Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 4] [Part 1]

Beta by Selina & Tiểu Hàn nhi~ Kamsahamnida~



4.
Love you and love me

Part i.
Recuse me




Yunho đốt điếu thuốc lá, im lặng thưởng thức màn đêm bao bọc xung quanh mình.


Thật là một ngày làm việc mệt mỏi. Cơ thể rã rời. Nhưng tinh thần anh vẫn hoàn toàn tỉnh táo.


Vậy là lại thêm một đêm nữa, Yunho không ngủ được.


Changmin vừa về cách đây vài tiếng. Tắm rửa, ăn uống qua loa rồi leo vội lên giường. Ngày mai thằng bé có chuyến bay qua đảo Jeju. Bộ phim mới đang vào thời kì nước rút, ai cũng cố gắng hoàn thành nốt công việc của mình. Và Changmin cũng như vậy, cố gắng hết sức.

Có người ở bên cạnh quả nhiên là vẫn hay hơn ở một mình. Cả tháng nay cậu Út đi vắng, anh quản lý bận ở luôn tại công ty, anh lủi thủi như cái bóng trong căn hộ của 5 người. Đầu óc trống rỗng. Tâm trạng cứ như một ngày mùa đông không có tuyết rơi nhưng dày đặc sương mù, chẳng thấy được gì trước mắt.

Nếu cứ ở nhà mãi, anh sẽ chết mất. Thế là Yunho tìm mọi cách để ra ngoài. Nhận thêm nhiều công việc, đi chơi với bạn bè, đi tiệc tùng đám cưới của mọi người anh quen. Cố gắng hòa mình với không khí xung quanh.



Với chừng ấy nỗ lực phi thường, Yunho vẫn thấy mình mất hết sức sống khi đêm xuống.

Khi anh phải ngủ một mình.

Khi anh phải ở một mình.



Thật may mắn, đến khi Yunho nghĩ rằng mình đã không còn chịu nổi nữa thì Changmin trở về. Không nói ra nhưng anh cảm ơn việc đó biết bao nhiêu.


“Vì chúa, đã là 3 giờ 40 phút sáng rồi. Hyung vừa thức trắng đấy hả?” Không cần quay lại Yunho vẫn biết giọng nói này của ai. Vừa nghĩ tới thì đã xuất hiện rồi.


“Changmin, em mới ngủ có 2 tiếng thôi. Sao không quay lại giường và ngủ tiếp nhỉ? 6 giờ hyung sẽ gọi em dậy!”


“Hyung-a~ Em hỏi trước cơ mà! Lúc em đi, hyung cũng không ngủ như vậy ấy hả?” Changmin đến ngồi cạnh anh trên chiếc tràng kỉ dài. Tay với lấy gói thuốc trên bàn.


“Wow wow! Hyung không nghĩ vậy đâu!” Yunho bật dậy giật lấy gói thuốc, dập luôn điếu thuốc của mình.


“Hyung! Em đủ tuổi rồi, nhớ chứ?” Maknae nhăn mặt, mắt nhìn anh vất gói thuốc qua một bên.


“Em là người của công chúng Changmin!”


“Ai ở đây mà đánh giá chúng ta?” Changmin khó chịu đáp, khẽ xoay người. “Hyung dừng việc đối xử với em như con nít đi!”


“Em là ca sĩ và hiện tại còn là diễn viên nữa! Chẳng lẽ em phải để Yeon Hee-shi hôn em rồi nói rằng em có mùi thuốc lá thì chúng ta mới nên cẩn thận sao?”


“Ôi~ Dĩ nhiên là Yeon Hee-shi hiểu. Chúng ta có quá nhiều áp lực!” Changmin nói.


“Em phải biết hạn chế chứ! Không thể cứ thoải mái như thể không ai nhìn chúng ta được! Hyung nghe mấy chị Staff nói em đã đứng hút thuốc ở sân bay phải không?”


“Hyung_”


“Và rất nhiều fan đã thấy? Phải không?”


“Họ biết cả mà! Chúng ta là đàn ông hyung!”


“Vậy ra hút thuốc mới làm em là đàn ông à?”


“Em không có nói như vậy!” Changmin vừa nói vừa quay mặt đi hướng khác, không nhìn vào mắt anh.“Nếu không như vậy thì em phát điên mất!”


Yunho im lặng. Hình như cậu em đang buồn. Trong từng ấy thời gian trôi qua, tâm sự chất chồng, thử ai dám nói là không có lúc mình cảm thấy mệt mỏi. Anh cũng vậy, mà cậu cũng như vậy.



“Cái khuôn phép này làm em nghẹt thở. Em chẳng còn muốn tuân theo nó nữa!”


Nói rồi cậu út đứng dậy, đi đến bàn – nơi Yunho để gói thuốc – rút ra một điếu rồi lục tìm bật lửa.

Yunho xem như không thấy gì, lặng lẽ lôi cái bật lửa trong túi áo cho Changmin, nhìn thằng bé châm thuốc.


“Em chẳng thấy mình làm sai gì cả!” Người em của anh nói, nhả nhẹ luồn khói trong miệng, bước ra lan can. “Em chẳng thấy chúng ta làm sai điều gì cả!”


Điều mà Changmin nhắc đến, chắc chắn là sâu xa hơn nhiều chuyện hút thuốc hay không. Ẩn sau đôi mắt nâu đó, là biết bao nhiêu cô đơn. Những nỗi đau được làm lơ bằng nụ cười. Những nỗi nhớ được vùi lấp bằng công việc. Cũng đã được khoảng thời gian rồi, Yunho và Changmin chọn cách bịt mắt và sống xa cách với thực tại.

Không nói về cảm xúc thật, không nói về hoàn cảnh của họ. Không nói về những điều mà đáng lẽ ra họ phải nói.

Cái vỏ bọc bên ngoài là sự phục tùng và im lặng, nhưng anh biết, ẩn trong đó là cả một sự nổi loạn dữ dội. Gào thét điên cuồng đòi đạp đổ tất cả.


Yunho có thể cắn răng chịu đựng.


Để người khác nhìn bằng ánh khinh miệt. Để những người luôn yêu thương mình chìm trong bất an và hy vọng.

Để cho người ta làm chủ và thực hiện những điều kinh khủng.

Để người yêu mình khóc, để những người anh em mình đi xa.

Jung Yunho này đã có thể im lặng, và chịu đựng tất cả.

Nhưng đó chỉ là hiện tại, anh sẽ nhớ cái cảm giác này. Đến một ngày, khi tất cả những điều trên kết thúc, anh sẽ phá bỏ những tường thành giả tạo đó và tự xây dựng nên cho mình một vương quốc. Kim Jaejoong của anh cần gì, Yunho sẽ đem đến cho cậu. Những đứa em của anh sẽ chẳng phải đi đâu nữa, cả năm người sẽ hạnh phúc ở nơi đó.

Từ hai bàn tay này, Yunho cũng đã hoàn thành được giấc mơ của mình. Vậy thì không lý do gì, anh lại hối tiếc những thứ đã quá mục nát chứ?


Yunho lấy một điếu thuốc cho mình rồi châm lửa. Cảm xúc vừa bùng lên trong người lại ngay lập tức lắng xuống. Lại cảm thấy trống rỗng. Không sao, những trầm tích đó cũng sẽ một ngày được giải phóng. Yunho đã chán ngán việc phải ôm thêm nhiều tổn thương vào người rồi. Sẽ chẳng có bà tiên nào xuất hiện như chuyện cổ tích cả. Chỉ có tấm thân của con người bằng xương bằng thịt này đương đầu với bão tố.

Kết thúc hạnh phúc? Người ta phải tự tìm thôi.



Cảnh về đêm của thành phố thật xinh đẹp. Và với anh, nó xinh đẹp vì nó tĩnh lặng. Tại sao lúc này yên bình là vậy, mà chỉ cần vài tiếng nữa thôi, lúc mặt trời lộ ra, là cả một chiến trường đang chờ đợi anh.


“Em ước chi mình có thể cứu lấy tất cả!” Giọng Changmin yếu ớt vang lên hòa cùng cơn gió đang thốc vào từng hồi. Nó làm cho người em càng mỏng manh hơn trong bầu trời rộng lớn.


“Trước khi muốn cứu ai thì em nên tìm cách bảo vệ mình trước. Vào trong đi, không sẽ cảm lạnh đây!” Yunho nhỏ nhẹ, phớt lờ câu nói gây suy nghĩ của Changmin.


“Cứu lấy chúng ta~” Cậu em vẫn tiếp tục. Changmin ở đây thôi, nhưng sao anh lại thấy thật xa vời. “Tất cả chúng ta…”


“Cứu lấy DBSK~”


Yunho siết chặt tay, cố gắng giữ nét mặt không thay đổi. Cái gì đó trong người đang dâng trào rất mãnh liệt.


“Em khóc đấy hả Changmin?” Tuy chỉ nhìn thấy lưng của người em, nhưng đó là quá đủ với anh. Ở bên nhau trong từng ấy thời gian, đủ để người trưởng nhóm hiểu rõ tính cách của từng người trong bọn họ.


“Không…” Vai Changmin khẽ run lên. Rất khẽ. “Không quan trọng. Giờ chẳng còn quan trọng nữa~”


“Em càng lớn càng chẳng thành thật, em biết không?” Anh dụi tàn thuốc, đứng dậy bước ra ban công cùng với cậu.


“Em đã làm rất tốt! Đừng như vậy!” Yunho vỗ vai cậu.


“Làm tốt? Làm tốt chuyện gì nào hyung-yah?” Changmin quay sang nhìn anh.


“Mọi thứ!”


“Em thấy mọi thứ đều chết tiệt! Bới vì em chẳng thấy tốt gì cả~”


“Em đã cứu lấy hyung~” Yunho hà hơi vào không khí. Đêm nay thật sự rất lạnh.


“Có sao ạ?” Changmin mỉm cười yếu ớt.


“Nhiều hơn em nghĩ đấy!” Yunho cũng cười, đặt tay lên vai cậu. “Anh sắp chết vì chán thì em về!”


Bỗng nhiên Yunho thấy toàn thân Changmin khẽ run lên. Cậu bé nhìn anh bằng một ánh mắt ngỡ ngàng. Đôi đồng tử trong đó hiện lên hình ảnh của anh. Thật điềm tĩnh. Một sự điềm tĩnh đến đáng sợ.

Bỗng nhiên nước mắt Changmin tuôn ra không ngừng . Cậu ôm lấy mặt, bậm chặt môi, ngăn tiếng mình nấc lên. Tìm cách kiềm nén thứ cảm xúc đang xâm nhập khắp cơ thể.


“Giá như…” Giọng người em run rẩy. “… em có thể cứu lấy hyung~”


“Hyung-yah~ Em xin lỗi…” Tiếng Changmin dần trở nên nức nở.


“Hyung ở ngay đây thôi…”


“Nhưng em… lại không thể cứu hyung~”


“Em xin lỗi~”









Yunho lại tiếp tục châm điếu thuốc. Tay vỗ nhẹ lên vai Changmin, miệng liên tục lẩm bẩm “Em đã cứu hyung rồi mà~” Khuôn mặt không gợi chút cảm xúc. Mắt cứ thế xa dần trong khoảng không gian đen tối xung quanh.

Trời hôm nay thật sự lạnh lắm.


Cứu anh với, Jaejoong~


.
.
.



Yunho nhăn mặt, đầu óc nhức như búa bổ. Loạng choạng ngồi dậy, cảm thấy toàn thân không còn chút hơi sức. Anh nhận ra mình đang nằm trên giường, mặt trời ngoài cửa sổ vẫn chưa lên, trời đang về sáng.


“Em làm hyung dậy rồi à?” Changmin dừng lại ở ngoài hành lang, ló đầu vô phòng anh. Quần áo trên người đều đã tươm tất.


“6 giờ rồi sao?” Yunho uể oải hỏi. Tay lần mò tìm cái đồng hồ. Chẳng biết lại vứt đâu rồi. Cái tật bề bộn của anh.


“Sắp thôi. Hyung cứ ngủ tiếp đi~ ” Changmin lại ló đầu ra phía cửa, rồi quay người trở vô bếp. “Hyung-yah! Nhà không còn ramen sao?”


“Em hỏi Jaejoong xem!” Yunho buột miệng.


Và mọi tiếng lạch cạch phát ra từ bếp bỗng nhiên ngưng bặt.


“Để hyung thay đồ, mình đi ăn sáng rồi hyung sẽ chở em tới sân bay luôn!” Anh lấp liếm. Bật dậy khỏi giường.


“Mình gọi cho họ đi hyung~” Cậu út đứng chặn ở cửa, không cho anh bước vào nhà tắm.


“Min-kun à_”


“Đã bao lâu rồi hyung không nói chuyện với Jaejoong hyung?”


“Tất cả đều ổn, Minnie!” Yunho lách qua Changmin. Không muốn đôi co với thằng bé rằng thật ra anh vẫn nói chuyện với Jaejoong, qua những bức thư viết ra mà không bao giờ dám gửi đi. Nghe thật ngốc nghếch biết bao nhiêu.


“Đúng rồi! Tất cả đều ổn mà! Vì tất cả chúng ta, có ai ổn đâu!” Cậu lớn tiếng nói, quay lại nhìn anh.


“Jaejoong hyung vậy, hyung cũng như vậy. Tụi em thật sự là vô vọng lắm, hyung biết không?” Changmin nắm chặt hai tay, lưng dựa vào tường. “Em không hiểu chúng ta đang bảo vệ nhau theo cách nào. Hai hyung đang bảo vệ em với Junsu hyung và Yoochun hyung như thế nào. Em chỉ thấy quá mệt mỏi với tình cảnh hiện tại rồi!”


“Cứ phải nhìn các hyung như đang chết dần chết mòn. Không biết làm sao để cứu hai người~”


Yunho đứng im lặng trong phòng tắm, lắng nghe tiếng thở dồn dập của đứa em. Thật đau đớn cho thực tại của chính mình. Không cần phải xem bộ phim truyền hình nào nữa, bản thân anh cũng cảm thấy đủ rồi.

Trong vô vàn những lựa chọn, Yunho đã chọn ở lại. Bảo vệ DBSK từ xa. Đây là một quyết định mang ý nghĩa sống còn. Khi kế hoạch này được đưa ra, ai trong tất cả bọn anh cũng đã nghĩ tới những hậu quả khôn lường. Nhưng càng ngày cục diện càng đi trật đường ray và tới tình thế không còn cứu vãn được.

Thế là họ mắc kẹt trong mớ hỗn độn. Bỗng dưng bị chia cắt.

Phải làm sao đây? Yunho cảm thấy mình thật vô dụng. Không dám đối mặt với người yêu. Hơn hết, họ đang lâm vào tình cảnh không tài nào có thể công khai ở bên nhau nữa. Cái cớ trốn tránh đến hoàn hảo, nhưng cũng thật tàn nhẫn.

Cứu lấy anh ư? Ai sẽ cứu anh đây?

Cứu lấy trái tim anh.

Cứu lấy tâm hồn anh.


Ngày qua ngày, mọi giác quan dần trở nên bình lặng, đến vô cảm. Cười nói vui vẻ, như thể bản thân chẳng có đau buồn gì . Làm việc chăm chỉ, như thể tâm hồn không tổn thương gì. Bình thường đến lạ. Sự giả tạo phủ đầy lên cuộc sống.

Cảm giác đúng như Changmin nói. Đó là sự chết mòn.

Hằng ngày ngấu nghiến lấy anh. Khiến anh vật vờ trong cái vỏ rỗng giả tạo. Sống không chút ý nghĩa.


Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều, tự nhủ rất nhiều. Muốn đấu tranh vì những lý lẽ của riêng mình. Muốn đứng lên vì những con người đang chờ anh. Nhưng sao anh vẫn không làm được. Vẫn ngày ngày mắc kẹt ở đây.


Jaejoong ơi, anh không làm được gì cả em à~

Không ở bên cạnh em được. Không ôm lấy em được. Không hôn lên môi em được.

Không thể nói ‘Em đừng khóc’, không thể lau nước mắt đã rơi, không thể nhấc điện thoại để nói ‘Hãy đến với anh’.

Không có can đảm thừa nhận với em rằng anh mệt mỏi. Không có dũng khí để nói em chờ. Không có tự tin để chắc chắn với em là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Và hơn tất cả, anh sợ rằng mình sẽ không chịu nổi. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của em thôi, là sẽ bỏ tất cả và chạy đến đó. Để dỡ hết những công trình mà chúng ta đang dày công đấu tranh cho.

Jung Yunho này sẽ chịu được mà, phải không?

Em hãy cứ khóc khi em buồn, hát trên sân khấu mà em mong muốn, cùng những đứa em của chúng ta chờ đợi.

Anh sẽ im lặng, và sẽ không làm em thất vọng. Rồi một lúc nào đó, khi thời gian chạy đến cái mốc định mệnh của nó. Anh sẽ đứng lên và phá bỏ những ràng buột.


Phải vậy không em?



“Changmin~ Em vẫn tin hyung chứ?”


“Yah! Hyung hỏi câu ngốc nghếch thế à?” Tiếng Changmin hầm hè vọng từ hành lang.


“Vẫn có thể cùng hyung chờ chứ?”


“Đã chờ đến bây giờ, em chẳng buông tay dễ vậy đâu!”


“Thế hôm qua ai khóc nức nở trên ban công thế hả? Ướt cả cái áo hyung!”


“Vì hyung nói cho em chùi thoải mái mà!” Changmin hét lên.


“Ai biết em khóc nhiều vậy!” Yunho cười phá lên. “Đừng bao giờ hối hận đấy Changmin~”


“Chưa bao giờ!” Rồi cậu Út tự lẩm bẩm thật nhỏ một mình. “Kể cả khi em đã lỡ đọc bức thư sến súa hyung dành cho Jaejoong hyung!”


“Em nói gì cơ?” Tiếng Changmin chối biến. “Mai hyung sẽ gọi điện cho họ!”


“Ơn chúa, cuối cùng!” Changmin kêu lên. “Jaejoong hyung sắp xì ra vì chờ đợi rồi đấy. Hyung chịu dẹp mấy cái tự ái ngay từ đầu thì có phải hơn không. Có ai muốn tình huống ra thế này đâu!”


“Changminnie_”


“Chuyện phát sinh là phải có. Chúng ta đâu có bỏ mặc họ!”


“Min-kun à_”


“Tạm thời không gặp nhau được thôi, nhưng cũng sẽ sớm kết thúc. Đến lúc đó chúng ta_”


“Minnie! Hyung biết mà~” Lần này là Yunho kêu lên. Lâu lắm rồi mới thấy Changmin chịu nói nhiều như vậy.


Anh mỉm cười khi nghe tiếng Changmin xin lỗi và chuyển qua cằn nhằn sự bừa bãi của anh đang tàn phá ngôi nhà. Anh không chút để tâm, chỉ thấy một niềm vui đang len lỏi trong người mình.


“Chắc chắn chúng ta sẽ cứu được ba chàng hoàng tử nhỏ đó!”


“Và họ sẽ cứu lấy trái tim chúng ta!”


“Sớm thôi~”


End Part 1.


---o0TBC0o---



Nổi điên lên type dài nhỉ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét