Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 3] [Part 3]


Beta by Kenny Unnie~ [Kamsahamnida~]



3.
Deeply~



Part III.
Big big world



Người lớn thường hay nói “Con nít biết gì mà hỏi!”. Đó gần như là một cái cớ hay nhất để đuổi những phiền toái nhỏ tuổi hơn mình đi xa. Nhưng thật sự, chẳng người lớn nào trả lời được mọi câu hỏi của trẻ con cả. Họ phũ bỏ để che dấu đi những khiếm khuyết và bí mật của mình.

Yoochun đã dừng việc thắc mắc về những điều chung quanh mình từ năm 9 tuổi. Anh giữ những câu hỏi sâu bên trong mình và cố gắng tự tìm lời giải đáp. Thế giới này quá rộng lớn, làm sao một người có thể hiểu rõ được mọi điều cơ chứ?

Và hơn hết cả, sự chia cắt đã làm cho những người sinh thành ra anh không còn muốn ở gần nhau, và cũng chẳng còn muốn biết đến câu trả lời nào nữa.




---o0o---




“Yoochun-san! Sẽ là một buổi tiệc ra trò đấy, anh đi với tụi tôi luôn đi!”


Các vũ công quàng vai nhau hú hét ầm ĩ, vừa đi vừa hát om sòm ca khúc mới của Tohoshinki. Mọi người vui vẻ cười nói, chút chút lại nhìn về phía Yoochun vẻ hối tiếc, cố gắng lên giọng hào hứng rủ rê anh.

Có lẽ là hơi sớm để nói rằng mình mệt, Yoochun chỉ cười và lấy lý do là bận một số công việc với Junsu và Jaejoong, cần phải về ngay. Nhìn bóng mọi người khuất dần ở bãi đỗ xe, anh mới thong thả bước về chiếc xe của mình, mở cửa ngồi vào.

Yoochun chẳng có hẹn với ai cả, lịch công việc cũng không. Tóm lại, từ bây giờ cho đến hơn 4 tiếng nữa, anh hoàn toàn rảnh rỗi. Cuối cùng thì anh ngồi đây, đốt cháy thời gian của mình một cách vô nghĩa.

Có một thứ gì đó rất đáng sợ đang xâm chiếm anh. Yoochun không biết là chuyện gì, như thể nó chắc chắn ở đấy nhưng không tài nào nói được nó là cái gì hay điều gì. Và Yoochun sợ, sợ rằng mình sẽ quên những điều gì đó rất quan trọng. Hoặc cái ‘thứ’ đáng sợ vô hình ấy sẽ một ngày nào đó nuốt chửng anh trong thầm lặng.

Con người Yoochun là như thế. Đầy mâu thuẫn. Không muốn yếu đuối nhưng lại khóc như một đứa con nít ở các sự kiện lớn. Ghét những bộ phim không có hậu nhưng lại thích Titanic. Rất lười biếng nhưng lại thích luyện tập piano.

Lúc khỏe mạnh thì cứ gào lên rằng mình mệt muốn chết. Lúc bệnh thật rồi thì một câu cũng không hó hé.

Lúc khóc chưa chắc là buồn.

Lúc cười chưa chắc là đã vui.


Tính cách phóng đãng và tự do. Nó làm cho Junsu cũng như những thành viên còn lại có một nhận định : “Yoochun thật khó nắm bắt!” Cứ như anh là vật thể trôi lững lơ trong không khí vậy, biến hóa đa dạng, thích nghi càng nhanh, hủy hoại càng nhanh.

Thật đáng buồn. Rõ ràng họ nên biết rằng, chỉ cần một câu mỗi người trong bọn họ nói thôi, cũng đủ để anh quay về phía họ rồi. Anh không hề xa vời, tình yêu trong anh bằng một cách nào đó luôn có thể vượt qua không gian và thời gian, ở gần bên họ.

Yoochun chớp chớp mắt, quyết định nổ máy. Anh muốn xuống phố trung tâm của Tokyo.


.
.
.

“Anh à, xem này!”

Cô gái tươi cười rạng rỡ, xoay một vòng trong chiếc đầm sa-rê trắng muốt và lộng lẫy. Những đường nét thanh mảnh hiện lên cùng với những hạt cườm oánh ánh dọc thân váy.

Chàng trai đứng bật dậy, khuôn mặt thóang chút ngỡ ngàng rồi bừng lên một niềm hạnh phúc chói lòa. Anh bước đến bên cạnh cô dâu của mình, đôi bàn tay đặt nhẹ lên má cô. Hai người nhìn vào mắt nhau, mỉm cười hạnh phúc.

Yoochun ngồi bất động nhìn cảnh tượng trong tiệm áo cưới. Hình ảnh sau tấm kính trong suốt thật chả khác nào kết thúc của một câu chuyện cổ tích - và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Anh ngả người vào ghế, giả vờ lấy điện thoại ra nghe. Các fan đang đứng ở các góc độ khác nhau với những máy ảnh và máy quay phim. Tốt nhất cứ tỏ ra như anh chỉ tình cờ dừng lại. Nếu họ biết anh ở đây để nhìn chằm chằm vào tiệm áo cưới của người ta, thể nào cũng sẽ có một đống chuyện tưởng tượng thú vị.

Bật nắp điện thoại, Yoochun để nó hờ trên tai, đôi mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh ngọt ngào trước mặt. Chú rể đang nắm tay cô dâu bước xuống bục gỗ của phòng thử đồ. Một cặp thật xứng đôi.

Liệu có phải lúc nào cũng là một cặp như vậy?

Một cô dâu và một chú rể?

Đúng rồi. Một cặp nghĩa là một cô dâu và một chú rể. Một nam và một nữ

Chứ chẳng lẽ lại là hai chú rể sao?

Một người minh mẫn như Park Yoochun thì điều đó quá rõ ràng rồi còn gì!

Yoochun minh mẫn. Người ta minh mẫn. Thế giới này minh mẫn. Ai lại nghĩ đến những chuyện vượt quá sư minh mẫn của họ cơ chứ. Nếu làm khác đi, nó sẽ là sự bất thường, không minh mẫn, sự biến thái…

Thật phiền phức!

Thế giới này đừng có minh mẫn nữa thì có phải hai người mà anh rất mực yêu thương đã hạnh phúc rồi không?


.
.
.



“Các cậu đã viết xong rồi chứ?” Người MC quay sang Yoochun hỏi. Xem chừng rất háo hức những những điều anh viết trong tờ giấy.


Dù sao cũng chỉ là viết ra, không phải là lời nói trực tiếp. Nhiều lúc cứ thấy vô nghĩa như thế nào. Cũng có đến được nơi mà nó cần đến đâu!

Yoochun mỉm cười dịu dàng, đôi mắt một mí nheo lại tạo thành một đường hẹp lưỡi liềm. Một staff trong hậu trường khẽ kêu lên vì sự đáng yêu đó [và PD đã phải quay lại nhắc nhở cô ấy] Không khí buổi ghi hình khá là dễ chịu, trái ngược hoàn toàn với nỗi lo lắng đang dâng đầy trong lòng Yoochun. Anh đưa mảnh giấy cho người MC ở ghế đối diện rồi ngay ngắn trở lại chỗ ngồi của mình, đôi mắt thỉnh thoảng vẫn liếc chừng Jaejoong.

Người hyung của anh giữ vẻ mặt vui vẻ đến khó ngờ. Cứ mỗi lần máy quay ghi hình lia tới, nụ cười trên khuôn mặt lại trở nên rạng rỡ bội phần như thể đang chở hết niềm vui trên thế giới này vậy.

Thật nhức đầu khi cái linh-cảm-không-rõ-từ-đâu-nhưng-luôn-luôn-đúng của Yoochun lại trỗi dậy. Anh quá nhạy cảm, đã để tâm rồi là khó dứt ra được.

Jaejoong cứ luôn miệng cười như không biết mệt, để rồi một lúc ghi tới 2 tờ giấy. Một cái chỉ với 3,4 dòng ngắn ngủn đưa cho MC. Còn tờ kia – Yoochun chắn chắn – là rất nhiều chữ thì lại được bí mật giấu vào túi áo khoác.



“Em viết gì vậy Yoochunnie?”


“Vâng?” Anh giật mình khi nghe tiếng của Jaejoong sau lưng mình. Mọi người đều đã ra ngoài, chỉ có Yoochun nói là mệt, muốn ở lại phòng nghỉ đọc kịch bản.


“Em viết gì?” Jaejoong chồm ra phía trước anh, nhìn vào vào tờ kịch bản, lơ đãng hỏi.. “Hyung thấy em chăm chú dữ lắm, viết chi chit cả tờ giấy!”


Jaejoong hyung không mặc áo khoác?


“Cũng tương tự như mấy cái mà chúng ta đã viết trước đây thôi hyung, trộn lại và chế biến thêm!” Yoochun nhún vai, trong đầu nghĩ tới tờ giấy trong túi áo khoác của thành viên lớn tuổi nhất. “Lời chúc gửi tới DBSK trong 10 năm nữa. Đây đâu phải là lần đầu tiên chúng ta được yêu cầu viết như vậy!”


“Hyung lại thấy em càng ngày càng có nhiều điều để nhắn nhủi ấy. Mười năm sau mắt kém đi rồi mà còn phải đọc lá thư dài ngoằng của em. Chết thật!”


“Lúc đó Changmin sẽ đọc cho chúng ta nghe. So với chúng ta, thằng bé luôn luôn trẻ mà!” Anh cười. Nói ra những lời này tự nhiên thấy có chút ấm áp.


“Changminnie sẽ biến nó thành truyện cười mất. Nhất là khi đọc đến những đoạn của Junsu!”


“Haha~ Lúc ấy củng ba mươi mấy tuổi đầu rồi. Junchan đâu thể cứ cự cãi với Minnie mãi cơ chứ!” Yoochun bật cười khi nghĩ đến màn rượt đuổi ình xèo của hai con người nhỏ tuổi nhất nhóm. Tuy là nói vậy, nhưng anh rất nghi ngờ cái tính trẻ con của hai người đó.


Jaejoong cười, vỗ vai anh rồi ra khỏi phòng. Yoochun chỉ chờ có thế, chạy ra đóng cửa lại. Hối hả tìm kiếm khắp nơi.

Chiếc áo khoác đen được để ngay trên túi xách ở chỗ ngồi của Jaejoong. Anh thở hắt ra, bắt đầu cảm thấy việc mình sắp sửa làm thật không đúng. Lấy tờ giấy trong túi áo và mở ra.



.
.
.


Yoochun vẫn còn nhớ rõ từng chữ trong tờ giấy – ý anh là bức thư – đó, dù rằng đã gần một tuần trôi qua.

Thật choáng váng bởi dòng cảm xúc. Bản thân anh không biết phải làm gì, đứng bần thần như người mất hồn một lúc lâu, trong đầu trống rỗng, chỉ có vang đi vẳng lại một ý nghĩa ‘cái gì thế này?’


Trên thế giới này, có rất nhiều dạng đau khổ. Vậy nỗi đau mà Yoochun đang cảm nhận là gì?

Là một bức thư được viết hoàn toàn bằng tiếng Hàn, gửi cho một người đang ở cách mình một đại dương, nhìn chằm chằm vào Camera cười như đứa ngốc vì có thể người đó sẽ xem chương trình này. Tình yêu đó không phải là của anh, không hề, nhưng sao vẫn có cảm giác đau như vậy. Đau đến độ khi nhìn thấy những cặp đôi nắm tay nhau trên phố, những chiếc áo cưới đắt tiền, những nhà thờ với hoa và rượu, những lời chúc phúc trăm năm hạnh phúc… tất cả những điều đó, đều làm Yoochun thấy giận.

Lẽ công bằng đang ở đâu? Điều đúng đắn chết ở xó nào rồi? Cái gì là phải trái?

Cuối cùng thì trả lại cho anh, cho Junsu, cho Yunho hyung, Jaejoong hyung và đứa em nhỏ của anh là gì?

Thật đáng giận. Có phải do thượng đế tạo ra khuôn mẫu là một đàn ông và người phụ nữ, nên nhiều lúc tình yêu không còn quan trọng bằng quy luật tự nhiên ấy nữa?

Yoochun cố gắng kiềm nén sự phẫn uất của mình, nó thật yếu đuối làm sao. Con người sống trên mặt đất này, vây mượn sự sống từ người khác, đến một ngày rồi cũng phải hoàn trả. Anh không thể bắt ép vạn vật tuân theo ý mình vì bản thân anh cũng mang nợ cái mảnh đất sinh ra mình quá nhiều.

Nhưng tình yêu ơi, nỗi đau này cứ tiếp nối những nỗi đau. Làm sao nói ra cho người ta hiểu, làm sao chỉ ra cho người ta nhìn thấy, làm sao để yêu cho người ta hạnh phúc?



---o0o---



“Yoochun? Yoochun à! Yoochun!!”


Yoochun ngẩn lên nhìn. Ra là Junsu.


“Cậu làm cái quái gì vậy? Không nghe tớ gọi à?”


“Cậu làm gì ở đây?” Yoochun nhìn đồng hồ đeo tay rồi hoảng hốt nói “Còn 10 phút nữa là mở màn buổi nhạc kịch đấy đồ ngốc!”


“Cậu mới là đồ ngốc ấy, ngơ ngẩn cái gì nãy giờ vậy! Từ hồi qua Nhật về, cậu lạ lắm!”


“Lạ gì ông tướng ơi, ôi còn 8 phút! Đi đi, lẹ lên. Gần mở màn rồi!” Yoochun ra sức đẩy, kéo, lôi chàng trai trước mặt. Khuôn mặt cố gắng che dấu phần cảm xúc gượng gạo.


“Yoochun, nói tớ nghe xem! Cậu ổn chứ?” Junsu chụp lấy tay anh khi đã đứng ở sát mé cánh gà, đôi mắt có đuôi nhìn thẳng vào anh, nét nhìn lo lắng và dịu dàng. Theo một phản xạ tự nhiên, Yoochun thở dài.


“Đừng bắt đầu cơn nhạy cảm của mình vào lúc không cần thiết, Junchan~” Anh vỗ nhẹ vào vai Junsu cổ vũ tinh thần rồi quay lưng dợm bước.


Và Junsu chụp tay anh lại.


“Đừng có tỏ ra hèn nhát như thế, Park Yoochun!” Giọng cậu đanh lại, vẻ nghiêm túc ít khi thường trực giữa cuộc đối thoại của họ nay lại được Junsu áp dụng triệt để. “Câu chuyện mới bắt đầu thôi, đừng có giả điên với tớ. Nói xem, cái gì đang chiếm lấy tâm tư cậu vậy?”


“Junsu ! Không phải lúc này, được chứ?!”


“Lúc này hoặc không bao giờ hết!” Junsu gắt, tiến lại gần anh.


Tiếng thở của Junsu đều đặn bên tai Yoochun. Cậu kê trán mình chạm nhẹ vào trán anh. “Lúc này thôi, hãy nghe tớ nói~” Giọng nói điều chỉnh chỉ vừa đủ để anh nghe thấy.


“Cậu có nhớ cái ngày tớ nói là tớ đi làm từ thiện không? Thật ra hôm đó tớ đã muốn bỏ trốn.”


Yoochun trợn mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe. Kim Junsu vừa nói cái cơ?


“Chuyện của tất cả chúng ta, những dự án tương lai cùng nhau xa vời, Changmin lén biến đi đâu đó, tình yêu của Jaejoong hyung và Yunho hyung. Có quá nhiều cho chúng ta không?”


“Junsu_”


“Tớ nghĩ mình sẽ bỏ lại tất cả, nhưng trốn tránh chả làm được gì. Điều tớ thấy chỉ là cô đơn lạc lõng và càng đau lòng khi trong khoảng thời gian trống trải đó, tớ chỉ nghĩ mãi đến những điều mà tớ không thể làm được!”


“Tớ đã trở về, Yoochunnie yah~ Vì những điều tớ mong ước đều ở đây, chờ tớ thực hiện. Cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Đừng đi đâu nhé, Yoochun không như tớ. Cậu mạnh mẽ hơn tớ rất nhiều, chẳng có gì trên thế giới này có thể kiểm soát cậu.”


“Chẳng có ai có thể kiềm giữ được cậu. Vì vậy, đừng đi đâu cả! Tớ sẽ không biết phải làm gì để mang cậu về được!”


Yoochun xót xa khi nhận ra rằng Junsu đã trải qua nhiều nỗi đau hơn anh tưởng. Cảm giác này quả nhiên làm cho người ta nhức nhối vô cùng. Anh đang cố gắng che dấu cảm xúc vì điều gì cơ chứ? Có thể đánh lừa ai?


“Quả nhiên Junsu là vũ khí tối thượng của DBSK mà!” Anh bật cười. Con người đáng lẽ không thể nào thua lại cứ bị cậu ta đánh bại hết lần này đến lần khác. Hèn chi Changmin luôn tìm cách đàn áp Junsu, chủ yếu cũng chỉ vì không muốn bị thua trước thôi.


“Đồ ngốc, Park Yoochun biệt danh là ‘Mít ướt’ đấy! Yếu đuối như tớ chả đi đâu được đâu!” Anh cụng nhẹ trán mình vào Junsu. “Chỉ là suy nghĩ một chút thôi. Nếu tớ có ý muốn vác balo đi thì đã đi từ lâu rồi!”


“Nhiều lúc tớ không hiểu. Mắt tớ nhỏ như thế mà sao nhìn thấy thế giới này vẫn thật rộng lớn. Mà nhìn thế giới này càng rộng lớn, bản thân tự thấy mình càng nhỏ bé!” Yoochun mỉm cười yếu ớt, đôi mắt nâu buồn bã.


“Tớ cứ nghĩ tớ hiểu hết mọi vấn đề và nắm được mọi chuyện trong tay, nhưng không hiểu sao vẫn không ngừng bị tổn thương vì những việc đó!”


“Cậu nghĩ sao về đám cưới hả Junsu? Khi tớ đọc được những điều mà Jaejoong hyung thật sự muốn, về đám cưới, về Yunho hyung. Tớ cảm thấy mình bất lực ghê gớm. Chẳng phải tớ ở đây sao? Chẳng phải chúng ta ở đây sao? Vậy mà sao lại vô vọng như thế!”


“Người ta yêu. Hyung của chúng ta vẫn yêu. Tại sao họ không thể đám cưới ? Người ta hát, chúng ta cũng hát. Tại sao chúng ta không thể ở cùng nhau?”


“Yêu là khi hai người nhìn về một hướng. Yunho và Jaejoong luôn đúng trên cùng một sân khấu, nhìn về một hướng. Vậy mà sao lại phải như thế này? Tại sao lại cướp đi sân khấu của họ, sao lại dập tắt ánh sáng của họ? Sao lại làm cho chúng ta yêu thương mà phải đau khổ? Sao lại bắt người đã yếu đuối như tớ càng phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ?”


“Tại sao lại viết ra những điều đau lòng đó bằng giọng điệu thản nhiên như vậy! Hyung yêu Yunho hyung cơ mà! Hãy chạy đi và nói với cả thế giới điều đó đi! Hét vào mấy con người đó, giành lấy Yunho hyung cho mình, đem Changminnie về với chúng ta. Lờ đi nước mắt của em, những đêm không ngủ của Junsu~ ”


“Tại sao tất cả kết thúc lại là mảnh giấy nhỏ nhét trong túi áo khoác cơ chứ!” Yoochun khóc nấc lên, anh cắn môi, kiềm nén tiếng nghẹn ngào trên vai của Junsu. Thật là khốn khiếp, anh đang làm cái quái gì thế này. Thật đáng xấu hổ!


Park Yoochun không được khóc! Hai mươi ba năm qua khóc chưa đủ sao? Không mạnh mẽ lên thì bảo vệ được ai! Không bảo vệ được ai, thì yêu thương được ai cơ chứ!


“Hôm nay suất diễn trễ hơn bình thường nửa tiếng. Tớ quên nói cho cậu, vì vậy, thoải mái đi!” Junsu vòng tay ôm siết Yoochun, cố gắng không chớp mắt. Cậu sắp sửa tham gia màn khóc lóc cùng anh rồi! “Chị phục trang sẽ giết tớ mất~”


Yoochun khẽ mỉm cười, nhớ đến ngày hôm đó, khi anh lấy mảnh giấy của Jaejoong nhét vô túi mình rồi rồi nhanh tay ghi một tờ khác, nhét vào túi áo của giọng ca chính.




Gửi Jung Yunho và Kim Jaejoong,

Đám cưới là sự kết hợp của hai tâm hồn. Không phải là một cá thể Nam và một cá thể Nữ
Chẳng cần ai chứng giám cả. Với DBSK, hai người đã là của nhau rồi~



End part 3.



---o0TBC0o---


04/06/2010
Happy birthday Park Yoochunnie~
Always love you~ Always~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét