Nhưng Jaejoong không muốn thừa nhận vì Yunho luôn quá im lặng.<br />
<br />
Đôi lúc cậu tự giận dỗi chính mình vì dù luôn chửi bới, đay nghiến tên khốn đó trong đầu nhưng trái tim lúc nào cũng chỉ nghĩ về y. Người đàn ông hư đốn, vô tâm, không ra gì đó.<br />
<br />
Người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, siêng năng, âm thầm đó.<br />
<br />
Những suy nghĩ trái chiều thật làm Jaejoong mệt mỏi với chính mình. Cho đến khi Yunho làm xong việc, tháo kính, kéo cậu ngồi lọt vào lòng và hôn cậu. "Anh xong công việc rồi, có thể nghỉ ngơi một tuần sắp tới. Vậy giờ em muốn sao? Tùy em cả thôi."<br />
<br />
Jaejoong im lặng, sau đó cũng hôn lại người đàn ông. Một cách nhẹ nhàng, cậu lôi ra tập giấy ghi chú của mình với cái bìa được viết đè dòng chữ dạ quang "Kế hoạch đám cưới".<br />
<br />
<br />
Hết.<br />
<br />
<br />
Ngoài lề:<br />
<br />
"Em muốn tổ chức ở nhà hàng XX, ba sao thôi nhưng mà làm ba chục bàn luôn đi, nhà em đông lắm. Không được tiết kiệm trong khoản ăn uống, đã làm thì làm ăn ngon luôn. Em muốn thuê wedding planner bên công ty Z, chỗ đó hơi mắc một chút nhưng mà chuyên nghiệp. Chủ đề của bữa tiệc là màu đỏ rượu vang cùng màu kem. Đồ chú rể mặc phải để em lựa, bánh cưới cao năm tầng, hình chú rể bế cô dâu có gắn ròng rọc chạy xung quanh đỉnh. Áo vest của em màu trắng, em muốn có phần cách điệu vải voan luồn bên dưới vạt áo kéo dài ra sau năm, mười mét chi đó. Làm sao mà em đi đến đâu quét sạch tới đó. Sau khi làm lễ xong đến phần ca nhạc, anh phải lên hát cho em một bài tình cảm..."<br />
<br />
Yunho im lặng nhìn người trong lòng, "em yêu" đã thích vậy thôi thì mấy tháng tới anh lại ráng "cày" thêm một chút.<br />
<br />
<br />
(Shim YuLee - 16.11.2013)</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-25907452328625115252014-05-01T12:54:00.000+07:002014-05-01T12:56:52.139+07:00[Đoản văn] Như ngày xưa<h2 style="text-align: center;">
<span style="background-color: white; color: #f23110; font-weight: normal; line-height: 18px;"><span style="font-family: Helvetica Neue, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;">Như ngày xưa</span></span></h2>
<h2 style="text-align: center;">
<a href="http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chuyen-Tinh-Trung-Quan/IW7CO97A.html" style="font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;" target="_blank">Soundtrack</a><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"> </span></h2>
<br />
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
Jaejoong lại đi nữa.<br />
<br />
Tôi vừa đi làm về đã thấy tờ giấy nhắn màu xanh lam trên bàn. Mỗi lần em bắt đầu chuyến đi của mình là nó lại xuất hiện. Nét chữ của em to, tròn, mập mạp, dễ thương như chữ của con nít tiểu học.<br />
<br />
“Em về miền Tây để lấy cảm hứng vẽ cho buổi triễn lãm sắp tới. Em để điện thoại di động ở nhà luôn rồi. Liên lạc với anh sau.”<br />
<br />
Dù rằng đã nhìn thấy những lời lẽ này, hẹn hò này rất nhiều lần nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút buồn bã. Mới hôm qua còn ôm tôi trong vòng tay say ngủ, hôm nay đã vội vã ra đi như vậy.<br />
</span><br />
<a name='more'></a><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"> Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã sáu giờ chiều. Muốn giữ Jaejoong ở yên một chỗ là điều không thể, tôi đã biết điều này bảy năm nay rồi.<br />
<br />
Ban đầu tôi cũng phiền lòng, nghĩ rằng Jaejoong nên thay đổi. Nhưng thời gian dần làm tôi nảy sinh nghi ngờ, phải chăng người cần thay đổi không phải là em. Lỡ đâu người đó chính là tôi.<br />
<br />
Thở dài, tôi cất tờ giấy nhắn vào ngăn trên của tủ thuốc cùng với những tờ giấy nhắn khác. Chẳng ai biết được em sẽ đi bao lâu, và cũng chẳng ai rõ bao giờ em về. Thậm chí cả bản thân Jaejoong chắc cũng không mảy may quan tâm đến điều đó.<br />
<br />
Đôi lúc tôi tự hỏi mình nằm đâu trong lưng chừng ngọn đồi của trái tim em.<br />
<br />
Chắc chắn không phải đỉnh rồi. Jaejoong yêu nhất là nghệ thuật, trân trọng nhất là những thứ cổ điển. Còn tôi, tôi chỉ là người tình lâu năm, tôi nằm ở mức lưng chừng. Có cũng được, không có cũng không sao.<br />
<br />
Đã có lần tôi tức giận bảo Jaejoong chọn đi, tôi hay công việc. Em nhìn tôi bằng đôi mắt ngập nước tức giận rồi xách va-li đi thẳng. Sáu tháng sau Jaejoong mới trở về, nói rằng em vừa hoàn thành một tác phẩm tâm đắc, em muốn tôi là người thưởng thức đầu tiên. Lại một lần nữa tôi bị cái tài hoa đẹp đẽ nơi em cuốn hút.<br />
<br />
Có người sống vì tình, có người sống vì nghĩa, cũng có người sống vì lý tưởng. Jaejoong chắc chắn là dạng cuối cùng, vì vậy đôi lúc làm tôi thấy mình lạc lõng.<br />
<br />
Lần em đi lâu nhất là một năm rưỡi trước. Jaejoong đi một mạch gần cả năm, gọi cho tôi sáu cuộc điện thoại, tám tin nhắn. Khi em trở về, tôi chính thức nói chia tay. Thế là Jaejoong lẽo đẽo theo tôi từ nhà đến công ty, rồi từ công ty ra quán ăn, rồi lại từ đó về nhà. Ròng rã suốt hai tháng trời, cuối cùng tôi phải chịu thua em.<br />
<br />
Cứ cho rằng vì yêu tôi sẽ chấp nhận hết mọi khiếm khuyết trong mối quan hệ này, nhưng tôi sẽ còn cố gắng được bao lâu? Đúng là tôi đã quen bị bỏ lại, tôi vẫn có thể chờ đợi nhưng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn cả. Luôn có sự tổn thương ẩn sâu bên trong. Đôi khi cuộc sống làm tôi mệt mỏi, tôi cần ai đó bên cạnh mình, giúp mình chèo chống qua những giây phút khó khăn. Không cần phải là người tôi yêu, chỉ cần là người chịu ở bên.<br />
<br />
Càng suy nghĩ càng làm tôi thấy khổ sở với cảm xúc của mình. Thế là tôi ngồi xuống bàn, nhìn vào xấp giấy nhắn màu lam, nhìn một hồi lâu thì xé một tờ dán xuống mặt bàn. Sau đó tôi viết ngắn gọn.<br />
<br />
“Nếu em đọc được mấy dòng này tức là anh đã dọn đi rồi. Anh vẫn sẽ dùng số điện thoại cũ, em cần gì cứ gọi. Tạm biệt.”<br />
<br />
Tôi nhìn hàng chữ của mình, tự thấy đau lòng. Bao nhiêu năm yêu đương kết thúc bằng một tờ giấy nhắn bé tí xíu, lời lẽ lạnh lùng thế này đây sao?<br />
<br />
Lần trước, Jaejoong lẽo đẽo theo tôi đến đổ bệnh, tôi chẳng biết em muốn gì nữa. Chầu chực ngoài nhà tôi đến nửa đêm, tôi mắng cho thì mới thất thiểu đi về. Nếu cần tôi như vậy thì tại sao em vẫn cứ phải đi chứ? Khi ấy tôi hỏi, em nói đó là bản năng trong em, em cần phải vẽ.<br />
<br />
Vậy nếu bản năng của Jaejoong là tự do, vậy bản năng của tôi phải là gì? Chờ đợi sao? Tôi là đàn ông, chưa kể tôi cũng không có bản năng đó. Hoặc có, nhưng nó đã bị bào mòn theo thời gian rồi.<br />
<br />
Tôi đau lòng lắm nhưng cũng quá sức mệt mỏi, tôi không muốn nghĩ nữa.<br />
<br />
Ngày mai tôi sẽ tìm phòng trọ đơn cho thuê hoặc năn nỉ thằng Yoochun cho ở chung.<br />
<br />
Sau đó xuống tới bếp, tôi mới phát hiện cái vung đang nằm ụp trên bàn. Tôi lại gần, mở ra thấy có đồ ăn để sẵn. Đằng sau, nồi cơm điện cũng đang bật chế độ hâm cơm. Trên bàn là một tờ giấy nhắn màu vàng bự chảng.<br />
<br />
“Yunho, nhớ ăn cơm để không bị đau bao tử.” Dòng chữ này được viết in hoa toàn bộ, to hết phân nửa tờ giấy. “Anh đừng giận cũng đừng chuyển đi đâu nhé. Em đi ba ngày là về. Khi đến nơi em sẽ gọi cho anh ngay.”<br />
<br />
Đúng lúc đó thì điện thoại bàn ngoài phòng khách reo. Tôi nhìn đống đồ ăn rồi nhìn tờ giấy nhắn, cuối cùng đành thở dài.<br />
<br />
Tôi chạy đến nhấc máy, đồng thời tháo tờ giấy nhắn màu xanh lam trên bàn vò nát trong tay.<br />
<br />
Mây bay nhởn nhơ, đã biết em như vậy mà bản thân vẫn yêu. Sông hoài chảy xuôi, đã biết em như vậy mà bản thân vẫn thương.<br />
<br />
Tôi còn làm sao được.<br />
<br />
“A lô, anh nghe.”</span><br />
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 18px;"><br />
<br />
(08.08.2013 - YuLee)</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-91981016841503864232014-04-30T23:23:00.003+07:002014-04-30T23:24:21.267+07:00Thơ ấu đã qua [Ngoại truyện]<b><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #f23110; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><b>Oneshot <a href="http://shimyulee.blogspot.com/2013/01/tho-au-qua.html" target="_blank">Thơ ấu đã qua</a></b></span></b><br />
<br />
<h3>
<b>Ngoại truyện</b></h3>
<br />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Tôi chạy trối chết về nhà, vội vàng đến độ xém một chút là tông luôn người bảo vệ đang đi ra hỏi tôi thẻ xe.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Yunho vừa gọi điện báo cho tôi cái tin dữ vớ</span><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">i một giọng điệu khá điềm tĩnh. Tôi ngay lập tức xin thầy nghỉ ngang tiết học, sau đó chạy như điên về ký túc xá gom đồ đạc, vơ lấy cái áo sơ mi đen duy nhất mình có tròng vào người rồi phóng ra bến xe.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Tầm chiều bốn giờ hôm sau, tôi đến được nhà của Yunho. Anh đang đứng ở cửa nói chuyện với mấy vị khách sắp rời đi trong một chiếc taxi. Khác với lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh, anh gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ càng nhỏ hơn, dáng người cao càng cao hơn. Yunho mặc một áo chiếc áo sơ mi dài tay màu đen đơn giản cùng quần tây đen. Cả người tôi run lên bởi cảm giác bất an, tôi sợ đến nỗi không dám lên tiếng gọi tên anh, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
</span><br />
<a name='more'></a><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">
Hình như nhận ra có người đang nhìn mình, Yunho quay đầu hướng về phía tôi.<br />
<br />
Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Thật nhiều ngày, thật nhiều tháng đã trôi qua, tôi lại nhìn thấy Yunho. Nét mặt anh xanh xao, buồn bã, hơn hết là chẳng có chút dấu hiệu anh sẽ chia sẻ bất kỳ điều gì cho bất kỳ ai. Tôi cảm thấy một luồn điện bắn vào người mình, ê ẩm nhận ra tôi đã bỏ lại quá nhiều ở nơi này.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Tôi lảo đảo đi về phía anh, sau đó nhìn vào trong nhà, thấy được chiếc quan tài đóng nắp và bàn thở cũng đã dọn ra xong đầy đủ, khói hương nghi ngút. Tôi hỏi anh bằng một giọng nhỏ xíu: “Liệm rồi sao?”<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
“Liệm rồi.” Anh đáp lại, đôi mắt còn hơi đỏ.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Thế là tự dưng tôi chẳng biết làm gì cả. Tôi cảm thấy rất xúc động, rất xót xa, rất đau đớn. Nhưng chẳng biết là vì điều gì. Tôi muốn nói với anh rằng tôi đã chạy về ngay đây, tôi đã ngay lập tức rời bỏ tất cả để đến bên anh, tôi vẫn còn nhớ về anh rất rõ ràng dù chẳng nghe về anh hơn cả năm trời.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Đáng lẽ tôi không nên ra đi, hoặc rằng không nên về đây. Để rồi tôi lại phải nhìn thấy Yunho thế này.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
"Yunho à, em rất..." Tôi vừa nói vừa tiến lại gần anh, sau đó bật khóc nức nở. Tại sao phải để tôi nhìn thấy một Yunho như thế này, tại sao lại xảy đến chuyện như thế này. Tôi thật hối hận vì đã ra đi.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
“Xin lỗi, em xin lỗi...” Tôi nói khi đang ôm anh, mặt gục lên vai khóc. Thật ra người nên khóc phải là anh, nếu anh đang khóc, có thể tôi đã có thể bình tĩnh. Nhưng vì anh không khóc, tôi lại càng muốn khóc.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh trai của Yunho chỉ tôi chỗ để đồ đạc ở nhà sau trong khi Yunho ở nhà trước đón khách. Anh kể cho tôi nghe từ sau khi tôi đi, đã có nhiều chuyện xảy ra. Bác trai thì bị mất việc, anh thì bị tai nạn thập từ nhất sinh, tốn rất nhiều tiền mới có thể hồi phục. Yunho đã bỏ ngang đại học để tìm việc phụ giúp gia đình. Mọi chuyện vừa lắng xuống thì bác gái bị bệnh tim tái phát mà qua đời.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
“Anh cũng không biết phải làm sao đây, nhà không có tiền, mẹ cũng mất, thằng Yunho còn phải nghỉ học.”<br />
<br />
Tôi nghe anh kể xong, không còn bình tĩnh được nữa. Hết cả buổi tối còn lại, tôi ở cạnh Yunho, không ngăn được nước mắt cứ chảy xuống mặt. Dù rằng Yunho mới là người phải khóc trong tình huống này nhưng tôi vẫn không thể kiềm nén thứ chất lỏng trào ra nơi khóe mắt. Tôi ngồi đến khuya, cứ khóc suốt, còn Yunho chỉ im lặng. Cả người anh buông thả, lặng lẽ như cái bóng.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Đến hai giờ sáng, anh mới nói tôi hãy về nhà mình nghỉ đi. Tôi không muốn về nhưng cũng không muốn cứ ở đây khóc mãi làm phiền gia đình nên đành đồng ý. Trước lúc đóng cửa xe taxi lại, anh hỏi tôi: “Jaejoong tính ở mấy ngày rồi về lại thành phố?”<br />
<br />
Tôi không trả lời. Ai biểu tôi đã về đây, ai biểu tôi đã nhìn thấy Yunho. Tôi còn có thể đi đâu được. Có đuổi giết tôi, tôi cũng chẳng đi.<br />
<br />
Thế là từ đó về nhà, tôi ngồi ngẩn ra. Suy nghĩ tôi đã quyết, tâm tư tôi đã định. Có một Yunho mặc đồ đen lặng lẽ ở chốn này, buồn bã ở chốn này. Anh chẳng nói gì, là do tôi thiết tha. Để đảm bảo rằng không còn phải tồn tại một Yunho như vậy nữa, tôi sẽ không rời đi đâu hết.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Tôi sẽ ở đây. Mãi mãi ở đây.</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-9032124869467805602014-04-30T23:15:00.001+07:002014-05-01T12:57:26.610+07:00[Đoản văn] Nếu em có thời gian<h2 style="text-align: center;">
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: #f23110;"><span style="font-family: "Helvetica Neue",Arial,Helvetica,sans-serif;"><span style="background-color: white; display: inline ! important; float: none; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;">Nếu em có thời gian</span></span></span><span style="background-color: white; color: #333333; display: inline ! important; float: none; font-family: 'lucida grande',tahoma,verdana,arial,sans-serif; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;"></span></span> </h2>
<div style="text-align: center;">
Phần tiếp theo của "<a href="http://shimyulee.blogspot.com/2014/04/chang-trai-nam-o.html" target="_blank">Chàng trai năm đó</a>"</div>
<br />
<br />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Jaejoong bây giờ chắc đang nghĩ anh đã quên em ấy rồi.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Em ấy chắc đang tự buồn khổ với những suy tưởng của mình, nhưng vẫn chưa thấy hối hận chuyện</span><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"> </span>chia tay với anh. Em ấy là người luôn quyết định hết sức cảm tính. Cảm tính đến mức nó thành liều lĩnh, rồi thành tùy tiện, để sau đó phải hối hận triền miên. Nhưng biết sao được vì anh si mê.<br /><br />Cuộc sống ngập tràn không khí nhộn nhịp cùng náo động của em ấy khiến anh nhiều lần choáng váng, nhưng vì em ấy là người phóng khoáng, nên dù thế nào cũng thấy em ấy phù hợp. Chẳng có giới hạn cho những gì em ấy muốn, càng không có điểm dừng cho những ước vọng em ấy mang.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<a name='more'></a><br />
Cái vòng xoáy dữ dội em ấy cuốn anh vào, trút lên người anh thứ tình cảm đậm đà, chứa chan nhất. Có bao giờ anh từ chối được đâu.<br />
<br />
Vậy mà nói yêu anh nhất, lại quyết định rời bỏ anh không biết bao lần.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Tại sao lại đi thích những điều anh chẳng bao giờ nghĩ đến ở mình, đi yêu những điều anh chẳng bao giờ biết đến ở mình. Để rồi cho rằng những thứ anh làm vẫn chưa đủ, vội vã trở về, vội vã ra đi.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh đã không giữ Jaejoong lại. Mấy tháng sau, anh cũng không chủ động liên lạc. Anh uống say rất nhiều đêm, đi vòng quanh rất nhiều nơi, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Em ấy thì luôn cố gắng tiến lên từng ngày, cố gắng thay đổi, vực dậy bản thân. Ngày hôm trước còn khóc lóc cần kíp anh, ngày hôm nay đã vội vã tiếp bước.<br />
<br />
Anh dành vài tháng để suy sụp, sau đó phát hiện ra vòng xoay chung quanh mình vẫn không thay đổi. Dòng đời cứ trôi, người ta cứ phải làm việc. Thì ra chỉ có mình anh đứng lại, đã đến lúc anh trở về với thực tại.<br />
<br />
Buổi sáng đến công ty xem lịch trình, buồi trưa diễn tập, buổi chiều thu hình, buổi tối đến phòng tập. Bạn bè biết anh cần sự an ủi nên cũng nhiệt tình cổ vũ, động viên anh. Cuộc sống không tệ khi chúng ta luôn có chuyện cần mình làm. Công việc giúp anh tỉnh táo, giúp anh siêng năng, giúp anh bận rộn.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Rất nhiều chuyện không hay sau đó đã xảy ra, nhưng anh dần chấp nhận. Anh đã học được rất nhiều điều. Khi người ta trưởng thành thêm một chút, cũng là lúc họ nhận ra mình đã là một người non nớt như thế nào. Giống như một đứa trẻ, anh tìm đến với những cơ hội mới, những trải nghiệm mới.<br />
<br />
Cho đến ngày anh trở về quê gặp một người bạn chung của mình cùng Jaejoong. Những suy nghĩ đã tưởng thôi đi, nằm yên xuống dưới những lớp bụi mỏng của thời gian ngay lập tức nổi lên. Người bạn đó không muốn nói chuyện nhiều với anh nữa. Một phần do anh ta thân với Jaejoong hơn, một phần anh ta bảo anh ta đã thấy Jaejoong khổ sở như thế nào. Em ấy ăn không được, ngủ không được, quá sức đau khổ vì chia tay một mối tình. Còn anh, anh vẫn thật vô tâm.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh không phản bác lại, cũng chẳng muốn sẻ chia những điều mình nghĩ trong đầu.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Nhân lúc mẹ gọi điện cho anh, anh nhấc máy nghe ngay tại đó. Mẹ hỏi anh về chuyện đi xem mắt cô gái mà bà đã chấm từ lâu. Vì không muốn mẹ cảm thấy quá thất vọng nên tháng trước anh có đi ăn tối với cô ấy hai lần, dù rằng hai người chỉ vừa đủ hợp để duy cuộc nói chuyện không quá nhàm chán trong vài tiếng.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh không trả lời rõ ràng với mẹ khi bà nói về chuyện đám cưới mà lảng sang chủ đề khác. Đến khi anh cúp máy quay lại thì thấy người bạn kia đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng chán ghét. Anh không buồn giải thích, chỉ kiếu với chủ tiệc là mình về sớm.<br />
<br />
Về nhà, anh nói với mẹ anh không có ý định kết hôn trong năm năm nữa. Hoặc mười năm, anh không biết. Anh cần thời gian để tập trung cho sự nghiệp. Mẹ anh lập tức bảo với sự nghiệp hiện tại, dù anh không làm cũng vẫn có thể đủ ăn dài dài, mẹ nghĩ là do anh còn nhớ nhung người ta.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh không trả lời. Nhớ nhung thì có được gì.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh biết Jaejoong đã vì anh mà làm rất nhiều chuyện, vì anh mà không màng rất nhiều chuyện. Đôi lúc anh còn phải tự hỏi anh biết phải làm thế nào với em ấy đây.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Trên đời này có biết bao nhiêu người tài giỏi. Anh chỉ là một trong số những kẻ may mắn thắng vận được thời. Chẳng có lý do gì để phải ầm ĩ lên vì anh. Hào hoa phong nhã thế gian này vắng chi, trìu mến ngọt ngào nhân tình này thiếu gì. Chỉ cần em ấy chỉ tay, mỗi hướng có sẽ đồng loạt xuất hiện trăm người vạn kẻ cho em ấy lựa chọn. Anh rồi sẽ chỉ là một người bạn cũ.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Dù rằng thật sự anh không muốn bị lãng quên. Anh không muốn bị em ấy lãng quên.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Đêm đó anh đã không giữ em ấy lại. Anh để em ấy ra đi. Và em ấy đi thật. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, anh chỉ thấy hối hận. Vì anh nghĩ em ấy sẽ trở về nên bây giờ anh chẳng biết em ấy ở đâu. Thì ra cả tình yêu lớn lao nhất cũng không thể nuông chiều theo sự cố gắng nhỏ nhoi từ một phía.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Em ấy, Jaejoong ấy, chắc chắn sẽ không bao giờ quên anh. Anh đã cùng em ấy lớn lên, anh đã cùng em ấy trưởng thành. Mối tình đầu tiên đã bị em ấy giành mất, trải nghiệm tình ái đầu tiên cũng bị em ấy chiếm trọn. Nếu chia tay là phải biệt ly vĩnh viễn thế này, em ấy sẽ không muốn đâu. Cả anh, anh cũng không muốn.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Anh cố gắng tìm số điện thoại của người bạn cùng quê kia để liên lạc, để nói cho người đó biết anh vẫn ở đây, nếu em ấy, Jaejoong ấy có thời gian rảnh, anh dễ dàng tìm ra thôi.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Jaejoong chắc nghĩ anh đã quên em ấy rồi, nhắn với em ấy rằng, không phải như vậy đâu.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
<br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Tới Yunho: Em nhớ anh.”<span class="Apple-converted-space"> </span><br />“Trả lời: Nếu em muốn tìm anh, anh vẫn luôn ở đây.”<span class="Apple-converted-space"> </span><br /><br />(26.04.2014 - Tường Khuyên/YuLee)</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-48454420353639546892014-04-21T12:31:00.000+07:002014-05-01T12:57:44.940+07:00[Đoản văn] Chàng trai năm đó<h2 style="text-align: center;">
<span style="color: #f23110;"><span style="font-family: "Helvetica Neue",Arial,Helvetica,sans-serif;"><span style="font-size: x-large;"><span style="background-color: white; display: inline ! important; float: none; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; word-spacing: 0px;"> Chàng trai năm đó</span></span></span></span></h2>
<br />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Yunho, mọi chuyện thật sự khác biệt khi em trải qua cùng anh. Vẫn cùng là câu chuyện đó, vẫn là một con người như nhau, nhưng vì em đối với anh chưa bao giờ là thứ cảm giác đơn thuần.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Sau khi chúng ta chia tay vào mua thu, em đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ, chấp nhận và cuối cùng là không quan tâm nữa. Nếu cứ nhớ đến là cảm thấy buồn, vậy thì cách hay nhất là đừng đ</span><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">ề cập đến nó trong lòng nữa. Những ngày đầu thật khó khăn, em không thể ăn được, tuy không còn thỉnh thoảng bật ra khóc nữa nhưng em cảm thấy khá bức bối.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
</span><br />
<a name='more'></a><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Sau ba tháng, em đã có thể bắt đầu làm việc và gặp gỡ bạn bè. Cuộc sống không có anh gần bên thật lạ lẫm nhưng không phải không thể làm quen được.<br />
<br />
Yunho, em thật sự tin rằng, nếu chúng ta chia tay, em vẫn sẽ có thể tiếp bước được. Không phải lúc đó thì cũng sẽ là một lúc khác. Em rồi cũng sẽ vượt qua cái bóng của quá khứ mà chuyển động lại guồng xoay của cuộc đời mình. Chúng ta sẽ trưởng thành hơn, sẽ nhanh chóng nhớ cho nhau hai chữ cố nhân. Có thể sự lãng quên sẽ không đến nhanh như vậy, nhưng những ngày xuân thì thế nào cũng trở lại.<br />
<br />
Khi chúng ta chia tay được nửa năm, em đã dần lấy lại vẻ tươi tỉnh cùng tinh thần của mình. Thời gian thật tài tình. Đến cả tình yêu đã có lúc ta ngỡ là to lớn nhất cũng dễ dàng bị vùi lấp, trở thành một thứ thật nhỏ bé. Chúng ta không nghe về nhau, chúng ta không biết về nhau, chúng ta hững hờ với sự tồn tại của nhau. Chúng ta đã không còn cần nhau như vậy đấy. Mỗi người cố gắng tìm về cho mình mảnh trời riêng biệt, ru ngủ những ký ức buồn.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Tuy rằng thi thoảng vẫn cảm thấy trống vắng nhưng em đã thôi ủ rũ. Em vui mừng thông báo với bạn bè rằng em đã sẵn sàng để trở lại với nghệ thuật và những mối quan hệ mới.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Ôi những đêm hội hè, những cuộc vui, những cơn say, những bài hát, trộn cùng tiếng nói cười dập dìu xung quanh. Mỗi sáng thức dậy tuy chỉ có một mình nhưng vẫn rất thanh thản vì còn nhiều công việc đang chờ đợi em giải quyết.<br />
<br />
Cho đến khi một người bạn có chung quê quán với anh nói với em rằng có lẽ anh sẽ làm đám cưới trong ba, bốn năm sắp tới. Bác gái đã tìm được một mối tốt cho anh rồi, còn rất tích cực giúp hai người gặp gỡ tìm hiểu. Ngạc nhiên thay em không cảm thấy buồn, em chỉ thấy giận. Sự tức giận đó ban đầu thật mơ hồ rồi dần dần trở nên rõ rệt hơn, sắc nét hơn.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
“Nếu Yunho có đám cưới, đừng bao giờ nói với tớ làm gì. Không cần thông báo, không cần hỏi han, không cần gì hết.”<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Em chấm dứt chủ đề người yêu cũ có người yêu mới ngay lập tức, lái qua chuyện mấy ca khúc mới mình đang thu âm. Đến khi ra về em ngủ không được, bật máy tính xách tay ngồi ngẩn ra nhìn màn hình cả tiếng đồng hồ. Đầu óc em mụ mị và đặc quánh, em thấy thật đáng giận. Thế nên em bắt đầu lục tung mọi thư mục trong máy và xóa hết những gì có liên quan đến anh. Tất cả những bài hát em thu gửi tặng Jung Yunho, những tấm ảnh em chụp cùng Jung Yunho, những tài khoản liên lạc em có thêm Jung Yunho, những trang mạng em ghi chú viết về Jung Yunho. Em xóa thật nhanh, thật triệt để, đến độ em phải ngạc nhiên.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Thì ra muốn xóa là xóa hết thôi, không có gì là không xóa được, không bỏ được, chỉ có người là hay thương tiếc chứ máy móc thì không.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Em kiểm tra lại mọi thư mục một lần nữa, muốn chắc rằng mình không để sót lại thứ ký ức nào. Một những file riêng lẻ có một đoạn video để theo số thứ tự tải xuống từ youtube nhưng không có tên, em nhấp vào xem thử.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Trên màn hình ngay lập tức hiện ra Yunho năm mười lăm tuổi đang đứng đằng sau ca sỹ Dara nhảy minh họa.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Tâm trí em hoàn toàn bị hỗn loạn, em biết mình phải mau chóng tắt thứ hình ảnh đó đi. Nhưng tay chân của em đã mụ mị, cảm xúc của em nhảy múa lung tung. Những điều đã rất khó khăn để vỗ giấc cho nó ngủ yên, bây giờ cùng nhau vùng dậy.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Đã biết bao lâu rồi, em chưa nhìn thấy chàng trai đó. Đã từ biết bao lâu rồi, em chưa nhìn thấy Yunho của những ngày xưa.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Thì ra Yunho đã như thế này khi chúng ta gặp nhau. Thì ra Yunho đã như thế này khi gặp em. Thì ra Yunho đã như thế này đây. Đã bao nhiêu lâu rồi, em không còn nhìn thấy chàng trai đó nữa?<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Cái chàng trai mà chỉ cần cậu ta hiện diện thế này thôi cũng đã khiến em thấy lao đao, yếu ớt.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Hình như mối tình đầu của em chính là cậu ta. Ngay từ khoảnh khắc gặp gỡ đã đánh dấu cả một thời đại. Ánh nhìn trao gửi phút đầu tiên không vội vã đem lại tình yêu, cũng không gây nên cảm mến gì mãnh liệt, chỉ là sự xuyến xao không tài nào lý giải nổi. Chàng trai năm đó nào có biết mình sẽ gây ra biết bao nhiêu bão giông trong lòng người.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Và cậu ta cũng đã không còn nữa rồi, đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, chẳng để lại dấu tích chi. Tại sao cậu ấy phải ra đi, phải trưởng thành rời khỏi nơi này, rời khỏi em?<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Cả người đàn ông tên Jung Yunho cũng chẳng còn cạnh bên nữa.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Vậy em sẽ phải nhớ nhung về cả hai người hay sao? Về người con trai trong hồi ức ấy và người đàn ông của hiện tại đây? Em chẳng muốn mất ai, vậy mà giờ phải chấp nhận từ bỏ cả hai.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Thế là em nằm dài lên bàn, lặng lẽ bật khóc, những tiếng phát ra khỏi cổ họng cứ vỡ nát rè rè như máy truyền thanh bị hư. Thật khó nghe, thật xấu xí.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Em dành một tuần sau đó để suy nghĩ, lo sợ rằng anh đã đổi số điện thoại. Em xóa đi xóa lại một tin nhắn, kiểm tra hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không dám gửi. Cho đến buổi tối cuối tuần, em cuối cùng cũng hạ quyết tâm.<br />
<br />
Yunho, mọi chuyện thật sự khác biệt khi em trải qua cùng anh. Vẫn cùng là câu chuyện đó, vẫn là một con người như nhau, nhưng vì em đối với anh chưa bao giờ là thứ cảm giác đơn thuần.<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
Chàng thiếu niên năm đó ơi, anh có hiểu?<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
“Tới Yunho: Em nhớ anh.”<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
“Trả lời: Nếu em muốn tìm anh, anh vẫn luôn ở đây.”<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
<br />
(20.04.2014 - Tường Khuyên/YuLee)</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-51368888343126262472014-04-03T18:58:00.001+07:002014-04-03T18:58:49.869+07:00MINICARD PROJECT<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Không biết mọi người có nhớ đến loại ảnh đi kèm lời tựa do Lee viết từng được làm thành quà đi kèm trong tản văn "Những ngày xưa thân ái" không? (hình dưới)</span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgG8WJtNBhAGBNIp0nqcc6E_tsXRRxYIWmKSPA_aeA47izWx966rdP4aeFvL6QU2jj0MdI5cdLg4oMVR4cpU1enss8EWxTCjQ4Qtm-6CCwOAXHG4jhdLElBgUz1AcIvcHq0VS1tImgeV1-J/s1600/Photo+20+54+09+02-04-2014.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgG8WJtNBhAGBNIp0nqcc6E_tsXRRxYIWmKSPA_aeA47izWx966rdP4aeFvL6QU2jj0MdI5cdLg4oMVR4cpU1enss8EWxTCjQ4Qtm-6CCwOAXHG4jhdLElBgUz1AcIvcHq0VS1tImgeV1-J/s1600/Photo+20+54+09+02-04-2014.jpg" height="400" width="298" /></a></div>
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"> </span></span><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"> </span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Lee đang thực hiện 1 Project mới tương tự là: Thiệp Mini đi kèm lời tựa. Mọi người có thể xem tại: đây</span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space">Dưới nay là 1 số thông tin cơ bản về project lần này</span></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjyRBB_t2o3KnDBr3ZONRFhxkd_i6vWUpK0a242eRyJSKkmL_q0Lv8hRUVQHwAxOnS2V6SniOkjI_ETBgKbz-ncOe_8g9_SnTpohyVPE6eb2VoVrLyRZZ8eEdcBOEzTeXnyxb5T0CPmHHqR/s1600/orderminicard.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjyRBB_t2o3KnDBr3ZONRFhxkd_i6vWUpK0a242eRyJSKkmL_q0Lv8hRUVQHwAxOnS2V6SniOkjI_ETBgKbz-ncOe_8g9_SnTpohyVPE6eb2VoVrLyRZZ8eEdcBOEzTeXnyxb5T0CPmHHqR/s1600/orderminicard.jpg" height="281" width="400" /> </a></div>
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline !important; float: none; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"> </span></span></span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline !important; float: none; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Project sẽ bao gồm 2 set là Set 1 và Set 2. Không có diễn tả cụ thể hay chi tiết cho từng set. 1 set sẽ trộn từa lưa, không có chủ đề hay tên gọi nhất định (YOLO, dù sao cũng chỉ chết 1 lần :))<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline !important; float: none; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Các bạn mua cả 2 set sẽ được tặng thêm 1 (hoặc 2) card special.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><b><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline !important; float: none; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">ĐƠN ĐẶT HÀNG<span class="Apple-converted-space"> </span></span></b><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><br />Tên:<span class="Apple-converted-space"> </span><br />Số điện thoại:<br />Địa chỉ:<br />Facebook (hoặc email):<br />Tên hàng - Số lượng: ví dụ Set 1 - 1 bộ, Set 2 - 3 bộ.<br />Hình thức nhận hàng: (trực tiếp hay chuyển phát)<br />Số tiền đã gửi - Ngày gửi: (xin ghi chú luôn sẽ đưa trực tiếp hay chuyển khoản)<br /><br />Đơn đặt hàng xin gửi về inbox cho page hoặc email: shimyulee@gmail.com (khuyến khích mọi người inbox luôn y cho tiện<span class="Apple-converted-space"> </span><span class="Apple-converted-space"> </span>)<br /><br />TÀI KHOẢN:<br />Techcombank - Lê Tường Khuyên<br />Số tài khoản: 190 2550 7447 019<br /><br />THỜI HẠN ORDER:<span class="Apple-converted-space"> </span><br />Từ giờ cho đến 13.04.2014 (tức Chủ Nhật tuần sau)</span></span></span><br />
<br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Ngoài ra,</span></span></span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"> </span></span></span><br />
<span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-converted-space"><span class="text_exposed_show" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đối với các bạn ở thành phố, để tiện cho mọi người thì Lee nghĩ có thể hẹn 1 ngày để Lee trả hàng + nhận tiền trực tiếp luôn. Vì vậy nên mọi người có thể order trước, rồi lúc trả hàng sẽ gặp Lee một lần thôi cho tiện XD<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #333333; display: inline !important; float: none; font-family: 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 18px; orphans: auto; text-align: left; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Cơ mà mọi người hãy chắc chắn order của mình nhé ;__;</span> </span></span></span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-80103749704045956962014-03-31T23:43:00.003+07:002014-04-01T00:14:54.098+07:00Phải lấy người như anh [Chap 14] <!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<div style="text-align: center;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><b><span style="color: #cc0000;"><span style="font-family: Century Gothic;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial,Helvetica,sans-serif;"><span style="font-size: small;">Beta bởi Snowie. Cảm ơn em nhiều. </span></span> </span></span></span></b></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<h2 style="text-align: center;">
<b><span style="color: #cc0000;"><span style="font-family: Century Gothic;"><span style="font-size: small;"> 14.</span></span></span></b>
</h2>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong tỉnh dậy khi
cảm thấy có gì đó lành lạnh ở sau gáy. Không biết ai lại đem nước vào phòng cậu
để. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Trời sáng thì có nghĩa
hôm nay là thứ hai. Jaejoong phải dậy sớm lên trường, chỉ có điều cậu đột nhiên
thấy mệt mỏi rã rời hơn mọi khi gấp nhiều lần. Cậu cố gắng mở mắt và di chuyển
cổ mình, để rồi nhận ra mình đang nghẹo đầu sang một bên dựa vào vật gì đó cứng
cứng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Các cơ trên cổ do bị
kéo lệch về một hướng quá lâu nên giờ đau nhức kinh khủng. Jaejoong rên một
tiếng lớn khi cố gắng quay đầu về phía bên phải, tay với lên sờ vào cổ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Đó cũng là lúc Jaejoong
phát hiện ra mình không với tay lên được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Tại sao cậu lại với tay
lên không được?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Câu trả lời đến với
Jaejoong khi cậu ngồi dậy, phát hiện cả hai tay đều đang nằm ở phía sau lưng,
dính chặt vào nhau. Không phải, là bị cột vào nhau.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;"></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong cựa quậy cơ
thể để kiểm tra lại nhận định của mình. Cậu bị cột lại, cậu thật sự đang bị cột
lại. Ngày hôm qua cậu đang trên đường đi học về cơ mà, thậm chí còn chưa vô
nhà. Không, không phải. Hôm qua cậu làm kiểm tra bù môn Anh Văn. Sau đó thì gọi
điện cho Yunho, có cãi nhau với anh ta nữa. Đúng rồi, lần nào nói chuyện với
Yunho cũng nổ ra chiến tranh hết. Chắc chắn là Jaejoong có cãi nhau với anh ta.
Bên nhà anh ta cho người theo dõi cậu nên... Rồi sau đó, sau đó...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong bị bắt cóc!!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Cậu như bừng tỉnh, ngồi
bật dậy, mở mắt bàng hoàng nhìn xung quanh. Máu trong người Jaejoong như ngừng
chảy, tay chân bủn rủn. Xung quanh tối om, có tiếng rè rè của động cơ đang
chạy, mùi gỉ sét cùng giẻ lau ẩm ướt để lâu ngày nồng nặc trong không khí.
Không thể nào, cậu thật sự bị bắt cóc. Cậu thật sự bị bắt cóc rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Được sinh ra trong một
gia đình bình thường, được nuôi lớn trong một gia đình bình thường, nhà
Jaejoong làm gì có nhiều tiền mà phải bắt cóc cậu?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Có ai không?? Cứu
với!!!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Theo quán tính, điều
đầu tiên Jaejoong nghĩ được là la to hết mức có thể. Bọn bắt cóc không bịt
miệng cậu mà chỉ buộc chặt tay chân lại. Jaejoong chẳng có thời gian đâu mà suy
nghĩ nhiều nữa, trước mắt cứ la to hết mức có thể. Hai tay bị buộc ở đằng sau
vòng qua một thanh sắt làm cậu không thể di chuyển đi đâu được nhưng Jaejoong
vẫn cố giãy dụa. Cậu vừa la vừa tấn người vào thanh cột nhằm tạo ra thêm tiếng
động. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Sau gần cả tiếng đồng
hồ, người thì đau ê ẩm, giọng cũng muốn khản đi rồi mà chẳng có ai trả lời cả.
Jaejoong mồ hôi đầm đìa, cả người run rẩy trong cơn tức giận bất chợt. Tại sao
cậu lại bị cuốn vào chuyện này cơ chứ. Cậu có đáng giá bao nhiêu để mà bắt cóc
tống tiền, gia đình cậu cũng chẳng có ai làm trong nhà nước mà biết chuyện quốc
gia đại sự. Bắt cóc Jaejoong là chuyện vô bổ nhất mà một băng nhóm tội phạm có
thể làm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Không gian xung quanh
nóng hầm hập, vừa chật hẹp vừa nồng nặng mùi ú xuế của kim loại gỉ trộn với giẻ
lau bẩn bị ướt. Vì bên trong rất tối nên Jaejoong chỉ nhìn thấy mờ mờ, cậu đoán
mình đang ở trong kho đựng đồ phế thải, không thì cũng là khu chứa đồ làm vệ
sinh tạp dịch.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Sau khi bình tĩnh nghĩ
lại thì Jaejoong mới thấy chuyện la hét là vô ích. Nếu bọn bắt cóc nghĩ sẽ có
người đến cứu cậu thì đã dán kín miệng cậu lại từ lâu. Rõ ràng chẳng có ma nào
bén mảng đến khu này cả. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong lắc lắc cả
người mình, xem coi điện thoại còn ở trong túi quần không. Tất cả đồ vật đều bị
lấy đi hết từ chìa khóa nhà đến mấy ngàn tiền lẻ. Bầu không khí chật hẹp nóng
bức như ép cơ thể cậu lại, mồ hôi khắp cơ thể túa ra như tắm, tia nắng mỏng
manh chiếu vào qua khe hở trước mặt nhanh chóng biến thành một loại laze thiêu
đốt da thịt cậu. Ngay cả oxi hít thở vào lồng ngực cũng nóng.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong bắt đầu xây
xẩm và yếu dần đi, sự sợ hãi kéo đến xâm chiếm tâm trí. Nếu tình trạng này tiếp
tục, cậu có thể sẽ không bao giờ về nhà được nữa. Ba mẹ của cậu chắc đang phát
hoảng lên mà cầu cứu cảnh sát. Gia đình cậu rồi sẽ như thế nào đây, trong nhà
chỉ có cậu là người con trai duy nhất. Tuy không nói ra nhưng mọi người ai cũng
ra sức cưng chiều, chăm lo cho cậu vì cậu là đứa út. Jaejoong chưa bao giờ nghĩ
sẽ có ai muốn làm hại mình nói chi đến bắt cóc.<span style="mso-spacerun: yes;">
</span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Không kiềm được, cậu
khóc một chút, sau đó thì ngồi thẫn thờ ra. Không gian xung quanh ngày càng
nóng, thậm chí rất khó để hít thở, cổ họng cậu khô ran, đầu óc quay cuồng
choáng váng. Nửa tiếng trôi qua, Jaejoong nghe có tiếng bước chân, rồi tiếng
người xì xầm. Bao nhiêu dây thần kinh trong người cậu căng ra như dây đàn. Nếu
như bây giờ không làm gì thì không biết sẽ còn chống chọi được thêm bao lâu. Rõ
ràng vị trí nhốt cậu nằm hướng trực diện với ánh mặt trời buổi trưa, nếu phải
chịu thêm một ngày như thế này, Jaejoong sẽ trở thành cái xác khô. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Cậu cắn răng nghĩ kỹ
lại lần cuối, thôi thì sao cũng chết. Jaejoong ngả người về phía trước, cố gắng
trườn ra càng sát vách tường càng tốt. Phần cơ tay căng đến đau nhức nhưng cậu
mặc kệ, sống chết kéo người xa nhất có thể. Dù vậy Jaejoong vẫn không thể đẩy
người tới sát cửa được, cậu mất thăng bằng vẹo người sang bên trái, đập thẳng
vào bức tường bên hông một cái mạnh, làm phát ra tiếng “thùng” lớn. Xung quanh
cậu quả nhiên là kim loại, chính vì thế nên mới nóng đến mức này. Có khi đám
bắt cóc cậu không thông minh đến như vậy, nhốt con tin vào trong này trói hết
tay chân mà chẳng để lấy một giọt nước, rõ ràng là đang giết người chứ không
phải giữ người.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Khỉ thật, thằng nhóc
tỉnh rồi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong quá đau để
phản ứng lại câu nói to bên ngoài, cánh cửa bất thình lình mở ra, một luồng ánh
sáng chói lóa chiếu thẳng vào làm cậu nhắm mắt la lên. Trước mặt cậu là bóng
một người đàn ông cao ráo, phốp pháp. Hắn ta quay qua phía tay trái ngoắc ai đó
lại xì xầm đôi ba câu rồi đóng sập cửa một cái thật mạnh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Khoan đã, mấy người là
ai vậy?? Thả tôi ra!! Thả tôi ra đi!!” Jaejoong hét lớn, cố nén cơn đau mà vươn
người về phía trước. “Nè!! Thả tôi ra!!!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Đám người bên ngoài vẫn
còn ở đó, cậu có thể thấy bóng họ đổ xuống nền đất xi măng qua khe hẹp trước
mặt. Họ làm lơ những tiếng la hét của Jaejoong,tiếp tục xì xầm bán tán gì đó. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Sao đây? Tao không
biết là không được... Vì bên anh Hải bảo...”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Thùng!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong lại tông thêm
một cái vào phần vách bên cạnh mình. Vai cậu đau nhói, cú va đập lần này mạnh
hơn lần trước, tiếp xúc phần da thịt nhiều hơn với lớp kim loạt nóng rẫy. Hai
mắt cậu hoa hết lên, đằng trước tối sầm nhưng cậu không có ý định ngừng lại.
Jaejoong tiếp tục gượng dậy tông vào cái vách hết lần này đến lần khác. “Thả
tôi ra!! Nè!! Thả ra!!” Thùng!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Đứa nào vào cho nó
liều thuốc nữa đi. Mẹ kiếp, sao lại vướng vô chuyện này!!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nhưng anh Hiển bảo chờ
ảnh đến, không được làm gì...!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Cánh cửa lại bật mở ra,
Jaejoong nheo mắt vì chói, trước khi cậu kịp la lên thì người trước mặt đã ấn
thẳng một miếng vải vào mũi cậu. Jaejoong nhanh chóng lả đi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Đến khi Jaejoong tỉnh
dậy lần thứ hai thì thấy mình đang nằm trên sàn đất, cả người nặng trịch, yếu
ớt. Bên trên bầu trời đêm không bị che lấp bởi những tòa nhà cao tầng, bỗng
chốc trở nên thật rộng lớn, thoáng đãng. Không khí xung quanh không còn nóng bức
và đầy mùi hôi thối như lần đầu cậu mở mắt nữa. Môi của Jaejoong rát buốt, phần
da ngoài khô khốc, nứt toạt ra. Tay chân cậu
bủn rủn, không còn sức lực chống trả hay gượng dậy. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tỉnh rồi hả? Uống nước
không?” Có tiếng người bên cạnh. Jaejoong xoay đầu thì nhận ra mình đang nằm
ngang trong lòng Yunho, đầu gác lên cánh tay còn người thì lọt thỏm vào khoảng
giữa hai chân anh ta. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Sao anh...” Cậu thều
thào nhưng chưa hết được câu thì tiếng đã tắt lịm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong muốn bật dậy
la ầm lên vì sự xuất hiện của Yunho và việc cậu cuối cùng cũng không còn bị
trói một cục nữa, nhưng cổ họng cậu lại không chịu nghe lời. Người cậu từ trong
ra ngoài chỗ nào cũng rát buốt, khô khốc, như thể vừa bị phơi ngoài sa mạc cả
ngày.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Jaejoong cố gắng nói nhưng âm
thanh phát ra chỉ là những tiếng hơ hơ yếu ớt. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Không sao, mất nước
thôi! Không có gì phải sợ, cứ nằm nghỉ đi. Cả ngày cậu không ăn không uống, lại
còn bị đánh thuốc ngủ nên mới như vậy. Uống cái này đi!” Yunho bình tĩnh giải
thích. Vẫn cái giọng lành lạnh không cảm xúc đó nhưng bây giờ với Jaejoong, nó
trở nên an toàn biết bao nhiêu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Yunho đỡ Jaejoong ngồi
dậy, sau đó đưa cậu chai nước suối đã hết gần phân nửa. Jaejoong hớp xong ngụm
đầu tiên, cố gắng nuốt xuống. Làn nước mát ngọt ngay lập tức làm dịu cái cổ
họng rát buốt của cậu, Jaejoong liền dốc hết chai nước, uống một cách gấp gáp vội
vã đến độ Yunho phải ghìm lại cảnh báo: “Từ từ, sặc bây giờ!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong sặc thật,
nhưng cậu vẫn thấy thoải mái hơn ban đầu rất nhiều. Chờ cho cơn choáng qua đi,
cậu lấy áo chùi miệng rồi từ từ nhìn xung quanh. Hai người đang ngồi dựa vào
một cái công ta nơ lớn; quần áo trên người Yunho nhăn nhúm, dơ bẩn vô cùng,
khuôn mặt thì bầy hầy xây xát. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ta ở trong tình
trạng tồi tệ như thế này. “Sao anh ở đây? Xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu nói chậm
từng từ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Chuyện vì sao tôi ở
đây thì dài dòng lắm. Cậu thấy đỡ hơn chưa?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong không trả lời,
thay vào đó cậu gượng dậy, cố gắng nhìn xung quanh. Nhưng vào giây phút cậu vừa
dùng sức thì một cơn nhức mỏi cùng cực không biết từ đâu ập đến khiến cậu ngã
ập xuống, thở hồng hộc như thể vừa trải qua một cuộc chạy điền kinh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Thôi nằm yên đi, không
sao đâu!” Yunho nhanh chóng giải thích thêm rằng do Jaejoong đã bị nhốt cả ngày
trong công ta nơ kim loại, dưới trời nắng nóng như vậy nên bị mất nước dẫn đến
kiệt sức. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nhưng mình đang ở đâu
mới được?” Jaejoong hỏi. Yunho nhìn cậu rồi sau đó chán nản ngó xung quanh.
“Vẫn còn ở trong khu vực cậu bị nhốt thôi, nhưng không sao, tầm lát nữa là cảnh
sát đến rồi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Sao anh tìm được tôi ở
đây, tôi không hiểu?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nhớ cái thiết bị định
vị mà chị cậu gắn vào đồng hồ cậu hôm đi xem mắt không? Cuối cùng cũng hữu ích
phết!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Nói đến đây Jaejoong
mới chợt nhớ ra. Trong cái rủi có cái may, hôm từ nhà Yunho về vì quá mệt mỏi
nên cậu quên bẵng mất việc kêu chị Năm tháo cái thiết bị trong đồng hồ ra, sự
trùng hợp đó đã cứu mạng cậu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Gia đình tôi không sao
chứ? Họ biết hết rồi hả?” Jaejoong hỏi khi khẽ cựa quậy người. Tay chân cậu tê cứng, phải động đậy chút ít để lấy lại
cảm giác. Bây giờ khi đã bình tĩnh thì cậu nhận ra mình đang nằm trong lòng
Yunho ở một tư thế hết sức thân mật, cả người ngả vào lồng ngực anh ta, lưng
dựa vào bên chân trái, còn hai chân để gác lên bên chân phải. “Khoan, sao tôi
ngồi kì cục vậy?” Jaejoong hỏi xong thì tự thấy xấu hổ, hấp tấp đẩy Yunho ra. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nè, nằm yên!” Anh ta
lạnh lùng nhăn mặt nói một câu, tay kéo giật cậu lại.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Kì cục quá, để tôi qua
ngồi cạnh anh là được rồi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Bộ tưởng tôi muốn ôm
cậu lắm hả? Để như vầy là vì nếu có chuyện gì tôi vác cậu chạy cho lẹ. Người
ngợm cậu yếu xìu như cọng bún thế này thì tự lo được sao?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong mở miệng muốn
cãi nhưng lý luận Yunho đưa ra rõ ràng quá chính xác, chẳng có chỗ nào để phản
đối cả.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Hai người lại im lặng
không nói gì. Cậu xoay đầu nhìn xung quanh, tuy hơi tối nhưng ở phía trên cao
vẫn còn vài ba ánh đèn hắt ra từ chiếc cần cẩu lớn ở đằng xa. Không có tiếng
động cơ cũng như tiếng người, Jaejoong đoán chắc đã khuya lắm rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Đây là lần đầu tiên cậu
với Yunho tiếp xúc gần gũi thế này, cái mùi thơm nhẹ như mùi hương liệu mà cậu
hay nghe thấy mỗi khi đứng gần anh ta đã không còn nữa, thay vào đó là mùi bụi,
đất cát cùng mồ hôi. Vẻ mặt anh ta căng thẳng, nếp nhăn giữa đôi lông mày rậm
hiện rõ, đôi môi cũng tái nhợt. Tóc anh ta rối bù và mấy cái cúc áo ở phía trên
bị giật bung ra hết. Đôi giày da bên dưới trầy xước thảm thương, lại còn lấm
lem bùn đất. Nếu đem so sánh dung mạo thường ngày của Yunho với bây giờ, đây
chẳng khác nào một tội ác.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Kiểm tra xong chưa?”
Yunho hỏi khi thấy Jaejoong cứ trợn mắt dòm chăm chăm đôi giày của mình. Jaejoong
giật mình, rụt người về phía sau làm đỉnh đầu đập vào cằm Yunho. “Ao!” Anh ta
lườm cậu. “Cậu ngồi yên được không?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong muốn cự lại
nhưng nghĩ trong giờ phút này rồi mà còn lì lợm cãi nữa thì chẳng ra sao, thế
nên quyết định yên lặng. Cơ mà chốn thanh vắng không người, không thể động đậy
lại không thể ồn ào, ngoài việc nhìn ngắm đánh giá xung quanh ra, cậu cũng
chẳng biết làm gì. Jaejoong không muốn ngủ, bị đánh thuốc hai lần liên tiếp
trong một ngày là quá đủ rồi. Nếu cứ ngủ nữa, cậu sợ mình sẽ không thể tỉnh
dậy. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nè, anh nói gì đi!”
Jaejoong cuối cùng hết cách đành phải nhờ đến Yunho. “Nói gì cũng được, đừng để
tôi ngủ. Tôi không muốn ngủ nữa đâu!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Yunho hình như hơi bất
ngờ trước yêu cầu đột ngột đó, anh ta không vội trả lời mà ngược lại, dùng tay
xốc cậu ngồi dậy, chân trái kê lên cao để cậu có chỗ dựa. Tính ra Jaejoong cũng
khá cao, vậy mà lúc này đây lại ngồi lọt thỏm trong lòng Yunho như em bé. Hình
như anh ta cũng để ý thấy thái độ của cậu nên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thiệt
tình, cậu lo ăn nhiều vào đi. Gì mà còi cọc suy dinh dưỡng thấy ghê luôn!”<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Gì mà suy dinh dưỡng!”
Jaejoong tức giận mắng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Không phải nữa?” Yunho
trả lời tỉnh bơ, nắm lấy cổ chân cậu kéo lên, sau đó kê cánh tay mình gần lại
so sánh “Nhìn đi, bắp tay của tôi muốn to hơn bắp chân của cậu nữa!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Đó là tại anh mập!”
Jaejoong vẫn chưa chịu thua. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Yunho kéo roẹt vạt áo
của mình lên để cậu nhìn thấy cơ bụng phẳng lì của anh ta. Tuy những múi cơ
nhìn không rõ nhưng chắc chắn anh ta không dư miếng mỡ nào. Đến đây Jaejoong
không thể cãi được nữa, thế là bao nhiêu tức giận trút lên cái cẳng chân nhỏ
như cẳng gà của mình. Từ trước đến giờ đã không biết bao lần cậu bị bạn bè trêu
chọc vì cái vòng eo cùng đôi chân của mình. Jaejoong liếc mắt nhìn bắp tay của
Yunho, bắp tay kiểu đó, cậu chịu khó tập một chút thì cũng được thôi. Gì chứ
phần cánh tay cùng vai của cậu vừa dày vừa rộng, rất nam tính. Chỉ là do cậu
vốn mình dây, nếu tập cho nở vai với ngực thì phần từ hông xuống vẫn cứ teo
tóp, nhìn rất kỳ cục nên Jaejoong mới ngưng tập thể hình. Chưa kể sau khi biết
tin chuyện đính hôn với Yunho, cậu ăn uống không ngon, sụt cân liên tục.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Vậy chẳng phải cuối
cùng là lỗi tại gia đình anh ta sao? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Yunho hình như cũng
hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu, anh ta nói: “Cả nhà cậu sau khi biết tin cậu
bị bắt cóc thì đồng loạt đến tìm tôi. Mấy chị của cậu cũng hung dữ thật, làm cả
chục người làm trong nhà Lớn phải hoảng sợ. Tôi nghe điện thoại còn tưởng phe
đòi nợ nào ập vào nhà. Mẹ tôi phải ra dàn xếp mãi mới êm xuôi. Dĩ nhiên không
thể trách gia đình cậu được, phần lỗi là của gia đình tôi, đáng ra chúng tôi
phải cẩn thận hơn!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Khoan... </span><span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Vậy ai là người bắt cóc tôi? </span><span lang="EN-US" style="color: black;">Có tống tiền gia đình tôi không? Nhà tôi không
có nhiều tiền đâu!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Không hẳn. Đây đúng là
bắt cóc tống tiền, nhưng là do có hiểu lầm!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Hiểu lầm? Jaejoong chớp
mắt, nói ngay ra giải thuyết đầu tiên trong đầu mình: “Thật ra là họ muốn bắt
cóc anh, nhưng sau đó không hiểu sao lại bắt nhầm tôi. Vì vậy khi họ gọi đến
nhà anh đòi tiền chuộc thì mới phát hiện ra đã bắt nhầm người đúng không? Hèn
chi hồi sáng lúc tỉnh dậy đám người đó bảo phiền_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Cậu coi nhiều phim
hành động quá rồi đấy!” Yunho chặn Jaejoong lại. “Chẳng ai muốn bắt tôi cả. Là
do người trong gia đình không biết thân biết phận, đồng thời cũng không biết
giữ mồm giữ miệng luôn thôi!”<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Người
trong nhà anh? Ý anh là sao?” Jaejoong không hiểu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Được
rồi, đây là lúc thích hợp để coi khả năng nhìn người của cậu tới đâu!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="color: black;">.</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="color: black;">.</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="color: black;">.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Chú Hiển?” Jaejoong cố
gắng moi lại trong đầu mình ký ức kinh hoàng hôm xem mắt. Cả chục người họ hàng
gần xa nườm nượp kéo đến như thế, cả mặt mũi còn không tài nào nhớ nổi chứ nói
chi là tên từng người. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Là
người chúng ta chào đầu tiên!” Yunho gợi ý. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Ông
chú mũi cà chua ấy hả??” Jaejoong kêu lên, không thèm để ý việc mình diễn tả
người khác bằng từ ngữ khá khiếm nhã. “Nhưng ông ta nhìn phúc hậu lắm mà!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Yunho
ngay lập tức quăng cho Jaejoong ánh nhìn thất vọng tràn trề như thể cậu vừa
cộng sai một bài toán lớp Một. Anh ta thậm chí còn thở hắt ra một cái. Thế là
cậu đâm quạu, nhíu mày nói với anh ta nhận xét như vậy thì sai chỗ nào, rõ ràng
trong gia đình anh ta toàn thành phần danh gia vọng tộc, ai mà nghĩ đến chuyện còn
có cả xã hội đen cơ chứ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Không
phải xã hội đen, có làm ăn mật thiết với bên ấy thôi. Tóm lại cũng là do chuyện
buôn bán mà phải giữ mối quan hệ thân cận. Hệ thống dòng họ nhà tôi tuy nhìn có
vẻ phức tạp nhưng nói ra thì cũng hờ hững lắm. </span><span lang="EN-US" style="color: black;">Chúng tôi không hề có một nghề nghiệp mũi nhọn nhất định,
chỉ có nghề sản xuất trầm hương là tượng trưng cho dòng họ, giống như là một
cái cớ để tiện điền vô giấy tờ. Đôi khi chúng tôi không thể kể rõ hết mọi lĩnh
vực mà thành viên trong dòng họ tham gia vào được, chưa kể những thế lực ngoại
đạo rất hay quấy nhiễu. Vì vậy nếu có thể tránh được chuyện phơi bày công việc
làm ăn của dòng họ thì cứ tránh. Người lớn luôn ủng hộ con cháu đi ra ngoài mở
rộng sản nghiệp theo cách riêng, đừng làm những chuyện trái với luân thường đạo
lý hay vi phạm pháp luật là được. Người trong họ dần dà giữ mối quan hệ khá
lỏng lẻo, nhưng mối quan hệ đó lại không bao giờ đứt hẳn, đã lỡ mang rồi thì
phải mang theo suốt đồi. Sự đa dạng nghề nghiệp rất tiện lợi cho việc dùng
người, mỗi khi trong dòng họ cần hoàn thành chuyện gì, lãnh vực nào, họ đều có
thể nhanh chóng tìm được ai đó hữu dụng bằng một cú điện thoại mà không cần
phải cậy nhờ đến các đối tác bên ngoài. Như vậy công việc sẽ được bảo mật và
riêng tư hơn, chưa kể sẽ làm nên nề nếp cho các thành viên. Chẳng hạn nếu như
anh A, con cô B họ Jung, làm kiến trúc sư xây dựng nhà thờ cho dòng họ thì từ
đó về sau, việc xây dựng tu sửa cùng mở rộng nhà thờ sẽ chỉ do anh A con cô B
làm mà thôi. Lỡ như sau này anh A mất thì sẽ do người kế nghiệp anh A đảm nhiệm
công việc này, không trao cho ai khác!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Vậy chú Hiển làm việc
gì?” Jaejoong hỏi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Buôn bán và vận chuyển
một số sản phẩm công nghiệp bị đánh thuế cao ở Việt Nam vào Việt Nam qua một
hình thức khác tiết kiệm và riêng tư hơn.” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong nhíu mày trước
câu diễn giải hết sức dài dòng, suy nghĩ một lúc rồi rụt rè hỏi: “Ý anh là buôn
lậu?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tùy cậu nghĩ!” Yunho
nhếch mép, không xác nhận đúng hay sai. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nhưng anh vừa bảo là
không làm gì bất hợp pháp mà?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Làm trái với pháp luật
và luồn kẽ pháp luật là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]-->
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Jaejoong
im lặng nhìn người trước mặt. Một công tử được bọc trong nhung lụa như anh ta
lại không hoàn toàn thanh cao đường hoàng như cậu nghĩ. Anh ta cũng biết cái
gọi là lươn lẹo, mưu toan chốn thương trường. Rõ ràng Jaejoong ngay từ đầu vì
những vấn đề cá nhân mà hoàn toàn không nhận ra mình đang phải đối diện với
tầng lớp xã hội như thế nào. Cậu tự thấy giật mình với sự ngờ nghệch của bản
thân, ra đó là lý do vì sao trước giờ anh ta luôn nói cậu cần phải được giáo
dục thêm rất nhiều. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Tức
là chú Hiển có làm ăn với xã hội đen sao? Nhưng tại sao phải bắt tôi, tôi vốn
đâu có liên quan gì đến chuyện buôn bán sản phẩm công nghiệp bị đánh thuế cao ở
Việt Nam đâu?” Jaejoong quay trở lại với vấn đề, cố tình nhại câu nói của Yunho
để nhấn mạnh ý của mình. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Có
chứ, cậu liên quan đến một sản phẩm tự nhiên có gốc gác lâu đời và mang một tầm
quan trọng to lớn không thể định giá ở Việt Nam.”</span></div>
<br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Cái gì cơ?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tôi!” Yunho đáp rất nghiêm
túc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong mở to mắt trân
trối nhìn Yunho không chớp. Cậu nhìn lộ liễu đến độ khiến anh ta phải khó chịu
xoay đầu đi chỗ khác. Bản thân cậu tự đặt biệt danh cho anh ta là hoàng tử An
Nam nhằm mỉa mai anh ta trong lòng, không ngờ chính bản thân anh ta cũng tự
nghĩ mình to lớn như vậy. “Anh? Vì tôi liên quan đến anh nên tôi mới bị bắt?
Chuyện gì vậy trời, quanh đi quanh lại thì cũng tại vì anh nên tôi mới bị bắt?”
Jaejoong tức giận nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tôi đã bảo là hiểu lầm
mà! Chuyện không phải như vậy đâu. Mà cũng đừng vội nghĩ theo hướng phim hành
động hộ tôi. Mấy người bình thường ngộ thật, mỗi lần họ nghe chuyện nhà tôi
xong đều tưởng tượng ra đủ thứ, như thể gia đình tôi toàn dị nhân với thần tiên
không bằng!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Yunho nói thế nhưng rõ
ràng bản thân anh ta không tự nhận ra lý do vì sao người khác nghĩ vậy. Nếu như
anh ta có thể ăn mặc bình thường, cư xử bình thường, ở trong một căn nhà bình
thường thì đã không bị phóng đại lên đến mức đó rồi. Đối với những người có
cuộc sống yên ổn như Jaejoong, cơ bản không thể lường trước được chuyện gia
đình Yunho có thể làm được những gì và không làm được những gì. Hiểu lầm, sợ
hãi, bất an, chẳng phải là điều hiển nhiên sao? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Vậy thì sao? Hiểu lầm
chuyện gì, anh hãy nói cho rõ đi!” Cậu nói.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Yunho xốc cậu lên,
chỉnh lại tư thế ngồi của hai người cho thoải mái một chút rồi mới từ từ nói:
“Chú Hiển có một vài đứa đàn em thân tín, bữa xem mắt có dẫn đi cùng, cho ngồi
chờ ở phòng trà bên nhà nhỏ. Một trong những đứa em đó ra về lại đi khoe khoang
với bên đối tác của chú Hiển về chuyện nhà tôi sắp có cô dâu mới. Một đồn mười,
mười đồn một trăm, thế là một nhóm nào đó tìm cách bắt cóc cậu nhằm tống tiền
gia đình tôi_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tống tiền gia đình
anh??” Jaejoong chen ngang. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Đại loại thì năm trăm
triệu.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Năm trăm triệu_”
Jaejoong hét lên nhưng Yunho đưa tay bịt miệng cậu lại. Trước khi cậu kịp kháng
cự, anh ta nhanh chóng đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Có tiếng động phát ra
cách chỗ hai người không xa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;"><br />
<b>Hết chương 14. </b><br />
<br />
<br />
</span></div>
<br />
<div align="center">
<b><span style="color: #cc0000;">---o0O0o---</span></b></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-12329592843717901092014-03-29T00:35:00.001+07:002014-03-29T00:40:01.604+07:00Năm nay chắc gặp tình quân [Chap 10] <!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<div style="text-align: center;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><b>Beta bởi <span style="color: #ff6666;">Snowie</span>. Cảm ơn em. </b></div>
<div align="center">
<br />
<span style="color: #ff6666; font-size: large;"><b>10.</b></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Hấp tấp không bao giờ
đem lại kết quả tốt đẹp, Jaejoong nên ghi nhớ đi là vừa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Tự nhiên anh nghĩ sao
mà lại hùng hùng hổ hổ nhảy lên xe của Báo Đen bảo đạp đi một nước như vậy? Đến
khi đã lấy lại bình tĩnh rồi mới nhận ra tình huống dị thường mình đang vướng
phải.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Anh ngồi một cục sau xe
đạp, hai tay vịn xuống đầu yên sau, hai chân gác lên đồ để, mặt vuông góc với
lưng cậu nhóc. Không khí yên ắng vô cùng. Jaejoong không biết nên mếu hay nên
cười nữa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“À... ừm... Yunho à,
mình đi đâu vậy?” Anh cố gắng lựa lời để nói. Hai người cứ im re như hai khúc
gỗ thế này thì thật kỳ quái. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;"></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Ban nãy bảo “đạp đi”
nhưng Jaejoong không hề nói là đi đâu cả, để cho Báo Đen tùy hứng quyết định.
Đạp đạp cho một hồi đến chỗ lạ hoắc, hình như đã đi qua cả khu chung cư bên
cạnh luôn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Vòng vòng!” Cậu nhóc đáp
dứt khoát đến độ làm anh thở dài. Vòng vòng thì vòng vòng, cơ mà vòng vòng là
đi đâu? Trả lời thế này lại thành ra đánh đố người khác.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Ừ, nhưng mà khu này lạ
quá, anh chưa qua bao giờ.” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Sợ tui đem chú đi bán
hả?” Báo Đen hỏi tỉnh bơ, chưa kịp để Jaejoong trả lời đã thêm ngay vào câu sau:
“Ai mà thèm mua mấy ông chú đâu!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Bây giờ thì đến ông
trời con này ăn hiếp anh, rốt cuộc kiếp trước anh đã làm gì nên tội mà đi đâu
cũng gặp dị nhân. “Anh chỉ hỏi vậy thôi, qua khu lạ sợ lạc!” Jaejoong giải
thích.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tui chở chú mà chú sợ
lạc gì! Đây là xóm bà Đề. Ở phía sau nhà thờ Thánh Cứu Thế!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Mình đi xa vậy rồi
sao??” Jaejoong chưng hửng. Hai người mới đạp xe có mười lăm phút chứ mấy. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Đường tắt. Với lại nói
là phía sau chứ không có gần vậy đâu, phải chạy thêm chục phút nữa mới ra tới
nhà thờ. Từ đây vòng về nhà chú cũng không xa lắm!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Anh mà biết xa hay
không anh chết liền ngay tắp lự. Nhưng Báo Đen tự tin bình tĩnh như vậy chắc
cậu nhóc đã thông thạo hết đường khu này rồi. Chưa kể sau một hồi suy nghĩ, cậu
ta còn thình lình mở miệng hỏi một câu như sét đánh ngang tai: “Lúc nãy ông chú
kia với chú có chuyện gì vậy?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Nãy giờ trong lòng
Jaejoong dám đã tụng đi tụng lại câu “Làm ơn đừng hỏi gì hết! Làm ơn đừng có
hỏi gì hết!” đến hàng tỷ tỷ lần, nhưng xem ra trời phật không phù hộ. Báo Đen
dùng một câu vào thẳng luôn trọng tâm vấn đề, không thèm vòng vo tam quốc chi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“À không có gì, người
quen cũ gặp lại thôi!” Anh ráng nặn óc tìm một lý do bình thường nhất để giải
thích cho chuyện họ giằng co. Cuối cùng thì nảy ra một ý tưởng rất hay. “Chuyện
tiền nong ấy mà. Anh ta đòi mượn tiền nhưng anh không chịu. Tết nhất mà lằng
nhằng ba cái vụ tiền bạc thì xui xẻo lắm nên anh từ chối!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Vậy sao?” Báo Đen hỏi
lại. Jaejoong vừa thở phào trong lòng vì cái cớ quá sức hợp lý của mình, nhưng
chưa kịp hít vào lần nữa thì Báo Đen đã thụi thêm một câu. “Nhưng lúc tui đứng
nghe đâu thấy ai trong hai chú nhắc vụ tiền bạc đâu. Cả một chữ tiền bẻ đôi còn
không đề cập mà!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Trời ơi, vậy là có
nghe? Nghe được những gì? Nghe tới đâu lận? “Em đứng nghe hả?!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Tại tui hổng biết đứng
đâu hết...” Giọng Báo Đen có chút ngập ngừng. “Tui tính qua gặp chú để nói hôm
nay nhỏ Thư nó bệnh rồi, xin chú nghỉ một bữa, có gì tui thay nhỏ phụ chú!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Hèn chi mới có mười giờ
mấy mà cậu nhóc đã thù lù xuất hiện trước cửa nhà anh. Thư chưa có điện thoại,
cũng không biết số di động của Jaejoong hay điện thoại nhà anh, nếu có chuyện
đột xuất xảy ra cũng chỉ có thể nhờ người chạy đến báo trực tiếp thôi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Vậy... Em nghe được gì
rồi?” Jaejoong hỏi nhỏ xíu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Từ đoạn nói về cái
duyên gì đó!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Toàn bộ trọng tâm đều
nằm chỗ đó. Mùa xuân quả nhiên đem lại vô vàn sự trùng hợp, nhưng trong tình
huống của anh, chỉ toàn là trùng hợp không cần thiết. Jaejoong thật muốn oán hận
số phận đen đủi của mình. “Em đừng nói ai nhé. Chuyện riêng tư thôi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nói làm gì, chuyện của
chú mà!” Báo Đen đáp ngay.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Cảm ơn em.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nhưng có được không?
Lỡ sau này ông chú đó làm phiền chú nữa thì sao?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong ngạc nhiên khi
thấy cậu nhóc hỏi thêm câu này. Bình thường nếu không bắt buộc phải nói, Báo
Đen sẽ không bao giờ mở miệng, dáng vẻ thì lúc nào cũng cáu kỉnh, bực bội. Vậy
mà bây giờ lại đang hạ cố hỏi thăm ông chú thường dân chán òm là anh một câu.
Nghe mới thấy lạ lùng làm sao.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Lòng dạ Jaejoong ngay
lập tức rối lại thành một nùi, vừa cảm thấy hân hoan vừa sợ mình nghĩ quá lên
cái chuyện vốn bé xíu xiu. Có khi Báo Đen hỏi thế vì cậu chàng là một đứa trẻ
biết nghĩ cho người khác, giống như lúc té xe đứng không nổi mà vẫn vờ chả đau
tẹo này nhằm trấn an cô chị họ vậy. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Không! Còn gì nữa đâu
mà đến làm phiền. Đến nữa anh cho biết tay!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong hết sức mạnh
miệng tuyên bố. Dù rằng anh cũng chẳng biết mình có làm gì được người yêu cũ
không, nhưng nếu anh ta dám to gan mà ghé qua nữa thật thì Jaejoong không ngại
thủ sẵn cây chổi. Không thể chỉ vì đang đà xuân sang mà anh nhân nhượng cho cái
con người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân đó. Đúng là Jaejoong không biết
đánh đấm nhưng nổi giận lên rồi thì chửi mắng cũng có phong cách lắm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Suy dinh dưỡng như chú
thì làm gì được ai!” Báo Đen rất thành thật thẩy một quả bom vào giữa tuyên
ngôn hào hùng của anh. Jaejoong bị tổn thương trầm trọng về cả thể xác lẫn tinh
thần. Đây là thái độ mà một tình-quân có thể mang sao. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Cái gì suy dinh dưỡng?
Em hỗn quá nha!!” Anh nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Chú nhìn chú chưa?
Người toàn xương, lại còn trắng bệch ra, không suy dinh dưỡng, đói ăn thì là
cái gì? Tướng tá gì mỏng te y chang con gái!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Suy dinh dưỡng, đói ăn,
trắng bệch, toàn xương, y chang con gái?? Chỉ trong có mấy câu mà Báo Đen đã
công kích anh đến năm, sáu lần. Ông thầy bói bữa đó có phải nói nhầm ngày gặp
tình quân không vậy? Cậu nhóc thật quá đáng, không biết anh quan tâm đến cậu ta
thì thôi, còn không nể mặt đem hết mọi vốn từ vựng học trong tiết Ngữ Văn ra mà
chê bai đặc điểm cơ thể anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Nè, thứ nhất là không
được gọi chú nữa, chú gì mà chú! Thứ hai là anh lớn hơn mười tuổi, phải biết lễ
phép chứ. Anh nhìn vậy chứ khỏe cực kỳ, nâng em còn nổi đấy!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Mười tuổi mà không kêu
chú chứ kêu gì?” Báo Đen thắng xe cái két, sau đó quay lại nhìn Jaejoong. Khuôn
mặt cậu nhóc đen sạm với vô số vết trầy, phần cổ lộ rõ dấu hằn rám nắng theo
hình áo sơ mi, đôi mắt một mí nhưng rất to nhìn anh không chớp. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">So với thiếu niên mười
tám tuổi, chắc hẳn Báo Đen phải nổi bật lắm, vì cậu nhóc thật sự rất đẹp trai,
lại còn có cái kiểu ngầu ngầu mà đứa nhóc nào cũng mong muốn sở hữu một ít để
làm vốn liếng lòe thiên hạ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Người chú vui nhỉ?” Tiếng
Báo Đen làm anh giật mình khỏi mộng tưởng. “Giống như kiểu mấy con thú kiểng vô
dụng cố tỏ ra vẻ ghê gớm dù nhìn là biết yếu xìu thua chắc rồi ấy!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Câu nhận xét hết sức
chân tình cùng mãnh liệt trên đã ngay lập tức dập hết mọi quá trình chuyển đổi
thông tin trong đầu Jaejoong. Cậu thanh niên lớp mười hai này vừa nói cái gì
thế?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Từ hồi gặp chú tới
giờ, thấy chú kỳ cục ghê!” Báo Đen thêm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong mở miệng ha
một tiếng: “Anh kỳ cục? Anh là người kỳ cục ở đây??”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Cậu
nhóc gật đầu xác nhận, mặc kệ biểu cảm phản đối nhiệt liệt trên mặt Jaejoong.
Báo Đen chống một tay lên tay vịn xe đạp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía anh
không ngại ngùng. “Chú làm gì mà cứ lúng ta lúng túng, ngần ngừ bẽn lẽn như con
gái thế. Rõ ràng người ta leo lên đầu lên cổ chú là có lý do. Tui còn ăn hiếp
chú được!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Đó
là tại anh cố tình nhường em thôi! Anh từng tuổi này rồi, chẳng để ai lợi dụng
mình đâu!” Jaejoong lớn tiếng nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Mắc
gì phải nhường tui?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Báo
Đen nhíu mày hỏi, thế là Jaejoong im luôn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Cuối
cùng cậu nhóc lại là người có khả năng quan sát, toàn hỏi những điều mà anh
muốn tránh. Mắc gì phải nhường? Tại sao phải nhường? Câu này nếu chỉ đưa ra để thỏa
cuộc đối thoại thì sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời suôn sẻ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Nhường
nhịn là ý tứ từ thiên vị, thiên vị là biểu đạt của xúc cảm qua hành động. Làm sao
mà giải thích đường hoàng đây. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Chẳng
có nguyên tắc gì, cũng chẳng vì lễ giáo chi, chỉ là do tâm tư người ta yêu nên
yếu đuối mà thôi. Báo Đen nói đúng, dùng tuổi tác để tỏ ra ghê gớm nhưng bản
thân thì biết mình thua chắc rồi. Không phải Jaejoong không biết bản tính mình quỵ
lụy tình cảm, ngày đó thậm chí còn dám đến đám cưới người yêu cũ quậy một trận.
Qua từng ấy năm yêu đương ngu muội, cuối cùng vẫn chẳng rút ra được kinh nghiệm
gì. Trong lòng giả vờ thanh cao nói rằng không nên nhưng mọi hành động đều đầy
toan tính.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Jaejoong
hiểu chứ, Jaejoong biết chứ, quá rõ là đằng khác. Vậy mà sao tâm tư này vẫn cứ
mãi còn đầy.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Vì
anh muốn nhường. Anh chỉ nhường Yunho thôi!” Anh cố tình hạ giọng nghe nhẹ
nhàng nhất có thể. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Jaejoong
nghĩ có thể Báo Đen sẽ nổi da gà, sợ hãi đạp mình ra khỏi xe không chừng, vậy mà
cậu nhóc lại mặt nhăn mày nhó, nói ngang một câu: “Công nhận, chú giỏi làm tui
nóng máu ghê ấy!” Cậu quay người về phía trước chuẩn bị đạp đi nhưng sau đó
nghĩ một hồi lại ngoái đầu nhìn anh. “Thôi, cứ coi như tui nhường chú để chú
nhường tui đi. Thiệt tình luôn ấy, người ta ăn hiếp gần chết mà còn bày đặt nói
mình cố tình nhường, chú sinh năm con gì vậy?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Anh
khổ sở chỉ ra: “Yunho, em thật sự cũng hỗn lắm chứ bộ_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Tui
hỗn là tại chú làm tui bực!!” Báo Đen nạt một tiếng. Jaejoong thật khổ quá đi
mất. Chẳng lẽ cái câu đầy tình ý kia còn chưa đủ để cậu nhóc nhận ra tình huống
rất nhạy cảm mà mình đang vướng vào sao? Với lại chuyện đang chuyển hướng đi
đâu vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Anh
làm gì mà em bực?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Chú
nghĩ lại nãy giờ coi có phát bực không?!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Nhưng
bực chuyện gì mới được, anh có nói gì đâu_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Chú
năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Báo Đen chen ngang.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Hai
mươi tám...” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Nếu
người ta giúp đỡ quan tâm chú, chú nói gì?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Cảm
ơn?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Vậy
thì sao không cảm ơn giùm đi mà cứ ngắc nga ngắc ngứ kéo kéo lại chi vậy! Ai
cần chú biện bạch, giải thích chuyện chú làm được hay không đâu! Thiệt tình,
mấy bữa nay giúp chú mà toàn tui phát bực không hà!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Báo
Đen nói xong một tràng rồi không thèm nghe Jaejoong ừ hử gì liền đạp xe đi
tiếp. Hai người im lặng trong suốt quãng đường về, mỗi người nghĩ một chuyện.
Jaejoong ngồi yên sau quan sát tấm lưng của Báo Đen chuyển động theo nhịp bánh
xe xoay vòng, giống như đang âm thầm đếm nhịp thời gian chảy qua.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Nói
là có tình cảm với người ta mà hóa ra Jaejoong lại chẳng biết gì về người ta
cả, thậm chí cả chuyện mình lựng khựng làm người ta nổi giận còn không nhận ra.
Hôm nay được nghe Báo Đen thẳng thắn phê bình, anh vừa thấy vui vừa thấy buồn.
Vui vì hiểu được bản chất cậu ta tử tế quá, hay chăm sóc người xung quanh. Buồn
vì hình như mình nằm trong đám người vô dụng, buộc cậu ta không thể làm lơ được
mà phải lao vào giúp đỡ.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Có
phải thật sự Jaejoong luôn tạo cho người khác cảm giác giống như Báo Đen nói,
thú kiểng yếu ớt vô dụng chẳng có khả năng tấn công ai? Vì thế nên ba mẹ mới
không tin tưởng chuyện anh yêu đương sẽ thành công, em trai thì phải thường
xuyên lo lắng khuyên can, đến cả người yêu cũ cũng chẳng nể mặt? Sắp ba mươi
tuổi rồi mà Jaejoong đang làm cái gì vậy? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Từ
lúc về đến nhà dọn hàng bánh ra ngoài cho đến tầm chiều dọn lại vô trong, anh
hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Báo Đen cũng không hỏi han gì
thêm, chỉ lẳng lặng làm theo mọi hướng dẫn của anh. Anh Đan không đứng đợi
ngoài cửa như Jaejoong nghĩ, xem ra tự tôn nguyên tắc của anh vẫn còn lớn lắm.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Jaejoong
tính toán sổ sách xong, sau đó gói mấy cái bánh vào bọc cho Báo Đen đem về.
Nhưng trước nhất vẫn không quên hoàn thành một số công việc mà người lớn có
trách nhiệm bắt buộc phải làm, đó là: dạy dỗ trẻ em hư.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">“Hôm
nay em hỗn lắm, anh du di lần này nhưng không có lần sau nữa đâu. Từ rầy nói
năng phải chủ vị rõ ràng, không được trống không. Với lại anh lớn hơn em, không
đồng ý chuyện gì thì góp ý với anh, lớn tiếng như vậy là hỗn, không đúng
đâu!”<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="FR" style="color: black; mso-ansi-language: FR;">Ngay
lập tức Báo Đen nhăn mặt, y như vẻ mặt ban sáng cậu nhóc bày ra. Anh biết là
anh đã lải nhải mấy câu này nhiều lần rồi nhưng dù sao em trai anh cũng là giáo
viên chủ nhiệm của cậu nhóc, vòng quanh thế nào thì vẫn phải đề rõ vấn đề phép
tắc lễ nghĩa, không thể lơ là bỏ qua được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Khoan bực, anh chưa có
nói xong!” Jaejoong giơ tay ra hiệu cho Báo Đen dừng vẻ cau có lại. “Hôm nay
cảm ơn em, không có em thì anh cũng toi rồi. Cầm bánh này về ăn, cái bịch anh
để riêng là cho bé Thư, anh kèm tờ giấy ghi số điện thoại anh ở trỏng, bảo bé
Thư hết bệnh thì gọi anh còn không cũng nhớ báo một tiếng để anh chuẩn bị!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Báo Đen cầm cái bịch
nhìn một hồi sau đó nhìn anh, rồi lại nhìn cái bịch, rồi lại nhìn anh. Cuối
cùng cậu nhóc treo nó vào tay lái, thở dài nói: “Mẹ tui la tui mà cũng nhẹ
nhàng như hát giống chú thì đỡ ghê!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Jaejoong trợn mắt.
“Yunho, anh vừa mới nói_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Biết rồi, cảm ơn chú!”
</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Báo Đen nói xong liền
đạp xe đi thẳng chẳng thèm nhìn lại. Jaejoong thật hết cách với cậu nhóc hư
hỏng này. Ban sáng còn đòi phải rõ ràng rành mạch chuyện cảm ơn xin lỗi, ban
chiều thì lại trở về trạng thái xem thường lớn nhỏ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">“Đi xe cẩn thận đấy!!”
Jaejoong gọi với theo, nhìn bóng cậu nhóc tan dần trong màu vàng nhạt của nền
trời. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Báo Đen không trả lời
mà chỉ giơ một tay lên cao vẫy nhẹ. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Giây phút ấy, mùa xuân
xung quanh trở nên thật yên ắng, thậm chí cả cái mùi hương hay thoáng qua cũng
lặng lẽ ẩn vào thinh không. Để lại cho Jaejoong một khung cảnh hoàng hôn riêng
tư tuyệt đối. Anh dõi theo chiếc xe đạp, cảm nhận sự phóng khoáng vô tư của
người thiếu niên, đồng thời tiếc nuối tuổi trẻ đang dần trôi xa của mình. Bây
giờ đã là lúc Jaejoong tự hỏi nên im lặng chôn vùi hết mọi dấu tích tình cảm
này nhằm duy trì mối quan hệ hay cứ nói ra một lần cho thỏa tấm lòng rồi thôi? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: black;">Cuối cùng là do mùa
xuân xanh tươi mời gọi cậu ta đến, hay do cậu ta đến mà mùa xuân này mới xanh
tươi? Jaejoong thật băn khoăn muốn biết. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="color: black;"><span style="color: #ff6666;"><b>---o0TBC0o---</b></span> </span></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-22695037256957961612014-03-23T13:31:00.000+07:002014-05-01T12:58:27.575+07:00Sự tích vườn Uyên Ương<b style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span style="color: teal;">Tác giả: Shim YuLee/Tường Khuyên<br />Thể loại: OOC/Truyền thuyết, thần thoại Việt Nam/Lịch sử/Đồng tính luyến ái<br />Nhân vật: Yunho và Jaejoong<br />Truyện dành cho người đủ từ 15 tuổi trở lên<br /><span style="color: red;">Câu chuyện hoàn toàn là hư cấu, không có thật<br />Cảnh báo: Bối cảnh Việt Nam (chính xác hơn là vào thời Lý)</span><br />Tình trạng: Oneshot/Truyện một chương - Hoàn thành<br /><br />Tóm tắt: Thành Thăng Long bị tộc người áo trắng quấy nhiễu, tất cả chỉ vì tìm kiếm một đấng lang quân.<span class="Apple-converted-space"> </span></span></b><br />
<h2>
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: Tahoma; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><b><span style="font-size: x-large;"><span style="color: teal;"><div align="center">
Sự tích vườn Uyên Ương</div>
</span></span></b></span></h2>
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<a name='more'></a><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Truyện kể sau khi Lạc Long Quân và Âu Cơ chia nhau một trăm người con, Âu Cơ cùng năm mươi người con trai lên ở đất Phong Châu, tôn người con cả làm vua, hiệu là Hùng Vương, lấy tên nước là Văn Lang.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Bờ cõi sau đó xảy ra nhiều biến động, lúc thì bị quấy nhiễu bởi hồ tinh, ngư tinh lúc thì bị giặc ngoại lai xâm chiếm. Con dân vô cùng khổ sở, Long Quân cảm ứng thần kỳ, nhiều lần hiển linh đưa ra chỉ dẫn cứu nạn.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Chuyện lần này cũng không ngoại lệ, thành Thăng Long lúc đó đang vào lúc hưng thịnh, bỗng không biết từ đâu có tộc người mặc áo lụa trắng kéo đến đòi được nhập khẩu. Vua Lý lo sợ điềm chẳng lành nên không cho phép. Tộc người áo trắng không dời đi mà ở lại bên ngoài thành, chọn bãi đất trống gần với một hồ nước lớn cắm trại. Sau một đêm, người dân trong thành ra ngoài không khỏi ngạc nhiên khi thấy bãi đất trống đã hóa thành một tòa cung điện nguy nga, tấp nập người hầu kẻ hạ ra vào.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Vua Lý nghĩ rằng đây là tộc người ma quỷ, sợ chuyện mưu phản chiếm ngôi nên cho gọi tất cả pháp sư, phù thủy trong nước lại lập đàn trên tường thành nhằm trấn áp từ xa. Kết quả sau bảy ngày bảy đêm, cung điện nguy nga không hề suy suyển. Vào cuối hôm thứ bảy, đợi lúc trời tối, vua cho ba đội quân âm thầm tấn công vào cửa sau cung điện. Truyện kỳ dị lại xảy ra, binh sĩ vừa đến gần thì ngay lập tức cả người đờ đẫn, tay chân bủn rủn, chẳng ai còn ý chí chiến đấu.</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đến sáng hôm thứ tám, tộc người áo trắng cử sứ giả đến gặp vua Lý, đem theo một tấm khăn lụa trắng xoa thêu hình con bướm ngũ sắc đang soải cánh bay lượn. Đường chỉ thêu tinh xảo, màu sắc rực rỡ, mùi hương mị hoặc làm cho người ta vừa nhìn vào đã phải rùng mình, khí huyết rối loạn, tinh thần hưng phấn. Sức giả áo trắng từ đầu đến cuối không trả lời câu nào của vua mà chỉ đưa tấm khăn rồi nói “Chủ nhân ta đến từ động Cấn Ngọc nằm ở nơi phương Bắc xa xôi, vì muốn tìm ý lang quân mà lặn lội đến đất Thăng Long này, vua tôi đừng gây khó dễ.”</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Vua Lý nghe xong vẫn ôm lòng nghi ngờ, bèn cho người bắt nhốt sứ giả áo trắng không cho về. Kết quả cứ một ngày, gia nhân ở thủ phủ Thăng Long lại mất đi một nười. Qua mười ngày, bắt đầu đến cả quan viên cũng mất tích không dấu vết. Vua hoảng sợ cho gọi pháp sư giỏi nhất trong thành đến để tìm hiểu nguyên căn nguồn cơ. Vị pháp sư già xin được gặp sứ giả áo trắng, sau đó trở ra khuyên ngăn vua Lý nên thả người. Hóa ra tộc áo trắng chính là Mộng nhân, một tộc nửa người nửa yêu có tài thôi miên. Chủ tộc thường là người có pháp lực vô cùng cao siêu, khả năng biến hóa linh diệu, thậm chí còn biết được thuật thôi miên người khác trong mộng. Tộc này quen sống ẩn dật, bản tính kì dị, đi đâu làm gì cũng đều rất im ắng. Trong dân gian truyền miệng bảo Mộng nhân dung mạo đẹp đẽ khác thường, như thể thần tiên giáng trần nhưng lại là tộc nổi tiếng có tính dâm, đến tuổi không thành thân thì không thể chịu được.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Vậy theo ý nhà ngươi giờ phải xử trí việc này như thế nào?”</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Vua phiền não hỏi. Pháp sư nghĩ một hồi rồi bảo để mình đi gặp tộc chủ áo trắng thử một lần.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Sau một ngày, pháp sư trở về mang theo một tấm khăn lụa màu trắng đưa cho vua, nói rằng hãy đem nó đi truyền tay mọi người, bất kỳ ai cầm vào mà có điều khác lạ xảy ra thì đó chính là đấng lang quân mà tộc chủ Mộng nhân hằng tìm kiếm.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Nghe vậy vua Lý mừng rỡ cử sứ giả đem chiếc khăn đi khắp từ chốn cung điện đến đồng ruộng, từ quan quân đến nông phu để cầm thử. Sau gần cả tháng trời ròng rã vậy mà vẫn không tìm ra được người cần tìm kiếm. Trong thành thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện mất tích, lòng vua như có lửa thêu đốt, đứng ngồi không yên. Vị pháp sư già nọ giải thích vì chủ tộc Mộng vốn xinh đẹp không ai sánh bằng nhưng lại phải chịu cảnh cửa đóng then cài, suốt hai mươi năm chay tịnh tu luyện không thể gặp được bất cứ ai trừ phụ mẫu nên đâm ra thiếu kiên nhẫn, muốn nhanh nhất có thể thành thân rồi đi ngao du thiên hạ. Theo như lời sấm truyền từ tổ tộc, ý lang quân của Mộng chủ sẽ đến nơi đây, có lẽ do nghĩ vua Lý cố tình giấu đi người ấy nên mới bắt người để làm dữ.</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Vua nghe xong cắt nghĩa của pháp sư thì càng trở nên lo lắng hơn, không thể làm gì ngoài chờ đợi. Cung điện của tộc người áo trắng bên ngoài Thăng Long ngày càng phồn thịnh, thậm chí dân trong thành tò mò kéo đến không ít. Ngay sau đó vô vàn thanh niên nam nữ bị nét đẹp của Mộng tộc làm mê mẩn, quên cả đường đi lối về. Cuộc sống nhân dân trờ nên rối loạn. Dần dà vua lo nghĩ nhiều nên sinh bệnh, nằm trên giường cầu cứu Long Quân.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Ba ngày sau, một người con trai trẻ tuổi, cơ thể như có ánh sáng tỏa ra, dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không biết từ phương nào đến đòi được gặp vua Lý đồng thời cầm thử khăn lụa. Vua nghe thì biết người xin yết kiến là dị nhân không tầm thường bèn chuẩn cho vào. Người con trai tự xưng mình tên Hạo, sau đó cầm khăn lụa đưa lên mũi hít thử một hơi, ngay lập tức trên nền khăn trắng hiện lên họa tiết thêu những cánh bướm bay lượn giữa vô vàn khóm hoa sặc sỡ.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Hạo mỉm cười thuận ý, hỏi rằng “Không biết thê tử của ta đang ở chốn nào?”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Khăn lụa nghe thấy lời nhắc, liền vụt bay đi, dẫn Hạo đến cung điện ngoài thành. Hạo đứng ở dưới nhìn lên trên, cất giọng gọi to “Nương tử còn không biết lang quân đã đến?”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Ngay lập tức, thị nữ tùy tùng áo trắng đang đi lại xung quanh dừng hẳn mọi hoạt động. Ở cửa sổ cao nhất cung điện bật mở, bóng người mặc áo lụa trắng thướt tha từ đó bay xuống, cảnh sắc quỷ dị nhưng thể đang ở trong giấc mộng.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Mộng chủ chạm ngón chân đáp xuống nhẹ nhàng như một cánh bướm đậu lên bông hoa, dừng lại gần sát với người con trai. Dân xung quanh nhanh chóng bỏ hết mọi công việc chạy lại để chiêm ngưỡng dung mạo của Mộng chủ. Người đẹp như hoa, da trắng toát như thể sắp hòa vào làm một với lớp vải lụa mờ ảo, cử động lượn uyển chuyển nhẹ nhàng, bước đi như bay như lượn. Ngũ quan sắc nét, ái nam ái nữ, không rõ đàn ông hay đàn bà. Hạo chụp lấy tấm khăn lụa đang rơi xuống gần đó, đưa lại cho Mộng chủ rồi nói “Ta đến từ Thủy Phủ thứ sáu, con trai cả của Minh vương. Cha ta là con trai thứ ba mươi bốn của Long Quân. Long Quân bảo nương tử của ta đang đợi ở Thăng Long, không biết có đúng không?”</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Hóa ra chàng là cháu Long Quân. Chàng nhìn khăn thêu chẳng lẽ còn chưa biết tình ý của ta?”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Hồ điệp quấn quít, ta đã rõ. Xin nương tử rút lại bùa phép, từ nay đã có ta bên cạnh, không cần phải lo chi.”</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Ra thế. Chàng vì lời Long Quân mà đến đây, phải chăng là muốn đuổi ta đi cho nhanh khỏi xứ kinh kỳ phồn hoa này?”</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Nương tử đã lầm. Xin người nhìn cho rõ, thứ đưa ta đến chẳng phải Long Quân cũng chẳng há nhân nghĩa, mà là khăn lụa của người. Ta vì nương tử mà tìm đến chốn này chứ không vì gì khác. Chúng ta đều có công tìm kiếm nên cuối cùng mới có duyên hội ngộ. Ngay đây ta xin dâng bàn tay này, mong nương tử nắm lấy mà cùng ta nên duyên phu phụ, chớ để con dân vì chúng ta thương nhớ nhau mà phải vạ lây.”</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Mộng chủ vì lời nói nhẹ bỗng, êm ái đó của Hạo vương mà xuôi lòng ưng thuận. Hai người nắm lấy tay nhau lập thề ước rồi bước đi như bay trở vào phía trong cung điện. Thị nữ tùy tùng áo trắng thình lình biến đi đâu mất. Sau một đêm, dân trong thành trở ra thì phát hiện toàn bộ cung điện đã không còn ở đó nữa, chỉ để lại dấu vết là một mảng đất lớn sẫm màu. Người dân thấy đất này tươi tốt kỳ lạ thì đem gieo trồng các loại cây nhưng chỉ có các loài cho hoa thơm là phát triển, bướm từ khắp nơi tụ về bốn mùa không ngớt.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Chuyện về Mộng nhân vẫn còn được người đời truyền miệng rất nhiều năm sau đó. Một số bậc trưởng lão khẳng định Mộng chủ tuy xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại là nam nhân, chính vì bản thân có dòng máu yêu quái nên không hề kiêng kỵ chuyện biến thái tính. Đồn rằng người có rất nhiều con với Hạo vương, đem đất đai phương Bắc của mình chia đều cho chúng cai trị.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Vua Lý để ghi nhớ cho sự kiện trên nên đặt tên cho vườn hoa là Mộng Hồ Điệp hay còn được nhân gian gọi là vườn Uyên Ương.</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<b style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span style="color: teal;">Hết.</span></b><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: Tahoma; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;"><span style="font-size: medium;"><span style="color: teal;"><b>Ngoại truyện:</b></span></span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Hạo vương năm hai mươi ba tuổi đã phải thường cai quản Thủy phủ thứ sáu cùng những vùng quanh đó một mình. Cha của ngài là Lạc Minh vương có thú thích rong chơi, thường xuyên cùng vợ ra ngoài du ngoạn đó đây, vui quên trở về.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Bản tính Hạo vương là người ôn hòa, lúc nào cũng điềm tĩnh phẳng lặng như mặt nước, lời nói nhỏ nhẹ thu phục lòng người. Ấy vậy mà đến tuổi này vẫn chưa tìm được ý trung nhân nên cũng nảy sinh chút phiền muộn. Nơi Thủy Phủ vắng vẻ chỉ có một mình, không ít lần khiến Hạo buồn chán.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Thình lình vào một buổi tối trời, Long Quân đi qua Thủy Phủ thứ sáu ghé thăm, bảo rằng sẽ gọi Lạc Minh về, còn Hạo vương thì mau tới Thăng Long.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Hạo ban đầu nghe vẫn chưa hiểu chuyện, bèn hỏi lại “Không biết vì sao mà Long Quân lại muốn ta xuất phủ?”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Vợ ngươi chờ ngươi ở đó, thiếu kiên nhẫn mà gây náo loạn một vùng, chẳng lẽ ngươi còn không mau đi đón?”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Nói xong Long Quân ngay lập tức biến mất. Hạo vương liền mau chóng theo lời ông mình tìm đến thành Thăng Long. Lúc ấy mọi vùng xung quanh đều có đồn về việc cầm thử khăn lụa sẽ lấy được tiên nữ giáng trần, Hạo vương liền hiểu ngay sự tình. Sau khi xin yết kiến vua Lý, cầm lấy mảnh khăn lụa màu trắng kia, vương thấy gần gũi lạ lùng, không tránh khỏi động lòng đưa lên hít lấy một hơi. Ngay sau đó nền khăn trắng hiện hình thêu sống động, hai cánh bướm vờn nhau trên những khóm hoa to, đủ màu sắc.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Vương theo chỉ dẫn của khăn lụa tìm đến cung điện của tộc Mộng nhân, gặp được Mộng chủ từ trên cao bay xuống giống như tiên nhân giáng trần, đẹp hệt tranh vẽ. Hạo vương vừa nhìn đã biết đây đích thị là vợ của mình, liền trao tay cầu hôn.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Hai người cử hành hôn lễ ngay đêm đó, Mộng chủ tên Trung, tự là Điệp Mẫu. Theo như tục lệ của Mộng tộc, người há miệng dùng răng nanh cắn mạnh vào bên cổ của Hạo vương đến chảy máu, để lại một dấu răng rõ rệt. Vương không hề hoảng sợ mà chỉ nhìn vợ, vết thương lành đi ngay sau đó, để lại một dấu ấn hình tròn kì dị.<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Đây là hẹn ước phu thê, chàng dám phá vỡ phụ đạo thì sẽ ngay lập tức sẽ bị ngàn kim châm đâm vào người, đau đớn đến chết.”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Hạo vương vừa nghe xong lời vợ liền bật cười, đem ra một gói muối trao cho người rồi lấy chiếc khăn đỏ, bảo vợ dùng ngón cái ấn vào. Vương sau đó cũng ấn ngón cái mình cái khăn rồi thả nó bay đến chỗ của Long Quân, thông báo cho Long Quân biết hai người đã thành thân, đồng thời cảm ơn người tác hợp mối nhân duyên.</span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Mộng chủ nhìn theo dải khăn biến mất, sau đó tháo trâm cài trên đầu nói “Chàng không biết ta đã chờ đợi tìm kiếm chàng khổ sở như thế nào.”<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Hạo vương mỉm cười giúp vợ tháo bỏ y phục, kéo rèm buông xuống, còn nhỏ nhẹ đáp lại rằng<span class="Apple-converted-space"> </span></span><br />
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; color: black; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" />
<span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: black; display: inline !important; float: none; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">“Nương tử không cần phải đi đâu nữa, phu quân đã ở đây.”</span>yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-591011735346476442014-02-28T01:29:00.005+07:002014-05-01T12:58:48.931+07:00[Đoản văn] Em trai ở nhà đối diện<h2 class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US"><span style="font-family: "Helvetica Neue",Arial,Helvetica,sans-serif;"><span style="font-size: x-large;"><span style="color: #20124d;">Em trai ở nhà đối diện </span></span></span></span></h2>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong là người rất có khiếu hài hước, từ
nhỏ cậu ta hay bị bạn bè chọc vì mặt mũi trắng bóc, tròn trĩnh dễ thương như
con gái. Mỗi lần như vậy, Jaejoong lại gào ầm lên sẽ về mách anh trai. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho không hiểu lá gan của cậu ta phải to
đến mức nào. Thứ nhất cậu là con một, hoàn toàn không có anh chị em. Thứ hai là
hễ tuyên bố xong là cậu lại chạy trối chết đến chỗ Yunho để... méc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong, tui làm anh trai của cậu hồi
nào?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Cậu cao hơn tui, giỏi võ hơn tui, khỏe hơn
tui, dĩ nhiên cậu làm anh rồi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong giải thích như thể đó là chuyện
hiển nhiên, thậm chí không chờ Yunho kịp ừ hử gì đã nắm tay anh chạy một mạch
đến chỗ đám ăn hiếp mình để “chỉ mặt”.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tuy chỉ mới mười tuổi nhưng lúc đó Yunho đã
học võ được ba năm rồi, thầy giáo có dặn học võ thuật là để rèn luyện cơ thể
chứ không phải để khoe mẽ với kẻ khác. Người học trò là Yunho nhớ rất kỹ, nhưng
rất tiếc chúng bạn thì lại hay lấy đó làm cớ để sanh sự. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Chúng bạn ở đây chỉ có một người thôi. Là
Kim Jaejoong. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cậu là con một được cưng chiều nên tính
cách rất ngang tàng, bằng tuổi Yunho, thậm chí còn lớn hơn vài ngày, vậy mà có
chuyện lại ngay lập tức đưa anh lên làm anh trai để hứng đạn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho không muốn đánh nhau, nhưng lại không
muốn để Jaejoong bị đám trẻ trong xóm đánh. Thế nên anh luôn tìm cách nói năng
hòa giải trước, ấy vậy mà Jaejoong vẫn không biết điều, cứ chồm chồm lên đòi ăn
thua đủ. Phe kia cũng không vừa, một hai lao vào. Thế là cuộc hỗn chiến diễn
ra, Yunho chẳng hiểu rốt cuộc mình phải làm gì mới đúng. Vừa gào thét căn ngăn
vừa tìm cách đỡ đòn cho Jaejoong. Thấy đứa nào hăng máu xông vào cậu ta quá thì
phải đẩy nó ra, đẩy mạnh tay một chút, bên kia lại nghĩ anh dùng võ đánh người,
thế là lại hùa nhau lao vào đánh anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Con nít đánh nhau, đấm đá thì ít, bớ làng
bớ xóm thì nhiều. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Kết quả là cả Yunho lẫn Jaejoong đều bị ba
mẹ cho ăn đòn tét đít. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Làm hàng xóm của Jaejoong mười mấy năm,
Yunho cũng vì bổn phận làm anh mà bấm dập không thiếu bộ phận nào. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Chỉ cần cậu bạn gặp khó khăn, ngay lập tức
Yunho được nâng lên làm anh hai, sau đó không cần biết anh có chịu chức danh đó
không, vẫn nắm tay anh kéo đi xoành xoạch.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Thể thao theo đội cũng cần anh hai, quà
sinh nhật cũng phải tặng theo đẳng cấp của anh hai, hết tiền tiêu vặt thì bắt
anh hai phải bao, từ chối tình cảm người khác cũng phải viện cớ anh hai la. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Riết rồi thành ra Yunho không những có em
gái ở nhà mình, còn có em trai ở nhà đối diện. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Ngày còn nhỏ, anh không biết phải bắt bẻ
cách hành xử đó của Jaejoong như thế nào, bản thân thấy chuyện có em trai cũng
hay hay, được người cùng tuổi gọi là anh trai cũng giống như được mến mộ vậy.
Chưa kể anh là người dễ xuôi lòng, rất dở trong việc từ chối người khác. Chính
vì vậy mà càng về sau, việc bắt Jaejoong dừng lại càng khó khăn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đến năm cậu ta mười bảy tuổi, mối quan hệ
của hai người trở nên thân thiết hơn do học cùng lớp, nhưng cách xử sự của cậu
ngày càng kỳ lạ. Từ chuyện đi học, ra chơi đến lúc tan trường, Jaejoong cứ làm
như thề cậu là... bạn gái anh vậy. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Buổi sáng, Yunho đèo cậu đi học bằng xe
đạp. Jaejoong ngồi đằng sau quàng hai tay ôm eo anh tỉnh rụi. Giờ ra chơi thì
phải kêu anh đi ăn chung cho bằng được. Đến khi tan học, cậu kéo anh đi la cà
mệt nghỉ rồi mới thả cho về. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bản thân Yunho thấy đi chơi với Jaejoong
rất vui, cậu hoạt bát, năng động, lại hiểu rõ sở thích của anh nên hai người không
bao giờ thiếu chuyện để nói. Nhưng dù là vậy đi chăng nữa thì cái cách hai
người thân thiết đang trở nên quá mức, thậm chí kỳ quặc. Cuối tuần nào Jaejoong
cũng rủ anh đi coi phim, anh nói không có phim hay thì chuyển qua đi mua sắm.
Nếu anh nói hết tiền lại kéo anh ra chỗ cà phê bệt ngoài quận Nhất ngồi trò
chuyện. Ban đầu hai người chỉ là nói về mấy trò chơi điện tử đang thịnh hành,
sau đó là bạn bè trường lớp rồi chuyển thành kỳ nghỉ cuối học kỳ sắp tới. Khi
trời đã gần tối, Yunho gợi ý chuẩn bị tính tiền thì Jaejoong hỏi qua chuyện
tình cảm. Cậu hỏi anh nghĩ sao nếu bạn thân trở thành người yêu của nhau? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chắc sẽ ít bỏ nhau hơn.” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho rất thành thật trả lời. Jaejoong hỏi
anh tại sao, anh nói vì anh nghĩ bạn thân hiểu rõ nhau, biết mọi tính xấu của
nhau, sẵn sàng đùa về những cái xấu đó. Lúc mới yêu thường người ta bị che mắt
nhưng nếu là bạn thân, họ đã hiểu và đã chấp nhận mọi tốt xấu từ lâu. Chúng ta
không phải chia sẻ những điều sâu kín cho quá nhiều người mà có thể đồng thời
chia sẻ cho một người vừa là bạn đời vừa là bạn thân, như vậy thì tỷ lệ cùng
nhau giải quyết sẽ càng cao. Chính vì thế, anh nghĩ cặp đôi nào đi từ tình bạn
chân chính bền lâu thì càng có nền tảng vững chắc hơn cho tình yêu hôn nhân sau
này. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tuy câu từ anh diễn đạt ra bằng lời thì khá
ngắn gọn và không được chau chuốt lắm, nhưng vẫn làm Jaejoong rất xúc động. Cậu
chỉ ừ ừ rồi im lặng, sau đó ôm chặt lấy tay anh, đầu ngả lên vai, mắt nhìn ra
ngoài đường phố nghĩ ngợi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho cứng đơ hết cả người, muốn đẩy cậu ta
ra nhưng nghĩ rồi lại thôi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Chính
vì giây phút chần chừ ngày hôm ấy mà Yunho đem vào mình một rắc rối còn lớn
hơn. Jaejoong không thèm che giấu nữa mà công khai bá vai quàng cổ, nắm tay nắm
chân anh ở chốn công cộng. Yunho rất ngại, ban đầu cũng tìm cách đẩy ra nhưng
với sự quyết tâm cao độ dính lấy thứ gì rồi là nhất quyết không buông của Jaejoong,
anh đành phải chịu thua. Bạn bè xung quanh có chọc ghẹo thì cậu cũng rất bình
thản giải thích “Anh em thương nhau! Cả nhả thương nhau!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đám con trai xung quanh thấy vậy liền đồng
loạt kêu lên, sau đó xúm lại phía Yunho đu bám “Anh hai anh hai”. Anh nghe chất
giọng nhão nhoẹt của tụi nó thì muốn ói luôn. Sau đó cả lớp không kể trai gái
tự nhiên đồng loạt chuyển qua gọi Yunho là anh hai, dù sao anh cũng là lớp
trưởng nên biệt danh này lại thành ra hợp lý. Gọi “đại ca” thì nghe có vẻ đầu
gấu quá, “lớp trưởng” thì quá thông thường, gọi “anh hai” nghe vừa dạt dào tình
cảm vừa phù hợp với bối cảnh học đường xung quanh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Mọi người ai cũng có vẻ vui với trò này,
trừ Jaejoong. Cậu khó chịu ra mặt, không thèm gọi Yunho anh hai nữa, đã vậy còn
giận luôn anh. Ban đầu anh nghĩ được một thời gian rồi thì lũ bạn cũng sẽ chán thôi
nên cũng không tìm cách làm lành với Jaejoong vội. Chưa kể lúc giận, cậu ta
không đến nhõng nhẽo với anh nữa, coi như cho anh nghỉ xả hơi một hai tuần. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Được vài ngày, lũ con trai chán trò anh-em
đó thật, nhưng bên đám con gái thì không. Không những tích cực gọi anh là anh
hai, còn đứng hai ba người thủ thỉ cười khúc khích với nhau. Yunho không biết
mấy cô nàng nói gì nhưng cái kiểu chọc ghẹo tình ý thế này, anh có thể nhìn ra,
thế nên chỉ biết đỏ mặt làm lơ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Sau gần hai tuần, Jaejoong không chịu nổi
nữa đành gọi anh ra ngoài cà phê bệt nói chuyện. Bao nhiêu buồn bã, giận dỗi cứ
in rõ hết lên mặt cậu ta rồi nên Yunho không hề ngạc nhiên. Anh thấy mình để
mặc cậu loay hoay khổ sở lâu như vậy cũng rất quá đáng nên đã nhỏ nhẹ mở đầu
câu chuyện trước. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhưng Jaejoong không chỉ giận, cậu còn có
vẻ rất oan ức. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đám lớp mình công nhận thích đùa nhây
thật.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ừ.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mà tụi nó cũng chán ngay thôi. Để tâm làm
gì.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy cơ à.” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hết rồi mà. Sáng mai tui qua đón đi học
nhé?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thôi, không cần.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sao vậy? có xe đạp mới hả?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Còn cả đống em gái quăng cho ai?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho không nghĩ là Jaejoong để ý chuyện
mấy cô nàng đó chọc ghẹo anh đến như vậy. Dù sao thì cũng là do cậu bày têu ra
trước nên mọi người mới có tấm gương sáng mà noi theo. Yunho vừa chỉ ra chuyện
đó, Jaejoong ngay lập tức quay ngoắt sang lườm anh một cái, mắt long lên rất
hung dữ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thế sao im re? Chẳng lẽ không biết nói hai
chữ “thôi đi” hay sao?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hay quá ha, đã biết tui dở ba vụ này rồi,
Nếu không phải tại tính tui vậy thì hồi nhỏ đâu phải chịu đòn hoài hoài cho ai
kia!” <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong thấy anh lôi chuyện cũ ra thì rất
bực tức, cũng lôi ra chuyện hồi đó Yunho hay ăn đồ vặt của cậu, ngủ trưa thì
đạp cậu, đã vậy còn đi hư xe đạp của cậu nữa. Hai người cãi qua cãi lại một
hồi, cuối cùng thì thấy chuyện chẳng đi đến đâu cả, bèn thân ai người đó cầm ly
nước uống. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cuối cùng, Yunho chở Jaejoong về. Cậu không
nói gì, vòng tay ôm eo anh, đầu ngả lên lưng. Cách hành xử mấy ngày qua của cậu
giống như là đang ghen tuông vậy, thật sự là làm anh vừa bối rối vừa sợ. Tuy là
sợ, nhưng Yunho lại không muốn làm gì thô bạo với Jaejoong. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lúc cả hai gần về đến nhà, anh mới gợi
chuyện, hỏi cậu thích có anh trai lắm hả. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng anh hai
anh hai. Jaejoong bảo ban đầu thì đúng là muốn có anh trai cho ngầu, có thể đi
lòe thiên hạ. Nhưng sau này thì hết rồi. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy còn è đầu tui ra bắt làm anh hai chi
vậy?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho hỏi không hề có ý nghiêm túc, vậy mà
Jaejoong im lặng luôn. Đến khi đã về đến cửa nhà, cậu xuống xe rồi sau đó vịn
tay cầm của Yunho giữ lại, không cho anh chạy đi. Khu phố xung quanh vắng vẻ,
tối om chẳng một bóng người. Tự dưng anh thấy nguy hiểm cho chính bản thân
mình, sắp có chuyện không hay xảy ra. Yunho muốn tìm cách lảng đi nhưng Jaejoong
lại siết chặt tay hơn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hai người đứng yên, chơi trò rượt bắt trong
thầm lặng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Rồi đúng y như Yunho suy nghĩ, Jaejoong dùng
tay còn lại chụp lấy tay anh. Đôi mắt liếc mắt nhìn, cái kiểu vừa ngại ngùng
vừa tình tứ đến kỳ lạ, sau đó thấp giọng nói</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Gọi anh là vì muốn xưng em. Anh không biết
sao?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Chắc chắn là Yunho không có biết. Nhưng anh
chưa kịp nói ra điều đó thì Jaejoong đã lấy tay anh đề vòng qua eo mình, sau đó
áp sát cơ thể lại gần, vòng tay ôm cổ anh cứng ngắc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh bảo anh dở từ chối người khác mà nhỉ? Vậy
đừng trách em lấn lướt.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nụ hôn đầu của Yunho nhanh chóng bị cướp
mất. Trong góc tối của con hẻm, dưới nền trời tối đen nhờ nhờ, nước da của
Jaejoong vẫn nổi bật lên, giống như thể đang phát sáng vậy. Cậu ta hoàn toàn
không buông tha cho Yunho, càng không có ý định buông tha. Cả người anh cứng
đơ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thứ cảm xúc tràn đầy trong đôi mắt của người đối
diện. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tình yêu. Tình yêu. Là tình yêu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bản thân không thể từ chối. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Là Yunho tự chuốc lấy. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #20124d;"><b><span lang="EN-US"> Hết</span></b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-8205590168460958602013-09-30T13:55:00.001+07:002013-09-30T14:04:25.694+07:00Lời chào của hừng đông<div style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="color: #ff5050; font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--></span></b></div>
<div style="text-align: left;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--></div>
<div style="text-align: left;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
</div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Tác
giả: Shim Yulee</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Nhân
vật: YunhoxJaejoong, Junsu. </span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Câu
chuyện là hư cấu, nhân vật không thuộc về tác giả.</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Thể
loại: BL, đời sống học đường, lãng mạn, nhẹ nhàng.</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Giới
hạn độ tuổi: PG-15</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Cảnh
báo: Bối cảnh Việt Nam</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Tình
trạng: Truyện ngắn – Hoàn thành.</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Tóm
tắt:</span></b><strong><span lang="EN-US" style="font-weight: normal; mso-bidi-font-weight: bold;"> </span></strong><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Câu
xin chào đơn giản vậy mà đến giờ vẫn còn bỏ ngỡ trên môi.</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"></span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"><span style="mso-bidi-font-weight: bold;"></span></span></b></div>
<br />
<div style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="color: #ff5050; font-family: "Times New Roman"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> Truyện được lấy cảm hứng từ bái hát và MV bài hát
Hello của Lionel Richie.</span></b></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<br /></div>
<div align="center" class="Clearformat" style="text-align: center;">
<b><span lang="EN-US" style="color: #ff5050; font-family: "VNF Chops Normal"; font-size: 38.0pt;">Lời
chào của hừng đông</span></b></div>
<br />
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US"> </span></b><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US">Soundtrack</span></b><span lang="EN-US">:</span>
</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US"><span style="color: #3b5998;"><a href="http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hello-Lionel-Richie/ZWZ99OWE.html" target="_blank">Hello - Lionel Richie</a></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Trường Hừng Đông không to. Khuôn viên
trường rộng vừa đủ, bãi xe nằm bên ngoài, không có ký túc xá.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Vậy mà Yunho chẳng có mấy dịp nói chuyện
cùng Jaejoong.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hai mắt của Jajoong bị tật, bên phải thì
vẫn tương đối sáng nhưng bên trái chỉ còn thấy những bóng mờ. Vì tầm nhìn bị
hạn chế như vậy nên cậu di chuyển rất chậm, làm gì cũng từ từ và có thói quen
nghiêng người về bên trái.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Những người bạn chung lớp thường giúp
Jaejoong trong việc đi lại. Cậu không tự ái cũng không từ chối. Vì đơn giản nếu
có người dẫn, Jaejoong sẽ đi nhanh hơn, không lo va phải người chung quanh và
cũng không bị chậm giờ học.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho luôn nghĩ ông trời thật bất công. Đôi
mắt của Jaejoong vừa to vừa dài. Đôi mắt của Jaejoong rất là đẹp. Vậy mà lại
không thể nhìn mọi vật rõ ràng. Khuôn mặt trắng trẻo cũng vì đôi mắt tàn tật mà
trở nên đờ đẫn ít nhiều. Có lẽ bản thân Jaejoong cũng tự biết chuyện này nên
cậu rất hay cười. Nụ cười khiến khuôn mặt cậu tươi tắn hơn và người xung quanh
cũng không phải hùa nhau tội nghiệp cậu. Tính cách Jaejoong còn hòa đồng, cởi
mở, chịu khó tham gia vào những hoạt động ngoại khóa nên ai cũng biết cậu, ai
cũng quý cậu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lần đầu tiên Yunho gặp Jaejoong là trong
một trận bóng rổ. Trái bóng văng ra khỏi sân trúng vào mặt cậu. Điều đầu tiên
cậu làm là lấy hai tay che mắt mình lại. Cả đám người trên khán đài hét ầm lên,
vây quanh Jaejoong suýt xoa không ngừng. Thật sự tình huống đó rất nguy hiểm vì
người ngồi ngay bên cạnh Jaejoong đang cầm máy ảnh. Nếu trúng phải cái máy đó
thì không biết phải đền bao nhiêu tiền. Tuy nạn nhân không bị gì nhưng mọi
người vẫn cứ vây quanh Jaejoong ồn ào xem xét như thể sự tình rất nghiêm trọng.
Anh đội trưởng bên Yunho vốn là người thiệt tình đến mức thô lỗ nên thấy vậy
liền quạu quọ bảo con trai con đứa đụng chút mắc gì dữ vậy. Kết quả anh này bị
mấy bạn gái sạt cho một trận tan nát đời trai.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đám đông dằn co mất một lúc làm Yunho thấy
sốt ruột phải lại gần coi tình hình. Cuối cùng chuyện lại trở thành Jaejoong
ngồi ở giữa can ngăn hai bên đừng cãi nhau.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho thấy tay cậu hơi run, mặt có chút tái
xanh, mắt bên trái hoàn toàn đờ đẫn, tròng đen không hề động đậy.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Cậu ơi, mắt cậu bị sao vậy? Có cần xuống
phòng y tế không?” Yunho cúi người hỏi Jaejoong. Cậu có vẻ rất ngạc nhiên nhưng
ngay lập tức nở nụ cười, hiền khô đáp.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mắt còn nguyên xi, không bị sao hết. Độ
blur hơi cao hơn người bình thường xíu thôi.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Kiểu nói đùa của dân thiết kế khiến Yunho
có chút ngớ ra. Anh không biết mình nên cười hay nên hỏi tiếp, thế là đành đứng
ậm ờ. Jaejoong xoay mặt để nhìn Yunho rõ hơn, hình như tội nghiệp anh lúng ta
lúng túng nên cậu lặp lại là mình không sao hết, chỉ bị giật mình chút thôi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đến đây Yunho mới nhận ra vật màu đen hình
trụ nằm trong tay của Jaejoong. Là gậy dò đường của người khiếm thị.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Anh im lặng mất một lúc lâu, hết nhìn bàn
tay run nhẹ rồi nhìn nụ cười trên môi cậu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="color: #ff5050;">---o0o---</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Trường Hừng Đông không nhỏ. Bao gồm hai tòa
nhà cùng một hội trường năm trăm chỗ. Mỗi tòa nhà có sáu tầng. Tòa một nhỏ hơn
tòa hai.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tuy vậy Yunho vẫn nhìn thấy Jaejoong ngang
qua cửa lớp mỗi ngày.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lớp học của hai người luôn trùng hợp nằm
chung trên một tầng. Chỉ trừ thứ năm học khác tòa nhà, Yunho phải lượn qua bên
kia để nhìn Jaejoong rồi mới yên tâm về lại lớp mình.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Từ sau lần nói chuyện đầu tiên ở sân bóng
rổ, Yunho không dám bắt chuyện với Jaejoong nữa. Cậu chắc cũng chẳng nhớ anh là
ai. Đôi khi người ta nhìn bằng hai mắt rõ ràng mà còn chóng quên mất người
trước mặt, nói chi là cặp mắt bị khuyết tật của Jaejoong.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho không biết phải làm gì, phải ngỏ lời
như thế nào. Thế là anh cứ lặng lẽ đi theo Jaejoong. Có mấy lần anh muốn lấy
hết dũng khí để đến nói xin chào nhưng vừa lại gần thì bạn cậu xuất hiện. Họ
vây lấy Jaejoong và nhanh chóng bắt đầu những câu chuyện dài vô cùng tận. Chính
vì thế mà xung quanh cậu không khí luôn ồn ào, luôn náo nhiệt. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cứ mỗi lần nhìn thấy hình ảnh vui tươi đó,
Yunho lại thấy mình xa cậu hơn một chút. Anh không phải là người có ngoại hình
tệ, ngược lại anh đẹp trai, cao ráo và có gia cảnh khá giả. Nhưng Yunho hơi
nhát, lại trầm tính ít nói nên không nhiều bạn. Anh cũng thuộc giới tính khác
với nhiều người nên càng khó để bộc bạch.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bình thường hễ Yunho thích ai là lại cố tìm
cách chôn vùi cái cảm xúc đó càng sâu càng tốt. Anh sợ người ta nhìn ra sẽ ngay
lập tức ghét bỏ mình. Thời cấp hai Yunho đã từng bị như vậy rồi, người đó là
thư ký bên Đoàn. Sau khi biết tình cảm của anh, cậu ta không những tránh né
triệt để mà còn nói Yunho làm cậu ta sợ, xin đừng lại gần cậu ta nữa. Thế là từ
đó anh bị ám ảnh, không muốn mà cũng không dám lại gần những người mình thích.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Chuyện duy nhất Yunho có thể làm là lặng lẽ
theo sau Jaejoong mỗi khi mình rảnh không có tiết. Ngoài bóng rổ ra, anh không
có sở thích gì đặc biệt. Anh giữ khoảng cách an toàn, im lặng quan sát cậu học
tập, vui đùa cùng bạn bè, ăn cơm trưa... Thi thoảng nếu may mắn, Jaejoong đi
một mình ngang qua, Yunho sẽ vờ tình cờ đến đề nghị giúp cậu. Chỉ cần được dắt
cậu đi một đoạn đường ngắn thôi cũng đủ khiến anh hạnh phúc rồi. Ít nhất sự
hiện diện của anh cũng không hoàn toàn vô dụng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho điều tra mọi thứ về Jaejoong: Tên
tuổi, quê quán, nhà cửa, sở thích. Thậm chí cả số điện thoại anh cũng xoay xở
xin được từ giáo vụ. Với vốn quen biết nghèo nàn của anh, lùng kiếm từng ấy
thông tin là cả một công trình. Dù vậy, anh chỉ biết rồi để đó chứ chưa bao giờ
dám nhấc máy gọi Jaejoong.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bởi vậy Junsu mới cằn nhằn anh mãi. Là bạn
thân của Yunho, Junsu đã biết quá rõ tính cách của anh rồi. Cũng chính vì vậy
mà luôn cảm thấy bực mình.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đã biết người ta “cong” hay “thẳng” chưa
mà xớn xác thích vậy. Bây giờ lỡ rồi thì xông vào đại đi, cùng lắm đau một lần
rồi thôi. Cứ chần chừ thế này lại phí hết mấy năm tuổi trẻ đi yêu đương lãng
nhách.” Junsu là người tử tế, tính tình phóng khoáng nhưng lại hay nôn nao.
Chuyện gì nó cũng muốn giải quyết liền tay, dứt khoát rốt roẻng nên nhiều khi
lại thành ra thiếu kiên nhẫn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Làm sao tao biết được “cong” hay “thẳng”.
Mày có đi khắp nơi nói mày “thẳng” không?” Yunho chỉ ra. Tuy anh ít nói nhưng hễ
tranh luận với Junsu thì có khi dông dài đến mấy ngày vẫn chưa xong. Ước chi
lúc gặp Jaejoong anh cũng có khả năng gợi chuyện như vậy.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tao nghĩ là “thẳng”. Có khi có bồ rồi cũng
nên. Đẹp trai hoạt bát thế cơ mà. Mày không chọn mối nào dễ hốt hơn được hay
sao, cứ phải toàn hotboy mới chịu. Khổ ghê!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho cũng nghĩ y chang như vậy. Hoàn toàn
không có cơ hội cho anh xen vào. Đôi mắt Jaejoong không nhìn thấy rõ ràng,
nhưng thậm chí trong những thứ không rõ ràng đó còn chẳng có sự hiện diện của
anh. Sống trong một thế giới tối tăm nhưng bản thân cậu lại tỏa sáng rạng rỡ.
Jaejoong làm cho một người sống trong ánh sáng mà tâm hồn lại ảm đạm như Yunho
phải khao khát ngóng theo. Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ nhận ra ánh mắt của
anh, càng không bao giờ nhận ra tình cảm của anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="color: #ff5050;">---o0o---</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Có một điều Yunho luôn thấy ngạc nhiên khi
nghĩ tới đó chính là Jaejoong học ngành thiết kế đồ họa. Một ngành yêu cầu đôi
mắt khỏe mạnh. Khi anh hỏi những người bạn học chung khoa với cậu, bản thân họ
cũng ngạc nhiên. Jaejoong đã cố gắng rất nhiều để bắt kịp mọi người. Mắt bên
phải của cậu tuy cũng bị tật nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy hình thù và nhận
biết màu. Vì thế nên Jaejoong rất trân trọng bên mắt đó. Cậu đi khám định kỳ,
tuân thủ mọi quy tắc của bác sĩ, uống thuốc đúng giờ và ăn nhiều thực phẩm chứa
sinh tố A. Jaejoong luôn cố gắng bảo vệ mắt của mình.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Khi nghe được chuyện đó, Yunho mới hiểu hết
những thói quen của cậu. Cả lý do Jaejoong hoảng sợ khi bị trái bóng ném trúng.
Với người suốt đời phải sống trong một thế giới xám mờ, chẳng còn gì quý giá
hơn là phần ánh sáng còn sót lại. Cậu làm Yunho cảm thấy có xấu hổ khi cứ đứng
chui nhủi ở một góc mà nhìn theo cậu, trong khi ánh sáng ngập tràn ngoài kia
anh lại không chọn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong không chơi thể thao nhưng vẫn đọc
sách, nhắn tin. Đặc biệt cậu rất siêng viết. Có lần ngồi trong căn tin, Yunho
thấy Jaejoong mượn vở của bạn mình về chép. Người bạn này từ chối, bảo rằng
thầy có cho tập tin PDF, về lên mạng sẽ gửi cho Jaejoong. Cậu ngay lập tức từ
chối, cậu bảo cậu mượn là vì muốn tự chép. Mắt của Jaejoong chưa có mù, cậu vẫn
còn viết được đọc được. Thế là người bạn kia phải đầu hàng đưa tập cho
Jaejoong. Những người có khiếm khuyết về cơ thể thường hay cố chấp trong một số
vấn đề. Đôi khi họ chấp nhận giúp đỡ, đôi khi họ quyết liệt từ chối.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Những việc họ không làm được, họ sẽ cố làm
được. Những việc họ làm được, đừng hòng ai đề nghị làm thay họ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Sự cứng đầu đó làm người ta có chút khâm
phục đồng thời cũng làm người ta bối rối. Jaejoong mất gấp rưỡi thời gian của
người bình thường để chép xong phần bài. Mắt cậu đỏ lên chớp liên tục còn đôi
lông mày thì trĩu nặng. Kết quả Jaejoong phải nghỉ tiết sau, xuống phòng y tế
nằm. Mấy người bạn chỉ còn nước thở dài nhìn nhau.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="color: #ff5050;">---o0o---</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Dõi theo càng lâu, Yunho lại càng dành
nhiều tình cảm cho Jaejoong. Mỗi lần cậu lướt qua cửa lớp là mỗi lần anh muốn
hét to “Anh yêu em”. Nhưng xung quanh Jaejoong luôn có quá nhiều người, chẳng
khi nào cậu một mình. Câu xin chào đơn giản vậy mà đến giờ vẫn còn bỏ ngỡ trên
môi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đã có vài lần Yunho tưởng tượng ra nếu như
họ có thể trò chuyện, có thể ở riêng cùng nhau, anh sẽ bày tỏ hết tấm lòng của
mình. Sau đó có bị từ chối hay thậm chí là bị cho ăn đập đi chăng nữa, anh cũng
thấy rất xứng đáng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho nghĩ về Jaejoong mọi lúc. Anh muốn
biết cậu đang làm gì, đang ở đâu, không cô đơn chứ, có ai yêu thầm cậu nữa
không? Mỗi khi ngang qua cửa lớp, ánh mắt mơ màng của cậu tìm kiếm ai? Có phải
tìm kiếm anh không?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Biết bao câu hỏi, biết bao suy tư, biết bao
mộng ước. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, Yunho sẽ phát điên mất.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đến cuối cùng, anh đánh liều gọi vào điện
thoại của Jaejoong. Sau mấy hồi chuông dài, cậu nhấc máy, nhẹ nhàng a lô. Đột
nhiên bao nhiêu lời thoại được sắp xếp trước trong đầu Yunho bay mất tăm, anh
không biết phải nói gì nữa. Những câu từ trôi trảy nhất đều kẹt ở nơi cổ họng,
ngắc ngứ mãi chẳng thành lời. Jaejoong a lô thêm vài tiếng nữa nhưng Yunho vẫn
cứ im lặng. Cuối cùng, anh chỉ nói hai từ "Xin chào" rồi ngay lập tức
cúp máy. Anh không muốn cậu nghe được vế sau của câu nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span lang="EN-US">Xin
chào, anh yêu em.</span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="color: #ff5050;">---o0o---</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Mấy ngày sau Jaejoong rất bận, cậu thậm chí
còn không có thời gian ngang qua lớp của Yunho. Vì vậy nên anh đành đi tìm cậu.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lúc Yunho qua tới tòa nhà hai thì rắc rối
ập đến. Jaejoong nhìn không rõ nhưng bạn cậu lại nhìn rất rõ. Họ đã để ý thấy
Yunho lẽo đẽo theo sau Jaejoong. Hai trai ba gái đến bắt chuyện với anh, mặt
mũi người nào cũng khó đăm đăm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sao suốt mấy tuần rồi anh cứ đi theo
Jaejoong vậy. Bộ anh là biến thái hả? Đừng có làm phiền Jaejoong nữa. Người ta
khuyết tật rồi mà còn quấy rối người ta là sao!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho sốc đến cứng đơ cả người. Chuyện bám
theo Jaejoong nghe sợ thật nhưng anh chưa bao giờ có ý định quấy rối cả, thậm
chí anh còn chưa bắt chuyện cơ mà.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Nói gì vậy! Tôi không có quấy rối
Jaejoong. Tôi chỉ...”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh đi theo Jaejoong mấy tuần qua. Tôi
thấy rõ ràng, anh đừng có chối. Bê-đê thì tìm người khác đi, Jaejoong có bạn
gái rồi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<i><span lang="EN-US" style="color: #333333; mso-bidi-font-style: normal;">Đã có bạn gái rồi?</span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đó là tất cả những gì Yunho quan tâm. Anh
thậm chí còn không để ý đến mấy câu nặng nhẹ kỳ thị giới tính sau đó. Từng ấy
thời gian, vì Jaejoong cứ hay chọn đường đi ngang qua lớp Yunho mà không băng
tắt cầu thang như nhiều sinh viên khác. Vì Jaejoong luôn rất dễ dãi mỗi khi anh
đề nghị giúp đỡ chứ không giật mình hỏi ai đây như với những người khác. Vì
Jaejoong chịu nghe điện thoại từ số lạ. Vì Jaejoong đã mỉm cười với anh rất
hiền lành trong sân bóng rổ. Vì tất cả những chuyện đó nên đôi khi, Yunho cũng
tự huyễn hoặc mình là Jaejoong ít nhất có biết đến sự tồn tại của anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhưng đây là gì cơ chứ. Vì sự kém cỏi của
bản thân nên Yunho sự để mình sa vào những suy diễn vẩn vơ không căn cứ. Anh
thấy giận sự tử tế gây hiểu lẩm của Jaejoong, sau đó thì càng giận mình hơn vì
dám giận Jaejoong. Tất cả đều do anh tự làm tự chịu, không thể trách ai được.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span lang="EN-US" style="color: #ff5050;">---o0o---</span></b></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Mấy ngày sau Yunho đều ở yên trong lớp của
mình, anh vẫn chờ đợi mỗi đợt Jaejoong ngang qua nhưng không còn thiết tha hy
vọng nữa. Tình cảm anh không thay đổi, nhưng cứ như biến thái theo sau cậu quả
thật là chẳng ra gì. Nghĩ lại câu "Jaejoong có bạn gái rồi" của bạn
Jaejoong chắc chỉ là dằn mặt anh thôi. Vì bấy lâu Yunho dõi theo cậu, chưa lần
nào thấy cậu đi riêng hay có thái độ đặc biệt với cô gái nào. Dù vậy đi chăng
nữa, anh cũng không muốn hy vọng. Bị bạn bè của Jaejoong mắng như vậy, thật sự
rất tổn thương. Sắp tới có giải bóng rổ giữa các trường đại học, Yunho sẽ lấy
đó làm mục tiêu để tập trung tinh thần.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhưng tâm nguyện trên chỉ kéo dài có bốn
ngày, sau đó thì Junsu đột ngột đến tìm anh còn dẫn theo một người bạn đặc
biệt.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho xém xíu đứng tim khi thấy Jaejoong
đứng ở đằng sau bạn anh mỉm cười rất tươi. Yunho nhìn Junsu chờ coi bạn mình
giải thích thế nào nhưng nó chỉ nhún vai, sau đó chém tay vào không khí theo
hình đan rổ. Junsu đặt tên cho cử chỉ này là “đánh nhanh rút gọn, dứt khoát
triệt để, có gì hốt đó”. Xong xuôi Junsu bỏ đi một mạch, để lại anh đứng một
mình với Jaejoong.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tim Yunho đánh lô tô, mồ hôi bắt đầu túa
ra. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có im lặng gãi đầu. Jaejoong
nghiêng mặt để có nhìn rõ anh hơn bằng mắt phải, rồi cậu rút từ đằng sau ra một
tấm áp phích khổ A3 đưa cho anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sắp tới cố lên nhé.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho nín thở khi thấy hình mình đang nhảy
lên ném bóng vào rổ chình ình trên mặt áp phích. Còn có dòng chữ “Hừng Đông
chiến thắng.” chạy ngang qua người anh, mấy biểu ngữ nhỏ khác thì được sắp xếp
rất tinh tế bên dưới. Chiếc áo thể thao in số 2 màu trắng có sọc xanh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hình này chụp khi nào vậy?” Anh ngơ ngẩn
hỏi, vẫn còn bị bất ngờ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ùm... Cái hôm mà “mắt cậu bị sao vậy, có
cần xuống phòng y tế không” ấy.” Jaejoong vừa đáp vừa cười, giọng điệu hiền khô
vậy mà lúc nào cũng chọc ghẹo anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho nhìn tờ áp phích rồi nhìn cậu. Không
biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Mắt phải của Jaejoong đỏ hết
lên, dấu hiệu mệt mỏi do làm việc liên tục. Vì tấm áp phích này sao? Vì tấm áp
phích này in hình ảnh hay vì giải thi đấu bóng rổ đã gần kề? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu Yunho
nhưng anh không biết phải hỏi câu nào trước, phải nghe câu nào trước. Vì vậy
nên Jaejoong lại là người mở lời.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tuy rằng mắt phải của em trong lúc khỏe
mạnh nhất cũng không nhìn rõ bằng mắt phải của người ta lúc bình thường nhưng
ít nhất em vẫn có thể thấy được những hình hài mà em muốn thấy. Đây là cách em
nhìn anh, cũng là cách em cổ vũ anh.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho nhìn xuống tờ áp phích, thấy xung
quanh mình được viền theo một đường màu vàng trên nền sáng. Anh rực rỡ giống
như ánh mắt trời vậy. Anh là “Hừng Đông” sao? Anh là “Hừng Đông” mà tấm áp
phích nói tới đấy sao?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Trong cuộc đời, Yunho đã từng bị ghét bỏ,
từng bị xua đuổi, từng bị nói là bê đê biến thái, từng đơn phương rất nhiều
lần. Chưa có ai gọi anh là “Hừng Đông” bao giờ. Cảm giác hạnh phúc đến nghẹn
ngào. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời
của anh. Đôi mắt cậu đờ đẫn nhưng môi lại luôn ẩn nụ cười. Yunho nhìn nụ cười
đó, bản thân cũng vô thức mỉm cười theo. Hừng đông không phải ở trên áp phích
này. Hừng đông càng không phải là anh. Mặt trời của hừng đông sống trong
bóng tối nên mới không biết bản thân mình tỏa sáng như thế nào. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhưng Yunho thì biết. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hừng đông rực rỡ đó, cuối cùng cũng đã
về ngay đây bên cạnh anh rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="right" class="MsoNormal" style="text-align: right;">
<i><span lang="EN-US" style="color: #333333; mso-bidi-font-style: normal;">“Chào em."</span></i></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<b><span lang="EN-US" style="color: #ff5050;">Hết.</span></b><span lang="EN-US" style="color: #ff5050;"></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-153419586687851922013-08-25T16:07:00.000+07:002013-12-23T21:50:58.498+07:00Vệ Nữ<div id="post_message_75002">
<div align="center">
<b>Tác giả:<br />
<span style="color: #66cccc;">Shim YuLee</span><br />
<br />
Nhân vật:<br />
<span style="color: #66cccc;">Park Yoochun<br />
Jung Yunho x Kim Jaejoong<br />
Shim Changmin, Kim Junsu</span><br />
<br />
Nhân vật<span style="color: #66cccc;"> không</span> thuộc về tác giả, câu chuyện hoàn toàn là hư cấu.<br />
<br />
Thể loại:<br />
<span style="color: #66cccc;">Đồng tính luyến ái/Tự thuật/Lãng mạn /Nhẹ nhàng</span><br />
<br />
Độ tuổi:<br />
<span style="color: #66cccc;">PG-15</span><br />
<br />
Cảnh báo:<br />
<span style="color: red;">Bối cảnh Việt Nam</span><br />
<span style="color: #66cccc;">Truyện có đề cập đến xu hướng giới tính lẫn lộn</span><br />
<br />
Tình trạng:<br />
<span style="color: #66cccc;">Truyện ngắn 1 chương – Hoàn thành</span><br />
<br />
Tóm tắt:<br />
<span style="color: #66cccc;">Chuyện khi một nhà văn làm liều.</span><br />
<br />
Beta bởi <span style="color: #66cccc;">chị Thùy An/Micsy</span>. Cảm ơn chị nhiều<br />
<br />
<a href="http://s654.photobucket.com/user/changminnie_bucket/media/vn.gif.html" target="_blank"><img alt="" border="0" src="http://i654.photobucket.com/albums/uu270/changminnie_bucket/vn.gif" style="max-width: 600px;" /></a><!--3--><!--3--></b></div>
<br />
<a name='more'></a><br />
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<br />
<div style="text-align: center;">
<i style="background-color: white; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: 13px;"><b><span style="color: #66cccc;">Nàng, là một nhan sắc tuyệt thế giữa nhân gian.<br />Nàng, là bông hoa mỹ miều Hoá công đã ban tặng.<br />Ôi, như cánh chim tuyệt vời giữa xuân ngời rực rỡ khung trời.<br />Tôi thấy đang mở rộng dưới chân mình địa ngục tăm tối.</span></b></i><br />
<span style="background-color: white; font-family: verdana, geneva, lucida, 'lucida grande', arial, helvetica, sans-serif; font-size: xx-small;">Belle (Notre Dame De Paris) Nhạc Pháp - Lời Việt: Thái Thịnh</span></div>
<div>
<br /></div>
<br />
Trên Tumblr dạo gần đây nổi lên bộ sưu tập ảnh của một gã chụp hình bán chuyên với nickname vô danh.<br />
<br />
Sau này chịu để ý hơn tôi mới thấy, nickname đó không phải là vô danh
(unknow) mà là Uknow. Nếu không đọc kỹ thì dễ xảy ra nhầm lần vì người
này không để hình đại diện, hình nền hay bất kỳ lời đề nào về bản thân,
nhưng cứ đều đặn mỗi tháng hai lần lại đăng ảnh. <br />
<br />
Ban đầu bộ sưu tập này không có gì nổi bật, tên của nó cũng rất đỗi bình
thường trong hàng đống những cái tên hoa mỹ khác: My Venus (Thần Vệ Nữ
của tôi). <br />
<br />
Nhưng điều quan trọng chính là nội dung cùng cái cách mà thần Vệ Nữ này hiện lên trước ống kính của người chụp. <br />
<br />
Bộ sưu tập có sự huyền bí cổ quái rất riêng biệt, vừa rối rắm lộn xộn,
vừa đẹp đẽ táo bạo. Mọi tấm hình chỉ chụp duy nhất một người mẫu nhưng
không bao giờ tỏ hết mặt mũi hay cơ thể. Chẳng hạn như góc ba phần tư
đôi mắt Vệ Nữ đang liếc qua, nét nhìn thờ ơ phó mặc tất cả. Nhưng ẩn sau
nét nhìn lả lơi hoang dại đó vẫn là cái cảm giác ham muốn mãnh liệt như
đang sắp lao vào người cầm máy. Vệ Nữ trang điểm theo cách của riêng
mình, đường kẻ mắt rất dày, đen như than, lam nham xiên vẹo. Và đó không
phải là kiểu cố tình trang điểm nhằm đi theo chủ đề nào mà đơn thuần là
cách làm đẹp tự nhiên của Vệ Nữ. Có rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập chụp
vào những thời điểm khác nhau cùng có trọng tâm là đôi mắt và kiểu
trang điểm nguyên thủy. Nó tạo cho nàng Vệ Nữ vẻ hỗn loạn, không thống
nhất và khó bảo ban. <br />
<br />
Tuy rõ ràng Vệ Nữ là một người đẹp nhưng nickname Uknow không bao giờ
đặc tả khuôn mặt của nàng, người này mà chỉ chụp vào những nơi người đó
yêu thích. Những nơi toát lên vẻ nữ tính có chút sai trái. <br />
<br />
Chẳng hạn như những tấm về chân của Vệ Nữ. Cặp chân trắng xanh, thon nhỏ
và mượt mà. Vệ Nữ ngồi trên bệ ghế cao đặt cạnh cửa sổ, từ đùi xuống
bàn chân thả lỏng cách mặt đất một gang tay. Nàng mặc quần soóc ngắn,
rộng thùng thình có vắt hàng loạt những chuỗi hạt cùng quả chuông lớn
nhỏ. Bên dưới là vô số giày dép thuộc mọi chủng loại nằm la liệt trên
nền sàn trải thảm đỏ. Còn có một bức khác chụp góc chân Vệ Nữ đang mang
giày cao gót màu đỏ vang nhưng có vẻ như người đẹp cảm thấy không hài
lòng nên tức tối dùng tay tháo một bên giày ra. <br />
<br />
Nhưng nổi tiếng nhất vẫn là tấm chụp từ một phần hai sóng mũi đến phần
vai của Vệ Nữ. Góc chụp được lấy từ đằng sau khi Vệ Nữ đang hơi xoay đầu
nhìn lại, những đường cơ và xương quai xanh nổi lên rõ ràng gợi cảm. Vệ
Nữ trùm hờ một cái khăn bằng vải lụa màu ngà có thêu hoa lên sau đầu,
còn có vô vàn những chuỗi hạt cùng dây vải khác rũ xuống tứ tung nằm vén
qua một bên, không hề che đi đường nét hình thể rất đáng lưu tâm của
nàng. Vệ Nữ không mặc áo trong tấm hình đó, da dẻ trắng đến nhức mắt. <br />
<br />
Kiểu ăn mặc của Vệ Nữ cũng không giống ai, nàng thích những tông màu
mạnh mẽ nóng bỏng, những vật phẩm rườm rà cùng trang sức hỗn tạp. <br />
<br />
Có những tấm chụp bàn tay của nàng, người đẹp đeo chằng chịt nhẫn cùng
những phụ kiện điêu khắc cổ quái khác. Một bên tai Vệ Nữ giữ nguyên sơ,
còn bên còn lại có một góc chụp đặc tả kéo từ khóe mắt xuống hết tai của
nàng. Đó là cánh tai bên trái, Vệ Nữ đeo tám khuyên tai cả thảy. Trong
đó có ba cái nối với nhau bằng mắt xích vàng dài. Một bông tai tòng teng
đính mặt đá nhỏ hình giọt nước xanh ngọc. Vì tấm ảnh đó mà nhiều người
đoán già đoán non rằng Vệ Nữ có xuất thân danh gia vọng tộc. Có khi nàng
là người nước ngoài cũng nên. <br />
<br />
Nhưng cũng có những hình ảnh rất đời thường như tấm chụp lưng Vệ Nữ lúc
nàng ngủ gật trên bàn bếp, góc chụp chỉ thấy phần đỉnh tóc cùng đường
sóng lưng uyển chuyển ẩn sau lớp vải cotton mỏng màu xanh sậm.<br />
<br />
Vệ Nữ leo lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Vệ Nữ ngồi trước bàn trang điểm.
Vệ Nữ làm vườn bằng tay không. Vệ Nữ nhảy vào vũng nước thật to sau nhà.
Mọi hình ảnh từ sang trọng quý phái nhất đến bình dị nhất. Nhưng chủ
yếu vẫn là hình chụp đôi mắt và bờ môi của Vệ Nữ. Đôi mắt nàng to và
đen. Hai môi nhỏ xíu, màu hồng mọng rất dễ thương, nhân trung nông nên
nhìn môi càng căng đầy hơn. <br />
<br />
Ban đầu mọi người cũng không để ý nhiều đến bộ sưu tập nhưng rồi có một
nhà sản xuất nước xả vải xớn xác đem nhầm một trong những tấm ảnh của Vệ
Nữ vào ca-ta-lô hình ảnh chuẩn bị cho chiến dịch quảng cáo sản phẩm mới
và bị dân tình phát hiện. Tấm ảnh bị lấy là hình Vệ Nữ đang phất một
tấm vải lớn màu tím thêu họa tiết bạc, kéo ngang qua mặt mình chỉ lộ ra
đôi mắt đang nhìn một cách đầy mãnh liệt về phía người cầm máy. <br />
<br />
Sau khi nickname Uknow làm việc lại với bên nhãn hiệu nước xả vải đó thì
anh chàng tháo luôn tấm hình kia xuống, đồng thời giới hạn lượt người
xem trên trang tumblr cá nhân của mình. Nhưng vụ việc kia vẫn kịp đến
tai vài tờ báo mạng và thế là bộ sưu tập của anh “bỗng dưng nổi tiếng”. <br />
<br />
Càng xem mọi người càng tò mò về Vệ Nữ. Ai cũng muốn được thấy toàn vẹn
khuôn mặt cùng cơ thể của người đẹp. Từng bộ phận tách rời đã thu hút
như vậy, hợp lại chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân. <br />
<br />
Và đặc biệt hơn hết là câu hỏi, Vệ Nữ có quan hệ gì với người chụp ảnh. Là người mẫu, đồng nghiệp, chị em gái, bạn gái hay vợ? <br />
<br />
Rất tiếc thắc mắc của mọi người đều bị làm lơ. Nickname Uknow không bao
giờ trả lời câu hỏi của người hâm mộ, cũng không bao giờ đề lời tựa cho
ảnh. Anh chỉ đơn thuần lên đăng hình rồi lặng mất tăm cho đến nửa tháng
sau. <br />
<br />
Anh chàng còn “chảnh” đến độ bơ luôn lời mời quảng cáo cùng hợp đồng
dùng hình ảnh độc quyền từ những nhãn hàng nổi tiếng. Vì thế nên dù đã
một năm trôi qua, Vệ Nữ xinh đẹp ngổ ngáo vẫn là một bí ẩn lớn. <br />
<br />
Là nhà văn, tôi vốn không để tâm đến những chuyện thị phi theo trào lưu
nên khi mọi người đồn ầm ầm về bộ sưu tập Vệ Nữ, tôi không thèm ngó qua.
Đến lúc cơn sốt Vệ Nữ qua đi, Junsu lại chủ động đưa tôi đường link,
khuyên tôi nên coi thử. Lý do đơn giản là vì “Có thể giúp mày viết sách.
Không phải nói đang tịt cảm hứng sao?”<br />
<br />
Và đúng là nó có thể giúp tôi viết sách thật. <br />
<br />
Bộ sưu tập thần Vệ Nữ xinh đẹp này có một khúc mắc dị thường. Tôi xem đi
xem lại mấy lần, cuối cùng gọi luôn Changmin đến cùng xem, trông chờ ý
kiến của nó. <br />
<br />
“Có chút gì đó kỳ kỳ đúng không?” Tôi vừa hỏi vừa châm thuốc hút. <br />
<br />
“Ừ, hơi ngờ ngợ. Nhưng tao không rõ là ở chỗ nào.” Changmin cũng thật thà gật đầu. <br />
<br />
“Vệ Nữ này là một người đẹp, sexy, hơi có chút thái độ nữa.” Changmin lại gật đầu. “Nhưng nàng ấy... hình như là đàn ông.”<br />
<br />
“Đúng rồi! Chính là cảm giác này!!” Changmin la làng lên, mặt nó sáng
bừng như bóng đèn huỳnh quang mấy ngàn oát vậy. “Rất đẹp, rất nữ tính,
nhưng thấy không đúng!” <br />
<br />
“Hãy nhìn những hình chụp chân của Vệ Nữ.” Tôi nói rồi nhấp lại vào bộ
sưu tập, bật lên hình Vệ Nữ đang hung hăng tháo giày. Tuy chỉ chụp một
phần chân cùng bàn tay nhưng vẫn có thể thấy thái độ của người đẹp khó
chịu như thế nào. “So với con gái thì cỡ giày này đã là to rồi nhưng xem
ra Vệ Nữ vẫn đi không vừa. Cho dù chân cẳng thon nhỏ thế nào đi chăng
nữa thì kích cỡ bàn chân chưa chắc đã nhỏ.” Rồi tôi nhấp qua hình kế
bên. Vệ Nữ ngồi lơ lửng trên một cái ghế chân cao cạnh cửa sổ với hàng
đống giày dép bên dưới. “Hình này thì chúng ta lại tập trung vào đôi
chân cùng số lượng giày dép nên không để ý đến bàn chân. Lúc này chân Vệ
Nữ thả lỏng nên không thấy rõ được độ ngang của bàn chân. Nhưng kích
thước của đống giày bên dưới, đặc biệt là mấy đôi ba-ta. Rõ ràng là kích
giày nam.” <br />
<br />
“Và Vệ Nữ tóc ngắn.” Tôi nhấp vào tấm ảnh chụp từ đằng sau có Vệ Nữ đang
quay lại nhìn. “Người chụp luôn lấy góc Vệ Nữ vén hay hất tóc hết qua
một bên. Nàng lại hay có tật ăn mặc kỳ lạ nên thường có mạng che hay dây
nhợ quấn xung quanh người, che đi rất nhiều phần cơ thể. Đây là lợi thế
của người chụp, nếu không muốn lấy phần nào chỉ cần yêu cầu Vệ Nữ xoay
đi một tí.”<br />
<br />
Changmin chăm chú lắng nghe tôi phân tích, xem ra rất nghiêm túc với
phát hiện này. Nó mượn chuột nhấp tới nhấp lui xem lại hình trong bộ sưu
tập. <br />
<br />
“Đúng là người chụp cố tình chỉ lấy những góc nữ tính.” Changmin nhíu
mày. “Này, tấm này nếu để ý kỹ sẽ thấy thật ra Vệ Nữ có đôi vai rộng!”<br />
<br />
Tôi nhìn vào màn hình theo lời của bạn, là tấm Vệ Nữ đang dùng kéo cắt
một miếng vải lớn màu vàng đồng, phần màn cửa sổ gần đó bị hất bay lên
nên chỉ nhìn được nửa bên đầu cùng bờ vai của Vệ Nữ. Lần đầu tiên nhìn
vào tấm ảnh này, không ai có thể tập trung vào chuyện người đẹp vai rộng
vai hẹp thế nào. Ai cũng cũng bận rộn thương tâm xót xa vì bên phần gò
má lộ ra của Vệ Nữ, người ta nhìn thấy một vết xước cùng vệt nước mắt
chảy dài.<br />
<br />
“Người chụp chỉ lấy những góc nhìn nữ tính và rõ ràng là có quan hệ mật
thiết với Vệ Nữ. Chắc chắn phải ở chung nhà rồi. Bối cảnh, trang phục
không hề có dàn dựng, chỉ là ngẫu hứng rồi chụp. Kiểu như những hình ảnh
thường nhật. Dạng này người ta chỉ chụp người thân hay người yêu của
mình thôi.” <br />
<br />
“Ý mày có thể đây là một cặp đồng tính?” Changmin hỏi luôn vào vấn đề.
“Lỡ cái người tên Uknow này là nữ thì sao? Chuyện đó mày đâu biết được.”
<br />
<br />
Dĩ nhiên là tôi có nghĩ đến khả năng này, thế nên tôi nói tiếp. “Vệ Nữ
rất được cưng chiều, nhìn đống đồ đạc người đẹp ấy sở hữu là biết rồi.
Thái độ khác lạ, bướng bỉnh. Cách ăn mặc hành xử cũng chẳng giống ai
nhưng không hề bị yêu cầu thay đổi. Người chụp thường chọn góc nữ tính
để chụp dù Vệ Nữ là đàn ông, mua cả tá giày cao gót cho Vệ Nữ quăng bừa
bãi. Bao nhiêu phụ nữ có đức tính cùng sở thích này? Trừ phi người chụp
là đồng tính nữ thôi.” <br />
<br />
Changmin gật gật đầu, đúng thật là khả năng nickname Uknow mang giới
tính nữ rất rất thấp. Chỉ tầm 0,0001%. Nhưng nó vẫn chưa chịu thua, tiếp
tục đưa ra các giả thuyết. “Lỡ Vệ Nữ là chuyển giới thì sao?” <br />
<br />
“Nếu vậy người chụp đã lấy góc đằng trước rồi. Anh chàng Uknow này luôn
tránh chụp chính diện và phần ngực. Rõ ràng Vệ Nữ chẳng có gì ở đó cả.”
Tôi nhấp vào phần tổng quan của bộ sưu tập để chỉ cho Changmin xem. “Hai
người này cũng không thể là quan hệ thân bằng quyến thuộc. Vệ Nữ dành
cho người chụp mối quan tâm rất mãnh liệt. Mỗi lần nhìn vào máy ảnh đều
vô cùng say đắm, như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người này vậy. Sự si mê
này không hề nhỏ. Có lẽ vì vậy nên Vệ Nữ chưa bao giờ tỏ thái độ bất
mãn vì bị chụp hình mặc dù nàng là người rất dễ dàng không hài lòng.”<br />
<br />
“Xem ra là một cặp đôi rất thú vị!” Changmin kết lại. <br />
<br />
“Rất-thú-vị. Người hâm mộ mỗi tháng đều cuồng lên vì vẻ đẹp của Vệ Nữ
đồng thời bứt rứt với đống mơ hồ trong lòng là có-chi-đó sai sai mà
chẳng chỉ ra được.” <br />
<br />
“Thế mày định viết sách vạch mặt chuyện tình yêu đồng tính của Vệ Nữ và gã chụp ảnh Vô Danh à?” <br />
<br />
“Không, điên sao. Ai đi làm chuyện thất đức vậy. Tao cũng ngưỡng mộ vẻ đẹp của Vệ Nữ lắm!” <br />
<br />
“Vậy chứ mày làm gì?” Changmin chống cằm hỏi. Rõ ràng nó không hiểu lý
do của hàng đống phân tích nãy giờ là vì chi. Tôi cũng không muốn lãng
phí thời gian quý báu của nó nên mau chóng trả lời. <br />
<br />
“Tao sẽ đi gặp Vệ Nữ và chồng của nàng ta.” <br />
<br />
<br />
Tôi cùng Junsu theo số nhà được ghi rất nhí trên tờ giấy tập xé nham nhở
đến khu D400. Để lấy được cái địa chỉ này Junsu phải giở không ít chiêu
trò, tóm lại cũng không vẻ vang gì. Nhưng như thường lệ, cách này lại
luôn giải quyết được vấn đề. <br />
<br />
Khu D400 vốn nổi tiếng là khu đại gia, thường chủ yếu là những gia đình quan chức, doanh nghiệp hay Việt kiều ở.<br />
<br />
Tôi đến mà không gọi trước, cũng không nghĩ điều đó là cần thiết. Từ cái
cách anh chàng Uknow này đăng ảnh và giấu nhẹm mọi thông tin có thể cho
thấy anh ta vốn không thích bị làm phiền. Anh chỉ đăng cho cả thế giới
biết về sự tồn tại của một Vệ Nữ xinh đẹp quyến rũ thôi. <br />
<br />
Khi chúng tôi đến nơi, Junsu tách ra, vào quán cà phê gần đó ngồi đợi
như kế hoạch ban đầu. Bản thân tôi đã là khách không mời, nếu muốn tìm
đường xông vào nhà của người ta rồi thì tốt nhất là nên đi một mình, như
vậy thì chủ nhà mới không cảm thấy bị đe đọa. <br />
<br />
Sau ba hồi chuông đổ thì có người ra mở cửa. Tuy rằng đã tưởng tượng đủ
kiểu nhưng tôi không ngờ xuất hiện sẽ là một người cao ráo, đẹp trai như
vậy. <br />
<br />
“À... Chào, xin hỏi anh cần gì?” Người đó hỏi ngay khi nhận ra tôi là một gã hoàn toàn lạ mặt.<br />
<br />
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, đúng kiểu mà thường khi tôi vẫn làm, bình tĩnh
giới thiệu mình. “Chào anh, tôi là một người hâm mộ thầm lặng. Đã theo
dõi anh rất lâu ở trên mạng. Hôm nay đường đột ghé thăm là do có chút
chuyện muốn nói riêng với anh. Không biết như vậy có phiền gia đình
không?”<br />
<br />
Anh chàng mở to mắt nhìn tôi. Tuy rằng là mắt một mí nhưng lại rất hợp
với khuôn mặt cùng chiếc mũi nhỏ của anh ta. Người này tầm ba chục tuổi,
vẻ ngoài khá nam tính, dáng dấp cao to, tóc hớt cao hợp với cái đầu
nhỏ. <br />
<br />
“Xin lỗi nhưng mà tôi không quen biết anh. Với lại làm sao mà anh_”<br />
<br />
“Biết được địa chỉ nơi anh ở?” Tôi ngắt lời anh chàng. “Có thể nói là do
tôi có nguồn. Nhưng xin đính chính là tôi không làm gì phạm pháp cả,
chỉ dựa vào chút quen biết thôi. Đây là danh thiếp của tôi.” <br />
<br />
Tôi vừa nói vừa móc từ túi áo sơ mi của mình ra tấm thẻ danh thiếp.
Người kia nhận rồi chăm chú đọc kỹ những dòng thông tin in bên trên. <br />
<br />
“Park Yoochun. Nhà văn tự do?” Anh chàng hỏi. <br />
<br />
“Vâng.” <br />
<br />
“Vậy đâu có liên quan gì tới tôi?” <br />
<br />
“Anh là người mang nickname Uknow trên tumblr phải không?” Tôi hỏi bằng giọng hòa nhã nhất có thể.<br />
<br />
Anh chàng im lặng nhìn tôi mất một lúc rồi mới chậm chạp đáp. “Phải, là tôi.” <br />
<br />
“Vậy thì câu trả lời là có liên quan.” Tôi vừa cười vừa đáp. “Chuyện anh
và Vệ Nữ của anh thật sự khiến tôi rất hứng thú. Tôi muốn xin phỏng vấn
một số câu.” <br />
<br />
“Không!” Anh chàng nói ngay, sau đó đóng cửa một cái kình. <br />
<br />
Tôi đứng ngớ ra mất mấy giây rồi mới có thể giơ tay ấn chuông tiếp. <br />
<br />
“Tôi đã nói không!” Anh chàng bực bội mở cửa rồi lại đóng mạnh nhưng tôi
đã nhanh trí kê chân mình vào. Thế nên lần này cánh cửa đập vào chân
tôi cái kình. <br />
<br />
Tiếng va chạm khá lớn nhưng tôi cắn răng không la, chỉ cố làm mặt tỉnh nói tiếng “Ao” nho nhỏ.<br />
<br />
“Anh bị khùng hả!!” Anh chàng la lên, rõ ràng không nghĩ tôi liều vậy. <br />
<br />
“Thì tôi đến với thiện chí mà. Anh kéo cái cửa ra giùm, đau thiệt đó.”
Tôi cười méo xệch cả miệng. “Với lại tôi biết Vệ Nữ của anh là đàn ông
rồi. Anh đừng lo.”<br />
<br />
Người đối diện ngạc nhiên đến độ miệng há ra nhưng chẳng nói được gì.
Thái độ như vậy tức là đúng rồi. Tôi nghĩ anh chàng sẽ mềm giọng lại
nhưng không, anh còn trở nên tức tối hơn. “Vẫn là không. Anh đi đi!”<br />
<br />
“Bình sinh tôi là người có tính khí dễ chịu nhưng lại vô cùng lì lợm,
bây giờ anh đuổi tôi đi thì ngày mai tôi lại đến. Ngày mai anh đuổi tôi
thì ngày mốt tôi lại đến.” <br />
<br />
“Tôi sẽ báo cảnh sát!” <br />
<br />
“Vậy thì bạn tôi sẽ đến. Anh an tâm, tôi không có gì nhiều nhưng chắc chắn là có nhiều bạn.” <br />
<br />
“Cái đồ khùng này!!” Anh chàng lại tính đóng cửa tiếp. Tôi cũng tính sẽ kê luôn cái chân lành lặn còn lại vào. <br />
<br />
Nhưng xem ra ông trời vì hành động dũng cảm ban nãy của tôi mà đã động lòng cho người đến cứu.<br />
<br />
Đã vậy ông còn hào hiệp đến độ cho người đó là Vệ Nữ xinh đẹp bí ẩn nhất mực. Xuất hiện còn hơn trong truyền thuyết. <br />
<br />
“Kha ngật!”<br />
<br />
<br />
Sưng cả chân, cuối cùng tôi cũng được mời vô nhà uống ly nước. <br />
<br />
Vệ Nữ ngồi riêng trên một chiếc ghế đệm có lưng dựa tròn và cao. Phần
tay ghế bằng gỗ sậm nổi lên với những hoa văn tròn uốn lượn vô cùng
thanh nhã. Nhìn chung rất giống ghế của nữ vương. <br />
<br />
“Nhà của anh đẹp thật.” Tôi vừa nói vừa nhận ly nước từ người chủ nhà
lúc này đang mặt nhăn mày nhó rất miễn cưỡng. “Khiếu thẩm mỹ của anh
Uknow quả nhiên không tệ.”<br />
<br />
“Tôi tên Yunho!” Anh chàng bực bội đáp. <br />
<br />
“Ồ, tên đẹp!” Tôi nói ngay điều đầu tiên hiện ra trong đầu. Nhưng anh
chàng không lấy gì làm vui mừng cả, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng.
“Anh nên để tên ấy trên tumblr.” <br />
<br />
“Để thu hút thêm những kẻ mặt dày dư hơi sao?” Yunho cáu kỉnh nói. Vậy
là tôi lại bị ghét rồi. Mà mặt tôi đúng là dày thật, chắc hơn bê tông
nữa. <br />
<br />
“Chính anh là người chọn đăng những tấm ảnh về Vệ Nữ gây tò mò mà phải
không?” Tôi hớp một ngụm nước. “Tự anh đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng,
rồi tự anh oán trách người ta đi tìm câu trả lời sao?” <br />
<br />
Đôi lông mày của Yunho ngay lập tức nhăn tít, hai tay chống ngang hông.
Anh chàng rõ ràng đang phát quạu lên vì kiểu lý lẽ của tôi. Anh lầm bầm.
“Đúng là cái bọn nhà văn!”<br />
<br />
Tôi chỉ cười thôi, sau đó quay sang nhìn Vệ Nữ. Đúng như suy đoán của
tôi, Vệ Nữ là một chàng trai. Người đẹp khá trẻ, tầm hăm lăm, hăm sáu
tuổi. Tóc hiện tại đang để dài che ót, một bên mái được vén sát với
chiếc kẹp xước bản lớn đính đá. Khuôn mặt mang nhiều nét nữ tính hòa
trộn cùng những đặc điểm nổi trội của giống đực. Mắt to dài, môi mọng
nhỏ, da trắng đến tái xanh cùng đường sóng mũi hơi khoằm, khuôn mặt góc
cạnh, đường chân mày rậm. <br />
<br />
Hôm nay Vệ Nữ không trang điểm nhưng lại tô lên môi một màu son đỏ ửng,
như thể vừa ăn xong món gì đó rất đỏ, rất ngọt. Người đẹp mặc quần bằng
vải xô mỏng dài qua gối, túm lại ở phần cuối. Cổ tay cùng cổ chân đeo
chằng chịt dây lắc với đồ trang sức có hình thù chim thú. <br />
<br />
Chiếc áo Vệ Nữ mặc có thể là câu trả lời cho kiểu thời trang kỳ lạ trên.
Áo may bằng vải thổ cẩm nền tím than có thêu họa tiết bên trên. Phần
tay chuột* dài qua cùi chỏ một chút. Thân áo dài đến nửa đùi trên của
người đẹp, hai bên xẻ lên đến hông. <br />
<br />
Xem ra Vệ Nữ không phải là người Kinh. Khi nãy cũng gọi Yunho bằng một phương ngữ rất lạ. <br />
<br />
“Jaejoong, em lên lầu được không?” <br />
<br />
Khác với giọng điệu bực bội khi nói với tôi, Yunho đối với Vệ Nữ bằng
một thái độ mềm mỏng vô cùng. Anh chàng cúi xuống, thì thầm với chất
giọng nhỏ nhẹ vừa phải. Vệ Nữ hình như chẳng chú ý đến bất kỳ điều gì
xung quanh trừ Yunho cả, vừa nghe giọng của anh thì ngay lập tức phản
ứng, ngước lên nhìn chằm chằm. <br />
<br />
“Sao vậy?” Vệ Nữ nhăn đôi mày của mình. <br />
<br />
“Anh cần nói chuyện với khách.” Nói rồi Yunho nhìn về phía tôi. <br />
<br />
“Không, em muốn ở lại.” Vệ Nữ nói xong thì càng ghì chặt hơn vào ghế của
mình, quay sang tôi hỏi. “Anh là ai? Tôi chưa bao giờ gặp anh cả. Anh
không phải bạn của kha ngật.” <br />
<br />
“Kha ngật” là gì mới được? Tôi thầm nghĩ phải nhớ từ này để về tra. “Tôi là một người hâm mộ của Vệ Nữ.” <br />
<br />
“Vệ Nữ?” Nghe nhắc tới nickame của mình mà Vệ Nữ lại có cảm giác lạ lẫm
vô cùng, người đẹp nghiêng đầu làm cho những khuyên tai lung lay lung
lay. “Ai là Vệ Nữ?” <br />
<br />
Yunho không trả lời câu hỏi của người đẹp, chỉ lặp lại yêu cầu ban nãy. “Jaejoong à, em lên lầu đi. Xong anh sẽ lên ngay.” <br />
<br />
“Cậu không hề biết mình là Vệ Nữ sao?” Tôi cười nói. Tính tôi quả nhiên là người thích gây rối. <br />
<br />
“Vệ Nữ? Vệ Nữ là ai?” <br />
<br />
“Vệ Nữ là thần tượng trưng cho tình yêu, sắc đẹp, sự sinh nở và dục
vọng. Trong thần thoại Hy Lạp, thần Vệ Nữ mang tên Aphrodite, theo một
số dị bản nữ thần chính là mẹ thần Cupid nghịch ngợm.”<br />
<br />
“Đủ rồi. Anh nói nữa tôi đuổi anh về đó!” Yunho quạu quọ gắt lên, chen
thẳng vào cuộc đối thoại của chúng tôi. “Jaejoong, anh bế em lên lầu!” <br />
<br />
Nói rồi không để người đẹp phản ứng gì, Yunho cúi xuống bế thốc Vệ Nữ lên như bế công chúa, đi một mạch ra khỏi phòng khách. <br />
<br />
Thế là chỉ còn một mình tôi ngồi lại, đớ cả người ra. <br />
<br />
<br />
Lát sau Yunho quay trở lại, cả gian phòng rộng lớn sang trọng chỉ có hai
người đàn ông. Không khí phải nói là ngượng ngùng hết chỗ nói luôn. <br />
<br />
“Xin lỗi, hình như tôi nói điều không nên nói.” Tôi vội lên tiếng trước nhằm cứu vớt tình hình. <br />
<br />
“Hình như? Nếu không phải Jaejoong muốn cho anh vào thì còn lâu mới có chuyện tôi để anh ngồi đây nói năng nhảm nhí!”<br />
<br />
“Anh đừng nóng. Tôi chỉ nói với Vệ Nữ điều cậu ấy cần biết thôi mà.” <br />
<br />
“Em ấy tên Jaejoong!” Yunho gắt. <br />
<br />
“À, vâng, xin lỗi, tại tôi thấy cái tên kia hợp với cậu ấy hơn.”<br />
<br />
“Jaejoong mắc gì không hợp. Anh đừng lòng vòng mấy chuyện không cần thiết nữa, muốn gì thì nói đại đi!” <br />
<br />
“Anh đừng như vậy. Thật đấy. Tôi thiệt sự chỉ là một người hâm mộ mà thôi, không có ý quấy phá gì cuộc sống của hai người đâu.” <br />
<br />
“Đến tận đây rồi mà nói không quấy phá!”<br />
<br />
“Ây ya, anh thật khó quá. Vậy mà coi hình tôi tưởng Vệ Nữ mới là người ngang ngạnh, khó chiều chứ.”<br />
<br />
“Em ấy không có ngang ngạnh khó chiều!” Yunho lại gắt. “Anh cần gì?” <br />
<br />
“À, phỏng vấn anh một số câu thôi ấy mà.” Tôi mở cặp sách bằng da màu nâu của mình, lấy ra một cuốn sổ cùng bút viết. <br />
<br />
“Để viết sách?” Yunho nhướng mày.<br />
<br />
“Đại loại là vậy.” Tôi hồ hởi đáp. <br />
<br />
“Cút!!” <br />
<br />
Ba phút sau tôi bị tống thẳng ra khỏi ngôi nhà. <br />
<br />
Xem ra chồng của Vệ Nữ còn khó nhằn hơn nàng ấy nữa. <br />
<br />
<br />
Như đã nói, tôi là người hòa nhã nhưng lại có sự lì lợm hơn người. Vì
vậy cứ đều đặn mỗi sáng tôi đến lượn lờ làm phiền ngôi nhà ở khu D400. <br />
<br />
Yunho cũng không vừa, tắt luôn chuông cửa cùng khóa rào lại để tôi không
thể vào. Thế là tôi chuyển qua phương án chầu chực. Vệ Nữ có vài lần
đứng trên ban công hay ngang qua cửa nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp
cùng cơ thể cao gầy, trắng xanh. <br />
<br />
Qua một tuần, tôi chợt nhận ra Vệ Nữ không đi xa quá khu vực vườn nhà
bao giờ. Lúc nào người đẹp cũng chỉ quanh quẩn ở bên trong, cần gì thì
đều có Yunho hay chị giúp việc mua giúp. Vệ Nữ vẫn ăn mặc rất kỳ lạ, vừa
vương giả lại vừa hoang sơ. Trang điểm lam nham, vằn vện. Thái độ luôn
thờ ơ lơ đãng, chỉ khi Yunho ở gần mới ngay lập tức tập trung hết mọi sự
chú ý lên anh ta. <br />
<br />
Qua đến tuần thứ hai, thay vì gọi cảnh sát ập đến tộp cổ tôi, Yunho mời
tôi vào nhà. Xem như công trình mặt dày mày dạn không ngại bị thiên hạ
ghét của tôi đã được đền đáp. <br />
<br />
Anh ta mời tôi cà phê, còn để Vệ Nữ ngồi chung trong phòng khách khi nói chuyện. <br />
<br />
Nhân tiện tôi cũng nói luôn, sau khi về tra cứu, tôi mới biết “kha ngật”
là cụm từ để gọi chồng của dân tộc thiếu số người Giang, có nghĩa nôm
na là “ông xã” trong tiếng Kinh. Tộc người này sống ở khu vực miền Tây,
hiện tại chỉ còn chưa đến một trăm hộ gia đình. Ngành nghề truyền thống
là trồng lúa nước, dệt vải thổ cẩm và làm đồ trang sức. <br />
<br />
“Cảm ơn.” Tôi nhận ly cà phê sữa nóng từ tay chị giúp việc, sau đó lặng lẽ quan sát xung quanh. <br />
<br />
Vệ Nữ ngồi một mình trên chiếc ghế nữ vương quen thuộc, nhưng đến khi
Yunho đi vào và ngồi xuống ghế sô pha đối diện thì người đẹp không còn
cảm thấy hài lòng với chỗ của mình nữa. Hôm nay Vệ Nữ mặc một bộ đồ màu
đỏ đậm may bằng vải lụa, xung quanh đầu buộc dải dây đồng màu rủ dài
xuống có đính các miếng kim loại vàng mỏng dẹt. <br />
<br />
Tuy có tôi ở gần đó nhưng Vệ Nữ gần như mặc kệ, chỉ chăm chăm nhìn về hướng Yunho đang ngồi một mình nhấp nhổm không yên. <br />
<br />
“Thôi được rồi, em qua đây.” Cuối cùng thì Yunho cũng lên tiếng, có vẻ
như không nỡ để Vệ Nữ của mình phải đứng ngồi chẳng yên mãi. <br />
<br />
Chỉ chờ có thế, Vệ Nữ đúng như cái tên của mình đứng dậy, sà qua phía
đối diện. Phần vải lụa dài ở tay áo cùng khăn buộc đầu phất lên giữa
không trung phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Giống hệt một cảnh phim tua
chậm, bóng người phất phới bay qua. Vệ Nữ ngồi vào kế bên Yunho, cả
người dựa vào anh, một tay chạm lên ngực, đầu ngả lên vai. <br />
<br />
Khung cảnh đột nhiên biến thành hậu cung của mấy bậc vua chúa.<br />
<br />
Tôi nhìn mọi diễn biến với sự ngưỡng mộ không che giấu. Miệng theo vô thức nở nụ cười tươi rói. <br />
<br />
“Tôi sẽ trả lời vài câu hỏi nhưng tôi không đồng ý cho anh đem chúng đi làm tư liệu viết sách.” <br />
<br />
Mất đi ba mươi phần trăm ý nghĩa của việc phỏng vấn nhưng không sao, bảy
mươi phần trăm kia mới là quan trọng. “Được thôi. Tùy vào anh vậy.” <br />
<br />
“Không phải anh phỏng vấn để viết sách sao? Giờ không được viết anh cũng chịu?” Yunho nheo mắt hỏi. <br />
<br />
“Đôi khi trí tò mò dẫn dắt con người còn ghê gớm hơn mọi thế lực nào
trên thế giới này, kể cả lời răn đe hùng mạnh nhất. Anh có biết thần
thoại về chiếc hộp Pandora không?”<br />
<br />
“Thôi, anh đừng trích dẫn nữa. Bây giờ tôi không quan tâm thần thoại chi
hết. Anh được hỏi năm câu thôi. Vì vậy làm ơn lựa chọn thông minh một
chút.” <br />
<br />
“Năm câu?”<br />
<br />
“Chính xác.”<br />
<br />
“Sáu câu được không?”<br />
<br />
“Không. Năm câu.”<br />
<br />
“Chỉ năm câu?”<br />
<br />
“Ừ, năm câu.”<br />
<br />
“Không thêm được nửa câu luôn sao. Dạng câu hỏi phụ.” <br />
<br />
“Anh nói nữa là còn bốn câu đó.”<br />
<br />
Người đâu mà khó khăn thế, tôi khổ sở mỉm cười. Vệ Nữ cũng đột nhiên bật
cười, khuôn mặt xinh đẹp hơi sáng lên một chút. Mái tóc đen dựa vào vai
của Yunho rũ xuống mượt mà như một dòng sông huyền bí. <br />
<br />
Tự nhiên nhìn mái tóc đó tôi chợt thấy có thêm động lực để làm liều. <br />
<br />
“Năm câu thì năm câu nhưng anh phải hứa với tôi sẽ trả lời tới nơi tới chốn.” <br />
<br />
“Là sao?” <br />
<br />
“Là anh phải trả lời tường tận cả nguyên nhân lẫn lý do dẫn đến câu trả
lời, có đầu có đuôi. Chứ không phải trả lời cụt ngủn vỏn vẹn vài ba
chữ.”<br />
<br />
“Tại sao tôi phải làm như vậy?” Biết ngay là Yunho sẽ nói thế nên tôi ngay lập tức xuất chiêu. <br />
<br />
“Vệ Nữ, không, ý tôi là Jaejoong. Ông xã của cậu, “kha ngật” của cậu ấy,
dùng hình của cậu đăng lên mạng. Bây giờ khiến cậu bị tôi làm phiền,
tất cả đều là lỗi tại anh ta cả. Tuy vậy tôi vẫn là một người hâm mộ rất
thật tâm, tôi tới đây hoàn toàn với thiện ý. Bây giờ tôi hỏi năm câu
vừa là để giúp cho tôi vừa là giúp cho cậu, sau này sẽ không quấy rầy
nữa. Cậu thấy sao?”<br />
<br />
Yunho không ngờ tôi sẽ chuyển qua dùng chiêu này, khuôn mặt biến sắc
hẳn. Vệ Nữ đang ngồi đưa cả hai chân xếp lên ghế, nghiêng người vòng hai
tay ôm lấy cổ chồng, sau khi nghe tôi nói thì im lặng suy nghĩ mất một
lúc. Cuối cùng người đẹp ghé vào tai của Yunho thì thầm gì đó khiến mặt
anh chàng bí xị. <br />
<br />
“Được rồi. Anh hỏi đi.” Yunho cố gắng dùng giọng thật bình tĩnh để nói. <br />
<br />
“Cảm ơn.” Câu này tôi nói với Vệ Nữ. Đúng là hiện thân của nữ thần sắc đẹp khả ái bậc nhất, làm gì cũng rất đáng tuyên dương.<br />
<br />
Tôi đặt máy ghi âm lên bàn ở giữa phòng, bắt đầu câu đầu tiên. <br />
<br />
<br />
Buổi phỏng vấn hôm đó dài hơn là tôi nghĩ. Lúc về đến nhà thì tôi đem
máy ghi âm ra phát lại cho Changmin với Junsu nghe còn mình thì đi vào
nhà sau tắm một lát. <br />
<br />
“Vì sao anh lại chịu để tôi thực hiện buổi phỏng vấn này?”<br />
<br />
“Jaejoong muốn như vậy.” <br />
<br />
“Tại sao Jaejoong lại muốn như vậy?” <br />
<br />
“Đây là câu thứ hai sao?”<br />
<br />
“Không, chúng ta đã quyết trả lời tới nơi tới chốn vấn đề mà. Vì vậy anh
phải nói rõ lý do tại sao Jaejoong lại muốn anh để tôi phỏng vấn anh.” <br />
<br />
“Trực giác của em ấy. Jaejoong bảo anh là người có duyên với chúng tôi nên muốn cho anh cơ hội.”<br />
<br />
“Chỉ vì trực giác thôi sao?”<br />
<br />
“Không được à? Mẹ của em ấy sinh thời vốn là một nhà ngoại cảm rất nổi tiếng.” <br />
<br />
“Trong tộc Giang?”<br />
<br />
“...Sao anh biết?”<br />
<br />
“À, tại tôi nghe Jaejoong gọi anh là “kha ngật”. Tôi đã bảo tôi là một người hâm mộ mà, phải tìm hiểu chứ.” <br />
<br />
“Sao cũng được. Trong tộc thì mọi người coi mẹ Jaejoong là phù thủy. Đây
là chức danh cao quý. Trực giác của Jaejoong được di truyền từ mẹ.
Thường thì không thể làm lơ nó đi được, nếu đã xuất hiện thì sẽ thôi
thúc không ngừng. Vì vậy tôi mới để anh vào nhà.” <br />
<br />
“À... Giác quan thứ sáu sao? Tôi thích đề tài này lắm. Câu thứ hai nhé.
Vì sao anh lại chụp hình của Jaejoong rồi đăng lên một trang mạng xã hội
dù rằng rõ ràng anh không muốn mọi người làm phiền mình.” <br />
<br />
“Tôi là thợ chụp ảnh. Tôi có người bạn đời xinh đẹp. Cớ gì tôi không được chụp rồi đăng lên.” <br />
<br />
“Ầy, nguyên tắc là phải trả lời rõ đầu đuôi mà. Đây là tự phát hay có
tính toán trước, sao lại đăng trên tumblr, anh không thích bị làm phiền
mà vẫn đăng là vì lý do gì? Đấy, câu hỏi gồm ba ý đó đấy.” <br />
<br />
“Rõ ràng anh đang ăn gian số câu!”<br />
<br />
“Anh đưa ra luật trước. Mà đã đưa ra luật rồi thì sẽ có người phá luật. Tôi chỉ đang luồn lách kẽ hỡ xíu thôi.”<br />
<br />
“Anh giống tội phạm chuyên lừa đảo chiếm đoạt nhà đất và tín dụng hơn là nhà văn đó anh biết không?”<br />
<br />
“Ha ha, cảm ơn. Anh quá khen. Mời anh trả lời tiếp.” <br />
<br />
“Tôi là thợ chụp ảnh nên chuyện muốn lưu giữ những khoảnh khắc mà tôi
thấy đẹp, thấy cảm xúc là chuyện hiển nhiên rồi. Jaejoong cũng không
ngại chuyện tôi chụp em ấy. Chỉ cần tôi nhìn em ấy, tập trung vào em ấy
là em ấy cảm thấy dễ chịu rồi. Ban đầu tôi chỉ chụp để giữ mình mình
thôi, nhưng Jaejoong trước giờ không ra ngoài nhiều. Ít ai có dịp gặp gỡ
hay tiếp xúc với em ấy, thật sự là một uổng phí lớn phải không?” <br />
<br />
“Cái này tán thành với anh. Nếu anh không đăng mấy tấm ảnh đó lên tumblr
và tôi không vô tình được nhìn thấy chúng thì quả thật đó sẽ là một
thiếu sót kinh khủng. Cũng giống như khi thần Apollo_”<br />
<br />
“Anh làm ơn đừng trích dẫn hộ tôi được không? Tôi đã đọc hết thần thoại
Hy Lạp và hiểu nguồn gốc của các vị thần cùng chiến tranh giữa thành
Troy và đội quân Hy Lạp rồi.”<br />
<br />
“Xin lỗi, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi. Tôi là người rất có
hứng thú với thần thoại và những câu chuyện có tính huyền bí cao.”<br />
<br />
“Cái này tôi biết. Bởi vậy mới bị ép làm phỏng vấn đây.” <br />
<br />
“Vậy do anh nghĩ đó là một sự lãng phí sắc đẹp nếu cứ giấu giếm những tấm ảnh cho riêng mình nên đã mang chúng đăng lên mạng?” <br />
<br />
“Tôi vốn không nghĩ sẽ có nhiều người quan tâm đến bộ sưu tập này. Thậm
chí cả cái tên cũng đâu có gì đặc biệt. Chỉ là tôi muốn có người nhìn
thấy và biết rằng Jaejoong của tôi là_”<br />
<br />
“Một Vệ Nữ vô cùng xinh đẹp.” <br />
<br />
“Tạm cho là vậy. Em ấy đẹp mà. Chẳng có gì sai khi để cho những người
khác cảm thấy điều tương tự như tôi đã và đang cảm thấy cả.”<br />
<br />
“Giống như nàng Esméralda trong tiểu thuyết_ Được rồi, tôi sẽ không trích dẫn gì nữa.” <br />
<br />
“Nếu không phải vì cái hãng nước xả vải gì đó giở cơn khùng điên thì tôi
cũng không khổ sở mà khóa đi một phần của bộ sưu tập như thế. Tấm hình
đó rất đẹp. Tôi vẫn muốn nhiều người nhìn thấy nó hơn. Lúc đó Jaejoong
đang nhảy điệu vũ cổ truyền của tộc Giang, đẹp lắm, uyển chuyển vô cùng.
Tôi chụp cả đống hình, ưng ý nhất là tấm đó. Vậy mà cuối cùng phải tháo
nó xuống quăng vào một xó. Thật bực chết đi được!” <br />
<br />
“Tôi nghĩ anh nên cảm thấy tự hào. Tấm hình ấy phải đẹp mắt, mãn nhãn
đến mức nào thì công ty nước xả vải kia mới không cầm lòng được mà lấy
dán vào dự án quảng cáo của họ chứ.” <br />
<br />
“Họ chỉ lợi dụng đôi mắt đẹp của Jaejoong thôi.” <br />
<br />
“Lợi dụng tức là có giá trị. Sự lợi dụng này đã chứng tỏ đôi mắt của Vệ
Nữ quý giá vô cùng, nếu anh chịu nhân nhượng thì đã có thể đã bán tấm
ảnh đó với một số tiền lớn rồi.” <br />
<br />
“Ngay từ ban đầu tôi đã không hề có ý định kinh doanh bằng bất kỳ hình thức nào trên bộ sưu tập này. Bây giờ cũng vậy.”<br />
<br />
“Suy nghĩ rất hay. Vậy anh đặt tên bộ sưu tập là “My Venus” - Thần Vệ Nữ
của tôi, lại còn chọn những góc chụp rất dễ gây lẫn lộn về giới tính.
Đây là để chứng minh quan điểm của người đồng tính, phong cách cá nhân
hay chỉ đơn giản là anh thích như vậy?” <br />
<br />
“Thần Vệ Nữ của tôi? Ý kha ngật em là thần Vệ Nữ của anh phải không?”<br />
<br />
“Ừ. Đúng rồi.”<br />
<br />
“Sao lại là thần Vệ Nữ?” <br />
<br />
“Thần Vệ Nữ là thần sắc đẹp và tình yêu. Anh nói em rồi mà.” <br />
<br />
“Vậy kha ngật yêu em phải không?” <br />
<br />
“Tít” <br />
<br />
Tôi bước ra từ phòng tắm vơ vội lấy một cái khăn rồi bước trở lại vào
trong, không quên nói vói lại một câu. “Đoạn đó tao tạm tắt để lượt qua.
Hai vợ chồng nhà đó âu yếm mà ngồi nhìn đến đỏ mắt. Tụi mày cũng không
nên nghe đâu.”<br />
<br />
“Tít”<br />
<br />
“Rồi, e hèm, trở lại câu hỏi, anh có thể cho biết lý do của cái tên cùng
phong cách của bộ sưu tập “Thần Vệ Nữ của tôi” được không?” <br />
<br />
“Cái này xuất phát từ lúc Jaejoong còn ở trong tộc Giang. Mẹ em ấy vốn
là phù thủy của tộc, rất được trọng vọng. Với lại năng lực ngoại cảm
mạnh nên cũng hay được bên chính quyền mời đi tìm mộ thương binh liệt
sỹ. Từ lúc sinh ra Jaejoong được thừa hưởng một phần năng lực từ mẹ,
người dân trong làng cũng vì đó mà coi trọng. Hơn nữa người Giang có xu
hướng thiên vị những cá nhân có nhan sắc. Càng trắng trẻo, càng xinh đẹp
thì càng được mọi người cung phụng. Từ nhỏ Jaejoong đã... Nói sao cho
đúng nhỉ, như là một_”<br />
<br />
“Bà hoàng?” <br />
<br />
“... Có thể cho là vậy. Jaejoong hay được lựa chọn để nhảy những điệu vũ
chính khi có lễ hội, được ăn mặc đẹp, được cho nhiều trang sức. Lần đầu
tiên tôi gặp em ấy đã nghĩ ngay tới cụm từ Venus rồi.”<br />
<br />
“Đúng là hợp với cậu ấy.” <br />
<br />
“Còn về chuyện chụp ảnh thế nào thì... Đây là sở thích cá nhân thôi. Tôi
là người đồng tính, nhưng chuyện đó chẳng liên quan. Hình thể của
Jaejoong không hoàn hảo nhưng hợp lại khiến người khác phải ngắm nhìn.
Tôi thích chụp những phần trái ngược nhau trên người em ấy vì tôi nghĩ
đó là dấu ấn riêng, chính những điều khiến em ấy đặc biệt.” <br />
<br />
“Vậy anh gặp Vệ Nữ của mình như thế nào?” <br />
<br />
“Gặp gỡ?”<br />
<br />
“Ừ. Gặp gỡ.”<br />
<br />
“Câu này có phải hơi riêng tư quá không?”<br />
<br />
“Chỉ như thuật lại chuyện anh gặp vợ mình thôi mà. Sau này anh cũng phải
kể cho con cái nghe... Xin lỗi, chủ đề này hơi không đúng một chút.
Nhưng nếu hai người có xin con nuôi thì sẽ như thế mà phải không?” <br />
<br />
“Sẽ có con chứ. Tôi muốn có con mà.” <br />
<br />
“Jaejoong, chuyện này nói sau nhé.” <br />
<br />
“Kha ngật đến Pu Nung để chụp ảnh. Nhưng sau đó lại đi chụp lén tôi. Tôi
đang tắm ở thác, không có mặc quần áo. Thế nên tôi đã bảo mọi người
trong làng bắt kha ngật về.”<br />
<br />
“Jaejoong_”<br />
<br />
“Người đẹp đang nói, anh đừng ngắt lời nào.” <br />
<br />
“Anh_”<br />
<br />
“Lúc dẫn kha ngật vào phòng thờ, mẹ tôi có vẻ thích anh ấy nên tôi kêu dân làng tha cho anh.”<br />
<br />
“Em phải nói chuyện đó sao? Cả người tôi ướt sũng, máy ảnh cũng ướt
luôn. Cái máy ảnh đó tôi coi còn hơn sinh mạng, đau khổ gần chết. Đến
tối còn bị sốt nữa, Jaejoong phải qua chăm sóc, tôi lạnh quá nên chui
rúc trong mền mà vẫn phải ôm em ấy để ấm hơn. Lý do rõ ràng trong sáng
như vậy. Sáng ra người dân trong làng đến thấy, liền đòi quăng tôi từ
thác nước xuống.” <br />
<br />
“Ôm nhau ngủ mà cũng dữ dội vậy sao? Hai người đều là đàn ông mà.”<br />
<br />
“Mẹ Jaejoong là phù thủy. Bình thường không ai được phép gần gũi trừ phi
là chồng hoặc người thân cận. Từ sau khi mẹ em ấy mất chưa có ai kế
nhiệm chức vụ này nên mọi người đều ngầm coi Jaejoong là người thay thế.
Tộc Giang có tục hỏi cưới vợ rất kỳ lạ. Chàng trai vào buổi tối phải
lẻn vào phòng của cô gái mà không để người nhà cô gái phát hiện, sau đó
cùng cô đắp chung một chăn, nằm chung một giường ngủ đến sáng. Nếu cô
gái từ chối có thể kêu lên, đuổi anh này về. Còn nếu ưng thuận, hai
người sẽ ngủ như vậy rồi chờ gia đình phát hiện. Lúc đó coi như đã chính
thức đính hôn. Jaejoong là trai tân, là con của phù thùy trong tộc, là
người đẹp nhất làng. Tóm lại chuyện tôi ôm em ấy ngủ chung là chuyện
không được cho phép, gây ô uế linh thể của em ấy. Vì vậy cuối cùng chỉ
còn hai con đường: một là em ấy cưới tôi cứu mạng, hai tôi là bị dân
làng ngâm lồng heo.”<br />
<br />
“Chuyện tình yêu nghe ép uổng quá nhỉ?” <br />
<br />
“Tôi trước giờ vốn không có ý định là sẽ lấy ai cả. Dẫu sao cũng là
người đồng tính, nước mình có ai công nhận cho đâu. Tôi từng sống ở nước
ngoài, ở đó đã mệt, nói chi đến Châu Á.”<br />
<br />
“Nhưng cuối cùng vẫn lấy đấy thôi.” <br />
<br />
“Không thì sẽ bị đem đi ngâm lồng heo! Vậy mà cũng sáu năm rồi. Thật ra
tôi cũng không phải là bị ép uống gì lắm... Jaejoong, em ấy rất...”<br />
<br />
“Thay đổi suy nghĩ của anh à?”<br />
<br />
“Câu này là câu hỏi tiếp theo?”<br />
<br />
“Không.”<br />
<br />
“Vậy tôi không cần trả lời.” <br />
<br />
“Kha ngật rất đẹp trai.” <br />
<br />
“Đây. Người tộc Giang thiên vị những cá thể có ngoại hình. Tôi đã nói đó.” <br />
<br />
“Kha ngật còn làm nhiều, nhiều dữ lắm...”<br />
<br />
“Chuyện đó không cần nói Jaejoong à. Ngưng lại chủ đề này. Anh còn một câu thôi đó.” <br />
<br />
“Tôi hỏi riêng Jaejoong một câu được không? Trên cổ tay của cậu có dính màu sơn, cậu làm họa sỹ à?”<br />
<br />
“Ừm.” <br />
<br />
“Bất ngờ thật!” <br />
<br />
“Anh có muốn xem không?” <br />
<br />
“Jaejoong!”<br />
<br />
“Em thích anh ta. Mẹ hình như cũng thích anh ta. Những người xung quanh anh ta cũng rất hiền hòa.” <br />
<br />
“Ai bên cạnh tôi cơ?”<br />
<br />
“... Anh thật sự muốn biết ai đang đứng bên cạnh mình sao?”<br />
<br />
“...”<br />
<br />
“...”<br />
<br />
“...”<br />
<br />
“Ha ha, chắc không đâu. Chúng ta đi qua phòng vẽ của cậu nhé?”<br />
<br />
“Tít”<br />
<br />
“Đây là hình phòng vẽ đó, tụi mày coi đi.” Tôi đã tắm xong, vừa lấy khăn
lau tóc vừa đặt điện thoại của mình xuống bàn cho tụi Changmin cùng
Junsu xem xét. Bên trong là cảnh một xưởng vẽ khá rộng, ngoài những bức
vẽ trên khung giấy còn có cả những bản thảo phác luôn trên tường. Một
cây thang dựng giữa phòng và có bức tranh lớn được vẽ trên trần tuy vẫn
chưa hoàn thành.<br />
<br />
“Khoan, nét vẽ này... Không phải của họa sỹ có bút danh T.T sao?”
Changmin nheo mắt nhìn kỹ vào màn hình điện thoại, sau đó bấm loạn xạ
nhằm tăng kích thước của ảnh lên hết mức. “Đúng rồi, chính là T.T!”<br />
<br />
“Là họa sỹ nổi tiếng à?” Tôi ngồi xuống bên cạnh mấy đứa bạn. <br />
<br />
“Chỉ mới xuất hiện mấy năm gần đây thôi nhưng được đánh giá cao lắm.
Buổi triễn lãm dành cho mấy họa sỹ trẻ vừa rồi bên Tao Đàn, tranh của
T.T bán hết veo trước khi chính thức trưng bày. Có đến hai phần ba người
mua tranh là người nước ngoài. Ai cũng đánh giá cao nét huyền bí phương
Đông trong cách thể hiện của T.T.”<br />
<br />
“Xem ra Vệ Nữ không chỉ có khuôn mặt đẹp nhỉ?” <br />
<br />
“Chắc chắn không. Không đùa đâu. Mày có thể hẹn giúp tao thêm một lần
phỏng vấn nữa được không? Tao cần phải nói chuyện với Vệ Nữ. Bức “Tắm
thác” của người đẹp đang được săn lùng lắm đó. Bức “Đồng sàng” nữa!” <br />
<br />
“Không được đâu, hôm nay sau buổi phỏng vấn tao đã hứa sẽ không làm phiền Vệ Nữ với chồng của nàng ta nữa rồi.” <br />
<br />
“Hả? Tại sao??” Cả Junsu và Changmin đều đồng thanh kêu lên, hai đứa nhướn người áp về phía tôi. <br />
<br />
“Tại vì thế này!” Rồi tôi nhấn nút phát trên máy ghi âm. <br />
<br />
“Tít” <br />
<br />
“Tôi sẽ không sử dụng những thông tin mình vừa biết vào bất kỳ sản phẩm
phi lợi nhuận hay có lợi nhuận nào công khai. Không đưa lên truyền
hình vô tuyến, radio cùng những hình thức quảng cáo khác. Hai người có
thể yên tâm.” <br />
<br />
“Cảm ơn anh, Yoochun.”<br />
<br />
“Nhưng anh Yunho, cho câu hỏi cuối cùng. Tôi cũng muốn đi kèm nó với một
ân huệ. Tôi muốn xin tấm hình khi nãy mình chụp để đem về làm kỷ niệm.
Rất có thể nó sẽ được lồng vào khung tranh và đặt đâu đó trong hành lang
hay phòng khách nhà tôi. Sẽ có người nhìn ngắm và thắc mắc nó nhưng tôi
sẽ chẳng bao giờ giải thích hay hé nửa lời về nguồn gốc của nó. Vì vậy
tôi có thể hay không?” <br />
<br />
“Tấm hình đó sao... Nhưng mà, tôi không muốn chuyện của chúng tôi_”<br />
<br />
“Tôi biết, vì vậy nên tôi chấp nhận để lại máy ghi âm, sổ ghi, xóa hình
chụp trong điện thoại. Tất cả. Chỉ cần anh cho tôi mang tấm hình đó về
thôi.”<br />
<br />
“Thật ra_”<br />
<br />
“Tít”<br />
<br />
“Ơ? Sao hết rồi?” Junsu ngớ ra. <br />
<br />
“Hết bộ nhớ. Dù sao thì tao cũng đã hứa là sẽ không bao giờ đến làm
phiền nữa. Tiếp tục là một người hâm mộ thầm lặng, dõi theo Vệ Nữ xinh
đẹp ngang ngược thôi. Nói thật, gặp bên ngoài thì thấy người đẹp chỉ
trái tính trái nết với mỗi đấng anh chồng. Được cưng như công chúa vậy.”<br />
<br />
“Ầy, tao không quan tâm chuyện đó! Mày có biết mày vừa lỡ mất cơ hội
trời ban thế nào không?” Changmin la ầm lên. “Là T.T đó! Trời ơi, thà
mày đừng có nói!” <br />
<br />
“Mà tấm hình được đề cập trong đoạn cuối là hình gì vậy? Mày đem máy ghi
âm về, không bị bắt xóa hình trong điện thoại. Vậy cuối cùng không xin
được à?”<br />
<br />
Tôi không trả lời Junsu, lặng lẽ đứng lên đi về phòng riêng của mình.
Tạm thời cứ để nó an ủi thằng Changmin đang đau khổ vì bị hụt mất cơ hội
gặp được họa sỹ yêu thích đi đã. <br />
<br />
Buổi chiều, lúc rời khỏi phòng tranh, tôi phải đi nghe điện thoại từ
biên tập viên của mình. Lúc trở lại thì trời đã nhá nhem, trong nền tối
ửng lên cái màu đỏ cam chói lóa, huyền diệu. Tôi bước vào phòng khách
thì phát hiện Vệ Nữ đang ngồi bên bệ cửa sổ, dải dây buộc quanh đầu bị
rối. Yunho ngồi ở phía đối diện, dây máy ảnh quàng qua cổ, một tay để
trước giữa máy, một tay nhẹ nhàng vén tóc cho tình nhân. <br />
<br />
Vệ Nữ ngước mắt lên nhìn anh, lại cái kiểu mê đắm thường lệ. Sau đó từ
từ, Yunho cúi xuống, áp sát môi mình về phía môi của Vệ Nữ. <br />
<br />
Tôi như bị thôi miên vậy, rút máy ảnh trong túi ra chụp một cái tách. <br />
<br />
Yunho giật mình ngước lên nhìn nhưng tôi không hề quan tâm. Cảnh tượng
vừa rồi đã cuốn tôi đi, giống như một tia sét vậy, đánh xuống và dẫn tôi
qua hàng ngàn những ý tưởng sáng tác khác nhau. Tôi có thể mất tất cả
nhưng không thể mất đi hình ảnh vừa rồi. <br />
<br />
Cuối cùng Yunho chỉ bắt tôi hứa sẽ không quay lại mà thôi, còn tôi làm
gì với bức ảnh thì tùy. Đó là một bức ảnh ngược sáng, vốn không hề thấy
được mặt của nhân vật chính và tuy khoảng cách rất gần nhưng môi vẫn
chưa chạm môi. Dù vậy ý tứ của nó, cho dù trải qua bao nhiêu loạn thay
nhân thế, tan tác đất trời thì vẫn còn y nguyên. Sự khao khát, cần kíp.
Sự si mê vĩnh cửu. Sự sai trái. Sự đúng đắn. <br />
<br />
Tôi giơ tấm hình mà mình đã ghé vào tiệm rửa ảnh làm ngay khi ra về. Nó
sẽ được treo trong hành lang chính nhà tôi, nơi mà mọi người sẽ nhìn
thấy. <br />
<br />
<div align="center">
Tựa đề:<br />
<span style="font-size: small;"><b><span style="color: #66cccc;">Ái </span></b></span><br />
<i>(Tình yêu)</i></div>
<br />
<br />
<b><span style="color: #66cccc;">Hết.</span></b><br />
<br />
<i>(*) Tay chuột:</i> Là dạng tay áo dài qua khuỷu tay/cùi chỏ một chút.<br />
<br />
<br />
<b><span style="color: #66cccc;">Xin chào các bạn, đây là phần lảm nhảm của tác giả thôi. Các bạn có thể không cần đọc. <br />
<br />
Tôi lại viết truyện ngoài kế hoạch rồi. Tự nhiên hôm trước đi học về
trời mưa, vừa chạy vừa nghĩ đến câu chuyện này, viết viết 1 mạch hai hôm
là xong. Hai tay te rần rần luôn. Lần đầu tiên dùng giọng văn cùng kiểu
viết thế này nên bản thân cũng tự thấy là lạ haha. Chắc các bạn cũng
thấy lạ nhỉ?<br />
<br />
Tôi đã muốn viết một hình tượng Jaejoong và Yunho như thế này lâu thiệt
là lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Tuy là hơi sai trái nhưng lại rất hấp
dẫn, thôi thúc tôi phải viết mãi. Đến cuối cùng cũng đã viết ra được,
nói thật tôi thích câu chuyện lần này lắm. Mong là các bạn cũng sẽ yêu
thích nó như vậy. </span></b>
</div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-70963390817738479062013-08-25T10:33:00.001+07:002014-03-29T00:39:13.366+07:00Năm nay chắc gặp tình quân [Chap 9]<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]-->
<br />
<div align="center">
<b>Beta bởi <span style="color: #ff6666;">Snowie</span>. Cảm ơn em. </b></div>
<div align="center">
<br />
<span style="color: #ff6666; font-size: large;"><b>9.</b></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nói thật là Tết nhất, ai cũng muốn gặp
nhiều may mắn. Chẳng hiểu sao chỉ có Jaejoong là xui xẻo đến nườm nượp. Người
không bao giờ muốn gặp nhất, lại chính cái thời điểm không đúng nhất mà gặp
lại. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh làm gì ở đây vậy?” Jaejoong hoàn toàn
bị sự hoảng sợ chiếm đóng, chỉ có thể nói ngay suy nghĩ đầu tiên trong đầu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mua bánh!” Câu trả lời mới vô tội vạ làm
sao, thật dễ khiến anh tức chết. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"></span></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh có lộn không đó?” Jaejoong không thèm
giữ vẻ lịch sự cơ bản nhất, xổ toẹt luôn những gì có trong đầu.
“Đến-đây-mua-bánh? Anh giỡn hả!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong_” Anh không thèm chờ người kia
nói hết đã quay lưng bỏ vào nhà. Nhưng vào rồi mới chợt nhớ ra vẫn còn anh chị
em ở trong, nếu họ thấy được thì lại càng không nên. Thế là Jaejoong cắn răng
trở ngược ra, đẩy người đang xớ rớ phía bên tủ bánh xa khỏi cửa nhà mình. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hai người đứng sát ngoài mé hiên, Jaejoong
cố tình kéo người kia chếch vào trong một chút để lỡ có ai đi ra cũng không
thấy. Đến khi chắc chắn là an toàn rồi, anh mới hậm hực quay sang nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chuyện gì? Anh cũng gan thật, đến thẳng
nhà tôi mới chịu!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em làm ơn nghe anh nói đã được không?!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong mặt nhăn như cái mền nhưng lại
thấy nếu mình cứ sấn sổ đuổi người ta về thì cũng chẳng ra làm sao. Nếu người
này đã to gan đến đây tìm anh rồi một mực không chịu đi như vậy chắc chắn là có
lý do. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Được, vậy anh muốn nói gì? À, đến mua bánh
nhỉ. Loại gì, mấy cái?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em biết đó là cái cớ thôi mà. Anh đến là
để nói chuyện với em!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Câu mà Jaejoong không muốn nghe nhất cuối
cùng cũng đã nghe rồi. Điều mà anh không muốn đề cập đến nhất cũng đã đề cập
luôn rồi. “Nói chuyện”, đối với những người đã trải qua cái thiên tình sử đầy
sóng gió như anh, hai chữ “nói chuyện” này chứa đựng hàng đống những rắc rối.
Giống như một đồng cỏ lớn với hàng loạt những đầu đạn ần mình, chôn sâu bên
dưới lòng đất. Lỡ chân một phát thì sẽ ngay lập tức gây ra một vụ nổ lớn với
sức phá hoại mà mình không tài nào biết trước được. Trái tim của Jaejoong đã
tan nát đủ lâu cho mối tình ngày đó rồi, anh không muốn nếm trải thêm bất kỳ
đau đớn nào từ nó nữa. Ngày xưa còn có thể chứ bây giờ thì không đáng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tôi với anh có chuyện gì để mà nói?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong, anh biết là khi xưa anh đã làm
nhiều chuyện có lỗi với em. Cả hai chúng ta, ai cũng bị tổn thương cả_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh làm ơn thôi ngay có được không?”
Jaejoong buộc phài cắt ngang. “Đang Tết nhất, tôi không muốn lôi bất kỳ cái
chuyện cũ rích nào ra nữa hết. Tôi quên hết trơn rồi nên anh cũng không cần bận
tâm đâu. Bây giờ tôi sống tốt, anh sống khỏe. Chuyện xưa anh không cần giãi
bày, cứ giữ riêng cho mình. Anh còn việc gì khác muốn nói nữa không?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong nhanh chóng nói thẳng ra hết một
loạt những gì có trong đầu mình, từ ngữ dứt khoát lạnh lùng nhất có thể. Đúng
hơn là có chút lạnh lùng quá mức cần thiết. Chỉ là đâu đó trong Jaejoong ước
chi mình đã mạnh miệng thế này trong ngày đám cưới của anh ta. Khi chia tay, vì
tự trọng và cũng vì không muốn bản thân tổn thương nặng nề hơn nữa, anh đã vờ
nói năng rất cao thượng. Nhưng khi đứng trước khung cảnh tiệc tùng xa hoa, tràn
đầy sự chúc tụng đó, bao nhiêu tự trọng của Jaejoong đều rớt lộp độp xuống dưới
đất. Anh uống rượu, lên sân khấu hát hò như thằng điên. Lúc ra về quay lưng
nhìn chú rể, Jaejoong không kiềm được mà rớt nước mắt. Bao nhiêu là đau đớn
theo hơi men trào ra ngoài, không có bất kỳ lý trí nào giữ lại được. Xót xa
không thể nào tả xiết, buồn tủi đến độ chỉ muốn nằm xuống mặt đất bên dưới và
không bao giờ phải đứng dậy nữa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cũng may Junsu kéo Jaejoong đi ngay sau đó,
không thì anh chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong, anh...” Người đó ấp úp, không
dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Jaejoong đoán đúng rồi. Anh ta đến tìm anh
không đơn giản là để xin lỗi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Vậy tức là chẳng có gì để anh kỳ vọng vào
cuộc nói chuyện này nữa, sẽ toàn mấy vấn đề khó xử cho xem. Mà trong tiết trời
thanh xuân như hôm nay, Jaejoong phản đối bất kỳ hành động hay chuyện trò gì
tổn hại đến tâm trạng của mình. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Không phải khi chia tay anh đã dặn rất kỹ
là nên tránh mặt nhau sao? Hàng xóm lời ra tiếng vào lại không tốt?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh biết, nhưng anh có chuyện muốn nhờ
em!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Muốn <i style="mso-bidi-font-style: normal;">nhờ</i>
anh? Jaejoong trợn mắt, không biết mình có nghe lộn không. Nhờ gì từ anh cơ
chứ? Ngoài chuyện chính con người này khi chia tay đã bảo anh tránh xa anh ta
hết sức có thể, nếu lỡ có chạm mặt nhau cứ vờ như không quen. Bây giờ lại chủ
động đến đây gặp anh nhờ vả, thực dụng quá rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chuyện gì?” Jaejoong khoanh tay trước
ngực, hỏi một cách nghiêm túc.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hôm qua, anh có thấy em ở chợ.” Anh ngay
lập tức rủa xả số mình xui không còn gì xui hơn được. Bấy lâu nay luôn tránh đi
ra đầu chợ vì chỗ đó gần nhà của người yêu cũ, từng ấy năm đều rất tốt đẹp, vậy
mà chỉ phá lệ một lần là ngay lập tức có hậu quả ngay. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“À, tôi ra đó mua đồ. Đừng nói vậy anh cũng
không cho nhé!” Jaejoong dằn trước một câu. Dù nghe không được tử tế lắm nhưng
anh bực mình rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Không, ý anh không phải vậy. Anh đâu có
quyền cấm em đi đâu. Chỉ là... Nói sao nhỉ. Bên nhà anh, ừm, đại loại là đang
cố gắng có em bé.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong nhướn một bên chân mày. Họ sẽ nói
về chuyện này thật sao. Chuyện gia đình của anh ta đang muốn có em bé. Chuyện
này thì có liên quan tí teo nào đến anh đâu cơ chứ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy thì sao?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mẹ anh bị bệnh mấy năm nay nên anh mới lấy
vợ, tính chuyện sinh con cho mẹ yên lòng. Nhưng mà đã mấy năm rồi vẫn không có
tin vui gì.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Được rồi, mẹ của anh ta bị bệnh nan y
Jeejoong đã biết từ lâu. Bản thân anh ta cũng rất đau khổ vì chuyện này, ba mất
sớm nên ngay từ nhỏ chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Anh ta thương mẹ mình
vô cùng, lúc chia tay với Jaejoong không có nói lý do nhưng sau đó anh vẫn nghe
được tin này từ mấy người trong xóm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong rất giận vì anh ta không chịu nói
sự thật cho mình biết nhưng nghĩ kỹ lại anh ta đã từ bỏ mình mà tạo lập gia
đình rồi thì Jaejoong nói thêm một hai câu cũng chẳng ít gì. Cũng chính vì suy
nghĩ đó nên vào hôm đám cưới Jaejoong không kiềm được nước mắt, anh thấy như số
phận nó đùa mình vậy. Thà kết thúc ẩm ương một chút để anh trách móc rồi sẽ
nhanh chóng quên đi, đằng này lại chia xa theo cách này làm cho anh lưu luyến
khôn nguôi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy anh muốn nhờ gì tôi?” Jaejoong vào
thẳng vấn đề, cảm thấy càng kéo dài chuyện này thì càng làm anh chìm sâu vào
hồi tưởng hơn. Anh không muốn như vậy. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh đã đi xin ở rất nhiều thầy nhưng vẫn
không được. Sắp tới anh tính ra Bắc nữa... Mẹ anh, bà yếu lắm rồi.”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh đã đi bác sĩ chưa?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Dĩ nhiên là rồi, bác sĩ nói cả anh và vợ
đều không có vấn đề gì cả, có lẽ chỉ cần thêm ít thời gian. Nhưng thời gian là
thứ mà mẹ anh đang thiếu nhất. Cứ thế này thì... sợ không kịp mất!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lần đầu tiên trong từng ấy năm trời không
gặp, Jaejoong nghĩ về người trước mặt một cách bình thường nhất. Cả anh cũng
không hiểu sao cảm giác đó lại đến vào lúc này. Sự vương vấn lẫn hờn trách đều
ra đi trong một phút chốc.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tôi rất tiếc...” Jaejoong dịu giọng mình,
vuốt tóc hỏi. “Vậy anh cần gì?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh có đi xem quẻ hồi tuần trước. Thầy bảo
là do có chuyện ân tình còn chưa dứt nên bây giờ chưa thể thành gia lập thất
được. Duyên này hết thì duyên khác mới bắt đầu được_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Khoan, khoan!” Jaejoong buột phải cắt
ngang ở đây. Mấy năm không gặp, sao anh lại có thể quên được điều này cơ chứ.
Người yêu cũ của anh là người mê tín dị đoan vô cùng tận. Cả chuyện hay đi chùa
xin xăm, xin quẻ cũng là một trong những thói quen anh hình thành trong những
năm tháng cặp bồ với anh ta. “Ý anh là... Gặp tôi là để... để anh...”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ừ... Anh biết anh yêu cầu kỳ cục. Ban đầu
anh cũng nghĩ mãi không ra. Nhưng đến hôm qua thấy em đi ngang nhà, anh mới
chợt nhớ ra. Cái duyên mà anh chưa dứt chính là em!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nghe thì có vẻ hợp lý đấy nhưng hiện tại
Jaejoong muốn đấm thẳng vào mặt người này một cái. Chuyện như vậy có thể mở
miệng mà nói được sau từng ấy năm sao ?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh…” <i style="mso-bidi-font-style: normal;">Đi
chết đi</i>. Jaejoong nên nói như vậy. Anh hoàn toàn có quyền nói như vậy.
Nhưng cuối cùng Jaejoong đã không nói, anh chỉ có thể cứng đơ người ra, chẳng
biết phải phản ứng như thế nào. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh xin lỗi Jaejoong. Anh biết mình hơi
quá đáng khi bất thình lình xuất hiện rồi nhờ vả em chuyện như vậy, nhưng mà
chỉ cần em đi với anh đến gặp Thầy thôi, không tốn của em hơn một tiếng đâu.
Rồi_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh tìm nhầm người rồi!” Jaejoong cắt
ngang. Anh không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa, sự giận dữ đang dâng lên
trong anh một cách không kiểm soát được. Anh cần rời khỏi đây trước khi có thể
bộc phát hành vi bạo lực.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong, không phải. Em phải nghe anh
nói!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tôi nghe nữa thì tôi sẽ bị khùng theo anh
luôn. Buông ra!” Jaejoong hất tay mình, không thèm quay đầu nhìn lại người đằng
sau. Đầu năm đầu tháng chưa bán được cái bánh nào mà đã gặp ngay người không
đâu rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh về đi, để chỗ người khác buôn bán! Tôi
đốt phong long anh bây giờ!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Khoan, Jaejoong! Anh hết cách rồi mới tìm
đến gặp em_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Để thời gian gặp bác sỹ đi!” Jaejoong bước
được một đoạn lại tiếp tục bị anh ta giữ lại. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Thật ra đi với anh ta đến chỗ ông thầy bói
ba lăm kia không phải là vấn đề, vấn đề là Jaejoong không muốn. Tại sao khi
không mọi chuyện lại là lỗi của anh. Nhà anh ta không yên là lỗi của anh? Vợ
anh ta không thể có thai được là lỗi của anh?<span style="mso-spacerun: yes;">
</span>Lại còn phải đi tới thầy bùa gì đó, nếu như gia đình anh ta xui xẻo thì
đó là chuyện của gia đình anh ta. Mấy năm sau gặp lại đổ hết lỗi cho anh sao. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh buông ra!” Jaejoong rít que kẽ răng,
cố gắng tháo tay người kia ra khỏi vai mình. Anh muốn la to nhưng sợ vợ chồng
đứa em trong nhà nghe thấy chạy ra thì lại phiền phức nên phải gằn giọng. “Đây
là trước cửa nhà tôi đấy! Tôi không có đi đâu với anh hết, anh tìm người khác
đi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong, anh xin em, em phải nghe anh
giải thích!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chẳng phải đã nói hết rồi sao. Tôi nói là
“Không”!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chuyện gì vậy?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Anh giật mình khi nghe một giọng nói thứ ba
chen ngang vào. Như thể ngày hôm nay còn chưa đủ xui xẻo vậy. Mở cửa kinh doanh
vào dịp xuân thì đột nhiên lại trở thành một trong những quyết định sai lầm
nhất trong cuộc đời anh. Người mà tình huống này anh không muốn gặp nhất lại è
vào giây phút không thích hợp nhất mà xuất hiện. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Yunho…”<span style="mso-spacerun: yes;">
</span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US">.</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US">.</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US">.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chú này làm gì vậy?” Báo Đen đang ngồi
trên chiếc xe đạp cà tàng quen thuộc, mặt mũi lại thêm mấy vết xước mới. “Không
thấy người ta nói buông ra nãy giờ rồi sao.” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong điếng người nhìn cậu nhóc rồi quay
sang nhìn người tình cũ. Báo Đen đứng đây từ bao giờ và đã nghe được bao nhiêu
rồi?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ai vậy?” Người bên cạnh cất tiếng hỏi một
cách dè chừng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Không liên quan đến anh, anh về đi!” Anh
nhích ra xa một chút. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong...”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tôi nói anh về đi mà! Tôi với anh không
còn liên quan gì hết. Anh tìm lộn người rồi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong, em thật sự phải giúp anh, anh đã
hết cách rồi nên mới_”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh Đan, tôi đã nói là anh tìm nhầm người
rồi. Làm ơn về giùm tôi đi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong nói rồi xoay người đi về phía của
Báo Đen, cố gắng kiềm sự run rẩy trong giọng của mình. Tình huống tréo ngoeo hy
hữu thế này mà cũng có thể xảy ra cho được. Anh tự hỏi từng ấy năm qua đi chùa
đọc kinh có phải đã phí hoài công sức rồi hay không. Ông trời hoàn toàn chẳng
phù hộ cho anh gì hết. Jaejoong giờ chỉ muốn kết thúc cho xong cái trò hề này,
mau mau trở vào trong nhà. Lần lừ lâu la, Báo Đen phát hiện ra bí mật của anh
thì không biết phải sống trên cõi đời này như thế nào nữa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Làm ơn về đi. Làm ơn về đi mà. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em thật sự vô tình như vậy sao?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Anh Đan rõ ràng là chẳng có ý định sẽ từ
bỏ. Anh ta đúng là biết lựa lúc để cố chấp.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong cảm thấy nếu mình không quyết tâm
nói một câu thật lạnh lùng tàn nhẫn thì anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Thế là
anh nắm chặt tay xoay người, trong đầu soạn sẵn một câu thật gai góc rồi mở
miệng tính phun ra thì đột nhiên Báo Đen xen ngang. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Jaejoong bảo về thì chú về đi. Bị gì vậy?”
Cậu nhóc hơi nhíu mày. “Người lớn thì không làm phiền như trẻ con mà phải
không?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Báo Đen giúp anh? Sự ngạc nhiên làm
Jaejoong chỉ biết há miệng, mở to mắt không chớp. Thật sự không nghĩ là sẽ
được... giúp. Vậy là nãy giờ không có nghe thấy gì mờ ám trong cuộc đối thoại
của tôi với anh Đan phải không.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Con nít nhà ai mà ăn nói hỗn láo vậy?” Anh
Đan nhăn mặt nhìn Báo Đen. Con người anh ta trước giờ vốn rất kể cả, khuôn phép
nên hay bắt bẻ ba cái chuyện lễ nghĩa. Đã là giờ phút nào rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thật ra Yunho nói đúng, người lớn thì
không làm phiền như trẻ con. Chúng ta đã lớn rồi, đâu cần phải nói nặng nói nhẹ
nhau mới hiểu chứ.” Jaejoong dịu giọng nói mình hết mức có thể. “Anh về đi. Tôi
với anh chẳng còn gì liên hệ với nhau đâu. Cái duyên cũ cũng hết rồi. Về đưa vợ
đi bệnh viện tốt, khám bác sỹ giỏi chứ đừng tìm tôi nữa!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Xong anh leo lên đằng sau xe đạp của Báo
Đen, nói thầm vào lưng của cậu nhóc. “Đạp đi Yunho.”<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span><span style="color: #ff6666;"><b>---o0TBC0o---</b></span></div>
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-70569105203464005852013-07-24T13:11:00.001+07:002014-05-01T13:09:55.503+07:00[Đoản văn] Gần bên anh<div id="post_message_74610">
<div align="center">
<h2>
<span style="color: #990000; font-size: x-large;"><b><span style="font-family: Century Gothic;">Close to you</span></b></span></h2>
<b><span style="color: darkslateblue;">Soundtrack - <a href="http://www.youtube.com/watch?v=AJpL66qZGoY" target="_blank">Close to You by The Carpenters</a></span></b></div>
<br />
<br />
Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi cần phải được bảo vệ.<br />
<br />
“Vậy cũng đâu cần bất chấp đỡ cho em trái bóng đâu.” Tôi vừa nói vừa bóc
trứng gà lăn lên chỗ bầm ở đầu anh. Mấy đứa nhóc trong khu chơi bóng rổ
dở tệ, quả bóng văng tuốt ra ngoài hàng rào.<br />
<br />
“Em không sao là được.”<br />
<br />
“Nhưng anh có sao nè! Cũng như không.”<br />
<br />
“Sao như không! Em là người của công chúng, khuôn mặt lúc nào cũng bị mọi người soi mói, không thể để bị thương được!”<br />
<br />
“Biết rồi, biết rồi. Giờ thì chịu đau nhé!”<br />
<br />
“Ao!!!”<br />
<br />
Anh hùng hơn người ta, la cũng to hơn người ta.<br />
<a name='more'></a><br />
<br />
Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi cần phải được ưu tiên.<br />
<br />
“Vậy cũng đâu cần bắt em ăn phần của anh.” Tôi nói khi nhìn anh lụi cụi vào bếp nấu mì gói. “Em ăn mì gói cũng được.”<br />
<br />
“Phở anh cũng mua rồi. Ăn đi. Em ăn mì nổi mụn, lên hình không đẹp.”<br />
<br />
“Nhưng em thích ăn mì hơn.”<br />
<br />
“Kệ em. Ăn lẹ rồi đi ngủ trước đi. Anh ăn xong lên sau.”<br />
<br />
Đồ ăn anh mua, em thình lình thấy đói nên được ưu tiên trước. Anh đi làm sớm, vậy mà lại là người ngủ sau.<br />
<br />
<br />
Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi cẩn thận biến thái.<br />
<br />
“Vậy cũng đâu cần đụt người ta một cái thẳng vào mặt thế!” Tôi nói khi
cả hai chui vào xe taxi ra về. Tay của anh sưng lên, mặt quạu đeo.<br />
<br />
“Tại có người bảo coi chừng mà có nghe đâu!”<br />
<br />
“Sượt qua mông tí xíu thôi mà.”<br />
<br />
“Vậy chứ bộ muốn sờ soạng nguyên con mới chịu hả!”<br />
<br />
“Người ta chỉ nói vậy thôi, anh làm gì mà dữ vậy!”<br />
<br />
“Rồi đây dữ vậy đó, ghen vậy đó, được không??”<br />
<br />
Dĩ nhiên là được. Anh ghen bao nhiêu mà chả được.<br />
<br />
<br />
Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi phải giữ lời ăn tiếng nói.<br />
<br />
“Vậy cũng đâu cần bắt em giấu nhẹm vụ người yêu vậy!” Tôi vừa nói vừa
quăng tờ tạp chí xuống mặt bàn. Bài phỏng vấn từ tháng trước được đăng,
toàn mấy câu liên quan đến đề tài tình ái, bị vặn hỏi đến méo cả mặt.<br />
<br />
“Nói hay không thì người-yêu vẫn còn y nguyên đây thôi.”<br />
<br />
“Sao mà giống được! Thiên hạ chúc phúc thì vẫn vui hơn chứ. Thế kỷ thứ bao nhiêu rồi!”<br />
<br />
“Ừ, thiên hạ mạt sát thì cũng buồn hơn.”<br />
<br />
“Anh thật chẳng lãng mạn gì hết!”<br />
<br />
“Ít nhất thì vẫn thương em.”<br />
<br />
Sai. Quan trọng nhất là anh thương em.<br />
<br />
<br />
Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo lúc đầu đeo đuổi tôi thật khó khăn.<br />
<br />
“Vậy sao còn đeo đuổi làm gì, có ai ép buộc gì anh đâu.” Tôi vừa nói vừa
lườm người đang ôm lấy mình từ đằng sau. Cả hai đang ngồi trên sàn để
tôi cắt móng chân cho anh.<br />
<br />
“Lỡ thương rồi biết sao giờ. Hung dữ thì chịu, chảnh chọe đành chiều mà xấu tính cũng ráng ưng.”<br />
<br />
“Ý anh là em vừa hung dữ vừa chảnh chọe vừa xấu tính ấy hả?”<br />
<br />
“Không, anh chỉ làm ví dụ thôi mà. Em dễ thương hơn nhiều.”<br />
<br />
“Gì cũng nói được. Đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo.”<br />
<br />
“Jaejoong không biết chứ, vì em nổi tiếng nên ai cũng muốn được gần bên
em cả. Anh cũng chỉ như mọi người thôi, lẩn quẩn theo em.”<br />
<br />
Tôi không nói gì hết.<br />
<br />
Yunho, anh có biết hay không,<br />
<br />
Trong tình yêu, em không phải là người nổi tiếng. Em không được bảo vệ,
không được ưu tiên. Không thể phòng thủ càng không thể giữ kẻ. Em đơn
thân đứng giữa biển tình ái bao la.<br />
<br />
Em cũng giống như những người bình thường, mong muốn được gần bên anh.<br />
<br />
Khao khát được gần bên anh.<br />
<br />
<i><span style="color: darkslateblue;"></span></i><br />
<div align="right">
<i><span style="color: darkslateblue;">24.07.2013 - Tường Khuyên/YuLee</span></i></div>
<i><span style="color: darkslateblue;">
</span></i>
</div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-80677030144908240102013-06-22T13:58:00.002+07:002013-06-22T13:58:48.587+07:00Yêu nhau yêu cả đường đi [Extra 5] [Part 4] <div id="post_message_74182">
<i><b><span style="font-family: Arial;">Ngoại truyện 5: </span></b></i><br />
<br />
<br />
<div align="center">
<h3>
<span style="color: plum; font-size: x-large;"><b>Yêu nhau cởi áo cho nhau</b></span></h3>
</div>
<br />
<br />
<b>Part 4.</b><br />
<br />
<br />
Trong những cái chết, Jaejoong không bao giờ muốn bị chết bởi cơn thịnh nộ của Junsu cả. <br />
<br />
Vì đó là cách chết thê thảm nhất. Vong linh sẽ không bao giờ siêu thoát. <br />
<br />
Nếu chết, ít nhất cũng phải chết trong vòng tay người mình yêu. Như vậy xem như cũng được sự an ủi cuối cùng. <br />
<br />
Tình huống bây giờ không biết được tính như cái chết mãn nguyện nhất hay
khủng khiếp nhất. Vì nó có liên quan đến cả Yunho và Junsu. <br />
<a name='more'></a><br />
“Làm sao mà anh biết được?” Junsu hỏi, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng. <br />
<br />
<br />
“Anh có biết gì đâu mà~” Theo quán tính, Jaejoong ngay lập tức chối bay
đi. Đây là một trong những thủ pháp sống còn mà cậu học được trong suốt
khoảng thời gian ở với em trai: Cứ chối đến cùng. <br />
<br />
<br />
“Anh hai, trò này không hiệu quả đâu!” Junsu đanh mặt, hai tay khoanh
lại trước ngực. “Cái màn chối vô tội vạ của anh em hiểu quá rồi! Sao anh
biết được chuyện em với Yoochun?” <br />
<br />
<br />
“Thì…” Jaejoong xị mặt, lúc nào cũng bị em trai vạch mặt ngay từ câu đầu tiên. <br />
<br />
<br />
“Chuyện đó ai cũng biết mà!” <br />
<br />
<br />
“Ai cũng biết?” Junsu ngơ ngác hỏi. “Ý anh là…”<br />
<br />
<br />
“Cả Mắt Mèo ai cũng biết mà. Em không để ý sao?” Jaejoong thở dài nói.
Cả là người trí óc chậm chạp như Yunho còn nhìn ra, nói chi đến nhân
viên Mắt Mèo. Thái độ của Junsu, càng tỏ ra ghét bỏ, càng rõ ràng việc
mình có gì đó với ông chủ Park mà.<br />
<br />
<br />
Đúng như cậu dự đoán, Junsu ngay lập tức chìm vào trầm tư, khuôn mặt vô
cùng nặng nề. Từ trước đến giờ, tuy tính cách không thật sự lo xa, nhưng
em trai cậu luôn suy nghĩ đứng đắn. Chưa bao giờ liều lĩnh, bạt mạng
như Jaejoong cả. Có lẽ quyết định này đã khiến Junsu dằn vặt rất nhiều,
nhưng mọi người thì lại tiếp nhận nó tỉnh bơ như vậy. Xem ra cũng tạo
một cú sốc không nhỏ. <br />
<br />
<br />
“Em ổn không?” Jaejoong nhỏ nhẹ hỏi. Nói cho cùng cậu vẫn làm anh người ta, phải mạnh mẽ lên. <br />
<br />
<br />
“Anh không giận sao?” Junsu hỏi, e ngại nhìn Jaejoong. <br />
<br />
<br />
“Giận?” Cậu nhướng mày. “Muốn giết Park Yoochun thì có. Nhưng giận thì
không. Dù sao đó vẫn là chuyện yêu đương của em mà. Anh nghĩ là em phải
suy nghĩ kỹ rồi mới chọn người yêu là một người đàn ông!” <br />
<br />
<br />
“Anh…” Junsu ngước lên nhìn anh, có chút xúc động. <br />
<br />
<br />
“Vấn đề là ở chỗ, Junsu à, đó là Yoochun! Yoochun đó! Em có chắc không?
Giờ đổi ý còn kịp đó!” Jaejoong chộp lấy vai em trai mình lắc lắc. Yêu
ai cũng được nhưng sao lại chọn cái người đó cơ chứ. <br />
<br />
<br />
“Jaejoong, em lại vậy rồi!” Yunho cuối cùng cũng từ dưới bếp bước lên,
hai tay chà vào mép quần cho bớt nước. “Chẳng phải đã chấp nhận rồi
sao?” <br />
<br />
<br />
“Nhưng mà giờ Junsu thay đổi quyết định vẫn kịp mà phải không?” Jaejoong vẫn túm chặt lấy em trai không buông.<br />
<br />
<br />
“Thôi em, đã biết là chuyện đã rồi mà!” Yunho nhẹ nhàng nói, từ từ tháo tay cậu ra khỏi Junsu. <br />
<br />
<br />
Jaejoong dài mặt, bất mãn vô cùng. Lỡ đâu vẫn còn cơ hội cho em trai cậu
hồi tâm chuyển ý thì sao? Cứ nghĩ tới khuôn mặt tự mãn của Yoochun là
cậu muốn nghiến răng ken két. <br />
<br />
<br />
Do mãi nung nấu mối thù vặt trong lòng mà Jaejoong không biết nãy giờ Junsu đang trợn to hai mắt dòm cậu và Yunho như thế nào. <br />
<br />
<br />
“Hai người…” Junsu hoảng hốt nói. <br />
<br />
<br />
Chết, lúc nãy anh gọi Jaejoong là ‘em’, đã vậy cậu còn đáp lại ngọt xớt nữa. <br />
<br />
<br />
“Junsu à, chuyện này không giống như em_” Cậu cuống quýt giải thích nhưng lại bị Yunho chặn lại.<br />
<br />
<br />
“Đúng rồi, bọn anh cũng đang quen nhau!” <br />
<br />
<br />
Cái anh người tốt này…?!<br />
<br />
<br />
<br />
<div align="center">
.<br />
.<br />
.</div>
<br />
<br />
<br />
Buổi tối ở nhà cũng có thể trở nên cực kỳ đáng sợ. Jaejoong tự nhủ khi miệt mài nhắn tin xỉ vả Yunho để rồi xóa hết đi. <br />
<br />
Người yêu cậu quả là người đàn ông không thể đánh giá thấp được. Không
làm gì thì thôi, đã làm rồi thì tới bến luôn. Kể cả Jaejoong cũng theo
không kịp. <br />
<br />
<br />
“Sao, em vẫn sống chứ?” Cuối cùng thì cậu quyết định gọi cho anh. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã nghe được một câu chọc ghẹo. <br />
<br />
<br />
“Dạo này mồm miệng anh cũng khéo nhỉ? Học tập Park Yoochun à?” Jaejoong xì một tiếng, nằm lăn lăn trên giường.<br />
<br />
<br />
“Đừng xù lông với anh vội, Junsu nói sao với em?” Yunho vẫn giữ giọng
mình thật dịu dàng. Không gian xung quanh rất yên tĩnh, xem ra anh cũng
đang ở trong phòng của mình. <br />
<br />
<br />
“Khá bình tĩnh, như khi em nói em biết về chuyện của nó với Yoochun
vậy!” Jaejoong nói, nghịch mấy cọng tóc của mình, nằm ngửa đối diện với
trần nhà. <br />
<br />
<br />
“Ồ, phản ứng ngoài mong đợi. Vậy em ấy chấp nhận chúng ta chứ?” Yunho
hỏi thẳng vào vấn đề làm cục tức vừa lặn xuống trong lòng cậu bùng lên
dữ dội. <br />
<br />
<br />
“Anh còn dám nói, tự nhiên khi không khui hết chuyện ra! Anh có biết em sợ gần chết luôn không?!” <br />
<br />
<br />
“Haha~”<br />
<br />
<br />
“Anh cười cái gì mà cười!” <br />
<br />
<br />
“Hung dữ như em mà gặp Junsu cứ co rúm cả lại. Anh thấy thú vị thôi!”
Yunho thật thà đáp từ đầu dây bên kia. Cơn giận trong lòng Jaejoong bỗng
nhiên xẹp lép.<br />
<br />
<br />
“Cũng lạ ghê. Junsu không làm gì anh nhỉ?” Cậu ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ kéo rèm nhìn sang nhà bên cạnh. <br />
<br />
<br />
“Làm gì anh là làm gì?” Anh cười khẽ. “Anh đàng hoàng thế cơ mà!” <br />
<br />
<br />
“Lúc anh về, nó lại túm lấy em nói em đừng làm hại gì anh đó!” Jaejoong
nhăn mặt, nhớ lại vẻ hốt hoảng của Junsu. Rõ ràng là đâu có lo cho cậu.
“Thái độ vậy là sao?” <br />
<br />
<br />
“Haha~ Sao anh không thấy ngạc nhiên nhỉ?” Yunho bật cười rất sảng
khoái, thật làm cậu tức gần chết. Cuộc đối thoại này chẳng nhuốm một tẹo
nghiêm trọng nào. <br />
<br />
<br />
Nhưng chỉ đến lúc đó thôi vì bất thình lình, anh chuyển qua âm vực khác
hẳn. “Như vậy chúng ta có thể xem như Junsu đã chấp nhận không?” <br />
<br />
<br />
Giọng nói của Yunho rất trầm và từ tốn, như thể sợ cậu sẽ hoảng sợ vậy.
Ban nãy sau khi ba mặt một lời, Junsu đã đứng như trời trồng đúng năm
phút liền mới có thể phản ứng lại. Em trai anh xin phép vào nhà bếp rồi
rất lâu mới trở ra. <br />
<br />
Lúc đó, khuôn mặt của Junsu vô cùng bình tĩnh. Thằng bé nhã nhặn mời
Yunho về nhà rồi nói cậu vào phòng khách để cùng nói chuyện. <br />
<br />
Junsu hỏi hai người quen nhau bao lâu rồi, Jaejoong cũng thành thật trả lời là gần một năm. <br />
<br />
<br />
“Mọi người lại biết hết chỉ có mình em là chẳng biết gì phải không?”
Junsu nói sau khoảng lặng. “Em chả bao giờ để ý được gì nhỉ? Chuyện của
bản thân hay chuyện của anh. Cái gì em cũng phát giác sau cùng!”<br />
<br />
<br />
“Junsu…”<br />
<br />
<br />
“Anh Yunho rõ ràng là người rất tốt mà. Em không có ý kiến gì đâu. Anh đừng làm hại gì người ta là được!” <br />
<br />
<br />
“Em không phản đối sao?” Jaejoong hỏi với theo khi thấy Junsu đi lên cầu thang. <br />
“Chẳng lẽ anh muốn em lồng lên phản đối sao?” <br />
<br />
<br />
“Không, anh nghĩ em phải sốc hơn…”<br />
<br />
<br />
“Thì em đang sốc đây!” Junsu thở dài một cái. “Nhưng em còn có thể với
một người rối rắm như Yoochun thì không lý gì anh lại không thể với
người tốt như anh Yunho được!” <br />
<br />
<br />
Đó là tất cả những gì mà họ nói với nhau. Jaejoong cảm thấy hơi áy náy
khi để điều này tới cuối cùng mới cho Junsu biết, có vẻ thằng bé hơi tổn
thương. Đáng ra cậu nên tin tưởng em trai mình hơn. <br />
<br />
<br />
“Ừ, cơ bản thì Junsu đã chấp nhận rồi!” Jaejoong đáp qua điện thoại, cảm
thấy sức lực nguyên ngày hôm nay đã bị rút kiệt. “Sau này anh có tính
làm gì thì nhớ báo em trước một tiếng!” <br />
<br />
<br />
“Nếu anh nói thể nào em chả cản!” Yunho ngay lập tức đáp. Ừ thì cũng đúng... <br />
<br />
<br />
“Mọi việc diễn ra thế này em không biết nên vui hay buồn nữa!” Jaejoong
thở dài, nhận ra ở tầng trên của nhà bên cạnh, rèm cửa sổ vừa được mở
lên.<br />
<br />
<br />
Dáng người cao ráo cầm điện thoại khẽ giơ tay vẫy cậu. Xem ra người này cũng không đến nỗi khúc gỗ như Jaejoong nghĩ.<br />
<br />
<br />
“Em biết gì không?” Yunho hỏi, bóng người kia cũng dừng lại. Rõ ràng là đang tập trung nhìn về phía cậu.<br />
<br />
<br />
Jaejoong đưa tay ngoắc lại anh. “Nghĩ gì?” <br />
<br />
<br />
“Em có một đứa em trai rất tốt ấy!”<br />
<br />
<br />
Jaejoong mỉm cười, cảm thấy trái tim nhẹ nhõm vô cùng. <br />
<br />
<br />
<br />
Sáng hôm sau, ngày Chủ Nhật đẹp trời. Changmin lại tiếp tục đón Jaejoong
với khuôn mặt không mấy gì là thiện cảm. Hôm nay Junsu đã ra khỏi nhà
từ sớm để đến Mắt Mèo, cuối tuần nên lịch làm việc cũng bận rộn hơn ngày
thường. <br />
<br />
Đêm qua em trai của cậu nghỉ sớm, sáng lại đi trước cả khi cậu thức dậy, nên dĩ nhiên là có nhiều chuyện không nhận ra. <br />
<br />
<br />
“Nhà mình bên này mà sáng sớm anh lại chui từ bên nhà hàng xóm về là sao?” <br />
<br />
<br />
Changmin khoanh tay trước ngực chất vấn người đằng sau lưng Jaejoong.
Ngày đẹp trời thế mà thằng bé này cũng ráng đeo bộ mặt quạu quọ vào
được. <br />
<br />
<br />
“Bữa nào gặp em cũng sung sức nhỉ?” Cậu nhướng mày, cố tình đứng xích về phía Yunho. <br />
<br />
<br />
“Em hỏi anh Yunho chứ bộ!” Changmin vẫn không từ bỏ. <br />
<br />
<br />
“Người yêu của anh, ở cùng anh thì sao chứ!” <br />
<br />
<br />
“Đêm hôm khuya khoắt qua nhà anh làm cái gì!” <br />
<br />
<br />
“Chứ em nghĩ đêm hôm khuya khắt qua nhà anh làm được cái gì?”<br />
<br />
<br />
“…”<br />
<br />
<br />
“…”<br />
<br />
<br />
“Changmin à…” <br />
<br />
<br />
“Anh hai đừng có nói em anh ở đó từ tối hôm qua đến giờ nha!” <br />
<br />
<br />
Changmin dòm Yunho. Yunho dòm xuống đất. Chỉ có Jaejoong là cười tươi rói. <br />
“Đừng lo, anh đã giúp anh ấy trở thành một người đàn ông tốt rồi!” <br />
<br />
<br />
“Jaejoong à, em đừng_” Yunho chưa dứt câu Changmin đã sập cửa cái rầm
rồi đi một mạch đùng đùng thẳng lên lầu. Cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt
vui vẻ của mình. <br />
<br />
<br />
“Sao em tự nhiên lại đi nói với Changmin như thế?” Anh kêu lên ai oán,
hai tay ôm mặt giờ đã đỏ ửng cả lên. Đàn ông đàn ang hai mươi bốn tuổi
đầu, ngủ lại nhà người yêu thì có gì mà xấu hổ. <br />
<br />
<br />
“Thế anh đã hiểu cảm giác của em đêm qua khi anh bất thình lình xổ toẹt
ra với Junsu chưa?” Jaejoong hỏi, vẫn không chút ngại ngùng. <br />
<br />
<br />
“Em thật là, đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả?” Yunho vẫn chưa ngẩng lên. Làm cái gì cũng đã làm hết rồi mà còn e thẹn. <br />
<br />
<br />
“Sao? Anh sợ rồi hả?” Jaejoong hỏi, nhìn anh thật chăm chú. “Sắp tới ba
mẹ em về nước, em tính sẽ chuyển ra ngoài ở riêng. Anh có muốn đến ở
cùng em không?” <br />
<br />
<br />
“Ở riêng?” Đến lúc này Yunho mới bình tĩnh, đôi mắt nhỏ ngạc nhiên mở to. <br />
<br />
<br />
“Ừ, nhưng vẫn sẽ ở gần khu này thôi. Vì em muốn chăm sóc mẹ. Em không
nghĩ là chuyện chúng ta sẽ giữ kín được với nhà nhà sát nhau như vầy!”
Jaejoong nắm hai tay lại, cảm thấy có chút hồi hộp. “Nếu như gia đình em
có hỏi, em muốn nói thật. Còn bên ba mẹ anh, anh muốn giữ kín cũng
được. Tóm lại chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.”<br />
<br />
<br />
“Em vẫn muốn ở cùng anh một cách thoải mái nhất. Dù rằng chuyện chúng ta có như thế nào trong mắt người khác đi chăng nữa!” <br />
<br />
<br />
Những câu thật lòng cuối cùng cũng đã từ miệng cậu mà thốt lên. Đây là
điều mà Jaejoong luôn mong muốn, đơn thuần mà cũng vô cùng khó khăn. Ở
bên nhau thì sẽ rất nhiều sóng gió, mà xa nhau thì càng không nỡ. <br />
<br />
Cậu đã nghĩ tới chuyện dọn ra ngoài ở từ lâu rồi, nhất là khi cậu nói ba
mẹ hãy về nước. Căn nhà này không đủ cho bốn người, rồi còn em bé nữa.
Hai mươi hai tuổi, chẳng phải đã đến lúc Jaejoong tự lập rồi sao?<br />
<br />
Cuộc sống này quá sức rộng lớn, cậu không thể cứ rúc mình mãi được. Nhìn
lại những ngày tháng trước đây thầm lặng quý mến Yunho, phí hoài rất
nhiều thời gian, trong khi đáng ra cậu đã có thể bước tới gần anh và nói
một tiếng ‘xin chào’ để bắt đầu mọi chuyện.<br />
<br />
Yunho cũng vậy, Jaejoong cũng muốn cùng anh nhìn ra thế giới này, cùng
anh đối diện với nó. Thật sự chẳng dễ chịu gì khi người ta cứ nói anh là
khúc gỗ chỉ vì anh quá siêng năng cắm đầu vào công việc. Cậu biết Yunho
cũng có nhiều hoài bão, nhiều kỳ vọng, và cậu cũng vậy, ở thế giới
ngoài kia. Họ không nên phí thời gian nữa. <br />
<br />
Họ có thể cùng nhau bắt đầu một cái gì đó mà trong suốt hai mươi mấy năm qua, họ vẫn chưa dám làm. Ngay bây giờ, ngay tại đây. <br />
<br />
<br />
“Anh có muốn đi cùng em không?” Jaejoong lặp lại câu hỏi, đôi mắt nhìn
anh không rời. “Cho dù gia đình chúng ta có nói gì, cho dù tất cả mọi
người có nói gì… Anh có muốn đi cùng em không?” <br />
<br />
<br />
Câu hỏi kết thúc rồi chìm nghỉm trong im lặng. Yunho thẫn thờ nhìn cậu. <br />
<br />
Đó là một buổi sáng Chủ Nhật vô cùng đẹp trời. Junsu đã đi làm sớm. Mắt
Mèo chắc đã mở cửa rồi. Changmin phát cơn thịnh nộ lên lầu. Và Thanh
Thanh vừa đến trước cổng nhà của bạn trai thì đã phải giật lùi lại. <br />
<br />
Đó là một buổi sáng Chủ Nhật vô cùng đẹp trời. Yunho và Jaejoong đang hôn nhau.<br />
Mọi chuyện vẫn thật tốt. <br />
<br />
<br />
<div align="right">
<i>“Jaejoong đi đâu thì sẽ có anh ở đó mà!”</i></div>
<br />
<br />
<b>Ngoại truyện 5 - End.</b>
</div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-69503200195163859332013-06-22T13:44:00.000+07:002013-06-22T13:50:44.404+07:00Yêu nhau yêu cả đường đi [Extra 5] [Part 3] <div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><i><b><span style="font-family: Arial;">Ngoại truyện 5: </span></b></i><br />
<br />
</span></div>
<div align="center">
<h2>
<span style="font-size: x-large;"><span style="color: plum;"><b>Yêu nhau cởi áo cho nhau</b></span></span></h2>
</div>
<br />
<b>Part 3.</b><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>“Việc ba mẹ thích đi du lịch và em chịu làm lơ
cho hai người không có nghĩa là hai người muốn làm gì thì làm trong nhà người
ta đâu nha!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Mới sáng ra đã nhìn thấy Changmin mặt mày
chù ụ đứng ở cửa nhà càm ràm, thật làm Jaejoong mất cả hứng đi hẹn hò. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đàn ông con trai mà tính cứ như bà cô già
thế! Anh trai còn trẻ thì phải cho đi chơi chứ!” Cậu đốp chát lại ngay lập tức,
vuốt vuốt mái tóc của mình. Hôm nay ra khỏi nhà đã chọn chiếc quần jeans ôm với
áo thun cổ tim rộng màu đỏ nhẹ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh có biết mấy câu anh vừa nói giống y
mấy ông già biến thái đi dụ dỗ thiếu nữ không?” Changmin nhíu mày dòm Jaejoong,
quả nhiên là không coi người lớn tuổi ra gì.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br />
<a name='more'></a></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thì sao, cũng đã quen nhau rồi mà!” Cậu
nhún vai. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Ngay sau đó thì Yunho xuất hiện, anh đang
vừa đeo đồng hồ vừa tiến lại gần cửa. Jaejoong nhanh chóng đẩy Changmin qua một
bên, tập trung mọi sự chú ý của mình lên anh. Hôm nay Yunho chải tóc lại, còn
mặc một chiếc quần jeans xanh đen nhìn chân rất dài. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh!” Cậu vui vẻ gọi, không thèm để ý nét
mặt của Changmin đã tối hù.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mới sáng sớm ra mà hai người đã cãi nhau
rồi sao?” Yunho ngay lập tức nhìn ra vấn đề, mỉm cười vỗ vai em trai nhẹ một
cái. “Em đừng gây với Jaejoong nữa!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em gây hồi nào? Là anh ta bắt đầu trước!”
Changmin đổ lỗi cho cậu không chớp mắt. Con người này, vừa mở cửa đã sa sả
những câu khó ưa vào mặt thì thử hỏi người ta không đốp lại sao được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Nè nè, em đừng tưởng chỉ cần lấy danh ‘con
nít không biết gì’ là có thể nói gì thì nói nhé!” Jaejoong nói lại, đắc chí
nhìn vẻ mặt của Changmin nhăn lại. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh nói ai con nít?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thôi thôi, dừng dừng. Anh xin hai người
đó!” Yunho chen vào ngăn lại. Nhưng vì Changmin cao hơn anh nên Jaejoong vẫn
thấy được thằng nhóc kiễng chân lên lè lưỡi với anh một cái rồi quay người bỏ
vào trong. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đúng là giặc bên Ngô không bằng bà cô bên
chồng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh công nhận hai người sung sức thật!”
Yunho nói khi cả hai đã lên xe đi đến đầu ngõ. Sung sức cái con khỉ, em trai
anh tác oai tác quái thì có. Thằng oắt đó ngoài người yêu anh ra còn gây với
ai. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong nghĩ như thế nhưng chả thèm đáp,
chỉ khịt mũi vài cái. Hôm nay nói cho cùng cũng là đi hẹn hò, không nên để vấn
đề khác xen vào làm khó chịu. Dù cho Changmin có thích hay không thì Yunho cũng
đã ưng cậu rồi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hôm nay chúng ta đi đâu đây?” Jaejoong chuyển
chủ đề.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hôm qua từ Mắt Mèo về đột nhiên anh nói
ngày mai chúng ta hẹn hò đi. Tuy bất ngờ nhưng cậu vẫn vui vẻ đồng ý. Công ty
anh mấy bữa trước xảy ra vụ chập điện lớn, giờ thì cả tòa nhà phải tu sửa nên
Yunho được nghỉ ba ngày. Nhưng dĩ nhiên công việc phải bê về nhà mà làm.
Yoochun cứ lảm nhảm mãi về chuyện có khi cả thành phố bị cúp điện là do cái vụ
bên công ty nhà anh ta cũng nên. Kết quả bị Yunho giảng cho một trận, chỉ vì
Yoochun có tính cách chống đối các bậc phụ huynh từ ngày còn học mẫu giáo thì
không có nghĩa là muốn nói gì cũng được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chúng ta đi ăn sáng uống cà phê trước được
không?” Yunho vui vẻ đáp, rẽ vào một con đường nhỏ vắng người. Từ ngày quen với
cậu, anh trở nên chú ý với việc chọn đường đi hơn. Thay vì đường lớn, Yunho lại
thích vòng qua các hẻm tắt, các đường hẹp. Dĩ nhiên là Jaejoong biết tại sao,
như vậy hai người có thể thân mật hơn một chút. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Quán nào cơ?” Cậu hỏi khi vòng tay quanh
eo anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mắt Mèo!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hở??” Jaejoong chưng hửng, ngẩng lên dòm
anh chằm chằm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em đừng lo, bây giờ mới bảy giờ sáng. Một
tiếng nữa Changmin với Thanh Thanh mới tới. Hiện tại quán chỉ có Yoochun với
Yoohwan thôi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vấn đề chẳng phải ở đó sao?” Mặt Jaejoong
tối hù lại, hẹn hò mà phải nhìn mặt Yoochun là thấy chán rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tin anh đi, anh lo hết cả rồi!” Yunho cười
khì khì. Không biết anh cảm thấy thế nào chứ cậu thấy đụt kinh khủng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Chữ ‘lo’ của Yunho, đúng là có lo thật. Một
bàn hai người nằm ngay dưới mái hiên bên ngoài quán, cạnh cửa sổ, có thể nhìn
vào bàn pha chế bên trong đã được dọn sẵn. Jaejoong nghi ngờ dòm Yoochun, thấy
anh ta chẳng có phản ứng gì đặc biệt. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Ngồi vào ghế của mình, cậu nhìn quanh thấy
quán chỉ có một hai khách đang ngồi đọc báo ở tuốt trong các góc, chẳng màng
thế sự. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sao em thấy đáng sợ quá vậy?” Jaejoong
hỏi, lật tờ thực đơn mình đã thuộc gần hết. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Một phần bánh mì ốp-la với ly bạc xỉu!”
Cậu nói với Yoohwan, người đang đối xử với cậu như một thực khách bình thường. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hai phần bánh mì ốp-la luôn ha. Anh cà phê
đen!” Yunho gật đầu trả thực đơn lại. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhìn theo dáng của Yoohwan cho đến khi cậu
ta đi khuất vào trong quán, Jaejoong không khỏi thấy kỳ cục. Dù cho có được
giàn dựng trước đi chăng nữa thì chuyện mọi người tự dưng lịch sự với nhau thế
này chẳng phải quái dị lắm sao. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Trời hôm nay tuyệt nhỉ?” Yunho hỏi, cố
tình đánh sang chuyện khác nhưng Jaejoong vẫn không tài nào tháo bộ mặt khó
hiểu của mình xuống được. “Ầy, em cứ coi như đến một quán cà phê bình thường là
được. Hôm qua anh có dặn Yoochun sẵn rồi, em xử sự như vậy anh cứ có cảm giác
mình vừa thất bại ấy!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thì thất bại rồi chứ còn gì!” Jaejoong
cười thầm trong bụng, giả vờ chua chát nói chọc ghẹo người yêu. “Mắt Mèo chả
còn không khí Mắt Mèo tẹo nào!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy sao?” Yunho ngay lập tức mắc lừa, ỉu
xìu nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ầy, tính anh ngàn năm cũng không khá hơn
được a!” Jaejoong cười khúc khích, thấy mặt anh đực ra dòm mình được một lúc
rồi mới lúng túng gãi đầu. Trong giây lát cậu cảm giác như họ vẫn còn trong
những ngày đầu tiên gặp gỡ, cái ngày mà Mắt Mèo khai trương. “Sao anh lại chọn
ra đây? Chẳng phải một tuần đã có năm ngày chúng ta ngồi ngoài này sao?” Cậu
hỏi tiếp, nghiêng người dòm vào trong thấy Yoochun đang rất nghiêm túc pha cà
phê. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thì chẳng phải đây là nơi em thoải mái
nhất a? Dù sao chúng ta không như những cặp nam nữ bình thường khác nên anh
nghĩ chuyện gì tránh được thì cứ tránh!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tránh?” Jaejoong nheo mắt. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ừ, vì em như vầy nên đi đâu người ta cũng
đã hay nhìn rồi…” Yunho nói nhỏ dần. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Như vầy?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đại loại là… Anh nghĩ chỗ quen sẽ khiến
mình dễ chịu hơn!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh chắc không?” Jaejoong vẫn quyết truy
cùng đuổi tận, mặc kệ cho anh đang cố gắng hết sức thể hiện tâm ý của mình. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hai phần ốp-la!” Yoohwan kịp thời xen vào,
cứu bồ cho Yunho. Cậu cười khúc khích trong miệng, giả vờ e hèm rồi bắt đầu cầm
muỗng nĩa lên. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hai người tận hưởng nốt bữa ăn sáng còn lại
một cách yên bình. Dù rằng nhìn thế nào Jaejoong cũng cảm thấy Yoochun phải cố
gắng lắm để nặn ra được bộ mặt nghiêm túc không quan tâm.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đến lúc tính tiền, Jaejoong cố tình ngước
lên dòm anh ta cười một cái rất mãn nguyện. Yoochun vờ như chả thấy, quay lưng
bỏ vào trong. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Lâu rồi mới thấy anh ta để yên cho hòa
bình thế giới!” Cậu bình luận khi cùng anh ra lấy xe. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho cười khổ một cái, nhìn đồng hồ trên
tay. Bảy giờ bốn mươi phút. “Đi coi phim thôi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US">.</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US">.</span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US">.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Thật ra thì Jaejoong vẫn không hiểu lắm vì
sao mình phải đi hẹn hò vào sáng sớm thế này. Cả hai vào ngay suất chiếu đầu
tiên của rạp. Bộ phim được chọn là siêu phẩm mới về Người Nhện. Cậu có xem phần
quảng cáo trên tivi, cực kỳ hấp dẫn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Rạp vắng tanh, khán giả chỉ ngồi tụm lại ở
bốn hàng ghế chính giữa. Jaejoong với Yunho ngồi hẳn về phía ngoài cùng một góc
ở hàng thứ tư, hơi xa cách với mọi người.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vầy thoải mái hơn!” Anh nói khi cẩn thận
luồn tay qua nắm lấy tay cậu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sờ mó lung tung thì thoải mái chứ gì!”
Jaejoong lườm Yunho một cái, nhưng người lại khẽ nghiêng hết về bên anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Sau đó thì cả hai không nói nữa, tập trung
xem phim. Lúc ra về còn tranh luận không ngừng về cái kết và rằng thể nào cũng
sẽ có phần tiếp theo. Hai người đi tiếp tới trung tâm thành phố, vào khu thương
mại xem ít đồ. Chuyện là do ba mẹ của Jaejoong sắp từ nước ngoài về, lại còn mẹ
đang có thai em bé nên cậu muốn chuẩn bị một chút. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong chọn mãi không ưng ý được món nào,
đành cùng anh vào một tiệm nước trái cây ngồi tán dóc. Chờ đến qua buổi trưa
thì đi về siêu thị gần nhà. Kết quả là chiều cậu bê về cả đống đồ lỉnh kỉnh,
nói Yunho cứ về nhà nghỉ ngơi chút rồi lát qua cùng cậu ăn tối. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tuy rằng mọi chuyện đang rất tốt đẹp, nhưng
trong lòng Jaejoong vẫn không tránh khỏi phiền muộn. Chuyện ba mẹ anh thôi đã
khó giấu rồi, giờ thêm ba mẹ của cậu về. Jaejoong cảm thấy việc duy trì mối
quan hệ kín đáo này thật chông chênh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cậu vừa thở dài vừa nấu ăn. Junsu phải đến
tối muộn mới về nên mọi chuyện có thể thư thả. Jaejoong nghĩ rồi tắt bếp, dọn
ra mấy món cuối để đi tắm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Có thể lúc ba mẹ về nước, cậu sẽ ra thú
nhận sự thật vấn đề tình cảm cá nhân của mình. Nếu hai người không chấp nhận
được thì đành chịu vậy, có lẽ cậu với anh sẽ ra ở riêng. Nhưng còn ba mẹ Yunho
thì sao? Không phải Jaejoong không tin anh, chỉ là cậu không biết, liệu anh sẽ
chấp nhận đi bao xa vì mình? Thở dài, cậu nhanh chóng dẹp mớ suy nghĩ đó qua
một bên. Hôm nay đang rất tốt đẹp, Jaejoong không thể cứ bi quan như vậy được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhưng mọi chuyện chỉ tốt đẹp cho đến giờ
phút đó thôi, cho đến khi cậu nghe được tiếng mở khóa và đẩy cửa.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Trong một phút, sóng não Jaejoong khựng lại
rồi sau đó quay với tốc lộ nhanh gấp một trăm lần lúc bình thường. Junsu về
sao? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cậu tròng nhanh bộ đồ vào người rồi chạy
vội ra cửa. Junsu đang tháo giày vào nhà. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong thật muốn lăn ra chết cho rồi.
“Hôm nay em… Em không đi làm a?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“À, anh Jaejoong! Hôm nay Yoochun cho em
nghỉ ca tối!” Junsu đáp mà không ngước lên. “Anh đừng hỏi em tại sao. Em chịu.
Tính cách người này thất thường còn hơn thời tiết Sài Gòn nữa!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy sao… ” Jaejoong méo cả mặt, ngay lập
tức chạy vào trong chộp lấy điện thoại gọi điện cho Yunho. Đừng qua, trời ơi
đừng qua! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đầu dây bên kia đổ chuông chưa được một
tiếng đã nghe chuông cửa nhà cậu reo. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Để em mở cho!” Junsu nói trước cả khi
Jaejoong kịp phản ứng, quay lưng mở cửa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đúng như dự đoán, Yunho xuất hiện với bộ
dáng tươi cười đầy vô tội. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh Yunho?” Junsu nhướng mày. Chết chắc
rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Junsu?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Có gì không anh?” Junsu nhìn anh hỏi.
Jaejoong từ đằng sau lưng em trai huơ tay tứ tung, miệng làm khẩu hình ‘không,
không’. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đâu có gì đâu, anh qua ăn tối với
Jaejoong!” Cuộc đời của cậu đã làm gì nên nông nỗi này. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đúng y như cậu đoán, Junsu vừa nghe xong
liền quay sang nhìn cậu đầy khó hiểu rồi nhìn Yunho, rồi lại quay sang nhìn cậu
rồi nhìn lại Yunho. “Dạ… Vậy ạ?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ừ, hôm nay Yoochun cho em về sớm sao? Lạ
nhỉ?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“À vâng…” Ánh mắt của Junsu rõ ràng nói
‘chuyện anh mới lạ ý’. “Trùng hợp thật…”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Sau đó ba người đứng ngó nhau trong im
lặng. Không khí trở nên vô cùng quái dị. Jaejoong nắm chặt tay mình lại, không
biết nên ứng xử thế nào. Sống với em trai bấy lâu, cậu hiểu rõ tính của Junsu.
Nếu như biết được Jaejoong quen với anh hàng xóm mà còn lén lút giấu diếm, mười
mươi là cậu sẽ chết không toàn thây.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Ngược lại với vẻ kinh hoàng của cậu, Yunho
lại đặc biệt thư giãn. Thậm chí còn cười cười khi Jaejoong trừng mắt dòm anh.
Người này đúng là điếc không sợ súng. Chết đến nơi rồi mà còn không biết. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy mình vào nhà nhé!” Anh đề nghị khi cả
ba chẳng ai chịu nhúc nhích. Đến lúc này Junsu mới như bừng tỉnh, mở rộng cửa
rối rít nói. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“À à em xin lỗi, anh Yunho vào trong đi ạ!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Từ lúc đó cho đến lúc cả ba ngồi vào bàn ăn
tối, Junsu luôn dùng ánh mắt cảnh giác dò xét mọi hành động của cả Jaejoong và
anh. Tình huống này ăn uống chi mà nổi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Công ty bên anh sửa chữa tới đâu rồi ạ?”
Junsu hỏi mở đầu khi mọi người bắt đầu cầm đũa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“À, thứ hai là chính thức đi làm lại. Nhưng
mai là phải lên duyệt phần công việc mấy bữa nay làm ở nhà rồi!” Yunho vui vẻ
đáp, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Jaejoong, còn mỉm cười rất trìu mến. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cậu thật muốn lăn ra chết luôn cho rồi, len
lén liếc nhìn Junsu. Quả đúng như cậu đoán, em trai đang rất ngỡ ngàng dòm hai
người chằm chằm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lông tơ trên người Jaejoong dựng đứng cả
lên, cậu trừng mắt dòm anh thêm một cái nữa. Nếu Yunho không dừng ngay lại mấy
cái hành động lộ liễu này lại thì cả hai sẽ chết còn thảm hơn Từ Hải nữa. Nhưng
khổ một chỗ cái anh người tốt này thường chả bao giờ nghe theo cậu khi đến tình
thế nguy cấp cả. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br />
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Suốt cả buổi ăn, Yunho nói rất nhiều, còn
liên tục gắp thức ăn cho cậu, thỉnh thoảng là Junsu. Đến lúc dọn rửa còn tranh
để mình làm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Khỏi nói cũng biết khuôn mặt của Junsu khó
coi đến thế nào, dấu chấm hỏi in đầy trên mặt, tranh thủ lúc anh rửa chén liền
lôi Jaejoong ra phòng khách hỏi chuyện. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh với anh Yunho có chuyện gì vậy?” Junsu
hỏi thẳng vào vấn đề ngay từ câu đầu tiên, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ăn cơm thôi mà, đâu có gì đâu!” Jaejoong
theo thói quen chối bay ngay lập tức. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ăn cơm? Hai người đàn ông ăn cơm với nhau
mà phải nấu rồi bày biện cả đống vậy sao? Anh hỏi em sao mà tin!” Junsu nhíu
mày, thỉnh thoảng quay lại dòm xem Yunho vẫn còn ở nguyên dưới bếp chứ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Chứ em với Yoochun thì sao?” Jaejoong buột
miệng, quên béng mất em trai vẫn tưởng cậu không biết gì. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tụi em làm gì có…!!” Junsu nhăn mặt nói,
nửa chừng thì dừng lại. Hai anh em dòm nhau.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Và rồi tiếp tục dòm. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Mãi đến một lúc sau, Junsu mới lấy lại bình
tĩnh mà lắp bắp hỏi. “Anh… Anh hai biết rồi sao?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh…” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Đúng là cái miệng hại cái thân.</span></div>
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><b>Hết Part 3. </b><br />
<br />
</span></div>
<br />
<div align="center">
<b><span style="color: plum;">---o0TBC0o---</span></b></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-67144855269119380982013-06-22T13:33:00.000+07:002013-06-22T13:33:34.823+07:00Yêu nhau yêu cả đường đi [Extra 5] [Part 2]<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if !mso]><img src="//img2.blogblog.com/img/video_object.png" style="background-color: #b2b2b2; " class="BLOGGER-object-element tr_noresize tr_placeholder" id="ieooui" data-original-id="ieooui" />
<style>
st1\:*{behavior:url(#ieooui) }
</style>
<![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><i><b><span style="font-family: Arial;">Ngoại truyện 5: </span></b></i><br />
<br />
</span></div>
<br />
<div align="center">
<h2>
<span style="font-size: x-large;"><span><span style="color: plum;"><b>Yêu nhau cởi áo cho nhau</b></span></span></span></h2>
</div>
<br />
<b>Part 2.</b><br />
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cúp điện tiếp tục nói sao cũng không phải
là chuyện tốt. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhất là khi cả quận Tam Tân đã mất điện đến
hai buổi sáng liên tục rồi, Jaejoong lại ra ngoài Mắt Mèo đóng đô. Tiền vẫn phải
trả đầy đủ mà cúp thì vẫn cúp, thật chịu hết nổi công ty điện lực. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mùa khô miền Nam thiếu nước, cúp điện là chuyện
dĩ nhiên!” Yoochun nhún vai nói. Hôm nay quán đã mua thêm hai cái quạt tiết kiệm
năng lượng, có thể chạy bằng pin sạc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<a name='more'></a><br />
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mày im giùm tao đi!” Yunho đập vào vai bạn
khi thấy Jaejoong mặt mũi chàu quạu sẵn sàng cãi nhau. Quạt thì quạt chứ không
khí oi bức của miền nhiệt đới vẫn làm người ta khó chịu vô cùng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tao có làm gì vợ mày đâu!” Yoochun nhăn mặt
nói, bị Yunho đạp thêm một cú vào chân. Junsu đang ở ngay gần đó.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đau đó mày!” Yoochun rít lên, xuýt xoa thật
nhỏ, sợ Junsu nghe thấy. “Sao tụi bây còn chưa chịu nói đại đi. Sớm muộn gì thì
em ấy cũng biết thôi!” Vừa nói vừa nhăn mặt cằn nhằn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho dằn lại một câu khiến ông chủ quán cà
phê im bặt. “Nói hay dữ, có giỏi dắt Junsu đến trước mặt Jaejoong nói hết thử đi.
Dẫu sao Jaejoong cũng biết hết rồi đấy thôi!” Đáng đời,Jaejoong nghĩ. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sao tao lại có khách hàng kỳ quặc như tụi
bây cơ chứ!” Yoochun quạu đeo nói, còn giả vờ dằn dỗi bỏ ra ngoài hiên, nơi vừa
được mở thêm quầy nước hoa quả. Để bắt kịp thị hiếu mọi người muốn uống đồ mát
vào mấy ngày này nên Yoochun dọn thêm bàn ghế ra ngoài sân, còn phần hiên sát vỉa
hè trưng dụng luôn thành chỗ bán đồ uống mang đi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sao chúng ta lại có ông chủ kỳ quặc như
Yoochun cơ chứ?” Jaejoong hỏi, nhìn qua Yunho. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Anh hùa thêm. “Sao anh lại có bạn bè kỳ quặc
như nó cơ chứ?” Nói rồi cả hai cùng phá lên cười, thưởng thức ly nước cam mát lạnh
trong những ngày cúp điện. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Lúc sau vãng khách, Yoohwan với Thanh Thanh
tranh thủ ngồi xuống góp chuyện cùng bọn Jaejoong. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yoohwan và Yoochun sở hữu hai gương mặt mà
người ta nhìn vào thì biết ngay họ là anh em. Nhưng về tính cách vì gần như
hoàn toàn trái ngược. Yoohwan rất cẩn thận, tỉ mỉ, luôn có sẵn những kế hoạch tổng
quát trong đầu. Tính tình thì dịu dàng, hiền lành, lại chịu khó quan sát mọi
chuyện. Có lẽ vì thế mà Yoohwan chơi thân với Changmin, chưa kể hai người cũng
cùng tuổi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Về cá nhân thì Jaejoong yêu mến cả Yoohwan
và Thanh Thanh. Xét trên phương diện làm con gái, Thanh Thanh là một thiếu nữ
vô cùng bình thường. Chỉ có điều đôi khi lại nghĩ ra những ý tưởng rất không giống
ai và cũng chẳng cần biết người ta nói thế nào, cứ thế lao đầu làm luôn. Không
ít lần làm em chồng cậu phải nhảy dựng. Nói tóm lại, Changmin ví Thanh Thanh như
bom nổ chậm, bất cứ khi nào thấy im re là hiểu sắp làm chuyện tày đình rồi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Một cô gái nhìn có vẻ yếu ớt lại có thể hù
cho Changmin sợ mất vía thì quả nhiên không tầm thường tí nào. Jaejoong đánh
giá rất cao phần tính cách ghê gớm này. Chưa kể cô là hoa khôi của khoa H bên
trường đại học. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bốn người chụm đầu bàn tán về loại bánh kem
mới mà quán sắp đưa vào thực đơn. Yoohwan nói loại bánh này xuất xứ từ Ý,
Yoochun tìm thấy nó trên mạng, thế là ngay lập tức tìm mua rồi gửi thư điện tử
cho cả chủ trang bán online đó hỏi mua bản quyền công thức chế biến. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Cũng có vẻ kỳ công nhỉ?” Jaejoong cảm
thán, không nghĩ Yoochun sẽ đi xa thế cho một cái… bánh kem. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vâng, vì anh hai cũng có qua Mỹ vài tháng
và đi du lịch khá nhiều nước rồi nên phong cách kinh doanh cũng bị ảnh hưởng ít
nhiều. Trước khi về Việt Nam
mở quán, anh ở bên ấy đi khắp các quán cà phê tham khảo.” Yoohwan chậm rãi giải
thích. “Chỉ có điều loại bánh này khó làm kinh khủng, có rất nhiều công đoạn.
Em chỉ sợ giá thành sẽ cao thôi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh nghĩ mình có nên áp dụng phần bánh này
đi cùng với nước làm thành một combo không? Hay chúng ta làm nó bán đặc biệt
cho ngày sinh nhật chẳng hạn?” Thanh Thanh góp ý, bắt đầu rút cây viết và giấy
trong túi tạp dề ra vẽ minh họa. “Này nhé, chúng ta có thể cách tân phần bánh một
chút, nếu được em sẽ giúp anh. Giá thành cao có lẽ mình nên làm mỗi phần bánh
to hơn một tẹo, đủ để hai người ăn, vậy giá cả sẽ giảm đi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ý hay!” Giọng Yoochun chen vào kèm tiếng vỗ
tay bộp bộp làm cả đám giật bắn cả mình. “Có khách kìa mấy anh chị!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Hai nhân viên của quán quay sang dòm ông chủ
kính yêu của mình một phát rồi đứng dậy, ai nấy thở dài một cái thấu trời.
Jaejoong cười khúc khích khi thấy khuôn mặt Yoochun nhăn nhó cằn nhằn vì ai cũng
thiếu hợp tác với mình. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Dạo này em cười nhiều hơn đấy!” Yunho nói
khi Yoochun mò về khu Junsu đứng để tán phét.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy sao?” Jaejoong hỏi, ngậm ống hút trong
miệng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ừ, hồi đó anh luôn thấy em có gì đó hơi cô
đơn, nhưng giờ thì ổn rồi!” Yunho cười cười, đôi mắt một mí nhỏ lại. Dạo này ăn
nhiều món Jaejoong nấu nên anh lên cân, người có chút mũm mĩm. Nhưng phần bắp
tay và vai thì vẫn rất tuyệt vời. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Lâu rồi em mới có cảm giác chung quanh
mình luôn đông đúc, ồn ào như vậy. Thường nhà chỉ có em với Junsu thôi!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong nói, vì ba mẹ đã qua Mỹ cách đây bảy
tám năm rồi nên chuyện nhà cửa luôn vắng lặng là điều hiển nhiên. Tất cả việc
nhà cả hai anh em đều phải chia nhau làm, lên tới đại học Jaejoong phải lo cho
Junsu chuẩn bị đi thi. Đến khi Junsu vào đại học, ba mẹ bên Mỹ lại gặp khó khăn.
Junsu và Jaejoong đều phải đi làm tự túc thêm cho sinh hoạt phí. Thời gian đi
chơi cùng bạn bè không nhiều, tiền lại chẳng dư dả, nhóm bạn cấp ba thì mỗi người
mỗi nẻo khó liên lạc. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Mấy bữa tiệc mà lần đầu tiên Yunho đập cửa
nhà cậu cũng là do người khác bỏ ra, cậu chỉ cho mượn địa điểm mà thôi. Vì nhà Jaejoong
rộng, lại ở trong khu phố toàn những gia đình thường xuyên đi vắng. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bởi vậy bạn bè thì nhiều nhưng nói đến thân
thiết, chẳng có được mấy người. Chưa kể lên đại học, Jaejoong thường xuyên chẳng
chịu nhường nhịn ai, gây được không ít mối cơ thù. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Bỗng nhiên giờ đùng một cái có cả người yêu
lẫn một nhóm bằng hữu, cậu không ngừng cảm thấy may mắn. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Sau này sẽ không bao giờ phải như thế nữa!”
Yunho mỉm cười nói, luồn tay xuống dưới bàn nắm lấy tay cậu. “Đúng hơn là đã
dính tới thằng giặc nhà Yoochun rồi thì đời sống của em không được để yên nữa đâu!”
Anh nói thêm và làm Jaejoong bật cười. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em đôi lúc rất khâm phục tình bạn giữa anh
và Yoochun đấy!” Cậu nói, khẽ siết lại tay anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Ừ, cám ơn em. Đôi lúc anh còn phục anh nữa.
Sao lại có thể chịu được nó gần cả hai chục năm qua nhỉ?” Anh di chuyển ngón trỏ
của mình, quấn lấy ngón trỏ của Jaejoong. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Hai người biết nhau lâu vậy sao?” Cậu ngạc
nhiên, không quen dùng ngón cái cạ cạ vào lòng bàn tay anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em không biết sao? Tụi anh gặp nhau hồi ba
bốn tuổi gì đó. Lúc đó hai đứa ghét nhau lắm, toàn canh nhau làm gì sai rồi chạy
đi méc người lớn. Ai ngờ đến ba năm sau lại thành anh em cột chèo!” Yunho cười
vì nhột, bất ngờ lật tay lại, đè tay của Jaejoong xuống và siết hờ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thế anh có hối hận vì quyết định ngày đó
không?” Cậu cười, để yên tay mình nằm trong tay anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Làm bạn với Yoochun ấy hả? Có không nhỉ?”
Yunho giả vờ suy ngẫm rồi nhìn ra ngoài hiên quan sát dàn nhân viên Mắt Mèo đang
làm việc. “Anh nghĩ đó là một trong những chuyện đúng đắn nhất mà anh từng
làm!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Ánh mắt của Yunho lúc nói những lời ấy vô
cùng dịu dàng, bỗng nhiên làm Jaejoong cảm thấy mềm lòng theo. Bên ngoài hiên,
Junsu đang gói hàng đưa cho khách còn Yoochun thì tính tiền. Cô gái nhận lấy ly
nước rồi hỏi gì đó, Yoochun nhướn người qua chêm thêm một câu rồi cả ba bật cười.
</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Em trai mình vui vẻ như vậy, dĩ nhiên là
Jaejoong cũng thấy vui. Nhưng con đường mà cậu và Junsu chọn không dễ đi tí
nào. Vào vai anh trai, ai lại muốn em mình phải bước khó khăn. Jaejoong chỉ muốn
em có thể yên bình mà sống thôi. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Từ trước đến giờ, cậu là người rất sốc nổi.
Junsu tuy làm em mà phải chăm như gà mẹ chăm con, lúc nào cũng lo sợ anh trai
gây ra chuyện tày đình. Chưa kể Jaejoong vô cùng cứng đầu, chỉ cần cậu nghĩ
mình không làm sai thì có chết cậu cũng không nhận lỗi. Thậm chí sẵn sàng đấu
tay đôi đến cùng, dù có bị nói là ngang ngược cậu cũng mặc kệ. Năm tháng trôi
qua, cuối cùng Junsu tập quen dần luôn thói đi khắp nơi xin lỗi mọi người giùm
cậu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Jaejoong đã rất khó chịu vì điều đó, nói em
trai đừng làm vậy nữa. Dẫu sao cậu cũng đủ lớn để biết cái gì đúng, cái gì sai.
Nếu Jaejoong sai, cậu sẽ nhận lỗi, còn không, tại sao Junsu phải đi giải thích
giùm cơ chứ. Như vậy khác nào nhận mình sai? </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Xã hội này đâu phân đúng sai nhiều, cái gì
cũng là tương đối thôi. Nếu chỉ cần mình cho là đúng thì mọi người đều phải sai
hết, vậy chẳng phải đã sinh ra n cái rốn của vũ trụ rồi sao. Nhưng anh hai, anh
biết là mỗi người chẳng ai là trung tâm của cái gì trừ bản thân mình cả nên em
có làm gì thì cũng là muốn tốt cho anh thôi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Junsu nói như vậy với nét mặt vô cùng trưởng
thành. Tự nhiên làm cho Jaejoong cảm thấy mình bấy lâu vốn rất ngu muội. Biết
là em trai chỉ muốn tốt cho cậu, nhưng cá nhân mỗi người cũng phải biết sống và
chịu trách nhiệm theo cách riêng của mình chứ. Làm sao Jaejoong có thể cứ sống
rồi để em trai đi loanh quanh sửa chữa cho được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh biết rồi, từ nay anh sẽ tự ý thức hơn
nên em cũng đừng xin lỗi người này người nọ hộ anh mãi thế. Có những người anh
cảm thấy không đáng nhận lời xin lỗi một chút nào, nhất là khi em chẳng làm gì
họ cả. Cứ dẹp họ đi!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh nhất quyết là vẫn sẽ gây sao?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Anh sẽ gây cho đến cùng nếu cần thiết. Nhưng
đó là tính cách của anh, Junsu. Chỉ cần ngày nào còn có em trai như em, ngày đó
anh vẫn sống tốt được!” Jaejoong kết lại, sau đó cả hai cũng không nói về chuyện
này nữa. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Nhưng cậu biết Junsu đã bớt đi vòng vòng
xin lỗi, mà thay vào đó, chỉ tập trung vào những ai thật sự có liên quan đến họ
mà thôi. Như anh hàng xóm Yunho chẳng hạn.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Cho đến bây giờ, Jaejoong vẫn không tài nào
tưởng tượng ra được chuyện Junsu sẽ chịu chấp nhận Yoochun. Đúng vậy, không bao
giờ. Vì điều đó nghe thật thiếu lý trí, chẳng giống với em trai cậu tý nào. Nhưng
rốt cuộc là do chuyện gì đã xảy ra?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Không phải em không thích Yoochun. Đúng hơn,
em cũng như anh, cảm thấy vui vì có người bạn như vậy!” Jaejoong nói, thở dài một
cái. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thật chứ?” Yunho như mở được cờ trong bụng,
hồ hởi đáp. “Vậy thì tốt rồi, anh tưởng em sẽ vì chuyện lần này đâm ra ghét
luôn nó!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Trong thoáng chốc, một tí ganh tỵ dâng lên
trong cậu. Nói cho cùng, Yunho và Yoochun cũng là bạn thân hơn hai mươi năm, có
những điều chỉ có họ biết, những người ngoài như cậu không bao giờ chen vào được.
Những chuyện đó là của họ, và chỉ họ chia sẻ với nhau mà thôi. “Điều khiến em
thất vọng là… Yoochun biết được những khía cạnh khác ở Junsu, còn em thì không.
Càng nghĩ em càng bực. Như thể em bị đẩy ra ngoài lề vậy, rồi Junsu sẽ đi theo
Yoochun luôn!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yoochun luôn luôn có Yunho là bạn thân. Dù
sau này có chuyện gì không hay xảy ra giữa anh và cậu, Yoochun vẫn mãi là bạn của
Yunho. Còn với cậu, mối quan hệ ẩn chứa rất nhiều sóng gió. Có khi chỉ cần ba mẹ
anh biết, mọi chuyện phải kết thúc. Giờ thì đến cả Junsu cũng dần rời bỏ cậu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Những suy nghĩ tiêu cực đó ập đến và làm
Jaejoong cảm thấy quá sức để chịu đựng. Trước giờ cậu đã không có nhiều, giờ mất
đi nữa thì còn được gì. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em không sao chứ?” Yunho hỏi khi thấy cậu
im lặng một lúc lâu. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Không…” Jaejoong đáp, buông tay anh ra để
lại lên bàn. “Em chỉ là có chút suy nghĩ…”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Thỉnh thoảng, anh thấy em cứ lơ lửng thế
nào ấy!” Yunho nói, nhìn ra ngoài xem Junsu có để ý không rồi mới nhích người về
phía cậu một chút. “Em cảm thấy nhóm chúng ta như thế nào?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Có thể gọi là vui vẻ!” Cậu nhìn theo hướng
mắt của anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất vui. Thật
ra anh muốn cảm ơn em. Nếu như anh không gặp em thì có thể mọi chuyện đã khác đi
hoàn toàn. Dù ít hay nhiều cũng là khác đi, và niềm hạnh phúc hiện tại sẽ không
bao giờ tròn vẹn cả. Không ai trên đời này có thể thay thế được em, hãy giữ suy
nghĩ như vậy!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Yunho nói còn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu một
cái. Anh người tốt này lại muốn gì đây. Từ ngày trở thành người yêu của Yunho,
Jaejoong chợt nhận ra nhiều khía cạnh khác nữa nơi anh mà trước đây cậu chưa từng
nghĩ đến. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Tuy rằng ngoại hình và địa vị xã hội của
Yunho đều khá cao, lại còn trẻ tuổi, nhưng anh không kiêu ngạo. Mới gặp, người
ta có thể đánh giá là do anh cù lần hoặc như khúc gỗ sao đó. Jaejoong biết hoàn
toàn không phải như vậy. Để đạt đến được vị trí ngày hôm nay, Yunho đã cố gắng
rất nhiều. Thậm chí là nhiều hơn tất cả những gì người ta có thể tưởng tượng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Vì vào làm ở một công ty có người quen là
chủ tịch, anh chịu áp lực không hề nhỏ. Nhưng sau hai năm, Yunho vẫn có thể giữ
được tính cách chân thật, hay vì-chính-nghĩa của mình. Điều đó làm Jaejoong cảm
thấy rất đáng trân trọng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Dẫu đôi lúc có ngốc nghếch chậm hiểu một
chút, đó cũng là một khuyết điểm tuyệt vời. Nó khiến Jaejoong cảm thấy mình cũng
hữu dụng cho anh, có thể giúp anh. Nếu Yunho hoàn hảo hơn nữa, cậu không nghĩ
mình đủ tự tin để đứng cạnh anh. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">Chưa kể, con nít càng ngốc càng dễ thương. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em biết mà! Trước giờ em vẫn luôn là cái rốn
của cả nhóm đấy thôi!” Jaejoong lấy lại tinh thần nhanh chóng, vuốt vuốt tóc
mình cho gọn gàng. “Thanh Thanh để cái gương cầm tay của con bé ở đâu ấy nhỉ?” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Tâm tình của em cũng xoay chuyển nhanh
ha?” Yunho phì cười, nhướn người dùng tay sửa lại tóc cho cậu. “Để anh!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Junsu nó nhìn kìa!” Jaejoong tỉnh bơ chêm
vào làm anh hàng xóm xém xíu té khỏi ghế ngồi. “Cứ mỗi lần anh xử sự như vậy,
em thấy mới đáng nghi ấy. Bình tĩnh chút nào!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Bộ em không sợ sao?” Yunho hỏi, bộ mặt xịu
xuống chả khác nào cún con. Tự nhiên làm cho cậu muốn bay vào nựng rồi cắn cho
mấy phát. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Em trai em cũng hiền lành chi, nó có sẵn một
ông-gian-phu bự chà bá kế bên kia kìa. Chừng nào còn tên gian phu ở đó thì
chúng ta dù bị phát hiện vẫn có thể sống tốt!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Vậy ra em tự nhiên vui lên là vì nghĩ đã
có Yoochun làm bia đỡ đạn sao?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Cũng là chuyện bình thường thôi. Với em,
anh ta còn có Junsu che đậy cho. Coi em đi, một mình chống mafia!” </span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Mafia nào?”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US">“Changmin!”</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US"><b>Hết Part 2. </b><br />
<br />
<br />
<br />
</span></div>
<br />
<div align="center">
<b><span style="color: plum;">---o0TBC0o---</span></b></div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-50485520083571629562013-06-22T12:43:00.000+07:002014-03-31T23:46:51.740+07:00Phải lấy người như anh [Chap 13]<div id="post_message_73876">
<div align="center">
<span style="color: #3d85c6;"><span style="font-family: inherit;"><b><span style="font-size: small;">Lee đã edit lại toàn bộ các chapter trong blogspot.</span></b></span></span><br />
<span style="font-family: inherit;"><span style="color: #3d85c6;"><b><span style="font-size: small;"> </span></b></span><b><span style="font-size: small;"><span style="color: darkred;"><span style="color: #3d85c6;">Mọi người có thể đọc lại rồi nhé ^^ Do thay đổi khá nhiều chi tiết nên Lee khuyên là mọi người nên ráng đọc lại từ đầu để truyện được liền mạch hơn. </span></span></span></b></span><br />
<b><span style="font-family: Century Gothic;"><span style="font-size: small;"><span style="color: darkred;"><span style="color: #3d85c6;"><span style="font-family: inherit;"> </span></span> </span></span></span></b><br />
<b><span style="font-family: Century Gothic;"><span style="font-size: small;"><span style="color: darkred;">Happy 1500 days with iStar - iheartyunjae.net</span></span></span></b></div>
<div align="center">
<b><span style="font-family: Century Gothic;"><span style="font-size: small;"><span style="color: darkred;">(27.04.2009 - 05.06.2013)<br />
Happy birthday to you, Pơ baby~~</span></span></span><br />
<br />
<span style="color: #cc0000;"><span style="font-family: Century Gothic;"><span style="font-size: medium;">13.</span></span></span></b></div>
<br />
Kể từ khi chị Tố Nga rời đi, Yunho cũng không thèm nói năng gì nữa.
Jaejoong thấy anh ta trầm trọng như vậy cũng chẳng muốn dây vào. Hai
người ngồi im lặng trong phòng, không khí đông cứng như thể bị nhét
trong ngăn đá tủ lạnh. <br />
<br />
Jaejoong cố gắng tìm việc để làm bằng cách bấm điện thoại. Yunho cũng
đang dùng điện thoại gọi cho chị mình. Mãi một lúc mà vẫn không thấy ai
bắt máy, anh ta bực tức quăng điện thoại lên bàn một cú thật mạnh. Chiếc
điện thoại trượt đi một đoạn trước khi đập vào bức tường phía sau.
Không phải cậu không biết nhà Yunho giàu có, nhưng dòng điện thoại đó
mắc lắm, anh ta đối xử như vậy thật làm cậu cảm thấy tiếc đứt ruột.<br />
<br />
“Mẹ nó!” <br />
<a name='more'></a><br />
Tuy quen nhau cũng gần cả tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên Jaejoong
nghe Yunho chửi thề. Một câu rõ ràng, dứt khoát, không nể nang gì hết. <br />
<br />
“Xin lỗi!” Yunho dùng tay vuốt mặt. Jaejoong chẳng biết là anh muốn xin
lỗi chuyện gì, nhưng nếu vì câu chửi thề ban nãy thì hoàn toàn không cần
thiết.<br />
<br />
“Vậy giờ mình sao?” Cậu hỏi khi đứng dậy. Ngôi nhà rộng lớn của họ Jung
thật ra rất ngột ngạt. Trang phục đẹp đẽ khoác bên ngoài cũng không che
được những rắc rối mâu thuẫn bên trong. Jaejoong muốn rời khỏi đây càng
sớm càng tốt. <br />
<br />
“Tôi sẽ gọi anh Tài chở cậu về nhà. Hôm nay lộn xộn quá, tôi không gặp
được ông Hào.” Sợ cậu không hiểu mình đang nói đến ai, anh ta nói thêm.
“Người hôm ở nhà hàng tôi bảo là có thể giúp chúng ta ấy.” <br />
<br />
Yunho đứng xoay lưng lại nên Jaejoong không thể đoán được biểu cảm trên
gương mặt anh ta. Dù sao cũng không trách anh ta được. “Chắc bữa nay có
việc gì bận cũng nên, hay anh hẹn ông ấy gặp riêng đâu đó!” Cậu ráng nói
một câu an ủi dù biết là nghe chẳng mấy thuyết phục. <br />
<br />
“Không nhớ tôi nói với cậu là tôi không thể liên lạc được với ông ấy
sao? Có người chặn đường dây của tôi rồi. Nếu chỉ đơn giản cần là gặp
được thì tôi đâu để đến ngày hôm nay.” Yunho uể oải đáp. “Chị Nga thật
quá sức...” Anh ta lẩm bẩm thêm câu cuối, tay tháo bớt phần dây đeo
ngang hông quăng lên bàn. <br />
<br />
“Vậy hôm nay xem như công cốc sao?” Dù không muốn đẩy thêm căng thẳng
lên người của Yunho nhưng Jaejoong cần phải làm rõ vấn đề này. Nó là
điều cốt lõi nhất của toàn bộ câu chuyện.<br />
<br />
“Bởi vậy tôi mới xin lỗi cậu.” Anh thở dài. <i>Vậy ra xin lỗi là ý này</i>. Xin lỗi, nhưng tôi với cậu coi như đi đời rồi.<br />
<br />
“Nhưng lúc nãy chị Tố Nga bảo sẽ viết thơ gì đó...”<br />
<br />
“Tôi không cho chị ấy làm vậy đâu. Mà chưa kể cũng vô ích. Mấy người bên phụ tông lại qua đây nữa.” <br />
<br />
Sau đó cả hai đều im lặng. Jaejoong không biết phải đáp lại thế nào. Mấy
lần gặp trước chỉ đi ăn, xem kịch, nói qua loa mấy câu hoặc cãi ầm trời
rồi đi về. Hai người đều chưa rõ gì nhiều về đối phương, bây giờ muốn
an ủi một câu cho đàng hoàng cũng không được. <br />
<br />
Thế là cậu quyết định chọn giải pháp tệ lậu nhưng cũng an toàn nhất là
tiếp tục im lặng. Yunho rút trong túi ra một chiếc điện thoại khác, gọi
cho tài xế rồi sau mười phút dẫn cậu ra ngoài cổng sau. <br />
<br />
“Hôm nay vất vả nhiều rồi. Cậu về nghỉ ngơi đi, có gì tôi sẽ báo lại sau.” <br />
<br />
Jaejoong gật đầu với Yunho. Tự nhiên vừa ngồi vào trong xe là cậu thấy
cả người rã rời, chẳng còn tí sức lực nào. Khi cửa xe đóng lại rồi, cậu
ngả hết người ra sau, đầu óc mơ màng theo bài hát đang được bật nho nhỏ.
Một bài nhạc sến xưa lắc, buồn thỉu buồn thiu. <br />
<br />
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Jaejoong nhìn ra khung cảnh bên ngoài, bầu trời
nhuộm sắc hoàng hôn, những đám mây ửng lên trong vài vạt sáng cuối cùng
của ngày. Màu tím và cam trộn lẫn vào nhau trên nền thiên thai. Cậu
ngây ngẩn nhìn ngắm cảnh vật đẹp đẽ đang diễn ra, gạt những cảm xúc ngổn
ngang trong lòng sang một bên. <br />
<br />
Ngoài xe của cậu ra, dọc theo con đường trong khuôn viên nhà của Yunho
còn có thêm mấy chiếc xe bốn bánh khác đang đậu. Chúng ngủ yên đó, chờ
cho đến những chuyến đi sắp tới của mình. Cuộc sống của những kẻ giàu
sang.<br />
<br />
Xe của cậu chạy được một đoạn thì chiếc xe Mercedes màu xám đậu cách đó không xa cũng khởi động chạy theo.<br />
<br />
“Chú ơi, có thể vặn to bài này được không ạ?” Jaejoong nhướng người lên trên hỏi rồi lại nhanh chóng ngả xuống ghế. <br />
<br />
<i></i><br />
<div align="right">
<i>“Cuộc đời là bề cả, là dòng sông như con nước lớn nước ròng. </i><br />
<i>Mà ta như chiếc lá khô, nước chảy về nguồn lá đành trôi theo” </i></div>
<i>
</i>
<br />
<br />
<div align="center">
.<br />
.<br />
.</div>
<br />
<br />
Từ đó đến cuối tuần, Yunho không hề liên lạc với Jaejoong thêm lần nào
nữa. Anh ta biến mất chẳng để lại chút dấu tích. Cuối cùng cuộc sống của
cậu cũng có thể bình ổn trở lại trong vài ngày.<br />
<br />
Hôm Jaejoong từ bên nhà của Yunho trở về, cả gia đình cậu đã chờ sẵn ở
phòng khách, ai cũng đứng ngồi không yên. Mọi người túm lấy cậu nhồi vào
chiếc ghế đơn kê ở góc phòng rồi thay nhau dồn ép một mớ câu hỏi. <br />
<br />
Không phải Jaejoong muốn giấu diếm mọi người nhưng cậu lúc đó đã tiêu
hao toàn bộ sức lực rồi, lúc trên đường về còn thiếp đi ở ghế sau. Vì
vậy mặc kệ nỗ lực tra hỏi của mọi người, Jaejoong chỉ ngắn gọn câu
chuyện bằng hai chữ: thảm họa. <br />
<br />
Dĩ nhiên mấy chị của cậu không thể bỏ qua đơn giản như vậy. Đặc biệt là
chị ba Thu Nguyệt với chị năm Nhật Hân. Chị Nguyệt đã kỳ công đến độ cài
cả thiết bị định vị vào điện thoại của cậu để rồi đổi lại một câu
chuyện hai chữ thì quả thật là hơi quá đáng. Còn chị Hân, chị Hân trước
giờ vốn dư thừa cảm xúc vì vậy chuyện chị nhặng xị lên là điều Jaejoong
không cần dùng nửa con mắt cũng có thể đoán trước được.<br />
<br />
Nhưng rất tiếc dù gia đình của cậu có đông đảo và lợi hại như thế nào
thì cơn buồn ngủ cùng cực vẫn chiến thắng tất cả. Jaejoong nói ngày mai
sau khi đi học về cậu sẽ kể cho mọi người chi tiết, còn giờ cậu quyết
định đi ngủ trước. <br />
<br />
Hôm đó Jaejoong đánh một giấc từ chiều đến sáng sớm ngày hôm sau. Lúc
thức dậy tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, đầu óc cũng mơ mơ màng màng. <br />
<br />
Tụi Yoochun với Changmin vừa dòm thấy cậu thì xém xíu la ầm lên. <br />
<br />
“Hôm thứ hai đi karaoke còn đẹp trai sáng láng không thua gì diễn viên
điện ảnh, chỉ qua có hai ngày mà mày đã thành Chung Vô Diệm rồi?” Như
thường lệ Yoochun là đứa nã pháo đầu tiên, nó quăng cặp vào ngồi kế bên
cạnh Jaejoong. <br />
<br />
“Tụi mày bớt nói đi, tao đang nhức đầu lắm.” Cậu ngước đầu lên khỏi cánh tay của mình nói một câu rồi lại thụp xuống. <br />
<br />
Hai đứa bạn sau đó cũng đáp ứng tâm nguyện của cậu là không nói gì nữa.
Lúc ra về tuy đứa nào cũng sốt ruột không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng
vì Jaejoong tâm trạng quá tệ nên không ai dám hỏi, đành để cậu đi. <br />
<br />
Tối hôm đó chờ cho cả nhà tập hợp đầy đủ, Jaejoong mới kể lại chuyện ở
buổi ra mắt họ hàng. Và đúng như cậu đoán, không khí ngay lập tức chùng
xuống hẳn, mỗi người đều im lặng đuổi theo những suy nghĩ trong đầu
mình. <br />
<br />
Đến cuối cùng ba của Jaejoong phải đứng lên nói. “Thôi, chuyện cũng đã rồi. Được đến đâu hay đến đó!” <br />
<br />
Mấy ngày sau, cậu cố gắng trở lại với sinh hoạt bình thường. Bộ quần áo
xem mắt Jaejoong cất vào một cái hộp bỏ trong tủ. Ban đầu cậu tính gửi
trả cho bên nhà Yunho nhưng nghĩ lại như vậy sẽ làm phật lòng cô Lý nên
thôi. Bực mình là cậu không muốn giữ bộ đồ tí nào, nó như một minh chứng
cho những gì đã xảy ra. Cho dù sau này mọi chuyện kết thúc thì bộ đồ
vẫn cứ ở đó nhắc cho cậu nhớ. Và Jaejoong chắc chắn đây là phần ký ức
tồi tệ mà cậu muốn quên đi nhất trong đời. <br />
<br />
Hứa hôn với đàn ông và ăn mặc bán nam bán nữ. <br />
<br />
Nhưng cuộc đời chính là vòng xoáy của những biến đổi không lường trước
được. Cho dù Yunho không liên lạc với cậu nhưng mấy ngày sau, Jaejoong
vẫn cứ có cảm giác rất kỳ lạ.<br />
<br />
Cảm giác bất an. <br />
<br />
Ban đầu cậu cố gắng lờ nó đi nhưng càng cố thì lại càng trở nên nhạy cảm
hơn với mọi điều xung quanh. Cuối cùng đến cuối tuần cậu không thể làm
lơ nó được nữa. <br />
<br />
Lớp Anh Văn của Jaejoong có một buổi thi bù vào Chủ nhật vì tuần trước
thầy giáo mắc bận chuyện gia đình. Cậu làm bài tạm được nhưng không tự
tin lắm. Dù sao học kỳ cũng vừa mới bắt đầu nên chưa cần phải lo lắng
quá. <br />
<br />
Lúc ra bãi đổ xe, cuối cùng Jaejoong cũng hiểu sự bất an mà mình cảm thấy là gì.<br />
<br />
Có người đi theo cậu. <br />
<br />
Thà không biết, chứ đã biết rồi thì tâm trạng Jaejoong ngay lập tức trở
nên vô cùng hỗn loạn. Cậu chạy xe ra ngoài cổng rồi dừng lại chỉnh sửa
cặp sách của mình. Liếc nhìn kính chiếu hậu, cậu thấy một người đàn ông
cao ráo vận áo khoác đen, nón bảo hiềm xám đi chiếc wave alpha màu đen.<br />
<br />
Không cần suy nghĩ nhiều, Jaejoong chắc chắn mười mươi chuyện này có
liên quan đến gia đình Yunho. Bản thân cậu có một cuộc sống bình thường,
mối quan hệ xã hội đơn giản thì đâu thể gây thù chuốc oán hay có cơ
nghiệp đồ sộ gì để bị người khác bám theo cơ chứ.<br />
<br />
Jaejoong nghĩ chuyện gọi Yoochun hay Changmin về với mình nhưng suy nghĩ một hồi lại lấy điện thoại bấm số của Yunho. <br />
<br />
Đầu dây bên kia đỗ chuông một hồi lâu mới có người bắt máy. “Có chuyện gì?” Anh ta vào thẳng vấn đề mà không thèm nói “A lô” <br />
<br />
“Tôi nghĩ có người theo dõi tôi!” Jaejoong mặc kệ mấy tiểu tiết vụn vặt, nhanh chóng nói ra tình hình của mình. <br />
<br />
Yunho im lặng một khoảng thật lâu sau đó, cậu chỉ nghe thấy tiếng anh ta
thở đều đặn vào điện thoại. Ngay lúc này cậu còn có thể tưởng tượng
được khuôn mặt không chút biểu cảm đó đang đơ ra như thế nào. Jaejoong
lén quay lại đằng sau, người đàn ông kia đậu ngay đằng sau cậu một
khoảng, đang vờ châm thuốc hút.<br />
<br />
“Có phải người đó đi chiếc xe wave màu đen không?” Yunho cuối cùng cũng
chịu trả lời. Nhưng giọng nói của anh ta chẳng có chút gì ngạc nhiên cả.
<br />
<br />
“Sao anh biết?!” Jaejoong thốt lên.<br />
<br />
“Vì đó là vệ sỹ của nhà tôi.”<br />
<br />
Lần này thì tới lượt cậu im lặng. Vệ sỹ của nhà anh?<br />
<br />
“Vệ sỹ nhà anh thì đi theo tôi làm gì??” Lần này Jaejoong không cần kiềm
giọng của mình nữa. “Anh có biết làm tôi sợ một phen đứng tim không?!” <br />
<br />
Yunho mặc kệ cậu giận dữ, thản nhiên giải thích. “Việc gia đình tôi sắp
có con dâu là chuyện bí mật. Thậm chí cả khách khứa trong buổi ra mắt
cũng chỉ được báo trước ba ngày thôi, không ai được phép tiết lộ chuyện
này. Nhưng cậu thấy chị tôi làm gì rồi.”<br />
<br />
“Vậy tôi đang có nguy cơ bị bắt cóc hay ám sát sao?”<br />
<br />
“...” Có tiếng thở dài. “Cậu coi nhiều phim hành động quá rồi. Chẳng ai
làm gì cậu đâu. Thân thế của cậu vẫn an toàn. Chỉ có điều giới báo chí
chắc chắn đang điều tra rất ráo riết trong mấy ngày này. Trước hết vẫn
cứ cho người đi theo bảo vệ cậu để đề phòng rủi ro.”<br />
<br />
Không hiểu sao chuyện vô lý như vậy qua lời giải thích của Yunho lại trở
nên hợp lý vô cùng. Jaejoong thấy không phục nhưng mở miệng thì lại
không biết phải nói mình bất mãn chỗ nào.<br />
<br />
“Vậy chẳng phải tôi vừa mất luôn quyền tự do sao?” <br />
<br />
“Trước giờ cậu đã mất gì đâu?” <br />
<br />
“Còn không? Lòng tự tôn, sự lựa chọn, quyền tự do ngôn luận?” <br />
<br />
“Tôi đâu phải người ban hành Hiến pháp.”<br />
<br />
“Tôi không nói đến Hiến pháp, tôi đang nói đến gia đình nhà anh cơ! Tại sao_”<br />
<br />
“Vệ sỹ chỉ đi theo khi cậu ra ngoài thôi, anh ta sẽ giữ khoảng cách. Giờ tôi phải đi rồi. Tạm biệt!”<br />
<br />
Nói xong Yunho cúp máy cái rụp, thậm chí Jaejoong còn chưa kịp nói hết
câu của mình. Bao nhiêu lo lắng, bất an của cậu trong mấy ngày qua ngay
lập tức chuyển hóa thành sự giận dữ. Jaejoong quay phắt người lại, nhìn
thẳng về phía gã đàn ông mặc áo khoác đen nói lớn. <br />
<br />
“Nè cái anh kia!!” Người đó giật mình nhưng vẫn tiếp tục ngoan cố vờ như
chẳng biết gì. “Tôi nói anh đó, cái anh đi xe wave đen, nón bảo hiểm
xám!” Lần này cậu chỉ đích danh. <br />
<br />
“Sao?” Anh ta ngước lên, bối rối hỏi. <br />
<br />
“Đừng có đi theo tôi nữa!!” Jaejoong gằn thật mạnh câu này rồi ngay lập tức đề ga, phóng vọt về phía trước. <br />
<br />
Trước giờ cậu là đứa không thích người khác vô duyên vô cớ áp đặt mình
chuyện gì, càng cố gắng đàn áp cậu, cậu càng cảm thấy muốn lì lợm chống
đối hơn nữa. <br />
<br />
Yunho đã thật sự chọn sai cách rồi. Cậu quẹo vào một hẻm nhỏ đi tắt qua
xóm chợ đằng sau trường. Đoạn đường này rất hẹp, dân cư đông và vô cùng
ngoằn ngoèo. Mỗi khi trời mưa hay kẹt xe, Jaejoong thường đi bằng đường
này về. <br />
<br />
Đến khi ra được đến đoạn đường cái gần nhà mình rồi, cậu mới từ từ chạy chậm lại. Cắt đuôi thành công. <br />
<br />
Ngay lúc đó điện thoại của Jaejoong reng. <br />
<br />
“Cậu đang ở đâu?” Yunho hỏi ngay khi cậu bắt máy. <br />
<br />
“Trên đường về nhà. Sao, vệ sỹ của anh để lạc mất thân chủ rồi hả?” <br />
<br />
Jaejoong lại nghe thấy tiếng Yunho thở dài. “Vậy cậu muốn thế nào?” <br />
<br />
“Tôi không cần ai bảo vệ hết. Tôi là đàn ông con trai mười chín hai chục
tuổi đầu rồi. Nếu như có ai bên truyền thông tìm tới, tôi sẽ đuổi họ
đi. Anh không cần lo xa quá làm gì.” <br />
<br />
“Không được!” Yunho dứt khoát nói. “Cậu hãy nghe tôi lần này đi... Chỉ lần này thôi được không?” <br />
<br />
<i>Thái độ như vậy là sao</i>. “Mấy bữa nay tôi đều nghe theo anh đấy
thôi!” Cậu đâu phải là dạng... Thì có lẽ cũng hơi lì lợm một chút, nhưng
mấy hôm nay đều rất nhường nhịn anh ta rồi kia mà.<br />
<br />
“Cái đó gọi là thỏa hiệp. Cậu làm gì chịu nghe không tôi.” Yunho ngay lập tức chỉ ra vấn đề. <br />
<br />
Sống trong gia đình giàu sang, có học thức, không cần tính toán kỹ vậy
đâu. “Tại sao cuối cùng nó lại thành lỗi của tôi cơ chứ?” <br />
<br />
“Cậu đang vừa chạy xe vừa nghe điện thoại à?” Yunho chuyển chủ đề đột ngột, lờ luôn câu trước của cậu. <br />
<br />
“Ừ, tôi gần về tới nhà rồi. Anh cũng kêu cái anh vệ sỹ đó về đi, ngày
hôm nay tôi chẳng đi đâu nữa đâu. Ngày mai cũng không cần đến!”<br />
<br />
“Từ nay về sau đừng như vậy nữa. Nghe điện thoại khi chạy xe rất nguy hiểm!” <br />
<br />
Yunho bất thình lình chuyển qua một giọng vô cùng nghiêm khắc. Jaejoong
hơi bất ngờ nhưng rõ ràng anh ta nói đúng nên cũng không có gì để bàn
cãi. <br />
<br />
“Tôi biết rồi. Tới nhà rồi, bai. À, từ mai không vệ sỹ nữa đó!” Cậu ngó
ra kiếng chiếu hậu, có một người đang đậu xe gắn máy ở bên hiên nhà hàng
xóm. Nhà bác Ba về quê mấy bữa nay, không biết giờ này còn ai tới kiếm.<br />
<br />
“Nếu vậy tôi sẽ đuổi việc anh vệ sỹ đó.” Yunho nói. <br />
<br />
“Hả? Nè nè, khoan! Giờ hăm dọa tôi à??” Jaejoong muốn nhảy dựng lên.
Thật không còn gì để nói. Cậu tắt máy xe gác chống nghiêng một cái thật
mạnh bạo. Có mấy chiếc xe chạy lướt qua cậu. <br />
<br />
“Cho cậu lựa chọn mà.” <br />
<br />
“Có phải anh không vậy? Cái này mà gọi là cho sự lựa chọn sao? Thủ đoạn
bẩn thỉu vậy cũng dùng được!!” Jaejoong hét vào điện thoại. Nếu bây giờ
anh ta mà đứng trước mặt cậu, bảo đảm sẽ bị cậu cho mấy cú đạp. <br />
<br />
“Chứ tôi nói bình thường cậu đâu có nghe!” Yunho vẫn rất bình thản ở đầu dây bên kia. <br />
<br />
Jaejoong đưa điện thoại ra xa, trừng mắt dòm vào màn hình như thể nó sẽ
giúp cậu chuyển hết tất cả những sát khí tức giận đang bùng lên qua
thẳng chỗ của cái người tên Jung Yunho kia. Cậu nghiến răng suy nghĩ
nhằm tìm ra câu chửi nào ngắn gọn mà hàm súc hết mọi sự ghét bỏ của cậu
dành cho anh ta để phun ra một lượt. <br />
<br />
Nhưng đến đó Jaejoong thấy trong kính chiếu hậu người đậu xe bên kia
đường liếc nhìn cậu, phát hiện ánh mắt của Jaejoong, người đó lập tức
quay đi ngay. <br />
<br />
“Này, anh cho tới hai người đi theo tôi hả?” Cậu sầm mặt hỏi. “Có cần quá đáng vậy không?” <br />
<br />
Yunho im lặng mất một lúc rồi mới trả lời. “Không. Tôi chỉ kêu một vệ sỹ đi theo cậu thôi. Jaejoong, vào trong nhà ngay đi!” <br />
<br />
“Hả? Nhưng_” Jaejoong chỉ kịp nói tới đó thì phát hiện hai người đàn ông đang từ đằng sau tiến thẳng tới chỗ cậu. <br />
<br />
Jaejoong theo quán tính muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng đã bị một cánh tay
gì lại, ngay sau đó là mùi halothane nồng nặc ngay mũi. Mọi thứ nhanh
chóng tối sầm lại. <br />
<br />
“Jaejoong! A lô! Jaejoong, cậu còn ở đó không?? Jaejoong?!” <br />
<br />
“...”<br />
<br />
...<br />
<br />
<br />
<b>Hết chương 13. </b><br />
<br />
<br />
<div align="center">
<b><span style="color: #cc0000;">---o0O0o---</span></b></div>
</div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com10tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-26004778782070784142013-06-04T20:30:00.001+07:002013-06-04T20:30:54.724+07:00[Thông báo] Re-write "Phải lấy người như Anh"<div id="post_message_73842">
<b><span style="color: #0b5394;"><span style="font-size: small;">[Thông báo]</span></span><br />
<span style="color: #6fa8dc;"><br />
Các độc giả thân mến,<br />
<br />
Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, Lee đã quyết định re-write lại "Phải
lấy người như anh". Sẽ có một số thay đổi câu từ, chi tiết từ chương đầu
cho đến chương mới nhất (Lee sẽ post lại từ đầu lẫn chương mới trong iStar vào
ngày kỉ niệm 1500 ngày của iStar - 05.06.2013 và vài ngày sau trong blogspot) nhưng đa phần là những phần phụ, sẽ
không gây ảnh hưởng đến mạch truyện. <br />
<br />
Ngoài ra lưu ý các độc giả một điều, yếu tố lớn nhất mà Lee sẽ thay đổi
chính là: Tuổi của Yunho sẽ nhiều hơn. Ban đầu là 21, lần này sẽ chính
thức sửa thành 23.<br />
<br />
Mong là vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ từ mọi người.<br />
<br />
</span></b><br />
<div align="right">
<span style="color: #6fa8dc;"><b><i>Thân,</i></b></span><br />
<span style="color: #6fa8dc;"><b><i><br /></i></b></span>
<span style="color: #6fa8dc;"><b><i>Shim YuLee</i></b></span></div>
<b><span style="color: darkorchid;"><i>
</i></span></b>
</div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3999159992216550359.post-90652474913129934952013-05-10T20:14:00.000+07:002013-05-10T20:14:26.290+07:00Năm nay chắc gặp tình quân [Chap 8]<div id="post_message_73198">
<div align="center">
<b>Beta bởi <span style="color: #ff6666;">Snowie</span>. Cảm ơn em. </b><br />
<br />
<span style="color: #ff6666;"><b><span style="font-size: small;">8.</span></b></span></div>
<br />
Nói gì thì nói, Báo Đen tính ra cũng là một nam sinh khỏe mạnh. Jaejoong
cao gần một mét tám, tính sao cũng là đàn ông cao ráo, cân nặng không
nhỏ. Nhưng Báo Đen chở anh mà cứ đạp vun vút, đi với tốc độ tên lửa. Có
mấy lần xém xíu Jaejoong phải la lên bảo chậm lại khi cậu nhóc cứ quẹo
tùm lum vào mấy cái ngõ nhỏ. <br />
<br />
Nhưng Báo Đen rất lợi lại, đi tắt một phát chỉ tốn có ba phút đã lao ra
luôn một lối dẫn tới giữa chợ. Jaejoong phải ngay lập tức túm lấy áo cậu
nhóc dặn dò trước khi cả hai đi lố đường. <br />
<br />
<br />
"Yunho! Quẹo trái, đi chậm một chút, gần tới rồi!" <br />
<a name='more'></a><br />
<br />
"Ở kia hả?" Báo Đen hất đầu về phía sạp rau củ với mái bạt màu xanh biển cùng chị bán hàng đang xếp rau. <br />
<br />
<br />
"Ừ, đúng rồi. Dừng ngay đó!" <br />
<br />
<br />
Báo Đen đạp tới nơi rồi chờ anh xuống xe. Lần đầu đi cùng nhau như thế
này, không hỏi cũng biết Jaejoong hồi hộp thế nào, lúc xuống xe cũng
luống cuống cả lên. <br />
<br />
Chị chủ thấy anh mặt mày tươi tắn thì liền hỏi xem ai chở anh đến vậy. Jaejoong cười bảo là em người quen. <br />
<br />
Mua xong thực phẩm, cả hai nhanh chóng xuất phát ra về. Tuy rằng chuyến
đi này kết thúc rất nhanh nhưng anh cũng tự nhủ bản thân không nên đòi
hỏi, chỉ cần gần gũi nhiêu đây thôi là được. <br />
<br />
<br />
"Còn mua gì nữa không?" Báo Đen đột ngột hỏi khi sắp ra khỏi chợ. <br />
<br />
<br />
Jaejoong lúc đó theo phản xạ tính mở miệng bảo là đủ rồi nhưng sau đó
lại thôi. Đã nhờ rồi thì mình nhờ cho trót luôn, để sau này đỡ cực đi
hai ba lần. Lý do này cũng hợp lý chứ bộ. <br />
<br />
<br />
"Mình ghé qua tiệm tạp hóa cuối chợ để anh mua ít bột, đường với đậu xanh luôn nhé?"<br />
<br />
<br />
"Nấu gì nữa?" <br />
<br />
<br />
"Chè đậu xanh ấy mà. Tính chiều nay nấu cho cả nhà ăn." Jaejoong đáp
nhưng không thấy Báo Đen phản ứng lại. "Em với Thư ở lại ăn luôn nhé,
chịu không?"<br />
<br />
<br />
"Ừm…" Cậu nhóc đáp ngắn gọn, bỗng nhiên chân đạp nhanh hơn một chút. <br />
<br />
<br />
Nhìn thấy tâm trạng của Báo Đen tốt hẳn lên như vậy, anh chợt mỉm cười. Xem ra có người hảo ngọt. Thật là không ngờ trước.<br />
<br />
Mùng Bảy thì vẫn còn là mùng. Mà thật ra thì ăn hết "mùng", mọi người
cũng sẽ cố gắng chế ra thêm "mền", "chiếu", "gối" khác để mà kéo dài
những ngày nghỉ ngơi của mình. Đó là lý do vì sao mà mấy tiệm tạp hóa
cuối chợ vẫn chưa có cái nào mở cửa. Jaejoong cùng Báo Đen đi một lèo,
cuối cùng vẫn ngẩn ngơ tay trắng. Mỗi lần anh nghĩ là thôi, chắc hôm nay
không có duyên nấu chè thì lại thấy vẻ mặt của cậu nhóc xịu xuống. <br />
<br />
Như vậy thì sức mấy mà Jaejoong có thể không nấu chè, thế là đành cố
gắng đi thêm vài chỗ. Một hồi lại ngược ra tới đầu chợ, tìm được một
tiệm vừa mới dọn hàng. Jaejoong sà xuống xe, nhanh chóng vào hỏi mua
nguyên vật liệu rồi tìm cách chuồn cho lẹ.<br />
<br />
Nói thật là vì Báo Đen nên anh mới cắn răng mà liều lĩnh ra tới tận chỗ
này. Còn không thì dù trời có sập anh cũng chẳng bao giờ muốn lảng vảng
lại đây. <br />
<br />
<br />
"Mình mau về đi!" Jaejoong nói khi ôm đống đồ trong tay, chân vội đẩy chiếc xe về phía trước.<br />
<br />
<br />
"Có cần xách phụ không?" Báo Đen hỏi. <br />
<br />
<br />
Nói thật là anh rất cảm kích khi được cậu nhóc quan tâm, nhưng thật sự
là cả hai cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. "Được rồi. Cứ đi đi, anh
cầm được mà!" <br />
<br />
<br />
"Không được! Rớt hết bây giờ. Lúc đầu nói mua đâu có nhiều dữ vậy!" Báo
Đen vẫn chưa chịu nhích chân. Thật là làm Jaejoong sốt hết cả ruột. Lúc
đầu đúng là không có tính mua nhiều thật, nhưng lúc vào mua thì lại thấy
tiệm này vừa về toàn mấy mặt hàng mới nên mới quá tay. <br />
<br />
<br />
"Ầy, em cứ đạp đi, anh lo được!" <br />
<br />
<br />
"Đưa bao bột lên đây! Ốm nhách như chú mà cầm cái gì!" Báo Đen lên giọng
nạt một cái. Jaejoong thấy hết cả hồn. Lại còn gọi là "chú" nữa. <br />
<br />
<br />
"Nhưng_"<br />
<br />
<br />
"Lằng nhằng! Đưa mấy bao đồ lên đây!" Thế là anh đành phải tiu nghỉu nghe lời, lần lượt đưa hết mấy bọc đồ cho Báo Đen.<br />
<br />
<br />
Cậu nhóc chẳng để anh nói gì, những đồ nhẹ thì treo vào hai bên tay lái.
Sau đó xin thêm tiệm tạp hóa một cái bọc rồi vừa xé vừa kéo nó dãn ra
thành một sợi dây, cột bao bột vào thanh ngang của xe. Từng động tác đều
rất nhuần nhuyễn dứt khoát chứ không lóng nga lóng ngóng như anh. <br />
<br />
Trong phút chốc Jaejoong thấy mặt mình nóng bừng lên. Hai mươi tám tuổi rồi, lần đầu tiên được đối xử như thế này. <br />
<br />
Giống y như lần trước giúp anh kéo xe bánh, Báo Đen cứ vào làm là làm,
không hề để anh có cơ hội từ chối. Nhìn sao cũng thấy đây là một cậu
nhóc rất chu đáo, rất biết quan tâm người khác. Thậm chí còn tháo vát
nữa. <br />
<br />
Không biết đến mặt này của cậu thì thôi, biết rồi thì càng làm cho Jaejoong thêm muôn phần cảm mến. <br />
<br />
<br />
"Cảm ơn em…" Anh lí nhí nói khi Báo Đen đã sắp xếp xong mọi thứ. Lúc đầu
chỉ tính đi mua trái thơm thôi, giờ thành chở cả đống đồ lỉnh kỉnh.
Chắc chắn là sẽ nặng lắm đây. "Hay để anh chở cho. Em xuống_"<br />
<br />
<br />
"Không! Chú yên một chút có được không?" Báo Đen nhăn mặt quay ra dòm
anh. Đôi mắt nâu một mí ghim anh xuống lại vị trí của mình. "Lôi thôi y
như mẹ tôi vậy!"<br />
<br />
<br />
Giờ thì Jaejoong không còn là "chú" nữa. Cậu nhóc này thật là quá đáng
mà. Anh tính mở miệng phân bua nhưng Báo Đen đã không thèm nghe nữa, cậu
ta quay lên và bắt đầu đạp xe. <br />
<br />
Thế là trong lòng Jaejoong vừa mắng thầm nhóc con này hỗn láo, không
phân vai vế, không phân giới tính, dám nói anh giống mẹ của cậu ta, vừa
cảm thấy có chút ngọt ngào. Ngồi ở yên sau, anh im lặng ngắm nhìn lưng
áo lấm tấm mồ hôi của cậu di chuyển đều theo nhịp bánh xe lăn. <br />
<br />
Lúc này mùa xuân mới thật là đẹp đẽ trong mắt của Jaejoong, thậm chí cả
mấy chuyện khó nghĩ, âu sầu mấy ngày qua đột nhiên bay biến. Mấy câu
phán trời ơi của ông thầy, mối tình xưa cũ chết tiệt, bạn bè đều đã có
nơi chốn, chuyện đám cưới của chị Sáu, không được lôi kéo học sinh của
em trai mình. Tất cả đều đã biến mất biệt rồi. <br />
<br />
Ở mấy đoạn đường có ổ gà, xe bị vấp vào. Jaejoong ngã chúi về phía trước
mấy lần. Vì bản thân anh ngại nên cũng không dám bám vào người của Báo
Đen, thế là chỉ còn cách chịu trận, cố gắng vịn vào yên để không té lộn
cổ ra ngoài. <br />
<br />
Kết quả được nửa đường, Báo Đen phải ngừng lại. Cậu nhóc một lần nữa
dùng vẻ mặt rất bực bội dòm anh, sau đó chưa để Jaejoong kịp phân bua gì
đã trừng mắt. <br />
<br />
<br />
"Chú bám vào một cái đi!" <br />
<br />
<br />
"Không sao, được_" <br />
<br />
<br />
"Bám vào!" <br />
<br />
<br />
Không hiểu Jaejoong làm người lớn kiểu gì mà toàn để con nít nó nạt nộ.
Đã vậy còn bị đối xử như con gái nữa. Nhưng rõ ràng là không thể cãi lại
Báo Đen rồi. Thế là anh lại tiếp tục nghe lời, nắm lấy một phần áo của
cậu nhóc. <br />
<br />
Cả hai người lạng quạng ngoài chợ mà mất cả buổi, lúc anh về nhà thì đã
thấy rất đông người đang đứng chờ mua bánh. Một mình Thư loay hoay vừa
bán vừa thối tiền. Lúc nãy lo chìm trong thế giới riêng mà anh quên béng
mất mình còn một cửa tiệm với nhân viên mới ở nhà. <br />
<br />
Thế là ngay lập tức Jaejoong lấy lại phong độ của một người lớn đích thực, xắn tay áo bắt đầu làm việc. <br />
<br />
Còn Báo Đen cũng rất ngoan, tự động dắt xe vào nhà sau đó tháo đồ xuống.
Qua chuyến đi ngắn ngủi vừa rồi, tự nhiên anh cũng có thêm rất nhiều
động lực. Cứ bận tay quá là lại quay sang nhờ Báo Đen lấy cái này, làm
cái kia. Cậu nhóc cũng không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng nghe theo. <br />
<br />
Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, mọi người lại càng kéo đi tụ tập,
ăn uống dữ dội. Kết quả tiệm bánh khai trương sớm của Jaejoong lại buôn
may bán đắt. Mới hai bữa trước còn vắng khách, hôm nay lại nhộn nhịp vô
cùng. <br />
<br />
Vào buổi chiều, chị Bảy, Changmin và em dâu cũng xuống phụ. Cả gia đình
bận rộn đến chập tối mới chuẩn bị dọn dẹp. Số bánh làm cho hôm nay gần
như bán hết sạch. Khỏi nói cũng biết Jaejoong vui cỡ nào. <br />
<br />
Anh quyết định là sẽ nấu một bữa ngon đãi cả nhà, rồi còn làm chè tráng
miệng nữa. Đáng ra năm giờ đã hết giờ làm việc của Thư rồi nhưng anh giữ
cô bé lại đến tận sáu giờ hơn. Thế là Jaejoong bảo cả Thư và Báo Đen ở
lại ăn cơm tối với cả nhà. Hai đứa gọi điện về xin phép gia đình, nếu
không được cứ để anh nói chuyện với phụ huynh. <br />
<br />
Mọi chuyện suôn sẻ hơn anh nghĩ, Thư gọi điện rồi đưa cho Jaejoong nói
chuyện với mẹ mình. Cuối cùng dàn xếp ổn thỏa, hai đứa đều được ở lại. <br />
<br />
Chị Tư bên anh có nhắn tin, bảo không thể đưa cháu qua chơi như dự định
được. Cả lũ đòi đi xem đèn Nô-en, anh chị cũng đành phải chiều theo. Vậy
là bánh trái của Jaejoong bị thất sủng rồi. <br />
<br />
Nhưng không có cháu thì còn bên Thư với Báo Đen, vẫn tất bật chuẩn bị
như thường. Jaejoong vào bếp lôi hũ dưa muối ra để nấu canh với thịt bò.
Đồng thời nấu luôn nồi chè. Báo Đen phụ Changmin kéo mấy kệ bánh bên
ngoài vào trong và đóng cửa. Còn Thư thì cùng chị Bảy thái rau. <br />
<br />
Riêng chị Sáu, Jaejoong chẳng biết chị đã đi đâu. Hồi sáng thấy chị như
vậy, anh cũng lo. Nhưng cả hai người, ai cũng lớn cả rồi, những vấn đề
cá nhân thì tự bản thân mình tìm cách giải quyết vẫn là hay nhất,
Jaejoong chen vào lại thành ra lôi thôi.<br />
<br />
Bữa tối diễn ra nhộn nhịp hẳn. Tuy rằng lúc đầu phải ngồi ăn với thầy
chủ nhiệm, Thư cảm thấy hơi ngại. Nhưng sau đó thì không còn quan tâm
nhiều nữa vì bị cuốn vào cuộc nói chuyện với em dâu và chị Bảy. Changmin
chỉ có thể đánh mắt về phía anh, không thèm che dấu sự đau khổ vì phía
phụ nữ nói không ngừng. <br />
<br />
Báo Đen ngược lại chỉ chăm chú ăn, không thèm mở miệng ừ hử gì. Đến lúc dọn bàn, bê tô chè ra mới thấy mắt cậu nhóc sáng lên. <br />
<br />
<br />
"Ôi, trúng món tủ rồi!" Thư kêu lên ngay, sau đó không chần chừ múc một
chén đầy ụ đưa về phía Báo Đen. "Món ruột của chàng ấy!" <br />
<br />
<br />
Changmin nhướng mày, cười cười. "Thích đồ ngọt à?" <br />
<br />
<br />
"Sao thầy cười?" Báo Đen đáp lại cộc lốc nhưng tay thì đã ôm khư khư chén chè. <br />
<br />
<br />
"Nghe bảo những người thích đồ ngọt thường là những người nhiều tình
cảm." Changmin nói như vậy nhưng mặt của cậu học trò liền xám xịt lại.
Xem ra là không thích thú gì với lời khen vừa rồi cả. <br />
<br />
<br />
Đúng là tính cách của mấy cậu nhóc mới lớn, thật khiến Jaejoong cảm mến
vô cùng. Chẳng phải như vậy rất dễ thương sao, cứ như con nhím đụng đến
là xù lông lên. Khổ nỗi, ai mà có tính cách này, để người khác phát hiện
ra rồi là họ còn bị chọc bạo hơn nữa. <br />
<br />
Nhưng Changmin danh nghĩa vẫn là thầy nên không đùa dai, chỉ tủm tỉm
cười. Ấy vậy mà Báo Đen càng dằn dỗi hơn, cắm cúi ăn chè chẳng thèm chú ý
ai. Cho đến lúc ra về vẫn cứ giữ nguyên vẻ lầm lì.<br />
<br />
<br />
"Thằng nhóc ấy có vẻ khó chiều nhỉ?" Chị Bảy nói nhỏ vào tai Jaejoong
khi từ nhà bếp đi lên, chuẩn bị mở cửa cho hai đứa nhỏ về. <br />
<br />
<br />
"Nhìn vậy chứ cũng tháo vát ấy chị. Hồi sáng chở em đi ra chợ vòng vòng
cả gần một tiếng, không than thở gì còn tự động giúp dỡ đồ nữa." Anh dĩ
nhiên là mở miệng bênh ngay. Báo Đen thật ra là một cậu bé ngoan mà, dù
rằng ăn nói không được lễ phép lắm nhưng vẫn giúp anh hoài đó thôi. <br />
<br />
<br />
Chị Bảy chỉ cười đáp lại rồi lên lầu. Jaejoong thì ra tiễn Báo Đen với Thư về nhà. <br />
<br />
Thời gian trôi sao mà nhanh quá, thoắt cái thôi Tết đã sắp hết rồi. Thế
là tiếp tục một năm làm việc quần quật, lo cái này, quản cái kia, mong
mỏi một mùa xuân mới. Nếu như có thể, mùa xuân này đừng qua thì hay quá.
Nhưng những giờ khắc tươi đẹp tới rất vội vàng, ra đi cũng chẳng thể
níu kéo. <br />
<br />
Trong luồng ánh sáng chiếu từ những cột đèn đường và từ nhà dân, hai đứa
trẻ ngồi trên chiếc xe đạp lặng lẽ rời khỏi xóm nhỏ. Tâm trạng lúc đó
của Jaejoong ngay lập tức bị tàn phá, cảm giác vui vẻ ban ngày cũng bị
cơn lũ tiếc nuối ồ ạt kéo đến cuốn trôi đi hết. <br />
<br />
Không phải anh không biết mười ngày xuân này chẳng là gì. Chỉ mười ngày,
sẽ hết ngay trong một cái chớp mắt. Khi ta cảm thấy hạnh phúc nhất,
toàn vẹn nhất, cũng là khi ta bắt đầu lo sợ mọi thứ mất đi. Tết chính là
như vậy, vừa đắm chìm trong sự phồn hoa, náo nhiệt, vừa cảm thấy tiếc
thay khi mà tất cả sắp sửa kết thúc rồi. <br />
<br />
Jaejoong dõi theo từng nhịp bánh xe lăn trên mặt đường, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa. <br />
<br />
<br />
<div align="center">
.<br />
.<br />
.</div>
<br />
<br />
Buổi sáng mùng Tám thức dậy, Jaejoong cố gắng không nghĩ đến chuyện ngày
hôm qua nữa. Bản thân luôn miệng nói không hy vọng, vậy mà lòng rõ ràng
cứ mong ngược lại. <br />
<br />
Junsu gọi điện thoại cho anh vào khoảng mười giờ, giọng điệu rõ ràng vẫn chưa tha thứ vụ hôm trước bị anh đuổi ngang. <br />
<br />
<br />
"Bảo mấy bữa nữa gọi tao mà mày im luôn, có gọi giếc gì đâu. Hay quá ha, bạn mày mà mày làm vậy đó!" <br />
<br />
<br />
"Tao thật sự là bận mà. Mấy hôm nay khai trương tiệm bánh, mày biết đầu
năm nó đông khách rồi." Jaejoong cố gắng chống chế. Thật ra cũng không
hẳn là anh quên, mà là tự nhiên nghĩ đến chuyện Yoochun là học trò của
em trai mình, là bạn của Báo Đen thì lại thấy kì quái vô cùng. Lỡ đâu
chuyện nó đổ bể ra thì đúng là… Thật chẳng muốn nghĩ luôn. <br />
<br />
<br />
"Vậy nói thật cho tao, bữa đó vụ gì? Chưa kể lúc mày nhìn thấy Yoochun
mặt như kiểu mày sắp lăn đùng ra chết tới nơi!" À ha, vậy ra là Junsu
cũng có để ý, đã vậy anh cũng không cần phải giấu giếm nữa. "Yoochun là
học trò của Changmin đấy. Bữa trước còn qua nhà tao chơi nữa!" <br />
<br />
<br />
"Hả???" Junsu rống ầm lên. May mắn Jaejoong đã kịp đưa điện thoại ra xa, biết rõ thằng bạn to mồm. "Mày giỡn hả? Gì kì vậy??" <br />
<br />
<br />
"Kì cái gì mà kì! Yoochun là học sinh cấp ba thì phải có thầy, có cô chứ. Mày muốn sao nữa?" <br />
<br />
<br />
"Mày ghẹo tao phải không?! Làm gì trùng hợp vậy được. Là mày ghẹo tao!"<br />
<br />
<br />
"Ghẹo cái gì, bao nhiêu tuổi rồi mà chọc với ghẹo. Mày cứ hỏi người yêu mày thì biết!" <br />
<br />
<br />
Junsu lại hét lên một tiếng. Giọng nó cứ chói như cá heo ấy. "Em trai
mày mà biết là tao đi tù như chơi. Yoochun đến tháng sáu này mới mười
tám tuổi!" Junsu phọt ra ngay điều đầu tiên trong đầu. Bộ giờ mới nghĩ
đến chuyện này sao, đáng ra ngay lúc gạ gẫm con nhà người ta là phải
biết rồi chứ. <br />
<br />
<br />
"Mày về nói chuyện với Yoochun của mày đi. Sau này qua lại cẩn thận, thật ra thì sớm muộn gì em tao cũng biết thôi!" <br />
<br />
<br />
"Không! Tao sẽ ôm cái bí mật này xuống mồ luôn. Tạm thời tao sẽ không
qua nhà mày, đừng tìm tao!" Junsu kiên quyết nói, nhanh đến độ làm
Jaejoong cảm thấy bức xúc khi thằng bạn chẳng nể nang gì tình bạn thâm
giao của hai đứa mà cho anh de ngay lập tức. Dù ít nhất cũng đánh lạc
hướng được Junsu khỏi vụ anh mờ ám đuổi biệt nó đi hôm trước. <br />
<br />
<br />
"Tùy mày thôi, tự lo liệu. Nhưng nói cho mà biết, tình nhân thì còn rầy
đây mai đó, mới cũ đổi thay chứ bạn bè là nguyên xi qua năm tháng
nghen!"<br />
<br />
<br />
"Biết rồi. Tao đâu có phải loại người si tình đến mức tại đám cưới người
yêu cũ uống say khước rồi nhảy lên sân khấu vừa khóc vừa hát nhạc Ngọc
Sơn đâu!" Junsu phá ra cười ngay sau đó. Thằng này dám lôi chuyện xấu hổ
dại dột khi xưa của anh ra, thật không thể tha thứ được. <br />
<br />
<br />
"Mày còn dám nhắc. Bữa đó bảo mày đi với tao. Mày lại đi qua bàn khác "nói chuyện" với mấy anh đội bóng đá!!" <br />
<br />
<br />
"Thể hình đẹp lắm đó!" Junsu kêu lên đầy oan ức. "Mày thất tình nên có biết gì đâu!" <br />
<br />
<br />
"Dẹp mày đi, tao cúp máy! Đến giờ bán hàng rồi!" <br />
<br />
<br />
"Hả? Khoan, tao có chuyện chưa hỏi mà. Vụ hôm đó mày nói tụi tao về_"<br />
<br />
<br />
"Thôi có khách rồi. Vậy ha!"<br />
<br />
<br />
Jaejoong nhanh chóng gác máy. Anh không thể chia sẻ chuyện của mình ngay
bây giờ được. Mười ngày. Anh sẽ chỉ có mười ngày xuân này trong hồi ức
mà thôi. Vậy thì hãy để nó là kỉ niệm của riêng mình anh. Không ai biết,
không ai hay, vậy thì cũng sẽ chẳng ai thấy tiếc nuối giùm, cũng chẳng
ai trách móc. <br />
<br />
Mang nó trong lòng, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.<br />
<br />
<br />
Buổi sáng, cánh mai rụng đầy trước sân nhà anh, cùng những tàn cây,
những lá cây phủ lên mặt đất mấy khoảng màu đằm thắm vô cùng. Jaejoong
mở cửa nhà, xoay người tập vài động tác thể dục cơ bản rồi bắt đầu dọn
tiệm. <br />
<br />
Phía bên ngoài hiên vọng đến tiếng người rì rầm, anh xách chổi ra quét
lá luôn tiện nhìn xem ai sáng sớm lại tụ tập trước cửa nhà người khác.
Nhưng đó không phải ai xa lạ, là chị Sáu của anh. Người còn lại chính là
anh Ngô. <br />
<br />
Jaejoong theo phản xạ rụt người lại ngay, đứng nép vào bên trong cửa.
Hai người hình như đang tranh luận, khuôn mặt ai cũng rất nghiêm trọng,
mắt chị Sáu còn ngân ngấn nước. Nói thật là nếu ông Ngô này dám làm chị
anh đau khổ nữa, anh sẽ ra bụp cho một trận.<br />
<br />
Nhưng xem ra là không cần đến Jaejoong ra tay, tranh cãi kịch liệt một
hồi, anh Ngô ôm chầm lấy chị Sáu, cho dù chị vùng vẫy, cự tuyệt thế nào
cũng không buông ra. Cuối cùng thì hai người ôm nhau một lúc lâu dưới
hàng mai đang nở hoa. Cảnh tượng thật sự rất đẹp đẽ, chị Sáu úp mặt lên
vai người yêu, trong vòng tay của anh bật khóc. <br />
<br />
Xem ra mọi chuyện đã ổn rồi. Cuối năm nay sẽ lại có đám cưới. <br />
<br />
Jaejoong mỉm cười, quay lại một lần nữa thì đã không còn nhìn thấy ai.
Lúc đó anh mới phát hiện ra hai bóng người đang nắm tay nhau, từ từ đi
bộ ra phía đầu ngõ. Mấy cặp tình nhân dạo này chuộng đi bộ nhỉ. <br />
<br />
Bắt đầu buổi sáng như vậy không phải là tệ, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày
tuyệt vời. Tinh thần của Jaejoong sảng khoái hẳn, hăng hái đẩy xe bánh
ra ngoài. Bên trong bếp, lò nướng cũng đã được bật nóng. Hôm nay Thư qua
sớm để phụ, tầm mười một giờ rưỡi. Anh không có gì để lo lắng nữa.<br />
<br />
<br />
"Em đúng là vẫn không thay đổi nhỉ?" <br />
<br />
<br />
Cho đến tận giây phút đó, Jaejoong vẫn đã nghĩ ngày hôm nay sẽ rất tuyệt vời. <br />
<br />
<br />
<span style="color: #ff6666;"><div align="center">
<b>---o0TBC0o---</b></div>
</span>
</div>
yuleehttp://www.blogger.com/profile/02839689620573270818noreply@blogger.com2