Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Ngày về [Chap 4] [Completed]


4.



Tôi thức dậy khi nhận ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường ngủ ở nhà. Cơ thể hơi ê ẩm một chút nhưng hoàn toàn ổn.

Chiếc nón đính đá quý còn để trên bàn. Những chuyện xảy ra vừa rồi ong ong lên trong đầu.

Nó dám tấn công tôi!

Giơ tay lên nhìn, tôi nhận ra những mảng lớn nứt vỡ và lớp da khô quắt lại, rộp lên. Cảm giác rát buốt còn hơn lúc tôi bị dị ứng ngày xưa. Quăng cái mền trên người sang một bên, tôi xuống giường chạy lại tủ để đồ, nơi có cái gương lớn.

Tôi bị lột da khắp người, xấu xí làm sao.

Đáng ra khi ấy tôi không nên ngất xỉu. Tôi phải ở trong làn nước, thật tỉnh táo mà đánh vào mặt con sinh vật khốn khổ đó. Đáng ra tôi không nên để bản thân tan hoang thế này.

Có tiếng mở cửa khi tôi vẫn đang nghiến răng tức giận, anh bước vào.


"Cưng à, sao em lại xuống giường! Lên nằm tiếp đi, anh mang đồ ăn đến rồi!"



"Yunho, sao em_"


"Hôm qua em bị té xuống bể kính. Em có biết em dọa anh sợ đến như thế nào không?? Ở đó bằng phẳng như vậy mà sao em cũng té cho được!"


"Em tự té?" Tôi hỏi lại anh, cảm thấy sự tức giận oan ức dâng lên không ngừng. Con vật đó không những giỏi trò giả vờ mà còn rất hay phần che đậy nữa.


"Ừ, anh tưởng tim anh ngừng đập luôn rồi. Nhưng may mà không sao!" Anh mỉm cười nói, dùng tay xoa đầu tôi. Nhưng ngay sau đó là sự trầm ngâm. "Jaejoong, em hết bị dị ứng từ bao giờ vậy?"


Tôi ngước mắt lên nhìn anh. Tôi khỏi dị ứng từ bao giờ? Bản thân tôi cũng không biết.


"Mai đã là sinh nhật em rồi đấy anh!"


Tôi đáp, nhướng người hôn lên môi Yunho.


"Ồ, vậy sao? Anh tưởng sinh nhật em năm ngoái rồi!" Anh trêu, đặt khay đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ, cạnh bên chiếc nón đính đá.


Như tôi đã nói, anh hình như không biết là mình quan trọng với tôi như thế nào. Anh càng không hiểu gần kề bên Dạ là một sự nguy hiểm vô cùng lớn. Tỏ ra dịu dàng để rồi túm chặt lấy con mồi, siết chặt đến chết. Tôi hoàn toàn có thể nhìn ra được dã tâm của nó.


"Sinh nhật em năm nào chả có. Năm nay anh nhớ tặng quà đàng hoàng cho em đấy!"


"Anh đây, em thích phần nào, anh cắt phần đó đóng hộp tặng!"


Nói rồi anh bu lại cù lét làm tôi lăn lộn vì cười. Tiếng cười của chúng tôi vang vọng làm ấm cả căn phòng. Chỉ cần có anh bên cạnh, tôi chẳng mong muốn gì hơn nữa.

Vì anh quan trọng như vậy nên tôi không muốn giấu giếm nữa. Những bí mật đang giết chết tôi.


"Yunho, em muốn anh nghe em nói điều này!"


Tôi nhẹ giọng nói khi cả hai đã ngay ngắn ngồi lại trên giường. Đưa tay chạm vào bờ má anh, tôi cảm thấy tình cảm mênh mang tràn đầy mọi giác quan. Yunho của tôi nên được biết những điều này. "Dạ là thí nghiệm của ba em!"


"Hả?" Và không khí hạnh phúc ban nãy ngay lập tức biến mất.


"Mã số của nó là 2606. Sử dụng phương pháp cấy và đột biến gen trên một loài cá lớn. Nó được ra đời cách đây gần mười chín năm. Một mẩu vật chưa hoàn chỉnh!"


Khuôn mặt của anh tái đi dần sau mỗi câu của tôi. Miệng anh há ra hớp không khí, như anh đang cố nói một cái gì đó nhưng không tiếng nào thoát ra được. Tôi vẫn tiếp tục.


"Phần ghi chép dự án của ba em và ông anh... Em đã rút đi bớt vài tài liệu trước khi chuyển qua cho anh. Trong những năm cuối dự án hoạt động công khai, nó dần được chèn thêm các kế hoạch cá nhân của ba em!"


"Lúc đó, chính phủ và các nhà đầu tư bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của người cá nên đã giảm tải nhân sự cũng như nguồn vốn, bức ép dự án đến ngõ cụt. Ba em vì không cam lòng mà thực hiện các thí nghiệm riêng phối hợp với một tập đoàn khoa học bất hợp pháp quốc tế!"


"Dừng đã_"


"Họ đã tìm cách tạo ra người cá!"


"Jaejoong, em dừng lại_"


"Em đã đi tìm tài liệu của sáu năm bị mất. Mọi ghi chép trong đó đều là sự thật anh à, Dạ_"


"Không thể nào như vậy được!! Em tìm thấy những tài liệu đã mất ở đâu Jaejoong? Chẳng phải em nói em đã tìm hết trong thư viện nhà mình sao?!" Anh không kiềm được lớn tiếng.


"Thì đúng thật sự là em không hề tìm thấy nó ở nhà!" Tôi vẫn không từ bỏ, tôi phải nói hết.


"Vậy thì nó ở đâu Jaejoong? Ở đâu??"


"Là ở trung tâm nghiên cứu!!"


Anh gần như bất động khi nghe câu cuối cùng của tôi. Mọi thứ đột ngột trở thành một màn kịch dối trá, thậm chí cả diễn viên chính cũng không ngờ mình đang tham gia vào nó.


"Trung tâm nghiên cứu? Trung tâm nghiên cứu hiện tại của chúng ta sao?"


"Khi ba em mất, họ đã đến và ngay lập tức lục tung cả nhà em lên, lúc ấy em quá nhỏ để hiểu họ tìm gì. Nhưng khi em theo anh tham gia vào dự án này thì em nhận ra có gì đó không ổn..." Đó vốn là tài liệu của ba tôi, dù tôi có lẻn vào trung tâm tìm kiếm và đọc nó thì cũng không phải lỗi của tôi, là họ tước đoạt trước.


"Ý em nói... Họ cho anh và em tham gia cũng vì chúng ta là con cháu của những nhà khoa học từng tham gia vào dự án cũ? Tất cả những chuyện này chỉ là trò bịp bợm họ bày ra để khiến chúng ta như những đứa ngốc sao?!"


"Yunho_"


"Anh... Anh chẳng khác nào thằng ngốc... Cứ tưởng đã tìm được người cá trong truyền thuyết bằng chính sự cố gắng của mình!" Anh ôm mặt, sự thất vọng rõ ràng đến độ làm tôi thấy xót xa."Gì mà bước tiến của nhân loại, đóng góp vào nền khoa học hiện đại! Thì ra chỉ bị lợi dụng cho một cuộc thí nghiệm nhân tạo khác thôi!!"


"Anh à, tất cả các nhà khoa học khác cũng đâu hề biết. Chỉ có những_"


"Vậy ra tất cả đều bị lừa! Tất cả đều bị lừa!! Và em để yên cho nó diễn ra!!"


"Yunho à_"


"Bây giờ anh không nghĩ mình đủ minh mẫn nói thêm đều gì nữa... Em, em cứ ăn rồi đi ngủ đi. Anh... ra ngoài một lát!"


Tiếng cửa đóng sầm lại sau đó như nghiến vào trái tim tôi. Sự thật luôn làm người ta có cảm giác bị phản bội. Nhìn chiếc nón được đính đá lấp lánh trên bàn, lẻ loi không được dòm ngó đến. Nó giống như nón của các cô dâu trong truyền thuyết cổ đại, xinh đẹp và đầy sự trông ngóng.

Tôi đã rất muốn đội cho anh coi.

Rất muốn.




Cả ngày hôm đó anh không về nhà thêm lần nào nữa. Gọi cho Yoochun thì nghe trả lời rằng anh không ở đó.


"Hai người cãi nhau à?" Anh ta hỏi, lẫn trong rất nhiều tiếng ồn.


"Đại loại thế. Mà chuyện gì xảy ra ở phòng thí nghiệm vậy, ồn quá?"


"Tình hình căng thẳng lắm. Dạ cứ kêu réo mãi từ đêm qua tới giờ, không ai biết là chuyện gì. Các nhóm cứ cạy vụ hôm qua ra mà cãi liên tục, giờ thì to chuyện rồi. Ai cũng tranh nhau kể công!"


"Có Changmin với Junsu ở đó không?" Tôi hỏi, nhìn lên đồng hồ trên tường. Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là qua sinh nhật của tôi.


"Có, đang đứng bên cạnh. Có gì không?"


"Hãy đi ra khỏi phòng thí nghiệm đi. Đi ngay bây giờ! Tất cả các anh, hãy ra khỏi phòng thí nghiệm!!"


Tôi đã nói dối rất nhiều lần trong đời. Thậm chí đôi lúc, tôi còn không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa. Tất cả cứ lần lượt chất chồng lên nhau, cho đến ngày không thể nhìn rõ bản chất sự việc được nữa.

Những gì cái trung tâm đó tìm được khi ba tôi chết, tất cả chỉ là đống giẻ rách. Mớ tài liệu le que về các thí nghiệm thất bại nửa vời, để rồi từ đó bày ra những mưu mô con nít, lợi dụng tôi cùng anh.

Tôi đã quá rõ về những điều này, rõ đến độ cảm thấy nhàm chán cách suy nghĩ của con người. Luôn tham vọng đến đi trái lại tự nhiên, không để yên cho bất kỳ điều gì, không có phải thành có. Để rồi bỏ rơi hậu quả sau lưng.

Tất cả những thông tin quan trọng, ba tôi đã nói mẹ thiêu đi cùng với xác ông từ lâu. Những người ngoài đó mong ngóng gì?

Cầm điện thoại, tôi nhắn cho anh một tin cuối cùng rồi đứng dậy, chuẩn bị đi đến phòng thí nghiệm. Lần này không có áo blouse trắng.


"Em chờ anh bên kia đại dương!"



Tôi luôn nhớ lại cái màu xanh trong những giấc mơ của mình. Cái màu non nhẹ, trong trẻo. Cảm giác nước bồng bềnh bao quanh tôi như lúc được nằm trong bụng mẹ.

Đi vào trong cửa bảo vệ thứ hai, tôi tìm đến nút báo cháy, đập vỡ lớp kính và nhấn thật mạnh. Bảo vệ khu này đã đi đâu hết, chắc là dồn vào phòng thí nghiệm ngăn mấy nhóm người ngu ngốc kia ẩu đả.

Tôi đứng chờ đợi trong năm phút rồi bắt đầu tiếp tục hướng về phía phòng thí nghiệm. Nhớ lại coi nhóm nhà khoa học nào thì trữ súng trong hộc bàn làm việc của mình. Chắc chắn là Mỹ, mong là lúc di tản vội vàng quá họ để lại chìa khóa.

Có rất nhiều sự thật nên được phơi bày hết trong lúc này. Vì tôi đã vừa bước qua tuổi mười tám rồi.

Không phải mọi thí nghiệm của ba tôi đều thất bại. Ít nhất là cái ông cấy vào bụng vợ mình.


"Jaejoong, em đâu rồi??" Tiếng Yunho chạy ngược dòng người tán loạn tìm kiếm tôi.


Bước vào phòng thí nghiệm giờ đã vắng tanh người, tôi lục tìm súng trong các ngăn kéo. Suốt quá trình làm việc tôi đã để ý rất kỹ, chỉ để chuẩn bị cho ngày này. Hơn cả sự dự đoán của tôi, tất cả các nhóm nhà khoa học, dù là quốc gia kín tiếng nhất cũng giữ súng trong hộc tủ của mình. Xem ra con người để bảo vệ quyền lợi thì họ bất chấp. Tôi hoàn toàn có thể đoán được.

Hồi nhỏ, ba có dạy tôi xài những thứ này để tự vệ khi cần thiết. Tôi bắn lên trần một phát, vẫn nghe được tiếng anh gọi không ngừng từ đằng xa. Hệ thống chống cháy hoạt động khi gặp tia lửa, ngay lập tức xả nước. Nhìn vào bể kính, tôi thấy Dạ đang đứng trước mặt dòm tôi chằm chằm.

Sinh vật vô vọng này.


"Mày hy vọng gì chứ 2606?" Tôi nói khi đi lại gần bể, áp tay lên mặt kính lạnh ngắt, vuốt ve hình ảnh phản chiếu của Dạ. Và nó bắt đầu kêu thét, rít lên đầy giận dữ.


"Mày vốn đâu có giới tính hoàn chỉnh? Mày không thể sản sinh ra hậu duệ đời sau được. Cho dù có xinh đẹp thế nào, thì mày cũng bị coi là thứ vô dụng!" Tôi cười, nếu như nó không xuất hiện thì tôi cũng đã gặp một rắc rối không nhỏ. "Muốn có thai sao, muốn sinh con à? Ai cho mày cái khả năng đó?"


"Mày biết không, tao cảm thấy thương hại mày. Một con sinh vật ăn thịt không có suy tư, không có bạn đời. Mày sẽ sống như vậy và chết y như vậy, một mình mày!"


"Trách ai bây giờ? Người ta tạo ra mày nhưng đâu nghĩ thương thay cho mày. Mày ăn thịt con người là phải thôi. Trả thù họ cho đến ngày mày chết!"


Tiếng kêu của Dạ vẫn không ngừng, bây giờ vẻ đẹp nơi nó mới mỏng manh làm sao. Thay vào đó là sự hoang dại rã rời. Tôi vẫn mỉm cười nhìn nó, có lẽ nó nên chết đi hoặc ngay từ đầu đừng nên sinh ra thì đã không phải sống cuộc sống ê chề thế này.

Lùi lại vài bước chân, tôi chĩa súng vào thẳng bể kính. Dẫu sao nó cũng được thông ra biển cơ mà.


"Jaejoong!!"


Yunho đã đến ngay cửa, cả người anh đầm đìa mồ hôi vì chạy. Đúng là vì tôi thì anh luôn sẵn sàng, dẫu cho chuông báo động reo ầm ỹ như vậy.


"Em làm gì vậy Jaejoong, bỏ cây súng xuống!"


Sự thật đầu tiên, chỉ có giống cái mới có đuôi để bảo vệ thế hệ đời sau khi ở dưới nước.


"Jaejoong, nghe anh, ở đây rất nguy hiểm. Bỏ cây súng xuống!"


Trước khi đến tuổi trưởng thành, hình dáng của con cái tương tự không khác gì con người. Khi gặp được con đực, con cái sẽ chuẩn bị để giao phối và sinh sản.


"Nghe anh không Jaejoong?? Em sao vậy?"


Sự thật thứ hai, con cái sẽ có những biến chứng với nước khi chúng còn non. Qua tuổi trưởng thành, chúng vẫn có thể lên bờ bằng cách để khô phần vẩy đuôi và lột bỏ nó.


"Yunho có yêu em không?" Tôi hỏi khi lên cò súng, đưa tay còn lại về phía anh.


Sự thật thứ ba, người cá đời F2 chỉ ra đời khi cả hai ba mẹ F1 của chúng là người cá.


"Có, anh yêu em. Nhưng em đang làm chuyện nguy hiểm lắm đấy! Nghe anh, bỏ súng xuống đi em!"


Sự thật thứ tư, con đực mang hình dáng giống hoàn toàn con người từ lúc sinh ra cho đến lúc chết.


"Yunho sẽ không từ chối em việc gì phải không?"


"Không, chuyện gì vì em anh cũng làm tất. Nhưng những chuyện làm hại đến em thì không được_"


"Vậy đi với em!"


Sự thật cuối cùng, ba tôi đã giúp người con trai vô sinh của bạn bằng cách cấy bào thai con đực vào bụng của cô vợ trẻ.


Đoàng! Đoàng! Đoàng!


Mặt kính khổng lồ xuất hiện những vết nứt và rồi đổ sụp xuống. Cả một vùng nước rộng lớn nhanh chóng bao trùm cơ thể tôi cũng như khắp căn phòng. Yunho ngay lập tức ngất xỉu vì cú sốc áp suất quá lớn. Bơi lại gần, tôi ôm và hôn lên môi anh. Chúng tôi cuối cùng cũng đã tự do.

Tôi đã muốn đội chiếc mũ cho anh coi vào ngày này. Khi tôi được trở thành một cô dâu xinh đẹp. Nhưng thời gian không cho phép. Quay lại nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn sợ sệt bơi lòng vòng của Dạ, tôi cảm thấy thương hại cho nó.

Dạ kêu lên những tiếng rất thê lương, nó đã mong chồng tôi làm bạn đời của nó. Bi kịch của khoa học chính là giây phút này. Chỉ tay về phía trước, tôi ra hiệu Dạ hãy đi đi. Tôi không thể chia sẻ Yunho cho ai hết.

Đất liền không phải nơi dành cho chúng tôi.

Tôi không muốn sống ở nơi này. Không ai thật sự coi trọng sự tồn tại hay quan tâm đến chúng tôi, tất cả những gì họ làm là vây bắt, giam cầm và nghiên cứu những thí nghiệm ngu xuẩn.

Và không bao giờ tôi để cho họ toại ý. Như cách ba tôi phản ứng khi hội các nhà khoa học phi pháp tạo ra Dạ, ông muốn giống loài chúng tôi được hạnh phúc. Và chúng tôi sẽ đúng như vậy. Cùng nhau trở về đại dương, sinh sôi và không bao giờ quay lại nữa.

Đúng như những gì tờ dự án đó nhận định.

Không hề có sự tồn tại của người cá.

Không hề.


.
.
.

End.


Vậy là một Fic nữa lại hoàn thành. Tuy chỉ là một Shortfic thôi nhưng tôi vẫn rất vui. Thật sự khi viết nó tôi đã phài dành sự tập trung cao độ và suy nghĩ rất nhiều. Đây là thể loại fic khoa học-giả tưởng-huyền bí đầu tiên mà tôi viết nên lúc bắt đầu tôi hoàn toàn không có tự tin (Và khi post lên vẫn rất run) Mong là sẽ nhận được phản hồi từ các độc giả (dù tốt hay xấu thì xin hãy cứ phản hồi T_T).

Như tôi đã ghi ở phần Description rằng: Fic được lấy ý tưởng dựa theo bộ Manga Concrete Garden của tác giả Kotobuki Tarako và câu chuyện thần thoại về người cá trong "Pirates of Caribbean 4. Các bạn có thể tìm bộ phim và bộ truyện nói trên tham khảo. Ý tưởng về 'khoa học và người cá' đã ám ảnh trong đầu tôi cả gần một năm nay rồi và cuối cùng, tôi cũng không chịu được nữa mà phải viết ra. Các bạn cảm thấy như thế nào? Nếu làm được các bạn tò mò cũng như hồi hộp thì coi như tôi thành công được phân nửa rồi. Còn nếu cái kết khiến các bạn ngạc nhiên thì tôi phải gọi là vô cùng mãn nguyện.

Sẽ sớm gặp lại các bạn trong những Fanfic khác nữa.

YuLee 

34 nhận xét:

  1. lee oi, minh không đọc được, đăng nhập thế nào cũng không xong, haizzzzzzzzzzzzzzzzz

    Trả lờiXóa
  2. thế là yunjae chết ah lee, mình có lẽ cần đoc lại mọt lượt nữa để hiểu mấy câu cuối của jae. jae sinh ra do bố mình cấy vào ah. ôi cái đầu chậm tiêu.............????????

    Trả lờiXóa
  3. jae là người cá. vậy yun thì sao?, "chúng tôi" chẳng lẽ yun cũng là người cá nốt???????????????

    Trả lờiXóa
  4. Mấy chap đầu hay bao nhiêu thì tự nhiên chap này bị cụt nhiêu đó ss à~ Em đọc chap này thấy mọi việc nhanh và hụt hẫng quá. Không có nhiều lắm những tình cảm sâu sắc nữ mà nó chỉ rất đơn thuần.
    Một cái kết hơi đáng buồn cho một truyện có cốt truyện hấp dẫn như thế.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em dùng từ 'đáng buồn' để diễn tả Fic này làm ss cũng thấy đáng buồn cho ss thật. Cảm ơn em đã đọc và quan tâm đến Fic của ss, mong là những fic sau của ss sẽ khá hơn vậy T_T

      Xóa
    2. KHông phải là fic này k hay ss à~ Nó khá là hấp dân và có cái kết thực sự bất ngờ đấy chứ ạ. Chỉ là do em rất ấn tượng với mấy fic trước của ss nên em thấy fic này hơi đuối thôi.
      Mà ss cho em hỏi là trong này Jae cũng là ng cá sao? Bạn ấy là giống đực hay cái thế ạ?

      Xóa
    3. JJ và Yunho là 1 đôi, Yunho là đực thì em đoán xem JJ là dực hay cái =))

      Xóa
  5. cái kết thật sự rất bất ngờ đấy Lee à. Em thích truyện này lắm. Chị tiếp tục cố gắng nhé. Cảm ơn chị thật nhiều. Tình tiết đúng là có phần hơi nhanh, cụ thể là các chi tiết liên quan đến việc Jae tìm ra phần tài liệu đã mất nhưng vì đây là short fic nên như thế này là ok lắm rồi. 1 lần nữa cảm ơn chị vì 1 câu chuyện hay nhé >.^

    Trả lờiXóa
  6. why? why? whyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy?
    ôi, từ đầu câu chuyện mình chẳng thể ngờ nổi yun là nguời cá cả, như jae còn có cái dể mà biết, đằng này yun chả có gì. đúng là hêt fic rồi mà ta vẫn cứ tò mò, bứt rứt, ..............

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ấy có thể coi bộ manga tớ lấy 1y tưởng để viết tham khảo ^^ No đi theo mô-típ trong ấy ^^

      Xóa
    2. fic này có cái kết thực sự bất ngờ đến không thể tưởng nổi
      lúc đầu thì tớ mong mỏi ra chap mới để đọc, đọc xong lại mong mình chưa đọc nó còn hơn
      ko tin nổi Yun cũng là người cá...có chắc khi ra biển rồi, con Dạ ko còn lảng vảng ở quanh?
      ban đầu tớ thấy rõ là Dạ và Jae rất ghét nhau, sẵn sàng tấn công nhau, ấy thế mà cái kết lại nhân hậu một cách ko thực
      tớ ko nghĩ nó hay đâu, tớ ko chê gì văn của bạn, ý tưởng của bạn, và tớ hoàn toàn không tin bạn không thể làm nó trở nên tốt hơn.
      sao bạn không thử lại hả Lee, tạo longfic đi, ko cần kết mới, nhưng ít nhất cũng đừng quá nhanh như vậy, giống như "đua máy bay" ý...

      Xóa
    3. Thật ra Jae không làm gì Dạ không phải vì nhân hậu gì đâu bạn. Mình cũng cảm thấy là muốn re-write nó ại thành 1 longfic vì ban đầu ý định của mình chỉ là tạo nên 1 shortfic mà thôi

      Xóa
  7. uầy , đọc không ngừng nghỉ luôn , vèo phát xong , giống như phim 1 tập của mĩ vậy , gay cấn hồi hộp quá , ban đầu tưởng đơn giản hoá ra chẳng đơn giản tẹo nào :), dù sao bạn không giống Okami , vỳ tất cả các kết thúc đều có hậu , nên mình rất rất yên tâm về kết thúc , Bạn ơi cố viết nốt cái fic phải lấy người như anh nhé :| mình sẽ cố gắng chờ , hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình ko bao h bỏ Fic đâu, nên ấy đừng lo :">

      Xóa
  8. Xl Ss vì bấy lâu e nhỏ toàn đọc chùa Fic Ss :)
    phải nói thế nào nhỉ
    Fic ShimYuLee thật biết trói lòng người :) Fic k chỉ là Fic sâu sa hơn là 1 thứ triết lý sống để suy ngẫm trăn trở :)
    Lối viết chau chuốt nội dung khá mượt khá gần gũi vs cuộc sống xung quanh :x dbiet hơn nữa lại chon bối cảnh là ở VN tạo ra 1 sự khá mới mẻ phá vỡ nguyên tắc bối cảnh chủ yếu để viết Fic của các Author :D
    Chênh Vênh trời mưa thì cầm dù vàng break out :) 3 Fic rất ấn tượng trong suy nghĩ của e :)
    Chúc Ss có 1 buổi chiều vui vẻ :)
    p.s: mà tiện thể Ss cho e hỏi =)) cáu nhạc nền blogspot. của Ss là bài gì vậy ạ =)) nghe hay vựt ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Là Reason của Yiruma, Nhạc OST của film 'Trái tim Mùa thu' đấy em ^^

      Cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ ss nhé ^^

      Xóa
  9. chào ss, cho e làm quen nha, e theo dõi fic của ss lâu lắm rồi, bắt đầu từ cái Chênh vênh a~, e rất thích lối văn của ss, nhẹ nhàng và có chiều sâu ^^
    fic này của ss phong thái rất lạ nha, e phải choáng váng cả 5 10 phút vì cái chap cuối này đó phew~. nhưng fic vẫn là rất hay. Thanks ss

    Trả lờiXóa
  10. mà ss ơi, cho e hỏi nhỏ, đoạn "người cá đời F2 chỉ ra đời khi cả hai ba mẹ F1 của chúng là người cá" là sao vậy, đau đầu quá...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đơn giản là đời ba mẹ cả hai phải đều là người cá thì đời con sinh ra mới là người cá. Còn nếu chỉ có mẹ là người cá hay ba là người cá thì thế hệ sau sinh ra sẽ ko phải là người cá nữa >_<

      Xóa
    2. Em ơi ss chưa hiểu lắm cái chỗ này. Nó có ảnh hưởng gì đến kết quả vậy
      Vì theo ss hiểu thì Jae là người cá, còn Yun thì chỉ là cấy bào thai vào tử cung của người. Vậy tức là Yun không phải là người vì mẹ không phải là người cá hả
      Ý là ss ko hiểu cái thông tin đó thì nó ảnh hưởng gì đến những chi tiết khác??????????????????????

      Xóa
  11. Mặc dù e chưa hề đọc cái phần cốt mà c giới thiệu là tạo cảm hứng cho c viết fic này, nhưng chỉ tầm đầu c2 tự nhiên e bị giật mình và nghĩ ngay jae là 1 người cá ^^ 1 tiên cá thực thụ :X xinh đẹp, và có tâm hồn thuần khiết :X
    Chỉ có điều e thật sự không ngờ đến chính là YunHo cũng là 1 người cá, và họ là 1 cặp hoàn chỉnh theo đúng cái cách mà s nói "sinh ra là để dành cho nhau" :)
    1 kết thúc rất bất ngờ, vô cùng cuốn hút và đủ cho người đọc thấy hấp dẫn khó cưỡng lại... Tình tiết cuốn đi thực sự như từng đợt sóng của đại dương vậy, dâng lên tới tấp mang theo nỗi phấn khích khó diễn tả :) thật sự rất kì ảo, tuy có mang theo chút đau đớn cùng xót xa...
    Cái kết tuyệt vời cho họ, cho 1 sự giải thoát :X hãy hạnh phúc ở nơi mình thuộc về cùng tyêu của m nhé, YunJae :X
    Cảm ơn c, e luôn muốn cảm ơn những xúc cảm c tạo ra cho người đọc với những fic của mình >:D< Khi e viết những dòng này, e vẫn còn đang lâng lâng :">

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật tốt vì đã tạo được sự cuốn hút cho em <3

      Xóa
  12. Baby ~ Tường Khuyên xinh đẹp của tôi ~~~
    Cái này... Tôi phải đọc đến lần thứ 3 thứ 4 mới hết ngỡ ngàng ~~~
    otteoke ~~~ bây h Anh phải làm sao >< anh có tỉnh dậy để hôn em nồng nàn hay k >< Cô viết thêm extra đi >< hiu ~~
    Cái này là cái lạ nhất của cô, tôi thích cái này có khi còn hơn cái oneshot thuồng luồng bé bỏng ~
    Thế nhé, người đẹp văn cũng đẹp ~ hãy viết thật tràn trề mãnh liệt nhé, vì Công chúa và Anh ~
    P/s: cô biết tôi là ai k :">~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cô Tuộc à? Chỉ có hội Sao nhỏ là lôi cả tên thật của tui ra =))

      Xóa
  13. Đúng zuồi tôi đây LOL ~~~~ Tên hay thì phải gọi chứ >v< ~

    Trả lờiXóa
  14. yahhhhh
    sao đọc chap cuối không hiểu gì hết vậy???????
    vậy là ba của Jae tạo ra cả Yun và Jae, và cả Dạ nữa à/
    thế tại sao YunJae có giới tính còn Dạ thì không, mà YunJae là được cấy vào cơ thể 2 người mẹ, còn Dạ thì được cấy... vào đâu?
    thật sự mình đọc đi đọc lại mà vẫn thấy rắc rối quá
    ôi cái đầu chậm hiểu của tôi....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ là thí nghiệm thất bài thôi, Dạ được tạo bên ngoài, không chung loài YunJae a 'A'

      Xóa
  15. ss ơi Yun là được cấy vào cơ thể của mẹ còn ba mẹ Jae là người cá lun đúng ko ss? Jae là đời F2, Yun là do ba Jae muốn duy trì nòi giống với lại muốn cho con mình có "chồng" nên mới tạo ra?Vậy con đực từ khi sinh ra đến lúc chết đi giống con người nhưng nếu xuống nước thì vẫn là người cá và sẽ mọc đuôi sao? kết thúc đột ngột quá nhưng cuối cùng YunJae cũng sống hạnh phúc, tự do bên nhau và Jae còn có thể sinh con nữa. Mấy câu hỏi ở trên là những gì em hiểu ko bik có đúng ko. nếu rảnh ss hồi âm em cái nha. fic này ss viết lôi cuốn lắm, em thích hihi. cảm ơn ss nhiều, hi vọng sẽ có thêm mấy shortfic huyền bí nữa hehe.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Jaejoong lẫn Yunho đều là đời F1 ấy em. Ý câu đời F1, F2 tức là phải để F1 đều là người cá giao phối thì con sinh ra mới là người cá. Còn nếu người cá giao phối vs con người thì con sinh ra sẽ không còn là người cá nữa. Tức là huyết thống chỉ duy trì thuần chủng mà thôi. Vì vậy nên khi tạo ra 1 con cái rồi phải tạo ra cả con đực. Yunho được cấy vào cơ thể người con dâu của bạn ba JJ. Em cứ đọc kỹ lại sẽ rõ ^_^

      Xóa
  16. Ế mà cái này "con đực mang hình dáng giống hoàn toàn con người từ lúc sinh ra cho đến lúc chết"
    Rồi làm sao anh Yun sống được dưới nước với bạn Jae????????

    Trả lờiXóa