Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 11]





Bao đêm tôi đã một mình nhớ em,
đêm nay tôi lại một mình…

[Một mình – Thanh Tùng]


Không em tôi mới biết một mình.

Cuộc sống của tôi từ sau khi em đi là một chuỗi những đấu tranh dằn dặt. Tôi không chấp nhận sự thật rằng chúng tôi xa nhau. Tôi gặp em từ cái thời niên thiếu. Yêu em từ ánh nhìn đầu tiên. Tất cả mọi thứ như sợi dây ràng buột, nhỏ mà mãnh liệt, kéo cuộc đời tôi với em lại. Tôi xa em, giống như sự tréo ngoe của tạo hóa vậy.

Mặc cho mẹ tôi khuyên ngăn, tôi vẫn là thằng bất hiếu, chăm chăm mà yêu em. Tôi không dám nói mẹ hiểu cho, chỉ yên lặng chịu đòn.

Tôi sống khép kín hơn từ ngày em đi. Tính cách cũng điềm đạm đi rất nhiều. Có người nói đó là sự trưởng thành. Cũng vì vậy mà trong lòng tôi càng rõ ràng hơn về ý niệm tình cảm của bản thân.

Sáu năm – đó không hề là một cái chớp mắt. So với cái tuổi hai mươi, sáu năm là cả một khoảng dài đằng đẵng. Đã yêu em như thế, đến cái mạng vứt đi còn được, rời xa em chẳng qua cũng như một thử thách mà thôi. Tôi chưa bao giờ cho rằng, đó là biệt ly suốt đời.

Giống như sông về cội, suối về nguồn, em đi đâu cũng là đang trôi về tôi, đang chảy về tôi.

Ngày tháng không có em, tôi học tập, làm việc. Người như gắn ác quy điện, quần quật sáng tối. Bên ngoài tôi thường không nói gì, nhưng bên trong, tôi luôn suy nghĩ cách đi tìm em, gặp được em. Tôi phải chứng minh cho ba mẹ thấy, tình cảm này không phải một sớm một chiều. Thật sự, với tôi, không thể là ai khác ngoài em được.

Tình yêu cao thượng hay không, trước tiên hãy đủ khả năng để yêu nhau đã. Nhìn lại cuộc đời thảm hại của mình, tôi vẫn chỉ là thằng sinh viên không nghề nghiệp ổn định, vật vã trong trường đại học như bao đứa sinh viên khác. Bây giờ có muốn bỏ trốn cùng em, cũng là chuyện không tưởng. Tôi không muốn phải sống mãi trong cái nghèo lay lắt, vật vờ như lũ sinh vật nhỏ trong góc tối.

Thế là tôi nghĩ đến dự định cho tương lai, những dự định xa nhất mà tôi từng lập ra. Và chắc chắn, tôi phải đoạt được. Để có được em, tôi bắt đầu biết xây dựng cuộc đời của mình.

Yoochun, Changmin và Junsu cũng bị cắt hết liên lạc với em. Cả ba ngơ ngác khi biết việc em chuyển đi. Ba mẹ tôi lẫn ba mẹ em sau khi phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi đều nhốt mình trong nhà, còn tôi thì quá mệt mỏi để nói rõ đầu đuôi. Kết quả, sau hôm tôi bị một trận đòn thừa sống thiếu chết, Yoochun va hai đứa em vẫn chẳng biết gì. Đến bây giờ, khi em đi rồi thì sự việc mới vỡ lỡ như nước tràn qua khỏi bờ đê, Yoochun chửi đổng lên, miệng không ngừng đay đi nghiến lại rằng nó đã dặn tôi biết bao lần rồi. Changmin thì liên tục hỏi xem kết quả em đã đi đâu. Junsu là tệ nhất, nó phát hoảng khi biết hai thằng anh trai yêu nhau rồi sau đó chuyển qua khóc lóc, nói rằng vậy suốt đời sẽ không gặp được em nữa.

Tôi chỉ thở dài, nói câu, không sao đâu. Dù em đi đâu chắc chắn cũng phải về với tôi. Changmin với Junsu nghe xong im thóc, còn Yoochun thì nhìn tôi, ánh mắt nguầy ngụa những sâu xa.

Ba tháng đầu xa em, tôi sụt tám ký. Chẳng biết vì sao lại như vậy trong khi tôi luôn ăn uống điều độ, tập thể thao thường xuyên. Bạn bè nói tôi dạo đó hầu như không cười. hiếm lắm mới thấy nhếch môi. Khuôn mặt có cái gì đó làm người ta ngại hỏi, cũng sợ phải nghe câu trả lời.

Yoochun thường hỏi xem tôi có cảm thấy ổn không, nhưng thật ra thì tôi luôn ổn. Tôi không thể lăn ra chết vì vắng em một hai bữa được. Cuộc sống vẫn tiếp tục.

Bạn bè em rất hoang mang. Tự nhiên mất liên lạc, cả đám kéo đến phòng trọ của tôi hỏi. Biết tin em dọn nhà, ai cũng tiu nghỉu, có những đứa lanh, nhớ ra chuyện tôi với em. Thế là im lặng liếc nhìn tôi đầy trách móc.

Xa em tôi không khóc. Cảm giác chới với như hồi chuyển đi ở xa cũng không có. Lần này là em đi, tôi phải ở lại. Dù là đi hay ở, cảm giác bóp nghẹt đau đớn vẫn là như nhau.

Những đêm nằm ngủ một mình, tôi thường trằn trọc rất lâu. Mắt cứ mở to nhìn lên trần nhà, tai lắng nghe tiếng động ngoài cửa sổ. Có ngày gió, cánh cửa sổ kêu lạch cạch, vọng lên tiếng mèo rên siết gọi bạn tình. Có hôm lại mưa, lạo xạo trên mái tôn, hoang vu như lạc vào nơi không người. Khi đó mới thấy nhớ em tưởng chết đi được.

Em lúc ngủ thường có tật bu lấy tôi như con lười ôm cành cây, chân gác qua người, tay ôm ngang ngực. Càng cố tháo ra, càng rúc người lủi vào lòng tôi. Tự nhiên thấy thương em. Suối đời này không ở cạnh em thì phải làm gì đây?

Thời gian giống như nước trong cái bình, đổ đầy rồi trút ra, rồi lại đổ đầy, rồi lại trút ra. Hôm nay vừa đi qua, hôm nay khác lại đến. Tôi bắt đầu sống như một người tự lập thật sự. Thực hiện các dự án của bản thân mình, mãi miết suy tính về tương lai.

Cứ mỗi dịp cuối tuần, tôi lại ra ngoài, đi vòng quanh khắp nơi, ngược xuôi không địa điểm. Tôi giống như con gió đu theo bầu trời, ngơ ngác tìm kiếm em trong thiên thai. Vắng em tôi không chết, nhưng đó cũng không phải là sống, chỉ giống như đang tồn tại có chủ đích. Chờ đợi ngày em đến cứu thoát.

Tôi học cách nấu ăn. Mỗi ngày phải nếm đi nếm lại mấy món dở ẹc mình nấu, tôi cảm thấy hóa ra trước đây mình vẫn chưa biết cái đau thật sự là gì. Nấu cái gì, ăn cái gì, trong lòng tôi cũng ngọ nguậy biết bao câu hỏi về em. Em đang làm gì, đang sống ở đâu, có đang nghĩ về tôi không?

Tôi không trách ba mẹ tôi, cũng không trách ba mẹ em. Tôi không trách ai hết nhưng cũng không dám tự mãn bản thân. Dẫu việc làm của họ là tàn nhẫn với tôi và em, nhưng tôi biết, họ làm vậy vì họ yêu thương chúng tôi. Cũng giống như tôi bây giờ, không từ bỏ, vì tôi yêu em.

Ba mẹ tôi có ý đổ lỗi cho vẻ ngoài của em. Có lẽ họ cho rằng, tôi bị sự xinh đẹp ở em làm lóa mắt, nhất thời mê muội không biết lối về. Ba mẹ tôi nói đúng, cái đẹp, họa đứa điên mới không mê. Tôi dại vì cái đẹp, nghe còn có lý hơn đâm đầu vào những thứ xấu xí. Dù có nói như thế nào, cũng không đập chết được cái sự thật rằng, tôi sinh ra đã thuộc về em rồi.

Năm thứ ba đại học đến theo tuần hoàn của bốn mùa. Tôi sống xa cách với những người xung quanh mình, suốt ngày học. Không tụ tập bạn bè, thích đi lang thang một mình, thỉnh thoảng có nhậu nhẹt chút đỉnh với Yoochun và hai đứa em. Chếch choáng như bập bênh chơi ngày con trẻ, lên lên rồi xuống xuống, chắc chỉ đến vậy thôi.

Có rất nhiều cô gái thích tôi, nhưng tôi như cục đá, chẳng chút rung động gì. Trong đó, chỉ có đặc biệt một người làm tôi lưu chút ấn tượng. Cô ta là bạn thân của em, dạng vậy. Một cô gái tốt.

Lúc đầu, cô ta biết đến tôi là vì muốn tìm cách liên lạc với em. Tôi ngỡ rằng cô thích em, nào đâu không phải, cô ta biết em yêu người khác. Sau đó một thời gian, cô ta liên lạc lại, nói là có chút tin tức về em. Thế là từ người đi hỏi, cô ta trở thành người cung cấp thông tin cho tôi.

Bạn của cô ở một vùng rất xa thành phố, nói có lần gặp em đạp xe ngang qua khu đó. Tôi không hiểu vì sao cô lại chia sẻ cho tôi thông tin đó, cô nói tại vì cô muốn. Vì có vẻ như, hơn ai hết, tôi là người muốn biết về em nhất.

Từ đó, tôi và cô ta trở thành bạn. Sau này, tôi phát hiện ra gia cảnh cô rất khá nhưng lại không ngại kết bạn với tôi. Nói chuyện cũng rất sòng phẳng rõ ràng. Khi cần thì không chần chừ ra tay nghĩa hiệp. Ngoại hình lại không tệ tí nào, có thể nói là xinh đẹp, quyến rũ.

Một lần bên tôi có bài thuyết trình liên quan đến khoa cô học, liền nhờ tới sự giúp đỡ. Kết quả mẹ tôi nhìn thấy hai người ngồi nói chuyện trong quán cà phê. Bà tỏ ra hoan hỉ vô cùng, không ngừng tìm cách hỏi han rồi bắt tôi mời cô về nhà.

Tôi giải thích rằng đó không phải bạn gái tôi nhưng bà không nghe. Sự hiểu lầm với tôi, nhưng với bà là ánh sáng của ngày mới, níu kéo hy vọng.

Sự khó chịu trong tôi càng ngày nở to ra. Tôi không nói mẹ tôi không phải người đồng tính, vì sợ rằng mọi tội lỗi rồi sẽ trút lên em. Rằng vì em, tôi mới ra nông nỗi này. Nếu để gia đình tôi nghĩ nguyên bản tôi đã là một thằng không thích đàn bà, có thể sẽ tránh được rắc rối cho em.

Nhưng giờ thì tôi đang tự làm khó mình. Mẹ tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội này. Cách tốt nhất, chính là nói thẳng với cô ta. Tôi nghĩ là làm, nhanh chóng hẹn cô ra nói chuyện. Mọi chuyện diễn ra dễ dàng hơn là tôi mong đợi. Cô ta nói thật ra từ lúc cô đến tìm tôi hỏi về em, cô đã biết điều gì không ổn rồi. Cô hay nghe em kể về tôi với mọi người, không sao hiểu nỗi tôi đặc biệt như thế nào, khiến em phải luôn miệng khen như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô nói cô đã thông suốt. Thật ra, cô rất thích tôi, nhưng cô biết chỗ đứng của mình. Cô chọn bảo vệ nó cho sự lâu dài, không muốn xen vào những thứ không phải là của mình. Tôi thật sự bị sự dịu dàng đó làm xúc động, nói rằng thật tốt vì em có bạn như cô.

Hôm đó, cô ta giúp tôi vào nói chuyện rõ ràng với mẹ. Lúc ra về, cô còn ngoảnh người dặn tôi, có sức yêu thì phải có sức chịu. Sự lựa chọn của tôi, làm đau rất nhiều người, vì vậy hãy sống sao cho đáng với từng ấy nỗi đau người khác đã bỏ ra.

Tôi gật đầu. Lúc đó trong lòng bỗng nhiên như ngày nắng gắt, lên cao giữa đỉnh đầu, khô hạn bờ cỏ. Nước chảy đi đâu rồi chả biết.


Một mình khổ lắm. Không phải không có ai chung quanh mình mà là đơn côi chiếc bóng. Không cặp không đôi. Changmin và em gái tôi chính thức qua lại, xem như tương lai không tránh được. Tôi chỉ đơn giản nói yêu đương cho đàng hoàng, đừng có kiểu cà chớn, làm khổ nhau là được.

Em tôi sa sầm mặt, giở thói hung hăng, đánh vào tay tôi. Thằng Changmin thì hỗn láo nở nụ cười khẩy nói nó với em gái tôi rất trong sáng, yêu kiểu giống tôi thì mới phải sợ kết thúc ở bệnh viện phụ sản. Tôi không nói gì, giả vờ ho ho, nói nó mà làm em gái tôi khổ, tôi sẽ băm nát nó ra.

