Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Dạ khúc [Chap 2]




Khu vườn nhà em hoàn tất vừa kịp ngày tôi nhập học. Thành tích thi vừa rồi của tôi rất khá nên đậu vào nguyện vọng một. Đó là cả một công trình mà tôi hết sức tự hào, em thì ngược lại, coi điều đó chẳng khác nào bụi bay ngoài đường. Vì dẫu sao, em từ trước đến giờ đều học tại các trường tư thục, thậm chí có năm em giở chứng, nghỉ học ở nhà, bắt phải có gia sư đến dạy.

Nghĩ tới việc không còn được thường xuyên nhìn thấy em qua lại xung quanh nữa, lòng tôi chợt chừng xuống. Hằng ngày đi học, tôi vẫn ráng dừng lại ngoài vách tường, cố nhìn vào trong xem em đang làm gì.

Có vài lần tôi viện cớ đến chơi với mấy anh chị người làm trong bếp, thấy được em đang nghịch nước ngoài bồn nhưng không thèm đả động gì đến mấy con thiên nga đang an nhàn bơi lội xung quanh. Lúc đó trong lòng trồi lên cái câu hỏi, liệu em có còn nhớ đến cái lần chúng tôi đối thoại lần trước? Về loài thiên nga ngoan cố, chỉ chung thủy với một người bạn đời của mình.

Em có còn thấy sự ngu ngốc ở chúng và sự minh mẫn ích kỉ của con người không?

Tôi muốn lắm một lần được em nhìn nhận như một cá thể em có thể yêu nhưng với em con người là sinh vật lạ lẫm đến độ em ngại phải yêu thương.

Như vậy đến bao giờ, em mới chịu yêu? Rồi tới bao giờ, em mới yêu tôi?

Cho đến ngày tháng đó, tôi vẫn chờ đợi. Cho đến ngày tháng đó, tôi vẫn cô đơn trong tình yêu. Yêu một mình.

Hè năm đại học thứ nhất, cuối cùng câu hỏi của tôi cũng có câu trả lời. Tôi vừa chuyển qua ở một phòng trọ nhỏ gần trường đại học. Cả năm đi lại bằng chiếc Dream cà tàng trên một quãng đường xa xôi, tiền xăng ngốn nhiều hơn tôi có thể tưởng. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ ra ở tạm một nơi gần chỗ học, đồng thời kiếm thêm việc làm gia sư cho mấy đứa cấp hai. Phải xa xưởng hấp bánh bao của má, căn phòng mà ba đã đóng vách cùng mái nhà than thuộc, tôi cũng có chút lạc lõng. Nhưng tuổi trẻ trưởng thành là thế, tôi phải tiến về phía trước.

Ngày ra đi, tôi không quên cầm theo túi bánh bao nhân đậu nóng hổi làm hành trang. Bánh ăn nghe như mùi lòng đỏ trứng chín, vừa ngửi được mùi âm ấm của bột bánh, lại ngọt ngọt như đường. Đây là một trong những mùi khó đặt tên nhưng lại khiến tôi thương mến. Không nhịn được sự cồn cào trong bụng, tôi dừng xe lại gần cổng nhà em, vừa ăn bánh vừa nhìn vào trong, thầm nghĩ xem em đang làm gì.

Đã hai tháng rồi không được nhìn thấy em, tôi buồn lắm nhưng việc học hành rồi kiểm tra khiến tôi bận rộn không ít. Nhưng vẫn nhớ em.

Lúc đó điều tôi không ngờ chính là hai tuần sau quay trở lại, mọi chuyện đã chính thức thay đổi.



Guồng công việc mùa hè quay tôi chóng mặt, mới chuyển qua khu vực mới tôi cũng mất một khoảng thời gian để làm quen với hàng xóm. Lũ trẻ nhà giàu học gia sư đa phần đêu có nét giống tính cách của em, khó bảo và ích kỉ ghê gớm. Việc dạy chúng chả khác nào vật lộn với quái vật, cần một sự nhẫn nại to lớn. Bẵng đi một cái đã gần nửa tháng, tôi thấy nhớ em với xưởng bánh bao của má không chịu được, quyết định chạy về nhà chơi.

Đến khi tôi lạch tạch mò về thì mới biết, căn biệt thự em ở cùng với khu vườn đẹp như mơ bao quanh đã bị niêm phong. Nhà nước đã đến và tịch thu toàn bộ. Ba em là tòng phạm tham gia vào một đường dây buôn ma túy và rửa tiền có tổ chức lớn nhất nhì miền Nam. Tôi gần như bị sốc, má tôi đã đúng khi suy đoán về ba của em. Chỉ là tôi không ngờ, hậu quả lại rõ ràng và đến nhanh như vậy.

Tôi lao về nhà, hỏi ba mẹ xem chính xác thì chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng mới biết gia sản nhà em đều đã bị tịch thu hết, em phải qua ở chung với họ hàng. Người bên nội chả có ai, bên ngoại thì không ai muốn chứa em. Tóm lại là không ai rõ em giờ này ra sao rồi.

Nói đến tính tình lúc nắng lúc mưa, vừa ngỗ ngược vừa hư hỏng như em, chẳng gia đình nào có thể chịu nổi. Nếu đã không còn nơi nào để đi rồi, chỉ còn một nơi em có thể đến.

Nghĩ rồi tôi phóng xe quay trở lại căn biệt thự, tìm cách cạy cánh cổng rồi len mình chui vào. Đúng như tôi nghĩ, ở bồn nước lớn giữa sân, không còn bầy thiên nga, em đang ngồi ở mép nghịch nước. Bộ dạng em dơ dáy bẩn thỉu, chiếc áo sơ mi trên người có tương đối sạch sẽ nhưng nhăn nhúm kì lạ. Tôi đoán em đã tìm cách chui vào đây, không có điện nước nên đành lấy đồ sạch trong tủ mặc được bộ nào hay bộ đó. Cũng may quần áo của em rất nhiều, nếu không giờ này em còn thê thảm hơn nữa.

Bồn nước ngày xưa rất sạch, màu nước xanh lơ, hơi trong trong. Giờ thì xỉn hẳn sang màu rêu do không được thay rửa, lá khô và tàn cây rơi xuống, nổi lềnh phềnh trên mặt nước nhìn rất dơ dáy. Em ngồi xổm ngay mép thành bồn, dùng một cành cây chọc xuống bồn, khuấy khuấy. Mái tóc hơi xù lên, không gọn gàng giống thường khi, khuôn mặt, tay và vạt áo lấm lem như con nít. Căn nhà sau lưng em hoang tàn. Cửa lớn lần cửa sổ đều để mở, gió lùa qua nghe lạch cạch rất thê lương.

Thấy tôi xuất hiện, em mở to đôi mắt của mình nhìn tôi kì lạ.


“Nhà hết thứ để bán rồi, không còn gì lấy được đâu!” Em bình tĩnh đáp. Tôi đoán chắc có những người giúp việc đã tìm cách hôi của* nhà em, giờ em nghĩ tôi cũng như vậy.


“Dơ đấy, đứng dậy đi!” Tôi làm lơ câu nói, từ từ tiến lại gần.


“Đừng đến đây!” Em ra lệnh, không thèm trốn tránh, khuôn mặt đanh lại y như cái ngày còn là chủ nhà.


“Đứng dậy đi thôi, còn ngồi đó làm gì!” Tôi mặc kệ, giờ đây khác trước rồi, em không thể cứ vô phép như vậy được.


“Là gì mà tôi phải nghe!”


“Đứng dậy ngay!” Tôi trừng mắt.


“Biến đi!”


Lần này tôi không nể mặt, đi đến nắm tay em kéo vực dậy. Bị một lực mạnh tác động đột ngột, em kêu lên, tức giận quay sang muốn đánh trả.


“Con nít hư thì phải ăn đòn!” Nói rồi tôi kéo em ra chỗ thềm trước cửa nhà. Ngồi phệt xuống mấy bậc thang, tôi kéo em ngã lên đùi mình rồi dùng tay phát thẳng mấy cái vào mông.


Em kêu á lên, bắt đầu vùng vẫy, chửi bới bằng đủ thứ ngôn ngữ. Nhịp tay tôi cũng theo mấy câu nói đó mà giáng xuống. Cuối cùng, khi tôi đánh đến đỏ tay, em cũng chịu không nổi, xụi lơ mà hức hức. Tôi dừng lại, đanh giọng đe.


“Không nín tôi đánh nữa!”


Nghe ăn đòn, em sợ quá, cắn môi làm thinh. Tôi thấy người em giật giật do nấc cục, cơ thể run run đến tội nghiệp đành đỡ dậy lau nước mắt cho, chuyển giọng hỏi.


“Đói bụng chưa?”


Em tính mở miệng nói gì đó mà thấy đôi mắt nghiêm khắc của tôi liền làm thinh, gật đầu. Chỉ chờ có thể, tôi buông em ra rồi chỉ tay về phía sau.


“Lên lầu gom đồ đạc nhanh, một là đi với tôi, hai là ở đây chết đói!”


Nghe đến cụm từ ‘chết đói’, em sợ xanh mặt, lon ton đứng dậy chạy vào nhà. Trong lòng tôi thở dài, rồi tôi phải làm sao với một đứa trẻ lớn xác như thế này?


Đó là lần đầu tiên, em ăn bánh bao nhân đậu, món gia truyền của nhà tôi. Thường ngày chỉ thích ăn bánh bao thịt, giờ thì sự cùng quẫn bắt em dẹp đi tính cậu ấm của mình, tập làm quen với những điều giản dị.

Cắn miếng đầu tiên, mặt em nghệch ra. Tôi nghiêng đầu hỏi ngon không, em liền gật lia lịa. Sau trận đòn dữ dội đó, em trở nên nghe lời hơn, hay ít nhất em biết, giờ cái quyền hung hăng của em không còn.

Ba tôi nhìn thấy tôi dẫn em đến nhìn ngạc nhiên, sau đó ngoắc má tôi lại nói nói, cuối cùng là mời em vào nhà ngồi. Ba pha ấm trà nóng có bỏ hoa cúc hong khô để dành đợt Tết, mùi nghe thơm thơm. Em chưa uống loại trà như vậy bao giờ, hoặc là em không uống trà nên không biết rằng trà ngoài đắng ra, cũng sẽ rất đượm và ấm.

Thấy khuôn mặt em hồng lên sau khi uống hết cái tách nhỏ, ba tôi nhẹ ngoắc tôi lại, nói lát nữa dắt em đi tắm. Tôi gật đầu, nhìn bộ dáng của em, chẳng khác nào con mèo ở dơ. Vừa đáng yêu vừa tội nghiệp. Thật ra em cũng to xác lắm, nhưng mình dây, đứng cạnh tôi vẫn dịu dàng hơn.

Xưởng bánh bao hôm đó má tôi làm thơm hơn hẳn thường lệ, đến độ em ăn một lúc sáu cái, tôi trợn tròn mắt. Khả năng của tôi mà bốn cái rưỡi là đã quá ngán. Miệng nhỏ xíu mà sao em ăn nhiều thế?

Dẫn em đi tẩy rửa xong, tôi thưa ba mẹ rồi về luôn. Ăn uống no nê, tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt em lơ ngơ buồn ngủ. Chở em trên xe, tôi dặn không được ngủ, nếu buồn ngủ quá thì cũng không được ngủ, ôm tôi chặt chút kẻo ngã.

Thật ra em cũng khác với mấy đứa nhà giàu trong trường mà tôi biết. Em không đi du lịch nhiều, không được yêu thương quá độ nhưng cũng chẳng phải dạng bị thờ ơ. Quá khứ của em không hẳn đáng thương mà tôi nghĩ ắt phải bầy nhầy hơn nữa.

Dẫn em theo nhưng tôi không lo lắm. Dẫu sao họ hàng cũng không ai quan tâm đến em hết. Ba em chả có anh em bạn bè gì, gia đình má em thì ghét cay ghét đắng ba em. Có một người dì yêu thương hai má con cũng đã qua Mỹ định cư, từ ngày được tin má em chết, dì tức giận đến nỗi đòi kiện ba em cố ý mưu sát, cuối cùng thất bại dì không bao giờ đoái hoài đến Việt Nam nữa. Tôi nghe tất cả những chuyện đó thông qua mấy lời tám cuội của các thím giúp việc nhà em hồi đó khi đang rảnh rỗi.

Về sống với tôi tức là em đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Không nuông chiều, không dung túng, không lười biếng. Tóm lại, tính cách khác thường của em phải gác qua một bên, không thì sẽ no đòn với tôi.

Em biết tôi vốn không đùa nên lúc nhìn thấy căn phòng trọ bé tin hin chỉ dám chau mày, không nói năng gì. Tôi chỉ vào cái nệm trải dưới đất trong góc, nơi tôi thường nằm ngủ, bắt đầu nói.


“Đó là chỗ ngủ, hơi chật một chút nhưng nhét hai người cũng được. Bếp ở sau, rất nhỏ, khi nào tôi đi làm cậu nhớ nấu cơm. Phòng tắm ở bên này, tiền điện nước dạo này đang lên, xài tiết kiệm chút!”


Em nghe xong thì nghệt mặt ra, bắt đầu trỗi dậy tính công tử.


“Không biết nấu cơm!”


“Vậy thì học!”


“Học ngu lắm!”


“Mười chín tuổi rồi, con nít hay sao mà như thế? Học ngu thì học đến khi nào biết thì thôi. Cậu không nấu cơm thì tôi cho chết đói ráng chịu!!”


Tôi mắng, khuôn mặt đanh lại. Sống trong một thế giới khác rồi, không nghiêm khác, cái tính ỷ lại rồi một ngày nào đó cũng sẽ giết chết em. Tôi không thể cứ chiều ý em được, muốn sống lâu dài với nhau, bắt buộc em phải thay đổi. Cũng bắt buộc tôi phải thật nghiêm khắc.


“Chết đói thì chết đói, tôi sợ anh hả? Đánh tôi rồi bây giờ còn lên mặt sao? Có tin tôi kiện anh không??”


“Một câu nữa tôi cho cậu ra ngoài đường!!” Tôi đanh giọng, tư thế giống hệt người bố đang giáo dục con.


“Đi thì đi! Dẫu sao thì chết cũng đỡ phải sống chung thế giới anh và cái ông già ấy!!”


Ngữ điệu mới ngoa ngoắt làm sao, nhờ ơn ‘cái-ông-già-ấy’ mà giờ em trở thành một người bất trị và tính cách không ai quản nổi. Nếu tôi tống em đi, thể nào cũng lại chui về cái căn biệt thự cũ rồi ở đó lăn lết chờ thời.


“Thích thì cứ đi!” Tôi phán.


Xung quanh khu tôi cũng khá an ninh, nhưng đường xá thì đông xe kinh khủng. Để xem em đi bộ bằng cách nào. Bộ dạng đường nhựa còn chưa đi như em, muốn một mình lần về tới tận căn biệt thự của mình sao? Chưa kể em không có tiền, dọc đường xảy ra chuyện gì thì chỉ nước chết.


“Không chờ đến cái miệng của anh nói đâu!” Xong câu cuối, em đùng đùng xách hành lý, đạp cửa ra ngoài.


Chừng mươi phút sau, lại thấy em lếch thếch quay về. Khuôn mặt ỉu xìu. Tôi thậm chí chả thèm hỏi, đơn giản ra lệnh.


“Để đồ ở bên kia, đi ngủ đi. Mai dậy sớm tập thể dục rồi tôi dạy cậu nấu cơm!”


“Đồ khúc gỗ!” Tôi nghe em lầm bầm mắng trong miệng, quăng cái giỏ của mình qua một bên, từ từ lết đến cái nệm.


“Quăng đồ tùm lum nữa là tôi cho cậu nhịn đói đấy!” Em nghe tôi dọa thì làm thinh, quay lại chỉnh chỉnh sửa sửa cái túi cho ngay ngắn. “Tôi tên Yunho, Jung Yunho. Sau này biết mà gọi!”


Không nghe tiếng em ừ hử gì, quay sang đã thấy lăn ra ngủ rồi.



---o0TBC0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét