Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 9]



Em đã biết phố đông nhiều ngõ,
đường yêu đương trắc trở.

[Ngại ngùng – Quốc Dũng]


Mười tám tuổi, đúng là biết mùi cuộc đời. Tôi sống nghèo sống khổ quen rồi, lần đầu sung sướng thế này, thấy như mình mới biết trải đời vậy.

Sau lần em khóc lóc ôm lấy tôi, em bắt đầu sống thực hơn với những mong muốn của mình. Sáng hôm sau ra đã nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt to đó. Tôi biết em nhìn, miệng cười muốn xách ngược lên vì hạnh phúc mà vẫn giả vờ bình thản để níu kéo chút phong độ.

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 8]






Một hôm chị thứ của em tới chơi, dẫn theo cả thằng con trai ba tuổi. Tôi thấy con nít thì thích đến híp mắt, ôm rịt lấy thằng nhỏ đùa giỡn. Chị em từ lúc lấy chồng đã chuyển đi rất xa, về quê chồng. Thỉnh thoảng mới về thăm. Chị thương em nhất nhà. Về là phải hỏi xem em trai cưng đâu rồi.

Tối đó chị xuống bếp nấu nướng, làm bữa tiệc cho tụi tôi. Ăn nhậu thì phải vui vẻ, vui vẻ thì phải quá chén, quá chén thì phải say xỉn. Mà khi say xỉn rồi, con người dễ thành con thú.

Cuối buổi tôi đi vệ sinh, vòng ra phía sau thì thấy em đang nằm ngủ trên giường. Mặt phây phây đỏ. Tật em hễ xỉn lên là lại buồn ngủ. Tôi nhìn cho một hồi, cuối cùng để men rượu thắng, trở về sống thật với con người mình.

Chiến tranh lạnh với em gần một tuần, lòng tôi héo quắt lại, buồn rã rượi. Chỉ vì vở kịch ngu ngốc của lớp, mối quan hệ vốn đã chắp vá của tôi với em càng thêm rách nát tả tơi.

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 7]



Biết có bạn bè em tới chơi, tôi tự nhiên thấy mình nên nhìn gọn gàng một chút. Buổi chiều tôi xin anh chủ nghỉ sớm, về nhà tắm rửa.

Lúc xối mấy gáo nước đầu tiên thì nghe tiếng ồn ào, ra em về rồi. Bạn bè em đông lắm. Tiếng chân nện xuống sàn nhà nặng chịch, vồn vã. Tôi với tay lấy chai xà bông gội đầu, đổ lên tóc, lắng tai nghe tiếng người nói.


“Có mình Jaejoong ở nhà à!” Tiếng con gái. Nghe có vẻ dễ thương. Tốt nhất là cô ta tránh xa em ra.


“Không, hôm nay còn có Yunho nữa!” Em trả lời. Giọng hiền. Cái giọng khiến mỗi lần đi xa, tôi lại khổ sở thèm muốn được nghe nó.

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Chênh vênh [Chap 6]





Cuộc sống là khối tròn xoay, con người là đám xúc xắc xoay mình trên một mớ hỗn độn đã vốn tự xoay chuyển rồi. Chóng mặt. Buồn nôn.

Tôi cũng như tất cả những đứa trẻ và người lớn sống cái trong khu tập thể này, đều đối mặt với một sự thật : chúng tôi nghèo. Sự huy hoàng chưa bao giờ thóang qua nơi đây, dù là bất kì thời điểm nào. Chỉ có cái nghèo là dai dẳng.

Tôi không khó chịu cái xuất thân của mình. Thứ yếu. Người ta cứ việc cười vào nó, rồi họ sẽ tự động vả vào mặt mình khi thấy những gì tôi làm được.

Yêu nhau yêu cả đường đi [Chap 13]


Chap 13
Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo


Cuộc đời đúng là lắm thăng trầm biến động, sống tới năm hai mươi tư, cuối cùng Yunho cũng nghiệm ra điều đó.

Chân lý trên chính thức được đúc kết sau khi anh đi chơi với Jaejoong về. Chỉ có một từ thôi. Hạnh phúc. Hạnh phúc tới chết luôn. Ngồi trên xe mà Yunho cứ tưởng mình mọc cánh bay được.

Hai người đi vòng quanh Sài Gòn, vào công viên giải trí, sau đó đi xem phim rồi ăn tối. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và tự nhiên tới nỗi khiến anh ngớt giật mình.

Có thể vì quá hỉ hả như vậy, hình như Yunho quên mất một chuyện.

Không phải Yoochun. Mọi lần thì bạn thân mến của anh sẽ là bắt nguồn của mọi tội lỗi và lộn xộn nhưng lần này không phải. Anh đang sắp đối mặt với một thứ còn kinh khủng hơn. Changmin.

Yêu nhau yêu cả đường đi [Extra 2]


30.04 - 01.05
Nghỉ lễ vui vẻ nhé các tình yêu ^^~



Ngoại truyện 2:



Trúc xinh trúc mọc đầu đình



Xin chào, tôi là Kim Junsu. Mong là các bạn còn nhớ tôi. Còn không, chắc cũng không có gì lạ, vì dù sao tôi cũng quen rồi.

Bạn đừng vội kết luận bất kỳ điều gì qua câu giới thiệu trên của tôi. Không phải tôi đánh giá thấp bản thân mà muốn tự đánh giá cao cũng không được. Làm sao tôi có thể được nhiều sự chú ý, khi những người chung quanh tôi – nói cụ thể hơn chính là anh trai tôi – lại quá sức đặc biệt như vậy.

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Chênh vênh [Chap 5]

Happy birthday iSao - Happy 6th Anniversary to Tohoshinki
Iheartyunjae jjang~ Rummine jjang~ YunJae jjang~ Tohoshinki jjang~




Sáng tôi thức dậy, thấy mặt ướt đẫm, mới phát hiện ra mình khóc. Con trai mà khóc thì thật chẳng ra hệ thống gì. Tôi ghét nước mắt đàn ông, nhưng tôi yêu em.

Mọi việc vẫn vậy, sáng dậy lúc năm giờ, chuẩn bị rồi đạp xe đi học. Trưa mười hai giờ đạp xe về. Có mấy lần tôi qua lớp em tính xin lỗi, lần nào cũng bị bạn em đuổi về. Bình thường tôi đã nắm đầu chúng nó lên mấy gối vì thói bao đồng hữu sự, nhưng tôi lớn rồi, không thể cứ muốn gì làm đó được.

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Chênh vênh [Chap 4]





Tình ơi, dù sao đi nữa,
Tôi vẫn yêu em

[Niệm khúc cuối – Ngô Thụy Miên]


Mùa xuân thật ngu ngốc. Nó chẳng đem lại niềm vui gì, trừ việc em không thèm nhìn tôi nữa. Những ngày tháng vui vẻ thoáng đó, giờ xa ngút ngàn trong ký ức. Thật đáng sợ, khi nó đã thành dĩ vãng rồi, thì có hối cả đời.

Tôi không muốn hối cả đời. Tôi cũng không muốn mất em. Nhưng em thì cứ như dòng nước, dịu dàng chảy đến bên tôi, dịu dàng trôi đi.

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Chênh vênh [Chap 3]




Thoắt cái mà mấy tháng nữa là đến sinh nhật mười bảy của tôi. Điều đó cũng có nghĩa là sắp tới sinh nhật em. Sao em lại có thể sinh ra trước tôi cơ chứ. Mười ngày không có tôi tồn tại trên mặt đất này cùng em, em đã sống như thế nào?

Em cũng thật biết cách giả vờ. Chính em là người lồng lộn lên vì tôi âu yếm với cô bạn gái, giờ cũng chính em giận dỗi và dè chừng tôi. Em không muốn tôi cùng người khác nhưng lại không cho tôi đụng vô người. Cái kiểu làm mình làm mẩy ngược đời như thế, thử hỏi ai có thể chịu nổi.

Dĩ nhiên, tôi không quan tâm cái việc tạo khoảng cách an toàn vớ vẩn của em. Tôi cứ lại gần em mỗi khi tôi muốn. Em hơi ngượng ngùng nhưng em không nỡ làm tôi tổn thương. Hay thật, nói không nỡ, nghe như kiểu tôi thật đáng thương.

Yoochun nhìn tôi rồi hỏi cụt ngủn rằng tôi có phải dạng đó không? Dĩ nhiên tôi cũng nói luôn tôi không thích đàn ông. Chẳng hạn như mỗi lần gặp mặt nó ngoài ý muốn quậy phá ra, tôi chẳng có cảm giác gi.

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

Chênh vênh [Chap 2]




Mười sáu tuổi, mang rất nhiều ý nghĩa. Tôi bắt đầu ra ở riêng với Yoochun và em. Mọi việc không có gì thay đổi nhiều, có chăng là Junsu và Changmin tối ngày chạy qua chỗ chúng tôi chơi, nghịch giỡn đã rồi thì ngủ lại luôn không chịu về.

Tôi hiện giờ đang làm thêm ở một nhà sách gần trường học, còn em thì đi phụ ở một tiệm bánh ngọt trên đường chúng tôi đi về nhà. Lúc đầu tôi kịch liệt phản đối việc tách em ra khỏi mình, nhưng sau đó Yoochun đã chửi xối xả việc tôi bảo bọc em quá đáng và rằng em không phải con của tôi. Thế là em đi làm ở một một nơi hoàn toàn không có tôi bên cạnh.

Cho dù Yoochun có nói tôi coi nhẹ khả năng của em, hay tôi là đồ kiểm soát quái gỡ đi chăng nữa cũng mặc kệ. Tôi muốn được ở gần em.