Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 6]

2.
Yakusoku



“Chúng ta sẽ chia tay sao?”


Mái tóc vàng theo chiều ánh nắng nổi bật lên trên nền cảnh vật. Người con trai để cho phần mái rũ xuống, che đi một nửa khuôn mặt. Đôi mắt nâu buồn bã lơ đẵng nhìn vào đâu đó ở trên mặt bàn gỗ. Giọng nói nhẹ nhàng làm cho tâm hồn người ngồi đối diện day dứt trong thương nhớ. Anh nhìn người yêu, cảm thấy khoảnh khắc hiện tại trở nên mờ ảo, tạo vật đẹp đẽ trước mắt cũng trở nên thật xa vời. Siết chặt tay, anh đáp lại một cách bình tĩnh, cố gắng tìm kiếm chút ánh nhìn vui tươi trong đôi mắt to.


“Chúng ta sẽ tạm xa nhau một thời gian, em muốn nói chính xác là như thế phải không Jaejoongie?”


Thay cho câu trả lời, Yunho nhận được từ phía Jaejoong một cái nhìn ngỡ ngàng xót xa. Cậu không nói gì thêm nữa, tập trung sự chú ý vào những đường nét trên khuôn mặt anh.


“Anh ốm đi đấy!”




“Chắc chắn là em còn sụt kí nhiều hơn anh. Nói anh nghe xem, em sụt bao nhiêu cân rồi?” Yunho nhỏ nhẹ, vẫn thỉnh thoảng liếc chừng cái quán cà phê vắng vẻ. Tay anh khẽ đặt lên tay Jaejoong đang để trên bàn.


“Em tự lo cho mình được~ Anh nên để ý Changminnie hơn, nhìn thằng bé cứ như cây sậy vậy!”


“Anh không quản được, thằng bé bận bù đầu bù cổ, không về được cả ký túc xá, nhiều lúc thấy được nhau đã là kì tích rồi. Cũng may Changmin không phải ở một mình~”


Yunho cười rồi rút tay mình về, anh muốn luồn bàn tay mình vào tay Jaejoong nhưng một việc tưởng chừng dễ dàng như thế, bây giờ thật khó khăn. Đôi mắt to của cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tay của Yunho. Nó làm cho anh cảm thấy khó xử, cậu không bao giờ xử sự kiềm nén được, cứ muốn đào bới tất cả cảm xúc trong anh. Bắt anh phải tự nguyện thừa nhận nó, thực thi nó, bộc lộ nó bằng cả khả năng mình.

Từ khi bước vào vòng xoáy không bao giờ dừng lại này. Yunho biết anh sẽ bị Jaejoong làm cho điên đảo và hằng ngày yêu như một gã mù quáng, nhưng anh vẫn tự động nộp mạng. Nói cho cùng, nếu không như thế thì Yunho đã không trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc cùng các thành viên, cũng như người anh yêu thương. Anh mong chờ một nụ cười từ phía Jaejoong để làm cho cảnh vật chung quanh bớt u ám nhưng đáp lại vẫn là vẻ nặng nề của cậu.

Jaejoong mong anh sẽ nói, ít nhất là phá tan không khí gượng gạo ngu ngốc này. Yunho phải làm một cái gì đó ngay bây giờ, trước khi giọng ca chính bùng nổ tất cả cảm xúc này. Và bằng một thấu hiểu vô hình, anh khẽ nhích lại gần cậu, thì thầm.


“Nói anh nghe bây giờ em muốn anh làm gì cho em?” Câu hỏi dịu dàng làm cho búp bê tóc vàng cảm giác vô cùng khó chịu. Lúc tỏ ra gần gũi như thể họ không thể nào tách rời, lúc lại lạnh lùng xa cách như chẳng là gì, Yunho là người duy nhất có thể khiến trái cậu đau với tất cả những điều nhỏ nhặt như thế.


“Sinh nhật, lễ tình nhân, ngày trắng, kì nghỉ~ Và còn nhiều nữa, anh đều thất hẹn với em. Bây giờ em muốn sao, em yêu?”


“Đừng ngọt ngào với em, Yunho-yah~” Jaejoong quay đi, khuôn mặt giả vờ chán ngán trước màn sến súa của Yunho “Em không có anh cả ngày để yêu đương như các cặp tình nhân hay làm đâu~”


“Em có anh cả một đời để hành hạ mà, vì vậy, thoải mái đi!”


“Xảo miệng!”


“Lãng mạn!”


“Mặt dày!”


“Vậy em muốn sao nào?”


“Nhiều chuyện quá, em mệt rồi!”


“Vẫn câu hỏi cũ, em muốn gì nào?”


“Làm hài lòng em đi!”



.
.
.


“Cứ như chúng ta đang vụng trộm vậy!” Yunho nói khi leo vào chiếc xe anh mượn [trộm] của hyung quản lý.


Jaejoong cười khúc khích, lờ đi vẻ mặt khổ sở của Yunho, với tay đóng sập cửa lại, kiểm tra hết tất cả rèm cửa sổ đã được kéo xuống chưa. Bây giờ mới thật sự là giờ phút của hai người họ.


“Tốt nhất là chúng ta không nên làm như thế, hyung sẽ giết anh nếu như biết được!” Yunho nói, tay kéo Jaejoong lại gần, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi của cậu.


“Không nên của anh đây đó hả?” Jaejoong nói giữa những nụ hôn. Ý định mắng thêm một câu nữa bị Yunho chặn lại triệt để khi anh trượt lưỡi của mình vào trong miệng cậu, cuốn cậu vào trong vũ điệu cuồng nhiệt mà bao đêm rồi, cậu ao ước lại được cảm nhận nó.


Jaejoong ngồi lên đùi Yunho, đối diện với anh, hai chân quấn quanh eo người trưởng nhóm. Lưỡi cậu quấn lấy lưỡi của anh, kéo cả hai sâu hơn vào những nụ hôn. Đã mất bao lâu rồi để cả hai lại được bên nhau như thế này, Jaejoong thật sự không nhớ, bây giờ chỉ muốn tập trung toàn tâm ý suy nghĩ về người đàn ông trước mặt mình thôi.

Yunho hôn như thể muốn giết chết cậu vậy, không để thời gian cho cậu hít đủ không khí vào buồng phổi. Đôi môi vừa tách ra lại bị kéo vào nhau, càng ngày càng cuồng nhiệt. Đến khi Jaejoong tưởng mình sắp không còn thở được nữa thì anh dứt khỏi nụ hôn và di chuyển nó đến khắp nơi trên khuôn mặt cậu. Jaejoong thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, nhận ra không khí xung quanh lẫn cơ thể mình đều đang nóng lên.

Cậu nhớ đến phát điên cái cảm giác này, được nói chuyện, làm việc, sống chung trong một mái nhà, làm tình, và yêu đương với Yunho. Có rất nhiều điều người ta không thể nào chắc chắn được nó trên thế giới này, cũng như không có gì là đảm bảo 100% nhưng Jaejoong biết rõ - như những nhịp đập dữ dội của trái tim mình - Yunho là người đàn ông của cuộc đời cậu.

Anh cắn nhẹ lên cổ cậu, mút lên làn da trắng, di chuyển xuống vùng xương xanh gợi cảm, nơi đã nhô ra rõ hơn vì chủ nhân của nó sụt cân liên tục. Yunho nghe tiếng thở dồn dập của Jaejoong hòa cùng nhịp thở - cũng đang rối loạn - của anh. Đã nghĩ mình sẽ giữ được sự bình tĩnh khi quyết định đến gặp cậu, nhưng anh biết bản thân vốn không có chút tự chủ với con người mang tên Kim Jaejoong.

Bây giờ thì chính thức Yunho thấy được sự điên rồ của bản thân mình. Kể từ khi đánh lừa anh quản lý để lấy cớ đi gặp cậu. Chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ biết hành động như thể đó là bản năng vốn có.

Cuộc hẹn với Jaejoong không nhằm vào bất cứ dụng ý nào, chỉ là anh nhớ cậu đến phát điên và nếu còn không được gặp mặt, anh sợ rằng mình sẽ làm một cái gì đó không lường trước được, như thiết lập một cuộc đào tẩu mang tính tự phát cùng Changmin chẳng hạn. Và cuối cùng, khi đã chạm vào được từng nơi trên cơ thể của người yêu, Yunho vẫn cảm thấy nỗi nhớ dâng trào khôn xiết, như những con sóng của biển cả, con sóng này cao hơn con sóng kia, mãi không dứt.

Jajeoong nhẹ nhàng ngả lưng theo chiều nghiêng của chiếc ghế ngồi, cơ thể phản ứng theo những mơn trớn của người yêu. Một dụng ý đột nhiên lóa lên trong Jaejoong, cậu giữ lại bàn tay đang tháo những chiếc nút áo cuối cùng của mình. Những ngón tay thon dài vẫn bướng bỉnh muốn làm nốt công việc của nó nhưng Jaejoong không cho phép điều đó. Cậu hất mặt về phía chiếc áo của anh, mỉm cười, nét giảo hoạt vừa xinh đẹp lại vừa gian xảo.


Yunho nhíu mày, thở dài rồi tự động cởi áo của mình. Ánh nhìn của Jaejoong tiếp tục di chuyển xuống thân dưới, nơi đang phồng lên của anh. Yunho lại tiếp tục thở dài, di chuyển cơ thể một chút, tháo dây dịch và quần dài của mình.


“Em thích nhìn anh như thế này~” Jaejoong cười thích thú khi nhìn một Yunho hoàn toàn trần trụi trước mặt, vui vẻ để anh làm nốt công việc dang dở khi nãy “Rất dễ thương~”


Màn nghịch ngợm của Jaejoong dừng lại khi Yunho kéo tụt quần [trong lần ngoài] của cậu xuống và nắm lấy cái đó. Đôi môi hồng bật ra một tiếng rên rĩ nhỏ, Jaejoong thấy mặt mình nóng lên, cả cơ thể mềm nhũn ra - trừ một chỗ.


“Anh lại thích nhìn em như thế này~” Yunho cười quyến rũ, khẽ di chuyển tay mình “Rất dễ thương~”


“Ư…thương… cái đầu anh!” Jaejoong mắng, cảm nhận bàn tay của anh di chuyển nhanh hơn “…Yunho~”



Cậu kéo anh lại gần và hôn tới tấp, cố gắng kìm nén tiếng rên của mình. Thứ chất màu trắng được giải phóng trên tay của Yunho, cậu ngả vào lòng anh, hít thở. Anh xốc nhẹ Jaejoong, ôm siết vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của người yêu. Sự xót xa dấy lên trong Yunho khi anh nhận thấy xương trên lưng cậu nhô rõ hơn.


“Em ốm như vầy, anh sợ sẽ đè chết em đấy, chúng ta có nên tiếp tục không?” Yunho hỏi, muốn trêu chọc một chút, dỗ dành con người trong vòng tay mình.


“Em không nghĩ là chúng ta dừng lại được~” Jaejoong nói, cảm nhận được phần đàn ông của Yunho đang chọc vào đùi mình. “Đừng để em thấy kỹ thuật của anh tệ đi là được!”


“Chắc tệ đi thật rồi, từ đó đến giờ anh không làm tình với ai ngoài em cả. Phải làm sao đây?” –Yunho cười cầu hòa, tay khẽ vén tóc Jaejoong, hôn nhẹ lên cố cậu.


“Anh đang tán tỉnh em đó hả?”


“Đang làm hài lòng em thôi~”


Yunho điều chỉnh chiếc ghế sau lưng Jaejoong ngả ra sau thêm một chút, với tay lấy chiếc gối hơi nhỏ ở ghế kế bên, kê vào sau hông của cậu. Tay của anh tách nhẹ hai chân của cậu, để nó quấn quanh eo mình. Anh hôn cậu dịu dàng rồi cuối xuống, hôn lên phần đùi trong của Jaejoong, liếm nhẹ lên xung quanh. Cậu cố gắng điều hòa nhịp thở đang dần trở nên gấp gáp, cảm giác cả cơ thể như đang bị thiêu đốt.

Anh rướn người lên để hôn lên môi Jaejoong, muốn dùng hết dịu dàng và yêu thương để đối đãi với con người trước mặt. Yunho với tay lấy áo khoác của mình, rút ra một lọ gel nhỏ. Cậu giật mình vì sự chuẩn bị quá ư là đầy đủ đó, dứt ra khỏi nụ hôn.


“Anh đem cả cái này đi gặp em sao?!”


“Không, cái này Changmin đưa anh trước khi rời khỏi trường quay~”


“Changmin?!” Jaejoong bật dậy, mắt mở tròn xoe, cơ mặt co giật theo lời người trưởng nhóm. Nhưng đối với Yunho, biểu hiện đó khả ái chết đi được.


“Đừng hỏi, anh cũng chịu thôi, hình như nó rõ chúng ta còn hơn chính chúng ta nữa!”


Yunho hôn nhẹ lên chóp mũi của Jaejoong rồi nhẹ nhàng đẩy cậu nằm xuống, trèo lên phía trên. Đổ một lượng gel lên những ngón tay của mình, anh từ từ đi vào bên trong Jaejoong. Cảm giác ấm nóng, chật chội nuốt lấy ngón tay anh, Yunho nghe thấy sự kiềm chế của mình giảm đến mức báo động nhưng anh không thể làm bất cứ điều gì cho đến khi cậu sẵn sàng.

Một ngón tay nữa được trượt vào, Jaejoong thở một cách khó nhọc, cảm giác vẫn y như lần đầu tiên họ làm chuyện này vậy, vừa lạ lẫm vừa ham muốn. Môi anh lại tìm đến môi cậu, cả hai chìm đắm trong những nụ hôn. Mọi giác quan của Jaejoong thả lỏng theo cái cách mà Yunho đang vỗ về cậu, dịu dàng và nồng nàn.

Chính sửa tư thế một chút, Yunho chuẩn bị cho sự xâm nhập. Anh hôn lên cổ và ngực Jaejoong, tay vuốt dọc theo sống lưng, gãi nhẹ lên xương sống. Cậu bật cười khúc khích, hơi co người vì nhột. Nắm lấy bàn tay đang huơ tứ tung trong không trung, Yunho đặt nó lên trái tim mình, để nó nghe được nhịp đập ở đó, rồi từ từ kéo cậu vào một nụ hôn.

Jaejoong gần như quên cả việc trái đất có hình dạng như thế nào, hay tim của cậu có đập không. Tất cả chỉ còn lại nhịp đập mãnh liệt của trái tim Yunho, đôi môi đang truyền hơi thở cho cậu, hương thơm từ cơ thể anh… và Yunho, Yunho, Yunho~ Cậu hôn lấy môi trên rồi môi dưới, mút lấy chúng, rồi lưỡi, cảm giác muốn chiếm hữu tất cả những gì trên cơ thể anh. Yunho đáp trả mọi chuyển động của người yêu, phối hợp nhịp nhàng và trả lời bằng một cách cuồng nhiệt không kém. Rồi đột ngột không báo trước, anh ấn hết chiều dài vào bên trong Jaejoong. Cậu rên lên thành tiếng, lưng cong lên, bắt đầu cảm thấy đau ở nơi đó.


“Em ổn chứ?”


“Tốt hơn bao giờ hết!” Jaejoong nói trong hơi thở, khuôn mặt đỏ bừng lên, cắn lấy phần trong môi để kìm những tiếng rên. Cậu đưa tay, muốn ra hiệu cho Yunho ôm lấy mình.


Như đọc được suy nghĩ của cậu, anh vòng tay ôm cả cơ thể đang run lên vào lòng, hôn lên vai cậu. Cấu hình của cơ thể Jaejoong không hề thấp, cũng không nhỏ bé nhưng vì lý do nào đó, Yunho luôn muốn ôm cậu vào lòng. Có thể vì cái tính cách lúc vụng về lúc lơ đãng chín tầng mây của Jaejoong, cứ làm cho người ta không tài nào yên tâm được, phải luôn trông chừng, chú ý.

Chờ cho hơi thở của người con trai lớn tuổi hơn bình ổn lại, anh khẽ di chuyển, muốn đem những cảm xúc của cả hai cùng thăng hoa. Anh muốn cậu cảm giác được thiên đường. Muốn cậu dù cho mãi về sau này, cũng sẽ không quên cảm giác lúc này. Muốn cậu là người duy nhất anh ôm trong vòng tay, là người duy nhất nghe những tiếng anh thở dồn dập trong bóng tối, là người duy nhất thì thầm lời yêu anh mỗi khi họ hòa nhịp ân ái, là người duy nhất cho đến suốt cuộc đời này…


Trời bắt đầu mưa, cái lạnh bên ngoài làm cho không khí bên trong càng tỏa ra ấm áp. Hơi thở trong hơi thở, nhịp điệu tiếp nối nhịp điệu, dịu dàng rồi đến cuồng nhiệt, lần này đến lần khác, bắt đầu rồi kết thúc, tương phùng rồi đến ly biệt, ai cần cái kết cho một câu chuyện khi mà nó vừa mới bắt đầu?

.
.
.



---o0TBC0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét