Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

Ngày về [Chap 2]

2.



Mẹ tôi mất vào năm tôi mười sáu tuổi, ung thư cổ tử cung. Sau đó là một khoảng thời gian cô đơn đến cùng cực. Vì tôi được sinh ra khá muộn màng nên ông bà đều đã mất hết. Họ hàng thì ở những nơi xa xôi chẳng bao giờ liên lạc. Tôi lại không có nhiều bạn bè, tính tình thì ít nói, chỉ thường hay ru rú trong nhà cùng với đống sách của ba. Như thể tôi là cá thể lẻ loi duy nhất tồn tại trong thế giới này, không ai ở ngoài kia dành cho tôi cả.

Chính vì thế mà tôi tìm đến với bơi lội. Dù biết cơ thể không chịu được nước, tôi vẫn nhảy vào. Để tận hưởng cảm giác mình yêu thích thì dù đau đớn một chút cũng chẳng sao. Mà lỡ tôi có nửa chừng chết đi, cũng chẳng ai còn đợi tôi trên đời này.

Tôi đã thật sự rất cô đơn, thậm chí chẳng rơi nước mắt nổi. Cả thế giới này là bể nước rộng lớn, còn tôi là con cá quanh năm chỉ có thể ở dưới đáy, nhìn lên bầu trời trong xanh kia. Đôi mắt mải miết tìm kiếm ai đó dành cho mình. Ai đó vì mình.

Chính vì thế khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy như được giải thoát. Người duy nhất nói rằng dáng bơi chìm nổi, mệt lả, rã rời của tôi thật đẹp. Nói tôi như vừa từ biển cả trở về, dù bị vùi dập vẫn sống sót. Nói tôi có vẻ ngoài làm lòng anh chết đi một nửa khi lần đầu nhìn thấy.

Anh nói tôi là cá thể xinh đẹp nhất mà anh từng gặp trong quần thể con người. Một câu tán tỉnh lạ đời.


"Cám ơn, em cũng nghĩ anh rất đẹp trai. Chúng ta nên ghép đôi và gây giống, anh thấy sao?"


Đó là cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Nó diễn ra ở một quán cà phê gần nhà tôi với lý do anh vừa phát hiện chuyện ông của anh và ba tôi từng làm việc chung. Anh nghĩ chúng tôi nên 'gặp nhau để tìm hiểu kỹ hơn về vấn đề này'. Cái cớ vô tội đến dễ thương.

Chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện dài vô tận về đủ thứ trên đời. Nhưng nhiều nhất vẫn về những điều dưới đại dương kia. Những chuyện đùa và cả những chuyện nghiêm túc hơn bao giờ hết.


"Em nghĩ Hàu và Trai là những sinh vật tự do nhất trên đời, chỉ cần thích thì có thể đổi giới tính của mình. Trong khi con người chúng ta thì phải đau khổ dằn vặt vì đủ thứ chuyện!"


"Ừ, để rồi những người đau-khổ-dằn-vặt lại đưa những-sinh-vật-tự-do-giới-tính lên bàn nhậu tối ngày. Thật kì lạ!"


"Haha, đúng thật. Tính ra thì những sinh vật như vậy thường kết thúc trong bàn nhậu nhỉ, kể cả loài lươn." Tôi cười, không giấu nổi ánh nhìn trìu mến dành cho anh. Người này rõ ràng là dành cho tôi. "Thảo nào anh được nhiều người yêu thích, anh rất vui tính!"


"Vậy còn em? Em có thích anh không?" Anh hỏi lại, tay luồn qua nắm lấy tay tôi.


"Chẳng phải ngay từ giây phút đầu tiên em đã nói chúng ta nên ghép đôi và gây giống sao?"


Tôi và anh chính thức trở thành một cặp vì câu nói đó, sau rất nhiều lần hẹn gặp trò chuyện. Mọi thứ tự nhiên đến không thể đặt ra một câu nghi vấn. Nói thật, tôi rất muốn gây giống với anh, sinh thật nhiều, thật nhiều con. Mỗi khi tôi bật ra ý nghĩa đó, anh đều cười rồi xoa đầu.


"Có thể sau này khoa học sẽ tiến bộ hơn... nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần anh và em ở bên nhau thì anh thấy hạnh phúc lắm rồi!"


Chính vì anh luôn yêu tôi và tuyệt đối chung thủy, nên khi đối mặt với thái độ tỏ rõ yêu mến anh dành cho cái sinh vật người-cá đó, tôi tưởng như sự ghen tuông vừa trào lên trong cơ thể, sắp sửa tuôn hết ra ngoài.

Và nó lườm tôi.

Trên đời này, tôi không bao giờ tin có sự hiện diện của tiên cá ngoài đại dương kia. Cho dù giống loài Yunho bắt về có là gì thì nó cũng không phải loại tiên cá anh mong muốn. Cho dù bề ngoài nó có giống đến thế nào thì cũng chỉ là để ngụy tạo che giấu bản chất bên trong.

Làm sao tôi có thể để một sinh vật như vậy qua mặt được.


"Yunho, em không nghĩ đó là tiên cá đâu!" Tôi nói khi cả hai đã qua một góc riêng tư. Dạ cũng đã bơi trốn vào đâu đó sau những rặng san hô. Nếu phải chịu đựng sự hiện diện của nó thêm một phút nào nữa, tôi sẽ điên mất.


"Không phải? Ý em là sao? Đó rõ ràng là một tiên-cá mà!" Anh nhìn tôi đầy khó hiểu, kiểu như tôi vừa phũ nhận một chuyện rành rành là đúng rồi.


"Trên một phương diện nào đó, nó đúng là sự kết hợp của nửa loài cá và nửa loài người. Nhưng chẳng lẽ anh không hiểu như vậy có nghĩa là gì sao? Có khi nó chỉ đơn giản là một loài ăn thịt đột biến thôi Yunho. Màu vây nổi bật như vậy là để thu hút các loài cá, còn phần thân người với khuôn mặt đẹp là để dụ dỗ con người..." Nói đến đây tôi chợt ngưng bặt, nhớ ra lúc nãy có người vừa vào phòng bồn xả nhằm chuẩn bị bữa trưa cho cái sinh vật đó. "Nó là động vật ăn thịt người!"


Sinh vật đó ăn thịt người. Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn có chút bất ngờ, đúng là cách đây vài ngày đã có các bài báo về sự tấn công ngư dân của một loài cá lớn. Nhưng tấn công đôi khi chỉ là để phòng thủ, tấn công để ăn thịt lại là chuyện khác, nếu cả người nó cũng ăn được thì nó còn từ bỏ thứ gì?


"Jaejoong, bình tĩnh đã! Bể kính này được dẫn trực tiếp từ biển vào, tụi anh chỉ lọc thêm cá cho vào trong bể thôi! Ngoài cá ra em nghĩ anh còn có thể cho Dạ ăn gì nữa?"


"Em..." Tôi ngập ngừng, dùng tay vuốt một bên mặt của anh. Chiếc nhẫn trên ngón áp út ánh lên cảm thấy có chút không an lòng. Với đam mê mãnh liệt về người cá như vậy, đời nào anh chịu buông tay. Nhưng tôi có cảm giác nó tiếp cận anh chẳng vì lý do gì tốt đẹp cả. "Yunho, nghe em, cứ nghiên cứu gì anh thích nhưng đừng quá thân thiện với nó, được chứ?"


"Em cho rằng Dạ sẽ tấn công anh sao?"


"Khiến con mồi chủ quan, không đề phòng rồi tấn công, đó là bản năng của động vật mà!"


"Cưng à_"


"Em nói thật, nghe em đi anh!!"


Thái độ quyết liệt của tôi cuối cùng cũng làm anh để tâm. Yunho cười, cúi xuống hôn lên trán tôi. "Rồi, rồi. Anh biết rồi!" Trong phòng thí nghiệm, ai cũng biết về mối quan hệ của tôi với anh nhưng không ai ý kiến gì cả. Đơn giản với họ chuyện nghiên cứu mới là quan trọng nhất. "Em đừng ghen là được!"


"Anh là của em, em phải ghen với ai đây?"


Tôi cười nhìn anh. Phía bên kia bể kính có thể nghe được tiếng kêu vọng lại trong làn nước.


Mấy ngày sau anh cùng tôi ở lại luôn ở phòng thí nghiệm để làm việc. Tuy rằng không ưa được Dạ, nhưng tôi vẫn là một người rất có hứng thú với sinh thái đại dương.

Sau khi làm phụ tá cho anh, tôi có về dọn lại thư viện nhằm tìm lại mấy tư liệu nghiên cứu ngày xưa của ba. Và nó thật sự tồn tại, những giấy tờ ghi chép trong suốt mười bốn năm nghiên cứu người cá mà ông đã trải qua cùng các nhà khoa trên thế giới, cũng như ông của Yunho.

Những năm đầu tiên, họ bắt đầu công cuộc tìm kiếm từ các nước có thần thoại hay truyền thuyết về người cá. Cũng như câu chuyện của Comlombia đã kể về người cá trong chuyến thám hiểm tìm ra Châu Mỹ của mình, để rồi sau này phát hiện ra đó là lợn biển chứ không phải là sinh vật huyền bí nào cả.

Tất cả đều bặt tăm trong sóng biển, nhưng lại không hoàn toàn vô vọng. Luôn có những dấu tích gì đó cho thấy là có thể có được sự tồn tại của người cá. 'Có thể có' chứ không phải là ' đã có' hay 'đang tồn tại', đây là một kết luận bế tắc cho cuộc tìm kiếm. Vào năm thứ tám, cuối cùng những giấy tờ cũng bị khóa và kết lại rằng 'không hề có sự hiện diện của người cá trên thế giới'.

Còn về những phần giấy sau đó đã bị tháo ra mất, tôi không tìm được những phần còn lại. Mất đi tài liệu của sáu năm, khoảng thời gian ngay sau khi dự án bị chính phủ bắt dừng hoạt động. Tôi càng cảm thấy tò mò sốt ruột hơn nữa. Tại sao phải giấu đi trong khi các tài liệu mật của tám năm dự án đầu vẫn còn?

Tôi nhìn thông số ngày tháng trên các trang giấy, có thể thấy sau một năm kể từ lúc dự án bị niêm phong, là lúc tôi được sinh ra. Theo như ký ức mơ hồ, tôi nhớ những năm tôi bốn năm tuổi, ba vẫn rất bận rộn tất bật. Sau đó thì vì bệnh tim tái phát nên ông phải ở nhà điều dưỡng, những dự án khoa học điều phải gác qua một bên. Bốn năm sau, ông mất.

Có quá nhiều bí ẩn phủ quanh chuyện này, tôi cảm thấy lo lắng nếu như đào quá sâu. Sau khi sàng lọc ra những tư liệu quan trọng, tôi đem nó đến cho Yunho tham khảo. Anh vui đến nỗi tưởng như la hét chạy nhảy được, anh nói dù không nhiều hy vọng nhưng có còn hơn không.

Đôi lúc tôi không biết mình đã làm đúng hay sai.

Phòng thí nghiệm trở nên bận rộn hơn bao giờ hết từ ngày có Dạ về. Mọi người lúc nào cũng trong tâm trạng phấn chấn bất thường và không sao ngưng nghỉ được. Anh cũng chẳng ngoại lệ, gần như dính cứng ở phòng thí nghiệm, cả ăn uống tắm rửa cũng không màng nếu như tôi không nhắc.

Vì chuyên môn thực nghiệm chưa cao nên tôi chỉ làm phần viết báo cáo và cho ý kiến lý thuyết về vài vấn đề.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Dạ tỏ rõ rằng nó rất thích anh. Mặc cho ai có làm gì, nó cũng không chịu ló bản mặt xinh đẹp vô cảm của nó ra khỏi rặng san hô trừ phi là có anh gọi.

Changmin thỉnh thoảng hay giở trò chòng ghẹo tôi. Chồng bị người cá giành hết.


"Nó không phải người cá đâu!" Tôi nghiêm túc nói với Changmin.


"Jaejoong, cậu vẫn chưa chịu thừa nhận cái chuyện quá hiển nhiên đó sao. Rõ ràng đó là một người cá! Mọi thí nghiệm chúng ta thực hiện đều cho đáp án đúng như vậy!"


"Dĩ nhiên là đúng, nó là sinh vật giống cá và giống người cơ mà. Nhưng nó không phải là loại người cá tất cả mấy người tìm kiếm! Nó không phải mỹ nhân ngư trong truyền thuyết!"


"Vậy chứ Dạ là gì?" Changmin nhăn mặt nhìn tôi, bản báo cáo trên tay cuối cùng cũng bị bỏ lơi qua một bên.


"Nó sao? Sinh vật ăn thịt chứ gì!" Tôi đáp, cất nốt mấy mẩu vật vào trong máy làm lạnh.


"Từ ngày Dạ về tôi thấy cậu lạ lắm đấy Jaejoong. Chuyện của cậu với Yunho sẽ không vì một người cá mà ảnh hưởng đâu. Chẳng lẽ cậu lo lắng đến vậy sao?" Changmin khoanh tay nhìn tôi, thở dài nói thêm. "Chưa kể Dạ là giống đực!"


Điều ngây ngô nhất của con người đó chính là, luôn để bề ngoài của một sự vật lừa dối trí não họ. Thật thiển cận.


"Không, nó là con cái!"



---o0TBC0o---

1 nhận xét:

  1. mình là mình ác cảm với "dạ" gì gì đó lắm. trong jae luôn có một niềm bất an, đọc mà mình cảm thấy hơi hoang mang, có lẽ một kết thúc không tốt lắm.
    fic thu hút lắm.

    Trả lờiXóa