Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Năm nay chắc gặp tình quân [Chap 1]


Project done by FBIs - iStar Personal Fanfiction Team


VUI LÒNG KHÔNG ĐEM RA NGOÀI ISTAR DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý TỪ TEAM LEADER VÀ TÁC GIẢ









Tác giả:
Shim Yulee




Nhân vật:
Yunho x Jaejoong
Yoochun x Junsu
Changmin và một số nhân vật hư cấu khác.




DBSK và YunJae không thuộc về tôi.




Rating:
PG-15




SA/OOC/Romance/Fluff




Tình trạng:
Sắp hoàn thành.




Cảnh báo:
Bối cảnh Việt Nam



Tóm tắt:
Ta cùng nhau đón thêm mùa xuân
Xuân dù thay đổi biết bao lần
Xin khấn nguyện kết chặt tình thân
Vịn cành lộc những bâng khuâng
Năm này chắc gặp tình quân!




Beta bởi Snowie cùng Keni. Chân thành cảm ơn hai bạn.




Note:
Quà mừng sinh nhật 3 tuổi của bé Sao (iStar - iheartyunjae.net)
Và đặc biệt gửi đến @Tiểu Hàn. Mong mọi điều tốt đẹp sẽ lại đến với em.


1.


“Tết này mà không kiếm được người yêu thì cậu sẽ chết!”


Jaejoong trợn mắt ngó ông thầy ngồi trước mặt mình. Dạo này thầy coi quẻ nói năng cũng trở nên kỳ quặc là sao.


“Thầy à, con đang đi tình nguyện đó!” Anh trả lời, đưa ra minh chứng hùng hồn đầu tiên cho việc mình là người tốt.


“Chuyện đó thì có liên quan gì?” Thầy đáp tỉnh rụi.


“Xăm con đưa thầy là coi đường công danh!” Jaejoong cũng duyên dáng trả lời, trong lòng tụng ‘thầy nói chuyện tình duyên thì có liên quan gì’.


“Ai đọc xăm của cậu, nhảm nhí, ta nói đường chỉ tay của cậu kia!”


Anh nhìn chăm chăm ông thầy, thấy muốn đánh nhau dễ sợ. Có nhờ thầy coi chỉ tay hồi nào đâu, người ta đến đọc xăm cơ mà. Đã vậy còn ngon ơ nói người ta xuân này chỉ toàn chết chóc đón chờ. Ứ hự.


“Con về! Cảm ơn thầy!” Jaejoong đẩy ghế đứng dậy, xém xíu làm đổ cả mấy ly ống trên mặt bàn của người ta.


Ông thầy nhìn anh lom lom, rõ ràng là rất coi thường ý chí bài trừ mê tín của anh. Máu anh hùng xông pha trong Jaejoong càng được thể vần vũ tợn, anh xách hai bọc đồ nhung nhúc lên, chuẩn bị ra về.


“Cậu không tin lời ta hả?” Thầy điềm nhiên hỏi như thể mình chả sai gì, rõ ràng là muốn kình nhau với Jaejoong. “Tới hôm hai mươi chín này tình quân của cậu xuất hiện, từ lúc đó đến hôm mùng Mười, tình duyên không thành thì chắc chắn chỉ có vong mạng!”


“Con về đây!” Cái ông này dai dễ sợ.


“Khoan đã!”


“Sao nữa ạ?”


Con quên để tiền phúng điếu kìa!”



---o0o---



Tết nhất gì ngó xui dễ sợ.

Jaejoong quạu quọ nghĩ. Sáng sớm đi mua đồ bị bà hàng thịt cân thiếu mất nửa lạng, chị Tư gọi điện báo thằng cháu sốt rồi không qua chơi được. Đi chùa xin xăm thì gặp ngay ông thầy cà rỡn, nói chuyện trời định như chuyện phim Hàn Quốc.

Về nhà nuốt cảnh tượng thằng em trai với vợ mới cưới ríu rít như đôi chim câu, choáng hết cả không khí.


“Chùa bữa nay đông không anh?”


Cô em vợ hình như thấy tội nghiệp ông anh thui thủi về, bèn buông một câu thăm hỏi.


“Đông lắm em, thắp nhang xong là anh về luôn!” Jaejoong trả lời, sắp xếp mấy đồ trong bịch ra ngoài chạn bếp và tủ lạnh.


“Sao em nghe nói anh đi xin xăm?” Thằng em trai hỏi. Ngay chỗ nhột.


“Hôm nay thầy coi xăm không đến nên anh về luôn!”


Jaejoong nói dối rồi lẩn luôn vào bếp. Chuyện xui xẻo nghe một lần là đủ rồi, không cần trôi khỏi miệng thêm lần thứ hai nữa. Ai đời hăm mấy Tết mà nghe mấy lời sấm rùng rợn giật ngược giật xuôi dữ vậy, có thánh bụt cũng không biết làm sao.

Tờ lịch trên tường lười biếng phô bày cái cơ thể trắng phau in chình ình dòng chữ đỏ hăm mươi bảy. Trời, hăm bảy Tết rồi ấy. Chuyện nhà đăng đăng đê đê lo chưa xong, đứng đực nãy giờ có chết không.

Nghĩ rồi Jaejoong vứt luôn lời ông thầy nói ra khỏi đầu, xắn tay áo chuẩn bị muối dưa chua.



Cách đây lâu, rất lâu rồi, Jaejoong cũng có quen một người. Nhưng mối tình ấy kết thúc một cách bi đát. Mối tình đầu, yêu hết mình, có nhiêu cho hết, chả nề hà gì. Nhưng giống như than củi, cuồng nhiệt vũ bão bao nhiêu, kết thúc vẫn là tro bụi nơi xó bếp. Để lại là những vệt xám đen khó chùi bỏ.

Người mà Jaejoong yêu là một người con trai. Không được bình thường lắm, nhưng anh không ngại chuyện mình đồng tính. Lúc đầu cũng sợ lắm, đến độ không dám nói ai, không dám thương ai. Sau này cũng vì yêu người đó mà giới tính gì cũng mặc. Thứ ba, thứ tư, đàn giữa, đàn vẹo gì cũng được tuốt luốt.

Người ấy bằng tuổi anh, giờ cũng đã lấy vợ rồi. Hôm đám cưới còn dám to gan gửi thiệp mời, như thể sợ anh không đến vậy. Đã vậy thì Jaejoong phải… đến cho bõ ghét. Tưởng ta đây anh hùng lắm, tới đó uống say đến độ phải để thằng em khênh về. Còn khóc lóc ỉ ôi như cái xác trôi sông.

Sáng ra ai hỏi gì cũng chối phắt. Thằng em hỏi sao bạn thân đám cưới mà cảm động dữ vậy, khóc hơn thất tình. Jaejoong đánh trống lảng nói công nhận hôm nay nắng ghê, đem sào đồ ra ngoài một chút cho mau khô.

Thoắt cái mà ba năm rồi, vết thương lành sẹo. Cũng có qua lại bâng quơ mấy mối tình lẻ tẻ, nhưng đủng đỉnh mấy ngày rồi thôi. Trái tim mỏi nhừ không yêu được nữa.

Hăm bảy tuổi thôi mà. Sợ gì.


“Mấy đứa quỷ, Tết này qua thầy lì xì cho chúng mày biết!”


Tiếng em trai rổn rảng ngoài cửa làm Jaejoong giật mình. Anh tháo một bên bao tay ni-lông, từ từ đi ra phòng khách, ngó nghiêng xem xét.


“Gì vậy mấy đứa?” Jaejoong hỏi, thấy em trai với em dâu đều đã đứng ngoài hành lang nói chuyện với một đám thanh niên ồn ào.


“Dạ, mấy đứa học trò của anh Changmin qua chơi!” Em dâu trả lời. Tiếp ngay sau đó là màn rú hét man rợ của đám học sinh.


“Cô ơi cô, tình quá nha~” Giọng con gái trong vắt hòa cùng tiếng cười rúc rích.


“Là học trò của anh-Changmin đàng hoàng nha! Thầy ơi, Tết vô đi dạy nhớ cô chịu nổi hôn~” Mấy thằng con trai cũng nhao nhao.


Năm mười sáu, mười bảy tuổi là cái năm quỷ sứ nhập. Đứa nào đứa nấy cũng mọc đuôi, mọc sừng, làm đủ thứ trò như khỉ con. Jaejoong đứng sau nhà mà không nói được gì, trộm lắng nghe tiếng cười xáo xào cả không khí yên ắng thường có giữa trưa.

Tết nhất vậy cũng vui, người ta năng nổ cả vào những lúc mà thường khi người ta chả muốn động một ngón tay.

Jaejoong thấy vợ chồng hai đứa em rất hồ hởi. Mồm mắng mấy đứa nhỏ này giỡn hỗn quá mà cứ cười hề hề khoái gần chết. Năm nay là năm đầu tiên Changmin làm giáo viên chủ nhiệm, không khí cũng tự nhiên nhộn nhịp hơn mấy năm trước.

Nhỏ hơn anh một tuổi, vậy mà giờ này thằng em có vợ rồi. Công nhận lớp nhỏ nó ngày càng phát triển, leo lên đầu lớp lớn ngồi.


“Báo Đen, năm nay đừng gây sự nữa đấy!”


Lúc gần cuối buổi ra về, Jaejoong đứng trong bếp nghe tiếng Changmin nhỏ nhẹ nhắc nhở. Tự nhiên đụng tới cái tên này thì bầu không khí trở nên quỷ dị kinh khủng.


“Biết rồi, thầy nói nhiều quá!”


Câu trả lời rất thiếu lễ phép của một giọng trầm, rõ ràng chẳng thèm bỏ vào tai lời người khác nói.

Nhưng đó không phải là tất cả. Cái cậu thanh niên được gọi là Báo Đen đó, vừa dứt tiếng thì tự nhiên Jaejoong thấy rùng mình, lông tơ trên người dựng ngược cả lên, ngón tay út bên trái giật một cái.


“Cái thằng nhóc này, có thật sự nghe lời không đấy?” Changmin hỏi lại, giọng vẫn rất bình tĩnh.


“Bộ thầy không nghe em trả lời hả?”


Rồi sau đó là một dàn các tiếng ồn ào chọc ghẹo, cằn nhằn hòa lẫn vào nhau. Cuốn trôi mất tiêu giọng của cái người vừa nói.

Phải mất cả chừng vài phút sau Jaejoong mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh đang cứng đờ người lại. Có cái gì đó chạy dọc sống lưng, buốt tới tận óc. Còn hơn cả gặp ma nữa. Jaejoong theo quán tính bỏ dở cả việc, chạy ù ra cửa, làm cho vợ chồng đứa em loạng choạng vì bất ngờ.

Đám học sinh về mất tiêu rồi. Kéo theo cả cái người tên Báo Đen.

Về mất tiêu rồi.



---o0o---



Hăm tám Tết, Jaejoong chính thức bị cuốn vào chuyện nấu bánh chưng của gia đình.

Mẹ của anh tuy đã lâu lắm rồi không nấu bánh, nhưng năm nay lại muốn thử sức. Ừ thì chuyện bánh chưng, muốn gói thì gói thôi. Nhưng không phải muốn nấu thì nấu được nha.

Việc đầu tiên chính là cái thùng để nấu bánh. Một hai phong long đòi thế này thì tìm đâu ra đây, đành phải đi sắm một cái thôi.

Thế là sáng sớm vừa thức dậy Jaejoong đã phải xách xe chở em trai đi mua nồi. Lựa mãi mới được một cái ưng ý, xong mướn xe ba gác chở về. Mẹ đi chọn lá dong với mua nguyên liệu làm bánh, vừa về là bắt tay làm ngay.

Việc thứ hai khi nấu bánh chưng đó chính là: Ai sẽ thức canh bánh? Ca từ một giờ đến bốn giờ sáng là gay go nhất, không phải nói thức là thức được. Tâm tư nói thức mà cơ thể cứ mơ màng xụi lơ ra thì cũng phải chịu thôi.


“Con đi bơi hai ba suất, về ngủ tới một giờ là vừa!”


Jaejoong cuối cùng cũng đành chịu làm người hy sinh. Mấy bà chị sống xa nhà cả, còn có chị Sáu với chị Bảy ở lại. Chẳng lẽ để mấy người phụ nữ trong nhà canh ca đêm? Sao mà được. Vợ chồng hai đứa em mới cưới nhau, buổi tối phá giấc của tụi nó cũng tội.

Tóm lại nói sao thì cũng là Jaejoong hết.

Bình thường không ai đi ngủ lúc năm sáu giờ chiều được, cơ mà không ngủ giờ này thì tối họa lâu mới thức nổi. Bắt buộc anh phải đi bơi vài tiếng cho mệt lã ra, về sẽ tự động lăn ra ngủ.

Kế hoạch của anh tiến triển rất trôi chảy, nhưng điều Jaejoong không ngờ đó chính là, buổi tối trông bánh lại có thể im ắng đến như thế.

Thường thì im-ắng chỉ sinh ra hai vấn đề: buồn ngủ hoặc suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng vì bắt buộc phải chống lại cơn buồn ngủ nên Jaejoong đành phải è ra suy nghĩ.

Bằng một cách rất không ưng thuận, Jaejoong nghĩ về chuyện ngày hôm qua. Cái chuyện Báo Đen ấy.

Với một người đã từng này tuổi như anh, tình yêu không còn là cái gì thần tiên diệu kỳ nữa. Không nhiệm màu, không phù phiếm. Tình yêu đơn giản chỉ là tình yêu. Bắt đầu được, kết thúc được. Khi yêu sẽ hạnh phúc, khi tan vỡ thì đau khổ.

Nhưng phản ứng của anh khi nghe thấy giọng nói của cái cậu Báo-Đen quả thật không tưởng. Sởn cả tóc gáy. Cái kiểu như mình vừa nuốt phải âm thanh của người đã/đang ám mình suốt từng ấy năm sống trên đời.

Dĩ nhiên không có chuyện Jaejoong đi mê tín, anh đã sắp tới cái cánh cửa mang tên ‘tôi-ba-mươi-tuổi’ rồi, đã quá cho những suy đoán mơ mộng trẻ nít. Tuy còn vài năm nữa lận, nhưng giờ đây Jaejoong cảm thấy như mình đã lờ mờ dòm thấy nó, ngửi thấy nó, nghe thấy nó. Những năm tháng cô đơn.

Nếu thời gian mà sờ nắn được, dám anh cũng sẽ bay vào thụi cho nó một trận rồi bảo nó trả lại sáu năm tình đầu cho mình. Sao nó dám trôi qua kiểu giỡn mặt với anh như vậy.

Jaejoong biết, những tổn thương trong tình cảm của mình chỉ là con kiến trong đại dương tình ái. Ai yêu rồi cũng có lúc bị nhân tình làm đau lòng. Anh đã luôn ngỡ rằng không sớm thì muộn mình cũng sẽ yêu lại. Yêu một tình yêu lớn hơn, sâu đậm hơn, để cho cái tình yêu đầu nó ê mặt, nó xấu hổ chơi. Nhưng tình yêu thứ hai không đến, Jaejoong chờ mãi mà nó cứ cà tưng cà tang ở đâu, nhất quyết không chịu đến.

Đến nỗi đôi lúc làm anh phải chựng lại mà nghĩ: “Hay mình hết yêu được nữa rồi?”

Dù biết là ngớ ngẩn, nhưng mỗi khi một mình, lại thấy quanh quẩn đâu đây trong đầu cái câu ấy.

[Xèo]

Tiếng lửa kêu èo uột làm Jaejoong giật mình, nhìn lên thấy em trai đang dập bớt một phần lửa bên hông nồi bánh.


“Ơ, em làm gì vậy?” Anh ngơ ngác hỏi, ngó thấy em trai đang xách ghế ra ngồi cạnh mình.


“Gần bốn giờ rồi, em ra trông nồi bánh chứ sao! Anh vô trong đi, vợ em ra liền giờ ấy!” Changmin tỉnh bơ đáp, lấy que gỗ để gần đó khụi khụi phần tro nằm bên dưới đống lửa.


“Mới ba giờ rưỡi mà, sao không ngủ tới bốn giờ rồi hẵng dậy!” Jaejoong dòm đồng hồ trên tay nói, vẫn ngồi nguyên tại vị trí, nãy giờ nghĩ ngợi lan man nhiều quá nên đâm ra… tỉnh ngủ mất tiêu.


“Em giật mình cái tự nhiên không ngủ lại được. Anh vô đi... Ừm, mà chắc vợ em nó dậy không nổi đâu, để ngủ luôn cho rồi!”


Vừa nghe Changmin nói là sẽ không có vợ ra, tự nhiên anh thấy ù lì cả người, không thèm nhúc nhích cả cái ngón chân. Dưới nồi bánh trước mặt, tiếng lửa nổ lép bép trong đêm khuya tạo cảm giác nhớ nhung quá khứ kì lạ.

Hăm tám Tết quả nhiên là hăm tám Tết, từ hồi một giờ đến giờ vẫn lai rai các xe chở hoa chạy ngược xuôi các con đường. Hoa mai, hoa cúc, hoa hướng dương, cây việt quất… Bỗng chốc khoác lên cho đêm nay cái gì đó ‘xuân’ dễ sợ.

Jaejoong nhìn qua em trai mình, thấy cậu đang mở mắt dòm chăm chú vào đống lửa cháy lập lờn. Cảnh vật xung quanh im ắng vô cùng.


“Lớp em dạy, có đứa nào tên là Báo Đen gì đó, kì cục nhỉ?”


Câu hỏi được sắp xếp và tuôn ra khỏi miệng Jaejoong tự nhiên đến bất ngờ. Anh cảm thấy người mình lạnh dần đi. Jaejoong vừa làm một cái chuyện mà bản thân vốn hoàn toàn không có ý định sẽ làm. Và hơn hết, anh không hề thấy có chút hối hận hay sai trái nào.


“Báo Đen? Anh hai cũng biết thằng nhóc đó nữa hả?” Changmin quay phắt sang nhìn anh, đôi mắt nhíu lại thăm dò.


“Không, bữa hôm qua có nghe em với mấy đứa học sinh nói chuyện. Tự nhiên đâm ngang hông cái tên Báo Đen nghe quái quái nên anh…” Jaejoong nhẹ nhàng giải thích, không thể tin được là mình lại có thể nói ra trơn tru và tự nhiên như vậy.


“Báo Đen là biệt danh thôi anh ơi, ông trời con ấy tên Yunho!” Ra là Yunho. “Quậy phá số một! Không hư, nhưng ngang tàng lắm!”


“Cái gì Yunho?”


“Jung Yunho! Anh hỏi chi?”


“Hỏi cho biết thôi. Quậy là quậy làm sao? Đánh nhau à?”


“Đánh nhau, cãi giáo viên, cúp học. Trùm bị ghi tên vào sổ đầu bài. Nói tóm lại là hổng thiếu cái gì hết trơn!”


“Vậy sao lại gọi là Báo Đen?”


“Thì tại nó hung lắm, đụng trúng chỗ nó ghét là nó quậy banh hết. Khi nhìn là nhìn thẳng chằm chằm kiểu này nè, ác liệt lắm!” Nói rồi Changmin còn quay sang mở to mắt nhìn trừng trừng vào mắt Jaejoong.


“Thế à.”


“Mà anh hỏi chi vậy?”


“Hỏi cho biết thôi!”






---o0TBC0o---

9 nhận xét:

  1. hix, Yulee, ss viết comt thiệt dài, trong cái khung post comt ấy, xong lại thấy mất tiêu~huhu~ss lại không thể viết lại, cảm xúc viết lại xạo xạo sao sao í, nên ss comt tại đây luôn, ss nói nhiều nhưng túm lại một câu, cực khoái chap 1 này của em ah~
    mooncass

    Trả lờiXóa
  2. fic này giống có tư tưởng dìm hàng quá, kết nhất bạn nhỏ thầy bói =)), vs bạn nhỏ Changmin, dễ thươnggggg a! bạn nhỏ Jae tình duyên lận đận quá, chẹp, tội nghiệp a! mà sao bạn nhỏ Jae lớn tuổi hơn bạn nhỏ Yun nhiều thế, mô típ này lần đầu ta thấy nàng viết, có 1 chút ko quen =.= fic này là short hả? đúng như nàng nói ha, Pink thiệt là pink, I like it :">

    Trả lờiXóa
  3. ôi người đẹp ơi :)) cái fic này tuổi các chàng cứ nhảy cà tưng vậy đó hả :)) Yun ít tuổi thế, có nên coi là luyến đồng không =)))))))
    mà ko biết người yêu cũ "anh jaejoong" có quan hệ gì vs cậu báo đen không nữa :))
    chờ chap mới cùa bạn.
    Ngày lành :*

    Trả lờiXóa
  4. ôi, ta ngồi chờ mấy ngày cuối cùng cũng được đọc. thấy cái link to tướng đấy mà không làm ăn được gì nên bị ức chế lắm.
    cái cảm giac đâu tiên của mình về nội dung fic chắc mình lại phải buồn vài ngày với cái ttinhf yêu của bọn trể mất thôi.
    hình ảnh nhân vật trong fic, yun nhỏ tuổi nhưng được cái 'quậy không ai bẳng", jae lớn tuổi bị ám ảnh bởi mối tình đầu. đầu fic chưa gì đã thấy chết chóc rồi.
    fic lee hay lắm ah, thanks nhe!!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
  5. chờ cái fic " phải lấy người như anh" ủng hộ YuuLee nhiệt tình nhé :D

    Trả lờiXóa