Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

[Truyện ngắn] Thương dại


Thương dại

Xin hãy nghe soundtrack khi xem.

Em đứng nép ở dưới hàng cây phía một khúc quanh nhỏ gần nhà đợi tôi, nắng chói ở trên xuyên qua những khe lá hở êm ả chảy lên vai, lên tóc.

Không khí nóng bức vừa phải của một buổi trưa xuân thấm vào mái tóc đen, vầng trán cao của em, khiến khuôn mặt em ửng lên, tươi mới hơn cả sắc xuân đang thì chớm nở xung quanh. Tôi đứng từ trên lầu nhìn xuống dáng người cao gầy đó một lúc, thầm nghĩ nếu mình cứ đứng đây thêm một lát nữa, liệu em có vì chán nản mà quay lưng bỏ đi. Nếu em bỏ đi thật, mọi lỗi lầm sẽ đổ về nơi em và mớ tình cảm hết sức rối rắm giữa tôi với em cũng chấm dứt. 


Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã làm tôi ngay lập tức hối hận. Tôi cảm thấy mình thật xảo trá, đồng thời cũng quá đớn hèn. Nếu gia đình tôi biết được tôi quen với em thì sẽ giết tôi chết, họ hàng sẽ ruồng bỏ tôi và cả tôi cũng sẽ không sống nổi với chính mình. Vậy mà chỉ một ánh mắt, chỉ một cái nhìn từ người con trai kia, tôi lại ngập tràn trong những ý nghĩ viễn vông và niềm khao khát mãnh liệt. Thôi thì đời người được mấy lần dại, sống mà không dại thì đến bao giờ mới khôn ra. Thôi thì vẫn cứ dại, vẫn cứ thương. 

Tôi âm thầm ra khỏi nhà, từ từ lê những bước chân nhỏ trên một quãng đường cũng nhỏ về phía em. Khoảng cách giữa chúng tôi luôn ngắn là vì đã có em chủ động bước những bước dài trên một quãng đường cũng dài để mà chờ đợi tôi. Tâm tính em hiền lành nhưng lại không hề biết xấu hổ, vì vậy em thương mà không sợ dại, em dại mà không sợ mang, em mang mà không sợ chịu. Em không kể cả, sự kiêu hãnh ít nên khả năng chịu đựng lại cao. Thế nhưng tôi là kẻ ưa coi nhẹ người không có tự trọng, vì vậy đôi khi tôi thấy bản thân coi nhẹ luôn em. Tôi la em, thất vọng về em. Vậy mà em vẫn cứ lại, vẫn cứ đến. Em không chờ nghe xin lỗi, cũng không quá để tâm. 

Khi tôi đến đứng trước em, biểu cảm trên mặt đều đã đông cứng lại, lạnh lẽo như thể đang phải hạ cố đi gặp một kẻ không xứng tầm. Em hình như có thể đoán biết trước được mình sẽ bị đối xử như vậy nên chẳng thèm buồn, em chỉ cười rồi hỏi sao lâu vậy. 

Tôi bỏ lơ không trả lời, hỏi ngược lại em đi bằng gì đến. Nhà em cách đây rất xa, tôi cũng biết trong người em luôn không có quá mấy chục ngàn; hai tuần trước còn bị tôi mắng cho một trận vì cứ đòi gặp tôi miết rồi bản thân chẳng có tiền cứ phải mượn tôi, xin tôi. Chính vì em cứ khinh suất, thiếu ý tứ như vậy nên bạn bè tôi ai mới bảo em đào mỏ tôi. Tôi bảo tôi không muốn gặp em trong một thời gian, thế nên để tôi yên, vậy mà chỉ được chục ngày dăm ba bữa, em lại xuất hiện ngay ngõ.

Gia đình em rất khó khăn, lại rất đông người, nên chuyện ý nhị chắc đã luôn nằm ở vế phụ của mọi vấn đề rồi. Vậy mới thấy sau hai năm quen nhau, tôi chợt nhận ra tư cách lẫn gia cảnh hai người đều quá khác nhau, sự chênh lệch ngày càng rõ rệt và khiến người trong cuộc như tôi khó chịu. Tôi khó chịu với em, khó chịu với mối quan hệ, khó chịu với mọi thứ, hơn hết, tôi khó chịu với tôi. 

“Em đi xe ôm đến nửa đường, sau đó thì đi bộ.” Em trả lời một cách rất tỉnh táo. Ngay lập tức sự yêu ghét nhùng nhằng trong lòng tôi lại trở nên rối ren hơn, giống như quả bóng căng lại bị bơm thêm hơi vào, chướng đến ứ hự. 

“Không có tiền thì còn qua làm gì? Ở nhà đi, đã bảo Tết anh bận lắm mà!” 

“Em qua xin lì xì năm mới của anh chứ chi!” Em nói xong còn cười hì hì. Chỉ đủ tiền đi xe ôm được nửa đoạn đường mà vẫn cứ cố sang đây, rồi chờ tiền từ tôi để đi về. Rốt cuộc thì để làm gì vậy? Chẳng phải ngay từ đầu đừng đi đã tốt hơn sao, một cú điện thoại cho tôi là đủ rồi. 

“Nếu anh không nghe máy ra đây thì em tính đi gì về?”

Em chẳng nghĩ tôi sẽ nói như vậy nên im mất một lúc rất lâu. Cái nắng trên đầu không làm mặt em ửng lên nữa, sự lạnh lẽo nơi tôi đủ làm cho mọi cảnh sắc ấm áp nhất phải mau chóng phai nhạt. Em dùng tay gãi mặt, giải thích rằng em chưa từng nghĩ là tôi sẽ không ra gặp em, vì vậy nên cũng chưa biết phải làm thế nào nếu chuyện đó thật sự xảy đến. Nhưng nếu tôi thực không ra thì thôi em đi bộ về.

“Vậy thì còn đến làm gì, ở nhà đi. Đi qua đây cho tốn tiền, rồi có gì lại đi bộ về cả một vòng thành phố. Bộ em không biết nghĩ hả?” 

Em xụ mặt tiu nghỉu, sau đó lí nhí xin lỗi, hỏi vậy tôi giúp em tiền xe ôm về được không. Tôi đến hết cách với người như em, chỉ biết chống hai tay thở dài. Thật chán nản. 

Tôi bước đi lên trên trước, nhanh chân dẫn em ra đầu ngõ để gọi xe ôm, cả hai không trò chuyện gì thêm. Ngay từ đầu, tại sao tôi lại chọn quen một người như thế này, tôi đã nghĩ gì trong cái cơn túng quẫn bởi đê mê tình ái mà mình lần đầu được thật sự cảm nhận. Tôi đã hoàn toàn lú lẫn, mù mờ. Tâm tư bị vây phủ bởi những mật ngọt của ái tình mà sân si chẳng biết đường đi lối về. Thậm chí tôi còn mất trí đến nỗi đi quen một người con trai vì nhất thời không kiềm được những ước toại trong lòng. Nếu tôi vẫn có thể chịu được chuyện quen với con gái và cưới một người con gái, thì đáng ra tôi nên cứ bám sống bám chết lấy cái quyết tâm ấy. Sống vì chủ quyền giới tính gì đó không đủ để cứu tôi khỏi những ganh ghét kì thị từ ba hay họ hàng mình. 

Chúng tôi cứ lẵng lặng mà đi sát bên nhau, bóng của cả hai đều ngả về phía sau nhưng không chạm tới nhau. Gần kề bao nhiêu, xa cách bấy nhiêu. 

Cho đến nửa đường thì em dừng lại, trong ngõ vắng chẳng còn bóng người. Cảnh vật thưa, tình tôi cũng thưa. 

“Anh nói em “đến đây làm gì” là vì anh rồi cũng sẽ đến nhà em tìm em, hay vì anh không còn muốn ai đến tìm ai nữa?” 

Bất thình lình nhận được câu hỏi thẳng thừng như vậy, tôi chợt thấy bối rối. Tôi không biết phải trả lời như thế nào cho câu bắt lỗi nhẹ nhàng nhưng nhức nhối này. Sự im lặng của tôi kéo dài rất lâu. Quá lâu. Cuối cùng thì cũng làm cho em tổn thương nặng nề, đôi môi mím lại run lẩy bẩy. “Em có thể không đủ tự trọng để đừng xin anh tiền đi xe ôm, nhưng ít nhất em đủ kiên nhẫn để đi bộ về nhà. Còn anh, anh tự nhìn lại mình đi, anh là thằng hèn! Nếu anh sợ ba anh đến như vậy thì cũng đừng vì thế mà trút lên em chứ? Chỉ vì anh không thể phủ nhận chuyện mình thích con trai thì đó vẫn chẳng phải lỗi của em. Quen anh bấy lâu, chẳng ngày nào thấy anh bênh em, thương em, chỉ thấy anh chì chiết nặng nhẹ em. Em nói anh biết, đúng là vì anh giàu, anh đẹp trai nên em mới để ý anh. Nhưng nếu không phải vì thương anh thì dù có cho vàng thằng này cũng không muốn cặp với người như anh đâu. Anh nhớ lấy!” 

Giây phút em quay người bỏ đi khác hoàn toàn với giây phút em chờ đợi, vừa nhanh chóng cả quyết vừa dứt khoát khẩn trương. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều rất nhất quán, không một chút chần chừ do dự. Em làm tôi như người vừa chìm trong cơn mê bừng tỉnh, phải cuống cuồng hối hả chạy theo. Em giật tay khỏi tay tôi hai ba lần, cho đến khi chắc chắn là tôi thật sự có ý định muốn giữ em, em mới chịu đứng lại. 

“Em đã nghĩ anh sẽ tìm em. Em đã nghĩ anh chắc chắn sẽ sang mà tìm em. Nhưng anh không có! Anh có làm gì được cho em ngoài cho em tiền chưa? Anh thậm chí còn không thể vì em mà đi bộ hết cái ngõ này. Anh là thằng tệ bạc, chỉ muốn yên ổn cho mình mình thôi!!” 

Em ôm lấy tôi lặp đi lặp lại cái câu tôi là thằng tệ bạc, thứ tệ bạc mà vì hắn em đã phải khóc biết bao lần. Tôi đứng yên ôm em trong vòng tay, cảm thấy cơ thể cả hai dần ấm lên dưới những cơn nắng đang đổ xuống. Tôi nhìn ngõ vắng, tôi nhìn xóm thưa, tôi nhìn mái tóc đen của em. Tôi nhìn tất cả để rồi cả tâm tư phải xốn xang.

Em ơi em ơi em ơi em ơi em ơi...

Ghét bỏ vô vàn cũng là em, thương nhớ ngút ngàn cũng là em. 

Chúng ta chỉ có cách xa tạm thời, không có chia ly vĩnh viễn.

Đứng nhìn em từ xa, thấy tội cho em. Bên cạnh em thật gần, vẫn thấy tội cho em. Buồn em bao nhiêu, ghét mình bấy nhiêu. Ghét mình bao nhiêu, thương em bấy nhiêu. Đời này còn non, chỉ có thể vì em làm tới như vậy.

Nói yêu anh một câu, an ủi cho anh ngàn năm. 
Nói thương anh một lời, yên ổn cho anh vạn kiếp.


Hết.

(Shim YuLee - 01.02.2014)

2 nhận xét:

  1. Thật trùng hợp! Hôm nay mới nghe ca khúc Trót Yêu của Trung Quân xong, ngay từ những giai điệu đầu tiên đã thấy rất cuốn hút. Vậy mà sau đó đã đọc được 1 fic YJ với bài hát này rồi :)

    Đọc mà thương Jae quá; yêu phải 1 tên đần cũng là cái tội :<

    May mà còn khôn được ở phút cuối; chứ nếu ko em bỏ hắn đi Jae à ;A;

    Trả lờiXóa
  2. Thích hành văn và bối cảnh truyện quá, rất Việt Nam, gần gũi mà lại thơ. Câu chuyện khiến t đọc ko phải vì yunjae, mà vì vẻ đẹp của nó. Cảm ơn tg nhiều

    Trả lờiXóa