Thể loại: OOC/Truyền thuyết, thần thoại Việt Nam/Lịch sử/Đồng tính luyến ái
Nhân vật: Yunho và Jaejoong
Truyện dành cho người đủ từ 15 tuổi trở lên
Câu chuyện hoàn toàn là hư cấu, không có thật
Cảnh báo: Bối cảnh Việt Nam (chính xác hơn là vào thời Lý)
Tình trạng: Oneshot/Truyện một chương - Hoàn thành
Tóm tắt: Thành Thăng Long bị tộc người áo trắng quấy nhiễu, tất cả chỉ vì tìm kiếm một đấng lang quân.
Sự tích vườn Uyên Ương
Truyện kể sau khi Lạc Long Quân và Âu Cơ chia nhau một trăm người con, Âu Cơ cùng năm mươi người con trai lên ở đất Phong Châu, tôn người con cả làm vua, hiệu là Hùng Vương, lấy tên nước là Văn Lang.
Bờ cõi sau đó xảy ra nhiều biến động, lúc thì bị quấy nhiễu bởi hồ tinh, ngư tinh lúc thì bị giặc ngoại lai xâm chiếm. Con dân vô cùng khổ sở, Long Quân cảm ứng thần kỳ, nhiều lần hiển linh đưa ra chỉ dẫn cứu nạn.
Chuyện lần này cũng không ngoại lệ, thành Thăng Long lúc đó đang vào lúc hưng thịnh, bỗng không biết từ đâu có tộc người mặc áo lụa trắng kéo đến đòi được nhập khẩu. Vua Lý lo sợ điềm chẳng lành nên không cho phép. Tộc người áo trắng không dời đi mà ở lại bên ngoài thành, chọn bãi đất trống gần với một hồ nước lớn cắm trại. Sau một đêm, người dân trong thành ra ngoài không khỏi ngạc nhiên khi thấy bãi đất trống đã hóa thành một tòa cung điện nguy nga, tấp nập người hầu kẻ hạ ra vào.
Vua Lý nghĩ rằng đây là tộc người ma quỷ, sợ chuyện mưu phản chiếm ngôi nên cho gọi tất cả pháp sư, phù thủy trong nước lại lập đàn trên tường thành nhằm trấn áp từ xa. Kết quả sau bảy ngày bảy đêm, cung điện nguy nga không hề suy suyển. Vào cuối hôm thứ bảy, đợi lúc trời tối, vua cho ba đội quân âm thầm tấn công vào cửa sau cung điện. Truyện kỳ dị lại xảy ra, binh sĩ vừa đến gần thì ngay lập tức cả người đờ đẫn, tay chân bủn rủn, chẳng ai còn ý chí chiến đấu.
Đến sáng hôm thứ tám, tộc người áo trắng cử sứ giả đến gặp vua Lý, đem theo một tấm khăn lụa trắng xoa thêu hình con bướm ngũ sắc đang soải cánh bay lượn. Đường chỉ thêu tinh xảo, màu sắc rực rỡ, mùi hương mị hoặc làm cho người ta vừa nhìn vào đã phải rùng mình, khí huyết rối loạn, tinh thần hưng phấn. Sức giả áo trắng từ đầu đến cuối không trả lời câu nào của vua mà chỉ đưa tấm khăn rồi nói “Chủ nhân ta đến từ động Cấn Ngọc nằm ở nơi phương Bắc xa xôi, vì muốn tìm ý lang quân mà lặn lội đến đất Thăng Long này, vua tôi đừng gây khó dễ.”
Vua Lý nghe xong vẫn ôm lòng nghi ngờ, bèn cho người bắt nhốt sứ giả áo trắng không cho về. Kết quả cứ một ngày, gia nhân ở thủ phủ Thăng Long lại mất đi một nười. Qua mười ngày, bắt đầu đến cả quan viên cũng mất tích không dấu vết. Vua hoảng sợ cho gọi pháp sư giỏi nhất trong thành đến để tìm hiểu nguyên căn nguồn cơ. Vị pháp sư già xin được gặp sứ giả áo trắng, sau đó trở ra khuyên ngăn vua Lý nên thả người. Hóa ra tộc áo trắng chính là Mộng nhân, một tộc nửa người nửa yêu có tài thôi miên. Chủ tộc thường là người có pháp lực vô cùng cao siêu, khả năng biến hóa linh diệu, thậm chí còn biết được thuật thôi miên người khác trong mộng. Tộc này quen sống ẩn dật, bản tính kì dị, đi đâu làm gì cũng đều rất im ắng. Trong dân gian truyền miệng bảo Mộng nhân dung mạo đẹp đẽ khác thường, như thể thần tiên giáng trần nhưng lại là tộc nổi tiếng có tính dâm, đến tuổi không thành thân thì không thể chịu được.
“Vậy theo ý nhà ngươi giờ phải xử trí việc này như thế nào?”
Vua phiền não hỏi. Pháp sư nghĩ một hồi rồi bảo để mình đi gặp tộc chủ áo trắng thử một lần.
Sau một ngày, pháp sư trở về mang theo một tấm khăn lụa màu trắng đưa cho vua, nói rằng hãy đem nó đi truyền tay mọi người, bất kỳ ai cầm vào mà có điều khác lạ xảy ra thì đó chính là đấng lang quân mà tộc chủ Mộng nhân hằng tìm kiếm.
Nghe vậy vua Lý mừng rỡ cử sứ giả đem chiếc khăn đi khắp từ chốn cung điện đến đồng ruộng, từ quan quân đến nông phu để cầm thử. Sau gần cả tháng trời ròng rã vậy mà vẫn không tìm ra được người cần tìm kiếm. Trong thành thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện mất tích, lòng vua như có lửa thêu đốt, đứng ngồi không yên. Vị pháp sư già nọ giải thích vì chủ tộc Mộng vốn xinh đẹp không ai sánh bằng nhưng lại phải chịu cảnh cửa đóng then cài, suốt hai mươi năm chay tịnh tu luyện không thể gặp được bất cứ ai trừ phụ mẫu nên đâm ra thiếu kiên nhẫn, muốn nhanh nhất có thể thành thân rồi đi ngao du thiên hạ. Theo như lời sấm truyền từ tổ tộc, ý lang quân của Mộng chủ sẽ đến nơi đây, có lẽ do nghĩ vua Lý cố tình giấu đi người ấy nên mới bắt người để làm dữ.
Vua nghe xong cắt nghĩa của pháp sư thì càng trở nên lo lắng hơn, không thể làm gì ngoài chờ đợi. Cung điện của tộc người áo trắng bên ngoài Thăng Long ngày càng phồn thịnh, thậm chí dân trong thành tò mò kéo đến không ít. Ngay sau đó vô vàn thanh niên nam nữ bị nét đẹp của Mộng tộc làm mê mẩn, quên cả đường đi lối về. Cuộc sống nhân dân trờ nên rối loạn. Dần dà vua lo nghĩ nhiều nên sinh bệnh, nằm trên giường cầu cứu Long Quân.
Ba ngày sau, một người con trai trẻ tuổi, cơ thể như có ánh sáng tỏa ra, dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không biết từ phương nào đến đòi được gặp vua Lý đồng thời cầm thử khăn lụa. Vua nghe thì biết người xin yết kiến là dị nhân không tầm thường bèn chuẩn cho vào. Người con trai tự xưng mình tên Hạo, sau đó cầm khăn lụa đưa lên mũi hít thử một hơi, ngay lập tức trên nền khăn trắng hiện lên họa tiết thêu những cánh bướm bay lượn giữa vô vàn khóm hoa sặc sỡ.
Hạo mỉm cười thuận ý, hỏi rằng “Không biết thê tử của ta đang ở chốn nào?”
Khăn lụa nghe thấy lời nhắc, liền vụt bay đi, dẫn Hạo đến cung điện ngoài thành. Hạo đứng ở dưới nhìn lên trên, cất giọng gọi to “Nương tử còn không biết lang quân đã đến?”
Ngay lập tức, thị nữ tùy tùng áo trắng đang đi lại xung quanh dừng hẳn mọi hoạt động. Ở cửa sổ cao nhất cung điện bật mở, bóng người mặc áo lụa trắng thướt tha từ đó bay xuống, cảnh sắc quỷ dị nhưng thể đang ở trong giấc mộng.
Mộng chủ chạm ngón chân đáp xuống nhẹ nhàng như một cánh bướm đậu lên bông hoa, dừng lại gần sát với người con trai. Dân xung quanh nhanh chóng bỏ hết mọi công việc chạy lại để chiêm ngưỡng dung mạo của Mộng chủ. Người đẹp như hoa, da trắng toát như thể sắp hòa vào làm một với lớp vải lụa mờ ảo, cử động lượn uyển chuyển nhẹ nhàng, bước đi như bay như lượn. Ngũ quan sắc nét, ái nam ái nữ, không rõ đàn ông hay đàn bà. Hạo chụp lấy tấm khăn lụa đang rơi xuống gần đó, đưa lại cho Mộng chủ rồi nói “Ta đến từ Thủy Phủ thứ sáu, con trai cả của Minh vương. Cha ta là con trai thứ ba mươi bốn của Long Quân. Long Quân bảo nương tử của ta đang đợi ở Thăng Long, không biết có đúng không?”
“Hóa ra chàng là cháu Long Quân. Chàng nhìn khăn thêu chẳng lẽ còn chưa biết tình ý của ta?”
“Hồ điệp quấn quít, ta đã rõ. Xin nương tử rút lại bùa phép, từ nay đã có ta bên cạnh, không cần phải lo chi.”
“Ra thế. Chàng vì lời Long Quân mà đến đây, phải chăng là muốn đuổi ta đi cho nhanh khỏi xứ kinh kỳ phồn hoa này?”
“Nương tử đã lầm. Xin người nhìn cho rõ, thứ đưa ta đến chẳng phải Long Quân cũng chẳng há nhân nghĩa, mà là khăn lụa của người. Ta vì nương tử mà tìm đến chốn này chứ không vì gì khác. Chúng ta đều có công tìm kiếm nên cuối cùng mới có duyên hội ngộ. Ngay đây ta xin dâng bàn tay này, mong nương tử nắm lấy mà cùng ta nên duyên phu phụ, chớ để con dân vì chúng ta thương nhớ nhau mà phải vạ lây.”
Mộng chủ vì lời nói nhẹ bỗng, êm ái đó của Hạo vương mà xuôi lòng ưng thuận. Hai người nắm lấy tay nhau lập thề ước rồi bước đi như bay trở vào phía trong cung điện. Thị nữ tùy tùng áo trắng thình lình biến đi đâu mất. Sau một đêm, dân trong thành trở ra thì phát hiện toàn bộ cung điện đã không còn ở đó nữa, chỉ để lại dấu vết là một mảng đất lớn sẫm màu. Người dân thấy đất này tươi tốt kỳ lạ thì đem gieo trồng các loại cây nhưng chỉ có các loài cho hoa thơm là phát triển, bướm từ khắp nơi tụ về bốn mùa không ngớt.
Chuyện về Mộng nhân vẫn còn được người đời truyền miệng rất nhiều năm sau đó. Một số bậc trưởng lão khẳng định Mộng chủ tuy xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại là nam nhân, chính vì bản thân có dòng máu yêu quái nên không hề kiêng kỵ chuyện biến thái tính. Đồn rằng người có rất nhiều con với Hạo vương, đem đất đai phương Bắc của mình chia đều cho chúng cai trị.
Vua Lý để ghi nhớ cho sự kiện trên nên đặt tên cho vườn hoa là Mộng Hồ Điệp hay còn được nhân gian gọi là vườn Uyên Ương.
Hết.
Ngoại truyện:
Hạo vương năm hai mươi ba tuổi đã phải thường cai quản Thủy phủ thứ sáu cùng những vùng quanh đó một mình. Cha của ngài là Lạc Minh vương có thú thích rong chơi, thường xuyên cùng vợ ra ngoài du ngoạn đó đây, vui quên trở về.
Bản tính Hạo vương là người ôn hòa, lúc nào cũng điềm tĩnh phẳng lặng như mặt nước, lời nói nhỏ nhẹ thu phục lòng người. Ấy vậy mà đến tuổi này vẫn chưa tìm được ý trung nhân nên cũng nảy sinh chút phiền muộn. Nơi Thủy Phủ vắng vẻ chỉ có một mình, không ít lần khiến Hạo buồn chán.
Thình lình vào một buổi tối trời, Long Quân đi qua Thủy Phủ thứ sáu ghé thăm, bảo rằng sẽ gọi Lạc Minh về, còn Hạo vương thì mau tới Thăng Long.
Hạo ban đầu nghe vẫn chưa hiểu chuyện, bèn hỏi lại “Không biết vì sao mà Long Quân lại muốn ta xuất phủ?”
“Vợ ngươi chờ ngươi ở đó, thiếu kiên nhẫn mà gây náo loạn một vùng, chẳng lẽ ngươi còn không mau đi đón?”
Nói xong Long Quân ngay lập tức biến mất. Hạo vương liền mau chóng theo lời ông mình tìm đến thành Thăng Long. Lúc ấy mọi vùng xung quanh đều có đồn về việc cầm thử khăn lụa sẽ lấy được tiên nữ giáng trần, Hạo vương liền hiểu ngay sự tình. Sau khi xin yết kiến vua Lý, cầm lấy mảnh khăn lụa màu trắng kia, vương thấy gần gũi lạ lùng, không tránh khỏi động lòng đưa lên hít lấy một hơi. Ngay sau đó nền khăn trắng hiện hình thêu sống động, hai cánh bướm vờn nhau trên những khóm hoa to, đủ màu sắc.
Vương theo chỉ dẫn của khăn lụa tìm đến cung điện của tộc Mộng nhân, gặp được Mộng chủ từ trên cao bay xuống giống như tiên nhân giáng trần, đẹp hệt tranh vẽ. Hạo vương vừa nhìn đã biết đây đích thị là vợ của mình, liền trao tay cầu hôn.
Hai người cử hành hôn lễ ngay đêm đó, Mộng chủ tên Trung, tự là Điệp Mẫu. Theo như tục lệ của Mộng tộc, người há miệng dùng răng nanh cắn mạnh vào bên cổ của Hạo vương đến chảy máu, để lại một dấu răng rõ rệt. Vương không hề hoảng sợ mà chỉ nhìn vợ, vết thương lành đi ngay sau đó, để lại một dấu ấn hình tròn kì dị.
“Đây là hẹn ước phu thê, chàng dám phá vỡ phụ đạo thì sẽ ngay lập tức sẽ bị ngàn kim châm đâm vào người, đau đớn đến chết.”
Hạo vương vừa nghe xong lời vợ liền bật cười, đem ra một gói muối trao cho người rồi lấy chiếc khăn đỏ, bảo vợ dùng ngón cái ấn vào. Vương sau đó cũng ấn ngón cái mình cái khăn rồi thả nó bay đến chỗ của Long Quân, thông báo cho Long Quân biết hai người đã thành thân, đồng thời cảm ơn người tác hợp mối nhân duyên.
Mộng chủ nhìn theo dải khăn biến mất, sau đó tháo trâm cài trên đầu nói “Chàng không biết ta đã chờ đợi tìm kiếm chàng khổ sở như thế nào.”
Hạo vương mỉm cười giúp vợ tháo bỏ y phục, kéo rèm buông xuống, còn nhỏ nhẹ đáp lại rằng
“Nương tử không cần phải đi đâu nữa, phu quân đã ở đây.”
em ơi stt trên fb của em mong là em sẽ suy nghĩ lại. Nếu có chuyện gì k vui thì hãy thư giãn cho thanh thản nha. ss biết đến em mới được 2 năm nay thôi trong 1 lần tình cờ lướt fb có 1 page chơi trò đưa ra 1 đoạn trong fic để đoán tên thế là ss biết đến "chênh vênh" và say mê fic của em từ đó đến h. Cứ mỗi lần em ra fic mới là ss đọc liền cảm thấy fic của em rất đặc biệt vì viết theo bối cảnh VN nên rất gần gũi. Mặc dù bao nhiêu lần ss đều đọc chùa hôm nay mới viết vài dòng gọi là tâm tình 1 chút. ss biết em rất thích viết lách mà nên đừng dừng việc viết lách ấy lại vì ss còn muốn đọc fic của em nhiều nhiều nữa. ss k biết lý do thực sự là gì nhưng phải quyết định 1 việc như vậy hẳn là em cũng đã có suy nghĩ riêng của mình. Thực sự thì ss vẫn còn nhiệt huyết lắm nên khi thấy mọi người lần lượt từ bỏ cảm giác rất cô đơn. Lời cuối ss mong em 1 lần nữa hãy suy nghĩ lại về việc k tiếp tục viết fic nữa, chỉ 1 mình ss k thể làm thay đổi được suy nghĩ của em nhưng ss vẫn hy vọng. Em cứ viết bất cứ điều gì em muốn ss luôn ủng hộ em, mong em đừng đóng page hay blog nha vì ss vẫn còn muốn tiếp tục dõi theo em.
Trả lờiXóaEm có giải thích bên dưới comment là em cố tính ghi stt để làm cho Cá tháng Tư trước, thật là đùa không hay rồi. Chị đừng buồn em nhé T_T
Xóafic của chị rất hút, càng đọc càng bị hút
Trả lờiXóae đang từg ngày trông ngóng Năm nay chắc gặp tình quân trở lại
cảm ơn ss nha, chúc chị luôn an yên
Đã có chap mới Tình Quân rồi nhé XD
Xóa^^ rất vui khi thấy chị trở lại
XóaDam ca em Lee viet fic nay dua tren cam hung tu hinh xam buom buom cua chi Dai =)))))))))))
Trả lờiXóaSao không thêm cảnh động phòng vậy cậu, warn 15+ cơ mà :">
Trả lờiXóa