Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Ngày về [Chap 1]


Project done by FBIs - iStar Personal Fanfiction Team


VUI LÒNG KHÔNG ĐEM RA NGOÀI ISTAR DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý TỪ TEAM LEADER VÀ TÁC GIẢ





Author:
Shim YuLee


Pairing:
Yunho x Jaejoong


Rating:
M


Fiction này chỉ là hư cấu, DBSK và YunJaekhông thuộc về tôi.


SA/OOC/Scri-Fi/Mystery/Romance


Status:
Completed


Warning:
Bối cảnh Việt Nam.
Fic chứa những vấn đề cần người đọc có độ tuổi nhất định để hiểu hết.



Summary:
Điều ngây ngô nhất của con người đó chính là, luôn để bề ngoài của một sự vật lừa dối trí não họ.


Fic được lấy ý tưởng dựa theo bộ Manga Concrete Garden của tác giả Kotobuki Tarako và câu chuyện thần thoại về người cá trong "Pirates of Caribbean 4"



Beta bởi Snowie cùng Keni-chan. Xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến 2 bạn.



1.



"Jaejoong, em có nghĩ là tiên cá ăn thịt người không?"


Yunho hỏi tôi vào một buổi chiều khi cả hai đang ngồi trong phòng sách. Đó là một buổi chiều ám muội nhất trong cuộc đời của tôi, vì anh dường như chả còn để tâm đến chuyện cùng tôi trải qua khoảng thời gian riêng tư nữa. Tâm hồn anh giờ đã về tới nơi bãi biển đang giăng kín mít cần cẩu, lồng kín cùng nhiều thứ khoa học phức tạp khác.


"Có thể, chẳng phải mấy hôm trước người ta phát hiện xác người dân chài bị cắn xé tứ tung sao?"


Tôi trả lời, nằm ườn ra trên sô-pha dòm anh. Mấy cuốn sách dày mỏng đủ loại xếp chồng xung quanh và vương vãi khắp phòng.


"Cũng có thể là một loại cá lớn, vùng biển mình thiếu gì, em biết đấy."


"Ừ, nhưng anh không nhớ mẫu phân tích phát hiện dấu cắn lại rất giống khớp răng của người sao?"


"Anh biết, nhưng như vậy thật sự rất... em hiểu ý anh mà, anh nghĩ tiên cá nó phải là một cái gì đó... hơn vậy!"


Anh nói một cách rất bối rối, cuốn sách cầm trên tay nãy giờ vẫn chưa lật được trang nào. Hơn hết, nó nằm ngược.


"Ít nhất vụ tấn công con người đó cũng giúp anh thêm bằng chứng về sự tồn tại của người cá phải không? Chỉ cần cuộc vây bắt hôm nay thành công nữa thôi, anh sẽ thoải mái mà nghiên cứu, chẳng phải sao?"


Tôi bỏ cuốn sách xuống, bắt đầu lại gần ôm anh. Yunho đôi lúc có một sự ngớ ngẩn rất bác học. Cũng dễ hiểu khi anh là người đang học lên tiến sĩ. Chỉ có điều luận án khoa học cuối năm của anh lại chọn một điều cực kỳ viễn vông.


"Nếu anh đã lo lắng như vậy thì mình làm gì giết thời gian đi đã!" Tôi ôm lấy đầu anh, luồn tay vào tóc anh và thì thầm. "Em biết một chỗ rất tuyệt vời trong phòng em!"


Đến đây thì anh đẩy tôi ra. "Đừng có dụ dỗ. Sức khỏe của em sao rồi? Mấy hôm rồi còn sốt li bì đấy!"


"Em không sao, em đã nói bao nhiêu lần là em không sao rồi mà. Mấy chuyện đó chỉ là bằng chứng em đang phát triển bình thường thôi!"


"Em suốt ngày chỉ coi nhẹ vấn đề sức khỏe. Anh nghĩ đến giờ anh phải ra cảng rồi, em vào phòng nằm nghỉ đi!"


Yunho nói khi đứng dậy. Anh luôn luôn như vậy, thích những sinh vật dưới nước hơn ở trên cạn. Tôi cũng thích nước nhưng lại không thể thích ứng tốt với nó được. Thậm chí chỉ cần tiếp xúc lâu với nước, da tôi sẽ nóng rát và ngứa ran lên.


"Yunho, nếu lỡ như đó là người cá thật thì sao?" Tôi hỏi lần cuối khi anh đã sắp ra tới cửa, cảm thấy có chút ghét bỏ sinh vật đó.


"Đừng lo, chẳng người cá nào bằng em đâu!"


Nói như vậy, để rồi anh bước ra khỏi cánh cửa và biến mất.



.
.
.


Tôi luôn có một giấc mơ vô hình, là Yunho rồi sẽ say mê cái gì đó bơi lội dưới làn nước trong xanh mà bỏ quên tôi.

Chỉ mới gần hai mươi tuổi mà anh đã lao đầu vào một công trình nghiên cứu và học vị cao như vậy do nước ngoài tài trợ. Dự án không giới hạn độ tuổi tham gia, quan trọng là sự đam mê và táo bạo. Dám tin những điều mà không ai tin, dám làm những chuyện mà không ai dám.

Và Yunho chính là dạng người như vậy. Vì lý tưởng của mình mà chẳng nề hà gì. Hay nói đúng hơn, anh hoàn toàn bị ám ảnh với giống loài nửa người nửa cá trong truyền thuyết.

Đôi lúc, tôi nghĩ anh yêu tôi cũng vì cái sinh vật đó.

Lần đầu tiên tôi gặp anh là một năm trước, lúc đó là giải bơi lội cúp liên đoàn. Dù biết bản thân có sức đề kháng rất yếu với nước nhưng tôi lại không kiềm được ham muốn chứng tỏ mình. Tôi bơi rất giỏi và cũng cảm thấy vô cùng thoải mái khi được bồng bềnh tự do. Điều duy nhất cản trở chính là mỗi khi trèo lên khỏi thành hồ, tôi đều như sắp chết đến nơi. Cả cơ thể đỏ lựng lên và ngứa đến tê dại. Nặng hơn là đổ máu cam, sốt li bì hoặc ngất xỉu.

Trong suốt giải đấu, tôi liên tục thấy chóng mặt. Có cảm giác một mùi gì đó cứ xộc lên mũi làm đầu tôi nhức buốt. Lúc cuộc thi bắt đầu, tưởng như tôi vừa bơi vừa lịm dần đi vì sự ê ẩm không lý do. Nhưng may mắn là tôi vẫn hoàn thành được phần thi của mình với thứ hạng bét của bét.

Yunho là người đã đưa tay đỡ tôi lên khỏi hồ ngày hôm đó. Khi ấy, nhìn thấy nụ cười bừng sáng và lời nói của anh, tôi đã yêu ngay lập tức.


"Bơi hay lắm, lúc nãy tôi còn ngỡ cậu là sinh vật nào đó thất lạc từ biển cả vào đây!"


Khoảnh khắc ấy, tôi đã rất cảm động. Thậm chí không hề biết rằng anh dùng nó để ám chỉ điều gì.

Sau này biết được anh là một người nghiên cứu về người cá, tôi chợt thấy vô cùng hụt hẫng. Sự yêu thích lại bắt đầu từ một điều tôi không bao giờ muốn dính dáng đến. Thật ra tôi chưa bao giờ là fan của thể loại thần thánh hóa người cá cả, đâu đó trong tôi tin rằng chúng đơn giản chỉ là những sinh vật đột biến không linh hồn và thích quyến rũ ăn thịt người.

Cũng như mọi tính lô-gíc trên thế giới này, hoa thơm là để thu hút động vật giúp thụ phấn, ma cà rồng xinh đẹp là để hút máu người. Con người cũng như vậy, không ngừng chứng tỏ, hoàn thiện là để thu hút các cá thể khác đến với mình, gây giống và sản sinh ra hậu duệ với những gen tốt hơn.

Nhưng vì tôi rất yêu anh nên những suy nghĩ trên tôi chỉ giữ trong lòng. Không phải giống loài nào nửa người nửa cá thì đều là tiên-cá cả. Có sự khác biệt rất lớn lao mà cả nhân loại này vẫn chưa thèm để tâm đến.

Hôm đó tôi ngủ lại nhà của anh, cuộn tròn trên giường và chờ đợi. Nói thật, tôi mong thứ cả tập đoàn khoa học đó bắt được sẽ chẳng phải tiên hay cá gì hết, mà là một con quái vật, một thứ dị hợm gớm ghiếc. Còn không...


Còn không thì tôi...


...

..

.
.



Rầm!


Tiếng cánh cửa bật tung làm tôi giật mình, trong ánh đèn vàng của phòng ngủ, tôi thấy Yunho sải những bước hối hả lại gần mình. Chưa bao giờ tôi thấy anh mang nhiều cảm xúc như vậy: lo lắng, vui sướng, hạnh phúc, một chút sợ hãi và hoàn toàn phấn khích. Nhìn lên đồng hồ, ba giờ sáng. Anh đi đã được bốn tiếng rồi.


"Jaejoong! Đó là tiên cá!! Đó thật sự là một tiên cá!! Anh chưa từng thấy sinh vật nào xinh đẹp như vậy!! Em sẽ không tin được đâu Jaejoong!"


Tôi nghe lòng mình nứt ra đôi chút. Tại sao lại có thể như vậy?


"Jaejoong, em có tin được không? Điều mà cả nhân loại này luôn thắc mắc, luôn nghi ngờ, cuối cùng anh cũng tìm được rồi!" Anh ngồi xuống giường, nắm chặt lấy hai tay của tôi. "Đó là một tiên cá hoàn hảo. Phần đuôi, mái tóc, rồi khuôn mặt... tóm lại là hoàn hảo! Hoàn toàn xinh đẹp. Tất cả các nhà khoa học ở đó đều bị chinh phục. Em tin được không??" Yunho dường như kích động đến quên hết mọi thứ, nụ cười trên môi anh tươi đến nỗi át cả ký ức về ngày ở cúp liên đoàn.


Đúng là những chuyện như thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ đến thôi.


"Chỉ cần là Yunho thì em không bao giờ nghi ngờ!" Tôi mỉm cười rồi nói.


Ngay sau đó anh cười phá lên. Nụ cười to và hào sảng đến độ làm tôi giật mình. Rồi bất thình lình, anh ôm chầm lấy tôi. "Anh yêu em Jaejoong! Anh biết là mình không chọn lầm bạn đời mà!"


"Bạn đời?" Tôi bất ngờ đến nỗi cứng cả người lại, nhẹ đẩy anh ra để nhìn xem anh có nói đùa không.


Và ngay sau đó tôi biết anh không có đùa, là vì anh đã lấy ra một chiếc nhẫn bên túi áo khoác phải của mình.


"Jaejoong, anh biết là hơi đột ngột..." Mặt Yunho thoáng ửng lên, đây là một trong những lần hiếm hoi tôi thấy anh xấu hổ "Một tháng nữa là em đủ sinh nhật mười tám tuổi. Em sẽ lấy anh chứ? Anh biết là như vậy có hơi vội vàng nhưng anh không thể tưởng tượng được anh cùng với ai khác ngoài em... Chúng ta sẽ đi đâu đó qua Châu Âu đăng kí... Tóm lại là đâu cũng được, chỉ cần em thích. Rồi khi dự án này kết thúc, anh hứa sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng." Anh nói đến đây thì tôi phì cười. "...hoặc không, chỉ cần em thích!"


"Vậy em nói đồng ý hay không thì cũng được, chỉ cần em thích phải không?"


Tôi nói khi thấy vẻ tự tin của anh càng ít dần qua từng giây tôi suy nghĩ, thay vào đó là sự bồn chồn, hồi hộp.


"Em đừng đùa như vậy! Anh đang nghiêm túc đấy!" Anh kêu lên, tay cầm nhẫn run run. "Mà anh nghĩ em nên thích câu 'em sẽ lấy anh' thì tốt hơn... em biết đấy..."


"Thật ra thì không lấy anh thì em còn lấy ai được!"


Cuối cùng tôi nói, cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Yunho chựng lại sau vài giây sau đó rồi lao vào ôm chầm lấy tôi hôn liên tục.

Lúc đó tự nhiên tôi thấy những lo lắng về người cá gì đó bay đâu hết, thế giới chỉ còn tôi với anh là trung tâm xoay vòng. Ngoài anh ra, tôi còn có thể cùng với ai nữa. Trên đời này, tôi và anh sinh ra là để dành cho nhau cơ mà. Đó là điều tôi chắc chắn hơn bất kỳ điều gì.


Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy mà không có anh bên cạnh. Đêm qua cả hai sau khi sờ mó một hồi cũng ôm nhau ngủ. Tôi vẫn chưa thật sự ngủ với anh lần nào. Thứ nhất là do sức khỏe của tôi hễ gặp nước là dễ biến đổi tệ, chuyển bệnh quặt quẹo mấy ngày. Thứ hai là tôi chưa đủ tuổi nên anh có phần hơi dè chừng, suốt ngày coi tôi như con nít (mà nói vậy thì anh vừa cầu hôn một đứa con nít?). Thứ ba, lý do này là chủ quan, vẫn chưa đến giờ phút thích hợp.

Nhưng dù vậy chúng tôi vẫn rất hạnh phúc. Thậm chí còn bước đến giai đoạn thề nguyện suốt đời. Nằm trên giường nhìn bàn tay với ngón áp út đeo nhẫn, tôi cứ tủm tỉm không ngừng. Vậy là tôi vừa bước thêm một bước trong việc hoàn thành sứ mạng của mình.

Sau một hồi hồi tưởng về ngày hôm qua, tôi cũng chịu ra khỏi giường, tắm rửa và thay quần áo lên phòng thí nghiệm. Dạo này phản ứng của tôi với nước có cải thiện một chút, vẫn còn bị nổi mẩn đỏ nhưng ít ngứa hơn và không còn nóng rát. Chỉ có bữa trước bị đẩy ngã thẳng vào bể bơi toàn thuốc tẩy khiến tôi gần như chết tới nơi, sốt suốt mấy ngày.

Chỉ cần đến sinh nhật mười tám này, mọi chuyện sẽ ổn.

Trước khi qua phòng thí nghiệm, tôi ghé qua tiệm trang sức của bạn mẹ để lấy mấy món đồ mình đã đặt. Tuy rằng là con trai, nhưng tôi lại rất thích những thứ lấp lánh. Đặc biệt là các loại đá và ngọc. Từ năm mười lăm tuổi, tôi đã đi làm thêm dành dụm mua những viên đá mà mình thích dù rằng giá rất đắt.

Thử nghĩ xem, với những món đồ xinh đẹp này, chúng ta có thể kết hợp và tạo ra cái gì đó còn tuyệt vời hơn nữa. Cái đẹp không nên để phí nơi góc tủ đến khi chúng hao mòn.

Yunho thường không hiểu vì sao tôi lại say mê thu thập những viên đá như vậy, cũng như tôi chả hiểu vì sao anh lại quá ám ảnh bởi những người cá bơi lội chỉ có trong truyền thuyết.


Đến tầm trưa thì tôi vào tới phòng thí nghiệm, khoác áo blouse và đi vào phòng vô trùng, tôi mang tâm trạng khá hồi hộp.

Chẳng biết các nhà khoa học của chúng ta đã bắt được sinh vật gì.

Tuy đang chỉ là thực tập viên mới trong dự án lần này, nhưng tôi lại được anh chỉ định làm phụ tá riêng. Điều đó cho tôi đặc cách tham gia vào những dự án cơ mật mà đến cơ quan chính phủ cũng chỉ vài người thật sự quan trọng biết.

Dĩ nhiên tôi chỉ không nhờ sự quen biết, tôi sẽ không dại gì dấn thân vào những chuyện này nếu như biết mình không giúp được anh. Ba tôi là một nhà hải dương học rất có danh tiếng, ông cũng từng tham gia rất nhiều công trình nghiên cứu người cá. Nghe đâu ba của tôi và ông nội của anh từng hợp tác chung vào một dự án về người cá do các nước Châu Âu đầu tư.

Không ai biết vì sao dự án đó lại phá sản, chỉ nghe đại khái là sau chục năm hoạt động, mọi chuyện tự nhiên lại chìm vào im lặng. Sau này không ai nhắc đến nó nữa. Chừng đó chuyện vừa rồi cũng là tuyệt mật, cho đến lúc làm phụ tá cho anh rồi tôi mới biết. Ngày còn nhỏ, tôi cũng chỉ lờ mờ biết ba tôi làm tiến sỹ gì đó suốt ngày ở phòng thí nghiệm chứ không có ở nhà. Lớn lên chút thì mẹ tôi lại nói ba tôi nghiên cứu về sinh vật biển và hệ sinh thái vùng biển Z.

Ba hơn tôi khá nhiều tuổi, ông có con khi bốn mươi bảy tuổi. Năm đó mẹ tôi ba mươi tám. Có thể vì khoảng cách tuổi tác quá lớn nên tôi và ông không có nhiều chuyện để nói. Tuy nhiên tôi lại bị điều đó ám ảnh. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi dành hết thời gian của mình đọc hết tài liệu nghiên cứu trong phòng sách của ba. Nói là 'phòng sách' nhưng nơi đó như một thư viện lớn, với các tủ cao gần đến trần và chật kín với hàng tá tư liệu và sách hiếm, có cả những cuốn viết tay chỉ có duy nhất một hai bản trên khắp thế giới.

Đó là cả gia tài mà tôi nghiền ngẫm suốt những ngày thơ ấu, có gì không hiểu tôi sẽ chờ ba về để hỏi.

Chính vì thế mà khi lớn lên, dù không học chuyên ngành chính quy, tôi vẫn mang trong mình nhiều kiến thức vững chắc về cuộc sống dưới đại dương.


Qua khỏi phòng vô trùng, tôi phải qua thêm một cánh cửa đặc biệt, nó phun lên áo khoác của tôi một lớp thuốc để kiểm soát mọi hành động của tôi trong phòng thí nghiệm dù là nhỏ nhất. Các thiết bị điện tử và kim loại phải để ở ngoài, đặc biệt là không để cơ thể bị thương khi vào phòng thí nghiệm. Nếu có phải băng bó cẩn thận và khử hết mùi.

Bình thường, tôi chỉ cần qua khỏi phòng vô trùng là có thể vào trong, nhưng hôm nay do sự hiện diện của sinh vật lạ kia mà khu vực bảo vệ phải tăng thêm hai lớp cửa. Sự ác cảm hoài nghi vừa nguôi ngoai trong tôi đêm qua lại trào lên.


Người cá - Sinh vật như vậy có tồn tại hay sao?


Yunho đón tôi ngay cửa với bộ dáng vô cùng bận rộn, đầu tóc rối bù và bút bi vắt ngược trong túi áo. Nhưng tất cả những điều đó đều không che được nét phấn khởi tự hào trong mắt anh.

Tôi mỉm cười, để anh nắm tay mình kéo đi gặp mặt sinh vật lạ.

Nói thật, dù có là gì thì sinh vật này cũng được một sự ưu ái tuyệt đối. Để bảo đảm 'nó' thích nghi với bể nước khổng lồ cùng dàn siêu thiết bị hiện đại (tôi đã rất hoảng khi nghe tới số tiền họ bỏ ra, đến từng sợi cáp cũng đáng giá bằng cả tháng lương giáo viên) mà các nhà khoa học bên Mỹ đã chuẩn bị sẵn, người ta chấp nhận dỡ cả một phần bề mặt vùng biển nơi vây bắt.

Thật ngu ngốc, chỉ vì chiều lòng một sinh vật mà họ cố ép bắt về.

Bể cá có kích thước tương đương một căn biệt thự, được dựng cao bằng cả bức tường phòng thí nghiệm. Tôi đứng chăm chú nhìn xuyên qua lớp kính tìm kiếm bóng dáng chiếc đuôi cá lớn bơi lội.


"Người cá gì đó đâu?" Tôi hỏi khi nhìn mãi mà chẳng thấy gì ngoài nước, san hô và các loại cá nhỏ bơi xung quanh.


"Chắc là trốn đâu đó rồi!" Changmin - một tiến sĩ tay ngang giống như Yunho chen vào nói. "Để Yunho gọi 'người đẹp' ấy ra, em-ấy chỉ chịu mỗi anh chàng này. Còn lại thì chả quan tâm ai hết!"


Anh bật cười khi nghe Changmin nói, nhìn tôi đính chính. "Cậu ta nói vớ vẩn đấy. Khi bị đưa về đây, anh là sinh vật đầu tiên cậu ta nhìn thấy nên có thể sinh ra cảm giác bám đuôi. Giống như gà con nở ra từ trứng nhìn thấy gì trước tiên đều coi là mẹ ấy!"


Tôi không hề nghi ngờ gì sự chung thủy anh, thứ tôi cảm thấy không yên chính là sinh vật trong bể kính. Ngay khi Yunho vừa giơ tay gõ nhẹ vài cái lên thành kính và huýt sáo một cái thì 'nó' ngay lập tức trồi ra.

Đúng như anh nói, đó là một thực thể xinh đẹp.


"Anh gọi cậu ta là Dạ. Vì mọi người chuyển cậu ta về đây đúng lúc nửa đêm. Với lại phần vẩy đuôi cùng màu tóc của cậu ta có màu bạc lấp lánh. Em nghĩ sao?"


Tôi chẳng nghĩ sao cả, có một luồng máu lạnh chạy dọc suốt sống lưng mình. Trước mặt tôi là một sinh thể kết hợp hoàn hảo nửa người nửa cá. Phần đuôi thon dài màu bạc, toàn thân dài tầm một mét bảy. Khuôn mặt thon nhỏ, cùng mái tóc bạc bồng bềnh trong nước. Mọi đường nét đẹp đến dị thường, rõ ràng không đến từ thế giới này. Đôi môi, cái mũi, gò má, thậm chí cả cái chớp mắt cũng khiến người ta rung động. Xung quanh phần nối giữa hông và đuôi có mang hai bên, nhỏ và hẹp, cùng những vây tua mềm mại.

Trên hai gò má và đỉnh trán là biểu tượng màu đỏ chàm.

Một sinh vật quá huyền bí, di chuyển như bay đi trong luồng ánh sáng vô tận.

Nhưng cá thể này rõ ràng không hề hoàn chỉnh, tôi có thể chắc chắn. Hãy nhìn đôi mắt của nó. Hoàn toàn không có chút cảm xúc. Rõ ràng nó không có linh hồn. Một sự dối trá không giấu đâu cho hết.

Vừa nhìn thấy Yunho, nó liền lao lại sát phần kính anh đứng và bắt đầu uốn éo bơi lượn xung quanh đó.


"Anh cũng không hiểu sao lại như vậy, nhưng ít nhất thì cũng sẽ dễ dàng tiến hành nghiên cứu nếu cậu ta chịu hợp tác thế này!"


"Yunho à, em thấy không ổn lắm..." Tôi nhìn anh lúng túng và nói. "Hình như nó_"


"Dạ!" Anh nhắc.


"Ý em là Dạ... sao cũng được, không có trí tuệ tương đương với chúng ta đâu. Anh biết đấy, khi nhìn vào mắt_"


Tôi phải dừng lại khi đột nhiên cảm thấy chút lạnh gáy. vừa lườm tôi. Một cách rõ ràng không che dấu. Đối với những loài động vật không có suy nghĩ như nó thì nó chỉ tỏ ra phòng thủ khi cảm thấy bị đe dọa. Nãy giờ tôi còn không chạm vào thành bể kính nữa. Thái độ đó là sao?

Tôi cũng trừng mắt dòm lại nó.


"Yunho, em nghĩ mình cần nói chuyện một chút!" Vì không muốn nhìn trò ưỡn ẹo của nó vòng quanh anh, tôi kéo anh sang góc phòng.


Và thêm một lần, nó thách thức tôi, lần này còn táo bạo hơn. Nhe nanh và trừng mắt.

Sinh vật khốn khiếp.


---o0TBC0o---

3 nhận xét:

  1. chời ơi thề vs em YuLee là đọc fic này hãi lắm í :)) cứ có cảm giác ma quái tnao` í :-ss mấy đoạn tả sinh-vật-ăn-thịt *theo lời JJ* thì miễn bàn, nhưng chả hiểu sao từ đoạn đầu ss đã thấy sợ r í e ạ :-ss anw hấp dẫn lắm :> cố gắng em nhé :x thấy trong iheartyunjae nhiều bạn đoán JJ là ng` cá, ss thì chả đoán đc j` cả, chỉ hóng chap tiếp thôi :"> mà thích JJ ghê gớm đanh đá tnay` cực í nhé :)):x
    *may mà end r, nên ss ms click vào đọc :"> chứ kiểu mòn mỏi như Phải Lấy Người Như Anh đáng sợ + đáng ghét lắm í :((*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 1 ngày 1 chap a ss :"> 'Ngày về' là shortfic nên 4 chap hết r, ss ko phải chờ lâu nữa đâu ạ :">

      Xóa
  2. bây h là 23h, mình có nên đọc tiếp không nhỉ, sợ bị ám ảnh mất thôi, tình hình là fic cho mình cái cảm giác thấy sờ sợ đấy. hehe, nhát như cáy

    Trả lờiXóa