Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 7]

.
.
.


Jaejoong rất thích trời mưa, không phải vì cậu là nghệ sĩ, mà vì con người ta đều đi tìm kiếm sự ấm áp trong cái giá lạnh. Giá trị của một ly ca cao nóng cũng được nhân lên gấp mười lần nếu như bạn uống nó sau khi mới dầm một trận mưa tầm tã về. Cũng như khi đi qua khó khăn rồi, người ta mới biết quý trọng những gì xung quanh mình.

Nghĩ về ngày hôm qua, cậu cảm thấy cơn choáng váng ùa về. Yoochun đã khiến cậu tưởng chừng như ngất xỉu khi nhìn thấy cơ thể lạnh ngắt ngập chìm trong dòng nước của nó. Nếu thằng bé dám cố tình mà bỏ cậu đi như thế, chắc chắn cậu sẽ giận nó suốt đời. Chưa kể đến Junsu, người không đời nào để cho thân xác của Yoochun lành lặn về với tổ tiên mà sẽ nắm lấy cổ áo, lắc đến khi anh chàng bảnh tọn sống dậy và làm rõ mọi việc thì thôi.

Cũng may là đã không có chuyện gì xảy ra, Yoochun nói cậu lúc đó cảm thấy hơi mệt, chỉ muốn nhúng nước cho khỏe chút, cảm giác mát lạnh rất thoải mái, cuối cùng lại thành … ngủ quên. Nghe xong câu chuyện, Junsu xém xíu là đạp luôn anh chàng ra khỏi nhà nếu như Jaejoong không xen vào rằng Yoochun bị như vậy là do tác dụng phụ của thuốc an thần.



Yoochun thừa nhận đã lén sử dụng loại thuốc đó trong khoảng thời gian gần đây để bớt đi áp lực và nhớ nhung những thành viên còn lại. Dĩ nhiên, điều đó không tốt một chút nào. Cũng như việc nhúng đầu vào bồn nước và rồi ngủ quên như thế. Ai đoán được đó có phải là giấc ngủ ngàn thu hay không?

Junsu tống toàn bộ số thuốc còn lại vào bồn cầu và xả nước, chính thức không thèm nói chuyện với chàng trai tóc đen nữa. Để cứu vẫn tình thế, đêm đó đã có một cuộc nói chuyện hòa giải nghiêm túc và kết thúc là cả 3 ôm nhau lăn kềnh ra ngủ ở giữa phòng khách. Mọi việc xem như lại đi vào quỹ đạo của nó, nhưng Jaejoong không tài nào nói với Yunho được. Nếu như biết được việc Yoochun đã xém chết vì muốn kiềm nén sự bất an, anh sẽ rất đau lòng.


Yunho ôm lấy cậu từ phía sau, giữ chặt cơ thể của giọng ca chính trong vòng tay. Cậu mặc mỗi chiếc quần đùi ngắn của mình, chân co lên ghế, ngả vảo người anh. Đóng lại những suy nghĩ của mình, cậu để bản thân chìm vào khoảng không gian riêng tư của hai người. Yunho đã mặc lại quần jean, nhưng không mặc áo, da người sẽ ấm hơn. Anh hôn nhẹ lên mái tóc của Jaejoong và nói rằng nó rất thơm, lại vô cùng mềm mại, làm cậu phát mệt vì thái độ không khác gì gà mẹ trông con của người yêu.


“Cứ như em và anh là nhân vật chính của một bộ film ấy!” Jaejoong nói, mắt vẫn nhìn vu vơ qua khung cửa kính xe, cảnh vật xám đi vì cơn mưa cứ trút nước không ngừng “Hai người gặp nhau lần cuối trước khi chia ly~”


“Đó không phải là chúng ta!” Yunho nói, đôi lông mày nhăn lại, nắm lấy bàn tay Jaejoong, hôn lên đó “Chúng ta sẽ hạnh phúc !”


“Vậy kết thúc hạnh phúc đâu rồi Yunnie?” Cậu nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, để những nỗi niềm thoát ra ngoài. Dù rằng cậu yêu Yunho đến phát điên nhưng đó không phải là điều kỳ diệu để cứu vãn tất cả.


Hạnh phúc ở đâu khi nhìn người em của mình ngập chìm trong vũng nước?


Tâm tưởng Yunho ngập chìm trong đôi mắt nâu, anh cúi xuống, hôn phớt lên môi cậu. Muốn moi cả ruột gan này cho cậu nhìn thấy, muốn đem tất cả suy nghĩ dù là sâu kín nhất cho cậu đọc rõ , muốn giải đáp tất cả những thắc mắc của cậu, muốn làm mọi điều mà cậu mong ước và chờ đợi… Liệu có quá xa vời cho anh?


“Ở đây!” Yunho quay người Jajeoong lại, chỉ vào trái tim trong lồng ngực cậu, mỉm cười dịu dàng “Nó bắt đầu từ đây!”


“Em biết gì không Jaejoong, những ngày qua anh nhận ra là mình yếu đuối hơn những gì mình tưởng tượng nhiều!” Yunho vuốt tóc cậu, rồi khẽ cuối xuống hôn lên chúng “Cứ cầu nguyện cho những điều kỳ diệu xuất hiện, dẫu anh biết ngoài nỗ lực của bản thân ra, chẳng điều gì tự động đến cả!”


“Vậy thì tại sao, kì tích vẫn xảy ra khắp nơi, từng ngày, từng giờ ngoài kia. Rốt cuộc, điều kì diệu của chúng ta đang ở đâu?”


“Anh đã lập đi lập lại với bản thân rất nhiều lần, cuối cùng lại đổ hết cho mọi thứ xung quanh mình. Nhưng Jaejoongie à, kết quả là chẳng ai có lỗi cả, cả Người, cả họ, cả em hay những đứa em của chúng ta! Người cho ta sự sống, họ cho ta sân khấu – dù đằng sau là cả một biển tàn khốc, em cho anh tình yêu và những đứa em cho anh một gia đình khác~”


“Thời gian làm anh mệt mỏi và yếu đuối. Anh quên mất những bước đi ban đầu và chỉ biết đến những khó khăn của hiện tại. Nếu bước đi một bước nữa, liệu có còn quay đầu lại được? Liệu ngày mai sẽ như thế nào, có tồi tệ hơn ngày hôm nay không? Anh không hiểu điều gì khiến anh trở nên hèn nhát như vậy!”


Jaejoong lắng nghe từng lời Yunho nói bằng sự im lặng tuyệt đối. Đôi mắt trở nên đỏ hoe, khuôn mặt đẫm nét buồn, vừa xinh đẹp vừa làm lòng người nhìn nó đau xót. Cậu kề trán mình với anh, nhắm mắt, vuốt ve đôi vai mệt mỏi của người yêu.


“Changmin nó đã giấu anh một chuyện rất lớn. Thằng bé đã trải qua nhiều khó khăn hơn anh tưởng, đúng hơn, anh đã chẳng hiểu gì về nỗi đau mà nó phải chịu. Anh đã không đủ can đảm để hỏi thẳng Changminnie, ngược lại, làm điều mà nó ghét nhất. Khi đã có được kết quả mà mình mong muốn, anh lại càng không biết phải làm gì!”


Yunho cảm thấy đau khi nhắc lại chuyện cãi nhau ngày hôm qua. Changmin đã khóa máy của mình, không muốn nói chuyện với anh nữa. Nhưng cơ bản thằng bé là một người tình cảm, vẫn để lại lời nhắn là sẽ gặp lại anh ở LA. Yunho giữ bí mật, không nói với Jaejoong, dù rằng đây là việc mà anh đã không muốn Changmin làm nhưng thật không nỡ để người yêu phải lo lắng thêm nữa.


“Tất cả sẽ kết thúc phải không Jaejoong? Khi mà anh không biết điều gì cần thiết cho trái tim mình nữa. Đến lúc biết phải làm gì thì dũng khí lại không có. Liệu anh có làm được? Liệu người ta có chấp nhận? Anh tự nhốt mình vào cái vòng lẩn quẩn!”


Yunho nắm lấy bàn tay trên khuôn mặt mình, nghiêng đầu hôn vào từng ngón tay. Nước mắt chảy dài.


“Anh yêu em, Jaejoong. Chết tiệt, anh yêu em!” Giọng nói nghẹn đi, áp bàn tay của người yêu lên khuôn mặt, để nước mắt chảy tràn tất cả. “Hãy nói gì với anh đi~ Anh xin em~”


Cảnh tượng chẳng khác nào những ngày họ bắt đầu tiến bước trên con đường nghệ thuật. Sự thật tàn nhẫn đằng sau bức màn vinh quang ấy. Yunho bật khóc vì những bất lực của bản thân, đổ tất cả lên đầu mình, tìm cách âm thầm chịu đựng. Áp lực đến khiến anh chàng 18 tuổi lúc đó phát cáu với những thứ xung quanh nhưng nỗi đau thì cứ kìm nén.

May mắn thay, tình bạn lúc đó đã giúp Jaejoong luôn là người ở bên cạnh anh khi nước mắt rơi. Đến bây giờ, chẳng có gì thay đổi, duy nhất là tình bạn của họ đã trở thành tình yêu.

Jaejoong hôn lên mắt anh, lấy tay gạt đi nước mắt. Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào Yunho, nhẹ nhàng nói.


“Yunho-yah~ Âm nhạc là cuộc sống của em, cũng như vũ đạo là đam mê của anh. Với em, cuộc sống là một bản nhạc mà mỗi người đã, đang và sẽ đi qua cuộc đời là một nốt nhạc. Thanh sắc của nó có lúc trầm, có lúc bổng nhưng tất cả đều viết lên âm nhạc trong em.”


“Còn anh, anh là điều kỳ diệu hòa âm cho toàn bộ bản nhạc đó. Anh không phải là bất cứ nốt nhạc nào, anh là người chỉ huy nó. Chỉ cần một lời anh nói cũng khiến toàn bộ dàn giao hưởng đó sụp đổ, nhưng cũng chỉ cần một lời nói của anh, tất cả sẽ sống dậy. Jung Yunho là người duy nhất khiến em hạnh phúc và đau đớn đến thế!”


“Mất sân khấu, em vẫn có thể hát. Mất đi hào quang này, Cassiopiea vẫn yêu mến chúng ta. Nhưng nếu mất đi anh, mất đi DBSK, giai điệu của cuộc sống này sẽ lạc mất. Thế giới trong em sẽ trở nên câm điếc, âm thanh trở nên vô nghĩa~”


“Em chấp nhận điên rồ vì tương lai của chúng ta. Chấp nhận mọi điều phi lý tồn tại trên mặt đất này để giữ lấy DBSK. Dù cả thế gian quay lưng với tất cả điều đó, em vẫn muốn chúng ta ở bên cạnh nhau!”


“Điều kỳ diệu sẽ không xảy ra, hoặc nó đã ngủ quên ở nơi nào đó mà bỏ rơi chúng ta rồi. Nhưng dù sau này có xảy ra chuyện gì, cho dù đôi mắt của em thấy những điều tàn nhẫn, đôi tai em nghe những lời dối trá, cơ thể em bị mọi cám xúc đánh lừa. Anh vẫn là người duy nhất em yêu, người duy nhất mà em chờ đợi!”


“Hãy khóc khi anh đau khổ, hãy cười khi anh thấy được hạnh phúc. Hãy sống với chính con người mình. Và tất cả những điều anh làm, dù kết quả là khóc hay cười, em cũng sẽ là người đầu tiên đứng lên ủng hộ anh. Và anh quên 3 đứa em của chúng ta rồi sao? Chúng sẽ không chịu bị bỏ lại đâu!”


Yunho nhìn người yêu, nước mắt tuôn ướt đẫm cả bàn tay trên mặt mình. Anh kéo Jaejoong lại, hôn lên khắp khuôn mặt cậu, ôm siết con người trước mặt vào lòng.


“Chúng ta sẽ tiếp tục tiến bước chứ?” Jaejoong hỏi khi tách khỏi cái ôm của Yunho, niềm tin ánh lên trông đôi mắt.


Yunho ngay lập tức gật đầu, cảm giác cơn mưa ngoài kia đã tạnh hẳn rồi, như cơn mưa trong lòng anh vậy. Chỉ để lại những dòng dịu dàng êm ái chảy tràn thành những con sông, vô tận không bến bờ.


“Thật cảm ơn Chúa vì em đã ở đây!” Hai tay nắm chặt lấy hai tay cậu, anh nhắm mắt hôn lên chúng và cầu nguyện.


Chúng ta chuẩn bị cho tất cả, chờ ngày được đấu tranh.

Đến khi mở mắt, muốn bầu trời xanh kia phủ đầy đôi mắt, muốn cơn gió ngoài kia mơn trơn bờ má, muốn tự do theo những ước mơ bay xa, muốn những nỗi đau dừng lại và yêu thương này là vĩnh viễn…


End part 2.



---o0TBC0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét