Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

[Đoản Văn] Mối tình đầu

  Soundtrack:

Tôi từng nghe nói trời mưa nghĩa là ông trời đang khóc. Lớn lên một chút, tôi lại nghe những tia nắng là nước mắt khô thầm lặng của ông trời.

Vậy tức là dù mưa hay nắng, ông
trời cũng thật buồn, thật khổ tâm.

Là do sự thi vị hóa, hay do cơ bản người ta không thể để ông trời tội nghiệp yên. Luôn đưa ra những nhận định về nỗi buồn của họ rồi áp đặt lên tự nhiên.

Y như kiểu họ áp đặt lên em, chỉ vì em khác đi một chút so với chúng bạn.

Tôi gặp em nhiều nhất có lẽ là trong phòng giám thị. Như thể trường học này có đủ luật lệ để em phá mỗi ngày mà không sợ nhàm chán hay trùng lập vậy. Hễ thấy tôi cầm sổ sao đỏ bước vào, em lại nở nụ cười nhây nài nỉ tôi đừng đánh dấu thêm điểm trừ nữa. Những khi em như vậy, trong lòng tôi thấy sôi lên cái cảm giác căm giận âm ỉ. Sao lại có dạng người sống kiểu lờn đời, vô lo ngây ngốc, để rồi thản nhiên gán mọi trách nhiệm cho người xung quanh.

Trong trường hợp này người đó là tôi. Bản thân tôi còn không hiểu nổi chính mình, tôi đã không đánh đúng số điểm trừ mà mình cần phải đánh vào sổ sao đỏ. Đúng hơn, tôi chỉ luôn đánh phân nửa mà thôi. Nhưng khi em giả vờ thân thiết bu lên vai tôi ỉ ôi van nài, tôi lại cứng giọng nói không có chuyện tôi giảm cho em dù chỉ một dấu trừ.

Tôi phải kiểm soát số sai phạm theo đúng quy định, vì nếu sai sót cô giám thị cũng sẽ kiếm điểm tôi theo đúng quy định.

Những lúc như vậy em lè lưỡi, hét ầm lên rồi chạy ù ra khỏi phòng hội đồng tiến về phía sân trường giờ ra chơi và hòa vào đám đông bạn bè. Như thể hai tiết bị phạt vừa rồi với em chẳng hề tồn tại.

Và tôi, trên một danh nghĩa nào đó, đồng lõa cho những tội trạng đó.

Qua cặp kính trên sống mũi, tôi nhìn dáng áo trắng của em bay nhảy trên nền trời xanh ngát. Có thứ gì đó trong tim đập một cách tuyệt vọng, báo rằng cái màu xanh đó chẳng bao giờ đến gần mình.

Năm lớp mười hai, tôi và em học chung một trường nhưng là ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Một mảnh vườn với hai mùa hoa nở. Trái gió, trái chiều, vun vút lao qua nhau chẳng bao giờ ngoảnh lại.

Nội quy em hay phạm phải nhất là đi trễ. Tháng nào cũng có hơn chục ngày qua tiết Một rồi mới thấy em ề à bò đến trường. Quần áo em bê bối, nhăn nhúm vì chưa được là ủi. Mảng áo trong, mảng áo ngoài không tươm tất. Em leo qua hàng rào chỗ giữ xe rồi từ từ mò lên lớp. Thường thì em trốn thoát, nhưng cũng có những lần xui bị bắt tại trận. Kết quả phải lao động công ích một tuần.

Mỗi lúc như vậy, tôi lại phải xuất hiện với bộ mặt khó đăm đăm, ghi chú em vào sổ kỷ luật. Em vui thì chờ cô giám thị đi, sáp lại gần năn nỉ tôi làm lơ cho lần này. Còn không vui? Em quạu quọ chửi thề mấy câu rồi lườm tôi bỏ đi.

Khoảng cách của chúng tôi chính là như vậy. Thật gần, thật xa.

Những lúc chúng tôi ngang qua nhau ở hành lang, tôi đều thấy em tay quàng tay bắt với một đống bạn bè cười hét ầm ĩ. Thấy tôi, em liền chỉ trỏ rồi thì thầm gì đó vào tai đồng bọn rồi cả đám lại phá lên.

Trong lòng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại có chút bình yên. Sự ngây thơ trong trẻo đó của em, có lẽ qua đi rồi cả đời này không quay lại được.


Người ta nói mối tình đầu giống như cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp, dịu êm, thầm lặng mà day dứt khôn nguôi.

Tôi có thể hiểu được cái cảm giác chơi vơi đó. Chớp mắt một cái là cả năm học trôi qua, em vẫn còn hoài áo trắng nền xanh. Tôi vẫn mãi là thằng trực sao đỏ phiền phức. Lễ bế giảng tới kéo theo hoa phượng rơi kín góc sân. Màu đỏ đến chói mắt nhưng lại làm khung cảnh trở nên rõ ràng hơn.

Trong những hàng học sinh xếp ngay ngắn, tôi tìm kiếm chiếc áo trắng của em.

Là một học sinh trông coi kỷ luật của trường, vẻ ngoài của tôi luôn khô như ngói. Dễ dàng trở thành tâm điểm trêu chọc cho những đứa nghịch ngợm như em. Nhưng không phải trong lễ bế giảng. Đó là một trong những dịp hiếm hoi em vận đồng phục tươm tất và im lặng làm lễ.

Mái tóc đen của em nằm ngủ yên ả cùng khung cảnh xung quanh. Sự êm ắng đó như dòng nước làm mờ ảo mọi thứ. Để rồi buổi lễ ngày hôm đó mãi mãi lưu giữ trong ký ức của tôi. Giống như một giấc mơ hoài không xa vắng.

Tôi tới lúc đó chưa bao giờ tự hỏi cảm giác mình dành cho em là gì. Là sự ghét bỏ hay mê luyến kỳ lạ? Tôi không biết, chỉ là thấy lúc nào cũng thiết tha day dứt trong lòng.

Buổi lễ hôm đó diễn ra giống với mọi lễ buổi lễ bế giảng khác trong đời học sinh. Có phát biểu, có trao phần thưởng, có khóc lóc tạm biệt nhau. Đời học sinh cấp ba đến đây là hết rồi. Cô chủ nhiệm phát quả súng đầu tiên khi ôm lấy lớp phó học tập lớp tôi nức nở. Hành động bất ngờ đó làm đám con gái bật khóc theo và rồi cả đàn con trai ngậm ngùi.

Những cơn gió lớn không ngừng kéo đến, về trưa mà trời nhiều mây chả chút nắng. Cánh hoa phượng rơi xuống như những cơn mưa, tưới đẫm lòng người.

Đến khi mọi người bắt đầu tản về hết, tôi mới nhận ra lớp em đã không còn ai ở lại sân trường nữa. Cảm giác sẽ chỉ còn nhìn em được lần cuối cùng này thôi như giết chết mọi cảm xúc trong tôi.

Chạy vụt ra ngoài cổng, tôi quên cả việc lấy xe. Ở phía xa một chút là dáng em đang đẩy xe đạp đi cùng lứa bạn.

Vạt áo trắng của em nhỏ nhoi dần cùng những bước chân. Mùa hè tới rồi, tan trường mình về nhà. Nhưng mùa sau không còn gặp lại nữa.

Người ta nói mối tình đầu ra đi không hồi đáp. Dở dàng nên hoài nhung nhớ.

Tôi đứng chết lặng, không dám cất tiếng gọi, cũng không dám bước lại gần. Cảm giác yếu đuối đến ê ẩm nhìn dáng em hòa cùng nền trời trong trẻo ngày hôm đó nhạt dần. Trong lòng vỡ òa thứ cảm xúc chưa kịp đặt tên, muốn bật khóc lại muốn mãi mãi lặng im để ngắm nhìn.

Gió vẫn thổi, cuốn bay lá của những cây phượng rớt xuống, li ti như đổ một cơn mưa.

Những chiếc lá, những cánh hoa rơi xuống tóc, xuống vai, xuống chiếc xe đạp của em. Cứ thế, tôi mở miệng nhưng lại không thốt lên được tiếng nào. Dẫu là muốn gọi tên em thôi, cũng không biết phải làm sao cho nên lời.

Những giờ trực nhật nhìn thấy em, những giờ chép phạt nghe em càu nhàu, tất cả quay trở lại cùng sự tiếc nuối vô biên. Để rồi bây giờ em chở mùa hè cuối cùng này ra đi. Mãi mãi.

Mối tình đầu của tôi.



(Tường Khuyên/YuLee)

1 nhận xét:

  1. Lúc chị đọc fic này lần đầu tiên, chị có một suy nghĩ: ôi sao Lee lại để cho fic YunJae BE thế này. Chẳng phải em ấy luôn muốn YJ có kết thúc tốt đẹp sao

    Thế nhưng đến khi đọc lại cái fic này tới lần thứ 3, ss mới nhận ra một điều. Thực ra từ đầu tới cuối tên nhân vật hoàn toàn không hề được nhắc đến, mà chỉ đơn giản là "tôi" và "em". Có chăng là vì ss đọc fic của em quá nhiều rồi, bị ám ảnh và ăn sâu vào tiềm thức hình ảnh của một YunHo như thế, JaeJoong như thế (ý là một YunHo và một JaeJoong rất "YuLee") nên khi đọc fic này đã vô tình mặc định đó là chuyện của YunJae.
    Nhưng bây giờ nhận ra rồi thì lại cảm thấy nhẹ lòng hơn, kiểu như: ah~ hóa ra câu chuyện buồn này không phải là chuyện của YunJae. Thật may.

    Ngoài ra, về cách em dùng nhân xưng trong fic này, ss thích lắm. Nó khiến ss nhớ tới bài thơ "Tôi yêu em" của nhà thơ Puskin, một trong những bài thơ ss rất thích. Cũng là nguyên nhân khiến ss thích cách dùng nhân xưng "tôi","em" đến thế. Vừa gần mà lại vừa xa. Vừa thương mà lại vừa ngại. Vừa buồn mà lại vừa đau. Một nỗi niềm day dứt, khôn nguôi. Không đau đớn quằn quại mà cứ âm ỉ, nhoi nhói từng hồi.

    Nhân tiện, sao tui comt quá trời trong này rồi mà cô không trả lời tui lấy một cái vậy hả cái cô Bánh Bèo Vô Dụng kia?????????????????
    Tin tui đánh bom facebook của em không

    Trả lờiXóa