Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 8]

III.
Endless happiness

Soundtrack
Breat out - Tohoshinki



“Tohoshinki chính thức ngừng hoạt động”


“Giật cái tít lớn thật, bộ in chữ nhỏ một chút mấy người sẽ chết sao?” Changmin rủa ầm lên trong tiệm cà phê, chẳng thèm để ý đến hàng chục ánh mắt đang len lén quan sát mình.


“Đang ở nơi công cộng đấy Minnie, đừng để ngày mai lại có cái tít lớn hơn rằng ‘Giọng ca của DBSK chống đối cánh nhà báo bằng cách miệt thị ở nơi công cộng’!” Yunho nâng tách cà phê, bình tĩnh nhấp một ngụm.


“Dẫu sao cũng là hữu danh vô thực, chỉ là lần này la lên cho cả thiên hạ biết thôi!” Changmin càu nhàu, hút rột một phát hết ly nước cam của mình, tay gõ gõ vào dòng tít của tờ báo “Đã nói là tạm dừng, sao mấy người này cứ làm như tan rã tới nơi vậy?”


“Đừng cay cú như thế, chỉ là dự đoán cho tương lai thôi, họ có quyền tưởng tượng mà!”


“Họ phóng đại một cách vô lý thì có! Tờ nào cũng vậy, bộ nhìn chúng ta giống sắp sửa quay lưng bỏ mặc nhau lắm sao?” Một người phục vụ chạy lại tỏ ý muốn xin chữ kí, Changmin lúc đó mới chịu dừng lại bài diễn văn bày tỏ bức xúc của mình, hỏi tên cô gái rồi đặt bút ký vào tờ giấy trắng tinh.




Yunho nhận tờ giấy từ phía cậu út, rồi nhanh tay ký kế bên. Anh mỉm cười, Changmin vẫn không bỏ được tật ngại ngùng khi tiếp xúc ở chốn đông người, đặc biệt là với fan hâm mộ.


“Xem ra vẫn còn người nhớ đến chúng ta~” Changmin nói khi cô gái đó đi khỏi, tay chống cằm nhìn vào đĩa bánh đã trống trơ của mình.


Họ sẽ khóc khi biết em nghĩ như thế đấy!” Yunho trả lời mà không nhìn cậu, quay sang mỉm cười và gật đầu với những fan đang tập trung trước cửa.


“Chúng ta đã làm họ khóc rất nhiều rồi!” Cậu gọi thêm một phần ăn combo, cuối xuống lấy chiếc laptop ra khỏi túi xách, để nó lên bàn và khởi động. “Đáng buồn là thế đấy!”


Yunho thở dài, không tài nào tiếp tục việc ăn uống được. Changmin rõ ràng là có quan tâm nhưng luôn tỏ ra như bất cần. Anh nhìn người em tập trung vào trong màn hình laptop, muốn hiểu rốt cuộc thằng bé đang muốn gì!


Sau buổi diễn ở LA, tất cả hiểu lầm của đôi bên đã chính thức chấm dứt. Changmin thừa nhận việc cãi nhau thật vô lý, khi mà tất cả những gì họ làm chỉ là muốn bảo vệ đối phương.


“Tohoshinki đã ngừng hoạt động, nhưng DBSK còn cả một quá trình dài phía trước đấy hyung~ Thay vì im lặng tốn thời gian như thế thì nói em nghe điều hyung muốn làm đi!”


Changmin nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Yunho, đôi mắt vẫn không ngước lên nhìn anh. Yunho mỉm cười, chỉ vào một trong những tấm biển mà các fan ở ngoài đang cố giơ lên. Cậu út đánh mắt nhìn lướt qua rồi ngay lập tức trở về bình thường, giả vờ như không có gì, môi cong lên vẽ thành một nụ cười.


“Break out~”


.
.
.


“Mấy cậu muốn dừng hoạt động? Được! Điều đó vốn quá dễ dàng với tôi! Muốn chết chung chứ gì? Tất cả mấy cậu cút hết thì cái công ty này vẫn sống!”


Jaejoong dập máy, mắt liếc nhìn những đứa em của mình. Khuôn mặt cả hai đều không có biểu cảm gì. Mỉm cười trấn an bọn trẻ, cậu cầm lấy điện thoại, tắt nguồn và tháo bỏ Sim.


“Không còn đường lui rồi! Hai đứa có hối hận không?”


Yoochun mỉm cười, bước đến gần hyung của mình. “Khi bắt đầu đặt chân đi bước đầu tiên, em chưa bao tính đến chuyện quay lại cả!”


“Không đời nào em để mọi người bỏ lại đâu!” Junsu hét lên ngay sau đó, chạy đến bên cạnh Jaejoong.


“Xem ra lần này không muốn cố gắng cũng không được!”


.
.
.


“Cái gì? Chúng ta băng thẳng qua đó sao?” Junsu la lên khi nhìn thấy dòng người tụ tập ở phía dưới khu ký túc xá của họ.


“Đúng vậy!” Yunho vui vẻ trả lời, quay ra sau nhìn Jaejoong, nắm lấy tay cậu.


“Hyung đùa phải không? Chúng ta không được để ai biết là ở cùng nhau! Không! Đúng hơn là chúng ta đâu có được gặp nhau!” Yoochun mở to mắt nhìn leader-shi, lén ló đầu nhìn những bong bóng đỏ đang được vẫy trong không trung.


“Hyung nói họ đến đây đấy!”


“Cái gì?” Lần này là Changmin gào lên “Hyung! Nếu Hyung Quản lý mà biết được_”


“Đi nghỉ rồi!”


“Hả?” Ba cái mồm quay sang nhìn Jaejoong, người vừa có một phát ngôn động trời.


“Hyung quản lý đi đâu cơ ạ?” Khuôn mặt cậu út méo xệch đi, cảm thấy đầu óc quay mòng mòng.


“Hyung ấy nghỉ phép rồi, có thể sẽ nghỉ luôn!”


“Đừng nói khuôn mặt tình ruồi như vậy chứ hyung, không đùa đâu! Yunho hyung, thế nghĩa là thế nào?? Chẳng phải chúng ta phải đến họp báo sao? Không có Hyung quản lý sao mà_”


“Changmin, em bình tĩnh nào. Đã nói là sẽ không bất ngờ trước bất cứ điều gì mà?”


“Em đã bình tĩnh khi bỗng dưng hyung nói năm chúng ta sẽ ở bên nhau một bữa tại ký túc xá. Rồi bây giờ fan rồi hyung quản lý…. Hyung~ Thật sự là đang xảy ra chuyện gì vậy?”


Changmin không kìm được kích động, hết nhìn từ anh đến cậu. Yoochun và Junsu ở bên cạnh cũng không khá hơn, hóa đá tại chỗ.


“Không ai nói là hyung quản lý sẽ không làm cho chúng ta nữa, chỉ là không làm cho công ty nữa thôi!”


Lần này cậu út thật sự là lạc trong đống câu hỏi, thẳng bé thở dài dựa vào lan can, rồi giật mình vì tiếng hét của fan ở dưới khi nhìn thấy lưng cậu.


“Không thể nào!” Yoochun nhíu mày, ngờ ngợ ra một vài điều “Làm cho chúng ta nhưng không làm cho công ty… trừ khi là chúng ta không làm cho…”


“Chúng ta sẽ đi khỏi luôn sao hyung?” Junsu nhảy nhổm lên vì thông tin vừa được tiết lộ “Tất cả chúng ta sao?”


“Không được, hyung. Nó không ổn! Quá đột ngột, chúng ta chưa chuẩn bị kỹ càng điều gì cả! Sẽ_”


“Changmin~” Yunho ngắt ngang lời người em, nhìn thằng bé bằng ánh mặt hiền hòa “Chúng ta đã ngồi và chờ đợi rất nhiều rốt cuộc chẳng có gì điều gì xảy ra cả!”


“Thế giới này vẫn quay và con người ta vẫn sống. Hyung đã tưởng điều kỳ diệu rất xa vời, khi không thể có mặt trong buổi lễ trao giải cùng những thành viên của mình, không thể trình diễn trên một sân khấu, không thể gặp mặt và vân vân~”


“Nhưng chỉ với một cuộc gọi, không cần quan tâm đến bất cứ ai. Chúng ta lại về và ở cùng nhau trong một căn hộ. Mở một cuộc họp báo và chẳng ai quản lý chúng ta. Chẳng cần điều kỳ diệu nào cả, chỉ bước thêm một bước đơn giản và chúng ta ở bên nhau~”


“Đừng thở dài!” Yunho vò đầu Changmin, hướng ánh nhìn về phía Yoochun đang nước mắt ngắn nước mắt dài “Hậu quả dù là như thế nào, chẳng có gì để hối tiếc cả. Chúng ta chắc chắn là không xa nhau! Tin hyung đi!”


Không gian trầm xuống theo lời của Yunho. Jaejoong siết lấy bàn tay anh, mỉm cười đợi chờ phản ứng của những đứa em.


“Vậy họp báo xong chúng ta đi ăn cơm truyền thống nhé?” Junsu là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt trở nên tỉnh táo lạ thường “Lâu lắm rồi em không được nhìn cái mồm ăn tham của Changmin!”


“Tối hôm qua hyung mới dành ăn với nó xong mà còn dám nói hả?” Changmin đi lại bẹo lấy hai má của Junsu, kéo dãn ra hai bên “Phòng không về ngủ, kê cả cái mông vịt lên đùi em tới giờ còn ê!”


“Yah~ Em cũng kê đâu lên bụng hyung vậy, đau muốn chết!” Yoochun xen ngang, kéo tay của Changmin ra khỏi mặt của Junsu – nãy giờ sắp phát khóc vì đau.


“Hyung cũng có phòng cơ mà!”


“Hyung thích ngủ ở phòng khách! Sao em không về phòng mà ngủ, em cũng có phòng mà!”


Cảnh tượng lại um sùm cả lên vì màn trách móc trẻ con của các thành viên. Đêm qua gặp lại nhau năm người đã ăn uống bét nhè, trò chuyện đến gần sáng rồi lăn ra ngủ luôn ở phòng khách. Người này đè lên trên người kia.

Yunho nãy giờ vẫn giữ nụ cười vu vơ, ôm cậu trong tay, cảm nhận giây phút ồn ào lâu lắm rồi mới có.


“Ra album mới trước!” Junsu kêu lên, màn tranh luận vẫn tiếp tục khi họ đã ra tới bãi đỗ xe.


“Ngốc! Lỡ họp báo xong chúng ta xong luôn thì sao? Hãy mở Fan meeting trước đi!”


“Sao hyung không nghĩ đến việc chuẩn bị hả? Hãy tham gia một show nào đó trên truyền hình ấy! Vậy nhanh hơn!”


“Ra Album mới trước mà!”


“Changmin-kun, trói tên ngốc này tặng cho fan đi, thật là phiền quá!”


Jaejoong nhìn Yunho. Cùng anh sải những bước đi trên con đường trước mặt. Từng bước nhẹ như đang lướt trên mặt đất. Âm thanh của những đứa em theo ánh ban mai làm bừng lên buổi sáng.

Siết chặt lấy bàn tay đang nắm tay của mình. Jaejoong cảm nhận mình đang băng qua cả ngàn con sóng của đại dương. Những sợ hãi trở nên vô nghĩa và hy vọng tràn đầy.

Nhớ lại lời mà anh đã nói với chị Jin và lời mà anh đã thì thầm suốt cả đêm qua với cậu.


Dũng khí là bước đầu tiên làm nên điều kì diệu.
Yêu thương làm nên dũng khí. Và yêu thương thì luôn tràn ngập trái tim ta.





~End~



Lời cuối: Fic đã end, và tôi mong là nó đúng với cái kết mà tất cả chúng ta - Cassiopeia đều mong muốn. Những điều tôi viết trên kia, là những gì tôi thật sự suy nghĩ về các anh, cũng là cái kết mà tôi mơ ước. Tôi biết, fic và thực rất khác nhau, nhưng tôi tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Hạnh phúc sẽ đến với những người biết chờ đợi.

Cassiopeia, các bạn là những người tuyệt vời. Các bạn đã có dũng khí để yêu và để làm nên DBSK của ngày hôm nay. Vì vậy xin hãy thêm một chút nữa thôi, dũng khí để chờ đợi.

Và các anh sẽ còn đạt được hạnh phúc mỹ mãn hơn thế.


Cảm ơn!

8 nhận xét:

  1. ss àh, Cass nhất định sẽ đợi được tới ngày này. chắc ngày đó em sẽ hạnh phúc đến không thở được mất thôi. Cảm ơn và em sẽ chờ.

    Trả lờiXóa
  2. hay quá đi mất!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
  3. Rat hay. Thuc te va fic tuy co cai khác nhau nhung cung co cai giong nhau. Mo uoc cua cass se thanh hien thuc khi ta tin vào nó tin vào các anh. Dbsk la cua 5 nguoi ho cass là niem tin cua ho. Cam on ban

    Trả lờiXóa