Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Break out! [Chap 1]

Break out


[Đây là Fic đã tham dự contest bên Dbfic, mọi người đừng thắc mắc nhé]


Shim YuLee



M


NonAu/SA/Fluff/Romance/Citrus


Paring:
YunJae và những đứa em đáng yêu của họ.


Tôi chắc chắn 1 điều là DBSK không thuộc về tôi.


Warning:
Không dành cho người dưới 16 tuổi. Xin hãy có trách nhiệm với những gì bạn đọc.
Fic có đề cập đến quan hệ và tình yêu NamxNam.


Finished




Summary:

Yêu thương làm nên dũng khí. Và yêu thương thì luôn tràn ngập trái tim ta.


Note:
Quà tặng đặc biệt cho
Kim Junsu
Park Yoochun
Shim Changmin

Kim Jaejoong’s Jung Yunho
Jung Yunho’s Kim Jaejoong
I’ll keep your faith eternally baby~




I. Equator and North pole

Soundtrack:
Love you and love me - Zhang Yao.





1.
What’s hurt the most?


Jaejoong tự hỏi, có phải khi người ta yêu, đó đã là bắt đầu của một chuỗi dài những cô đơn rình rập, như thể chỉ cần xa cái con người đó một chút thôi, cũng khiến cho người ta chết trong vực thẳm nhớ nhung và sóng trào yêu thương.

Trái tim bạn gào thét, tâm trí bạn đình trệ, thậm chí cả hít thở cũng khó khăn. Việc dừng lại dường như vô ích, vì mỗi ngày, bạn nhận ra bạn cứ yêu mãi, và yêu nhiều hơn nữa.


“Hyung đã sẵn sàng chưa?” - Yoochun nhẹ nhàng hỏi, ánh nhìn Jaejoong bất an trước khi quay sang nhìn vào đám đông ở dưới sân bay.


“Luôn luôn, Yoochunnie-yah~” Jaejoong bật cười trước thái độ lo lắng thái quá của cậu em. “Mấy đứa cẩn thận đấy!”


Jaejoong thấy Yoochun quay sang gật đầu với Junsu, chút yên bình tràn về, ít nhất giờ phút này hai người em vẫn ở đây, với cậu. Nghĩ đến đây, Jaejoong đứng dậy, nắm chặt hành lý, mặc lại chiếc áo khoác.


“Nghe này, hãy đi phía sau anh, hoặc đi đằng trước, nhưng đừng cách quá xa, có chúa mới biết 1 người vung về như em sẽ vấp ngã hoặc lạc mất phương nào~ Đừng cười hay tỏ ra mệt mỏi, cứ lẳng lặng tiến tới phía trước, chỉ cần nhìn anh là được, cười với anh là được. Nếu thấy khó chịu hoặc bị kéo lại hãy đến gần bên anh. Nếu anh đi quá nhanh hãy ráng bắt kịp, nhưng em không được đi nhanh hơn anh, phải để anh nhìn thấy em, được chứ?”


“Đừng đối xử với em như thể em chẳng phải là đàn ông chứ, Yunho-yah~” Jaejoong thở ra thật nhẹ, một sự phật ý vui lòng, dù sao Yunho của cậu lúc nào cũng như thế.


“Em là đàn ông, nhưng nhiều lúc anh không hiểu nổi sao quanh em lại nhiều thứ nguy hiểm và đáng sợ đến như vậy~” Yunho vò rối mái tóc của Jaejoong,tiếp tục màn trêu chọc “Có khi đang đi, sẽ có người nhảy phọt ra cầu hôn em đấy!”


“Em thà cưới quách người đó chứ không đứng đây nghe anh trêu đâu!” Jaejoong bĩu môi, đẩy tay Yunho ra, cầm lấy áo khoác và chuẩn bị xuống máy bay.


“Thật ư? Có khi anh sẽ là người đó đấy!” Anh cười thật tươi, theo sát cậu.


“Dĩ nhiên là anh có thể mà~” Jaejoong ừ hử, bĩu môi nhiều hơn “Chuyện gì mà Leader-shi của DBSK không làm được~”


“Vậy thì cưới anh nhé!”


“Hyung! Cẩn thận!” Jaejoong nghe giọng của Junsu khẽ vang lên bên cạnh, trước khi cảm thấy đau nhói ở phần vai phải.

Cả nửa người của Jaejoong bị tấn vào phía cánh cửa sân bay, ép đến nghẹt thở. Lại bất cẩn! Cậu cắn lấy môi dưới, cố gắng nhích dần trong khó khăn. Các fan hình như thấy được biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt của giọng ca chính và dãn ra.

Jaejoong bước như bay ra khỏi khu vực sân bay, tiến thẳng về phía bãi đổ xe, theo sau là bước chân hối hả của các cậu em. Một cảm giác khó chịu hỗn tạp dâng lên dữ dội, như thể cậu ở đây và chiến đấu chỉ một mình.

Rốt cuộc nỗi cô đơn đã về bao lâu và đã hủy hoại Jaejoong đến bao nhiêu rồi? Cảm giác như ta bước đi trên con đường bằng phẳng nhưng trơn trợt. Và khi ta té ngã, chẳng có ai đỡ ta cả.




---o0o---



“Jaejoong-san, đến lượt cậu rồi!” Giọng của người quản lý vang lên bên cạnh làm Jaejoong giật mình, mệt mỏi di chuyển khỏi chỗ ngồi.


Jaejoong không biết rõ mình đang làm gì, động lực duy nhất cho cậu bây giờ là ‘sự chuyên nghiệp’, bản thân đã không còn hơi sức để chống trả với hiện tại.

Cậu biết ở tại nơi đây, 6 tiếng trước Yunho cũng đã đến và đã đi. Việc này thật tức cười, nói cho cùng họ vẫn là DBSK, Điều gì khiến cho tình yêu lại khó khăn cơ chứ?


“Đêm qua cậu mất ngủ sao?” Chị trang điểm hỏi cậu khi đang tẩy trang, mắt cậu ắt hẳn phải là thâm dữ lắm.


“Đại loại thế ạ!” Jaejoong mỉm cười một cách máy móc, không hề quan tâm đến việc mặt mình méo xệch đi vì biểu cảm gượng gạo đó.


“Hồi nãy Yunho-san cũng thế!” Thấy cậu như muốn nhảy nhổm lên vì thông tin đó, chị vội vàng nói thêm. “Cậu ấy có vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần thì minh mẫn lắm, lại còn cười và nói chuyện rất nhiều!”


Lần này thì nụ cười thật sự nở trên đôi môi của giọng ca chính, cậu quay sang mọi người hỏi xem có ai muốn ăn khuya cùng mình không. Yoochun đã chụp ảnh và ghi hình vào hôm trước và [Jaejoong nghĩ - chắc chắn] đang ngủ như heo ở ký túc xá, còn Junsu vẫn đang ở Hàn.


Jaejoong khẽ ngân nga lời bài hát trong single mới, ánh nhìn lướt khắp studio. Mọi người đang thu xếp đồ đạc đi về, những ánh đèn được tắt dần từ phía cuối phòng. Bây giờ hoàng hôn của Jaejoong mới thật sự bắt đầu, cậu lặng im nhìn bóng tối tràn về.


“Cậu đã bao giờ nghe chuyện ‘Ngưu Lang – Chức Nữ’ chưa Jaejoong-san?” Jin – tên của chị trang điểm- lại cất tiếng hỏi, đánh động không gian yên tĩnh đáng sợ trong lòng người con trai xinh đẹp.


“Em nghĩ bất cứ ai đến từng tuổi này đều đã nghe rồi!”


“Vậy sao?” Chị Jin cuối xuống thu xếp dụng cụ trang điểm vào hộp, khuôn mặt nhìn cậu với vẻ từng trải của người phụ nữ tuổi gần trung niên “Nghe giống như cậu bây giờ vậy!”


“Sao cơ ạ?”


“Dù không có cầu ô thước, nhưng tôi mong cậu và Yunho-san vẫn sẽ ở bên cạnh nhau!”


Chị kết thúc câu nói bằng tiếng đóng Cạch của hộp trang điểm, ngước lên nhìn Jaejoong mỉm cười. cái nhìn của cảm thông và khích lệ, nó làm cho cậu không có cơ hội đính chính gì về mình.

Jaejoong bối rối, không biết ậm ừ gì làm chị Jin cười khúc khích, rốt cuộc thì có bao nhiêu người ở đằng sau cánh gà này biết được tâm tư của cậu rồi?


“Hôm nay, lúc chụp hình Yunho-san cứ nói đi nói lại mỗi một câu, tôi nghĩ là cậu ấy muốn ai đó để ý rồi nói lại với các cậu, nhưng sẽ tốt hơn nếu Yunho-san tự nói những điều đó, phải không?”


Chị Jin đứng dậy, khẽ gật đầu chào Jaejoong rồi ra về. Đèn trong phòng đã tắt gần hết, mọi người hối thúc nhau hoàn thành công việc. Cậu lấy cớ rằng còn một số thứ cần lấy, sẽ về sau và ngồi lại đến khi chỉ còn có một mình.

Nếu biết chờ đợi là vô vọng như thế, phải chi lúc đầu đừng chờ. Vậy mà không hiểu sao, Jaejoong cứ chờ mãi. Ánh sáng bây giờ mờ ảo trong màn đêm dài và rộng, phát ra từ chiếc đèn lẻ loi ở giữa phòng. Cậu đếm xem đã bao nhiêu hoàng hôn đến rồi đi, bao nhiêu đêm phải lái xe về một mình, bao nhiêu cơn mơ đến trên chiếc giường quá rộng cho một người, đếm xem bao nhiêu nỗi đau qua, bao nhiêu nhớ nhung về… vậy mà sao, chẳng có bình minh nào đến.




---o0o---




“Anh sẽ ở lại!” Yunho mở cửa tủ lạnh, lấy nhanh một chai nước.


Jaejoong đang ở ngay bên cạnh người trưởng nhóm, khuôn mặt đầy vẻ bất an. “Đừng ngốc nghếch Yunho-yah! Tất cả chúng ta sẽ đi cùng nhau!”


“Jaejoong! Cần người ở lại em hiểu không? Không thì họ sẽ vứt bỏ tất cả chúng ta!”


“Ai mà biết được họ sẽ làm gì anh! Fan thì sao?Họ sẽ nhìn chuyện này như thế nào? Không được!”


“Lí trí một chút Jaejoongie! Hành động cảm tính như thế, sẽ chẳng đi đến đâu cả, em chỉ cần dẫn những đứa em của chúng ta đi là được!”


“Bây giờ anh muốn vứt bỏ em sao?”


“Kim Jaejoong! Anh không bao giờ vứt bỏ em! Chúng ta là DBSK, anh không bao giờ để chuyện gì xảy ra với nó cả. Thế giới này như thế nào, em biết rõ mà Jae~ Em ở phần ánh sáng sẽ an toàn hơn!”


“Rồi sao? Đẩy anh vào bóng tối à? Đừng nói với em như thế, em vô dụng đến thế sao? Em cũng là đàn ông, em cũng có thể bảo vệ anh và các em của chúng ta mà!” Giọng Jaejoong vỡ òa theo dòng cảm xúc, cảm giác thấy mình sắp sửa nổ tung.


“Xem như anh sai, anh điên rồi! Làm ơn đi Jaejoong, lần này để anh bảo vệ em!” Yunho vò rối tung mái tóc mình, ánh nhìn cậu đầy van nài.


“Anh bảo vệ quá đủ rồi Yun-yah! Và nhìn anh xem! Cả sức khỏe của mình còn không giữ nổi, phải làm sao đây?”


“Jaejoong!”


“Yunho!”


“Em…”


“Em sẽ ở lại với anh, được chứ?”


Đôi mắt to của cậu nhìn xoáy vào anh, mãnh liệt bắt anh đồng ý. Jaejoong biết cậu vừa làm cho leader-sshii khó xử, nhưng quả thật nếu phải đi mà không có anh, điều đó còn kinh khủng hơn gấp vạn lần.


“Em sẽ ở lại với hyung ấy!” Giọng Changmin vang lên ở phía cửa. Nó làm cho hai người đang đau khổ trong miền bóng tối giật mình, hướng ánh nhìn về cậu.


“Changmin? Em còn chưa ngủ sao?” Jaejoong hỏi, cảm thấy lo lắng vì sự hiện diện của cậu út trong khi Yunho như vừa được giải thoát.


“Đêm nay, chẳng ai trong chúng ta ngủ được cả hyung à!” Changmin vẫn giữ nguyên vị trí của mình, khoanh tay dựa vào bức tường sau lưng “Đặc biệt là khi hai hyung của tụi em cãi nhau trong bếp như thế!”


“Không có gì đâu, em hãy ngủ đi!” Yunho đáp như một cái máy, đưa tay vuốt khuôn mặt mệt mỏi.


“Yoochun hyung đang khóc trong phòng đấy, Junsu hyung thì sợ đến thẫn thờ, ôm Yoochun hyung mà mặt thì chẳng khá hơn ai. Em cũng tới giới hạn rồi, đừng bắt em đứng ngoài cuộc nữa!” Đến lúc này Jaejoong mới nhìn rõ khuôn mặt Changmin qua ánh đèn bếp le lói, đôi mắt đỏ hoe, cố gắng mở to để không phải chớp mắt.


“Anh sẽ ở lại một mình, em hãy đi cùng với Jaejoongie!”


“Vì sao? Vì em là người nhỏ tuổi nhất nên không có quyền quyết định cho mình sao?”


“Changmin! Em biết hyung luôn tôn trọng ý kiến của em mà, lần này xem như là em nhượng hyung một lần đi!”


“Sẽ chẳng có lần nào cả nếu như hyung cứ làm những điều ngu ngốc như vậy! Em đủ lớn để quyết định mình nên làm gì, ở đâu, với ai. Và em muốn ở lại cùng với hyung! Nó có quá đáng không?”


“Shim Changmin!”


“Yunho hyung! Sự gia trưởng bây giờ không giúp ích gì được cho hoàn cảnh của chúng ta đâu! Không phải em bồng bột mà ở lại, em chỉ muốn cùng anh là bức tường vững chắc cho họ thôi! Em đã được chăm sóc đủ nhiều và đủ lâu rồi~”


Tiếng Changmin đầy chắc chắn và kiên định, nó làm Jaejoong nghi ngờ những nhận định của mình, về việc cậu út vẫn chưa lớn. Không, thằng bé đã trưởng thành rồi, bị thế giới này ép cho lớn lên từ rất lâu rồi.

Jaejoong nhìn Changmin bằng ánh mắt ngỡ ngàng và bất lực. Người maknae cũng nhìn lại cậu bằng ánh mắt đau thương không kém, hòn đảo yên bình trong đại dương mắt nâu phút chốc bị bão dữ sóng trào đánh tan nát.

Changmin vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào Jaejoong, giọng nói vang lên trầm đều “Jaejoong hyung, hyung tin em chứ? Em sẽ chăm sóc cho Yunho hyung cũng như bản thân mình. Hyung cũng sẽ chăm sóc cho hai tên ngốc đang ôm nhau khóc trong kia chứ?”


Jaejoong nhận ra tình cảnh đau lòng mà trái tim mình đang hứng chịu, khi mà bạn càng muốn bảo vệ một ai đó thì càng phát hiện ra là mình vô dụng, khi bạn càng yêu thương thì càng bất lực. Jaejoon nhìn sang người đàn ông của mình, người đang nhìn cậu bằng một ánh mắt cuộn trào yêu thương. Cậu nghe trái tim mình đập những nhịp thỏa hiệp với anh, Jaejoong quay sang thành viên nhỏ tuổi nhất và khẽ gật đầu.

Khuôn mặt Yunho vỡ òa trong hạnh phúc/đau thương. Anh tiến gần đến cậu, nắm lấy bàn tay phải rồi từ từ lồng những ngón tay của hai người vào nhau. Jaejoong nhìn theo những đường nét của đôi bàn tay anh, những ngón tay thon dài. Anh khẽ nâng tay của hai người lên, siết chặt, để cậu thấy được những ngón tay của cậu vừa khít với những ngón tay của anh, và rồi Yunho nắm lấy tay còn lại, đặt lên đó vô số những nụ hôn. Hành động của người yêu làm Jaejoong muốn nổ tung, dù không phải lần đầu tiên anh làm như thế nó vẫn làm trái tim cậu đập liên hồi.


“Anh vẫn
có thể nắm lấy tay em, ngay cả khi anh không thể! Anh giao 2 em của chúng ta cho em,vì vậy hãy yên tâm giao Changminnie cho anh. Khi gặp lại, thật sự gặp lại, anh sẽ nắm lấy cả hai tay của em và sẽ không bao giờ buông ra nữa! Em có đồng ý không, em yêu?”


Jaejoong cảm nhận nước mắt mình lăn dài xuống gò má.

‘Hãy lấy anh nhé!’ – Anh muốn nói vậy phải không?

Cậu ôm lấy Yunho bằng cả sức lực cũng như trái tim. Cố gắng kiềm tiếng nghẹn ngào. Dù rằng những nụ hôn được Yunho đặt lên trán, lên tóc cậu cũng đang đẫm dần nước mắt của chính anh.

Jaejoong nhìn qua lưng của Yunho, thấy cậu út lén quay đi hướng khác, đưa tay lên mặt quệt một cái gì đó. Người maknae khẽ cằn nhằn bằng giọng nghẹt mũi [mà cậu cho là] vô cùng đáng yêu.


“Sao tự nhiên tất cả chúng ta đều biến thành kẻ ngốc thế này!”




---o0TBC0o---

1 nhận xét: