Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

[Đoản văn] Gần bên anh

Close to you

Soundtrack - Close to You by The Carpenters


Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi cần phải được bảo vệ.

“Vậy cũng đâu cần bất chấp đỡ cho em trái bóng đâu.” Tôi vừa nói vừa bóc trứng gà lăn lên chỗ bầm ở đầu anh. Mấy đứa nhóc trong khu chơi bóng rổ dở tệ, quả bóng văng tuốt ra ngoài hàng rào.

“Em không sao là được.”

“Nhưng anh có sao nè! Cũng như không.”

“Sao như không! Em là người của công chúng, khuôn mặt lúc nào cũng bị mọi người soi mói, không thể để bị thương được!”

“Biết rồi, biết rồi. Giờ thì chịu đau nhé!”

“Ao!!!”

Anh hùng hơn người ta, la cũng to hơn người ta.


Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi cần phải được ưu tiên.

“Vậy cũng đâu cần bắt em ăn phần của anh.” Tôi nói khi nhìn anh lụi cụi vào bếp nấu mì gói. “Em ăn mì gói cũng được.”

“Phở anh cũng mua rồi. Ăn đi. Em ăn mì nổi mụn, lên hình không đẹp.”

“Nhưng em thích ăn mì hơn.”

“Kệ em. Ăn lẹ rồi đi ngủ trước đi. Anh ăn xong lên sau.”

Đồ ăn anh mua, em thình lình thấy đói nên được ưu tiên trước. Anh đi làm sớm, vậy mà lại là người ngủ sau.


Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi cẩn thận biến thái.

“Vậy cũng đâu cần đụt người ta một cái thẳng vào mặt thế!” Tôi nói khi cả hai chui vào xe taxi ra về. Tay của anh sưng lên, mặt quạu đeo.

“Tại có người bảo coi chừng mà có nghe đâu!”

“Sượt qua mông tí xíu thôi mà.”

“Vậy chứ bộ muốn sờ soạng nguyên con mới chịu hả!”

“Người ta chỉ nói vậy thôi, anh làm gì mà dữ vậy!”

“Rồi đây dữ vậy đó, ghen vậy đó, được không??”

Dĩ nhiên là được. Anh ghen bao nhiêu mà chả được.


Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo tôi phải giữ lời ăn tiếng nói.

“Vậy cũng đâu cần bắt em giấu nhẹm vụ người yêu vậy!” Tôi vừa nói vừa quăng tờ tạp chí xuống mặt bàn. Bài phỏng vấn từ tháng trước được đăng, toàn mấy câu liên quan đến đề tài tình ái, bị vặn hỏi đến méo cả mặt.

“Nói hay không thì người-yêu vẫn còn y nguyên đây thôi.”

“Sao mà giống được! Thiên hạ chúc phúc thì vẫn vui hơn chứ. Thế kỷ thứ bao nhiêu rồi!”

“Ừ, thiên hạ mạt sát thì cũng buồn hơn.”

“Anh thật chẳng lãng mạn gì hết!”

“Ít nhất thì vẫn thương em.”

Sai. Quan trọng nhất là anh thương em.


Vì tôi là người nổi tiếng nên Yunho bảo lúc đầu đeo đuổi tôi thật khó khăn.

“Vậy sao còn đeo đuổi làm gì, có ai ép buộc gì anh đâu.” Tôi vừa nói vừa lườm người đang ôm lấy mình từ đằng sau. Cả hai đang ngồi trên sàn để tôi cắt móng chân cho anh.

“Lỡ thương rồi biết sao giờ. Hung dữ thì chịu, chảnh chọe đành chiều mà xấu tính cũng ráng ưng.”

“Ý anh là em vừa hung dữ vừa chảnh chọe vừa xấu tính ấy hả?”

“Không, anh chỉ làm ví dụ thôi mà. Em dễ thương hơn nhiều.”

“Gì cũng nói được. Đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo.”

“Jaejoong không biết chứ, vì em nổi tiếng nên ai cũng muốn được gần bên em cả. Anh cũng chỉ như mọi người thôi, lẩn quẩn theo em.”

Tôi không nói gì hết.

Yunho, anh có biết hay không,

Trong tình yêu, em không phải là người nổi tiếng. Em không được bảo vệ, không được ưu tiên. Không thể phòng thủ càng không thể giữ kẻ. Em đơn thân đứng giữa biển tình ái bao la.

Em cũng giống như những người bình thường, mong muốn được gần bên anh.

Khao khát được gần bên anh.


24.07.2013 - Tường Khuyên/YuLee

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét