Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 3]


2.
Strength



Yunho nghe ai đó từng nói, chỉ có thiên thần mới có thể bay được, vì họ có một đôi cánh hoàn hảo. Đấy là điều phi lí nhất mà anh được biết. Nhận định đó vừa như chút gì tàn nhẫn vừa như bi quan.

Không ai có khả năng đoán trước được tương lai, giống như việc kì tích sẽ xuất hiện. Điều kì diệu là không hữu hình, nhưng bằng một cách nào đó – mà không ai biết được. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khoảnh khắc nó vẫn âm thầm diễn ra ở một nơi nào đó trên thế giới. Yunho biết và tin như vậy.


“Điều gì cho người ta dũng khí?”


“Ý hyung là sao?” Changmin đẩy ghế ngồi xuống đối diện người trưởng nhóm, đặt lên bàn phần Ramen ăn sáng của mình.




“Dũng khí là bước đầu tiên làm nên điều kì diệu, vậy em nghĩ điều gì cho người ta dũng khí?” Yunho hỏi, mắt nhìn đâu đó vào tô Ramen đang ăn dở của minh.


“Tối qua hyung mơ thấy cái gì thế? Ăn nói cứ như sắp đi viết tiểu thuyết ấy!” Changmin nhăn mặt cằn nhằn, miệng vẫn không ngừng tập trung … nhai “Hyung hãy ăn hết phần mình đi, không thì sẽ đau dạ dày đấy, dù sao cũng chả ngon miệng, thôi thì cứ ráng nhai hết cho rồi!”


“Em đang trách hyung việc chúng ta phải ăn toàn Ramen và mì gói trong mấy ngày nghỉ sao?”


“Em vốn cũng đâu có thời gian và khả năng nấu, sao lại trách hyung chứ? Chỉ là được ăn ngon quen rồi, giờ phải như thế này, khẩu vị của em thích nghi không kịp!”


“Cái thằng này! Rõ ràng là đang trách hyung!” Yunho vươn người vò đầu Changmin làm thằng bé giãy nãy la oai oái. “Không lâu nữa đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi~”


Yunho nói bằng giọng chắc chắn, dù rằng trái tim không đoán trước được tương lai nhưng đâu đó trong anh luôn tồn tại niềm tin mãnh liệt rằng cả 5 người sẽ lại về bên nhau. Sân khấu sẽ trở nên đáng sợ đến thế nào khi bỗng dưng bạn cô đơn? Thật sự, Yunho không muốn thử.


“Lịch quay phim sắp tới của em kín rồi, chắc cũng không về nhà được. Hyung ở một mình ổn chứ?” Changmin khẽ liếc nhìn Yunho trong khi mặt vẫn cắm cuối vào tô Ramen.


“Câu này đáng ra phải là hyung hỏi em chứ? Từ lúc nào lại trở thành em lo lắng thế!” Anh thở dài, gắp nốt phần ăn của mình “Bạn hyung rất nhiều, nhớ không?”


“Nhưng người yêu thì chỉ có một…” Changmin nói mà không nhìn vào mắt Yunho, cậu để sự yên tĩnh thầm lặng trôi trong khuôn viên nhà bếp, hai người đúng là chẳng làm cho cảnh vật ồn ào nổi “Tháng sau hyung đi LA phải không?”


“Ừm, em xem lịch rồi chứ? Tuần sau chúng ta qua Nhật trước, chụp hình cho một số tạp chí, quay hình PV mới, phỏng vấn_”


“Hyung, dừng lại được rồi! Em thật sự không muốn nghe cái núi công việc mà chúng ta phải làm vào buổi sáng tí nào, tóm lại tuần sau chúng ta sẽ qua Nhật sau đó em quay lại Úc còn hyung thì về Hàn chuẩn bị hành lý đi LA, đúng không?”


“Đại loại là thế!” Yunho nhìn thấy sự mệt mỏi trĩu nặng trong đôi mắt người em mình, đáng ra anh nên dừng chủ đề này sớm hơn mới phải “Có thể ta sẽ gặp lại họ vào tuần sau!”


Changmin nhíu mày, đặt đôi đũa xuống bàn cạch một tiếng dù vẫn chưa ăn xong. Đoán trước được biểu hiện của cậu út nhưng Yunho vẫn nói ra điều đó. Anh biết có lẽ thành viên nhỏ tuổi nhất giận rồi, còn giận ai và vì điều gì thì chỉ có cậu mới biết. Lần thu âm trước, Changmin đã gần như muốn nổi điên với tất cả Staff ở đó, khi họ liên tục dùng mọi cách để cậu không thể nói chuyện với các thành viên còn lại – trừ Yunho. Đó là một sự ngang ngược đến vô lý. Leader-shi nhớ lại khuôn mặt phừng phừng giận dữ của cậu út khi nhìn thấy người quản lý lạnh lùng chen vào giữa anh và Jaejoong, thậm chí gạt phắt tay của Yunho khi anh giơ ra định [lén] nắm lấy tay giọng ca chính. Yunho rất giận nhưng kèm trong đó là sự xót xa, đọc được trong mắt người yêu muôn vàn khồ sở khi cố gắng tìm mọi cách để được ở gần anh.

Yunho rất muốn ôm lấy con người đó, yêu thương nâng niu như trước đây đã từng. Nhưng sự thật như một tảng đá, đè nặng vào mọi ý niệm của người trưởng nhóm. Tất cả anh làm được là như một thằng vô dụng nhìn đôi mắt buồn bã của người yêu và cơn giận của đứa em út.

Phải chi người ta có đủ dũng khí để phá tan những điều phi lí trên thế giới này và yêu theo cái cách mà người ta mong muốn. Dẫu biết rằng có lúc sự đánh đổi còn lớn hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng được, nhưng anh biết mình phải bước đi trên chông gai mới nhìn thấy hạnh phúc ở phía cuối con đường.


“Em không biết được dũng khí từ đâu mà ra, hyung yah~” Changmin cất tiếng sau khỏang thời gian dài tưởng chừng như cả thế kỉ, nhìn vào đôi mắt sáng củaYunho và tiếp tục “Nhưng chẳng phải tất cả những điều ta làm điều vì ta yêu thương sao?”



Tất cả đều ta làm trên thế giới này, kể cả hít thở và tồn tại, chẳng phải vì ta yêu thương và được yêu thương sao?



---o0o---



“Hôm nay em lạ thật?” Yunho ngước mắt ra khỏi màn hình điện thoại, mỉm cười nhìn chị Jin, người đang chọn màu phấn cho anh.


“Lạ sao ạ?”


“Có vẻ vui, chị thấy em chỉ thiếu nước huýt sáo vu vơ nữa thôi~”


“Thật ạ? Em thấy cũng bình thường!”


“Ha! Chữ ‘Vui’ nó viết lên cả mặt em kìa! Nói xem, Jaejoong-san và Yoochun-san, Junsu-san sắp có cảnh quay chung với hai cậu à?” Chị cười vẻ hiểu ý, quyết định chọn màu sáng hơn bình thường cho phấn nền của Yunho.


“Em không nghĩ vậy, dù sao lịch cũng đã lên để chúng em không nhìn thấy nhau!” Yunho trả lời, cười bâng quơ để che giấu nỗi buồn trong câu nói “Chỉ là bỗng nhiên em thấy mọi chuyện đang dần tốt hơn, rất nhiều!”


“Em quyết định làm một cái gì đó sao?”


“Ý chị là sao?”


“Là làm những chuyện điên rồ mà tuổi trẻ khi yêu hay làm ấy!”


“Những chuyện điên rồ?”


“Chưa nghĩ ra sao? Khi nào định hình được thì em sẽ hiểu thôi~” Chị Jin cười nói rồi liếc nhanh về phía khu phục trang “Jaejoong-san hôm nay chắc là đẹp lắm! Siêu xinh đẹp ấy~”


Yunho trợn mắt lên nhìn chị, vẻ ngạc nhiên chưa kịp giấu đã bị bày hết lên khuôn mặt. Chị phì cười khúc khích khi nhìn thấy biểu cảm của anh. Thật ê mặt, giờ thì cả thế giới này muốn biết chuyện yêu đương của anh luôn rồi!

Jaejoong của anh dĩ nhiên là đẹp, Yunho nghe được điều đó thường xuyên từ những người xung quanh cậu. Nó không có gì là khó chịu nếu thỉnh thỏang Yunho không bắt gặp ánh mắt thiếu đứng đắn của một vài người. Họ nhìn Jaejoong như thể muốn nuốt sống cậu vậy, thậm chí còn không ngại ngần đến gần tán tỉnh dù rằng Jaejoong là đàn ông và anh thì đang lườm họ bằng một cặp mắt tóe lửa.

Lời nói của chị Jin như một mũi tên mà trúng hết tim đen của Yunho. Anh thật sự muốn biết với mái tóc vàng đó Jaejoong sẽ như thế nào, có đẹp đến nỗi làm tim anh muốn ngừng đập như cậu vẫn thường làm trước đây hay không.


“Luôn luôn là như vậy mà!” Yunho trả lời, cảm nhận má mình hơi nóng lên, anh đứng dậy lấy cớ vào WC rồi chuồn nhanh khỏi chị Jin – người có vẻ như sắp phát cuồng vì phấn khởi bởi câu trả lời của người trưởng nhóm.


.
.
.


Yunho không hẳn là lấy cớ để đi khỏi, đơn giản là anh muốn gặp Changmin và nói chuyện. Có một điều quan trọng mà tâm trí thôi thúc anh phải làm ngay hoặc ít nhất là chia sẻ với một ai đó.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Yunho vừa bước qua ngã rẽ ở hành lang thứ nhất đã nghe tiếng cậu út sang sảng vọng ra từ WC nam ở cuối đường. Cường độ giọng nói của thành viên nhỏ tuổi nhất cao một cách khác thường, nói cho cùng thằng bé cũng là một người vô cùng điềm tĩnh, có rất ít điều trên thế giới này khiến cậu để tâm và tức giận. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra bên trong đó?

Hình ảnh một Changmin đầy ngổn ngang đập vào mắt Yunho khi anh đẩy cửa nhìn vào. Cậu đang nói điện thoại, theo cách xưng hô Yunho đoán đầu dây bên kia là một người phụ nữ, và là người Hàn.

Changmin dường như không hề nhận ra sự có mặt của anh, tiếp tục nói chuyện với tần số âm lượng mà người ta hay dùng để cãi vã.


“Xin lỗi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không hề có ý định đó, xin cảm ơn bà! Cũng mong bà tôn trọng mà đừng gọi điện đến làm phiền nữa, nếu sau này có gặp nhau ở hậu trường hãy xem như giữa tôi với bà đều chưa có chuyện gì xảy ra. Chào!”


Changmin dập máy thật mạnh bạo, cố tình để người ở đầu dây bên kia nghe rõ và không gọi lại nữa. Cậu quay sang bên cạnh, nhìn vào tấm gương lớn ở phía trên bồn rửa tay. Changmin thở dài khi nhìn thấy hình ảnh mình trong tấm gương, đầy bất lực và đau đớn . Vội quay đi, cậu đứng thả lỏng người, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt hướng lên trần nhà, im lặng bao trùm.


“Aaaa!!!!!!”


Changmin gào lên một tiếng thật lớn, bất ngờ đến độ Yunho xém xíu là té ra khỏi chỗ đứng ở mép cửa. Thằng bé thở hồn hển sau cơn bùng nổ dữ dội, như vừa trút được một thứ gì đó rất nặng nề, Changmin thở phào, tiến tới bồn rửa, bình thảnh rửa mặt và lau tay. Khuôn mặt trở lại vẻ tỉnh táo thường trực.

Vứt tờ giấy vào thùng rác, người maknae khẽ liếc nhìn mình một lần nữa trong tấm kính. Tất cả cảm xúc mãnh liệt, ức chế lúc này đã tan biến, vậy mà sao khác với vẻ bình thản bên ngoài của cậu út, Yunho thấy những yếu đuối và thống khỗ tràn đầy trong đôi mắt nâu. Nép người vào sâu trong góc cửa, anh lặng im nghe tiếng bước chân của người em xa dần.

Siết chặt bàn tay, bóng của Changmin khuất ở cuối hành lang vắng vẻ. Vẫn cái dáng người dong dỏng cao nhưng đã ốm hơn trước rất nhiều.

Buồn cười thật, chúng ta chấp nhận rời xa nhau vì điều gì? Để hy vọng một ngày được mãi mãi ở bên nhau hay để xa cách và đau khổ như thế này.

Bước đến trước tấm kính trên bồn rửa, Yunho nhìn rõ mình. Lắng nghe tiếng trái tim mình đập, hiểu cho những điều chưa từng muốn hiểu, rồi… anh sẽ phải làm gì?



“…những chuyện điên rồ mà tuổi trẻ khi yêu hay làm~”



---o0TBC0o---



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét