Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 4]

“Yunho, Changmin… Nếu như hai người có xem tivi… Tôi yêu cả hai~”


Yunho có cảm giác anh sắp đâm sầm vô cái màn ảnh trước mặt mình tới nơi. Điều duy nhất thôi thúc anh bình tĩnh dù rằng cả cơ thể đang run lên là cái siết tay mạnh mẽ của Changmin. Cậu út đang ngồi cạnh anh trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, khuôn mặt như bị co giật theo từng lời mà ba con người
hết sức thân thương đang nói trên tivi kia.

Jaejoong nhìn thẳng vào máy quay bằng một cặp mắt đỏ hoe, đôi môi run lên kìm nén sự vỡ òa của bản thân. Cậu sẽ khóc, anh biết chắc như vậy, dù là ngay lúc này hay khi cậu bước xuống phía dưới cánh sân khấu, cậu sẽ khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Yunho thấy mình ngu ngốc và vô dụng đến như vậy. Nói cho cùng, làm một thằng đàn ông ngồi trong một căn phòng ấm áp, trước màn hình vô tuyến, giương mắt nhìn người yêu vật lộn trước những khó khăn…


Thật là khốn nạn không để đâu cho hết!

Yunho muốn lấy cái gì đó ném vào màn hình tivi, để nó vỡ tan nát, muốn đứng lên chửi bới cái thế giới này, muốn cướp xe anh quản lý và bỏ mặc tất cả chạy đến cái sân khấu mà người yêu anh đang đứng. Anh chỉ muốn ngừng những đau thương triền miên lại và mong cho hạnh phúc về, điều quái quỷ gì trên thế giới này ngăn cản tâm hồn và trái tim anh cơ chứ?

Thật kinh khủng, khi bước khỏi cái bục vinh quang giả dối đó, Yoochun sẽ khóc, Junsu cũng sẽ khóc. Những đứa em của anh, sẽ phải đừng đó, ôm nhau mà khóc. Anh cảm nhận được cơn chấn động dữ dội của tòa thành niềm tin mà anh tưởng mình đã xây rất vững chắc. Mặt đất dưới chân anh chao đảo, và anh không biết bến bờ bình yên ngày nào giờ đang ở đâu? Có phải đã theo những yêu thương anh dành cho những
con người đó đi rồi sao?


Mọi điều trên thế giới này, ta làm vì ta yêu thương. Vậy thì tất cả nước mắt này, rơi cũng vì ta yêu thương sao? Thật là một nghịch lý, khi mà
đáng lẽ yêu thương phải làm cho người ta hạnh phúc.


“Đừng xem nữa!”


Giọng nói Changmin vang lên bên cạnh tiếng tắt “phụt” – hình ảnh Jaejoong, Junsu và Yoochun biết mất để lại là một màu đen vô nghĩa.


“Hết rồi hyung à! Tạm thời chỉ cần biết đến đây thôi!”


Cậu út quay lưng, bỏ xuống bếp để lại anh với đôi mắt đỏ hoe. Khuôn mặt người em ráo hoảnh và không biểu cảm, nó làm cho Yunho lo ngại rằng có phải cậu đã quá mệt mỏi với việc phản ứng lại mọi điều trên thế giới này?


“Uống hết đống này, ngủ một giấc, mai sang Nhật! Tất cả những thứ khốn nạn của ngày hôm nay để nó lại cho ngày hôm nay, còn chúng ta sẽ ở ngày mai, hyung!”


Changmin buông một câu chửi thề, khui một lon bia, tu ừng ực. Yunho nhìn cảnh đó thở dài, lập lại hành động của đứa em, cảm nhận bị đắng tràn ngập cổ họng mình. Cuối cùng thì trong màn đêm seoul, anh cùng đứa em nhậu nhẹt một cách ảm đạm, chẳng ai biết nói với ai điều gì.

Yunho đang mong đợi một thứ gì đó thật mong manh, như cái “ngày mai” mà Changmin vừa nói đến. Xa xôi ngàn dặm, muốn nắm bắt cũng không được.

Hai người cứ khui hết lon bia này đến lon bia khác, thậm chí khi đã dọn sạch cái tủ lạnh, Yunho vẫn nghĩ đến việc chạy ra ngoài mua thêm ít rượu. Cái tửu lượng tệ hại của anh, sao hôm nay lại tốt đến như thế, uống mãi mà vẫn tỉnh táo, mà tỉnh thì trong lòng đau đến nghẹt thở. Lần đầu tiên Yunho muốn mình say xỉn.

Điện thoại anh đổ chuông, kèm theo đó là cái nhíu mày của người em út. Chắc chắn là Yoochun gọi, vì leader-shi luôn để “Kiss the baby sky” cho phần danh bạ của anh chàng nhạc sỹ. Không phải đang khóc sao? Sao lại gọi điện thoại cho anh? Yunho nhìn lướt qua đồng hồ.


1 giờ sáng!


“Yoboseyo! Yoochunnie, anh nghĩ đáng ra em không được gọi anh vào giớ phút này chứ?” Yunho dịu giọng, nói trong sự bình tĩnh.


Tất cả đang ở nhà của em, xe là do Staff cho mượn, người ta không còn chịu bất cứ trách nhiệm nào về tụi em nữa!”


“Junsu đâu?”


“Ý hyung là Junsu và Jaejoongie hyung?” Yoochun nói thêm bằng giọng nghẹt mũi “Hai người đó đang ngủ ở trong phòng em!”


Yunho khẽ thở dài, bật nút loa ngoài để Changmin có thể nghe thấy cuộc nói chuyện “Junchan chắc đã khóc nhiều lắn nhỉ? Hyung xin lỗi! Em cũng nên ngủ sớm đi!”


“Junsu không khóc hyung à, em mới là người khóc nhiều nhưng người khóc nhiều nhất là Jaejoong hyung!”


Tay Yunho bị siết chặt bởi một bàn tay khác, khuôn mặt Changmin tối sầm lại theo từng câu nói của Yoochun. Anh nghe trái tim mình đổ vỡ, cảm giác đau nhói chạy dài khắp cơ thể. Biển cả dậy sóng trong giây phút, không báo trước. Yunho nhắm mắt để kìm nén những yếu đuối vậy mà nước vẫn tràn đầy khóe mắt.


“Lúc bước xuống khỏi cái bục đó, điều đầu tiên Jaejoong hyung nói với tụi em là ‘chúng ta tự do rồi’. Vậy mà sao nó chẳng vui chút nào cả hyung à. Nó chẳng có gì như em đã nghĩ cả”


“Em cứ nghĩ ngày tự do là lúc chúng ta ở bên nhau và hát trên cùng một sân khấu. Sẽ làm theo cái lịch mà chúng ta mong muốn. Đi đến những nơi mà ta muốn đi. Làm những điều mà ta thích!”


“Cuối cùng thì tự do này đem đến là gì? Liệu chúng ta có sai không hyung?”


Giọng nói Yoochun yếu dần đi, nó cũng giống như tâm hồn của người em lúc bấy giờ, cô độc và bị tổn thương.


“Đáng lẽ chúng ta cứ im lặng chịu đựng, mọi chuyện đã tốt hơn rồi!”


Yunho lẫn Changmin mệt mỏi thở dài. Anh biết điều gì đang đến - điều mà anh sợ nhất - con người ta muốn quay đầu lại. Đúng hơn, người ta mệt mỏi và muốn trốn chạy. Yoochun không hẳn là yếu đuối theo cái cách mà nhiều người hay nghĩ, chỉ là sâu sắc và cách bộc lộ nó thì thường nhiều nước mắt. Điều thằng bé vừa nói, Yunho tin không phải là yếu đuối [anh ghét khi người ta cứ lặp đi lặp lại rằng Yoochun như vậy] vì bản thân anh thật sự, cũng chẳng mạnh mẽ hơn ai.

Anh đã nghĩ đến điều này từ rất lâu, khi mà Jaejoong vừa bước chân ra khỏi cửa vào buổi sáng
ngày hôm đó, anh đã hối hận rồi. Cứ cho rằng mình vững vàng lắm, cứ nghĩ rằng ý chí mình sắt đá mà quên mất bản chất vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, vẫn biết đau và biết khóc như mọi người trên mặt đất này. Nếu đã không nắm chặt lấy được, thà lúc đầu đừng buông tay ra. Như vậy chỉ càng làm cho bản thân nhận ra mình yếu đuối đến cùng cực.

Yoochun mạnh mẽ hơn anh, ít nhất thằng bé biết được điều gì đang diễn ra sâu thẳm trong thâm tâm mình và giải thoát tất cả ra ngoài. Mấy ai có thể nói ra nỗi sợ hãi của mình?


“Yoochun hyung! Hãy đi ngủ, mai chúng ta sẽ gặp nhau! Và đừng nghĩ những điều ngu ngốc đó nữa! Chúng ta nhắm đến kết quả, trong chặng đường tới đó là cả một quá trình. Hãy tin ở em và Yunho, dù rằng chúng ta đang mắc kẹt…” Changmin tiếp lời người trưởng nhóm, đôi mắt lại không nhìn vào điện thoại, nó nhìn anh.


“Hãy tin ở em và Yunho hyung, được chứ? Chúng ta sẽ gặp lại và ở bên cạnh nhau! Bắt đầu không phải để ngồi đây mà khóc, kết quả vẫn chưa có. Ai nói là chúng ta sẽ thua?”


“Hãy tin em và Yunho hyung, chỉ cần như thế thôi!”


“Hãy tin ở em và Yunho hyung…”




Và Changmin nhắc đi nhắc lại câu nói đó đến gần 1 ngàn lần trong điện thoại, cầu mong nó sẽ đến được trái tim của Yoochun và hàn gắn lại những đau thương. Điều đó làm cho người em út càng giống với vị hoàng tử nhỏ trong mắt Yunho, đang đọc một câu thần chú kì diệu để chữa lành mọi vết thương.

Bóng tối ngoài kia vẫn phủ đầy căn hộ, bên ngoài cửa sổ, trên các con đường, trong lòng cùa người trưởng nhóm. Mong chờ trong giờ khắc nữa thôi, ánh dương bừng lên, bẻ nát những giả dối và trả về giấc tinh khôi trong ánh mắt.



---o0o---



“Từ sáng đến giờ anh cứ nói gì với cả ekip staff vậy?”


Changmin quẳng cả cơ thể lên ghế sau khi vừa chui qua cánh cửa xe của anh quản lý. Thằng bé níu mày nhìn anh dò xét, dựa người về phía sau, tranh thủ chợp mắt trong đoạn đường đi về ký túc xá.


“Lập lại những điều em nói với anh hôm qua thôi!” Yunho nhún vai, ngồi vào hàng ghế trên, nhẹ nhàng lật xem lịch trình của mình.


“Lời em nói? Em nói gì chứ?”


“Điều gì cho ta dũng khí?”


“Đừng nói em là hyung đi rêu rao câu hỏi đó với cả studio nhé? Aishhh…~”


“Đã nói là hyung lập lại câu trả lời của em cơ mà!” Yunho quay lại nhìn cậu maknae qua khe hở giữa hai ghế ngồi “Không ai phản đối cả~”


“Dạo này hyung cư xử cứ như sắp làm việc gì kinh khủng lắm ấy! Rốt cuộc muốn ám chỉ cái gì đây?”


“Làm một vài chuyện điên rồ, âu ra cũng tốt mà!”


“Chắc chắn là phải tốt! Không thì chúng ta sẽ tiêu ngay đấy, khoảng thời gian khó khăn này mà lại…”


“Mong rằng vậy, ngày mai sẽ có một vài biến chuyển nhỏ. Hãy cứ im lặng trước bất cứ điều gì em thấy nhé Changminnie~”


“Chẳng phải từ lúc ở lại, chúng ta đã luôn luôn như vậy sao? Em không thấy làm lạ đâu! Mai sẽ gặp họ, mong rằng sẽ có gì đó…”


Changmin duỗi thẳng người, nằm xuống dọc theo chiều dài của ghế sau. Cánh tay vắt lên trán, hơi thở nhè nhẹ phả ra xung quanh. Những lời cuối cùng của người Maknae nhỏ đến độ anh không nghe rõ được cậu đang nói gì. Trong vùng bóng tối, đường nét của cơ thể Changmin hiên lên mờ ảo. Yunho thở dài [lần thứ n trong ngày], trong vòng mấy tháng, cậu út đã ốm đi rất nhiều đến độ cơ thể trở nên mỏng manh như một loại cây thân leo. Có lẽ đã rất mệt rồi, nên để cậu nghỉ ngơi.

Chiếc xe vẫn lao vun vút trong bóng tối dày đặc. Yunho lắng nghe thời gian trôi đi xung quanh mình, thả những ý nghĩ về một nơi xa xôi.

Thật nhẹ nhàng, anh nhắm mắt, chấp hai tay lại với nhau và cầu nguyện.

‘Jaejoongie! Ở trong ánh sáng đó mà đợi anh!’


End part 2



---o0TBC0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét