Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Ngày về [Chap 3]


3.



Tối hôm đó tôi tắm vòi sen gần cả tiếng. Yunho vừa về nhà nghe tiếng nước xả không ngừng thì tông cửa thẳng vào phòng tắm.


"Trời đất ơi, Jaejoong!! Bộ em điên hả? Muốn chết hay sao??"


Chụp lấy cái khăn lông gần đó, anh quấn tôi bên trong rồi nhấc cả người tôi bế thốc ra ngoài.


"Em nhìn đi, người em đỏ lét hết rồi nè! Anh đã nói chỉ tắm khi có anh ở nhà thôi mà, lỡ ngất xỉu thì phải làm sao đây!!"


Anh vừa nói vừa lấy thêm một cái khăn nữa lau tóc cho tôi. Cả hai lúc này đang ngồi trên giường. "Đó, thấy chưa. Giờ thì phát sốt rồi!" Sờ trán tôi, anh quạu quọ. "Sao người nóng mà tay lạnh ngắt thế này!"




Một tay lau người, một tay anh nắm lấy bàn tay lạnh cóng tím ngắt của tôi đưa lên miệng. Những luồng hơi ấm được thổi ra khiến những ngón tay tê cứng khẽ giật. Sau khi cơn dị ứng dịu bớt, anh vẫn ôm tôi cùng đống khăn cứng ngắc.


"Nói anh nghe, em giận gì hả?"


"Hửm?"


"Đừng giả đò với anh. Lúc nãy Changmin kể hết cho anh nghe rồi!"


"Thật là... bộ anh ta là bà tám hả?" Tôi bực bội đáp, giả vờ dụi vào lòng anh.


"Em mệt à?" Và ngay lập tức Yunho trúng kế không nghi ngờ. Anh kéo gối kê bên dưới rồi từ từ ngã tôi nằm xuống. "Để anh đi lấy quần áo cho em!"


"Anh không có đi đâu hết!" Tôi nói khi kéo vạt áo anh lại. "Ở đây với em!"


Thái độ bướng bỉnh của tôi luôn khiến anh mềm lòng. Luôn luôn. Đưa tay chạm vào mặt anh, tôi mỉm cười nói.


"Em làm nũng xíu thôi. Anh đừng lo lắng như vậy, giống ông già lắm!"


Đôi mắt nhỏ của anh mở to dòm thái độ điềm tĩnh của tôi rồi anh thở dài, cúi xuống ôm lấy tôi.

Yunho của tôi chính là như vậy, luôn tử tế và tốt bụng. Anh là mẫu người đàn ông mà tất cả cô gái muốn lấy làm chồng. Khuôn mặt đẹp trai, thân hình săn chắc, cao ráo, thông minh và khỏe mạnh. Chưa kể sự dịu dàng chu đáo cũng như biết quan tâm đến người khác. Một người như vậy tồn tại, thử hỏi tôi còn gì chưa thỏa mãn.


"Yunho, em muốn sinh con cho anh!" Tôi nói, hôn lên mặt và vòng tay siết chặt tấm lưng của anh. "Chúng ta hãy sinh thật nhiều con đi!"


Mặc cho sự bình tĩnh trong câu nói của tôi, người anh vẫn cứng đờ cả lại. Nhích người ra, anh bàng hoàng vì tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ đùa về chuyện này cả, chưa bao giờ.


"Em biết là mình không thể mà, Jaejoong. Chúng ta đều là đàn ông!" Anh đưa tay vuốt tóc tôi, giọng nhỏ xuống như đang an ủi. Có thể anh nghĩ tôi hơi điên điên khi mà cứ lặp đi lặp lại vấn đề đó.


"Yunho có yêu em không?" Tôi hỏi, bỏ ngõ luôn chuyện vừa rồi, hôn lên cổ anh và cắn nhẹ vào đó.


"Yêu. Dĩ nhiên là yêu em!"


"Yunho sẽ không từ chối em việc gì phải không?"


"Ừm... Chỉ cần không làm hại tới em!"


"Vậy là được rồi!" Tôi nói, nhớ đến thái độ của nó suốt mấy ngày nay. Suốt ngày rền rĩ kêu réo khi không thấy Yunho và ngay lập tức trở nên lẳng lơ câu dẫn khi anh xuất hiện.


Nếu như không có tôi ở đó, chắc nó đã tìm cách kéo anh xuống bể nước với nó rồi. Có một số loài cá giao phối vào mùa xuân trong năm. Chính là thời điểm này. Thái độ của nó rõ ràng là nhắm tới anh. Thỉnh thoảng mọi người còn nghe được tiếng hát vọng ra từ trong bể nước. Thấp thoáng ngắn ngủi, nhưng đầy mê hoặc. Có lần tôi bắt gặp anh ngẩn ra khi nghe tiếng kêu gọi ngọt ngào đó rồi giật mình khi thấy tôi gọi.

Khi ấy tôi muốn tìm đại một lọ thuốc độc bất kỳ đổ vào bể, thuốc chết cái con vật đó.


"Jaejoong, em làm sao vậy? Chẳng phải em nói em không ghen với Dạ sao?" Anh nói khi thấy tôi nằm im lặng một hồi lâu. "Dạ là giống đực, em ấy chỉ coi anh như một sinh vật khác loài khác thôi!"


"Sai rồi. Nó là giống cái!" Tôi đáp mà không nhìn anh.


"Jaejoong, sao Dạ có thể là giống cái được! Cậu ta có bộ phận sinh dục nam, ngực bằng cho thấy là không có tuyến sữa. Chưa kể_"


"Làm nhà khoa học sao anh có thể đánh giá tất cả mọi chuyện bằng mắt được? Chúng ta chỉ mới phân tích phần vảy, tóc, mô biểu bì ở đuôi, cùng cánh tay thôi!"


"Bề ngoài của nó tương đương với giới tính nam của con người, nhưng với giống loài của nó thì khác, anh có thể chắc được sao? Cách đây vài ngày em đã nhờ Yoochun phân tích về xu hướng giới tính cũng như hoóc-môn của nó. Tám mươi phần trăm là hoóc-môn giống cái! Dạ là con cái, Yunho!"


"Jaejoong..."


"Yunho, mỗi giống loài có cách phân chia giới tính và nuôi con riêng. Từ khi chúng ta bước vào công trình nghiên cứu này, anh biết mình sẽ đương đầu với những điều không tưởng mà!"


"Em không bắt anh phải từ bỏ dự án này chỉ vì Dạ là giống cái, em không nghĩ mình ích kỉ ngớ ngẩn như vậy. Nhưng có lẽ là đang vào mùa sinh sản của Dạ, nó bắt đầu hát cả tuần nay rồi. Em cảm thấy không yên tâm Yunho, tại sao nó lại tỏ ra đặc biệt quan tâm với anh như vậy? Vào mùa sinh sản? Nó muốn ăn anh hay muốn anh làm con đực của nó?"


"Jaejoong à..." Anh ngồi dậy, đưa tay che mắt, không thèm giấu đi vẻ phiền muộn. "Anh biết em rất nhạy với những vấn đề phân loại lý hóa các loài dưới biển, bản thân anh cũng rất rối bời khi tiến hành nghiên cứu một sinh vật mà tất cả chúng ta không ai có tí manh mối nào!"


"Nhưng những suy đoán này cùng một lúc có hơi quá vội vàng... Mình cần nhiều bằng chứng và thống kê hơn nữa!"


"Anh hứa với em là anh sẽ làm đúng những quy định an toàn và cũng sẽ không quá gần gũi với Dạ, được chứ? Cho dù có là gì thì Dạ cũng không thuộc cùng giống loài với mình, sẽ không có chuyện gì đâu!"


Lại một lần nữa anh coi nhẹ những lời cảnh báo của tôi. Tôi không thể nói rõ ràng được hết mọi chuyện cho anh nhưng anh ở gần Dạ, nó còn nguy hiểm hơn anh có thể tưởng tượng nhiều. Mấy hôm nay tôi có nhờ Junsu trông chừng giùm khẩu phần ăn và sinh hoạt của nó.

Tôi sẽ không để nó đụng đến Yunho.


"Jaejoong à, dạo này em lạ lắm, em biết không?"


Anh nói khi ôm tôi từ đằng sau. Tôi không trả lời, từ từ chìm vào giấc ngủ.


Yunho của tôi có thể không biết rằng, anh quan trọng với tôi như thế nào. Sự tồn tại của anh đã cứu hết những tường thành đổ vỡ trong tôi.

Mỗi tối khi nhắm mắt đi ngù, tôi thường có cảm giác như mình bị chìm vào đáy của một biển màu xanh và cứ thế rơi xuống hồ đen bên dưới. Cảm giác bồng bềnh vẫn thật dịu nhẹ nhưng bóng tối vây lấy tôi, có tiếng nói vuốt ve tôi chấp nhận sự nuốt chửng vô hình đó. Nhưng tôi sợ, rất sợ. Thậm chí khóc lóc kêu gào không ngừng. Muốn cái chết êm dịu đầy tàn nhẫn đó dừng lại. Tôi không muốn từ bỏ vùng ánh sáng trên đó, cái ánh sáng của sự bình yên khi cuối cùng cũng được ngoi lên bề mặt.

Cả cuộc đời tôi dường như chỉ toàn vùng vẫy. Mọi sinh vật dưới đại dương khác bơi qua tôi thật nhẹ nhàng, thật xinh đẹp trong giấc mơ ngập màu xanh. Chỉ có tôi là sợ hãi, là khóc lóc không ngừng.

Cho đến khi có bàn tay đưa ra cho tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.

Giây phút anh đỡ tôi khỏi bể bơi ở cúp liên đoàn, giây phút tôi cùng cực đớn đau trên da thịt và thể xác. Rũ rượi, sợ hãi và không còn miếng giáp che chở nào. Mẹ tôi cũng đã ra đi rồi.



"Bơi hay lắm, lúc nãy tôi còn ngỡ cậu là sinh vật nào đó thất lạc từ biển cả vào đây!"



Nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và nói như vậy. Cả người tôi đỏ lựng, run rẩy như sắp chết. Tôi đã được anh kéo lên bề mặt, nhẹ nhàng như nó vốn phải là như vậy. Vào phòng thay đồ, tôi bật khóc nức nở. Mặc kệ cho mọi người hỏi, tôi chỉ biết ôm mặt khóc. Con cá nhỏ là tôi, cuối cùng cũng tìm được anh trong đại dương này rồi.

Cuối cùng, cũng chờ được...


...

..

.
.


Sáng hôm sau thức dậy, tôi nhận ra anh đã đến phòng thì nghiệm. Để lại giấy nhắc nhở tôi nhớ ăn sáng, đồ ăn anh đã nấu sẵn.

Sau này nếu thật sự chúng tôi lấy nhau, anh sẽ bị tôi đì làm hết mọi việc nhà cho mà xem. Vào nhà tắm, tôi đánh răng rồi tắm sơ qua. Mấy hôm nay phản ứng của tôi với nước có phần tiến triển vượt bậc, không còn bị ngứa nữa nhưng da vẫn hơi đỏ lên. Chắc là do trưởng thành thì khả năng đề kháng mạnh hơn, nhưng lại bị lột da ở trên lưng và cánh tay. Thời tiết nhiệt đới thật khó chịu.

Sáng nay mấy viên đá tôi đặt bên chỗ tiệm trang sức được chuyển qua. Vậy là coi như tôi sắp hoàn thành xong một dự án bí mật của mình. Ngày còn nhỏ, mẹ hay muốn làm cho tôi cái kẹp hay cái nón gì đó cài trên đầu được đính đá quý. Vì bà nói tôi có khuôn mặt thật sự rất đẹp, giống như thiên thần vậy. Ba tôi cũng không phản đối, ông cho rằng tôi nên có một thứ như vậy, dẫu sao sau này cũng phải dùng đến.

Điều đó vẫn canh cánh trong lòng cho tới ngày tôi lớn lên.

Nhắn tin cho anh rằng tôi sẽ đến trễ hơn một chút, tôi ngồi ở nhà lôi cái cái nón đựng trong tủ ra bắt đầu tiếp công việc. Chỉ cần đính thêm chút đá này là xong, coi như vừa kịp sinh nhật của tôi vào cuối tuần này.

Nói ra thì qua năm mười tám tuổi này, tôi cũng chính thức được ở cùng anh rồi. Dạ hay bất kỳ sinh vật sống nào khác cũng không ngăn cản được.

Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như tôi nghĩ. Vì sau đó có một cuộc gọi gấp từ Yoochun đến tôi, nói rằng Dạ đã tấn công một giáo sư trong phòng thí nghiệm.

Một cuộc tấn công thực sự.



Tôi đã biết ngay từ đầu nó là một sinh vật nguy hiểm. Cho dù bên ngoài có làm ra vẻ hiền lành thì khi nhe răng ra cũng thấy sự sắc nhọn đáng sợ ẩn trong.

Hối hả chụp lấy áo blouse, tôi bắt taxi lên thẳng khu thí nghiệm. Vì chuyện vây bắt người cá mà cả một trung tâm nghiên cứu đã được xây dựng ở khu vực sát gần bờ biển. Người dân bị cấm tuyệt đối đi vào địa phận này với lý do 'công trình thi công chứa nhiều chất độc hại nguy hiểm'. Tôi và anh phải dọn tạm từ thành phố trung tâm đến đây sống trong vài tháng qua. Tôi không đem theo gì nhiều nhưng nhất quyết yêu cầu phải được chuyển hết số sách trong thư viện của mình qua khu ở mới.

Tất cả những thứ đó quý giá như sinh mạng của tôi vậy, không thể sống yên ổn nếu thiếu nó được. Bao nhiêu công sức để rồi coi chúng tôi bắt được thứ gì.

Đúng như tờ giấy báo cáo dự án cách đây nhiều năm của ba, tất cả đã được nói rõ rồi. Tiên cá không hề tồn tại trên cõi đời này.

Mang theo niềm vui chiến thắng, tôi rạo rực bước vào phòng thí nghiệm. Trái với cảnh tượng tôi mong muốn là sự hỗn loạn, những khuôn mặt lo lắng và bể kính đục màu máu.

Chẳng có gì cả, ngoại trừ những nhóm các nhà khoa học tụ thành từng nhóm và chỉ trích nhau.


"Khốn khiếp! Đây là công trình của nhân loại. Mấy người lại muốn hủy hoại nó sao!!"


Tôi nhận ra đó là giọng của Richard, nhà khoa học Anh, anh ta lo về nhiệt độ môi trường trong bể kính.


"Mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này nếu như ngay ban đầu mỗi nhóm chịu nhường một bước và cho phép các bên thực hiện thí nghiệm riêng dành cho quốc gia của mình!" Giọng của bà Laura, trưởng Viện Hải dương học Mỹ. Đây là quốc gia có đại diện nhiều nhà nghiên cứu nhất trong phòng thí nghiệm, chỉ sau nhóm của anh.


Tôi nhận ra người bị thương một bên cánh tay đứng lẫn trong các nhà khoa học đến từ Trung Quốc. Rốt cục thì chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.


"Changmin, Junsu! Chuyện quái gì vậy? Yunho đâu?" Nằm lấy cánh tay của hai người bên nhóm mình, tôi thấp giọng hỏi bằng tiếng mẹ đẻ. Các nhà khoa học vẫn đang dùng tiếng anh cãi nhau không ngừng giữa phòng.


Như thường lệ, Changmin luôn giữ được sự bình tĩnh của mình, nhanh chóng kể lại. "Sáng nay vào ca khử trùng xảy ra một vụ tấn công. Lúc đó theo thường lệ nghe tiếng chuông thì mọi người ra ngoài hết. Tự nhiên lại nghe tiếng Dạ kêu rất to. Chạy vào thì phát hiện ông tiến sỹ họ Lục gì đó bên nhóm Trung Quốc nằm sát ở miệng bể kính, cánh tay bị cắn nát một phần, máu chảy đầm đìa!"


"Sao ông ta lại vào đây lúc khử trùng cơ chứ! Điều đó cấm cơ mà!" Tôi nói, đánh mắt dòm vào bể kính, chẳng thấy nó đâu cả.


"Đó cũng là điều mọi người thắc mắc!" Lần này thì Junsu trả lời, khuôn mặt tỏ sự sốt ruột thấy rõ. "Dạ cũng bị thương nữa, rách ngay phần vây con ở hông. Thậm chí khi đã đóng nắp miệng bể lại rồi vẫn chưa hết hoảng loạn_"


"Theo thần thoại Trung Quốc thì ăn thịt mỹ nhân ngư sẽ trường sinh bất tử. Hình như tin bắt được người cá đến tai mấy ông bề trên rồi, và tình hình là mấy ổng không để yên. Người Châu Á thì dù vị trí cao thấp gì, đã mê tín rồi là chẳng bỏ được!" Changmin chen ngang, xem ra cũng đang rất muốn tham gia vào cuộc tranh cãi ngoài kia.


"Đây là công trình chung mà họ lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn đó hay sao. Trước khi tham gia tất cả các nước đều đã ký kết là sẽ không mang quyền lợi quốc gia nào ra đặt riêng cơ mà! Mình không làm gì người ta thì sao người ta cắn mình!" Junsu cũng đồng tình lên tiếng, cả hai quay người ra tiếp tục theo dõi tình hình giữa phòng thí nghiệm.


Nhìn chung quanh, tôi chẳng tìm thấy anh ở đâu cả. Một linh cảm cực kỳ xấu trong tôi đang hình thành. Đi vào phòng chứa bồn xả, tôi leo lên những bậc tam cấp của hành lang, dẫn lên nắp bể kính.

Yunho chưa bao giờ quan tâm đến những vấn đề lợi nhuận cá nhân cả. Tất cả những điều anh làm đều vì niềm đam mê khoa học mà ba anh đã truyền cho anh từ ngày còn bé. Tôi biết điều này rõ hơn ai hết. Anh sẽ không tranh cãi về những chuyện như vầy. Anh chắc chắn...

Đang ở với Dạ.


Điều duy nhất mà có lẽ tôi không thể phủ định ở , chắc có lẽ là sự xinh đẹp. Bản thân tôi cũng biết rõ mình đã thua ở điểm nào. Cảnh tượng trước mắt mới hợp với khung cảnh làm sao. Ánh nắng từ cửa sổ hắt xuống làn nước bể kính cái màu trong trẻo nguyên sinh lạ thường. Màu bạc của phần vảy đuôi và mái tóc của Dạ lấp lánh vì ánh nắng, làn da trắng tái mỏng manh.

Anh đang ngồi ngay đó, bên mép của thành hồ, đỡ lấy nữa phần thân trên Dạ bằng vòng tay rộng lớn của mình. Như thể họ thuộc về nhau vậy. Hai tay của Dạ vòng quanh cổ và vai của anh, cơ thể sát sao chạm vào nhau.


Nhận thấy sự xuất hiện của tôi, nét mặt Yunho thoáng nét hốt hoảng rồi nhanh chóng nhích người một chút ra khỏi Dạ.

Thấy vậy, Dạ lại chồm lên thành bể, vòng tay tóm chặt lấy anh hơn, cả người áp sát vào lòng của anh.

Cái sinh vật khốn khiếp này khiến tôi phát điên lên được.

Bước đến túm lấy tay của nó, tôi thô bạo giật mạnh ra khỏi người anh. Tiếng quát to và giận dữ đến nỗi vang khắp căn phòng.


"Buông ra!!!"


Đó là một cú giật rất mạnh, thật sự rất mạnh, như thể tôi đã dồn hết sức bình sinh của mình cho cái giật đó vậy.Và Dạ ngã ngược xuống bể nước.

Tôi nhớ ngày ấy ba có một lần nói với tôi, khi muốn trở thành một nhà khoa học thì nên tập bình tĩnh và có óc phán xét tình hình. Đôi khi cơn giận dữ khiến ta mất đi cơ hội làm nên những điều vĩ đại mà ta lại không hay biết.

Nhưng tôi đã đi ngược lại hoàn toàn những điều ông dạy. Tôi không chịu được cái dự án nghiên cứu nhuốm đầy sự dối trá này. Tôi không chịu nổi sự hiện diện của Dạ ngay vào những ngày gần sinh nhật mười tám của tôi. Tôi không thể chịu thêm những ngày chờ đợi dưới mặt nước nữa. Tôi đã chìm quá lâu rồi.


"Jaejoong, cẩn thận!!!"


Trước khi tôi kịp hiểu Yunho nói gì thì chân đã bị một vật mạnh và trơn quất vào.

Một tiếng động rất lớn vỡ òa. Sau đó xung quanh tôi toàn là nước. Rồi tối đen.


1 nhận xét: