Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Dạ khúc [Chap 3]


Em dần làm quen với lề lối do tôi đặt ra. Buổi sáng dậy sớm chạy bộ cùng tôi, sau đó về nhà đọc sách, học bài. Tôi làm gia sư cho cả em, quyết định giúp em thi đại học. Buổi trưa em nấu cơm chờ tôi mua đồ ăn về, ăn xong, tôi chợp mắt rồi đi làm, em trông nhà, nếu buồn thì khóa cửa đi xung quanh chơi. Chiều, em lại nấu cơm chờ tôi về, cơm nước xong, tôi dạy em học.

Bản thân em cũng không đến nỗi khó chỉ bảo lắm, chỉ có điều, em làm như một cái máy. Em không đặt nhiều tình cảm vào cái nhà này, vào tôi. Yêu một mình vẫn cứ là yêu một mình.

Nhà có đĩa nhạc của ca sỹ Ngọc Sơn mà tôi rất thích, giờ nghe thì có vẻ quê mùa nhưng hồi đó, từ ngày tôi còn nhỏ xíu, mẹ đã hay bật để tôi dễ ngủ trưa. Riết rồi nó thấm vào máu, ăn vào xương tủy, khiến tôi thích lúc nào chả hay.

Mỗi lần nghe giọng mùi mẫn của Ngọc Sơn hát câu “chờ em hoài, đợi em mãi, sao em hững hờ” tôi lại thấy chạnh lòng ghê gớm. Giống như câu tôi tự vấn chính mình, em sẽ còn như vậy đến bao giờ, ngơ ngẩn, ích kỉ, kiêu căng, không yêu thương ai, không cần ai yêu thương.


Em thì thích nữ ca sỹ Hiền Thục, hằng ngày luôn tìm cách giấu đĩa của tôi đi để em được yên ổn nghe cô ca sỹ không tuổi* hát. Bản thân em nói nhạc nước ngoài nghe hay nhưng em chả hiểu, phòng tôi lại không có máy tính, lạc hậu lắm, thà nghe hàng nội luôn cho rồi.

Tôi biết thật ra em chỉ coi căn phòng nhỏ của tôi như nơi sống tạm bợ, em là con chim bay trên trời vô tình bị thương phải xuống đất sống với con chuột chũi. Bắt em yêu tôi còn khó hơn bắt tôi đập đầu vào tường chết.

Có lần, em tự nhiên hỏi tôi một điều không ngờ.


“Bánh bao lần trước… không mua nữa hả?”


Tôi ngạc nhiên nhìn em chằm chằm. Ý em là bánh bao nhân đậu rẻ tiền của má tôi?


“Cả cái nước hơi đắng nữa!”


Nghe thấy vậy lòng tôi trùng xuống, trời bên ngoài đang đổ mưa đùng đùng. Dạo này trời nắng thì nắng đến muốn điên lên được, chiều một chút lại mưa muốn dốc ngược cả nhà cửa người ta.


“Muốn ăn à?” Tôi hỏi, vẫn cái giọng chẳng nóng lạnh, mặt không cảm xúc.


“Không!” Em nói, quay đi nơi khác, được một chút lại quay sang nói. “Muốn!”


“Không muốn hay muốn?” Tôi hỏi lại.


“Muốn!”


Kết quả hôm đó, mặc trời mưa, tôi đèo em quãng đường hai chục phút ướt mướt, lạnh ngắt. Tới nơi quần với vạt áo chúng tôi ướt nhẹp. Má nhìn thấy bộ dáng thảm hại của hai đứa liền chạy vào nhà lấy mấy cái khăn rồi cao giọng mắng.


“Chúng bây hết giờ về thăm ba má rồi hả? Mưa vầy bệnh cho đã đời luôn, lớn rồi mà sao dại thế con!”


“Bà bớt cằn nhằn, kêu tụi nhỏ vô nhà trước đi!” Ba từ sau đi ra, thấy chúng tôi run lên dưới gió trời liền sốt ruột nói. Rồi ông vào bếp pha ngay ấm trà nóng.


Má lục tìm mấy bộ đồ cũ mà tôi còn để lại ở nhà, đưa cho cả hai, hối thay đồ ra ăn bánh.

Đĩa bánh bao và ấm trà ngày hôm đó cũng ấm sực, thơm nức mũi. Khuôn mặt em khi vừa ăn bánh vừa uống trà bỗng ửng lên, như hạnh phúc lắm. Trước giờ, kể cả khi còn ở tòa biệt thự to như cái nhà sách ấy, em vẫn chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc giống vậy.

Đột nhiên sự thương mến trong lòng tôi dâng lên không ngừng, vừa cắn miếng bánh vừa quay sang em dịu giọng hỏi.


“Ngon không?”


Em gật gật, không để ý tôi, mắt cứ nhìn chằm chằm ba tôi bỏ thêm trà vào trong ấm.


“Trà ba tự phơi đấy!” Tôi không hề phật ý, tiếp tục nói. “Ra ngoài tiệm uống không được như vậy đâu!” Trà hoa cúc ngoài tiệm có thể ngon, thơm và đắt tiền hơn nhưng chắc chắn, vẫn không bằng ấm trà ba tôi pha. Trước giờ và cả sau này cũng như vậy.


“Phải nói, tao có công thức hẳn hoi, mấy ông bạn già còn ghen tỵ, lũ nhỏ tụi bây không quan tâm trà chứ ba mày thì rành lắm!”


Nghe giọng ông già lại chuyển sang trách móc vu vơ chuyện con ra ngoài ở riêng, tôi cười cười dỗ ngọt.


“Ai nói tụi con không quan tâm, hôm nay chở cả Jaejoong về uống trà với ba nè!”


Má ngay lúc đó bưng xưởng bánh khác vào nhưng bên trong không phải bánh bao mà là mấy cái há cảo, xíu mại nóng hổi. Chắc má biết hai đứa chúng tôi đói bụng, cần ăn đồ mặn nữa. “Ông cứ trách thằng Đậu mãi là thế nào, có phải đi luôn đâu. Một hai tuần là lại về chơi với tụi mình mà, có ối đứa đi hoài không về ý!”


“Đậu con tôi, bà không cho tôi nói là thế nào!”


Hai ông bà bắt đầu cự qua cự lại, tôi nhìn cảnh tượng đó thì mềm lòng. Hai người có mình tôi nên khi con dọn đi, trong lòng ắt phải thấy cô đơn. Tôi biết nhưng không làm khác đi được, không cất cánh thì sao có thể bay xa?

Tôi nhìn em, lúc này đang chằm chằm xưởng đồ hấp nóng hổi, chưa dám cầm đũa. Không biết hồi đó ở căn nhà khang trang, em có ăn mấy món này không? Tôi lấy cái chén nhỏ trên bàn, cầm đũa đưa cho em ra hiệu hãy tự gấp ăn đi.


“Chấm cái này!” Tôi chỉ vào chén nước tương cạnh đó. “Ba má ăn gì chưa?”


“Hai giờ, muốn chiều luôn rồi, có tụi bây là chưa ăn gì thôi! Ba má ăn hết rồi, mấy đứa ăn lẹ đi!”


Nói rồi má giật cái chén trên tay em gấp lia lịa há cảo, xíu mại, bánh hấp… vào. Tôi mỉm cười, tự lấy phần cho mình rồi mời ba má. Em thấy tôi thưa người lớn thì mặt nghệch ra, lúng túng nói theo.


“Con mời hai bác ăn!” Giọng em lí nhí, nhỏ xíu như đang xấu hổ. Chưa bao giờ tôi thấy em như vậy, vì cuộc sống chẳng có gì khiến em phải cảm thấy ngại ngùng, cho đến tận bây giờ.


Lúc về, em luyến tiếc nhìn xưởng bánh bao nghi ngút má tôi hấp bán ở ngoài hiên, khói tỏa ra bay trong không khí. Khi nãy ăn hai cái xem ra em vẫn còn thèm thế là tôi liền lại gần, giở nắp, giật cái bao gần đó, bỏ liền tay ba bốn cái vào.


“Má à, bán con mấy cái bánh bao đem về luôn nha!”


“Cứ đem về đi, hôm nay má làm nhiều lắm, chắc biết tụi bây về thăm!” Má gọi với ra, đang giúp tôi lấy hai bộ quần áo bị ướt ban nãy phơi sau nhà vào.


“Con để tiền lại cho má luôn!” Tôi bắt tay lên miệng làm loa, rút tiền trong túi ra bắt đầu đếm. Tôi kiếm không nhiều nhưng tháng nào cũng ráng trích một ít ra cho ba má. Dù rằng má không nhận, ba thì la nói tôi giữ lo bản thân trước nhưng tôi đều lén nhét vào tủ tiền.


“Má không lấy đâu! Mày để lo cho Jaejoong nữa!”


Thật ra, tôi biết ba má đều tò mò về việc tôi cưu mang em nhưng hai người ý nhị, không hỏi. May mắn là cả hai đều quý mến em nên phần lo lắng trong tôi cũng giảm bớt. Có thể họ không hỏi nhưng bổn phận làm con, một ngày nào đó tôi cũng phải nói.


“Con để tiền mua bánh chứ có phải cho má đâu! Tiền để trong ống trà của ba đó. Tụi con về nghen má!”


Nói rồi tôi nắm tay em đi nhanh ra khỏi cửa, nhanh chóng dắt xe rồi leo lên. Lần sau đến sẽ lấy mấy bộ đồ ướt, giờ thì phải về trước khi má ra và dúi tiền lại cho tôi. Trời vừa mưa xong ẩm ướt và lạnh. Gió ban đêm càng làm cho người ta muốn run lên. Tôi là người từng lao động nặng, cũng quen với việc chịu đựng nhưng em thì khác. Em luôn ở trong nhà, lần này vừa dính mưa xong, lại mặc bộ quần áo rộng rinh của tôi, em có vẻ không ổn.

Tôi cầm túi bánh bao, lấy một cái bẻ đôi ra đưa cho em. Chỉ có thế, mặt em ngay lập tức giãn ra, ngoan ngoãn cầm ăn.


“Nhân làm bằng trứng hả?” Em ngu ngơ hỏi khi đang nhai nuốt, cái mùi bánh xông lên mũi vừa thanh vừa nồng, cảm giác khoan khoái lạ thường. Tôi một tay lái xe, một tay cầm nửa miếng bánh, hễ đèn đỏ dừng lại là đưa lên miệng cắn một miếng lớn.


“Không, đậu xanh!”


“Thơm thơm giống mùi trứng…” Em lặp lại, như con nít thắc mắc về thế giới rộng lớn xung quanh. Lúc này con quái vật trong em ngủ quên đâu đó rồi, chỉ còn lại cái bản thể hiền lành, ngây thơ ngồi sau lưng tôi. Giây phút thế này sao không thể kéo dài một chút?


“Ừ, thơm giống lòng đỏ trứng và ăn ngọt như đậu giã với đường!” Tôi dịu giọng đáp.


“Nhà mình không làm được sao Đậu?” Tiếng em hỏi nhỏ xíu, như thể bị bạt đi trong gió. Tôi ngạc nhiên khi được em gọi bằng cái tên cúng cơm. Từ tận lúc ban đầu, tôi cũng chỉ nói tên thật, chưa dám nghĩ sẽ cho em biết cái biệt danh của mình.


“Được!” Tôi đáp, vậy là lúc nãy em có chú ý nghe ba má tôi nói chuyện. Cả tên Đậu cũng tự động nhớ luôn. Cuối cùng, người vô tâm thật sự lại là tôi.



Hôm đó vét nốt số tiền còn trong túi, tôi đi mua cái xưởng hấp bánh nho nhỏ, bột bánh, chùi cán, đậu xanh… tất cả những nguyên liệu cần thiết. Về tới nhà liền chỉ em làm. Bản thân tôi đã biết hấp bánh, nhào bột từ ngày còn nhỏ, bây giờ chỉ cho người khác cũng không có gì là khó.

Xưởng đầu tiên, em làm dở tệ, bánh bị ướt, nhân cứng chưa chín. Đậu xanh giã không nhuyễn lại còn vỏ, chưa kể cho quá nhiều đường, ngọt gắt. Thấy mặt em xụ xuống, tôi đành nhắm mắt nhắm mũi ăn hết.

Lần thứ hai có khá hơn, nhưng lần này nhân chín, bột bánh bên ngoài lại cứng ngắc, chưa kể hình dạng rất dị thường, cái to quá, cái nhỏ quá, cái lại dày mình, cái mỏng te. Bản thân tôi chỉ biết thở dài, lại đành phải nhai trừ cơm.

Không biết qua biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có chút tiến bộ. Lúc đó tôi ăn đến muốn ngán bánh đậu luôn rồi, nhìn thấy là muốn nhợn ra. Rồi sau đó cũng phải vì em mà nhai nuốt.

Bánh em làm mịn màng, phần nhân chín ăn vào nóng sốt, ngọt dịu. Tôi thấy như vậy là rất khá rồi, nào đâu em ăn xong nhăn mặt, quạu quọ hất xưởng bánh qua một bên. Không rõ là lại chuyện gì nhưng phung phí đồ ăn là một tội lớn, tôi đứng dậy, nhặt mấy cái bánh, phủi sạch, bỏ vào xửơng, bắt đầu ăn tiếp. Em ngồi một hồi rồi cũng thấy vẻ nghiêm khắc ở tôi, từ từ lại gần lấy bánh ăn.

Sau ăn, lại đến uống. Em bắt đầu xin tôi tiền, lúc đầu tôi hỏi làm gì, em không nói, lén lút chạy ra mấy cái cửa hàng gần nhà tha về ba bốn loại trà. Pha vào uống không được, em bực bội đổ hết đi, cuối cùng lấy tất cả trộn lại, nếm vào xém sặc. Sau này tôi phát hiện, lôi ra chửi um sùm, lúc đó em mới gân cổ cãi là em muốn uống trà.

Hôm sau tôi chở em về thăm ba má, xin ba ít trà khô để nhà, lúc đó em mới chịu yên phận. Em nhờ ba tôi dạy cách pha rồi một tháng liên tiếp ngày nào cũng nấu một ấm, khiến tôi nhiều đêm vì thứ nước đó mà mất ngủ.

Nói đến chuyện ngủ nghê, em cũng làm tôi không ít lần mất kiểm soát. Bản thân em không hề phòng bị, còn hay mặc quần ngắn cũn cỡn, áo thun mỏng tanh chạy lăng quăng trong nhà. Tối ngủ thì không nằm yên, cứ cọ quậy.

Từ ngày sống với em, khả năng kiềm chế trong tôi tăng vượt bậc. Thỉnh thoảng khi em đi tắm, trong đầu tôi cũng thoáng qua mấy ý nghĩ muốn xông vào nhưng cuối cùng phải gồng mình mà chịu.

Cô đơn trong tình yêu thật buồn bã, vì lo cho cuộc sống cả hai, tôi quần quật sớm tối giữa trường học và chỗ dạy thêm. Tuy thời gian rảnh rỗi rất hiếm nhưng hễ có, tôi lại nghĩ tới em và những con thiên nga bơi trong bồn nước ngày hôm đó. Tôi còn có thể cùng em được bao lâu rồi sẽ đến cái ngày, em yêu một ai khác.

Cuộc đời tôi đúng là thất bại, càng ngày, tôi càng có cảm giác mình giống anh trai, người bảo hộ cho em chứ không phải là người em có thể yêu đương.

Có một đêm nằm trở mình ngủ không được, tôi muốn đè ra em ‘vận động’. Cuối cùng lý trí chiến thắng, tôi dậy lấy áo khoác ra ngoài.

Không khí ban đêm tĩnh lặng làm sao. Đi bộ cỡ mươi phút là tới một công viên gần phòng trọ của tôi. Giờ này lang thang ở những nơi vắng vẻ rất nguy hiểm nên tôi chỉ đi vòng ngoài, ghé vào một cái hồ ở đầu công viên, buổi sáng vẫn có đàn thiên nga hay bơi qua. Giữa không gian tối mịt, mờ ảo bởi ánh đèn đường, tôi tìm kiếm một cái gì đó vô định.


“Điên sao mà giờ này ra đây?” Tôi nghe giọng nói vang lên sau lưng thì giật mình, đánh rơi điếu thuốc trong tay. Bản thân tôi không hút thuốc, lâu lâu có chuyện buồn phiền mới rít một hai hơi. Điếu duy nhất để dành vừa rớt xuống làn nước mất tiêu.


“Jaejoong? Cậu ra đây làm gì? Biết mấy giờ rồi không?”


“Vậy anh ra đây làm gì? Biết mấy giờ rồi không?” Em nhại lai y chang câu của tôi với ngữ điệu tương tự, lông mày nhăn lại.


“Về nhà ngủ đi!” Tôi ra lệnh. “Không thì ăn đòn đó!”


“Trật chân rồi!” Em tỉnh bơ nói lại.


Tôi ngạc nhiên quay sang, thấy người em hơi lộn xộn, cổ tay có vết cào, ở mắt cá chân bị một vết xước lớn. Nó bắt đầu sưng lên, màu máu đỏ kèm theo một chút dịch màu vàng như mủ. Miệng tôi muốn rớt xuống đất, mắt trợn lên.


“Cái gì vậy?!”


“Trật chân!”


“Trật chân cái gì, mắt cá làm gì sưng mủ vậy??”


“Lúc nãy chạy theo anh, có người kéo lại, giằng co đôi chút!”


Giọng em nghe tỉnh bơ, ngang tàn y như hồi đó còn là đương kim thiếu gia. Biểu cảm kiêu hãnh trên khuôn mặt cũng vậy. Em làm tim tôi muốn ngừng đập vì sự thương tật của mình nhưng em nào có biết. Thật đáng giận. Thật đáng buồn.


“Cậu thật là muốn ăn đòn mà!”


“Vì anh mà tôi ra thế này đấy, còn dám mắng à. Cõng tôi đi!” Em không những không sợ, ngược lại còn thản nhiên yêu cầu. Tôi thở dài, tiến tới nắm một tay em vòng qua cổ mình, từ từ cõng em trên lưng, tà tà đi bộ về nhà.


“Nặng quá!” Xốc nhẹ lại em, tôi nói.


“Con trai mà, chịu đi!”


“Chạy theo làm gì?”


“Để coi anh có cướp của giết người gì không!”


“Tôi không có như em!”


“Ai biết được!”


“Tôi buồn tình!”


“Hở?” Em chậc lưỡi, giọng mỉa mai “Đứa nào thèm khúc gỗ mục như anh?”


Tôi thả em xuống một cách bất ngờ khiến cái miệng nhỏ kêu váng lên, bắt đầu cằn nhằn chửi bới.


“Biết cái gì mà nói!” Tôi hất mặt, cảm thấy có chút gì đó âm ỉ trong mình đang bắt đầu bốc cháy.


“Thôi cái giọng đó đi, anh dịu dàng một chút thì chết hả?!”


“Cậu thôi ích kỉ, xấu xa một chút thì chết hả?”


“Nói ai xấu xa hả, đồ gỗ mục!!”


“Nói cậu đó, đồ quái vật, đồ hồ ly!!”


“Anh nói cái gì hả?? Đừng tưởng cho tôi ăn, để tôi ở lại là có thể làm ông ngoại tôi!!”


“Cậu cũng biết tôi cho cậu ăn, tôi cho cậu mặc vậy mà còn không biết điều là sao?!”


“Đồ khốn, tôi mắc gì, là anh na tôi về, anh tự nuôi tôi. Đừng có vớ vẩn!!”


“Vậy thì cậu về cuốn gói cút ngay khỏi nhà tôi!! Cút ngay!!”


“Tôi thí luôn đồ cho anh, đây đi cái người là đủ rồi!!!”


Nói rồi em quay lưng, bắt đầu cà nhắc cà nhắc đi. Trong bóng đêm lầm lũi, bóng hai người nhỏ xíu, hòa cùng sự tĩnh lặng xung quanh. Cuộc sống lúc này cô đơn đến đáng sợ. Những người chung quanh chìm hết vào giấc ngủ, nếu bất chợt ta lẻ loi thức dậy, lúc đó sẽ là cả một nỗi buồn không tên.

Em chẳng có vẻ gì là sẽ đầu hàng, cứ lết đi về phía trước, cơn giận trong tôi nguội đi nhanh chóng bởi sự lạnh lẽo của đêm khuya. Bước những bước dài, tôi đến ôm chầm lấy em từ phía sau. Ngay lập tức em giãy đạp, la hét không ngừng.


“Buông ra, tôi cắn chết anh đấy!! Đồ đậu xanh rẻ tiền, buông ra!!! B_”


Tôi kéo mặt em lại, hôn vào môi, nuốt hết mấy cụm từ khó nghe phía sau. Đêm hôm đó, qua gần một năm kèm cặp em, cuối cùng tôi cũng đã dạy em thêm một điều nữa: tình dục.



---o0TBC0o---

 
Chú thích:
* Hiền Thục dc khán giả yêu mến đặt cho biệt danh là Nữ ca sĩ không tuổi, vì vẻ đẹp của cô qua nhiều năm vẫn rất xinh tươi, rạng rỡ ' '

2 nhận xét:

  1. vậy là kim hoa hoa bị bạn nhỏ bánh bao nhân đậu ăn rồi hả?
    có hơi nhanh ko e?ss thấy bạn Ho trong này rất kiềm chế
    nhưng để có cái j đó thì ss nghĩ hơi sớm quá chăng?hoặc là e mta nhiều hơn 1 chút về cái sự khó khăn kiềm chế của bạn Yun thì người đọc đỡ thấy cảm giác quá nhanh, cứ như đi tàu bay giấy ấy

    Trả lờiXóa
  2. @ Ss Han: Em cũng ko bik nói sao vì em vik lun mạch từ đầu đến end Fic, dẫu sao thì cũng mong ss đọc hết "Dạ Khúc" và cảm sẽ thấy hài lòng ^^

    Trả lờiXóa