Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Dạ khúc [Chap 5] [Completed]



Thoắt cái mà hai tháng qua như giấc mộng. Tôi buồn bã vô cùng. Thường xuyên đi dạo xung quanh căn phòng trọ, cố quên đi những ngày còn với em. Xưởng hấp bánh bao cũng bỏ qua một xó.

Ngày nào, tôi cũng ghé công viên mà hồi đó chúng tôi từng cãi nhau. Buổi sáng, đàn thiên nga vẫn thật duyên dáng bơi qua. Nó làm gợi lên trong tôi biết bao kỷ niệm. Hồi đó có lần em ra thư viện mượn một cuốn sách về các loại thú lông vũ, trong đó có làm dấu trang về thiên nga.

Thiên nga là loài có tập tính kết hôn suốt đời, chỉ chung thủy với bạn tình của mình.

Tôi từng nghe câu chuyện về những con thiên nga sau khi mất đi bạn đời đã không còn thiết gì nữa, chính vì thế tôi nói với em, cách hay nhất để giết mấy con thiên nga chính là tách chúng ra. Dù rằng tôi không biết có thật sự như vậy hay không nhưng xem ra em hoàn toàn tin vào điều đó.

Trong đầu tôi vẫn còn vẳng hoài tiếng em gọi tên. Đêm nằm, tôi không sao ngủ được. Có khi nào đó lời thật lòng của em khi nói rằng em yêu tôi?

Đàn thiên nga thanh thản bơi qua, có một cặp quấn lấy nhau, hai con chụm đầu lại làm thành hình trái tim vô cùng âu yếm.

Hình ảnh khiến tôi đau lòng, hồi trước đây có phải tôi với em cũng từng như thế? Bây giờ em đang làm gì? Con thiên nga của cuộc đời tôi như thế nào rồi?

Hôm đó, tôi lái xe đến nhà dì em xem xét, vừa thấy tôi, dì đã chạy như bay từ cửa nhà ra tới cổng, giọng nức nở.


“Chúng tôi đang tính tìm cậu đâu, thằng Jaejoong ngã bệnh cả tuần qua, không biết làm sao~”


Không-biết-làm-sao của dì được hiểu theo đúng nghĩa đen. Mấy ngày liên tục em cứ sốt mãi, không có dấu hiệu thuyên giảm, buổi sáng đỡ một chút, tối lại nóng bừng bừng như lò than. Ăn được một chút lại bắt đầu nôn ọe, cả người đờ đẫn, không còn muốn nói chuyện cười giỡn với ai.

Tôi nghe từng câu từng chữ mà thấy giống như ai đó cầm đồ cán qua cán lại trái tim mình, nhanh chóng theo dì lên lầu thăm em.

Lúc cánh cửa phòng mở ra, tôi thấy em đang ngủ. Không khí xung quanh theo nhiệt độ của em mà cũng nóng lên. Dì nói không hiểu sao cứ nằm xuống là nhiệt độ cơ thể em lại tăng lên, ngồi dậy thì đỡ hơn nhưng cảm thấy rất mệt. Cuối cùng chịu không nổi, đành để em nằm ngủ, lấy khăn ướt đắp lên mũi cho dễ thở.

Lồng ngực em phập phồng rất khổ sở, ốm dậy có một tuần mà em gầy tong đi, đôi mắt hơi trũng xuống.


“Jaejoong, dậy đi con, Yunho đến thăm này!” Dì chạy đến đánh thức em, nhẹ nhàng đưa tay lên trán. “Hình như đang hạ sốt!”


“Cô cứ để cho cháu ạ!” Tôi ngắn gọn nói, phụ dì nâng em dậy. Tôi xin phép dì cho tôi nói chút chuyện riêng với em rồi cầm bình thủy ở bàn nhỏ bên cạnh, rót cốc nước nóng cho em.


“Đến đây làm gì?” Em nói bằng giọng khều khào. Tiếng đứt quãng như nghẹn lại ở cổ họng.


“Thăm em!”


“Tôi không quen anh!” Đáp lại ly nước của tôi là câu nói từ chối thẳng thừng, em ho ho mấy tiếng, hất tay khi thấy tôi định vuốt lưng em. “Tránh ra!”


“Em giận hả?”


“Bệnh sắp chết rồi, tôi cần gì phải giận hờn ai, khụ, anh biến đi được chưa?”


“Jaejoong, anh_”



“Biến!! Tôi muốn anh biến!! Khụ, khụ, khụ…”


Thấy em cứ ôm bụng ho sặc sụa như vậy, sợ ở lại chắc chọc em ho đến bể cả cần cổ, tôi đành đứng dậy, dịu giọng nói. “Ừ, vậy thôi anh về!”


Vừa dứt câu, tôi quay lưng bước ra cửa, tính xuống nhà tìm chút thức ăn cho em, lát sẽ lên lại. Nào ngờ bụp một tiếng, em lấy gối chọi vào tôi, bắt đầu la hét.


“Đồ đểu!! Ai cho anh đi hả?? Khụ khụ… Đồ cầm thú đốn mạt, anh bước thêm một bước tôi liều mạng với anh!!” Tiếng em nghe chữ được chữ mất, cứ tắt đi giữa những câu nạt nộ tức giận nhưng đại khái thì vẫn là mắng chửi rất dữ dội. Chẳng có vẻ gì của người ốm cả trừ những tiếng ho thỉnh thoảng xen vào.


“Anh là cái thứ đàn ông ỏng ẹo, nói một câu anh chết sao?? Đuổi tôi đi thì anh vui lắm rồi, lúc thích thì hôn tôi, ôm tôi, tối ngủ cũng lột hết đồ tôi ra, khụ… Giờ tôi bệnh chết, khụ khụ… Anh, anh cũng đâu thèm nữa! Anh y chang ông già đó, đốn mạt!!”


Em chửi không ngừng nghỉ, dùng đồ chọi tứ tung, tôi thở dài, tính cách ngỗ ngược này đến bao giờ mới có thể cải thiện được. Mặc kệ đồng hồ, sách vở bị em ném về phía mình, tôi bước trở lại giường bệnh, tìm cách dỗ em nguôi.

Vừa bắt gặp vòng tay ôm tới, em đã lồng lên, đánh ầm ầm lên ngực tôi. Bị bệnh cả tuần, sức em yếu xỉu, bắt đầu chuyển qua cắn. Cắn lên vai, lên cánh tay tôi. Vật vã trong vòng tay tôi một hồi cũng không thoát ra được, niềm tự ái đàn ông trong em cũng bị tổn hại không ít, quẫy đạp cho bằng được. Cuối cùng, em dùng đầu gối thúc vào bên hông, bắt tôi nới lỏng vòng tay mình, chỉ chờ có thể, em thẳng tay tát cái chát vào mặt tôi. Cái tát đó rất mạnh, ngón tay em quệt trúng mắt tôi, vừa đau vừa rát.

Thấy tôi lấy cả hai tay bưng mặt, em bỗng nhiên sợ, cơn giận xìu xuống. Một lúc lâu thấy người trước mặt vẫn chưa ngẩng lên, em bắt đầu lo lắng thật sự.


“Có sao không?... Đậu, em, em xin lỗi. Em tát trúng mắt anh à?”


“Đậu, Đậu à, em xin lỗi... Có sao không anh? Em xin lỗi, em đánh mạnh quá hả?”


Rồi em nâng mặt tôi lên, gỡ ra mấy ngón tay, bắt đầu hôn lia lịa lên mắt, lên dấu hằn bàn tay năm ngón đỏ lét.


“Em xin lỗi, em xin lỗi…”


Tôi thật hết cách với em. Bước gần em không cho phép, bước xa em không chịu, vậy rốt cuộc tôi phải ở bên em bao nhiêu là đủ? Nói yêu tôi cũng em, nói không yêu tôi cũng em, nói thù ghét tôi, nói tôi đốn mạt cũng em. Nói em xin lỗi cũng là em. Làm thế nào có thể giáo dục em thành một cá thể bình thường được đây?

Cũng không thể trách, có khi bản thân em bình thường. Tôi, tôi mới là cá thể khác thường vì tôi đã yêu em bất kể những điều khó hiểu trên.


“Anh không sao, em đừng nổi điên nữa, đang sốt đấy!” Thấy giọng tôi đều đều, khuôn mặt không biểu cảm, em lại tức giận.


Hai tay em nắm chặt lấy vạt áo của tôi, không để tôi đi đâu. Cái miệng nhỏ đỏ lên vì sốt bắt đầu ra lệnh “Khát nước rồi!”


Không trả lời, tôi lấy ly nước để trên bàn đưa lại cho em, lúc nãy em lồng lộn hất tung mọi thứ vậy mà cái ly này vẫn không vỡ, xem ra cũng may mắn.


“Thay nước khác đi!” Tôi tiếp tục ngoan ngoãn nghe theo.


“Nhức lưng quá!”


Cả người em ngồi lọt trong lòng, lưng dối diện với mặt tôi. Đan những ngón tay vào nhau, tôi căng chúng ra khởi động rồi tiến hành đấm bóp cho em.


“Đau quá, nhẹ thôi!” Em la oai oái khi tôi vừa đụng vào.


“Chân nữa!” Rồi em chỉ xuống bắp đùi.


“Sờ mạnh một chút, anh có phải đàn ông không?”


“Từ từ, nhẹ tay thôi, nát đùi người ta!”


“Ý sao nói một lần thôi, tôi cho em nát đít bây giờ!” Cuối cùng chịu không nổi tôi đanh giọng đe. Nhăn mặt không vừa ý. Bắt tôi sờ trên rồi sờ dưới, càng lên trên càng kêu mạnh tay.


“Tôi nói tôi yêu anh, sao anh không ngoan ngoãn như vậy?” Đến đây giọng em nghẹn lại, mắt mở to lên nhìn tôi. Đôi mắt đen như vũ trụ nuốt hết tầm nhìn của người khác.


Thấy tôi đực ra, giọng em càng trở nên nức nở.


“Tôi nói tôi yêu anh, sao anh không phản ứng, hả? Tôi nói yêu anh rõ ràng, chữ nào anh nghe không rõ? Tôi, khụ khụ…”


“Anh đừng tưởng đánh đòn tôi một lần là lớn, tôi cóc cần nữa! Ai cần anh làm ba tôi… khụ khụ, mấy cái bánh bao, mấy ly trà của anh bộ lớn lắm hả?”


“Còn dám nói mấy con thiên nga ngu ngốc tách ra sẽ chết, anh để tôi chết cho nhẹ nợ phải không?”


Em không khóc nhưng giọng thì cứ tức tưởi, nghẹn ngào. Thấy tôi vẫn không phản ứng gì, em nằm xuống giường, quay lưng với tôi, mặt úp vào gối đối diện vách tường.


“Anh biến đi! Biến đi! Khụ”


Nói tôi biến mà một tay em vẫn nắm chặt lấy vạt áo không buông. Như vậy thì biến đi bằng cách nào, có biến thì cũng vẫn dính em theo. Tôi thở dài. Xem ra em dạy dỗ không thành rồi, tôi đành phải chiều theo vậy.


“Đỡ sốt rồi phải không? Lại đây anh xem!”


Tôi dịu giọng, một tay luồn xuống nệm, vòng qua eo em, lật người em lại, tay kia để lên trán.


“Nói biến đi mà!”


“Cữ ăn cuối cùng là mấy giờ vậy?”


“Sao anh không biến đi! Tôi muốn anh biến đi!”


“Nói một câu nữa tôi bỏ mặc em thật đấy, có muốn tôi yêu thương không?” Tôi trừng mắt, phán một câu cuối khiến em nín khe. Bàn tay nắm lấy vạt áo tôi run run. Thấy thương gì đâu.


“Ăn gì rồi? Hôm nay đã lau người chưa?” Em lắc lắc, bắt đầu như khỉ ôm cành cây, đu lên người tôi, hai tay níu chặt lấy tấm lưng.


“Làm vậy anh không đi lấy đồ ăn được!” Người em vẫn bám chặt cứng, thậm chí còn gồng người giữ chắc. Tôi thở dài, tay vuốt vuốt lưng, quay sang hôn lên tóc em.


“Anh yêu em. Ngoan đi, anh thương!”


Giọng tôi rất nhỏ, cố gắng truyền đạt hết tình cảm cho em. Tôi yêu em là thật, chỉ cần em biết như vậy, đừng lo lắng là được. Lúc này thì em không ôm nữa, mà là siết. Mấy ngón tay bấu chặt sau lưng, mặt vùi thật sâu vào cổ tôi.


“Có yêu anh không?” Tôi thì thầm.


“Em yêu anh, em yêu anh…” Em chà chà tóc mình trên cổ tôi, nói liên tục.


Sau đó tôi tháo tay em ra, nhân tiện tháo luôn cúc áo với khóa quần. Lần này xong xuôi chắc tới lượt tôi bệnh.


“Yêu lúc nào?” Tôi hỏi khi bắt đầu hôn lên cổ, tay luồn vào lớp áo, tìm ngực em.


“Không biết…” Em lại lắc đầu, cố gắng vòng tay qua cổ giữ chặt tôi. Cứ thế này không cử động được.


“Ngoan, lát muốn ăn gì?” Bản thân tôi vừa tập trung cởi đồ mình, vừa giữ em, vừa hỏi những chuyện đâu đâu.


“Bánh bao đậu xanh…”


“Không có uống trà đâu, đang ho đấy!”


“Ừm…”


“Có muốn về nhà với anh không?”


“Có…”


“…”






Chẳng biết khoảng thời gian sau đó chúng tôi đã trải qua như thế nào, mỗi lần hỏi, em đều nói với bạn bè, con cháu, sống với tôi quả là ‘ác mộng’. Nhưng hễ tôi gật đầu tán thành ý kiến đó, em lại lồng lên chửi bới.

Cuộc sống của chúng tôi trải qua cũng khá là nhàm chán. Tôi không hiểu sao bánh bao em làm chung công thức mà vẫn thấy khác bánh bao ngày đó mẹ làm. Hỏi ra là do cảm xúc con người tác động, nhiều lúc em cũng không biết có thực sự là do sự khác biệt ở mùi vị. Cũng có thể chỉ là sự hạnh phúc lần đầu được ai đó cưu mang giúp đỡ, cho không mình một món gì đó. Cả thứ trà nhạt nhạt đăng đắng mà thường ngày em ghét không để đâu cho hết cũng trở nên thật dịu nhẹ, dễ uống.

Ba má lẫn dì, đại loại là đã không ngăn cản được mối quan hệ này, hay nói đúng hơn là không ngăn cản được em nên đành gật đầu ưng chịu. Chúng tôi sống chung với nhau cỡ ba năm ở phòng trọ rồi chuyển qua biệt thự nhà mẹ em. Giúp dì em gây dựng lại sản nghiệp của mẹ.

Còn thiên nga, em dường như buộc cuộc đời tôi với hình tượng loài động vật đó. Em nói nếu xa em, tôi sẽ buồn bã đến chết, còn em, em sao cũng sống tốt được. Tôi ừ, em lại bắt đầu la hét không vừa ý. Thật không sao chịu nổi em.

Kết thúc là tôi bị thất bại trong việc yêu một mình, đành chuyển qua yêu song phương. Giống như Dạ Khúc của ai đó hay hát, em xoay vòng tôi bằng tình yêu của mình, chuyển đổi không ngừng giới hạn mà em đặt ra. Bản thân lúc trái lúc phải, nói một thành hai, gật đầu rồi từ chối, bắt tôi vì yêu em mà chạy đôn chạy đáo. Vừa đánh xong lại hôn, vừa hôn xong lại ngay lập tức túm tôi đánh được.

Cứ thế, không rõ ràng, không định hướng.

Cứ thế, em yêu tôi.

Cứ thế, tôi yêu em.

Cứ thế, chúng tôi yêu nhau.




The end
 
 
Ồ, vậy là lại thêm một Fic nữa của tôi kết thúc. Mong rằng độc giả đã có được những điều đáng nhớ từ nó.

Thật ra “Dạ Khúc” ra đời hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch viết lách của tôi, không hiểu sao đùng một cái, lại thành ra thế này haha. Oneshot thành Short Fic, 10 trang thành 32 trang. Tôi thật không hiểu nổi bản thân mình.

Nếu nói về nội dung, “Dạ Khúc” diễn biến nhanh, cũng không trải qua nhiều dằn vặt. Nhưng không có nghĩa là tôi không đặt nhiều tâm tư vào nó. Bánh bao và trà đều là những thứ gì đó gợi nhớ tôi về tuổi thơ của mình, hơn hết lại có cảm giác rất “nhà” nên tôi đã chọn đó là hình ảnh thương mến chủ yếu của câu chuyện.

Tính cách nhân vật cũng khá là thú vị (tôi rất thích hình tượng YunJae trong Fic này, có thể nói là thú vị nhất từ trước đến giờ tôi viết). Một người thì cứ loạn lên, cứ ồn ào, mâu thuẫn với chính bản thân mình. Một người cứ trơ trơ ra một bản mặt từ đầu đến cuối, lúc nào cũng bao dung gác qua mấy chuyện vặt mà làm tới.

Nói đi nói lại, “Dạ Khúc” cũng không được coi là lãng mạn lắm (tôi viết Fic thường chả bao giờ lãng mạn thì phải haha) nhưng những điều mà nó muốn chuyển tải, mong rằng bạn đã hiểu được khi đọc hết.

Vì yêu thương nhiều khi chỉ bắt đầu từ những điều đơn giản nhất. 

12 nhận xét:

  1. cam on ban rat nhieu, that su khi doc fic cua ban khien toi phai suy ngam, moi hinh anh, nhan vat trong fic deu cho toi mot cam giac khong ten toi khong biet phai noi sao ca, no that mo ho. toi yeu fic cua ban lam.

    Trả lờiXóa
  2. @ Nam: Cảm ơn bạn vì đã yêu quý nó ^^ Mỗi comment, sự thương mến của các bạn đều là động lực cho tôi rất nhiều ^^

    Trả lờiXóa
  3. wow, vậy là kết thúc rồi, em thích fic này khi đọc bên keepyoonho, thấy fic hay lại lạ lạ nên mò tới đây luôn he he he, fic nhẹ nhàng,lãng mạn, tính cách nhân vật thú vị, em thích jaejoong trong fic ^^, mong chờ fic khác của au (em thực chất là một silent reader, đây là 1 trong những cái cmt hiếm hoi của em =.=)

    Trả lờiXóa
  4. Sis thích phong cách viết của em lắm lắm ~ ko phải theo Hàn, ko phải tây âu, ko phải denmei,.. là cái nhìn và thể hiện hoàn toàn riêng của bản thân em, rất độc đáo!!

    Đọc fic của em chỉ mới dạo gần đây, nhưng thấm vào trong người cũng chẳng ít, đầu tiên là "Chênh vênh", kế đến là "Thương anh", và bây giờ là "Dạ khúc". Dĩ nhiên còn những fic khác của em mà sis thích, nhưng ám ảnh sis nhiều nhất lại là 3 fic trên ~

    Giống như là một món quà vậy (dù chỉ do tình cờ), khi em kết thúc "Dạ khúc" vào ngay ngày sinh của sis, ôi sis mún ôm em một cái quá ~

    Em bảo "Dạ khúc" ko được coi là lãng mạn?? Thế hình ảnh 2 con thiên nga là j hả em?? Sis có biết về câu chuyện của loài thiên nga, nhưng chưa hề nghĩ sâu xa j về chuyện đó ~ giờ thì.. sis yêu nó, và cũng tự hỏi liệu thực tế có thể may mắn gặp được con thiên nga của riêng mình ko..

    Sis thích nhân vật của JJ, là trong ngoài bất nhất nhưng lại dễ đoán được suy nghĩ, là người càng bị tổn thương lại càng tỏ ra bất chấp, bướng bỉnh ~ thuần hóa con người đó cần phải là người có một tình yêu chân thành và chịu đựng, cũng phải kiên cường "chịu đau" cả về thể xác lẫn tinh thần..

    Còn mắt nâu của em, thật mới là người mà sis khó đoán, biết là yêu, nhưng đến lúc quyết định lại buông tay, rồi lại lần nữa chuốc khổ cực cho bản thân.. người như vậy tưởng là dễ hiểu, rốt cuộc nhìn lại mình thật ra chả hiểu về người này, nhưng lại mún được hiểu rõ hơn..

    ^^ sis dong dài thật, nhưng vì mún thể hiện tình yêu với fic của em nên mới type nhiều đến vậy. Sis vẫn đang chờ YNYCĐĐ, fic đó có vẻ dễ thở hơn :) ~ và còn chờ những fic trong tương lai của em nữa ^^ ủng hộ em và các tình yêu của em!!

    -DELIGHT-

    Trả lờiXóa
  5. @ heerim: Cứ gọi ss là Lee nhé, ko thích dc gọi là Au tí nào T^T Cảm ơn em vì đã quan tâm đến Fic của ss :">

    @ Delight: Em cảm ơn ss :"> Em không ngờ là có nhiều người theo dõi Blog này đến như vậy T^T Em đang cố vik cho hết Yêu nhau, sẽ nhanh chóng hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Cám ơn vì ss đã quan tâm và đọc Fic. Thực ra, e post "Dạ Khúc" ở các 4rum thấy có vẻ ít dc quan tâm, em nghĩ chắc là do ko dc ... lãng mạn lắm. E nghĩ vậy ;( Vì em vik fic có vẻ hơi bùn bùn ;(

    Trả lờiXóa
  6. Mình thích giọng văn này, đọc thấy bình yên lắm!:) Trà và bánh bao. Tuổi thơi mình có bánh bao, bánh bao nhân xá xíu.:) Lãng mạn có nhiều kiểu, và mình muốn được yêu lãng mạn theo kiểu này - nhẹ nhàng, giản dị, ấm áp yêu thương! Có nắng ngọt dịu trong Dạ khúc!
    Mình thích nhạc nền, cơ bản là thích giọng chị Thanh, vừa dữ dội, vừa man mác...
    Tự nhiên thấy buồn, ước gì YunJae thật cũng được bình yên như thế này, nhỉ...!

    Trả lờiXóa
  7. Yeah, mình cũng ghiền chị Thanh. Giọng chị nghe nghẹn ngào, xót xa. Cảm ơn vì đã comment cho tớ *hun hun*

    Trả lờiXóa
  8. oa fic này hay quá!!! nói thật lúc đầu nghe bạn giới thiệu fic lấy bối cảnh VN, mình tưởng tượng ra tên của các anh lẫn giữa 1 "rừng" tên Việt, địa danh Việt, văn hóa Việt,... nghĩ là sẽ... kệch cỡm. nhưng không, cách viết đó của bạn lại khiến các nhân vật trở nên gần gũi hơn, lại rất độc đáo, mới lạ.
    mình đã đọc 1 số fic của bạn nhưng hôm nay mới cmt được (vì mọi khi toàn đọc trên điện thoại), phải nói là fic của bạn rất hay ^_^
    trong fic này mình rất thích tính cách của YunJae. đoạn cuối rất cảm động

    à mà cái câu này không đúng nè "tôi viết Fic thường chả bao giờ lãng mạn thì phải". thật sự thì mấy fic mình đã đọc của bạn, fic nào cũng lãng mạn hết á =D

    cuối cùng cảm ơn bạn đã viết fic <3

    P/s: mình đang chờ "Phải lấy người như anh" của bạn. chăm chỉ ra chap mới nhé ^_^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật ra nhiều người cũng đã từng nghĩ viết theo bối cảnh Việt Nam như mình hay nói sẽ ra hơi kỳ, cơ mà có lẽ do mình suy nghĩ hơi nhà quê nên hợp với thể loại này chăng XD

      Xóa
  9. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  10. ss em thấy fic này lãng mạn mà hihi. đúng là hình tượng YunJae trong fic này lạ thiệt. fic nhẹ nhàng nhưng khi đọc làm em thấy ấm áp lắm. tình yêu, tình cảm gia đình, sự thấu hiểu và yêu thương những người mình muốn yêu thương vô điều kiện của Yunho với Jae, của ba mẹ Yunho với YunJae làm em cảm động lắm. có lẽ tại fic ngắn nên lúc đọc em nghiền ngẫm rất kĩ, có đoạn đọc đi đọc lại mấy lần. fic hay lắm ss ah, mặc dù là shortfic nhưng cũng để lại cho em ấn tượng ko nhỏ chút nào. cảm ơn ss nhiều.
    P/s: em cũng thích bài Dạ khúc lắm, đọc fic xong còn ghiền hơn hehe.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn em ^_^ Cũng xin lỗi em vì giờ này mới reply cho em :'(

      Xóa