Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 3] [Part 2]


Beta by Ka' Unnie & Ki-chan~ Kamsahamnida~



3.
Deeply~

Part II
Today more than yesterday



Junsu thường mong đợi rất nhiều vào tương lai. Vì tương lai là nơi mà tất cả điều chúng ta hằng mong ước sẽ từ từ được thực hiện.

Nhưng Junsu không biết, liệu con người chúng ta sống là để chờ đợi cái gì. Sống tiếp ngày hôm qua, hay chờ đợi tương lai. Hay đơn giản, sống chỉ là để trước cái ngày mà ngày mai đến~


Và điều đó có nghĩa là : Hôm nay~


Hằng ngày Junsu đều tự nhủ mình phải sống với suy nghĩ như thế để rồi bản thân cậu – người vừa với quyết tâm sống hết mình - ước rằng ngày hôm nay đừng bao giờ tới~




“Cậu đi đâu kia???” Yoochun gần như hét lên ở phía bên kia điện thoại, hai mươi cuộc gọi nhỡ và đến tận giờ này Junsu mới chậm chạp gọi lại cho anh.


“Đi làm từ thiện đâu phải là xấu hả Yoochun?” Junsu lí nhí trả lời.


“Nó không xấu, không hề, quá tốt ấy chứ!” Yoochun nghiến từng chữ một, cố kìm chế để không quát to hơn “Nếu như cậu đừng làm tớ và Jajeoong huyng tăng huyết áp! Chẳng lẽ cậu không biết nhắn lại một câu với staff à???”


Yoochun rất ít khi nào giận dữ, đúng hơn, không bao giờ tới lượt anh giận dữ. Yunho luôn là người phải lo lắng những chuyện này, cũng như la mắng cả bọn. Nhưng bây giờ không như xưa nữa, và Yoochun lo đến phát điên khi Junsu lẳng lặng ra khỏi ký túc xá suốt 12 tiếng đồng hồ mà không một câu báo trước. Đừng hỏi khi Yoochun nổi giận sẽ như thế nào, hậu quả thật khó để kể ra.


“Yoochunnie! Bệnh suyễn của cậu~ Bình tĩnh nào!” Junsu cuống lên khi thấy tiếng thở của Yoochun [trong điện thoại] trở nên khó khăn hơn cùng cơn giận “Tớ xin lỗi! Tớ cứ nghĩ là tớ sẽ về nhanh thôi~”


“Junsu, tớ biết cậu không nghĩ xa, nhưng điện thoại của cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu quên cả công dụng của nó hả? Jaejoong huyng xém chút là báo cảnh sát đấy!”


“Nếu cậu không muốn tớ lên cơn suyễn thì làm ơn lần sau làm gì cũng báo tớ hay Jaejoong huyng một tiếng!”


“Thậm chí tớ còn gọi về cho bố mẹ cậu để hỏi, tốt nhất cậu nên gọi lại cho hai bác đi!”


“Và cậu…”








Junsu thiểu não cúp máy, bao nhiêu khí thế của người tình nguyên bị cơn đại cuồng phong của Yoochun dập cho tắt ngúm. Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường của khu nhà nghỉ.


1 giờ 30~


Junsu thật sự rất mệt mỏi, nhưng cậu lại không muốn ngủ. Chiếc điện thoại trên tay cứ bật lên rồi đóng lại. Lần đầu tiên cậu thấy nhiều thứ xảy ra với mình như vậy, và chỉ với một quyết định ngốc nghếch thôi, Junsu sẽ gián tiếp làm tan nát các huyng của cậu.



---o0o---


“Nhà có đông trẻ con sẽ tuyệt lắm nhỉ?”

Yunho huyng đã từng nói như thế đấy, và nó như hàng vạn mũi dao nhỏ xíu vô hình đâm vào trái tim của Junsu vậy, đau buốt. Giá như cậu đã không tưởng tượng đến sự thật phũ phàng, hoặc rằng tình yêu chẳng đáp ứng cho huyng của cậu những thứ họ hằng mơ ước.

Junsu nghĩ Jaejoong có thể nhận nuôi tất cả trẻ em trên thế giới này vì Yunho. Và Yunho thì có thể từ bỏ cả trăm ngàn thứ chỉ đổi lấy cái quyền được yêu Jaejoong. Cậu đã thật sự ngưỡng mộ những điều đó và tha thiết được yêu như những huyng của mình.


“Nếu bỏ trốn được khỏi thế giới này thì tốt quá”


Junsu giật mình khi nghe tiếng thành viên lớn tuổi nhất vang lên ở nhà bếp. Cậu chắc chắn bây giờ đã là 2 giờ rưỡi sáng và
đáng ra tất cả mọi người đều phải đang ngủ!

“Huyng sẽ không muốn đâu!” Tiếng Changmin trả lời làm rõ hơn sự bàng hoàng của Junsu. Rốt cuộc thì khi cậu ngỡ rằng mọi chuyện đang tạm dừng thì điều gì đang diễn ra, và Junsu đã bỏ lỡ những gì rồi!?


“Dĩ nhiên là huyng muốn Changmin yah~ Sao huyng lại không cơ chứ?” Jaejoong vui vẻ đáp lại, và Junsu nhìn thấy sự gượng gạo trong đó. Cậu ép sát mình hơn vào bức tường ngăn cách hành lang và nhà bếp.


“Thế giới huyng muốn đến chắc gì đã có Yunho huyng tồn tại” Một thái độ bình thản kì lạ. Changmin vô tình hoặc cố ý đã làm cho vết thương vốn luôn âm ỉ trong trái tim Junsu bị khoét sâu hơn. “Nơi các huyng sắp đến chắc gì đã có em và Yunho huyng tồn tại” Cậu nín thở tưởng tượng ra khuôn mặt hụt hẫng của giọng ca chính.


“Huyng không muốn đi!” Giọng nói của Jaejoong trong miền bóng tối thật yếu ớt và mỏng manh, dù rằng đã có lúc Junsu thấy nó mạnh mẽ đến độ có thể công phá cả một sân khấu Dome rộng lớn “Huyng thật sự không muốn đi đâu Chang-kun~ ”


Junsu tự hỏi bây giờ Yunho huyng đang ở đâu, đang trằn trọc trong chiếc giường với chỗ trống bên cạnh, hay đang đứng trên cùng một bờ vực sụp đổ với cậu. Ước mơ về một ngày anh có thể ôm trọn cà DBSK và Jaejoong trong tay, không bao giờ phải buông ra.




---o0o---



Hạnh phúc ít ỏi nhưng nỗi đau thật lớn lao.

Bù trừ mãi mà Junsu vẫn thấy thật đau đớn với thực tại, nhớ lại cuộc đối thoại giữa Jaejoong huyng và cậu út vào mấy ngày trước, cậu vẫn không khỏi nguôi giận. Từ tối hôm đó, cậu đã luôn tránh mặt Changmin. Tâm hồn của Junsu chỉ là quá trong sáng để đón nhận sự bình thản đến tàn nhẫn của Changmin, nó như xát muối lên những vết thương mà Jaejoong huyng đang phải nhận.

Staff đã chuyển yêu cầu của công ty nhờ Junsu phải chuyển ra khỏi căn hộ của nhóm ngay lập tức, tránh những giao tiếp với hai thành viên còn lại.

Ngày cuối cùng ở lại với Yunho và Changmin, Junsu vẫn không thể tống khứ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, ra đi với khuôn mặt phiền muộn và nỗi thất vọng đã làm các thành viên của mình lo lắng. Cậu muốn nói một điều với Changmin nhưng cuối cùng lại không biết nói gì. Tất cả trôi qua trong mệt mỏi và lo toan~


Junsu biết Changmin đang dấu một điều gì đó, chắc chắn, như cái hôm mà cậu cùng hai thành viên đi chùa. Cậu út đã lẵng lặng đến đó thêm nhiều lần nữa, một mình, cho đến một ngày hành động bí ẩn ấy bỗng dưng chấm dứt. Changmin chìm dần vào những suy tư. Ngày đón Jaejoong huyng và Yoochun về, Junsu để ý mãi ánh mắt của thành viên nhỏ tuổi nhất, nó cứ thoáng chốc lại nhìn về phía người trưởng nhóm, như chờ đợi một điều kỳ diệu gì đó xảy ra.

Thái độ của Yunho và Jaejoong làm cho 3 người họ [cậu, Yoochun và Changmin] phát điên. Họ tỏ ra ngại ngùng và thiếu sức sống đến cùng cực. Bầu không khí như trái bóng bị thổi căng hết cỡ, chỉ chờ một tác nhân sắc nhọn làm nổ tung. Điều kỳ lạ là Changmin vẫn chờ, Junsu thấy một niềm hy vọng nào đó trong người Maknae vẫn cháy rất mãnh liệt. Nó như xuyên suốt tất cả các bí mật và làm Junsu cảm thấy mình thật ngu ngốc. Bơ vơ giữa hỗn độn mà không biết làm gì.

Một thứ chất lỏng chảy dài xuống gò má của Junsu, cậu khép mắt và cảm nhận bóng tối ùa về.


---o0o---


“ Cảm ơn cậu vì đã đến, bọn trẻ rất vui khi có cậu ở đây!”

Junsu đón nhận sự cảm ơn hết sức nhiệt tình từ nhửng bảo mẫu của viện mồ côi. Cậu đã muốn ở lại lâu hơn nhưng lại không có đủ dũng khí để đối mặt với cơn giận dữ của Yoochun, cũng như anh quản lý và người huyng lớn đang ở nhà. Cậu cần phải về ngay.

Đêm qua Junsu đã quyết định không lái xe về mà ngủ lại. Cậu đi chung chuyến từ thiện với các bác sĩ thực tập của một bệnh viện địa phương, quyết định đột ngột cần một giải pháp táo bạo. Thế là Junsu ở cùng họ 2 ngày một đêm ở đây. Câu cũng không hiểu vì sao mình lại vác ba-lô mà đi đến đây, có lẽ cậu cũng giống Changmin, cần một nơi yên tĩnh bí mật cho chính bản thân mình.


“Chúng tôi sẽ quay lại~ Cảm ơn các bác~“


“Nếu được thì hãy dẫn những người còn lại tới chung nhé! Bọn trẻ rất thích các cậu đấy!”


“Vâng! Cháu chào bác!”


Junsu nắm lấy đôi bàn tay gầy, xương xẩu và thô ráp của những người phụ nữ làm mẹ của hơn hàng trăm đứa trẻ ở đây, trong lòng trào lên những cảm xúc mãnh liệt. Chợt nghĩ không biết bây giờ mẹ của mình đang làm gì.

Không có mẹ thật sự rất khổ sở - Junsu nghĩ, để rồi giật mình.

Nực cười thật, như thể cậu đang tìm cách phủ nhận các huyng của mình vậy. Điều gì đó thật tàn ác đang dấy lên trong lòng Junsu. Khi cậu nghĩ đến hai huyng yêu dấu của mình và những đứa trẻ ở đây.


“Chú ơi…!” Một giọng nói trong vắt đầy ngượng nghịu vang lên, làm Junsu tách khỏi dòng suy tưởng, ngẩng lên nhìn. Là bé Maki, cô bé mà cùng cậu đã chơi đùa suốt ngày hôm qua.


“Sao hả Maki-chan~?” Cậu ngồi thụp xuống, để tầm mắt mình vừa với cô bé. Maki chỉ khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó, rất dễ thương với mấy chiếc răng sún và hai bím tóc đuôi sam. Junsu cá Yunho huyng sẽ thích lắm khi cậu bế về một em bé như vậy.


“Chú… chú có quay lại nữa không?” mặt Maki đỏ hết cả lên.


“Dĩ nhiên! Sẽ còn dẫn theo nhiều chú đẹp trai nữa~”


“Chú đẹp trai ạ?” Junsu cười khi đôi mắt Maki mở to đầy khó hiểu.


“Khi lớn Maki sẽ hiểu, vì vậy phải ngoan~ rồi chú sẽ quay lại!” Junsu xoa đầu, rồi bế cô bé xoay một vòng, bắt chước như Yunho huyng hay làm với mấy đứa bé ở gần anh trong bán kính 10 mét.


Một đứa bé dễ thương như thế, liệu mẹ chúng có biết rằng khi nuôi chúng lớn lên, chúng sẽ tuyệt vời như thế nào không? Dù bất cứ lý do gì đi nữa, cũng đâu có lý do nào để người ta từ bỏ con mình? Trừ phi là họ mất đi, hoặc không còn biết yêu thương nữa.

Anh chợt nghĩ đến Jaejoong huyng, và rồi nghĩ đến nhiều thứ khác nữa. Một cảm giác trào dâng mãnh liệt trong lòng. Bế Maki vào lòng, Junsu nhỏ nhẹ hỏi


“Maki-chan muốn có ba không?”


“Dạ muốn~ Nhưng Maki chỉ có mẹ thôi!”


“Vậy sau này, chú tìm ba cho Maki-chan nhé? Hai người ba luôn.”


“Tận hai người ạ?” Đôi mắt Maki mở to, thật ngây thơ và trong sáng.


“Hai người cha và ba người chú nữa~”


“Vậy còn mẹ thì sao ạ?”


Junsu nín thở khi nghe câu hỏi của Maki. Một câu hỏi quá bình thường, đứa trẻ nào cũng sẽ hỏi như thế. Cậu mím môi, cố gắng mỉm cười.


“Sẽ không có mẹ. Nhưng sẽ có mợ, có dì. Sẽ có một ba nấu ăn thật ngon. Ngon ơi là ngon. Một ba nhảy giỏi, hát hay. Ngày nào cũng sẽ chơi đùa cùng Maki, ngày nào cũng vui. Maki chịu không?”


Bé Maki không nói gì, khuôn mặt đầy sự khó hiểu như thể Junsu vừa nói một thứ tiếng hành tinh khác vậy. Giây phút đó trôi qua như hàng vạn thế kỉ, nặng trĩu trái tim. Cậu thả bé xuống, nhẹ xoa đầu, thơm lên má bé rồi nhẹ nhàng nói tạm biệt.

Tất cả đều là vô ích. Rõ ràng nói ra đã thấy sự bất thường. Tại sao có những người mẹ, những người cha không cần đến con của chính mình lại được thừa nhận. Khi có những người khác, khao khát được yêu thương, lại không thể nào biến ước mơ thành hiện thật!

Cậu muốn đem một cái gì đó thật hạnh phúc cho các huyng của mình. Nhưng có thể làm gì cơ chứ? Cậu không có đủ thông mình, sắc sảo, cũng như can đảm giống Changmin. Cậu không phải là người hiểu ra tình yêu đó đầu tiên, cũng không phải là người đầu tiên chấp nhận. Nhưng cậu cũng muốn giúp cho tình yêu đó, vì cũng như họ, cậu cũng yêu. Yêu họ và yêu DBSK.


Nhưng là gì cơ chứ?




Junsu à, là gì cơ chứ ?



“Chú Junsu! Chú nhất định phải quay lại đưa Maki đi gặp ba đây!”


Tiếng gọi thật lớn của Maki kéo Junsu bừng tỉnh khỏi dòng cuốn dữ dội của đau thương. Ló đầu ra khỏi cửa xe, cậu thấy dáng cô bé đứng giữa nền đá lót gạch. Khuôn mặt bầu bĩnh thánh thiện nở một nụ cười tươi tắn. Như một nụ hoa chờ những điều tốt đẹp bồi đắp.

Junsu nghe trái tim mình đập. Những tiếng đập mãnh liệt, ngày hôm nay hơn ngày hôm qua. Và còn nhiều nữa vào ngày mai.





---o0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét