Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Mong đợi và thực tế




 Tác giả:
Shim YuLee

Nhân vật:
Một người hâm mộ bình thường.
Một chút về YunJae/OT5.


Độ tuổi:
PG13


Thể loại:
General


Tình trạng:
Oneshot - Hoàn thành.


Warning:
Fic Hàn bối cảnh Hàn. Fic Trung bối cảnh Trung. Fic Việt bối cảnh Việt.



Tóm tắt:
Làm một người hâm mộ của những ngày sau này.


Note:
Mong rằng chúng ta dù chọn con đường nào, cũng luôn luôn hạnh phúc.



"Mày còn chưa biết nữa hả?"


"Biết gì?"


"DBSK comeback?!"


Hôm đó tôi giở lịch xem lại, ra đã là cuối năm 2015 rồi. Bạn tôi gọi điện vào ngay giữa giờ làm việc, khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được trong ánh nhìn bén ngót của sếp. Tháng này nếu không đủ chỉ tiêu, có thể kết cục của tôi là ngồi khóc ngoài đường vì thất nghiệp. Tôi sợ chết khiếp báo cáo của hai tháng vừa rồi, nhìn thành tích của chính mình, tôi còn thấy phát ớn, nói chi tới cấp trên, những người vốn coi trọng cái mức-chỉ-tiêu hơn cả mấy đứa nhân viên quèn như tôi.


"Ừ, vậy thôi tao cúp máy nha!"


"Ủa? Tao tưởng mày sẽ vui?"


"Ừ, thì vui mà!"


"Sao mày không khóc?"


"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hễ chút khóc hả mày!"Tôi vừa kết thúc câu thì tiếng gót giày khủng bố của sếp vang lên ở ngoài hành lang. Vội vàng cúp máy, tôi giả vờ chụp lấy khay cốc nhựa gần đó, chạy lại máy nước, rót vội vàng.


Hôm đó kết thúc trong sự kiệt sức của tôi. Tôi phát chán với cuộc sống của mình, có quá nhiều thứ để lo lắng. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà công việc vẫn cứ dở dở ương ương, tương lai bấp bênh. Nghĩ lại mình hồi đó lấy đâu ra nhiều năng lượng dư thừa như thế, bay nhảy khắp nơi, không do dự gì.

Tôi với lấy điện thoại, bắt đầu dò danh bạ tìm người than thở. Số của cô bạn ban chiều nháy qua, khiến tôi khựng lại. Hình như mình quên cái gì. Tôi mở lại nhật kí cuộc gọi. Hai phút hai mươi lăm giây. Tôi và cô bạn đã nói gì trong hai phút hai mươi lăm giây vậy nhỉ? Thời gian ngắn ngủi như vậy, chắc là không gì quan trọng.

Nghĩ rồi tôi quăng điện thoại, đi tắm. Vừa dội nước lên người vừa rống bài hát mới của cô nàng Taylor Swift. Đến lúc đi ra quấn khăn, tôi chợt ậm ừ theo lời của một bài rất lâu rồi, chợt đến thoáng qua trong đầu.


"Doushite...~”


À, tôi nhớ ra rồi. Ra là về nhóm nhạc tôi thần tượng trước giờ trở lại. Chạy đi bật máy tính, tôi lui cui tìm máy sấy tóc của mình. Tính chểnh choảng làm tôi té đụi đụi như bao cát trên tầng lầu. Mẹ dưới nhà mắng lên té tát vì con gái làm gì mà đùng đùng.

Nửa năm rồi tôi chưa cập nhật nhạc mới của họ, chỉ có nghe qua loa tin tức, sự kiện quan trọng. Chia cắt lâu quá đâm ra tôi nản, không dám bỏ, mà cũng mệt mỏi để theo đuổi, thế là tôi mặc kệ ra sao ra. Nhấn mình vào dòng cuộc sống thực.

Tôi là fan của cặp Yunho-Jaejoong trong DBSK, tới giờ vẫn vậy. Tình yêu của họ tác động tới tôi rất nhiều, thậm chí tới tận giờ, dù đã trải qua một cuộc tình tan nát, tôi vẫn thấy tình yêu của họ rất đẹp.


"Alô?" Một cô bạn khác của tôi gọi, có vẻ vẫn còn nhiều người mong chờ ngày này.


"Sis, back rồi, back rồi kìa!"


"Ừ, sis đang coi!"


"Sis có tính tham gia project không?"


"Project gì nữa em?"


"Kỉ niệm comeback với mười hai năm ca hát!"


"Ồ!"


Tôi nói gì đó thêm cả nửa tiếng nữa với cô em rồi cúp máy. Thấy trống rỗng, thời gian qua vậy mà nhanh ghê. Tính ra tôi theo họ cũng đã chín mười năm rồi. Gần như là cả cái thời niên thiếu.

Cứ thế này, ba mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ cho tôi được chút niềm tin cơ bản, với họ, trưởng thành nghĩa là không còn những mộng mơ về mấy anh chàng ngoại quốc nữa. Khi lớn lên, tôi cũng nhận ra việc mình suốt ngày lên xuống không ngừng vì tình hình của một người xa lạ… nghe thật sự rất ngớ ngẩn.

Nhưng bản thân tôi lại không bỏ được. Thứ nhất, vì họ không phải người lạ với tôi. Thứ hai, tình cảm tôi dành cho họ là thật, bây giờ tôi đã lớn nhưng tình cảm đó vẫn còn. Chỉ vậy thôi.

Nhiều lúc tôi cũng không hiểu vì sao tôi phải bỏ một ai đó khi tôi vẫn còn dành cho họ tình cảm.

Bạn bè tôi đã thôi chuyện thần tượng này từ lâu, thậm chí sớm hơn cả tôi có thể tưởng tượng. Tình cảm của họ nhạt dần, rồi biến mất. Chỉ hai ba năm từ sau khi họ bắt đầu cuồng nhiệt và đùng một cái, chuyện kiện tụng xảy ra.

Đôi lúc tôi cảm thấy việc chờ đợi thật mòn mỏi, nhưng cuộc sống này đủ bận rộn để cuốn tôi đi. Có nhiều chuyện để lo hơn, bản thân tôi cũng không biết, đến khi nào thì những con người đó sẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi như họ đã làm với các cô bạn của mình.


Sáng hôm sau tôi dậy muộn, kết quả của việc thức đêm xem lại tin tức, hình ảnh, và tải về hàng đống nhạc. Sếp đón tôi với nét mặt kinh khủng, hôm nay phải tắt cả điện thoại mà làm bù đầu rồi.

Giờ giải lao giữa trưa, kiểm tra lại con dế của mình, thấy hàng tá tin nhắn. Đa số là từ những người quen trong Fanclub (FC) báo cho tôi việc sẽ Offline, và sự kiện hoành tráng cho kỉ niệm lần này.


“Sis này, FC miền Nam sẽ thuê tivi lớn treo ở ngoài nhà triển lãm quận, đối diện đường cái, chiếu ‘History of DBSK’. Sis đi coi chung với tụi em không?”


Lời đề nghị nghe thật suôn sẻ, nếu tôi không có hàng tá việc chưa hoàn thành. Cô bạn thân của tôi vừa được nhận vào một công ty lớn, công việc gần như hoàn hảo với mong ước của cô nàng, còn tôi thì hoài luẩn quẩn ở một nơi mà không biết mình thích hay không.

Tôi tính sẽ từ chối vì đây là điều tốt nhất, nhưng cuối cùng vì chút cảm giác ham vui trỗi dậy mà tôi đồng ý. Dẫu sao thì cũng là một sự kiện trọng đại, tôi nên đi.

Lúc cuối giờ, tôi bị gọi lên phòng của sếp và hứng một trận sạt kinh thiên động địa. Mà cái đau khổ nhất đó chính là, sau màn tru tréo đó, thay vì tha bổng cho tôi, ông sếp mặt mày khó đăm đăm lại nói bóng gió là tôi nên nghỉ việc quách đi cho rồi. Đáng ra khi làm một chuyện tàn nhẫn như vậy, ông ấy phải nhẹ nhàng hơn một chút.

Dù rằng công việc này tôi chả yêu thích gì, nhưng cũng phải đi phỏng vấn, bò toài ra làm báo cáo, và vật vã khi tổng kết cuối tháng. Tôi không thể mất đi cả những thứ vừa bắt đầu cho cuộc đời mình được.


“Nhưng mà_”


“Cô Nguyên à, cô có cảm thấy yêu quý công ty này không?”


“À vâng. Dĩ nhiên là tôi_”


“Nếu có thì chắc cô cũng không muốn tạo thêm nhiều gánh nặng cho nó đâu nhỉ?”


Ông sếp của tôi không những khủng bố mà còn khó ưa nữa. Ngay khi tôi vừa đón nhận được một cái tin vui không lâu thì ngay giây sau đã có người nhanh chóng dập tắt nó.

Dù rằng niềm tự ái đang dâng cao, tôi vẫn ráng cắn răng mà niệm đi niệm lại trong lòng ‘dù đây không phải là công việc mình yêu thích đi chăng nữa thì mình vẫn phải...’


“Thôi, tóm lại trong tháng tới, tôi mong nhìn thêm nhiều biểu hiện tích cực hơn từ cô!” Sếp tôi ngưng chút rồi nhấn thêm “Rất nhiều!


Tôi trở ra khỏi phòng trong một gương mặt thất thần. Thành tích các tháng của tôi luôn đi theo chiều hướng chậm dần đều, rớt dần đều. Dù rằng tháng nào tôi cũng cố gắng, rồi lại cố gắng hơn nữa. Chỉ có điều, công việc này không thu hút được hết đam mê ở tôi. Tôi cố gắng, nhưng vẫn cảm thấy như mình đang bị tra tấn vậy. Cũng vì thế mà đối mặt với cái kết quả tệ hại của mình, tôi càng thất vọng.

Đã qua rồi những ngày tháng thơ mộng, giờ tôi là một người lớn nhàm chán. Mắc kẹt với một đống rắc rối. Thở dài, hôm ấy tôi vùi đầu vào đống giấy tờ đến tối mịt mới bắt đầu về nhà.

Nhỏ bạn thân của tôi vừa báo là sẽ lên kế hoạch chuẩn bị đám cưới. Thật làm tôi bất giác muốn nằm vật ra, ôm mặt mà hét toáng lên. Tôi sau lần chia tay mối tình đầu đầy sóng gió cách đây gần nửa năm, vẫn chưa thể chữa lành vết thương được.

Chán nản, tôi leo lên giường đánh một giấc luôn tới sáng.

Lúc tỉnh dậy, nhận ra trong điện thoại của mình có ba tin nhắn và tám cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ bên FC của DBSK gọi qua cho tôi. Rất nhiều người lên kế hoạch gặp mặt, đặt đĩa và tổ chức các sự kiện lớn.

Vậy mà tôi ngỡ thời gian qua người ta lãng quên năm người ấy cả rồi. Chính bản thân tôi cũng thấy mình mòn mỏi đến thờ ơ. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn ở đây.

Tôi gọi điện thoại cho bên làm project đặt đĩa gốc rồi tới tủ lấy quần áo đi tắm. Công việc của tôi lại rơi vào bế tắc rồi, không biết sắp tới có bị cho ‘out’ ra luôn không. Nếu chuyện ấy xảy ra thật thì tôi chả thể tưởng tượng nổi mình lại bắt đầu hành trình đi tìm việc như thế nào. Nó là cả một chuỗi những khổ sở và áp lực.

Có lẽ tôi nên tập trung hơn. Chuyện bên nhóm nhạc thì cũng đã tốt hơn rồi, tôi cũng lớn, chả thế ôm ấp mãi mấy giấc mộng niên thiếu được.


“Em hả? Thôi Offline này ss không đi được đâu. Dạo này công việc bên sis bận lắm... Ừ, vậy nhé!”


Tôi gọi điện cho bên bạn bè của mình, sau đó tiếp tục đày ải đi làm. Đôi lúc tôi cũng chạnh suy nghĩ, sau này khi lớn hơn chút nữa, lấy chồng, có con rồi, cuộc sống sẽ còn cuốn tôi đến đâu? Chắc chắn là sẽ thôi những chuyện thần tượng xa vời này lại.

Nhưng đâu đó tôi lại không còn thần tượng họ. Tôi vẫn nghe những bài hát của họ, nhưng chỉ là thế thôi. Không có thời gian cho những hình ảnh đẹp này, sự kiện hoành tráng kia, tin tức lặt vặt nọ.

Vậy mà tại sao cuối cùng tôi vẫn còn ở đây nhỉ? Nhiều lúc tôi cũng chả hiểu vì sao tôi vẫn là người hâm mộ.

Cuối tuần là họp mặt bạn cấp ba của tôi, cầm theo đĩa nhạc gốc vừa nhận được bên FC, tôi lên nhờ ông chủ bật giùm. Kết quả là bị mấy ông tướng trong lớp trợn tròn cả mắt lên mà chọc.


“Trời ơi bà nội ơi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích mấy thằng Hàn Quốc vậy?!”


Tôi ngớ cả ra, nhìn bạn mình cả hai phút rồi mới từ từ trả lời.


“Người ta lớn hơn ông cả năm tuổi đấy! Ba chục cả rồi, không dùng từ ‘thằng’ được đâu. Muốn sỉ vả thì dùng từ ‘anh’ đi. Nhiêu đây tuổi bộ không được nghe nhạc hả? Nếu thấy dở thì lên yêu cầu chủ quán tắt, đưa đĩa lại, đây là hàng gốc có đăng ký bản quyền nên không kém chất lượng đến hại lỗ tai đâu. Mai mốt có gì thì từ từ mà nói, tui có bệnh dại bay vào cắn ông đâu mà la làng cái gì!”


Nói xong một tràng, tôi nhíu mày quay đi chỗ khác. Kết quả là dọa cho cả bàn tiệc sợ. Anh bạn này của tôi từ thời cấp ba đã có thói ăn nói vô duyên và cách nhìn nhận hời hợt vội vàng như vậy rồi. Chỉ có điều, lớn hơn rồi mà anh ta chẳng chịu sâu sắc hơn một chút nào cả.

Sao anh ta không nghĩ chỉ đơn giản là tôi đang hâm mộ âm nhạc một cách nghiêm túc chứ.

Buổi tối hôm đó, nếu không tính lúc ban đầu tôi bùng nổ, thì có thể cho là tốt đẹp. Khi ra về, anh chàng kia có kéo tôi lại xin lỗi, anh tưởng tôi còn mơ mộng như hồi đó. Kết quả, tôi chỉ có thể cười và an ủi anh ta một câu.


“Nguyên đã thôi như vậy từ trước cả khi tốt nghiệp. Vậy trừ cái nông nỗi niên thiếu đi, giờ Nguyên vẫn thích họ, Sơn không nghĩ là vì lý do gì sao?”


Nói rồi tôi bỏ về. Thật ra việc làm một người-hâm-mộ là chuyện rất khó nói. Nó không cần sự diễn giải và thường mang lại nhiều nỗi buồn hơn người ta nghĩ.

Tôi không biết người hâm mộ của dòng nhạc Anh-Mỹ và các thể loại khác thì như thế nào, nhưng tôi biết chắc, ai đối với thần tượng của mình đều có sự cố chấp. Khi sự cuồng nhiệt và thiếu tiết chế qua đi, chỉ có tình cảm là ở lại.

Và tình cảm thì làm người ta trung thành.

Đó chính là lý do dù đang ở bờ vực của những phiền muộn, thỉnh thoảng chút ánh sáng lóe lên về những người xa lạ đó cũng làm tôi thoáng chốc mỉm cười.


Ngày hôm sau đột nhiên tôi thức dậy với một tâm trạng vô cùng khỏe khoắn, như thể mình chưa từng có giấc ngủ nào ngon đến thế. Nhìn vào tờ lịch treo trên phòng (chính là tờ lịch hình cặp đôi Yunho và Jaejoong cùng hình chung của năm người DBSK) thì nhận ra hôm nay chính là ngày buổi Offline diễn ra.

Ngồi thừ trên giường suy nghĩ một hồi, tôi lên mạng lục lọi lại những đoạn phim cũ xì hồi đó của năm người họ rồi ngồi coi một lèo ba tiếng.

Cuối cùng tôi nghỉ cả làm, xách xe ra chạy vòng vòng ngoài đường một hồi rất lâu. Lúc dừng lại trước sân vận động mà hồi đó tôi từng coi ba trong số năm người của DBSK biểu diễn, tự nhiên thấy thân quen kì lạ.

Kết quả hôm đó tôi vẫn lết xác đi tham dự Offline. Mấy cô bạn vừa thấy tôi thù lù xuất hiện thì trợn cả mắt lên.


“Sao bữa sis nói em không đi?”


“Ừ, nhưng tự nhiên đến hôm nay sis lại muốn đi!”


Kết quả hôm đó chúng tôi đi tận ba tăng liên tục, la hét đến mất cả tiếng. Lúc về nhà, tôi mệt lả cả ra, tắm rồi leo lên giường nằm.

Ít nhất trong cuộc đời này có một thứ tôi đặt niềm tin của mình vào, và nó đã trở thành sự thật. Một điều kỳ diệu hiếm có của cuộc sống thực.

Nghĩ mãi về những năm tháng hồn nhiên ngày ấy, tôi đã dành rất nhiều yêu thương của mình cho những người hoàn toàn xa lạ. Thậm chí còn không có chút nghi ngờ hay hối hận gì cả. Đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy những tình cảm ấy rõ ràng trong mình.

Vậy mà sao bây giờ tôi lại cắn răng làm tội làm tình bản thân với cái công việc này nhỉ?

Nếu bây giờ tôi đi học lại từ đầu những gì mình thích, liệu có kịp không?

Còn cô bạn tôi, cô ấy lấy chồng rồi, nhưng tôi vẫn chẳng cần phải vội vàng phải không? Tôi còn trẻ, tình yêu sẽ còn đến với tôi.

Đa số người ta không như thế, nhưng tôi đâu bắt buộc phải theo họ. Như việc chẳng ai tin tôi sẽ còn theo một nhóm nhạc nam lâu đến vậy.

Hóa ra cuối cùng, tôi lại thấy mãn nguyện với mình.


Sáng ngày hôm sau thức dậy, tôi ăn mặc chỉnh tề đi lên công ty. Đúng như tôi nghĩ, vừa thấy tôi là gân xanh gân tím sếp nổi đầy trên mặt. Gọi tôi lên văn phòng, sếp vào thẳng ngay vấn đề.


"Hôm trước tôi vừa nói cô phải cố gắng làm việc, hôm sau thì cô trốn đi đâu mất tiêu là sao? Rõ ràng tôi_"


"Bấy lâu thật cảm ơn sếp đã quan tâm hướng dẫn em. Em cũng biết công việc này không hợp với mình, nên hôm nay em lên xin nghỉ. Cảm ơn sếp đã tận tình hướng dẫn em trong khoảng thời gian qua. Đó sẽ là những kinh nghiệm quý báu mà em không bao giờ quên!"


Tôi làm nguyên một tràng trước khuôn mặt bàng hoàng không chớp mắt của sếp. Nói cho cùng tôi cũng đâu dễ ăn hiếp, ra khỏi công ty thì sếp cũng chỉ là con người thôi, không thể ăn thịt tôi được.

Từng này tuổi rồi mà còn thất nghiệp, cuộc đời tôi quả là chả đâu vào đâu. Nhưng tôi không thấy buồn.

Gọi điện về nhà, tôi thông báo với ba mẹ tin sét đánh, rồi cùng chiếc máy tính xách tay trong cặp ra tiệm cà phê ngồi. Tai nghe phát những bản nhạc của nhóm DBSK, tôi vừa lên Yahoo thông báo chuyện nghỉ việc anh hùng của mình, vừa tính xem sau này mình sẽ phải làm gì. Chắc chắn là cũng thê thảm một khoảng thời gian dài tìm hướng đi mới đây.

Điện thoại lại reng, dạo này mọi người trên thế giới đều đổ xô đi tìm tôi thì phải.


"Alô, sis ơi, tháng tới sẽ có showcase bên Thái Lan ấy, sis đi với tụi em chứ?" Giọng nhỏ em hồ hởi trong điện thoại. Hình như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người yêu nó rồi, bữa còn nói tháng tới sinh nhật anh-ấy cơ mà.


"Sis mày nghỉ việc nên hết cả tiền rồi, đi sao đây?" Tôi nói, thật ra bản thân cũng muốn tham gia lắm.


"Còn một hai tháng lận mà sis. Biết bao chuyện có thể xảy ra trong hai tháng. Ngày ấy mình còn gặp nhiều vụ khó khăn hơn mà vẫn xoay sở được, chẳng lẽ lớn xác hơn chút lại không?"


Tôi bật cười khi nghe cô em nói, sức trẻ phải thế này chứ. "Ừ, thế giờ mày cho sis mượn tiền à?"


"Không đủ máu sis ơi! Ý, hình như bên công ty anh em đang tuyển người này, có cái cũng hợp với sis lắm, sis muốn thử không?"


Hình như tôi chỉ chờ có nhiêu đó mà thôi.

Mong đợi và thực tế luôn khác biệt với nhau rất nhiều. Một cái cho ta mơ mộng, một cái lôi ta trở về thực tại. Đôi lúc chẳng còn muốn trông vào những điều ta luôn cho là tốt đẹp nữa, chỉ biết ngồi đó mong thực tế mau đến, đau khổ xong rồi nó cũng sẽ qua.

Nhưng cuộc sống này muôn màu. Có lúc là nỗi buồn, nhưng vẫn nhiều khi cho ta niềm vui. Xin đừng ôm mãi mối hoài nghi và sống trọn vẹn một chút, để sau này không phải hối hận vì đã đánh mất những giờ khắc hạnh phúc.

Tôi thật sự mong như vậy.


[Keep calm and Waiting for TVXQ]

The end.

8 nhận xét:

  1. ta thật sự thích cái kết này đó! dù biết rằng mai mốt lớn lên rồi cũng sẽ bị cuốn theo vòng quay của cuộc sống, nhưng hy vọng mình vẫn sẽ giữ tình yêu vs các anh ấy, dù bằng cách này hay cách khác! nhưng mà nhân vật trong fic này bao nhiêu tuổi vậy? tớ cảm thấy cuộc sống lúc đầu của cô ấy thật nhiều áp lực, công việc xoay như chong chóng! lúc đầu tớ còn tưởng Lee tự viết về tương lai của mình cơ, đọc tiếp mới biết là ko phải :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Haha, chắc cũng 1 phần tương lai của mình Lee đặt vào trỏng ấy ^^~ 1 phần thôi, Lee vik cái 1shot này cũng vì nhiều lý do lắm.

      Xóa
  2. wow, thực sự rất đúng với tâm trạng và hoàn cảnh hiện tại của mình.
    ko giấu gì mọi người, mình năm nay cũng sắp bước sang tuổi 26, đã đi làm được hơn 3 năm rồi.
    mình cũng mới yêu DB đc hơn 4 năm, ko phải 10 năm như câu truyện ở trên.
    nhưng mình tin dù là 5, 10, 15 hay bao nhiêu năm đi nữa, tình cảm này cũng sẽ ko kết thúc.
    mình thì ko có đủ cuồng nhiệt tới cái mức cố sống cố chết xin nghỉ vài ba ngày đi xem showcase.
    chỉ thỉnh thoảng tham gia offline, mua goods linh tinh thôi.
    bị trêu chọc là sắp lấy chồng rồi mà vẫn còn nhí nhảnh, hâm mộ này nọ.
    tính bảo vệ thần tượng của mình cũng cao ngút trời luôn, đôi khi cãi cọ, tranh luận...nghĩ lại thật ko cần thiết lắm.
    mong rằng mình sẽ có cơ hội được gặp họ, dù là ai trong số các chàng đi nữa, đều tốt cả.
    mình yêu JaeJoong, yêu YunJae, yêu cả 5.
    Please comeback!!!!!!!!!!1

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. OMG ;__; ss hơn em 7 tuổi. Thật vui vì các anh có dc những fan trưởng thành như vậy <3

      Thanks for comment Unnie

      Xóa
  3. em năm nay mới 18t và cũng chỉ mới yêu DBSK được 3 năm thôi. Dù biết là thời gian em thích DBSK chưa được bao lâu nhưng em thật sự yêu 5 người lắm. thật ra trước DBSK em chưa thần tượng một nhóm nhạc nào cả, DBSK được coi như là "mối tình đầu" của em đi và hơn nữa em biết em là một người không dễ thay đổi, đặc biệt là một khi đã thật sự yêu thích một ai đó. Cho nên mặc dù chưa biết tương lai sẽ như thế nào nhưng em chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ quên DBSK cũng như tình cảm mà thời niên thiếu đã dành cho họ. Em yêu DBSK không phải vì ngoại hình càng không phải theo trào lưu, em yêu họ vì họ là DBSK, yêu sự mạnh mẽ cùng cố gắng của họ, yêu họ vì nhờ họ mà em học được cách chờ đợi, tin tưởng và bảo vệ niềm tin của mình. em cũng yêu Cassiopeia nhiều lắm, yêu và chờ đợi DBSK không phải là một việc dễ dàng nhưng em biết Cass đã, đang và sẽ làm tốt việc này. Có một lần em đọc comt của một bạn bên FC khác nói về Cass. Bạn ấy nói bạn ấy ngưỡng mộ Cass vì nhóm nhạc bạn ấy thích chỉ mất đi một người thôi mà đã đau lòng muốn chết rôì và bạn ấy không biết vì sao Cass có thể chịu nổi khi DBSK chia đôi như vậy. ss không biết lúc đó em cảm thấy tự hào như thế nào đâu, tự hào vì mình cũng là fan của DBSK, tự hào vì mình cũng như Cassies đang chờ đợi DBSK come back. Bạn ấy cũng tin rằng DBSK sẽ come back, sẽ không làm Cass thất vọng và em cũng tin là như vậy.
    nãy giờ em lải nhải nhiều quá, chỉ là đọc xong fic của ss cảm xúc dâng trào nên tìm chỗ xả hehe. mà ước gì fic này thành sự thật, DBSK come back vào năm 2015 nhỉ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu họ comeback thật thì tốt quá còn gì T_T Hai chị em mình cùng nhau fangirl + khóc chung.

      Xóa
  4. Chào em,
    Vì ss sinh năm 1990 nên xưng hô vậy cho dễ nha. Giống như ss phía trên ấy, ss cũng đã tốt nghiệp và đi làm vài năm rồi, và làm fan tầm 4-5 năm gì đó.
    Hoàn cảnh ss thì khá hơn trong fic một chút, công việc gần như là sở thích, sếp cũng không phải là Hit-le tái thế. Thậm chí hôm 3 zai nhà mình sang thăm, sếp còn cho nghỉ nguyên buổi chiều đi hóng mini concert. Nhưng cũng khá là đồng cảm với nhân vật trong fic.
    Khi con người ta lớn hơn lên, có nhiều mối lo cơm áo gạo tiền, những điều như thần tượng, fan, fandom trở nên xa xôi hơn rất nhiều. Đôi lúc chính bản thân mình cũng không hiểu nổi sao vẫn cố gắng bám trụ vào một điều quá mức xa xôi như thế . Nhưng rồi vẫn không thể nào dứt bỏ được, có lẽ là không bao giờ luôn. Vì cả tuổi thanh xuân đã dành hết cho 5 con người đó, đã dành để yêu tình yêu của 2 người bọn họ, mà chối bỏ thời nhiệt huyết ấy , chính là chối bỏ chính mình.
    Ss đã yêu một lần, một lần kéo dài suốt 7 năm, nhưng rồi cũng chia tay. Lúc chia tay không buồn, có lẽ là vì ngay từ đầu đã biết tới lúc nào đó cũng phải chia tay thôi. Chia tay vì người ta đã không hiểu tại sao mình có thể yêu mấy-thằng-Hàn-Quốc đó. Cơ mà người ta không biết rằng , nếu không có 5 con người đó, mình đã không là chính mình hôm nay.
    Bắt đầu lan man rùi, tại lâu quá mới đọc được oneshot nói đúng lòng mình như vậy.
    Cảm ơn em rất nhiều <3
    Always keep the faith, Hope to the end
    p/s 2015 hy vọng là có thể nghe 5 người cùng hô vang : " Xin chào, chúng tôi là Dong Bang Shin Ki"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cũng chúc chị có thể gặp được nhiều may mắn cùng thuận lợi trong công việc cùng tình duyên sau này <3

      Xóa