Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 3] [Part 1]

3.
Deeply~







Part I.
Missing you



Nếu có một điều ước, Changmin nghĩ sẽ làm được rất nhiều thứ. Lịch làm việc thảnh thơi hơn, sức khỏe của cha mẹ với mấy đứa em, con đường phía trước của DBSK và tình yêu. Changmin cho rằng thật tuyệt vời khi người ta yêu, đó là khoảnh khắc bạn đang sống mãnh liệt hơn bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này. Và khi yêu, giới hạn của mọi thứ dường như được kéo dài ra tới vô tận.


Không cần phải là một sát thủ tình trường như Yoochun, Changmin vẫn hiểu rõ điều đó, nhưng cậu hiểu chứ không phải tất cả con người trên thế giới này hiểu. Và… tất cả thật chông chênh.


Changmin nhắm mắt, hít thở. Cảm nhận những bất lực xâm lấn mình và nỗi buồn rất lớn đang ập đến, nhớ lại cái đêm Yunho say khước trở về nhà, hát hò ầm ĩ và bật khóc trên vai cậu. Những từ ngữ rời rạc nghe như “Kim” hay “Jaejoong” được thốt lên không ngừng. Giây phút đó Changmin biết, nỗi đau về rồi và không có gì ngăn cản được.


Chắp hai tay khẽ lạy ba cái, cậu tự hỏi xem đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng mình cùng các huyng đi chùa. Có lẽ là lần cả năm đặt những bước đầu tiên ở Nhật Bản. Quãng thời gian khó khăn và vô vọng đó, đến giờ nghĩ lại, cảm giác vẫn như buổi ban đầu. Ấy vậy mà nó lại là khoảng thời gian mà Changmin muốn bản thân lưu giữ mãi mãi. Cái cảm giác mà năm con người ở bên cạnh nhau, cùng hát trên một cái sân khấu bé tí chưa đến 100 khán giả, dù rằng nó đã có lúc là của 800.000 người, cùng vật lộn với môn tiếng Nhật, mỉm cười khổ sở khi không hiểu cả những điều người dẫn chương trình đang nói, cùng nhau ăn ngủ, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau khóc, để rồi cùng nhau cười… Tập hợp đầy đủ và hoàn chỉnh, chẳng thể nào tan rã~


Tiếng chuông chùa vang lên, Changmin nhẹ mở mắt, quay sang nhìn hai huyng của mình. Junsu còn đang chăm chú cầu nguyện, sự thành tâm được thể hiện vô cùng nghiêm túc. Dĩ nhiên không cần đóan Changmin cũng biết tổng huyng của mình cầu nguyện cái gì. Cậu nhếch mép và điểm qua trong đầu : gia đình mạnh khỏe, sự nghiệp thuận lợi, mãi mãi ở bên cạnh các thành viên của DBSK.


Changmin chợt thấy mình hơi ngớ ngẩn, việc đóan suy nghĩ của Junsu từ bao giờ đã trở thành công việc thú vị đến vậy. Không thể không thú nhận rằng dù đơn giản là thế nhiều khi Changmin vẫn đoán sai về Junsu, như thể huyng của cậu sẽ chuyển cơ chế hoạt động bất cứ lúc nào. Đúng là đơn giản quá lại đâm ra phức tạp.


Changmin xoay qua hướng còn lại, nín thở nhìn Yunho. Anh đã cầu nguyên xong từ lâu, đứng im lặng nhìn vào khoảng không phía trước. Ánh nhìn xa xăm và Changmin không rõ là nó sẽ đi về đâu, có khi đã băng qua hàng trăm dặm xa xôi, đến một nơi có con người tên Kim Jaejoong hiện diện.


Nhiều lúc Changmin cảm thấy sợ tình yêu, dù rằng đó là thứ cậu rất đỗi tôn thờ. Nhưng cậu vẫn muốn yêu, như Yunho huyng của cậu đang yêu… như Jaejoong huyng của cậu đang yêu…



“Em đã ước rằng 10 năm sau em sẽ có đủ tiền mà mua một chiếc Boeing đấy huyng à~!”



Changmin nói đùa, dù rằng nó không hề giống như vậy, mỉm cười nhìn Yunho. Anh không kìm được ngạc nhiên mà quay sang mở to mắt nhìn cậu, trước khi bật ra cười khe khẽ.



“Được đấy Chang-yah~ Em rất có tướng của một triệu phú tương lai!” Anh tủm tỉm cười, cảm thấy thán phục trí tưởng tượng của mấy đứa em, cũng như sự đáng yêu của chúng.



“Nhưng em sẽ không cho Junsu đi đâu, cái mông của huyng ấy sẽ chiếm hết chỗ” Changmin đùa, liếc nhìn sang Junsu lúc này vẫn thành tâm cầu nguyện mà không để ý bất cứ điều gì.



“Haha… Anh nghĩ trước hết em nên đi học lái máy bay chứ không phải tính toán xem cái mông của Junsu sẽ chiếm hết bao nhiêu chỗ~”



“Được thôi, vì chúng ta đã là anh em được sáu năm, em cho anh cơ hội đặt vé miễn phí trước, biết đâu may mắn, anh sẽ được khuyến mãi thêm Junsu!”



“Anh không lấy khuyến mãi có được không?” Yunho hùa theo, cười trước sự ranh rãnh của Changmin, Junsu vẫn chưa biết gì, may là thằng bé vẫn một tâm khấn vái. “Thế có vé nào không tốn tiền không?”



“Làm gì có loại vé ấy trên đời” Changmin xì mũi.



“Có. Loại vé tên là Huyng-là-huyng-của-em-nên-dù-có-muốn-hay-không-em-cũng-phải-chở-huyng-đi!” Yunho nói với Changmin rồi nhăn răng cười.



“Loại vé ấy không có hiệu lực với máy bay Boeing đâu huyng à, cùng lắm chỉ từ ký túc xá đến tiệm tạp hóa gần đó thôi” Changmin lắc đầu phẩy tay lia lịa



“Vậy thì huyng cho em huyng …” Changmin liếc anh một phát, ừ hử bất mãn “ và Junsu, và Yoochun… Rồi rồi, anh biết em luôn tìm cách để làm bá chủ DBSK mà” Yunho thở dài, dùng dằng bĩu môi, nhìn sao vẫn giống như đang mè nheo.



“Nó chỉ có tác dụng với Jaejoong huyng thôi huyng à, em không hứng thú với việc bĩu môi đâu” Changmin thẳng thắn, bắt bản thân không phá ra cười khi nhìn thấy bộ mặt vô cùng bất mãn và cái bĩu môi nhiều hơn từ phía Yunho



“Vậy huyng muốn đi đâu?”



Câu hỏi của Changmin như một ngòi nổ phá tan khung cảnh yên bình. Nụ cười trên môi Yunho trong phút chốc có đến hàng trăm biến đổi. Cuối cùng nó chỉ còn
giống như là một nụ cười. Changmin nghe thấy trái tim mình đập liên hồi, dù cậu biết rằng, nó không bằng một phần của trái tim Yunho lúc bấy giờ.


“ Anh muốn đi đâu huyng?” Changmin hỏi khẽ, giọng nói run rẩy.



Yunho im lặng, nhắm mắt cảm nhận từng giây trôi qua. Trái tim run lên khi hình ảnh ngọt ngào ấy hiện ra, Jaejoong chạy trên sân bay, điên cuồng tìm kiếm anh. Đôi mắt nai ấy sẽ mở thật to, đôi môi hồng sẽ liên tục lẩm bẩm tên anh, đôi chân thon dài bước những bước hối hả, chiếc cổ trắng ngần không ngừng chuyển động tìm kiếm, trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực đang phập phồng dưới lớp áo… Tất cả những điều xinh đẹp ấy chỉ thuộc về anh, duy nhất là của anh.



“Chỉ cần nói huyng à, bất kì đâu…”



Cảm giác khi môi anh chạm vào đôi môi tuyệt đẹp đó, cắn nhẹ vào môi dưới, làm người anh yêu phải rên lên thích thú. Trêu đùa cho đến khi người đó phải phát điên lên, anh khẽ nghiêng đầu, đẩy sâu nụ hôn, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ, chìm trong đê mê ngọt ngào.



“Anh muốn đến nơi nào huyng?”



Cảm giác anh đè nghiến người đó vào bức tường, mà hôn, cắn, mút điên cuồng. Để lại tất cả dấu vết thuộc về anh, là của anh. Nghe tiếng người ấy thở dồn dập, những tiếng rên rỉ và tiếng người ấy nói : “Em
nhớ/cần/yêu/muốn anh đến phát điên lên được!”



“Hãy đưa anh đến bất cứ nơi nào có Kim Jaejoong~”




---o0o---


Changmin lau vội dòng nước mắt, cảm thấy hơi xấu hổ khi đứng khóc giữa chùa như vậy. Chỉ là áp lực và mệt mỏi khiến cho cậu muốn tìm đến những nơi yên tĩnh. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại khóc đến vài lần trong một tuần, thậm chí trong một ngày.


Changmin bỏ vào hòm công đức đồng 500 yên. Trong lòng vẫn không thể nào thanh thản được. Một tiểu tăng gần đó thấy vậy đi đến và nói rằng cậu có thể lấy giấy viết và ghi những điều mình muốn ra, chùa sắp có một ngày lễ, những tờ giấy đó sẽ được đem đốt, xem như là xóa bỏ những phiền muộn của con người.


Changmin nhận lấy giấy viết từ tay vị tiểu tăng, cúi chào rồi đến ngồi ở một góc hồ nuôi cá của chùa. Trong đầu có vô vàn thứ để viết, cuối cùng thì lại không biết phải viết gì. Cậu nhìn những đám cá trong hồ bơi lội, dẫu là vật được người ta nuôi, chúng vẫn được tự do làm những gì mình thích. Con người danh là động vật giỏi nhất, cuối cùng cũng không thể sống cuộc sống mà mình muốn.


Changmin nhìn quanh, một cái bảng gỗ dựng gần hồ treo đầy những tờ giấy trắng.Một ý nghĩ thoáng qua và trượt dài trong tâm trí của Changmin, cậu bật dậy và đi nhanh về phía bảng, tim đập liên hồi. Nổi trên nền trắng của một bức thư ngoài cùng bên phải, nét chữ của Yunho kiêu hãnh nằm đó. Cậu nghe lý trí nói không được, nhưng cánh tay thì đã kịp mở bức thư ra.


Và rồi Changmin khóc, lần thứ hai trong ngày. Cậu gấp tờ giấy lại, nhưng không để nó về chỗ cũ, chỉ lẵng lặng nhét nó vào túi. Vừa ghi nghệch ngoạc vào tờ giấy của mình vừa lấy tay chùi nước mắt, cậu treo tờ giấy lên vị trí mới ít phút trước còn là của Yunho.



Changmin nhắm mắt, tất cả nặng trĩu, nhưng trái tim thì nhẹ bẫng.





“Gửi Jung Yunho và Kim Jaejoong,

Bắt cóc quản lí, hãy để chúng em làm. Đánh boom Sm, cũng hãy để chúng em.

Hãy làm mọi điều mà các anh muốn~ Vì không ai trên thế giới này có quyền đánh giá hay định đoạt điều đó cả~ ”





---o0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét