Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Dạ khúc [Chap 1]

Author:
Shim Yulee


Rating:
M


Pairing:
YunJae


Yunho và Jaejoong thuộc về nhau vì vậy họ chắc chắn không thuộc về tôi


OOC/Romance/Angst


Warning:
Bối cảnh Việt Nam



Status:
Completed


Summary:
Chẳng biết khoảng thời gian sau đó chúng tôi đã trải qua như thế nào, mỗi lần hỏi, em đều nói với bạn bè, con cháu, sống với tôi quả là ‘ác mộng’. Nhưng hễ tôi gật đầu tán thành ý kiến đó, em lại lồng lên chửi bới.


Note:
Đáp lễ lại mọi món quà mà tôi từng nhận được. Haki, Hàn nhi, Pơ, Bikun, Sel, Zuu, Snowie, KangLee… tất cả mọi người. Cảm ơn vì đã quan tâm, yêu thương và ủng hộ Lee trong suốt khoảng thời gian qua XD Love you all!


Beta by my beloved Snowie and Zuu. Kamsahamida dear~



Dạ khúc





Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng


Cuối năm cấp ba, tôi biết thế nào là yêu một mình.

Tôi yêu em lắm. Tôi yêu một mình em. Yêu một mình, là tôi yêu em nhưng em không yêu lại. Đó gọi là yêu một mình.

Nhà tôi là một tiệm bán đồ ăn sáng nhỏ, mở ra chủ yếu là để tiếp đón các vị khách quen trong xóm. Xóm vừa đông mà cũng vừa vắng, tùy lúc, tùy người. Xóm nhỏ mà, nhìn sao cũng được.

Mẹ tôi có xưởng bánh bao ngon nổi tiếng, sáng mở ra là thơm chun mũi. Mùi bánh tỏa lên theo một cột khói trắng, lan ra xung quanh, làm người ta dịu đi. Dòng họ tôi có truyền thống làm bánh bao nhân đậu. Bánh thon dài, mỏng mà thơm phức. Nhân đậu ngọt và mềm mại tan trong miệng. Bánh ăn thanh, không ngấy, cũng không đắt tiền.

Ngày sinh tôi ra, mẹ thương lắm nên gọi tôi ở nhà giống nhân loại bánh trứ danh của gia đình : Đậu.

Có thể vì loại bánh rẻ tiền và cái tên tục quê mùa của tôi mà em sinh ra coi thường. Em không ăn bánh nhà tôi bao giờ, toàn thích ăn bánh bao đầu ngõ của một tiệm có xuất xứ nước ngoài. Tôi không hiểu, một nhãn hiệu của Châu Âu làm sao có thể làm ra một loại thức ăn Châu Á ngon? Nhưng em không cho là như vậy, ít ra thì bánh bao nhân thịt băm, hai trái trứng cút và nấm xắt thì vẫn ngon hơn chán cái bánh bao nhân đậu dẹt lép, bên trong nhão nhoẹt mềm mềm.


Tôi có chút tự ái mà thích em quá nên không nói gì. Hôm nào qua nhà em làm việc cũng đem theo túi bánh bao đậu, muốn cùng em ăn.

Em hơi kiêu ngạo, khó chịu một tí. Ba em chiều chuộng nhưng ghét bỏ em. Cái kiểu dù em có làm mình làm mẩy thế nào, ông cũng bảo người xung quanh hãy cứ xuôi theo em quách cho xong. Rồi sau đó để em lại đơn côi với sự thỏa mãn rỗng tuếch của mình. Em thường hay giả bộ làm lơ vấn đề đó, nhưng có lúc, tôi thấy em nổi điên lên, nắm lấy vạt áo ba của mình và bắt đầu chửi bới.

Em nói ông “Đừng tưởng cứ quăng cho tôi mọi thứ rồi có thể bỏ bê tôi, cuối cùng thì ông vẫn là ba tôi. Dù mẹ tôi đã mất đi, dù chúng ta có xa cách thế nào. Ông vẫn là ba tôi!!” Tiếp đó những gì tôi biết là ông tát vào mặt và đạp lên người em mấy cú không thương tiếc.

Tôi thường hay canh chừng những chuyện thương tâm ấy rồi chạy vào can ngăn khi có thể, bởi lẽ bản thân em là một cá thể phức tạp.

Có vài lần tôi đỡ đòn cho em rồi tìm cách bế em đi chỗ khác. Ba của em tinh ý, cười cợt nhả nói chẳng lẽ tôi thích cái thằng ẻo lả này sao. Tôi im lặng. Em thì ngược lại, đang nằm im thít trong lòng tôi bỗng nhiên lồng lên, bảo tôi đặt em xuống.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, em tháo dép chọi vào người bố của mình, lên giọng lạnh tanh nói “Im đi lão già, sự ẻo lả của tôi đủ để đàn ông hơn ông đấy!” Thật ra thì em rất đàn ông. Vì không ít thằng đàn ông lại vô cùng hèn nhát. Còn em thì ngược lại, em mạnh mẽ đến trắng trợn như thế, không tài nào dùng từ ẻo lả để diễn tả em được.

Về phần tôi, sau đợt đó bị em coi như cái gai trong mắt, rác sau nhà còn có thể thơm tho hơn tôi. Em không cho tôi lại gần, cũng không nói chuyện với tôi. Em cho rằng sự giúp đỡ của tôi khiến ba em nghĩ em cần một nơi nương tựa. Em không muốn mình bị coi thường và hơn hết, cái mùi bình dân bốc lên từ tôi khiến em khó chịu.

Nhà tôi cũng không giàu, cũng không nghèo. Tóm lại là bình thường. Nhưng nhà em thì không. Nhà em giàu tới khác thường. Chẳng biết bố em làm nghề gì mà lại giàu đến như vậy, tiền vung hoài chả hết. Mảnh đất nhà em rộng tăm tắp, ngôi biệt thự nằm lọt thỏm ở giữa. Nhà có trên dưới gần chục người làm. Có người làm ở lại, có người làm theo giờ.

Tôi đang kiếm tiền đi học đại học nên có giúp việc theo giờ cho gia đình em. Toàn bộ phần đất rộng chưa xây cất, ba của em muốn biến thành một vườn cây cảnh thật oách. Tóm lại thì cũng là thú tiêu khiển nhà giàu, vì vậy, tôi bắt đầu làm việc cho nhà em. Thật ra đây chỉ là công việc theo giờ, không tới nỗi như thợ hồ. Tôi được nghỉ giải lao, ăn một bữa ngon và chỉ làm cỡ bốn đến năm tiếng một ngày. Tóm lại là không tới nỗi cơ cực.

Em hay từ cửa sổ phòng mình tập đàn rồi nhìn ra vườn, thấy đám người tụi tôi quần quật trong đám bùn lầy. Thật chả hay ho gì.

Người như em khó chiều ý, người giàu chưa chắc đã qua lọt con mắt em, người nghèo thì chưa biết đã được nhìn mặt em chưa mà lọt qua nổi con mắt.


“Đậu, dạo này con sao vậy?” Má tôi hỏi khi thấy gần đây tôi chăm qua nhà của ông phú hộ. Học xong là chạy bay sang ấy, trước cả giờ làm rồi lân la ở lại tới tận tối.


“Dạ, không có gì!” Tôi đáp qua loa.


“Ừ, má tin mày, nhưng biết điều tránh xa cậu chủ nhà ấy ra nghen con!”


“Sao phải tránh má?”


“Cậu chủ nhà ấy thất thường, ông chủ nhà ấy thì…” Nói đến đây má thở dài một cái tưởng như thấu đến tận trời xanh được. “Má nghĩ cũng chả tốt lành gì đâu. Người giàu lắm của thì cũng tự khắc sinh nhiều tật. Má không cho mày làm thì mày dùng dằng, mà cho mày làm ở cái nhà đó, má không yên tâm chút nào!”


“Thôi, má lo gì, bên ấy xong cái vườn, con kiếm đủ tiền thì cũng hết chuyện rồi. Công việc như vậy lại được công cao, con không làm, tụi thanh niên trong xóm cũng giành hết. Má cứ cản, xém xíu là con lỡ cả cơ hội!”


“Má nói gì nổi, mày lớn mày khôn rồi, mày có nghe má nữa đâu. Đến chừng hai ba năm nữa mày bỏ má với ba mày lăn lóc xó này, đi làm ông tổng ông ti thì biết gì nữa!”


Mấy bà má trong Nam có cái tật hễ chút là than rồi bắt đầu trách bóng trách gió con mình. Tôi không rõ mấy bà má ở miền Trung hay miền Bắc có vậy không. Chắc miền nào cũng vậy. Con cái lớn, họ dễ tủi thân với suy nghĩ rồi con sẽ tung cánh bay khỏi tổ, không còn cần tới họ nữa. Ba tôi thỉnh thoảng cũng trách mấy câu nhưng vu vơ thoáng qua.

Thật ra gia đình, chính vì chuyện ấy mới thấy ấm áp.


Nhà em vừa làm xong cái bồn nước ở giữa sân rất lớn. Vòi phun đặt ở giữa được ba em mua về từ nước ngoài, gắn lên nhìn hợp với sự xa hoa của căn biệt thự và cái sân đến lạ. Người làm ca sáng đã xong hết phần lắp ráp, tôi cùng đội ca chiều đến chỉ cần kiểm tra lần cuối rồi bắt đầu xả nước.

Ba của em muốn nuôi thiên nga, ông nói giống chim đó đẹp và quý phái. Tôi chợt muốn phụt cười, thật ra thiên nga chỉ nhìn thong thả ở phần trên, còn những chân của chúng ở dưới nước lại đạp rất cực lực. Tóm lại là hoàn toàn trái ngược với bề nổi của chúng. Nói ra thì chả đoan trang thì, chỉ là đánh lừa con mắt thôi.

Ngày đầu tiên nhìn mấy cặp thiên nga bơi lội, em đã chướng mắt. Đứng ở bồn nước mà nhăn mặt, cuối cùng, cuối xuống nhặt mấy hòn đá gần đó, vươn tay ra sau chuẩn bị ném.


Tôi đứng ngay cạnh đó, nhanh chóng chạy lại chụp tay em, giọng không cảm xúc nói. “Đừng!”


“Bỏ tay ra, dơ hết áo rồi!” Em sẵng giọng, bàn tay tôi còn dính đất, vô tình trây ra dơ hầy cái áo sơ mi trắng của em.


“Cậu cũng bỏ hòn đá đi!” Tôi buông tay, nhẹ nhàng với lấy tay em, muốn em đặt cái thứ gồ ghề trên tay xuống.


“Tôi không phải ném chúng!”


“Bồn còn mới, cậu ném ai cũng không được!”


“Tránh ra, đồ cù lần!” Em quát, bắt đầu tức giận vì sự xen vào vô cớ của tôi.


“Cậu muốn sao?”


Câu hỏi đến bất chợt khiến em mở to đôi mắt của mình hoài nghi nhìn tôi. Khuôn mặt trắng trẻo của em nhiều lúc mới thánh thiện làm sao, khi em ngủ quên trên sô pha lúc đọc sách, khi em đánh đàn ở gần cửa sổ, khi em cười với mấy người làm vì đã chiều đúng ý em. Nhưng đôi khi, khuôn mặt này mới quỷ dị làm sao, như thể là quái thú hồ ly nhập vào, thay đổi hoàn toàn con người em. Em độc ác, em kiêu ngạo, em không hài lòng điều gì liền lồng lên.

Một đôi mắt nai to đen láy, một cái mũi nhỏ xinh, một đôi môi chín đỏ lịm trên cái nền da trắng. Mái tóc đen bay bay mềm mại.

Hiện thân của sự dịu dàng là một em tàn ác. Một tạo vật hỗn loạn và không thống nhất với chính mình như vậy khiến một đứa cục mịch như tôi chú ý. Khiến tôi quan tâm. Khiến tôi muốn che chở bảo vệ.


“Cậu ghét chúng chứ gì? Muốn giết chúng phải không?” Tôi tiếp tục hỏi, vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.


“Thì sao?”


“Tách chúng ra!”


Em nghiêng đầu nhìn tôi, khó hiểu. Cuối cùng thì mắng. “Vậy thì được gì, rồi nó cũng sẽ tìm con khác!”


“Thiên nga là loài vật chung thủy!” Tôi đáp. “Chúng không giống con người, chúng chỉ một lòng với bạn đời của mình. Một mà thôi, nếu xa cách người chúng yêu, chúng sẽ buồn bã mà chết!”


“Sẽ chết luôn sao?” Em hỏi lại.


“Đúng, không thiết sống nữa!”


“Có thể vì yêu mà đến chết sao?” Em lặp lại, không phải hỏi tôi mà hỏi ai đó xa lắm. Tâm trí em miên man nghĩ ngợi, đôi mắt trong phút chốc phủ sương kín mít, không sao nhìn ra được.


Cuối cùng, em thả cục đá vào tay tôi. Nói một câu khinh bỉ mà chỉ thấy xót xa.


“Mấy cái con ngu ngốc, đẹp đẽ thế mắc gì phải chết vì bạn tình cơ chứ! Chỉ là chúng quá ngu thôi. Con người không được đến vậy đâu!”


Nói thế thì tôi cũng hết cách, vì bản thân tôi cũng giống mấy con thiên nga. Cũng muốn yêu thương đến chết một người.


Tôi tưởng sau cuộc trò chuyện đó, khoảng cách giữa tôi và em sẽ được rút ngắn, nào ngờ, hôm sau ra, em hồn nhiên quên hết mọi chuyện. Khi thấy tôi cầm bịch bánh bao nhân đậu qua nhà, mắt em nheo lại chán ghét rồi bỏ lên lầu.


“Jaejoong, cậu muốn ăn bánh bao không?” Tôi hỏi với theo, cố gắng bắt chuyện.


“Không!” Em trả lời cộc lốc, thậm chí còn không ngoảnh lại.


Tôi đành chịu, đem vào sau bếp chia với mấy chị giúp việc. Việc bị em làm đau lòng đã thành lệ, riết rồi tôi quen. Người tôi vẻ ngoài có chút cục mịch, ít nói, ít biểu lộ cảm xúc. Kiểu người võ biền lầm lì nên em không ưa. Người thô lỗ thường là người nghèo, cần gì em phải quan tâm.

Gỡ gạt lại là tôi được cái đẹp trai, tướng tá cao ráo, không to bè. Nhưng chưa bao giờ tôi xuất hiện thật sự lấp lánh để lấy sự chú ý từ em cả, chưa kể tôi là đàn ông, xuất hiện cạnh tranh vẻ đẹp với em, chưa bị đuổi đi là hay rồi.

Lần đầu tiên tôi gặp em khác lắm, lúc đó em đang ngồi ở bậc cửa hát vu vơ cái gì đó. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một chàng trai như con gái, tiếp theo đó là đôi mắt dữ dội giết chết cái nhìn của người khác. Em thấy đám người lục tục kéo vào nhà thì nhìn chằm chằm, miệng bắt đầu lẩm nhẩm đếm.


Chờ tất cả chúng tôi đã vào tới phòng khách, em chợt theo sau, đóng cửa cái rầm lại rồi không để ai nói gì, thản nhiên khóa cửa, thả chìa khóa xuống đất, đá lọt qua khe hở dưới của cánh cửa, bay ra ngoài sân.

Ba em ngồi chờ sẵn ở sô pha, không thèm để ý đến hành động khác thường của em. Tôi thì ngược lại, nhìn biểu cảm yêu mị của em, tôi biết chuyện vừa rồi không đơn giản. Đúng như dự đoán, ngay sau đó là tiếng la hét của mấy người giúp việc, họ chạy lên nhà trên, nói với ông chủ rằng không hiểu sao các cánh cửa lớn nhỏ của nhà đều bị khóa trái , chìa khóa cũng không thấy đâu.

Lúc đó tôi mới nghe tiếng em cười thật giòn giã.


“Đáng đời nhà ông, có giỏi thì đền mẹ cho tôi đi, đừng có xây cái vườn nhắng nhít đó!”


Câu nói làm cho tiếng cười càng trở nên giòn giã gấp bội mà cũng giống như đang khóc thật lớn. Cuối cùng cũng là phát điên vì bị tổn thương. Sinh vật nhỏ mà cố tỏ ra hung tợn. Chợt làm tôi có chút xao lòng.

Má tôi hay nói tôi có chút giống ba, nhìn bề ngoài nghĩ là người thô lỗ, không chút dịu dàng nhưng thật chất bên trong thì ngược lại. Tôi hay để ý đến người khác và cũng thích giúp đỡ họ khi có thể. Má nói đó là bản năng để trở thành một người bố tốt, thế nào cũng sẽ yêu thương đứa con của mình.

Không biết có phải sau lần gặp đầu tiên đó, cái bản năng mà mẹ tôi nói lại trỗi dậy hay không. Nhưng tôi biết chắc chắn, mười tám tuổi, tôi bắt đầu yêu em.


---o0TBC0o---

1 nhận xét:

  1. Mình rất thích giọng văn của bạn. Thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật sâu lắng.Đặc biệt ủng hộ bạn viết fic lấy bối cảnh Việt Nam nga.

    Trả lờiXóa