Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 5]


II. Break out
Soundtrack
Yakusoku - Tohoshinki




1.
Heartquake


Điện thoại reo khi Yunho vừa vế tới ký túc xá. Có thể là hyung quản lý, ý nghĩ đó làm anh không muốn nghe điên thoại chút nào. Rời bãi đỗ xe, anh lên thẳng thang máy đến tầng của mình.

Cánh cửa mở ra là một khoảng không gian tối tăm. Không có ai ở nhà. Lo lắng xem ra là vô ích, khi mà người la mắng anh cũng không ở đây.

Điện thoại vẫn reo, kéo mọi chú ý của anh về phía nó. Người trưởng nhóm uể oải lôi cái vật nhỏ ồn ào ra khỏi túi quần. Màn hình nhấp nháy dòng số của người Maknae, Yunho ngay lập tức bắt máy.


“Làm quái gì mà hyung không nhấc máy vậy?” Giọng Changmin vang lên đầy giận dữ ở đầu dây bên kia, cậu đã chờ anh bắt máy gần cả chục phút rồi. “Chẳng phải khi quay xong hyung sẽ về thẳng ký túc xá sao?”




“Changmin, hyung để quên điện thoại ở xe phải quay lại tìm!” Yunho nói dối, không muốn trở thành tâm điểm cho màn trêu chọc của Changmin “Em biết hyung sẽ đi đâu mà!”


“Vậy là em đoán đúng!” Changmin kết luận, đoán biết được mọi chuyện qua thái độ tươi tắn của Yunho. “Dùng tốt thứ em đưa là được!”


“Changmin! Em thật là…! Anh không nghĩ là có ai biết anh sắp đi gặp Jaejoongie!”


“Nó gần như vẽ cả trên mặt hyung ấy! Dạo này hyung không còn để ý nhiều đến biểu hiện trên khuôn mặt mình thì phải!”


Có một sự đảo ngược vai vế thầm lặng nào đó trong nhóm, khi mà Changmin dần trở thành người lo lắng cho tất cả, còn Yunho trở nên thiếu kiềm chế theo thời gian. Giống như người ta đang phát triển ngược vậy. Khi mà cậu út đoán được rằng việc anh qua nhà bạn chỉ là một cái cớ, ngày mai anh sẽ đi đến một nơi khác. “Em ra sân bay rồi à?” Yunho chuyển đề tài.


“Em có một buổi họp mặt nhỏ với mấy đứa bạn cấp 3, cỡ hai tiếng nữa em sẽ ra sân bay. Khi nào hyung bắt đầu chuyến đi LA?”


“Cũng nhanh thôi, ngày mai quay về anh sẽ thu dọn đồ đạc!”


“Hyung nên đi nhanh thì hơn, Jaejoong hyung rất biết cách để giận hờn đấy!”


“Điều đó nghe giống em hơn.”


“Xem ai bênh người yêu bé nhỏ của mình kìa~” Yunho có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cười khẩy của Changmin, không còn xem hyung nó ra gì nữa rồi.


“Chang-kun yah! Hyung chắc chắn sẽ bẻ cổ em trong lần gặp mặt sau của chúng ta đấy!”


“Và fan của em sẽ làm việc với hyung!” Changmin chua chát, cảm thấy rất hả hê cho câu nói của mình. Cậu út thường hay tạo không khí bằng cách đốp chát thế này.


Yunho hỏi thăm về lịch quay của người em, nắm bắt thời gian nghỉ để chuẩn bị cho một buổi ăn uống ra trò khi hai người gặp lại. Đến khi sắp sửa cúp máy, Yunho mới đột nhiên bật ra một câu hỏi.


“Em đi gặp bạn thật chứ?”


Có cái gì đó không đúng trong lời nói của Changmin và nó làm cho Yunho không kìm giữ được những nghi vấn của mình. Câu hỏi của anh như một lời buột tội, khiến cậu giữ sự im lặng cho bản thân mình. Yunho biết Changmin đang lưỡng lự, nhưng việc giấu giếm hyung của mình là không đúng.


“Hyung biết người phụ nữ đó là ai Changmin, hyung cũng biết bà ta gọi cho em vì lý do gì. Sẽ không ai xen vào quyết định của em, vì vậy, hãy thành thật với hyung!” Yunho bình tĩnh nói, trong khi sự căng thẳng đến từ đầu dây bên kia.


“Hyung cho người điều tra em sao?” Giọng Changmin nghe như vỡ ra, cảm giác bị tổn thương sâu sắc.


“Changmin, hyung thấy em cãi nhau qua điện thoại với bà ta, hyung chỉ muốn biết điều gì đang xảy ra và giúp em thôi!”


“Vậy là hyung có cho người điều tra em! Hyung không tin em sao?”


“Nó không phải điều tra, chỉ là tìm hiểu thôi!”


“Nó khác nhau sao? Đó là vấn đề của riêng bản thân em! Em tự biết cách giải quyết ! Bí mật của em, ít nhất hyung cũng nên tôn trọng~” Changmin cao giọng, cơn tức giận tràn về kiểm soát toàn bộ lý trí “Tại sao lại cứ cố gắng lôi nó ra cơ chứ!”


“Từ khi nào mà chúng ta có quá nhiều bí mật vậy! Hyung chỉ không muốn em bị những điều đó làm tổn thương thôi!”


“Hyung gọi bây giờ là không tổn thương sao? Em đã đủ lớn để hiểu mình đang đối mặt với điều gì mà! Hyung đừng xem em như con nít được không?”


“Vậy thì dừng việc ứng xử như vậy đi! Nếu em biết cách làm sao cho đúng, tại sao lại phải hét lên, tại sao không tìm cách trả lời dứt khoác cho những dề nghị khiếm nhã đó!” Yunho cũng như muốn hét lên ở đầu dây bên kia, anh chỉ muốn cố gắng giúp đứa em của mình, tại sao nó không chịu hiểu?


“Vậy hyung thì sao? Hyung nghĩ em sẽ nhận lời trở thành ca sĩ solo của họ và bỏ đi phải không? Hay hyung để em tự quyết định vì không nghĩ rằng em sẽ chịu ở lại!”


“Hyung tôn trọng quyết định của em! Điều đó thì có gì sai? Công ty đó đưa ra những yêu cầu quá tốt, đâu có lý do nào để hyung cản trở con đường phát triển của em?”


“Gạ gẫm em vứt bỏ các hyung của mình mà tốt ư? Rõ ràng hyung không tin em, bắt đầu đã không tin vào nhận định của em, bây giờ thì không tin vào tình cảm của em. Tạm thời chúng ta không nên nói nữa, cũng sẽ chẳng được gì. Em tới nơi rồi, chào hyung!”





Yunho nhìn vào màn hình trống rỗng, thả phịch người xuống chiếc ghế sofa của phòng khách. Những bức bối trong lòng bị đè nén, gào thét đòi được giải phóng. Còn phải bao lâu nữa, để người ta chờ đợi điều kỳ diệu?





---o0o---




“Yoochunnie không đi với em?” Jaejoong hỏi khi gặp Junsu ở cửa thang máy.


“Không phải Yoochun về với hyung sao??” Junsu ngạc nhiên đáp, bước vào thang máy theo sau là thành viên lớn tuổi hơn.


“Hyung sẽ gọi nó!”


“Hyung sẽ đi gặp Yun-hyung thật sao?” Junsu hỏi khi Jaejoong đang chờ đầu dây bên kia nhấc máy. “Lúc ở Studio em cứ bị đẩy qua phía đối diện, chỉ thấy xa xa thôi!”


Jaejoong nghe trái tim nhói lên, quên mất rằng người em của mình cũng đang chờ đợi tin tức từ hai thành viên còn lại, và cậu không phải là người duy nhất biết thương nhớ “Nếu em để ý, Yunho nhìn phía chúng ta rất nhiều lần đấy. Không sao, hyung sẽ đòi quà năm mới cho em!”


“Em có nói là cần quà đâu!” Tuy nói thế nhưng nụ cười lại nhẹ nở trên khuôn mặt bầu bĩnh của Junsu, bất giác làm Jaejoong cũng mỉm cười theo. Cậu xoa đầu người em, chuyển qua nói về bộ phim mới của Changmin.

Thang máy lên tới nơi nhưng nỗ lực gọi cho Yoochun gần như vô vọng. Jaejoong lẫn Junsu đều đồng ý rằng chắc chắn cậu chàng lại ngủ lăn lết ở đâu rồi. Có lẽ nên có một lịch ngủ chi tiết cho Yoochun nếu không anh chàng nhạc sỹ sẽ không còn biết ngày đêm gì nữa.


“Yoochun! Dậy đi nào! Chỉ mới sập tối thôi!” Giọng của Junsu oang oang vọng khắp nhà khi vừa mở cửa.


Jaejoong cảm nhận có cái gì đó không đúng, tivi ở phòng khách vẫn mở, quạt cũng chưa tắt. Cậu với lấy remote, tắt tivi, rồi lắng nghe âm thanh chung quanh căn nhà, ngoài tiếng bước chân của Junsu và nhịp thở của cậu ra, chẳng còn gì.


“Tiếng nước? Phòng tắm à~” Người em của cậu ồ lên, nhanh chân đi về phía hành lang bên trái.


Bỗng nhiên Jaejoong cảm thấy nỗi bất an bao trùm, trái tim cũng tự động đập nhanh hơn. Cậu theo sau người em mình. Mọi việc diễn biến giống như khung cảnh của một cơn ác mộng, càng đi sâu càng thấy được những điều mình không muốn thấy. Jaejoong mong rằng tất cả linh cảm của mình là sai nhưng nỗi sợ hãi chỉ được làm rõ thêm khi cậu nhìn thấy một lọ thuốc ngã đổ ở giữa hành lang nối phòng khách và nhà tắm.

Giọng nói lanh lảnh của Junsu bỗng nhiên nín bặt, trả lại sự im lặng cho xung quanh. Khuôn mặt cậu tái đi vì những viễn cảnh kinh khủng đang diễn ra trong đầu, đôi chân chạy về phía phòng tắm.

Junsu đứng như bất động trước cửa. Tiếng nước chảy tràn và rơi xuống sàn nhà. Qua vai của đứa em, đôi mắt Jaejoong nhìn thấy cơn ác mộng của cuộc đời mình.


“YOOCHUN!!!”

.
.
.


Khuôn mặt Yoochun chìm trong bồn rửa mặt, nước ngập chìm đến tận tai, đôi tay thả lỏng, chân quỳ trên sàn. Hình ảnh như một thước film, nhưng lần này, nó như muốn xé nát trái tim của người nhìn thấy. Jaejoong đỡ cơ thể Yoochun nằm xuống sàn gạch ướt, gào tên đứa em trong vô vọng, hai tay ấn xuống lồng ngực, cố gắng nhớ lại mọi bài học sơ cứu đơn giản nhất. Khuôn mặt Yoochun trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền và nhịp tim yếu ớt. Jaejoong tìm cách áp chế cơn hoảng loạn của mình nhưng bế tắc cứ càng ngày càng xâm chiếm tâm hồn cậu.


“Junsu, hãy đi gọi cấp cứu!” Jaejoong gào lên, nhận ra Junsu nãy giờ vẫn không nhúc nhích, cậu đoán thằng bé bị sock, đôi mắt mở trừng trừng nhìn cơ thể yếu ớt của Yoochun.


“Junsu! Vì chúa! Hãy bình tĩnh và đi gọi cấp cứu, đi gọi cấp cứu ngay!” Tiếng quát của giọng ca chính làm người em giật mình, cơ thể run lên và không nói được gì. Càng làm vô vọng thêm cho tình cảnh hiện tại.


“Khục…khục…” Nước trào qua miệng, Yoochun mở mắt, ho sặc sụa.


“Không sao! Không sao rồi!” Jaejoong nói, cảm nhận thấy đôi tay mình vẫn đang run lên, ngồi sụp xuống sàn nước vì đôi chân không còn đủ sức để chống đỡ bất kì điều nữa “Junsu, Yoochun nó ổn rồi… em… em đi gọi cấp cứu đi~”


“Đừng, em không sao!” Yoochun nắm lấy tay thành viên lớn tuổi nhất, mắt nhìn Junsu “Nghỉ một lát sẽ không sao!”


Cả cơ thể Junsu đổ xuống sàn nhà, thằng bé cũng như Jaejoong, không còn tí sức lực nào. Lần đầu tiên trong mấy tháng qua, người em của cậu bật khóc. Jaejoong đã từng tự hỏi điều gì làm cho đứa em của mình mạnh mẽ đến như thế, không để rơi bất kỳ sự yếu đuối nào dù là trong hoàn cảnh đau lòng nhất. Khi họ bước lên bục nhận giải trong một đội hình không đầy đủ, khi họ phải tham gia những hoạt động solo, khi họ phải đối mặt với sự thật rằng một ngày nào đó, ngưới ta sẽ ép họ xa nhau. Tất cả những ngụy tạo đó được dựng lên như một bức tường vững chắc, che dấu những cảm xúc bên trong.

Yoochun gượng ngồi dậy, ý niệm bây giờ trái ngược với cơ thể, mạnh mẽ đến không ngờ. Chàng trai tóc đen tiến lại gần người đang khóc như một đừa trẻ ở cửa phòng tắm, ôm lấy dỗ dành.


“Tớ biết cậu ngốc! Nhưng cuối cùng tớ lại còn là một tên ngốc vĩ đại hơn. Để thêm vài ngày nữa chắc cậu sẽ như bong bóng xì hơi, vỡ ra một trận đại hồng thủy cuốn trôi cả tớ và Jaejoong hyung ra khỏi ký túc xá mất. Nếu được thì cứ khóc ngay bây giờ đi!”


Jaejoong cuối cùng cũng hiểu được điều mà bản thân đang mong muốn bấy lâu này. Trái tim cậu đập đến nhức nhối trong lồng ngực, truyền đi những thông điệp không lời. Cố gắng ghi nhớ cảnh tương trước mắt vào sâu trong tâm trí, Jaejoong dồn nén động lực cho tương lai.


End part 1.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét