Tác giả:
Shim YuLee
Nhân vật:
Park Yoochun
Jung Yunho x Kim Jaejoong
Shim Changmin, Kim Junsu
Nhân vật không thuộc về tác giả, câu chuyện hoàn toàn là hư cấu.
Thể loại:
Đồng tính luyến ái/Tự thuật/Lãng mạn /Nhẹ nhàng
Độ tuổi:
PG-15
Cảnh báo:
Bối cảnh Việt Nam
Truyện có đề cập đến xu hướng giới tính lẫn lộn
Tình trạng:
Truyện ngắn 1 chương – Hoàn thành
Tóm tắt:
Chuyện khi một nhà văn làm liều.
Beta bởi chị Thùy An/Micsy. Cảm ơn chị nhiều
Shim YuLee
Nhân vật:
Park Yoochun
Jung Yunho x Kim Jaejoong
Shim Changmin, Kim Junsu
Nhân vật không thuộc về tác giả, câu chuyện hoàn toàn là hư cấu.
Thể loại:
Đồng tính luyến ái/Tự thuật/Lãng mạn /Nhẹ nhàng
Độ tuổi:
PG-15
Cảnh báo:
Bối cảnh Việt Nam
Truyện có đề cập đến xu hướng giới tính lẫn lộn
Tình trạng:
Truyện ngắn 1 chương – Hoàn thành
Tóm tắt:
Chuyện khi một nhà văn làm liều.
Beta bởi chị Thùy An/Micsy. Cảm ơn chị nhiều
Nàng, là một nhan sắc tuyệt thế giữa nhân gian.
Nàng, là bông hoa mỹ miều Hoá công đã ban tặng.
Ôi, như cánh chim tuyệt vời giữa xuân ngời rực rỡ khung trời.
Tôi thấy đang mở rộng dưới chân mình địa ngục tăm tối.
Belle (Notre Dame De Paris) Nhạc Pháp - Lời Việt: Thái Thịnh
Nàng, là bông hoa mỹ miều Hoá công đã ban tặng.
Ôi, như cánh chim tuyệt vời giữa xuân ngời rực rỡ khung trời.
Tôi thấy đang mở rộng dưới chân mình địa ngục tăm tối.
Belle (Notre Dame De Paris) Nhạc Pháp - Lời Việt: Thái Thịnh
Trên Tumblr dạo gần đây nổi lên bộ sưu tập ảnh của một gã chụp hình bán chuyên với nickname vô danh.
Sau này chịu để ý hơn tôi mới thấy, nickname đó không phải là vô danh (unknow) mà là Uknow. Nếu không đọc kỹ thì dễ xảy ra nhầm lần vì người này không để hình đại diện, hình nền hay bất kỳ lời đề nào về bản thân, nhưng cứ đều đặn mỗi tháng hai lần lại đăng ảnh.
Ban đầu bộ sưu tập này không có gì nổi bật, tên của nó cũng rất đỗi bình thường trong hàng đống những cái tên hoa mỹ khác: My Venus (Thần Vệ Nữ của tôi).
Nhưng điều quan trọng chính là nội dung cùng cái cách mà thần Vệ Nữ này hiện lên trước ống kính của người chụp.
Bộ sưu tập có sự huyền bí cổ quái rất riêng biệt, vừa rối rắm lộn xộn, vừa đẹp đẽ táo bạo. Mọi tấm hình chỉ chụp duy nhất một người mẫu nhưng không bao giờ tỏ hết mặt mũi hay cơ thể. Chẳng hạn như góc ba phần tư đôi mắt Vệ Nữ đang liếc qua, nét nhìn thờ ơ phó mặc tất cả. Nhưng ẩn sau nét nhìn lả lơi hoang dại đó vẫn là cái cảm giác ham muốn mãnh liệt như đang sắp lao vào người cầm máy. Vệ Nữ trang điểm theo cách của riêng mình, đường kẻ mắt rất dày, đen như than, lam nham xiên vẹo. Và đó không phải là kiểu cố tình trang điểm nhằm đi theo chủ đề nào mà đơn thuần là cách làm đẹp tự nhiên của Vệ Nữ. Có rất nhiều ảnh trong bộ sưu tập chụp vào những thời điểm khác nhau cùng có trọng tâm là đôi mắt và kiểu trang điểm nguyên thủy. Nó tạo cho nàng Vệ Nữ vẻ hỗn loạn, không thống nhất và khó bảo ban.
Tuy rõ ràng Vệ Nữ là một người đẹp nhưng nickname Uknow không bao giờ đặc tả khuôn mặt của nàng, người này mà chỉ chụp vào những nơi người đó yêu thích. Những nơi toát lên vẻ nữ tính có chút sai trái.
Chẳng hạn như những tấm về chân của Vệ Nữ. Cặp chân trắng xanh, thon nhỏ và mượt mà. Vệ Nữ ngồi trên bệ ghế cao đặt cạnh cửa sổ, từ đùi xuống bàn chân thả lỏng cách mặt đất một gang tay. Nàng mặc quần soóc ngắn, rộng thùng thình có vắt hàng loạt những chuỗi hạt cùng quả chuông lớn nhỏ. Bên dưới là vô số giày dép thuộc mọi chủng loại nằm la liệt trên nền sàn trải thảm đỏ. Còn có một bức khác chụp góc chân Vệ Nữ đang mang giày cao gót màu đỏ vang nhưng có vẻ như người đẹp cảm thấy không hài lòng nên tức tối dùng tay tháo một bên giày ra.
Nhưng nổi tiếng nhất vẫn là tấm chụp từ một phần hai sóng mũi đến phần vai của Vệ Nữ. Góc chụp được lấy từ đằng sau khi Vệ Nữ đang hơi xoay đầu nhìn lại, những đường cơ và xương quai xanh nổi lên rõ ràng gợi cảm. Vệ Nữ trùm hờ một cái khăn bằng vải lụa màu ngà có thêu hoa lên sau đầu, còn có vô vàn những chuỗi hạt cùng dây vải khác rũ xuống tứ tung nằm vén qua một bên, không hề che đi đường nét hình thể rất đáng lưu tâm của nàng. Vệ Nữ không mặc áo trong tấm hình đó, da dẻ trắng đến nhức mắt.
Kiểu ăn mặc của Vệ Nữ cũng không giống ai, nàng thích những tông màu mạnh mẽ nóng bỏng, những vật phẩm rườm rà cùng trang sức hỗn tạp.
Có những tấm chụp bàn tay của nàng, người đẹp đeo chằng chịt nhẫn cùng những phụ kiện điêu khắc cổ quái khác. Một bên tai Vệ Nữ giữ nguyên sơ, còn bên còn lại có một góc chụp đặc tả kéo từ khóe mắt xuống hết tai của nàng. Đó là cánh tai bên trái, Vệ Nữ đeo tám khuyên tai cả thảy. Trong đó có ba cái nối với nhau bằng mắt xích vàng dài. Một bông tai tòng teng đính mặt đá nhỏ hình giọt nước xanh ngọc. Vì tấm ảnh đó mà nhiều người đoán già đoán non rằng Vệ Nữ có xuất thân danh gia vọng tộc. Có khi nàng là người nước ngoài cũng nên.
Nhưng cũng có những hình ảnh rất đời thường như tấm chụp lưng Vệ Nữ lúc nàng ngủ gật trên bàn bếp, góc chụp chỉ thấy phần đỉnh tóc cùng đường sóng lưng uyển chuyển ẩn sau lớp vải cotton mỏng màu xanh sậm.
Vệ Nữ leo lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Vệ Nữ ngồi trước bàn trang điểm. Vệ Nữ làm vườn bằng tay không. Vệ Nữ nhảy vào vũng nước thật to sau nhà. Mọi hình ảnh từ sang trọng quý phái nhất đến bình dị nhất. Nhưng chủ yếu vẫn là hình chụp đôi mắt và bờ môi của Vệ Nữ. Đôi mắt nàng to và đen. Hai môi nhỏ xíu, màu hồng mọng rất dễ thương, nhân trung nông nên nhìn môi càng căng đầy hơn.
Ban đầu mọi người cũng không để ý nhiều đến bộ sưu tập nhưng rồi có một nhà sản xuất nước xả vải xớn xác đem nhầm một trong những tấm ảnh của Vệ Nữ vào ca-ta-lô hình ảnh chuẩn bị cho chiến dịch quảng cáo sản phẩm mới và bị dân tình phát hiện. Tấm ảnh bị lấy là hình Vệ Nữ đang phất một tấm vải lớn màu tím thêu họa tiết bạc, kéo ngang qua mặt mình chỉ lộ ra đôi mắt đang nhìn một cách đầy mãnh liệt về phía người cầm máy.
Sau khi nickname Uknow làm việc lại với bên nhãn hiệu nước xả vải đó thì anh chàng tháo luôn tấm hình kia xuống, đồng thời giới hạn lượt người xem trên trang tumblr cá nhân của mình. Nhưng vụ việc kia vẫn kịp đến tai vài tờ báo mạng và thế là bộ sưu tập của anh “bỗng dưng nổi tiếng”.
Càng xem mọi người càng tò mò về Vệ Nữ. Ai cũng muốn được thấy toàn vẹn khuôn mặt cùng cơ thể của người đẹp. Từng bộ phận tách rời đã thu hút như vậy, hợp lại chắc chắn sẽ là một tuyệt thế giai nhân.
Và đặc biệt hơn hết là câu hỏi, Vệ Nữ có quan hệ gì với người chụp ảnh. Là người mẫu, đồng nghiệp, chị em gái, bạn gái hay vợ?
Rất tiếc thắc mắc của mọi người đều bị làm lơ. Nickname Uknow không bao giờ trả lời câu hỏi của người hâm mộ, cũng không bao giờ đề lời tựa cho ảnh. Anh chỉ đơn thuần lên đăng hình rồi lặng mất tăm cho đến nửa tháng sau.
Anh chàng còn “chảnh” đến độ bơ luôn lời mời quảng cáo cùng hợp đồng dùng hình ảnh độc quyền từ những nhãn hàng nổi tiếng. Vì thế nên dù đã một năm trôi qua, Vệ Nữ xinh đẹp ngổ ngáo vẫn là một bí ẩn lớn.
Là nhà văn, tôi vốn không để tâm đến những chuyện thị phi theo trào lưu nên khi mọi người đồn ầm ầm về bộ sưu tập Vệ Nữ, tôi không thèm ngó qua. Đến lúc cơn sốt Vệ Nữ qua đi, Junsu lại chủ động đưa tôi đường link, khuyên tôi nên coi thử. Lý do đơn giản là vì “Có thể giúp mày viết sách. Không phải nói đang tịt cảm hứng sao?”
Và đúng là nó có thể giúp tôi viết sách thật.
Bộ sưu tập thần Vệ Nữ xinh đẹp này có một khúc mắc dị thường. Tôi xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng gọi luôn Changmin đến cùng xem, trông chờ ý kiến của nó.
“Có chút gì đó kỳ kỳ đúng không?” Tôi vừa hỏi vừa châm thuốc hút.
“Ừ, hơi ngờ ngợ. Nhưng tao không rõ là ở chỗ nào.” Changmin cũng thật thà gật đầu.
“Vệ Nữ này là một người đẹp, sexy, hơi có chút thái độ nữa.” Changmin lại gật đầu. “Nhưng nàng ấy... hình như là đàn ông.”
“Đúng rồi! Chính là cảm giác này!!” Changmin la làng lên, mặt nó sáng bừng như bóng đèn huỳnh quang mấy ngàn oát vậy. “Rất đẹp, rất nữ tính, nhưng thấy không đúng!”
“Hãy nhìn những hình chụp chân của Vệ Nữ.” Tôi nói rồi nhấp lại vào bộ sưu tập, bật lên hình Vệ Nữ đang hung hăng tháo giày. Tuy chỉ chụp một phần chân cùng bàn tay nhưng vẫn có thể thấy thái độ của người đẹp khó chịu như thế nào. “So với con gái thì cỡ giày này đã là to rồi nhưng xem ra Vệ Nữ vẫn đi không vừa. Cho dù chân cẳng thon nhỏ thế nào đi chăng nữa thì kích cỡ bàn chân chưa chắc đã nhỏ.” Rồi tôi nhấp qua hình kế bên. Vệ Nữ ngồi lơ lửng trên một cái ghế chân cao cạnh cửa sổ với hàng đống giày dép bên dưới. “Hình này thì chúng ta lại tập trung vào đôi chân cùng số lượng giày dép nên không để ý đến bàn chân. Lúc này chân Vệ Nữ thả lỏng nên không thấy rõ được độ ngang của bàn chân. Nhưng kích thước của đống giày bên dưới, đặc biệt là mấy đôi ba-ta. Rõ ràng là kích giày nam.”
“Và Vệ Nữ tóc ngắn.” Tôi nhấp vào tấm ảnh chụp từ đằng sau có Vệ Nữ đang quay lại nhìn. “Người chụp luôn lấy góc Vệ Nữ vén hay hất tóc hết qua một bên. Nàng lại hay có tật ăn mặc kỳ lạ nên thường có mạng che hay dây nhợ quấn xung quanh người, che đi rất nhiều phần cơ thể. Đây là lợi thế của người chụp, nếu không muốn lấy phần nào chỉ cần yêu cầu Vệ Nữ xoay đi một tí.”
Changmin chăm chú lắng nghe tôi phân tích, xem ra rất nghiêm túc với phát hiện này. Nó mượn chuột nhấp tới nhấp lui xem lại hình trong bộ sưu tập.
“Đúng là người chụp cố tình chỉ lấy những góc nữ tính.” Changmin nhíu mày. “Này, tấm này nếu để ý kỹ sẽ thấy thật ra Vệ Nữ có đôi vai rộng!”
Tôi nhìn vào màn hình theo lời của bạn, là tấm Vệ Nữ đang dùng kéo cắt một miếng vải lớn màu vàng đồng, phần màn cửa sổ gần đó bị hất bay lên nên chỉ nhìn được nửa bên đầu cùng bờ vai của Vệ Nữ. Lần đầu tiên nhìn vào tấm ảnh này, không ai có thể tập trung vào chuyện người đẹp vai rộng vai hẹp thế nào. Ai cũng cũng bận rộn thương tâm xót xa vì bên phần gò má lộ ra của Vệ Nữ, người ta nhìn thấy một vết xước cùng vệt nước mắt chảy dài.
“Người chụp chỉ lấy những góc nhìn nữ tính và rõ ràng là có quan hệ mật thiết với Vệ Nữ. Chắc chắn phải ở chung nhà rồi. Bối cảnh, trang phục không hề có dàn dựng, chỉ là ngẫu hứng rồi chụp. Kiểu như những hình ảnh thường nhật. Dạng này người ta chỉ chụp người thân hay người yêu của mình thôi.”
“Ý mày có thể đây là một cặp đồng tính?” Changmin hỏi luôn vào vấn đề. “Lỡ cái người tên Uknow này là nữ thì sao? Chuyện đó mày đâu biết được.”
Dĩ nhiên là tôi có nghĩ đến khả năng này, thế nên tôi nói tiếp. “Vệ Nữ rất được cưng chiều, nhìn đống đồ đạc người đẹp ấy sở hữu là biết rồi. Thái độ khác lạ, bướng bỉnh. Cách ăn mặc hành xử cũng chẳng giống ai nhưng không hề bị yêu cầu thay đổi. Người chụp thường chọn góc nữ tính để chụp dù Vệ Nữ là đàn ông, mua cả tá giày cao gót cho Vệ Nữ quăng bừa bãi. Bao nhiêu phụ nữ có đức tính cùng sở thích này? Trừ phi người chụp là đồng tính nữ thôi.”
Changmin gật gật đầu, đúng thật là khả năng nickname Uknow mang giới tính nữ rất rất thấp. Chỉ tầm 0,0001%. Nhưng nó vẫn chưa chịu thua, tiếp tục đưa ra các giả thuyết. “Lỡ Vệ Nữ là chuyển giới thì sao?”
“Nếu vậy người chụp đã lấy góc đằng trước rồi. Anh chàng Uknow này luôn tránh chụp chính diện và phần ngực. Rõ ràng Vệ Nữ chẳng có gì ở đó cả.” Tôi nhấp vào phần tổng quan của bộ sưu tập để chỉ cho Changmin xem. “Hai người này cũng không thể là quan hệ thân bằng quyến thuộc. Vệ Nữ dành cho người chụp mối quan tâm rất mãnh liệt. Mỗi lần nhìn vào máy ảnh đều vô cùng say đắm, như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người này vậy. Sự si mê này không hề nhỏ. Có lẽ vì vậy nên Vệ Nữ chưa bao giờ tỏ thái độ bất mãn vì bị chụp hình mặc dù nàng là người rất dễ dàng không hài lòng.”
“Xem ra là một cặp đôi rất thú vị!” Changmin kết lại.
“Rất-thú-vị. Người hâm mộ mỗi tháng đều cuồng lên vì vẻ đẹp của Vệ Nữ đồng thời bứt rứt với đống mơ hồ trong lòng là có-chi-đó sai sai mà chẳng chỉ ra được.”
“Thế mày định viết sách vạch mặt chuyện tình yêu đồng tính của Vệ Nữ và gã chụp ảnh Vô Danh à?”
“Không, điên sao. Ai đi làm chuyện thất đức vậy. Tao cũng ngưỡng mộ vẻ đẹp của Vệ Nữ lắm!”
“Vậy chứ mày làm gì?” Changmin chống cằm hỏi. Rõ ràng nó không hiểu lý do của hàng đống phân tích nãy giờ là vì chi. Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của nó nên mau chóng trả lời.
“Tao sẽ đi gặp Vệ Nữ và chồng của nàng ta.”
Tôi cùng Junsu theo số nhà được ghi rất nhí trên tờ giấy tập xé nham nhở đến khu D400. Để lấy được cái địa chỉ này Junsu phải giở không ít chiêu trò, tóm lại cũng không vẻ vang gì. Nhưng như thường lệ, cách này lại luôn giải quyết được vấn đề.
Khu D400 vốn nổi tiếng là khu đại gia, thường chủ yếu là những gia đình quan chức, doanh nghiệp hay Việt kiều ở.
Tôi đến mà không gọi trước, cũng không nghĩ điều đó là cần thiết. Từ cái cách anh chàng Uknow này đăng ảnh và giấu nhẹm mọi thông tin có thể cho thấy anh ta vốn không thích bị làm phiền. Anh chỉ đăng cho cả thế giới biết về sự tồn tại của một Vệ Nữ xinh đẹp quyến rũ thôi.
Khi chúng tôi đến nơi, Junsu tách ra, vào quán cà phê gần đó ngồi đợi như kế hoạch ban đầu. Bản thân tôi đã là khách không mời, nếu muốn tìm đường xông vào nhà của người ta rồi thì tốt nhất là nên đi một mình, như vậy thì chủ nhà mới không cảm thấy bị đe đọa.
Sau ba hồi chuông đổ thì có người ra mở cửa. Tuy rằng đã tưởng tượng đủ kiểu nhưng tôi không ngờ xuất hiện sẽ là một người cao ráo, đẹp trai như vậy.
“À... Chào, xin hỏi anh cần gì?” Người đó hỏi ngay khi nhận ra tôi là một gã hoàn toàn lạ mặt.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, đúng kiểu mà thường khi tôi vẫn làm, bình tĩnh giới thiệu mình. “Chào anh, tôi là một người hâm mộ thầm lặng. Đã theo dõi anh rất lâu ở trên mạng. Hôm nay đường đột ghé thăm là do có chút chuyện muốn nói riêng với anh. Không biết như vậy có phiền gia đình không?”
Anh chàng mở to mắt nhìn tôi. Tuy rằng là mắt một mí nhưng lại rất hợp với khuôn mặt cùng chiếc mũi nhỏ của anh ta. Người này tầm ba chục tuổi, vẻ ngoài khá nam tính, dáng dấp cao to, tóc hớt cao hợp với cái đầu nhỏ.
“Xin lỗi nhưng mà tôi không quen biết anh. Với lại làm sao mà anh_”
“Biết được địa chỉ nơi anh ở?” Tôi ngắt lời anh chàng. “Có thể nói là do tôi có nguồn. Nhưng xin đính chính là tôi không làm gì phạm pháp cả, chỉ dựa vào chút quen biết thôi. Đây là danh thiếp của tôi.”
Tôi vừa nói vừa móc từ túi áo sơ mi của mình ra tấm thẻ danh thiếp. Người kia nhận rồi chăm chú đọc kỹ những dòng thông tin in bên trên.
“Park Yoochun. Nhà văn tự do?” Anh chàng hỏi.
“Vâng.”
“Vậy đâu có liên quan gì tới tôi?”
“Anh là người mang nickname Uknow trên tumblr phải không?” Tôi hỏi bằng giọng hòa nhã nhất có thể.
Anh chàng im lặng nhìn tôi mất một lúc rồi mới chậm chạp đáp. “Phải, là tôi.”
“Vậy thì câu trả lời là có liên quan.” Tôi vừa cười vừa đáp. “Chuyện anh và Vệ Nữ của anh thật sự khiến tôi rất hứng thú. Tôi muốn xin phỏng vấn một số câu.”
“Không!” Anh chàng nói ngay, sau đó đóng cửa một cái kình.
Tôi đứng ngớ ra mất mấy giây rồi mới có thể giơ tay ấn chuông tiếp.
“Tôi đã nói không!” Anh chàng bực bội mở cửa rồi lại đóng mạnh nhưng tôi đã nhanh trí kê chân mình vào. Thế nên lần này cánh cửa đập vào chân tôi cái kình.
Tiếng va chạm khá lớn nhưng tôi cắn răng không la, chỉ cố làm mặt tỉnh nói tiếng “Ao” nho nhỏ.
“Anh bị khùng hả!!” Anh chàng la lên, rõ ràng không nghĩ tôi liều vậy.
“Thì tôi đến với thiện chí mà. Anh kéo cái cửa ra giùm, đau thiệt đó.” Tôi cười méo xệch cả miệng. “Với lại tôi biết Vệ Nữ của anh là đàn ông rồi. Anh đừng lo.”
Người đối diện ngạc nhiên đến độ miệng há ra nhưng chẳng nói được gì. Thái độ như vậy tức là đúng rồi. Tôi nghĩ anh chàng sẽ mềm giọng lại nhưng không, anh còn trở nên tức tối hơn. “Vẫn là không. Anh đi đi!”
“Bình sinh tôi là người có tính khí dễ chịu nhưng lại vô cùng lì lợm, bây giờ anh đuổi tôi đi thì ngày mai tôi lại đến. Ngày mai anh đuổi tôi thì ngày mốt tôi lại đến.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Vậy thì bạn tôi sẽ đến. Anh an tâm, tôi không có gì nhiều nhưng chắc chắn là có nhiều bạn.”
“Cái đồ khùng này!!” Anh chàng lại tính đóng cửa tiếp. Tôi cũng tính sẽ kê luôn cái chân lành lặn còn lại vào.
Nhưng xem ra ông trời vì hành động dũng cảm ban nãy của tôi mà đã động lòng cho người đến cứu.
Đã vậy ông còn hào hiệp đến độ cho người đó là Vệ Nữ xinh đẹp bí ẩn nhất mực. Xuất hiện còn hơn trong truyền thuyết.
“Kha ngật!”
Sưng cả chân, cuối cùng tôi cũng được mời vô nhà uống ly nước.
Vệ Nữ ngồi riêng trên một chiếc ghế đệm có lưng dựa tròn và cao. Phần tay ghế bằng gỗ sậm nổi lên với những hoa văn tròn uốn lượn vô cùng thanh nhã. Nhìn chung rất giống ghế của nữ vương.
“Nhà của anh đẹp thật.” Tôi vừa nói vừa nhận ly nước từ người chủ nhà lúc này đang mặt nhăn mày nhó rất miễn cưỡng. “Khiếu thẩm mỹ của anh Uknow quả nhiên không tệ.”
“Tôi tên Yunho!” Anh chàng bực bội đáp.
“Ồ, tên đẹp!” Tôi nói ngay điều đầu tiên hiện ra trong đầu. Nhưng anh chàng không lấy gì làm vui mừng cả, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng. “Anh nên để tên ấy trên tumblr.”
“Để thu hút thêm những kẻ mặt dày dư hơi sao?” Yunho cáu kỉnh nói. Vậy là tôi lại bị ghét rồi. Mà mặt tôi đúng là dày thật, chắc hơn bê tông nữa.
“Chính anh là người chọn đăng những tấm ảnh về Vệ Nữ gây tò mò mà phải không?” Tôi hớp một ngụm nước. “Tự anh đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng, rồi tự anh oán trách người ta đi tìm câu trả lời sao?”
Đôi lông mày của Yunho ngay lập tức nhăn tít, hai tay chống ngang hông. Anh chàng rõ ràng đang phát quạu lên vì kiểu lý lẽ của tôi. Anh lầm bầm. “Đúng là cái bọn nhà văn!”
Tôi chỉ cười thôi, sau đó quay sang nhìn Vệ Nữ. Đúng như suy đoán của tôi, Vệ Nữ là một chàng trai. Người đẹp khá trẻ, tầm hăm lăm, hăm sáu tuổi. Tóc hiện tại đang để dài che ót, một bên mái được vén sát với chiếc kẹp xước bản lớn đính đá. Khuôn mặt mang nhiều nét nữ tính hòa trộn cùng những đặc điểm nổi trội của giống đực. Mắt to dài, môi mọng nhỏ, da trắng đến tái xanh cùng đường sóng mũi hơi khoằm, khuôn mặt góc cạnh, đường chân mày rậm.
Hôm nay Vệ Nữ không trang điểm nhưng lại tô lên môi một màu son đỏ ửng, như thể vừa ăn xong món gì đó rất đỏ, rất ngọt. Người đẹp mặc quần bằng vải xô mỏng dài qua gối, túm lại ở phần cuối. Cổ tay cùng cổ chân đeo chằng chịt dây lắc với đồ trang sức có hình thù chim thú.
Chiếc áo Vệ Nữ mặc có thể là câu trả lời cho kiểu thời trang kỳ lạ trên. Áo may bằng vải thổ cẩm nền tím than có thêu họa tiết bên trên. Phần tay chuột* dài qua cùi chỏ một chút. Thân áo dài đến nửa đùi trên của người đẹp, hai bên xẻ lên đến hông.
Xem ra Vệ Nữ không phải là người Kinh. Khi nãy cũng gọi Yunho bằng một phương ngữ rất lạ.
“Jaejoong, em lên lầu được không?”
Khác với giọng điệu bực bội khi nói với tôi, Yunho đối với Vệ Nữ bằng một thái độ mềm mỏng vô cùng. Anh chàng cúi xuống, thì thầm với chất giọng nhỏ nhẹ vừa phải. Vệ Nữ hình như chẳng chú ý đến bất kỳ điều gì xung quanh trừ Yunho cả, vừa nghe giọng của anh thì ngay lập tức phản ứng, ngước lên nhìn chằm chằm.
“Sao vậy?” Vệ Nữ nhăn đôi mày của mình.
“Anh cần nói chuyện với khách.” Nói rồi Yunho nhìn về phía tôi.
“Không, em muốn ở lại.” Vệ Nữ nói xong thì càng ghì chặt hơn vào ghế của mình, quay sang tôi hỏi. “Anh là ai? Tôi chưa bao giờ gặp anh cả. Anh không phải bạn của kha ngật.”
“Kha ngật” là gì mới được? Tôi thầm nghĩ phải nhớ từ này để về tra. “Tôi là một người hâm mộ của Vệ Nữ.”
“Vệ Nữ?” Nghe nhắc tới nickame của mình mà Vệ Nữ lại có cảm giác lạ lẫm vô cùng, người đẹp nghiêng đầu làm cho những khuyên tai lung lay lung lay. “Ai là Vệ Nữ?”
Yunho không trả lời câu hỏi của người đẹp, chỉ lặp lại yêu cầu ban nãy. “Jaejoong à, em lên lầu đi. Xong anh sẽ lên ngay.”
“Cậu không hề biết mình là Vệ Nữ sao?” Tôi cười nói. Tính tôi quả nhiên là người thích gây rối.
“Vệ Nữ? Vệ Nữ là ai?”
“Vệ Nữ là thần tượng trưng cho tình yêu, sắc đẹp, sự sinh nở và dục vọng. Trong thần thoại Hy Lạp, thần Vệ Nữ mang tên Aphrodite, theo một số dị bản nữ thần chính là mẹ thần Cupid nghịch ngợm.”
“Đủ rồi. Anh nói nữa tôi đuổi anh về đó!” Yunho quạu quọ gắt lên, chen thẳng vào cuộc đối thoại của chúng tôi. “Jaejoong, anh bế em lên lầu!”
Nói rồi không để người đẹp phản ứng gì, Yunho cúi xuống bế thốc Vệ Nữ lên như bế công chúa, đi một mạch ra khỏi phòng khách.
Thế là chỉ còn một mình tôi ngồi lại, đớ cả người ra.
Lát sau Yunho quay trở lại, cả gian phòng rộng lớn sang trọng chỉ có hai người đàn ông. Không khí phải nói là ngượng ngùng hết chỗ nói luôn.
“Xin lỗi, hình như tôi nói điều không nên nói.” Tôi vội lên tiếng trước nhằm cứu vớt tình hình.
“Hình như? Nếu không phải Jaejoong muốn cho anh vào thì còn lâu mới có chuyện tôi để anh ngồi đây nói năng nhảm nhí!”
“Anh đừng nóng. Tôi chỉ nói với Vệ Nữ điều cậu ấy cần biết thôi mà.”
“Em ấy tên Jaejoong!” Yunho gắt.
“À, vâng, xin lỗi, tại tôi thấy cái tên kia hợp với cậu ấy hơn.”
“Jaejoong mắc gì không hợp. Anh đừng lòng vòng mấy chuyện không cần thiết nữa, muốn gì thì nói đại đi!”
“Anh đừng như vậy. Thật đấy. Tôi thiệt sự chỉ là một người hâm mộ mà thôi, không có ý quấy phá gì cuộc sống của hai người đâu.”
“Đến tận đây rồi mà nói không quấy phá!”
“Ây ya, anh thật khó quá. Vậy mà coi hình tôi tưởng Vệ Nữ mới là người ngang ngạnh, khó chiều chứ.”
“Em ấy không có ngang ngạnh khó chiều!” Yunho lại gắt. “Anh cần gì?”
“À, phỏng vấn anh một số câu thôi ấy mà.” Tôi mở cặp sách bằng da màu nâu của mình, lấy ra một cuốn sổ cùng bút viết.
“Để viết sách?” Yunho nhướng mày.
“Đại loại là vậy.” Tôi hồ hởi đáp.
“Cút!!”
Ba phút sau tôi bị tống thẳng ra khỏi ngôi nhà.
Xem ra chồng của Vệ Nữ còn khó nhằn hơn nàng ấy nữa.
Như đã nói, tôi là người hòa nhã nhưng lại có sự lì lợm hơn người. Vì vậy cứ đều đặn mỗi sáng tôi đến lượn lờ làm phiền ngôi nhà ở khu D400.
Yunho cũng không vừa, tắt luôn chuông cửa cùng khóa rào lại để tôi không thể vào. Thế là tôi chuyển qua phương án chầu chực. Vệ Nữ có vài lần đứng trên ban công hay ngang qua cửa nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể cao gầy, trắng xanh.
Qua một tuần, tôi chợt nhận ra Vệ Nữ không đi xa quá khu vực vườn nhà bao giờ. Lúc nào người đẹp cũng chỉ quanh quẩn ở bên trong, cần gì thì đều có Yunho hay chị giúp việc mua giúp. Vệ Nữ vẫn ăn mặc rất kỳ lạ, vừa vương giả lại vừa hoang sơ. Trang điểm lam nham, vằn vện. Thái độ luôn thờ ơ lơ đãng, chỉ khi Yunho ở gần mới ngay lập tức tập trung hết mọi sự chú ý lên anh ta.
Qua đến tuần thứ hai, thay vì gọi cảnh sát ập đến tộp cổ tôi, Yunho mời tôi vào nhà. Xem như công trình mặt dày mày dạn không ngại bị thiên hạ ghét của tôi đã được đền đáp.
Anh ta mời tôi cà phê, còn để Vệ Nữ ngồi chung trong phòng khách khi nói chuyện.
Nhân tiện tôi cũng nói luôn, sau khi về tra cứu, tôi mới biết “kha ngật” là cụm từ để gọi chồng của dân tộc thiếu số người Giang, có nghĩa nôm na là “ông xã” trong tiếng Kinh. Tộc người này sống ở khu vực miền Tây, hiện tại chỉ còn chưa đến một trăm hộ gia đình. Ngành nghề truyền thống là trồng lúa nước, dệt vải thổ cẩm và làm đồ trang sức.
“Cảm ơn.” Tôi nhận ly cà phê sữa nóng từ tay chị giúp việc, sau đó lặng lẽ quan sát xung quanh.
Vệ Nữ ngồi một mình trên chiếc ghế nữ vương quen thuộc, nhưng đến khi Yunho đi vào và ngồi xuống ghế sô pha đối diện thì người đẹp không còn cảm thấy hài lòng với chỗ của mình nữa. Hôm nay Vệ Nữ mặc một bộ đồ màu đỏ đậm may bằng vải lụa, xung quanh đầu buộc dải dây đồng màu rủ dài xuống có đính các miếng kim loại vàng mỏng dẹt.
Tuy có tôi ở gần đó nhưng Vệ Nữ gần như mặc kệ, chỉ chăm chăm nhìn về hướng Yunho đang ngồi một mình nhấp nhổm không yên.
“Thôi được rồi, em qua đây.” Cuối cùng thì Yunho cũng lên tiếng, có vẻ như không nỡ để Vệ Nữ của mình phải đứng ngồi chẳng yên mãi.
Chỉ chờ có thế, Vệ Nữ đúng như cái tên của mình đứng dậy, sà qua phía đối diện. Phần vải lụa dài ở tay áo cùng khăn buộc đầu phất lên giữa không trung phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Giống hệt một cảnh phim tua chậm, bóng người phất phới bay qua. Vệ Nữ ngồi vào kế bên Yunho, cả người dựa vào anh, một tay chạm lên ngực, đầu ngả lên vai.
Khung cảnh đột nhiên biến thành hậu cung của mấy bậc vua chúa.
Tôi nhìn mọi diễn biến với sự ngưỡng mộ không che giấu. Miệng theo vô thức nở nụ cười tươi rói.
“Tôi sẽ trả lời vài câu hỏi nhưng tôi không đồng ý cho anh đem chúng đi làm tư liệu viết sách.”
Mất đi ba mươi phần trăm ý nghĩa của việc phỏng vấn nhưng không sao, bảy mươi phần trăm kia mới là quan trọng. “Được thôi. Tùy vào anh vậy.”
“Không phải anh phỏng vấn để viết sách sao? Giờ không được viết anh cũng chịu?” Yunho nheo mắt hỏi.
“Đôi khi trí tò mò dẫn dắt con người còn ghê gớm hơn mọi thế lực nào trên thế giới này, kể cả lời răn đe hùng mạnh nhất. Anh có biết thần thoại về chiếc hộp Pandora không?”
“Thôi, anh đừng trích dẫn nữa. Bây giờ tôi không quan tâm thần thoại chi hết. Anh được hỏi năm câu thôi. Vì vậy làm ơn lựa chọn thông minh một chút.”
“Năm câu?”
“Chính xác.”
“Sáu câu được không?”
“Không. Năm câu.”
“Chỉ năm câu?”
“Ừ, năm câu.”
“Không thêm được nửa câu luôn sao. Dạng câu hỏi phụ.”
“Anh nói nữa là còn bốn câu đó.”
Người đâu mà khó khăn thế, tôi khổ sở mỉm cười. Vệ Nữ cũng đột nhiên bật cười, khuôn mặt xinh đẹp hơi sáng lên một chút. Mái tóc đen dựa vào vai của Yunho rũ xuống mượt mà như một dòng sông huyền bí.
Tự nhiên nhìn mái tóc đó tôi chợt thấy có thêm động lực để làm liều.
“Năm câu thì năm câu nhưng anh phải hứa với tôi sẽ trả lời tới nơi tới chốn.”
“Là sao?”
“Là anh phải trả lời tường tận cả nguyên nhân lẫn lý do dẫn đến câu trả lời, có đầu có đuôi. Chứ không phải trả lời cụt ngủn vỏn vẹn vài ba chữ.”
“Tại sao tôi phải làm như vậy?” Biết ngay là Yunho sẽ nói thế nên tôi ngay lập tức xuất chiêu.
“Vệ Nữ, không, ý tôi là Jaejoong. Ông xã của cậu, “kha ngật” của cậu ấy, dùng hình của cậu đăng lên mạng. Bây giờ khiến cậu bị tôi làm phiền, tất cả đều là lỗi tại anh ta cả. Tuy vậy tôi vẫn là một người hâm mộ rất thật tâm, tôi tới đây hoàn toàn với thiện ý. Bây giờ tôi hỏi năm câu vừa là để giúp cho tôi vừa là giúp cho cậu, sau này sẽ không quấy rầy nữa. Cậu thấy sao?”
Yunho không ngờ tôi sẽ chuyển qua dùng chiêu này, khuôn mặt biến sắc hẳn. Vệ Nữ đang ngồi đưa cả hai chân xếp lên ghế, nghiêng người vòng hai tay ôm lấy cổ chồng, sau khi nghe tôi nói thì im lặng suy nghĩ mất một lúc. Cuối cùng người đẹp ghé vào tai của Yunho thì thầm gì đó khiến mặt anh chàng bí xị.
“Được rồi. Anh hỏi đi.” Yunho cố gắng dùng giọng thật bình tĩnh để nói.
“Cảm ơn.” Câu này tôi nói với Vệ Nữ. Đúng là hiện thân của nữ thần sắc đẹp khả ái bậc nhất, làm gì cũng rất đáng tuyên dương.
Tôi đặt máy ghi âm lên bàn ở giữa phòng, bắt đầu câu đầu tiên.
Buổi phỏng vấn hôm đó dài hơn là tôi nghĩ. Lúc về đến nhà thì tôi đem máy ghi âm ra phát lại cho Changmin với Junsu nghe còn mình thì đi vào nhà sau tắm một lát.
“Vì sao anh lại chịu để tôi thực hiện buổi phỏng vấn này?”
“Jaejoong muốn như vậy.”
“Tại sao Jaejoong lại muốn như vậy?”
“Đây là câu thứ hai sao?”
“Không, chúng ta đã quyết trả lời tới nơi tới chốn vấn đề mà. Vì vậy anh phải nói rõ lý do tại sao Jaejoong lại muốn anh để tôi phỏng vấn anh.”
“Trực giác của em ấy. Jaejoong bảo anh là người có duyên với chúng tôi nên muốn cho anh cơ hội.”
“Chỉ vì trực giác thôi sao?”
“Không được à? Mẹ của em ấy sinh thời vốn là một nhà ngoại cảm rất nổi tiếng.”
“Trong tộc Giang?”
“...Sao anh biết?”
“À, tại tôi nghe Jaejoong gọi anh là “kha ngật”. Tôi đã bảo tôi là một người hâm mộ mà, phải tìm hiểu chứ.”
“Sao cũng được. Trong tộc thì mọi người coi mẹ Jaejoong là phù thủy. Đây là chức danh cao quý. Trực giác của Jaejoong được di truyền từ mẹ. Thường thì không thể làm lơ nó đi được, nếu đã xuất hiện thì sẽ thôi thúc không ngừng. Vì vậy tôi mới để anh vào nhà.”
“À... Giác quan thứ sáu sao? Tôi thích đề tài này lắm. Câu thứ hai nhé. Vì sao anh lại chụp hình của Jaejoong rồi đăng lên một trang mạng xã hội dù rằng rõ ràng anh không muốn mọi người làm phiền mình.”
“Tôi là thợ chụp ảnh. Tôi có người bạn đời xinh đẹp. Cớ gì tôi không được chụp rồi đăng lên.”
“Ầy, nguyên tắc là phải trả lời rõ đầu đuôi mà. Đây là tự phát hay có tính toán trước, sao lại đăng trên tumblr, anh không thích bị làm phiền mà vẫn đăng là vì lý do gì? Đấy, câu hỏi gồm ba ý đó đấy.”
“Rõ ràng anh đang ăn gian số câu!”
“Anh đưa ra luật trước. Mà đã đưa ra luật rồi thì sẽ có người phá luật. Tôi chỉ đang luồn lách kẽ hỡ xíu thôi.”
“Anh giống tội phạm chuyên lừa đảo chiếm đoạt nhà đất và tín dụng hơn là nhà văn đó anh biết không?”
“Ha ha, cảm ơn. Anh quá khen. Mời anh trả lời tiếp.”
“Tôi là thợ chụp ảnh nên chuyện muốn lưu giữ những khoảnh khắc mà tôi thấy đẹp, thấy cảm xúc là chuyện hiển nhiên rồi. Jaejoong cũng không ngại chuyện tôi chụp em ấy. Chỉ cần tôi nhìn em ấy, tập trung vào em ấy là em ấy cảm thấy dễ chịu rồi. Ban đầu tôi chỉ chụp để giữ mình mình thôi, nhưng Jaejoong trước giờ không ra ngoài nhiều. Ít ai có dịp gặp gỡ hay tiếp xúc với em ấy, thật sự là một uổng phí lớn phải không?”
“Cái này tán thành với anh. Nếu anh không đăng mấy tấm ảnh đó lên tumblr và tôi không vô tình được nhìn thấy chúng thì quả thật đó sẽ là một thiếu sót kinh khủng. Cũng giống như khi thần Apollo_”
“Anh làm ơn đừng trích dẫn hộ tôi được không? Tôi đã đọc hết thần thoại Hy Lạp và hiểu nguồn gốc của các vị thần cùng chiến tranh giữa thành Troy và đội quân Hy Lạp rồi.”
“Xin lỗi, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi. Tôi là người rất có hứng thú với thần thoại và những câu chuyện có tính huyền bí cao.”
“Cái này tôi biết. Bởi vậy mới bị ép làm phỏng vấn đây.”
“Vậy do anh nghĩ đó là một sự lãng phí sắc đẹp nếu cứ giấu giếm những tấm ảnh cho riêng mình nên đã mang chúng đăng lên mạng?”
“Tôi vốn không nghĩ sẽ có nhiều người quan tâm đến bộ sưu tập này. Thậm chí cả cái tên cũng đâu có gì đặc biệt. Chỉ là tôi muốn có người nhìn thấy và biết rằng Jaejoong của tôi là_”
“Một Vệ Nữ vô cùng xinh đẹp.”
“Tạm cho là vậy. Em ấy đẹp mà. Chẳng có gì sai khi để cho những người khác cảm thấy điều tương tự như tôi đã và đang cảm thấy cả.”
“Giống như nàng Esméralda trong tiểu thuyết_ Được rồi, tôi sẽ không trích dẫn gì nữa.”
“Nếu không phải vì cái hãng nước xả vải gì đó giở cơn khùng điên thì tôi cũng không khổ sở mà khóa đi một phần của bộ sưu tập như thế. Tấm hình đó rất đẹp. Tôi vẫn muốn nhiều người nhìn thấy nó hơn. Lúc đó Jaejoong đang nhảy điệu vũ cổ truyền của tộc Giang, đẹp lắm, uyển chuyển vô cùng. Tôi chụp cả đống hình, ưng ý nhất là tấm đó. Vậy mà cuối cùng phải tháo nó xuống quăng vào một xó. Thật bực chết đi được!”
“Tôi nghĩ anh nên cảm thấy tự hào. Tấm hình ấy phải đẹp mắt, mãn nhãn đến mức nào thì công ty nước xả vải kia mới không cầm lòng được mà lấy dán vào dự án quảng cáo của họ chứ.”
“Họ chỉ lợi dụng đôi mắt đẹp của Jaejoong thôi.”
“Lợi dụng tức là có giá trị. Sự lợi dụng này đã chứng tỏ đôi mắt của Vệ Nữ quý giá vô cùng, nếu anh chịu nhân nhượng thì đã có thể đã bán tấm ảnh đó với một số tiền lớn rồi.”
“Ngay từ ban đầu tôi đã không hề có ý định kinh doanh bằng bất kỳ hình thức nào trên bộ sưu tập này. Bây giờ cũng vậy.”
“Suy nghĩ rất hay. Vậy anh đặt tên bộ sưu tập là “My Venus” - Thần Vệ Nữ của tôi, lại còn chọn những góc chụp rất dễ gây lẫn lộn về giới tính. Đây là để chứng minh quan điểm của người đồng tính, phong cách cá nhân hay chỉ đơn giản là anh thích như vậy?”
“Thần Vệ Nữ của tôi? Ý kha ngật em là thần Vệ Nữ của anh phải không?”
“Ừ. Đúng rồi.”
“Sao lại là thần Vệ Nữ?”
“Thần Vệ Nữ là thần sắc đẹp và tình yêu. Anh nói em rồi mà.”
“Vậy kha ngật yêu em phải không?”
“Tít”
Tôi bước ra từ phòng tắm vơ vội lấy một cái khăn rồi bước trở lại vào trong, không quên nói vói lại một câu. “Đoạn đó tao tạm tắt để lượt qua. Hai vợ chồng nhà đó âu yếm mà ngồi nhìn đến đỏ mắt. Tụi mày cũng không nên nghe đâu.”
“Tít”
“Rồi, e hèm, trở lại câu hỏi, anh có thể cho biết lý do của cái tên cùng phong cách của bộ sưu tập “Thần Vệ Nữ của tôi” được không?”
“Cái này xuất phát từ lúc Jaejoong còn ở trong tộc Giang. Mẹ em ấy vốn là phù thủy của tộc, rất được trọng vọng. Với lại năng lực ngoại cảm mạnh nên cũng hay được bên chính quyền mời đi tìm mộ thương binh liệt sỹ. Từ lúc sinh ra Jaejoong được thừa hưởng một phần năng lực từ mẹ, người dân trong làng cũng vì đó mà coi trọng. Hơn nữa người Giang có xu hướng thiên vị những cá nhân có nhan sắc. Càng trắng trẻo, càng xinh đẹp thì càng được mọi người cung phụng. Từ nhỏ Jaejoong đã... Nói sao cho đúng nhỉ, như là một_”
“Bà hoàng?”
“... Có thể cho là vậy. Jaejoong hay được lựa chọn để nhảy những điệu vũ chính khi có lễ hội, được ăn mặc đẹp, được cho nhiều trang sức. Lần đầu tiên tôi gặp em ấy đã nghĩ ngay tới cụm từ Venus rồi.”
“Đúng là hợp với cậu ấy.”
“Còn về chuyện chụp ảnh thế nào thì... Đây là sở thích cá nhân thôi. Tôi là người đồng tính, nhưng chuyện đó chẳng liên quan. Hình thể của Jaejoong không hoàn hảo nhưng hợp lại khiến người khác phải ngắm nhìn. Tôi thích chụp những phần trái ngược nhau trên người em ấy vì tôi nghĩ đó là dấu ấn riêng, chính những điều khiến em ấy đặc biệt.”
“Vậy anh gặp Vệ Nữ của mình như thế nào?”
“Gặp gỡ?”
“Ừ. Gặp gỡ.”
“Câu này có phải hơi riêng tư quá không?”
“Chỉ như thuật lại chuyện anh gặp vợ mình thôi mà. Sau này anh cũng phải kể cho con cái nghe... Xin lỗi, chủ đề này hơi không đúng một chút. Nhưng nếu hai người có xin con nuôi thì sẽ như thế mà phải không?”
“Sẽ có con chứ. Tôi muốn có con mà.”
“Jaejoong, chuyện này nói sau nhé.”
“Kha ngật đến Pu Nung để chụp ảnh. Nhưng sau đó lại đi chụp lén tôi. Tôi đang tắm ở thác, không có mặc quần áo. Thế nên tôi đã bảo mọi người trong làng bắt kha ngật về.”
“Jaejoong_”
“Người đẹp đang nói, anh đừng ngắt lời nào.”
“Anh_”
“Lúc dẫn kha ngật vào phòng thờ, mẹ tôi có vẻ thích anh ấy nên tôi kêu dân làng tha cho anh.”
“Em phải nói chuyện đó sao? Cả người tôi ướt sũng, máy ảnh cũng ướt luôn. Cái máy ảnh đó tôi coi còn hơn sinh mạng, đau khổ gần chết. Đến tối còn bị sốt nữa, Jaejoong phải qua chăm sóc, tôi lạnh quá nên chui rúc trong mền mà vẫn phải ôm em ấy để ấm hơn. Lý do rõ ràng trong sáng như vậy. Sáng ra người dân trong làng đến thấy, liền đòi quăng tôi từ thác nước xuống.”
“Ôm nhau ngủ mà cũng dữ dội vậy sao? Hai người đều là đàn ông mà.”
“Mẹ Jaejoong là phù thủy. Bình thường không ai được phép gần gũi trừ phi là chồng hoặc người thân cận. Từ sau khi mẹ em ấy mất chưa có ai kế nhiệm chức vụ này nên mọi người đều ngầm coi Jaejoong là người thay thế. Tộc Giang có tục hỏi cưới vợ rất kỳ lạ. Chàng trai vào buổi tối phải lẻn vào phòng của cô gái mà không để người nhà cô gái phát hiện, sau đó cùng cô đắp chung một chăn, nằm chung một giường ngủ đến sáng. Nếu cô gái từ chối có thể kêu lên, đuổi anh này về. Còn nếu ưng thuận, hai người sẽ ngủ như vậy rồi chờ gia đình phát hiện. Lúc đó coi như đã chính thức đính hôn. Jaejoong là trai tân, là con của phù thùy trong tộc, là người đẹp nhất làng. Tóm lại chuyện tôi ôm em ấy ngủ chung là chuyện không được cho phép, gây ô uế linh thể của em ấy. Vì vậy cuối cùng chỉ còn hai con đường: một là em ấy cưới tôi cứu mạng, hai tôi là bị dân làng ngâm lồng heo.”
“Chuyện tình yêu nghe ép uổng quá nhỉ?”
“Tôi trước giờ vốn không có ý định là sẽ lấy ai cả. Dẫu sao cũng là người đồng tính, nước mình có ai công nhận cho đâu. Tôi từng sống ở nước ngoài, ở đó đã mệt, nói chi đến Châu Á.”
“Nhưng cuối cùng vẫn lấy đấy thôi.”
“Không thì sẽ bị đem đi ngâm lồng heo! Vậy mà cũng sáu năm rồi. Thật ra tôi cũng không phải là bị ép uống gì lắm... Jaejoong, em ấy rất...”
“Thay đổi suy nghĩ của anh à?”
“Câu này là câu hỏi tiếp theo?”
“Không.”
“Vậy tôi không cần trả lời.”
“Kha ngật rất đẹp trai.”
“Đây. Người tộc Giang thiên vị những cá thể có ngoại hình. Tôi đã nói đó.”
“Kha ngật còn làm nhiều, nhiều dữ lắm...”
“Chuyện đó không cần nói Jaejoong à. Ngưng lại chủ đề này. Anh còn một câu thôi đó.”
“Tôi hỏi riêng Jaejoong một câu được không? Trên cổ tay của cậu có dính màu sơn, cậu làm họa sỹ à?”
“Ừm.”
“Bất ngờ thật!”
“Anh có muốn xem không?”
“Jaejoong!”
“Em thích anh ta. Mẹ hình như cũng thích anh ta. Những người xung quanh anh ta cũng rất hiền hòa.”
“Ai bên cạnh tôi cơ?”
“... Anh thật sự muốn biết ai đang đứng bên cạnh mình sao?”
“...”
“...”
“...”
“Ha ha, chắc không đâu. Chúng ta đi qua phòng vẽ của cậu nhé?”
“Tít”
“Đây là hình phòng vẽ đó, tụi mày coi đi.” Tôi đã tắm xong, vừa lấy khăn lau tóc vừa đặt điện thoại của mình xuống bàn cho tụi Changmin cùng Junsu xem xét. Bên trong là cảnh một xưởng vẽ khá rộng, ngoài những bức vẽ trên khung giấy còn có cả những bản thảo phác luôn trên tường. Một cây thang dựng giữa phòng và có bức tranh lớn được vẽ trên trần tuy vẫn chưa hoàn thành.
“Khoan, nét vẽ này... Không phải của họa sỹ có bút danh T.T sao?” Changmin nheo mắt nhìn kỹ vào màn hình điện thoại, sau đó bấm loạn xạ nhằm tăng kích thước của ảnh lên hết mức. “Đúng rồi, chính là T.T!”
“Là họa sỹ nổi tiếng à?” Tôi ngồi xuống bên cạnh mấy đứa bạn.
“Chỉ mới xuất hiện mấy năm gần đây thôi nhưng được đánh giá cao lắm. Buổi triễn lãm dành cho mấy họa sỹ trẻ vừa rồi bên Tao Đàn, tranh của T.T bán hết veo trước khi chính thức trưng bày. Có đến hai phần ba người mua tranh là người nước ngoài. Ai cũng đánh giá cao nét huyền bí phương Đông trong cách thể hiện của T.T.”
“Xem ra Vệ Nữ không chỉ có khuôn mặt đẹp nhỉ?”
“Chắc chắn không. Không đùa đâu. Mày có thể hẹn giúp tao thêm một lần phỏng vấn nữa được không? Tao cần phải nói chuyện với Vệ Nữ. Bức “Tắm thác” của người đẹp đang được săn lùng lắm đó. Bức “Đồng sàng” nữa!”
“Không được đâu, hôm nay sau buổi phỏng vấn tao đã hứa sẽ không làm phiền Vệ Nữ với chồng của nàng ta nữa rồi.”
“Hả? Tại sao??” Cả Junsu và Changmin đều đồng thanh kêu lên, hai đứa nhướn người áp về phía tôi.
“Tại vì thế này!” Rồi tôi nhấn nút phát trên máy ghi âm.
“Tít”
“Tôi sẽ không sử dụng những thông tin mình vừa biết vào bất kỳ sản phẩm phi lợi nhuận hay có lợi nhuận nào công khai. Không đưa lên truyền hình vô tuyến, radio cùng những hình thức quảng cáo khác. Hai người có thể yên tâm.”
“Cảm ơn anh, Yoochun.”
“Nhưng anh Yunho, cho câu hỏi cuối cùng. Tôi cũng muốn đi kèm nó với một ân huệ. Tôi muốn xin tấm hình khi nãy mình chụp để đem về làm kỷ niệm. Rất có thể nó sẽ được lồng vào khung tranh và đặt đâu đó trong hành lang hay phòng khách nhà tôi. Sẽ có người nhìn ngắm và thắc mắc nó nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ giải thích hay hé nửa lời về nguồn gốc của nó. Vì vậy tôi có thể hay không?”
“Tấm hình đó sao... Nhưng mà, tôi không muốn chuyện của chúng tôi_”
“Tôi biết, vì vậy nên tôi chấp nhận để lại máy ghi âm, sổ ghi, xóa hình chụp trong điện thoại. Tất cả. Chỉ cần anh cho tôi mang tấm hình đó về thôi.”
“Thật ra_”
“Tít”
“Ơ? Sao hết rồi?” Junsu ngớ ra.
“Hết bộ nhớ. Dù sao thì tao cũng đã hứa là sẽ không bao giờ đến làm phiền nữa. Tiếp tục là một người hâm mộ thầm lặng, dõi theo Vệ Nữ xinh đẹp ngang ngược thôi. Nói thật, gặp bên ngoài thì thấy người đẹp chỉ trái tính trái nết với mỗi đấng anh chồng. Được cưng như công chúa vậy.”
“Ầy, tao không quan tâm chuyện đó! Mày có biết mày vừa lỡ mất cơ hội trời ban thế nào không?” Changmin la ầm lên. “Là T.T đó! Trời ơi, thà mày đừng có nói!”
“Mà tấm hình được đề cập trong đoạn cuối là hình gì vậy? Mày đem máy ghi âm về, không bị bắt xóa hình trong điện thoại. Vậy cuối cùng không xin được à?”
Tôi không trả lời Junsu, lặng lẽ đứng lên đi về phòng riêng của mình. Tạm thời cứ để nó an ủi thằng Changmin đang đau khổ vì bị hụt mất cơ hội gặp được họa sỹ yêu thích đi đã.
Buổi chiều, lúc rời khỏi phòng tranh, tôi phải đi nghe điện thoại từ biên tập viên của mình. Lúc trở lại thì trời đã nhá nhem, trong nền tối ửng lên cái màu đỏ cam chói lóa, huyền diệu. Tôi bước vào phòng khách thì phát hiện Vệ Nữ đang ngồi bên bệ cửa sổ, dải dây buộc quanh đầu bị rối. Yunho ngồi ở phía đối diện, dây máy ảnh quàng qua cổ, một tay để trước giữa máy, một tay nhẹ nhàng vén tóc cho tình nhân.
Vệ Nữ ngước mắt lên nhìn anh, lại cái kiểu mê đắm thường lệ. Sau đó từ từ, Yunho cúi xuống, áp sát môi mình về phía môi của Vệ Nữ.
Tôi như bị thôi miên vậy, rút máy ảnh trong túi ra chụp một cái tách.
Yunho giật mình ngước lên nhìn nhưng tôi không hề quan tâm. Cảnh tượng vừa rồi đã cuốn tôi đi, giống như một tia sét vậy, đánh xuống và dẫn tôi qua hàng ngàn những ý tưởng sáng tác khác nhau. Tôi có thể mất tất cả nhưng không thể mất đi hình ảnh vừa rồi.
Cuối cùng Yunho chỉ bắt tôi hứa sẽ không quay lại mà thôi, còn tôi làm gì với bức ảnh thì tùy. Đó là một bức ảnh ngược sáng, vốn không hề thấy được mặt của nhân vật chính và tuy khoảng cách rất gần nhưng môi vẫn chưa chạm môi. Dù vậy ý tứ của nó, cho dù trải qua bao nhiêu loạn thay nhân thế, tan tác đất trời thì vẫn còn y nguyên. Sự khao khát, cần kíp. Sự si mê vĩnh cửu. Sự sai trái. Sự đúng đắn.
Tôi giơ tấm hình mà mình đã ghé vào tiệm rửa ảnh làm ngay khi ra về. Nó sẽ được treo trong hành lang chính nhà tôi, nơi mà mọi người sẽ nhìn thấy.
Tựa đề:
Ái
(Tình yêu)
Ái
(Tình yêu)
Hết.
(*) Tay chuột: Là dạng tay áo dài qua khuỷu tay/cùi chỏ một chút.
Xin chào các bạn, đây là phần lảm nhảm của tác giả thôi. Các bạn có thể không cần đọc.
Tôi lại viết truyện ngoài kế hoạch rồi. Tự nhiên hôm trước đi học về trời mưa, vừa chạy vừa nghĩ đến câu chuyện này, viết viết 1 mạch hai hôm là xong. Hai tay te rần rần luôn. Lần đầu tiên dùng giọng văn cùng kiểu viết thế này nên bản thân cũng tự thấy là lạ haha. Chắc các bạn cũng thấy lạ nhỉ?
Tôi đã muốn viết một hình tượng Jaejoong và Yunho như thế này lâu thiệt là lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Tuy là hơi sai trái nhưng lại rất hấp dẫn, thôi thúc tôi phải viết mãi. Đến cuối cùng cũng đã viết ra được, nói thật tôi thích câu chuyện lần này lắm. Mong là các bạn cũng sẽ yêu thích nó như vậy.
Chào Yulee.
Trả lờiXóaChị xin lỗi vì đã đọc rất nhiều fic của em mà chưa com cho em lần nào. Hom nay thấy hỗ thẹn với lương tâm quá nên chạy vào đây com cho em.^o^
Trước tiên cho chị làm quen nhen ( chị sinh năm 90 ). Chị hầu như đã đọc hết fic của em rồi. Fic nào chị cũng thấy thích hết trơn. Văn phong của em thật sự rất cuống hút chị. Nói thật lòng em là Author mà chị thích nhất nhất luôn đó ^^.
Vệ nữ này cũng vậy chị rất thích Yunho và Jaejoong trong này. Cảm giác như Jaejoong ngoài Yunho ra thì không chú ý đến cái gì cả.
Thực sự chị học bên tự nhiên nên vốn từ của chị nó kém cỏi lắm. Cảm xúc thì nhiều đó mà hk biết làm sao để diễn tả ra ngoài cả.Huhu
Đại loại thì chị rất thích em, em ra tác phẩm nào chị cũng ủng hộ nhiệt liệt.hihi
À riêng cái Vội Vàng thì nó đang làm chị đau đớn từ bữa nay.huhu. Nguyên nhân thì chắc em cũng hiểu.hix
Cảm ơn chị nhiều XD
XóaCòn về Vội vàng, lúc em trả lời comment này chắc chị đã đọc tới mấy chương pink pink rồi nhỉ. Không còn đau lòng :">
Chào ss Yulee ^^, trước hết em phải tạ tội với ss vì là đứa reader đọc chùa trường kì >_<. Mong ss thứ lỗi cho em *-*. Cơ mà hôm nay em "ngoi" lên đây ạ ~(^3^)~ Em thực sự rất thích Vệ Nữ, có thể nói là thích nhất trong tất cả các fic của ss <3. Vệ Nữ mang nhiều màu sắc hơn, vẫn là văn phong đặc trưng của ss nhg em lại có cảm giác nó sống động, rực rỡ hơn trước nhiều. Vẫn là sự đặc trưng trong bối cảnh Việt Nam, là sự kết hợp giữa hiện đại và truyền thống nhg cứ hài hòa một cách tự nhiên. Tóm lại là rất tuyệt vời, hoàn hảo ạ. Em cảm ơn ss nhiều lắm. Ss đã vất vả nhiều r ^_^
Trả lờiXóaCảm ơn em <3
Xóathích phong cách truyện này của ss :')
Trả lờiXóa<3 Cảm ơn em
Xóa