Changmin cười sau đó bỗng nhiên nhìn tôi im lặng. Cuối cùng, lúc nắm tay em gái tôi đi ra tới cửa, quay lại hỏi :


“Anh không đi tìm anh Jaejoong thật hả?”


Tôi làm thinh, chỉ đơn giản gật gật, rồi quay đi hướng khác. Tìm em, tôi biết tìm em ở đâu bây giờ?

Trong lòng tôi không biết vướng kẹt cái gì, bỗng không còn lì lợm như trước nữa. Bỗng nhiên biết sợ. Sự hèn nhát đến với tôi đột ngột đến độ tôi không kịp căm ghét nó, nhưng tôi biết, tôi khinh thường nó.

Xa em cả năm rồi. Những ngày tháng đầu tiên, tôi không phục tùng, lì lợm mặc kệ mọi thứ. Bẵng đi một thời gian, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn và cảm thấy mình chần chừ. Sắp hết cái tuổi hai mươi, tôi đã khác quá với tôi ngày còn đôi tám, đôi chín.

Em. Con suối nhỏ của tôi. Đại dương lớn của tôi. Người yêu của tôi. Vợ của tôi. Em có đang chảy không? Có đang về ngọn nguồn nơi tôi chờ đợi không? Tôi chờ đợi mãi cái ngày em về đây, ở bên cạnh tôi. Vậy mà ngày tháng lơ lửng trôi đi, khiến tôi mất đi phương hướng, để thời gian vần vũ đờ đẫn.

Sự chống đối trong tôi âm ỉ, như tàn tích dưới bể sâu. Đặc quánh. Cô đơn.

Thế là Yoochun vào cuộc, nó nói tôi giờ là con thú trong cũi, muốn bức ra mà sợ khiến người nhốt mình đau lòng đến chết. Nó chả là gì trong cái chuyện này, dù nó có làm gì, cũng không thành vấn đề.

Vậy mà tôi chờ đợi như người hững hờ. Lúc Yoochun báo nó đã tìm được nơi ở của em, một cái nơi xa tít mù. Tôi chỉ biết đứng đực ra đó, nhìn chăm chăm vào nó. Có phải tôi đang quên em không? Xa nhau khiến tôi dần nhận ra rằng, tôi không còn yêu em nhiều như tôi tưởng nữa?

Tôi sẽ quên em như quên một món đồ, quên bữa ăn sáng, quên tiết học thêm, quên hôm nay là thứ mấy. Rồi tôi cũng chẳng còn yêu em nữa, chẳng còn cần em nữa. Lúc đó, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cưới một cô vợ đẹp, đẻ cả đống con, sống lì ra với đời.

Suy nghĩ đó làm tôi không ngủ ba ngày. Đáng ra tôi phải đến với em ngay từ khi cô bạn biết được nơi có hình bóng em thoáng qua. Đáng ra tôi phải đến với em ngay bây giờ hoặc từ lâu lắm rồi. Vậy mà tôi dậm chân tại chỗ, tự mình ôm lấy vết thương, rên rỉ như con thú lạc bầy.

Đời khốn nạn là thế, nó khiến tôi cũng trở nên khốn nạn rồi. Mà có khi đời vốn tử tế, nhưng người ta vẫn cứ trở nên khốn nạn.


Đến lúc tôi không ngờ nhất, em trở về.

Em của tôi trở về. Một năm xa cách, em về đây, như giấc mơ.

Tôi gần như bất động khi thấy em xuất hiện ở cánh cửa sau phòng trọ. Em ốm nhách, làn da xanh xao, khuôn mặt như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Nét buồn như con dao gió chém vào khuôn mặt em, khiến nó chi chít là sẹo.

Em nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp của mình, nhẹ nhàng nói.


“Em về rồi!”


Tôi im lặng rồi mở cửa cho em bước vào, không hơn không kém một cử chỉ. Em ngơ ngác nhìn tôi, rồi đôi lông mày trĩu xuống, hình như em hiểu. Hôm đó, tôi nấu đồ ăn cho bữa tối, hỏi chuyện học hành nơi xa của em, kể chuyện của bản thân mình. Hai người như hai người bạn thân lâu ngày gặp lại. Em cười mà như xát muối. Khuôn mặt đầy vẻ uất ức.

Lúc tôi bê chén đi rửa, em đưa tay chạm vào mặt tôi nói, tôi ốm quá. Mắt em đỏ lên, em lại thế, chỉ hay khóc cho người khác. Em dịu dàng. Em hiền lành. Có bao giờ thay đổi đâu. Tôi không nói gì, lặng lẽ làm tiếp công việc của mình, để tay em trượt qua mặt, rớt xuống.

Đêm đó, ngủ chung giường với em mà tôi không chút động đậy, nằm quay lưng lại với em, trong lòng đen ngòm một cục. Đến giữa đêm khuya, tôi vẫn không ngủ, mắt mở thao láo, nhìn vào khoảng tối.


“Yunho, ngủ chưa?” Giọng em nghe nhỏ xíu trong màn đêm, gió bạt mạnh một chút có thể bay đi được.


Tôi không trả lời.


“Em ôm anh một cái nhé?” Câu này đáng ra phải là của tôi.


Không chờ tôi trả lời, em xịch lại gần, vòng tay quanh eo tôi, mặt áp vào lưng, cơ thể chạm vào người tôi.


“Anh nói em đừng quên anh nói thương em, phải không?” Giọng em run lên.


“Em đâu có quên…”


Tiếng em nhỏ xíu mà nghe như thác đổ. Tôi chịu không nổi nữa, nước mắt bắt đầu rơi. Sông trên thế giới này có cạn hết, chắc cũng không đau bằng tôi mất em. Môi bặm lại, thôi thì tôi lại thua nữa rồi. Tôi thua em.

Không thương em, thì tôi còn biết thương yêu ai?

Em cũng khóc. Tôi đau thì em đau. Nước mắt em y như ngày mùa hè năm đó, sau xe đạp tôi, em khóc. Lần này em khóc thật êm đềm, chỉ có tôi là thân thể run run. Tôi cầm tay em đưa lên môi hôn. Nhẹ xoay người, tôi ôm siết em vào lòng. Cơ thể em gầy như cái que, cảm giác bẻ một cái là gãy. Làn da trắng xanh nổi lên trong nền tối.

Tôi hôn em, tay vuốt tóc ở trán em, tay ôm chặt cơ thể ấm nóng vào lòng. Vòng tay em quanh cổ tôi, vai tôi. Những ngón tay bấm xuống lớp áo, người gồng lên như thể sợ tôi vùng một cái là biến đi mất. Ra là em sợ xa tôi lắm, đến độ giờ đã giữ được tôi rồi, thì sống chết ghì lấy.


“Đừng khóc!” Tôi nhỏ nhẹ nói, tay kéo áo qua khỏi đầu em.


“Vợ anh đừng khóc!”


Em nghe thế thì càng khóc dữ hơn. Da trên lưng tôi bị em bấm đến muốn bật máu. Tôi không nói nữa, liên tục hôn em. Tay cởi hết quần áo cả hai.

Đêm đó như lần đầu tiên biết đến cơ thể người khác, tôi và em quấn lấy nhau. Yêu cuồng sống vội, đó là thứ tình cảm dễ đổ vỡ, không bền vững. Nhưng tôi mặc xác. Từ khi yêu em, tôi mặc xác rất nhiều thứ. Kể cả cái thân tôi.


---o0TBC0o---

3 nhận xét:

  1. nghe bài này nhiều rồi
    lúc đó chỉ chăm chăm nghe nhạc
    thấy nó hợp với tai
    nghe cho có nghe thôi
    đến bây giờ mới thấm thía cái một mình của ca từ
    em sẽ comt tiếp ở 4rum
    thanks~~~

    Trả lờiXóa
  2. có lẽ tớ là 1 người yêu bằng lý trí
    nhưng khi đọc fic này thì tất cả cảm xúc của tớ đã bị bạn dẫn dắt, không hề ủy mị hay yếu đuối mà đó là sự mạnh mẽ trong tình yêu
    tự hỏi lúc mình yêu có nghỉ được nhiều như vậy
    và cảm ơn bạn nữa khi chọn ra những bài nhạc rất hợp với từng chap :)

    Trả lờiXóa
  3. @rodofutori: Cảm ơn em ^^ Ss cũng thấy 1 mình rất thấm, thậm chí đã khoc khi nghe nó 1 mình trong đêm. Nhạc sĩ Thanh Tùng thật đã chạm dc lòng ng nghe ; ;

    @ Cảm ơn ấy đã thích soundtrack ^^ Bản thân tớ cũng quá thích những bài ấy mà chọn làm soundtrack ý :">

    Trả lờiXóa