Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

Chênh vênh [Chap 1]

Beta by My beloved Snowie, Zuu and June-chan
Kamsahamnida~



Author:
Shim YuLee


Rating:
M+



Pairing:
YunJae


YunJae và DBSK không thuộc về tôi.


Au/OOC/Angst/Romance


Warning:
Fic có sử dụng những từ ngữ không trong sáng, không dành cho người dưới 16 tuổi.
Bối cảnh Việt Nam.



Summary:
Còn chần chờ chi hỡi anh
Hôn em, ôm em cho nát chênh vênh
Ừ tình là điên, khát, say
Hôn em, ôm em sao nát chênh vênh

[Chênh vênh – Lê Cát Trọng Lý]



Status:
Completed


Note:
Dành cho những ai đang và sẽ là Fan YunJae - DBSK.
Quà mừng iStar dc 2 tuổi XD



Chênh vênh


Soundtrack
Chênh Vênh - Lê Cát Trọng Lý




Thương em, anh trèo non cao.
Mua mưa, thu mây, tan mệnh bạc
Thương anh, em lội sông sâu
Trôi hương, trôi hoa, tan phận ngọc



Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngờ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ yêu một người đàn ông. Thậm chí là yêu cuồng, yêu dại. Yêu đến hoang tàn. Yêu đến chênh vênh cả cuộc sống.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, trong đầu đã nảy ra cái suy nghĩ, đáng ra em không nên là một thằng con trai. Em thật xinh đẹp.

Và tôi thích những thứ xinh đẹp – như bao thằng con trai khác - nhưng em không phải là một ‘thứ’, vì vậy việc yêu thương em không dễ dàng như yêu thương một ‘thứ’.

Năm đó em mười bốn tuổi, bằng với tôi. Da em trắng đến nhức mắt, cái màu mịn màng và căng tràn. Khi em cười, lúm đồng tiền duyên tệ. Mái tóc đen đến ám ảnh, mỗi đêm nằm ngủ cạnh nó, những sợi tóc mềm mại xõa tung trên nền đất tỏa ra cái mùi thơm như nước xả vải.

Lúc đó tôi chưa yêu em, chỉ là không thể ngừng để ý đến em. Em hiền lắm, như dòng nước trôi đi êm ả và dịu dàng. Nó làm tôi muốn ở gần quan sát em, xem em sẽ chảy về đâu, trôi về những đâu.

Tôi lúc đó là một thằng oắt đang lớn đúng nghĩa. Ham mê chứng tỏ bản thân, thích lao đầu vào những thử thách. Tôi không ưa làn da trắng của mình nên lì lợm đi nắng để nó đen sạm đi. Tham gia kết bè kết đảng trong khu, tụ tập đánh nhau tối ngày.

Em thì ngược lại, có tới tám người chị gái, đó là lý do vì sao em toàn rành rẽ những chuyện nội trợ. Tôi thường chả coi em là đàn ông, nhưng dĩ nhiên, em cũng không phải là phụ nữ. Em chỉ là em thôi.

Mỗi lần đi tụ tập với bạn bè xong, tôi trở về trong tình trạng bê bết, ba mẹ chửi mắng đuổi ra khỏi nhà, em luôn là người xuất hiện chăm sóc cho tôi. Tôi rất thích cái cảm giác như vậy. Sau này khi lớn hơn, tôi mới nhận ra, đó là vì, điều đó làm em chẳng khác nào vợ tôi hết. Và tôi thích như vậy, cảm giác em là của tôi.

Thằng bạn thân của em, Yoochun. Tôi ghét cái thằng khốn đó, nhưng rất tiếc, nó cũng là một trong những thằng chiến hữu tôi chơi thân nhất. Nói sao Yoochun cũng là một đứa rất được, cái gì đã trông cậy vào nó, nó sẽ không làm mình thất vọng. Điều duy nhất khiến tôi ghét ở nó chính là cái tật đoán suy nghĩ của người khác. Nó biết tôi dành cho em một loại tình cảm đặc biệt thế là ra sức làm những chuyện khiến tôi ngứa mắt.

Em không hề biết về những cơn tức giận nhất thời của tôi khi Yoochun hay bất kỳ ai-đó-chả-liên-quan lại gần em. Em đâu biết tôi cảm thấy như thế nào về em, em đâu biết trong mắt tôi, em càng lớn càng xinh đẹp. Em chẳng biết gì hết, em thật tàn nhẫn.

Lúc đó tôi cũng giống em. Tình cảm trong sáng và ngây thơ. Chính vì em ngày đó như thế nên cho tới tận bây giờ tôi vẫn không sao quên được cái hình ảnh em cười khoe lúm đồng tiền, ngồi cặm cụi xức thuốc đỏ cho tôi.

Năm chúng tôi mười lăm tuổi, khu nhà tập thể có thêm người mới chuyển tới. Trong đó có gia đình nhà dì của em. Em rất thương đứa em họ của mình, một thằng nhóc tinh ranh dù mới tí tuổi đầu. Em nói gia đình Changmin từ lúc sinh nó ra đã gặp đủ sóng gió, nên em thường hay cùng mẹ qua thăm hỏi. Mỗi lần nghe cái môi hồng nhỏ xíu của em kể chuyện đó, tôi lại thấy nhàm chán. Nhà em nào cũng khá giả chi. Nói đúng hơn, nhà tất cả những đứa trẻ trong khu tập thể này, làm gì có ai sung sướng.

Mỗi gia đình ở trong một căn phòng bề ngang năm mét dài năm mét. Phòng tắm tập thể nằm ở phía cuối khu nhà ở. Con nít trên bảy tuổi không ngủ chung với bố mẹ nữa mà qua gian nhà lớn nằm chung với những đứa trẻ khác trong khu.

Sau này nghĩ lại, tôi thấy nên cảm ơn cái căn phòng hình vuông nhỏ xíu của nhà mình, nếu không nhờ nó quá nhỏ không đủ cả chỗ nằm ngủ, tôi đã không được ở bên cạnh em nhiều như vậy.

Ngoài Changmin, nhóm tôi, em và Yoochun còn có thêm một người nữa. Hôm nó dọn vào, bị đám ở Khu Trên bắt nạt, Yoochun ở gần đó nhìn thấy, nhớ ra nó là người mới của Khu Dưới nên chạy ra cứu. Không hiểu sao từ lúc đó, nó đeo cứng luôn Yoochun không buông.

Thằng bé tên Junsu có cùng họ với em. Em có vẻ rất thích nó, quan tâm chăm sóc như em trai. Tôi lúc đầu có tí bực mình, nhưng sau này nhận ra Junsu thật sự cũng dễ thương. Thôi thì, nếu em là mẹ, tôi sẽ là bố.

Trong cái khu cho con nít mà chúng tôi ở, mười sáu là cái tuổi bắt đầu bị tống đi. Vì vậy, ở cái tuổi mười lăm, tôi em và Yoochun đã biết lo lắng về chỗ ở của mình. Các chị của em đều có gia đình riêng, bố mẹ tôi cũng đã lớn tuổi, bố mẹ Yoochun thì ly hôn từ lâu, bao nhiêu gồng gánh chất lên lưng mẹ.

Cuối cùng, ba đứa quyết định đi làm thêm, tiền đó để dành dụm thuê cái phòng trọ nhỏ gần khu tập thể, còn phần phí ăn uống đành nhờ vào bố mẹ thêm vài năm nữa.

Như vậy không tệ chút nào, tôi vẫn được ở bên cạnh em tuyệt đối. Với cái tính cách hiền lành và lơ ngơ của em, không có tôi thì phải làm sao đây? Tôi không coi thường em, nhưng tôi cần có những cái cớ đẹp đẽ để được ở bên cạnh em.

Tôi và em đi làm ở một quán ăn bình dân gần khu tập thể, Yoochun thì phụ sổ sách cho ông chú giàu có nhưng bủn xỉn của mình. Tất cả đều rất cố gắng vì tương lai.

Vẻ ngoài của tôi càng lớn càng có những nét thay đổi hấp dẫn. Sau lần đánh nhau một trận nhừ tử với thủ lĩnh Khu Trên, tôi bị gãy hai cái răng khểnh, còn đối thủ thì liệt giường nửa tháng. Sau khi đi chỉnh lại cái hàm tội nghiệp của mình, ngốn của bố mẹ cả đống tiền, khuôn mặt tôi không bị ảnh hưởng nhiều. Nó tuy không còn phúng phính như trước nhưng những đường nét lại trở nên cân đối lạ lùng. Mấy cô nàng trong khu nói nhìn tôi rất đẹp trai.

Chàng trai tuổi mới lớn, nghe vậy rất thích, nhưng gia cảnh không có tiền, cái mã chả làm được gì, nên tôi cũng không để ý nhiều. Vả lại, trong quan niệm của tôi, đàn ông chỉ chứng tỏ được mình qua những việc họ làm, không phải qua khuôn mặt của họ.

Nói là làm việc ở quán ăn nhưng thật chất chúng tôi chả khác nào mấy đứa sen cấp thấp, phải làm tất tần tật từ việc nhẹ đến việc nặng. Với tôi những việc đó dẫu sao cũng chẳng thành vấn đề, chỉ có em là khiến tôi lo lắng. Thằng chủ của chúng tôi thực chất chẳng khác nào một thằng biến thái bệnh hoạn hạ lưu. Nó rất thích em. Lúc đầu xin vào quán, tôi bắt em để tóc mái rũ rượi, tròng lên cái cơ thể còm nhom một bộ quần áo bạc màu cũ rích, lụnng thụng như cái bao bố, mọi việc nói chuyện đều để tôi. Em chỉ việc đứng sau cuối thấp mặt xuống, Dẫu sao với tính cách của em, việc bàn bạc làm ăn cũng chẳng hợp.

Mọi thứ đều tốt đẹp, cho đến một ngày, em phải chăm sóc bố bị bệnh nên tới trễ. Cơn mưa đổ xuống làm em ướt sũng. Thằng chủ vốn bản tính keo kiệt xông vào nhà sau như con chó đói lúc em đang thay quần áo nhằm chửi bới cho hả mấy đồng tiền lão bỏ ra trả công cho em. Vậy là xong, nó thấy làn da trắng của em, mái tóc đen mượt ướt nước vuốt ra sau của em, đôi mắt to đa tình, cái eo nhỏ như eo con gái. Nó thấy khuôn mặt xinh đẹp của em.

Hôm đó tôi gần như phát điên lên khi quan sát thái độ của nó, Cái con dê già đó bỗng nhiên chuyển giọng ngọt ngào với em, nó thường lượn qua chỗ em nấu ăn hít ngửi rồi cuối giờ cho em thêm ít tiền nói là để em chăm bố. Tôi biết tỏng ý định của những thằng khốn như nó, cũng như bao thằng khốn khác.

Tôi không biết định nghĩa cảm xúc đó chính xác là gì, chỉ biết, tôi sẽ băm nát những thằng dâm đãng biến thái bằng hai đôi tay này, nếu nó dám sờ vào em.

Và chuyện tôi không muốn đến nhất, cuối cùng cũng đã đến. Hôm đó Khu Trên và Khu Dưới xảy ra một vụ ẩu đả vô cùng lớn. Changmin và Junsu trên trường chơi đá bóng thắng tụi Khu Trên một trận hoành tráng, thế là lũ mọi rợ không não đó được cớ kéo qua gây sự. Chúng chiếm khu đất trống tập trung của Khu Dưới đòi Changmin và Junsu phải ra cúi xuống xin lỗi thì mới bỏ qua. Yoochun thấy thế liền không chịu, thế là đám nhóc Khu Trên chờ dịp đánh úp Phó thủ lĩnh Khu Dưới. Nghe tin Yoochun bị như vậy, máu điên trong người tôi sôi lên, lập tức kéo hết anh em Khu Dưới và cả các khu lân cận đến hỏi chuyện.

Thắng trận trở về, tôi chợt nhớ ra đã quá cả giờ làm, vội chạy đi xối vài gáo nước để trôi đi bùn đất, thay cái áo ba lỗ trắng bê bết đất và máu rồi nhanh chóng tới tiệm ăn.

Tới lúc đó, tôi vẫn không biết rằng, nếu mình đến sớm hơn một chút, chắc đã không có gì đáng tiếc xảy ra.


Đồn công an đúng là một nơi đáng ghét. Ngày trước tôi đã không thích nó, khi các cụ dọa sẽ quăng tôi vào đó nếu tôi cứ tiếp tục lập băng đảng đánh nhau trong khu. Bây giờ, nơi này khiến tôi càng không sao ưa được.

Em ngồi trước tầm mắt tôi, tái mét và rũ rượi. Vị cảnh sát nói với em rằng hành vi của em là tự vệ chính đáng, nhưng khuôn mặt em ngày càng tái đi.

Khi tôi chạy tới quán ăn vào buổi chiều hôm đó, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Em đứng trong bếp với vẻ thất thần, trên tay là cái gạt tàn thủy tinh mà lão chủ quý như gia bảo. Tôi bàn hoàng nhận ra những vệt máu dính trên tay em và cái gạt tàn. Đó có phải là thằng chủ của chúng tôi đang nằm sống soài trên sàn không? Em vừa làm gì thế? Em vừa lấy cái vật mà thằng chủ yêu quý nhất, đập vào cái đầu đầy sâu bọ của nó phải không?

Nhìn thấy bộ quần áo xộc xệch, bị xé rách một mảng lớn trên người em, tôi đã đoán ra vì sao thằng chủ phải nằm một đống ở đó. Nó đã cố làm cái việc mà đáng lẽ có đánh chết, nó cũng không nên làm. Cố gắng chạm vào em.

Tôi không trách em, cũng không hỏi em rằng mọi chuyện xảy ra như thế nào. Đó là việc mà bố mẹ, anh chị và mấy vị cảnh sát cao quý kia sẽ làm. Với tôi, em chẳng có lỗi gì hết. Ngược lại, nếu là tôi, chắc hẳn thằng đó giờ này đã phải chết đau đớn rồi, không phải chỉ đơn giản nằm viện một hai tuần.

Đến cuối cùng em chẳng phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Ngược lại, cái con người nằm trên giường bệnh kia phải tìm cách năn nỉ sao để em không phanh phui tội hắn tìm cách cưỡng hiếp trẻ em dưới tuổi vị thành niên.

Hôm về tới nhà, em vẫn còn thẫn thờ. Xem ra em rất sợ cái cảm giác mình đã cướp đi sinh mạng của một ai đó, dù rằng là một tên vô lại và thật ra hắn chỉ bị thương chứ không chết.

Hãy nhìn em xem, đáng ra em nên ở bên cạnh tôi, luôn luôn ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra. Đáng ra em phải ở bên cạnh tôi.

Làm sao em có thể bảo vệ cho người phụ nữ em yêu cơ chứ, khi mà em không sao đem lại cho người khác chút cảm giác an toàn ?

Lúc đó tôi và em vừa bước qua cái tuổi mười sáu được mấy ngày. Cái tuổi đã được coi là trưởng thành ở khu tập thể, cái tuổi không được ngủ ở gian trẻ em nữa. Tôi lại gần, xoa đầu em, để những ngón tay luồn qua mái tóc đen mượt.


“Đừng sợ, tớ ở đây!”


Tôi chỉ biết nói có như vậy. Em ngước lên, nhìn tôi bằng đôi mắt to đẹp của mình, vừa ngơ ngác vừa đơn thuần. Rồi em ôm tôi, bật khóc nức nở. Em rất ít khi khóc, thậm chí ít hơn cả tôi, nhưng mỗi lần em khóc đều khiến người ta thắt lòng. Vì nước mắt em nghẹn ngào và giọng em nghe rin rít như tiếng mèo kêu. Em có biết nhìn em như vậy, tôi rất khó chịu không?

Kể từ giờ phút đó, tôi mặc nhiên cho mình là người bảo hộ của em. Em sẽ chẳng từ chối đâu, vì em luôn tin tưởng tôi. Tôi biết như vậy, khi em hướng cái ánh nhìn dịu dàng của mình về phía tôi, khi em mỉm cười ngọt ngào với tôi.

Em rõ ràng là cứ nên ở cạnh tôi mà thôi.



---o0TBC0o---

4 nhận xét:

  1. ôi hay hay hay quá

    Trả lờiXóa
  2. Dù biết fic đã hoàn rồi nhưng mình vẫn vào com cho bạn. Hehe mình đọc fic YunJae nhiều rồi, nhưng đây là fic đầu tiên dẫn dắt người đọc theo suy nghĩ của Yunho. Cảm giác rất mới lạ. Mình cũng rất thích giọng văn của bạn, mộc mạc, chân thành và có chút gì đó buồn bã.
    Anw, cảm ơn bạn đã mang đến cho độc giả một câu chuyện thú vị.
    Chúc bạn luôn vui vẻ, yêu đời, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống!

    Trả lờiXóa
  3. rất hay đúng là fic kinh điển

    Trả lờiXóa