Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 2]

“Hyung! Mặt trời lên rồi!”


Giọng nói Junsu vang lên đâu đó trong không trung, phá tan những mộng mị không rõ ràng. Lông mày Jaejoong khẽ nhăn lai vì sự tiếp xúc đột ngột với ánh nắng.

Từ từ ngồi dậy, cậu nhận ra một ngày mới vừa đến. Đứa em đang đứng ở mép cửa sổ, ánh sáng theo những đường nét trên khuôn mặt hiện lên rạng rỡ. Jaejoong không ngạc nhiên khi nhận ra mình vừa mơ, một giấc mơ thường trực và đầy ám ảnh. Junsu đang kéo hết rèm cửa sổ, muốn để ánh ban mai trải khắp căn phòng và bao trùm hyung của mình.

Đến ngồi bên cạnh cậu, thành viên nhỏ tuổi hơn nở một nụ cười tươi. Jaejoong im lặng để tập trung nhìn kĩ người em của mình. Nét hồn nhiên vẫn còn đó, nhưng tàn tạ và ngơ ngác. Những đầy đặn đã bị thứ gì đó như đau thương đánh bạt đi xa ngút ngàn, để lại cho Jaejoong bây giờ là nỗi xót xa trong đáy mắt khi nhìn thấy Junsu mỏi mòn theo thời gian.



Đã qua bao lâu rồi kể từ ngày cậu cùng những người em mình bước ra sóng gió? Có lâu đến độ làm cho mỗi lần Jaejoong nhìn lại, khuôn mặt những người cậu yêu thương ngày càng vơi bớt niềm vui, thay vào đó là lo toan.


“Em về rồi!” Giọng Junsu lan tỏa trong không khí, thật nhỏ thôi nhưng ấm áp đến độ nó làm Jaejoong muốn cậu bé cứ nói mãi, đừng dừng lại.


“Diễn tốt chứ?”


“Em nghĩ thế, lúc nào em cũng mong là bản thân đã làm hết khả năng của mình rồi!” Junsu dựa vào người Jaejoong, vươn vai tạo chút thoải mái cho cơ thể có vẻ đã mỏi nhừ “Và khả năng của mỗi người là vô hạn. Chúng ta phải tiến lên từng ngày phải không hyung?”


“Ý em là nếu hôm nay diễn không được thì ngày mai sẽ khá hơn chứ gì!” Jaejoong mỉm cười, không bị trêu đôi ba câu thì Junsu sẽ mất khả năng tỏ ra dễ thương mất “Nếu Yunho ở đây, em biện minh như thế cũng vô ích!”


“Em đã làm rất tốt mà! Yunho hyung có ở đây cũng chẳng la mắng gì được em!”


Jaejoong thở nhẹ, nhìn theo hướng tầm mắt của cậu em ra phìa bầu trời. Mặt trời đang lên trên những nóc tòa nhà, phóng ra những dải ánh sáng chói mắt. Tuy không thể nhìn thẳng vào tạo vật đẹp đẽ ấy, người ta vẫn cảm thấy thật hạnh phúc khi mỗi sớm mai được biết đến sự hiện diện của nó.

Cậu cảm nhận được đôi mắt của Junsu xa dần trong miền ánh sáng, trôi về cuối những đường chân mây, chạy dài trên nền trời đang dần trở nên xanh hơn. Tuần qua là một khó khăn nho nhỏ với người em của Jaejoong, khi mà thằng bé phải về Hàn rồi ở lại một mình, quay cuồng trong việc thu âm và tập dợt. Junsu có lẽ vừa về từ sân bay, theo lịch thì người maknae-dự-bị phải bay qua Nhật để ghi hình single mới, rồi lại quay về Hàn diễn “Mozart”, sau đó giúp anh trai chuẩn bị cho album mới ở Đại lục.

Thật kinh khủng khi nghĩ tới những tháng ngày sắp tới, của cậu và mọi người. Lượng công việc khủng khiếp đổ dồn về, làm hoài mà không bao giờ hết. Rốt cuộc cậu đang làm vì điều gì? Những người em của cậu đang làm vì điều gì? Thật vô lý khi người ta phải làm mà không biết bản thân mình cần gì hoặc muốn gì.


“Album của em tới đâu rồi?” Jaejoong hỏi, tay vuốt tóc đứa em.


“Hyung ngốc! Là Singel! Em không có ra Album solo!” Junsu bỗng dưng vùng dậy, xử sự như thể cậu vừa nói một điều gì đó rất kinh khủng với thằng bé “Là Singel! Singel mà!”


“Em làm sao vậy Jun-chan, hyung chỉ nhầm lẫn chút thôi! Em không cần như thế. Lúc trước, hyung và Yoochunnie cũng ra Solo single mà~” Jaejoong bị bất ngờ trước cơn bùng nổ của Junsu, vương tay nắm lấy bàn tay của người em, kéo thành viên nhỏ tuổi hơn ngồi xuống.


“Em chỉ hát solo một bài hát thôi, em đâu có hát nhiều bài chứ!” Junsu kết lại bằng giọng trầm đều, Jaejoong không biết thằng bé giận dỗi điều gì, hay phải chăng cậu vừa vô tình khơi dậy nỗi sợ của Junsu khiến cho thằng bé phải chống trả quyết liệt như thế?


“Em trách hyung và Yoochun sao?” Biết rằng Junsu chẳng bao giờ có ý đó nhưng những bất an vẫn khiến Jaejoong buột ra hết tâm tư mình, dù là nhỏ nhất.


“Không! Em không có ý đó!”


“Hyung và Chunnie vẫn hát rất nhiều dù không phải là danh nghĩa Tohoshinki, điều đó làm em buồn sao?”


“Không phải hyung! Chẳng ai có quyền trách móc hyung cả, cũng như Yoochun. Chỉ là…”


“Chỉ là?”


“Những điều đó, như thể em chẳng còn là DBSK nữa~” Giọng của Junsu nhỏ dần, về đến những từ cuối cùng thì nó giống như cậu bé đang thì thầm với chính bản thân mình vậy.


Jaejoong nghe nỗi buồn tràn về tê tái khắp não bộ, xâm chiếm suy nghĩ và làm buổi sáng yên bình rơi rụng nhanh chóng. Không nên để thằng bé có những ý nghĩ sai lầm như thế - cậu nắm tay Junsu, nhìn vào mắt cậu bé, nhẹ nhàng nói:


“Dù em có hát một trăm ngàn bài hát với cái tên Xiah Junsu, thì em vẫn là DBSK, vì cái tên của em nói lên em là ai, em thuộc về đâu, và chẳng có gì thay đổi được điều đó cả. Chẳng phải bản chất Xiah Junsu đã là DBSK rồi sao? Khi đứng trên sân khấu, em chỉ có một mình, nhưng em hát cho cả DBSK, cho cả bọn anh. Em là một phần của DBSK nên em hát, chứ không phải em hát vì em không còn là DBSK! Em hiểu chứ?”


“Em đoán thế!” Junsu siết nhẹ bàn tay mình, nếu là hồi đó Jaejoong nghĩ người em của mình sẽ khóc nhưng bây giờ Junsu đã trưởng thành hơn rất nhiều, rất lâu rồi chẳng còn khóc nữa “Ít nhất em cũng biết nơi trái tim em thuộc về!”


Jaejoong xoa đầu người em, vươn vai rồi kéo thằng bé đứng dậy. Hai người cần cái gì đó bỏ bụng, hoặc ít nhất là đánh thức Park Yoochun phòng bên cạnh dậy không thì con người đó sẽ ngủ đến không có ngày mai.


“Hyung có nghĩ dạo này Yoochun ngủ nhiều quá không?”


“Có lẽ là do nó mệt, công việc rất nhiều mà!”


Jaejoong trả lời khi đeo chiếc tạp dề đen vào, buổi sáng chỉ cần đơn giản là được. Cậu đưa cho Junsu một cái nồi và muỗng múc canh rồi bình thản mở tủ lạnh lấy vật liệu nấu ăn. Chỉ chờ có thế, thành viên nhỏ tuổi hơn phóng như bay phòng ngủ của Yoochun, dùng cái muỗng đập boong boong vào đáy nồi. Tiếng kim loại va chạm đầy chói tai làm con người nằm ườm trên đệm tỉnh mộng, lăn thẳng xuống sàn nhà.


“Yah!”


Sau tiếng hét đầy phẫn nộ của Yoochun, tất cả chỉ còn lại sự im lặng. Ló đầu qua cửa bếp xem tình hình, Junsu đang mỉm cười đắc thắng nhìn bộ dạng rủ rê giữa đống mền mùng của Yoochun, cậu đoán hôm nay chắc hẳn Yoochun phải buồn ngủ lắm vì thằng bé chả có ý định gì là muốn thức dậy cả, và đúng như Jaejoong đoán, Yoochun đang ngắc ngoải ngồi dậy đã lại lăn đùng ra sàn nhà. Lịch công việc hôm qua đối với họ cũng không phải là nhiều, Dongseng của cậu mệt mỏi đến vậy sao?


“Reng Reng!”


“Hyung ra nghe đi, em phải lôi bằng được tên ngốc này ra tới nhà tắm thì mới tính đến chuyện khác được!”


Giọng ca chính bật cười trước câu cảm thán của Junsu, người đang cực lực tìm cách ôm lấy người nằm trên sàn nhà và lôi đi. Jaejoong tắt bếp, chạy ra phòng khách, số điện thoại bàn ở kí túc xá, trừ anh Quản lý ra không ai biết cả, thậm chí cả cậu, sau khi Yunho và Changmin rời khỏi, thứ gì ở đây cũng bị thay đổi như thế đấy.


“Yoboseyo?’


“Hyung! Sao rồi ạ?” Junsu hỏi khi kéo Yoochun ra tới hành lang “Chúng ta thay đổi lịch hay thêm lịch đây?”


Jaejoong không sao bắt mình mở miệng trả lời đứa em được. Tâm trí chìm dần trong ngổn ngang cảm xúc.


“Có thay đổi một chút, hôm nay chúng ta sẽ quay luôn phần của cả 5 người. Changmin và Yunho đang ở Studio, đến càng sớm càng tốt!”



.
.
.

Jaejoong im lặng trong quảng đường tới Studio, Yoochun đang lái xe còn Junsu đang ngồi cạnh bên. Hai thành viên để cho Jaejoong không gian yên tĩnh một mình ở ghế sau.

Đưa tay huơ vài cọng tóc trước trán mình, cậu không biết anh sẽ nghĩ sao về bộ dạng này.

Trời bên ngoài xanh và yên bình. Sao mọi thứ có thể đẹp đẽ đến thế khi lòng người đang sóng gió dữ dội?

Rốt cuộc nỗi đau nào là lớn lao nhất? Khi té ngã, khi cô đơn, khi nhìn thấy những đứa em mình mệt mỏi?

Hay là khi ta yêu mà chẳng làm được gì cho tình yêu, khi ta nhớ mà dẫu có gặp cũng phải xem như không, khi điều kì diệu chẳng bao giờ xảy ra dù ta ngày ngày chờ đợi nó, khi ta càng bất chấp thì hạnh phúc càng xa vời.

Khi ta nói ta vẫn yêu và muốn bảo vệ người nhưng cả thế giới này, không ai muốn hiểu cả.


End part 1


---o0TBC0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét