Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 2]

Beta by I'u Unnie [Kamsahamnida~]





2.
Madly~







Gửi Jung leader-sshii~


Anh thật càng ngày càng đáng ghét. Đó là tất cả những gì em rút ra được khi chúng ta xa nhau đấy!

Đừng cố gắng làm em mất tập trung bằng cách gọi điện hỏi thăm Yoochun liên tục như thế! Dù cậu ấy có phun ra với anh rằng “Jaejoong huyng nhớ huyng đến sắp phát điên rồi~” thì cũng không phải là như vậy đâu. Không hề~ Em đính chính lại là em không hề nhớ anh nhưng nếu anh nhớ em thì cứ nói. Em không nói là không thích nghe đâu nhé~

Yunho-yah~ Anh có bao giờ nghĩ ngày tận thế sẽ như thế nào chưa? Đối với em, việc phải chết chưa bao giờ lại đáng sợ đến thế. Vì có thể nó sẽ đến ngay ngày mai thôi, và em sẽ nhắm mắt mà không có anh bên cạnh. Thật cảm ơn vì anh vẫn còn sống chung với em trên cùng một thế giới này Yunho à~ Nếu không thì em sẽ chẳng còn muốn mình tồn tại nữa.

Ngày hôm qua, em xém chút nữa là lao vào đánh nhau với những người đó. Nhưng không đáng phải không anh? Không đáng chút nào. Nếu em làm bẩn tay mình, nó sẽ lấm qua anh và các em của chúng ta mất. Sao họ không chỉ trút lên mình em mà thôi? Và để cho những đứa em chúng ta ít giây phút bình yên?!

Nhiều lúc em nghĩ tận thế chắc cũng tệ như bây giờ là cùng. Không được nhìn thấy anh, không được quyền nhớ anh, và lắng nghe tiếng những đứa em của chúng ta khóc. Nhiều lúc em thấy tụi nhỏ khóc, rồi lại cười… khóc, để rồi lại mỉm cười… Em sợ lắm, nếu như một ngày nào đó, chúng cứ khóc mãi mà không bao giờ mỉm cười được nữa thì sao hả Yunho? Điều đó còn đau lòng hơn hàng vạn ngày tận thế~

Em đã không giữ đúng lời em hứa Yunho-yah, em đã đi uống rượu mà không có Yoochun. Thằng bé cần ngủ, còn em thì ngủ mãi vẫn không được ,vì vậy em ép nó ở nhà. Vậy mà Huyng quản lí và mấy chị Staff lại nói rằng em cứ như bà vợ xa chồng. Chẳng phải em chồng anh sao? Anh cũng nói là đồng ý làm vợ em mà… Vậy mà khi em nói điều đó với 3 đứa em [Changmin với Junsu qua điện thoại. Còn Yoochun đứng bên cạnh] chúng nó lại phá ra cười vô cùng nhăn nhở. Anh đã nói gì với chúng hả? Khai ra mau~!

Yoochun sụt cân đấy anh à. Đừng mắng nó, nó nói là nó muốn giấu. Cũng đừng nói với Junsu và Changmin, hai đứa đó sẽ làm nhặng xị lên. Mà nhắc đến hai đứa mới nhớ, hôm qua Yoochun cảm thấy nhớ nhà, sống chết đòi mua vé máy bay tốc hành, bay về Hàn ngay để rủ anh vói tụi nhỏ đi ăn cơm súp sườn heo~ Nhìn thấy dáng điệu hùng hổ thu dọn hành lí của thằng bé, em nửa muốn cản, nửa lại bất lực muốn Yoochun làm những điều mình muốn. Đến khi nhìn thấy em ngồi đực ra trên sàn nhà, không nói năng được gì, nó mới thôi ý định. Vì lúc đó hai người đã ôm nhau mà khóc rồi.

Buổi sáng ở Hàn Quốc thế nào hả anh? Mỗi lần nhắm mắt, em lại cảm thấy bản thân lười hơn trong việc mở nó ra. Đón đầu em là cả một guồng công việc kinh khủng và không một dấu vết của Jung Yunho trên đó. Em cười vì công việc bắt em phải vậy, em hát vì em là một ca sĩ, em hít thở vì não bộ không cho trái tim em ngừng đập. Những việc em không muốn thì bản thân vẫn phải làm, việc bản thân cần phải làm, thì lại không làm được. Như bắt mình đừng yêu anh mỗi ngày một nhiều hơn chẳng hạn. Thật khốn khổ, Yunho-yah~

Chị Sáu vừa gọi điện và báo rằng chị đã lựa xong áo cưới. Anh phải nghe mới biết lúc ấy chị đáng yêu như thế nào. Chắc chắn là hạnh phúc đến chả còn biết gì nữa rồi. Đám cưới anh sẽ không ở đó cùng em đâu nhỉ? Họ sẽ không cho phép?!

Sao chúng ta không tổ chức đám cưới Yunho nhỉ? Chú rể Jung Yunho – em biết – hơn cả chắc chắn là sẽ tuyệt vời lắm. Yoochun cũng đã tán đồng với ý kiến đó. Thằng bé nói rằng nó sẽ cùng Changmin và Junsu mua nhẫn cho chúng ta. Anh nghĩ sao? Chúng ta sẽ dành riêng một tuần trăng mật ngọt ngào ở Paris. Thậm chí không cần đem theo quần áo, nếu anh muốn [Em chỉ đùa thôi, anh đừng có mà gật đầu đồng ý lia lịa đấy ~ haha].

Chúng ta sẽ đám cưới và cả thế giới sẽ biết Jung Yunho thuộc về Kim Jaejoong [em sẽ giết ChunSuMin nếu chúng nó dám gán cho em cái tên Jung Jaejung]. Như vậy chẳng phải tuyệt vời lắm sao? Dù ngày mai có thể ngày tận thế thì với em đã là quá đủ. Vì tình yêu của chúng ta là thật, giây phúc ấy là thật, hạnh phúc ấy cũng là thật…~

Ngày mai có thể sẽ là ngày tận thế đấy, vì vậy hãy chờ em Yunho-yah~ Nắm tay em và dẫn em đi hết con đường có thảm đỏ, cùng em nghe hết tiếng chuông nhà thờ vang, nhìn em, hôn lên môi em, nói/nghe em nói rằng “Con đồng ý”. Hãy cùng em làm tất cả đều đó, đế ngày tận thế cũng sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất.




Tất cả của anh,


Jaejung~


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét