Author:
Shim YuLee


Rating:
T


Pairing:
YunJae


Au/Romance/Fluff


Tôi không sở hữu YunJae dù đôi lúc tôi thật sự muốn như vậy


Status:
Oneshot – Completed


Warning:
Bối cảnh Việt Nam


Note:
Lời cảm ơn đặc biệt tới 2 Beta Reader Ss Bóng và Sel-chan
Món quà đặc biệt tới những ai đã com (thanks/đọc) Fic của tôi. Đặc biệt là những comment khi Fic đã end và tôi không tài nào Replay dc (vị sợ bump bài) Comment của các bạn đã khích lệ tôi rất nhiều, Xin cảm ơn. Hãy tiếp tục yêu quý và tin tưởng vào DB5K và YunJae nhé ^^


Summary:
Con người tôi có thế nào, cũng là do nó thương anh. Anh thương được nó thì thương, anh không thương được nó, thì bỏ đi.



Thương anh




Hôm anh dắt tay tôi về nói với mẹ, tưởng bầu trời trên kia long ra, rớt xuống dưới đất được.

Người phụ nữ tuổi xế chiều mà có cái nhìn sắc sảo tợn. Tôi bị bà ta nhìn đến muốn rách cả mặt. Cho xin đi, tôi chỉ có khuôn mặt này làm vốn dụ dỗ con bà thôi, mất rồi thì không biết giữ anh làm sao.

Bà là mẹ của anh. Được rồi, coi như lần này tôi không đánh mà thua đau. Tôi có thể hành hạ anh thế nào cũng được, anh không phàn nàn nhưng đụng đến người thân của anh, chắc chắn, tôi sẽ lãnh đủ.

Nên suốt cả buổi đó, tôi im lặng. Nhìn mẹ anh khóc lóc và mắng nhiếc không chừa từ ngữ. Bà chắc là muốn đứng dậy tán vào bản mặt của tôi mấy cái. Nhưng tôi biết, bà quá mệt mỏi để làm thế rồi. Ai bảo con trai bà yêu tôi.

Bà là người phụ nữ từng trải ở xóm chợ. Từ ngày tí tuổi đã biết buôn gánh bán bưng. Anh hay cười cười kể với tôi mẹ anh giỏi như thế nào và anh cố gắng là để bà vui lòng.

Dĩ nhiên là nhà anh không nghèo. Ý tôi là bây giờ ấy. Hồi ấy thì mạc thật nhưng giờ phất lên hẳn rồi, cũng rất khá. Ít nhất là khá hơn nhà tôi.

Phải nói là tôi mê anh ngay từ lúc vừa nhìn thấy, khi đó anh làm lớp trưởng. Người gì đâu lại có thể táo tợn như vậy. Lần đầu thấy tôi đã mở to đôi mắt một mí, nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái. Tôi vừa thích vừa khó chịu. Cái kiểu làm giá của mấy người biết mình đẹp.

Anh được cái tốt mã. Rất tốt là đằng khác. Người ngợm tướng tá thì nhìn thích mắt khiếp lên được. Như trong cái bài hát về chàng “đẹp trai nhất vùng” mà mấy cô diva hay hát. Tôi mê anh, mà không dám nói. Im re giả vờ mình không quan tâm. Thì cũng kiểu làm giá mà.

Tôi biết là mẹ anh còn lâu mới qua được giai đoạn sốc. Hiện tại, bà vẫn khóc không ngừng. Anh đã dặn không cho tôi mở miệng. Vì tôi nghĩ gì nói nấy, rất bộp chộp. Đã vậy, những vấn đề không có gì, qua miệng tôi đều nảy sinh ra hiểu lầm. Anh đã đe tôi mấy lần, nếu còn thế nữa, anh sẽ bỏ xó tôi ở góc chợ như dưa ế buổi chiều rồi cho người cân ký xách về nhà. Vào những lúc đó, tôi chỉ biết im re rồi giả vờ làm mình làm mẩy, hành khổ anh suốt ngày. Ai bảo anh dám dọa tôi, tôi mà có gì, thì tôi sẽ dằn vặt anh suốt đời.

Đời tôi có nhiều cái đắc chí, mà đắc chí nhất chính là khiến anh điên đảo vì tôi. Một người như anh, lại đi yêu một đứa xấu xa như tôi, quả nhiên là mắt anh có vấn đề rồi.

Vậy mà ngược lại anh tưởng mình hay, cho rằng tôi không phải người xấu. Anh nói :


“Chỉ nói được cái miệng, anh chưa thấy em hại ai bao giờ!”


Chỉ là do anh chưa thấy thôi. Nếu muốn hại, tôi đã hại ối người rồi. Còn cho rằng thật sự tôi là người tốt. Tôi không phải người tốt, vì tôi khoái anh nên tôi mới bu dính lấy anh thôi. Anh biết quái gì về tôi chứ nhưng tôi thì biết quá nhiều về anh rồi.

Anh có một cô bồ rất đẹp. Hồi đó ấy. Ôi trời, tình yêu cao cả và duy nhất của cuộc đời anh đấy. Tôi chả biết. Vì dù sao tôi cũng phá họ không ít lần.

Tất cả là do cô ta không chịu được được một tình yêu không có ngày mai nên cuối cùng đã nói lời chia tay với anh. Cơ bản hồi đó anh chưa đi làm, nghèo rớt mồng tơi. Thế đấy, yêu nhau cái kiểu ấy đấy. Mấy người yêu nhau hay ho thật. Lúc chưa yêu được nhau thì sông núi gì cũng trèo, đến lúc yêu nhau rồi thì không muốn trèo nữa, thấy dốc thấy đèo là muốn dừng chân, đi đường khác.

Tôi không dại gì mà không nhảy vào. Tìm cách biến anh thành của mình. Không biết nên nói người như anh khù khờ hay thật thà. Lúc đầu bị tôi làm sợ cho phát khiếp lên được. Chuyện, bị một thằng đàn ông tấn công, thằng đực rựa bình thường nào mà chả sợ.

Lúc đó, có khi anh nổi điên với sự lì lợm của tôi, tưởng là giơ tay đánh tôi luôn rồi, cuối cùng thì bản tính người tốt vẫn thắng. Anh chẳng làm gì được tôi cả. Đánh vào một khuôn mặt đẹp như vậy, ai cũng xót mà. Nỡ sao.

Thế đấy, cũng lỗi tại anh cả. Ai bảo anh không đánh tôi. Ai bảo người yêu anh bỏ anh.

Tính cách xấu xa của tôi giống như một thứ nhựa đen, chảy tràn trong cơ thể. Sợ một ngày cơ thể tôi mà bị lủng chỗ nào. Thứ chất đen sì ấy sẽ rỉ ra, sẽ bị người ta nhìn thấy bộ mặt thật.

Anh thì biết rõ ngay từ đầu rồi. Tôi là bạn cấp ba của anh rồi theo lên tới đại học. Cả hai ở chung phòng trọ gần trường. Vậy là tính đến khi anh bị người yêu đá, tôi đã mê anh gần năm năm rồi. Cái cô người yêu ấy cũng dở thật, ráng chờ anh thêm vài ba năm, tốt nghiệp, đi làm kiếm một đống tiền. Lúc đó vừa được tình vừa được tiền. Chả biết nghĩ gì lại rời khỏi anh. Mà cũng không thể trách được, vì với con gái, tuổi trẻ và nhan sắc là thứ quan trọng nhất nhì. Khi nó đã qua rồi, thì lấy lại quái gì được. Tôi không tiếc mấy thứ đó do tôi là đàn ông.

Nhưng mà nếu như tôi mất đi cái khuôn mặt xinh đẹp này, chắc chắn cũng sẽ rất đau khổ.

Nhìn người phụ nữ trước mắt cứ mãi nước mắt ngắn nước mắt dài. Tôi hóa đá luôn. Chả biết bà sẽ khóc đến bao giờ. Có gì mà đau lòng đến như vậy cơ chứ. Con trai bà không yêu cũng đã lỡ yêu rồi. Thay vì khóc, bà xách cây chổi hay cây sắt gì đó, đập tôi với anh một trận rồi đuổi về, xem ra còn hợp lý hơn. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Anh ngồi cạnh tôi mím môi mím lợi. Khuôn mặt khổ sở. Đúng là con cái với ba mẹ, mối quan hệ này khó mà dứt ra được. Tôi tiếp tục làm công việc lặng thinh của mình. Cảm thấy mình giống cục nợ, chả biết ngồi đây làm gì.

Hồi đó, anh là người bạn tốt nhất của tôi (giờ thì anh là người chồng tốt). Cuối năm cấp 2, tôi bắt đầu nhận ra sự khác thường ở giới tính của mình. Không hẳn là tôi sợ con gái mà cũng không phải thích hết mọi loại đàn ông. Chỉ là đột nhiên, tôi bị thầy giáo dạy Sinh thu hút. Thầy đẹp trai lịch lãm khủng khiếp. Chả bù cho vẻ cau có, kính cận của mấy ông giáo già khác trong trường.

Năm đó tôi vừa hoang mang, vừa thấy khổ sở với thứ tình cảm của mình. Xui xẻo thế nào, thầy lại sắp lấy vợ. Tôi coi như không còn gì để mất, chạy đi khóc lóc nói thích thầy. Tôi không cho thầy nói ai hết nếu không tôi sẽ tự sát chết ngay lập tức. Và nếu thầy hắt hủi tôi, tôi cũng không muốn sống nữa.

Thật ra tôi không phải là đứa yếu đuối gì, nhưng lúc đó mới có mười mấy tuổi đầu. Tôi biết những đứa như mình bị coi là bệnh hoạn, nên lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chết. Thầy là người đầu tiên bị tôi làm khổ. Vừa phải lén lút gặp tôi, vừa phải lo cho gia đình.

Dĩ nhiên là tôi với thầy chả có gì hết. Có chăng là mấy cái xoa đầu cùng lắm thầy cho tôi nắm tay, ôm một cái. Đến năm lớp mười, tôi tự sát cũng tính gần được bốn lần. Duy nhất một lần bị gia đình phát hiện. Tôi không nói lý do. Mấy lần sau chỉ âm thầm dùng dao rạch tay nhưng rồi thấy sợ, tự đi lấy băng bó lại.

Lên năm lớp mười, tôi cuối cùng nhìn ra sự ngu ngốc vô lý của mình, buông tay tha cho thầy. Những ngày đó tính cách tôi trở nên lạnh lùng đến độ không ai dám đến gần. Tôi cũng chán vụ yêu đương, không còn thiết tha gì nữa. Thế đấy, rồi anh ngay lúc ấy nhảy vào. Khuôn mặt đẹp trai bóp chết trái tim tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lần đầu nhìn thấy anh là lần lớp anh lên nhận cờ luân lưu hằng tuần, lớp trưởng – tức là anh ấy – xuất hiện đĩnh đạc và tự tin. Đọc bảng phát biểu trơn tru. Cả người toát lên cái sự nam tính đến mê muội. Tôi nhìn đến nỗi tưởng mình có thể chết luôn tại chỗ ngồi. Biết mình mê anh như điếu đổ rồi, tôi cũng chả thèm dằn vặt. Kệ xác nó chứ, cùng lắm lần này tôi khôn lanh hơn. Không để lộ ra nữa. Như vậy anh sẽ không cho tôi là phiền phức.

Nhưng cuối cùng bộ mặt thật của tôi cũng bị bóc trần. Có trách thì trách vì sao cô người yêu đó bỏ anh. Có trách thì trách anh tại sao cuối cùng lại yêu thương tôi.

Ngồi đây nhớ lại mấy chuyện ngày xưa, tôi thấy buồn cười. Hiện tại đang đen tối thế này mà mặt tôi vẫn cứ bơ ra. Tay anh siết chặt lấy tay tôi, ráng chờ đợi mẹ mình nói gì. Nếu lúc này không có ai, tôi đã ôm anh dỗ dành rồi. Chỉ cần tôi dịu dàng, có chết anh cũng chẳng giãy ra được.

Hồi đó, nhớ lại, tôi đúng là đứa mặt dày chả có liêm sĩ. Tôi vứt tình bạn của mình như vứt tờ giấy, thản nhiên nhảy xổ vào anh. Loại người tốt như anh, dĩ nhiên là không nỡ đuổi đánh tôi rồi. Màn tỏ tình của tôi khá trôi chảy, mặt tôi thì đỏ lét, mặt anh thì xám xanh. Cuối cùng dĩ nhiên anh từ chối, còn nói chỉ cần tôi quên chuyện hôm nay đi thì anh sẽ lại coi tôi như bạn.

Tôi ừ mà nước mắt rớt lã chã. Tiên sư nhà anh chứ, công sức tôi lấy hết bao nhiêu là can đảm từ hồi được sinh ra tới giờ. Cho dù tôi không biết xấu hổ thì vẫn biết sợ, lúc đứng trước mặt anh tay chân tôi cũng run lẩy bẩy. Cuối cùng anh lại đi nói muốn ở cạnh anh thì không có yêu đương gì hết.

Anh bị tôi dọa đến sợ xanh mặt, cuối cùng là phải nhượng bộ một bước. Cho tôi ôm lần đầu và cũng là lần cuối, coi như là kỉ niệm thất tình vậy. Đáng ra lúc đó nếu anh đá tôi qua một bên thì giờ anh đã có thể yên ổn sống qua ngày rồi. Cũng tại cái bản chất người tốt. Người như thế sao có thể yên ổn sống trong xã hội này cơ chứ?

Lúc được ôm anh, tình cảm tôi dành cho anh không những không bay đi mà còn tăng lên dữ dội. Người anh chắc nụi và ấm sực. Trong đầu tôi ngoài nhiêu đó ra chả còn quái gì.

Những ngày sau đó còn gian nan hơn, tôi chả coi lời hứa với anh ra gì, liên tục tấn công. Mà là tấn công thầm lặng. Đem cơm đi học ăn với anh, dắt anh đi những con đường không dẫn ra những nơi từng là kỉ niệm tình yêu cũ. Cuối tuần qua nhà anh nấu ăn, bắt anh ra phố đi lòng vòng với mình.

Sự việc đang tốt đẹp, đến một ngày tôi với anh nhậu chung. Anh cũng có chút đề phòng nhưng bữa đó anh được giáo sư khen, vui quá, cứ cụng ly trăm phần trăm. Kết quả say bét nhè, xém xíu bị tôi hại đời trai. Cuối cùng bị bạn anh phát hiện, tát cho một phát vào mặt.

Anh sau khi tỉnh rượu, biết được giận đến run người. Nhưng thay vì đánh tôi, anh lại lạnh lùng không thèm để ý tới nữa. Rồi là tôi sai, không giữ lời hứa, lợi dụng anh. Nhưng anh là đàn ông cơ mà, sợ mất cái gì cơ chứ.

Tôi nói anh tôi chỉ vừa kịp hôn vài cái thôi, chưa cởi miếng vải nào trên người anh hết. Tôi không xin lỗi nhưng anh không để ý, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn tôi nửa cái.

Nói thật, bị anh ghét thì tôi chết cho rồi. Cuối cùng tôi cắn răng làm liều nói sẽ tìm bạn trai, hôm nay xỉn quá, sau này không có lần thứ hai.

Mấy ngày đó có cho một trăm triệu tôi cũng không dám nghĩ sau này anh sẽ yêu tôi. Yêu sống yêu chết. Sau này khi đã sống chung với nhau, có lần tôi xắt đồ ăn, nước trong bồn rửa chén chảy tràn ra nên luống cuống đi tắt. Cuối cùng bị con dao cứa sao ngay cổ tay, máu tuôn xối xả, loạng choạng trượt chân bởi vũng nước nước dưới sàn, ngã lăn ra. Tưởng là chết luôn rồi, may mà anh về sau đó cỡ năm phút, máu tôi hòa với nước nên thành một biển đỏ lênh láng. Lúc tỉnh dậy, thấy anh ngồi khóc trên giường bệnh. Nói tôi dọa anh muốn đứng tim luôn rồi.

Lúc đó tự nhiên tôi nghĩ nếu tôi thật sự có chuyện gì thì anh sẽ ra sao đây. Chắc anh sẽ chết theo tôi thật. Suy nghĩ ngu ngốc, không việc gì anh phải chết chỉ vì một người khác chết cả. Nhưng nghĩ để anh trên cõi đời này yêu người khác, tôi lại thấy không cam lòng. Cuối cùng tôi nói:


“Yunho, nếu sau này em có chết thật thì anh chờ 10 năm rồi hãy yêu người khác. Như vậy em sẽ không ám anh!”


“Vớ vẩn!!” Anh nạt, đôi mắt đỏ hoe, mớ to nhìn tôi. “Yêu em anh mệt lắm rồi. Nên không được chết, phải sống với anh!!”


Anh nói, bàn tay nắm lấy tay tôi run run. Tự nhiên lúc đó tôi cũng khóc theo. Làm quái gì mà tôi muốn chết đâu cơ chứ, tôi còn muốn sống với anh. Muốn cùng anh âu yếm hai ba chục năm nữa rồi thiên tai động đất gì cũng được. Sẽ ôm nhau chết chung.

Thương anh quá.

Việc bẻ thẳng thành cong không phải là một sớm một chiều, tôi cũng khổ sở với những thằng đàn ông ‘chân chính’. Sau bận tôi nói tôi sẽ tìm bạn trai, xem ra anh tin thật. Thế là tôi đành vớ đại một ông anh khóa trên - cũng là người đồng tính - giúp mình. Cả hai tìm cách hôn nhau một cái cho anh thấy rồi đường ai nấy đi. Tưởng như vậy là tôi qua ải, lại được nhởn nhơ làm bạn anh. Ngờ đâu mấy ngày sau anh đòi tôi dẫn người yêu cho coi mặt.

Lúc đầu tôi cho là anh ghen với anh khóa trên, nên còn vờn qua vờn lại. Ai ngờ vỡ lẽ ra anh chỉ là quan tâm bạn bè đúng nghĩa thôi. Vì có cô bạn đại học nói với anh trong giới đồng tính, các mối quan hệ thường không bền vững. Mấy người trẻ coi chừng bị lừa gạt tệ hơn là bạo hành.

Không biết đâu ra người nhiều chuyện như vậy, tôi thế nào ai cần cô gái đó xía vô. Tôi cũng đâu nói tôi đồng tính, chỉ là tôi thích mấy người nổi bật thôi. Cuối cùng mang cục ức, tôi không nói chuyện với anh cả tuần. Như thể tôi mới là người giận ấy.

Sau này, tôi lại tiếp tục nai lưng mà ở bên cạnh anh. Tìm hết cách để anh chú ý đến mình. Cố gắng quan tâm và biến đổi sao cho vừa lòng anh. Những lúc anh lắc đầu hay phản ứng tiêu cực, tôi chỉ biết ôm gối ngồi thu lu một góc ở nhà. Lầm lũi như mấy con yêu tinh trong bóng tối.

Dĩ nhiên, tôi không có tội nghiệp đến như thế. Một đứa ích kỉ như tôi chắc chắn phải làm không ít chuyện xấu xa rồi. Có lần người bạn gái trở lại tìm anh. Tôi thật chỉ muốn chửi cô ta một trận rồi đuổi quách đi nhưng cuối cùng lại nhe răng ra cười.

Cô nhờ tôi chuyển cho anh lá thư. Thời này mà còn thư với từ, thật vớ vẩn, tôi chờ cô ta ra về, tháo ra đọc rồi đem đốt luôn.

Ngoài chuyện giải thích rồi nhùng nhằng tình cảm ra thì còn gì nữa. Thật chả hiểu, đã muốn đá nhau rồi, khi quay lại cũng phải biết điều chứ. Cuối cùng chỉ muốn dở dở ương ương, không muốn bỏ mà cũng chả muốn quen thế này. Tôi ghét nhất.

Tình yêu vầy níu kéo làm gì. Tôi giúp anh xóa bỏ luôn.

Quả nhiên làm việc ác sẽ bị trừng phạt. Ông trời cũng công bằng ghê. Tôi đã trả cái giá còn đắt gấp trăm lần như vậy.

Bàn tay anh vẫn đang siết rất chặt tay tôi, thấy như muốn nghiền nát nó luôn vậy. Mẹ anh từ chối nghe mọi lời giải thích, bà chán chường và muốn đuổi chúng tôi về. À ha, đến phần cuối rồi. Tôi cũng muốn thoát khỏi chỗ này sớm.

Anh quay sang nhìn tôi, ý nói hãy kiên nhẫn. Bộ anh không thấy tôi đã kiên nhẫn nãy giờ rồi sao? Từ lúc anh dẫn tôi qua gặp mẹ, đã biết là sẽ không được đón chào mà.

Nhìn sự đau đớn của người phụ nữ trước mặt. Tôi nhớ đến ba mình. Thấy cũng hay ghê. Tôi không có mẹ, anh không có ba. Ba tôi thì trái ngược hoàn toàn với mẹ anh. Ba thương tôi quá nên khi biết tôi lại đâm đầu đi thích một thằng con trai, ba chỉ làm thinh.

Sau đó lẳng lặng đến tìm anh, ba nói anh không được làm khổ tôi. Số con ba sinh ra đã không có mẹ, may mà có nhiều chị gái yêu thương, không thì ba chẳng biết chăm sóc sao. Ba còn nói nhiều nữa mà anh giấu, không kể lại cho tôi nghe.

Các bậc phụ hyunh thật khó chiều lòng. Lật tung trời đất cũng họ, dời non lấp biển cũng họ. Quả nhiên, vì con cái nhiều lúc họ chẳng nề hà gì.

Nghĩ lại thì thấy, tôi bị nhiều người yêu thương anh ghét lắm rồi. Bạn bè anh chẳng hạn. Đức tính tôi thế này, bạn anh không ghét mới lạ. Không xém lần tôi bị dọa đập chết vì “quá nham hiểm”. Như tôi sợ lắm ấy.

Cũng vụ bức thư chết tiệt đó mà ra cả.

Tôi suốt ngày bám lấy anh, cuối cùng cũng có được từ anh chút cảm tình. Do có lần anh về quê, bệnh liệt giường. Tôi lặn lội từ thành phố tìm xuống tận nơi chăm sóc. Họ hàng anh lúc đó đi du lịch không báo trước, cuối cùng có mình anh ở nhà.

Cái dáng anh sốt nằm thở như sắp chết làm tôi xót nát hết ruột gan. Vừa chăm sóc anh vừa lầm lì không nói gì. Lúc đó tôi giận lắm. Bệnh thế này mà không thèm báo tôi một tiếng, lại đi gọi cho đám bạn của mình. Cuối cùng cả đám đó chẳng ai nhờ vả được. Mấy đứa bạn thân nhất cũng đang đi nghỉ ở cái tỉnh xứ miên nào đó. Hết cách nên họ gọi cho tôi, nhờ vả bằng cái giọng ban ơn. Còn dặn tôi mà dám làm gì người bệnh sẽ cho tôi biết tay.

Làm như thể tôi là đứa bệnh hoạn ấy. Phải để anh sống đã rồi tôi mới dụ dỗ anh được chứ?

Kết quả sau kì nghỉ khủng khiếp đó. Anh trở nên tin tưởng và thân thiết với tôi hơn. Y như ngày trước vậy.

Tôi được đà thì cứ thế mà tiến. Có lần anh uống bia, ngà ngà tây tây, anh nói thật ra anh thấy tôi cũng xinh đẹp. Anh thích màu tóc đen và cái eo của tôi. Nó nhỏ và mảnh, giống như eo con gái vậy.

Thế là tôi chăm chút cho mái tóc và cơ thể mình hơn. Anh có để ý cơ mà. Vậy thì tôi làm hài lòng anh chút vậy.

Có lần anh đánh nhau dữ dội, đúng hơn là bị đánh úp. Tóm lại cũng vụ ghen tuông vớ vẩn của mấy thằng sinh viên, gái không thích nó, đi thích anh, anh lại từ chối. Thế thì tức khí đánh anh thôi. Chúng nói khuôn mặt anh bố láo, đừng tưởng học giỏi một chút rồi lên mặt.

Lũ ấy đúng là đầu người mà không có óc. Không biết tự nhìn lại mình. Khuôn mặt khỉ đột như thế, muốn bố láo cũng chẳng được.

Tôi đến giúp anh trong vụ đó. Kết quả anh vá bảy mũi. Tôi đỡ cho anh một cái ghế ngay vai, cuối cùng là vào viện nằm luôn một chỗ.

Anh hỏi tại sao phải làm vậy. Tôi cắn răng không dám trả lời. Anh cứ hỏi ép tới cùng, cuối cùng tôi tức quá, cắn vào tay anh một phát thật mạnh rồi hét um lên, nói y tá đuổi anh ra.

Người anh thần kinh sao? Giờ tôi nói tại tôi mê anh đấy, thì anh lại không dám đến gần tôi nữa. Muốn ở gần anh thì không có yêu đương gì hết. Tôi biết mà.

Sau này khi trời trở lạnh. Anh hay hỏi vết thương cũ ở vai của tôi có nhức không. Mặc tôi trả lời thế nào, anh cũng xách ra xức chút thuốc rồi xoa bóp cho tôi. Anh nói hồi đó tôi lì lợm quá, nghĩ lại anh buồn lắm. Tôi lì lợm thì mắc gì anh buồn?

Anh nói sau này, đừng làm bậy nữa. Có gì cũng phải hỏi ý anh, thương anh bao nhiêu thì phải biết thương thân mình bấy nhiêu. Bây giờ có chuyện thì cũng phải chạy trước, anh chết thì cũng phải chạy trước. Cái gì cũng nghĩ cho anh hết thì ai nghĩ cho tôi?

Nói như thật ấy. Anh nói mà không chịu nhìn lại mình? Người như con trâu, nai lưng ra làm việc đế kiếm tiền cho tôi được sống sung túc một chút. Tôi thích cái gì cũng mua cho. Cãi nhau thì bao nhiêu cũng là anh làm lành trước.

Tôi làm khổ anh, làm tội làm tình anh không biết bao bận. Mà anh như thể bị mù bị điếc, bỏ qua hết. Chỉ nói tôi biết lo cho bản thân mình là anh an tâm rồi.

Thật. Ai biểu anh yêu tôi làm chi.

Sau lần đánh nhau đó, quan hệ của tôi và anh tiến thêm một bước. Có lần tôi uống say, tự nhiên ôm anh rồi khóc um lên. Tôi nhớ anh không đẩy ra, ngược lại sáng hôm sau mình nằm ngay ngắn trên giường, chăn ấm đắp kín người.

Thích mấy anh người tốt xem ra cũng hay lắm. Họ dễ mềm lòng. Vừa đàn ông dễ xài, vừa tốt với người yêu.

Trôi qua được mấy ngày bình yên, đùng một cái sóng gió đến. Cô người yêu mãi chả thấy anh hồi âm, đâm ra nghi ngờ đến chỗ tôi hỏi. Tôi nói là anh xem rồi thấy thất vọng, đã xé mất rồi. Thế là cô nàng bật khóc, chạy biến đi mất.

Tôi tưởng mình đã triệt hạ được tình địch, nào đâu vừa tìm cho mình thêm được một đống kẻ thù.

Nghe đâu cô gái đó đòi tự sát nên mới gọi cho anh lần cuối. Cũng đúng, đổi lại là tôi, viết ra những lời lẽ như thế trong thư rồi mà vẫn bị cự tuyệt. Tốt nhất là tìm đến cái chết và dọa cho đứa phụ tình đó sợ xanh mặt chơi.

Anh đổi số điện thoại, nhưng tôi cho cô ta số giả. Cuối cùng cô gọi cho bạn thân của anh. Rồi bạn thân của anh gọi cho anh. Thế đấy. Hiểu lầm kết thúc và tôi nhận lãnh hết cái thói xấu xa của mình.

Tôi đâu có ngờ bạn thân của anh lại là anh họ của cô nàng đâu. Chút nữa là bị anh chàng đó đánh chết. Cũng là vài cái tát, một hai cú đạp. Anh ta chửi thẳng bằng những từ rất nặng nề. Như tôi quan tâm ấy.

Quan trọng là về thì thấy anh phừng phừng nổi giận, đòi đuổi tôi ra khỏi phòng. Nhưng thấy tôi tơi tả, mặt sưng, tay ôm bụng không nói nổi thì chợt chạnh lòng. Lúc đấy thật sự tôi không thấy mình tội nghiệp. Cũng đáng. Tại lỗi tôi trước. Tôi là người hại tình cảm của người ta. Không phải là tôi không được cảnh báo đâu.

Có người thương vẫn hơn, tự tử một lần đã là chuyện lớn lao thế. Sao tôi tự tử bốn lần mà chả được gì?

Ôi, tôi chấp hết đấy. Khi nào anh chồn chân mỏi gối thì về bên tôi cũng được.

Bị đuổi, tôi không biết đi về đâu hết. Ba tôi ở quê, chỉ có chị ba với chị bảy là đang ở thành phố. Chị thì có gia đình, chị thì ở ký túc xá đại học. Tôi không dám đến làm phiền. Đang yên đang lành được ở cùng anh, tự nhiên bị thế này. Tôi thấy ức ức. Sao bạn anh nhiều chuyện thế. Không ráng đánh tôi thêm vài cái rồi im cái mồm luôn đi. Cứ thích mách với anh làm gì.

Giờ thì xem.

Cả đêm đó tôi ngồi ngủ gà ngủ gật ở trước cửa căn nhà trọ. Sáng hôm sau ra anh thấy, mắng cho một trận nói tôi không nên thân. Lớn từng tuổi này không biết tìm chỗ ở hay sao?

Thật ra tôi cũng còn ít tiền, nhưng tiêu thấy tiên tiếc. Vì có ý định tặng món quà sinh nhật đắt tiền cho anh. Sinh nhật anh còn lâu mới đến, nhưng vẫn phải có tiền trữ trước chứ? Ở khách sạn khác nào đốt tiền đâu. Tôi nghèo, anh cũng nghèo. Anh biết quá mà.

Cuối cùng vẫn chỉ có mình anh chứa tôi.

Từ đầu đến cuối là tôi tự làm tự chịu. Tôi không trách anh. Một người đàn ông tốt cũng chỉ có giới hạn của nó. Ai có thể chịu để người khác làm tổn thương người mình yêu cơ chứ.

Địa vị của cô gái là ‘người anh yêu’, địa vị của tôi là ‘người khác’. Cái quyền của tôi nhỏ nhoi lắm. Cơ mà tôi lại thích leo trèo, tìm kiếm chút yêu thương cho mình.

Tôi không tỏ ra mình bị tổn thương không phài vì tôi không tổn thương. Tôi chỉ không thích làm ra vẻ để được anh mềm lòng. Dạng người như anh dễ mềm lòng kinh được. Tôi không muốn mình tạm bợ như vậy.

Đã ghét rồi thì cứ ghét. Nếu tôi là một đứa đàng hoàng hơn thì đã được thương rồi.

Những ngày tháng ấy, giống như lũ quét hết đồng bằng. Tôi là con quái vật nhỏ, xấu xí, ích kỉ, phá hoại. Nhưng người ta cưu mang tôi, người ta cũng lỡ có chút tình cảm với tôi. Nên cuối cùng người ta lãnh hết cái khổ tâm.

Bạn gái và anh cũng chả trở lại với nhau được. Lúc anh cho tôi vào lại phòng trọ, tôi đã làm đùng đùng lên, như thể tôi mới là người bị hại. Nói anh hãy suy nghĩ đi, đừng có ngu dại ôm hết vào mình nữa. Anh và cô gái đó đã chia tay rồi giờ thì níu kéo cái gì? Không phải lại muốn giống mấy bộ phim dài tập của Mỹ. Lăn loàng ngoài giá thú cho đến khi cô ấy lấy chồng. Cô đơn trong cuộc sống thì tìm đến ăn nằm với nhau, sau đó cười, trở về với thực tại.

Anh tát cho tôi một cái vào mặt. Tôi điên lên. Anh dám đánh tôi?


“Cứ quen nhau đi, chống mắt chờ xem anh chịu được bao lâu, cuối cùng cũng phải về lại cái xó này ôm giấc mộng làm giàu thôi!”


“Im đi!! Sao con người cậu có thể xấu xa đến như vậy?”


Anh đánh cũng đánh rồi. Chửi cũng chửi rồi. Tôi xem như hết nợ. Quay lưng leo lên giường, đắp mền ngủ.

Sau đó ba tháng thì tôi không thấy cô bạn gái đến làm phiền anh nữa. Lúc đấy tôi mừng đến nỗi mở tiệc ăn mừng được nhưng biết thân phận nên đành im re.

Nhớ lại khi đó, tôi đúng là hết thuốc chữa. Nếu mẹ anh – người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi đây – biết được tôi là một đứa ghê gớm đến như vậy. Liệu bà có dám cho con trai bà yêu tôi?

Không sao, giờ này có động đất chết hết thì anh cũng chẳng bỏ nỗi tôi. Tôi nhớ có lần tôi lên cơn đòi chia tay. Lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi lục trong tủ thấy mấy đồ vật của anh hồi học đại học. Hay làm sao, rất nhiều hình chụp chung với bạn gái cũ, còn có cả một lá thư anh viết để chúc cô thi cuối khóa may mắn. Chuyện qua lâu rồi nhưng tự nhiên tôi lại lồng lộn lên. Nước mắt cứ rớt như mưa, vừa đưa tay quệt nước mắt vừa đùng đùng cuốn gói hết quần áo của mình.

Anh về nhà tối thui, còn tôi thì không thấy đâu, phát hoảng tìm kiếm. Cuối cùng vác được tôi say mèm ở nhà của Yoochun – bạn thân của chúng tôi – về. Sáng ra, tôi tưởng anh giận đến viết đơn li dị ngay đi được, dù rằng chúng tôi không có đăng ký kết hôn, nhưng nếu có, anh sẽ thảo ngay một bản đưa tôi kí liền tay.

Tôi làm loạn lên, nói anh có giỏi thì bỏ tôi đi, đừng có ôm tôi mà nghĩ đến người khác. Anh chả biết tôi lên cơn khùng gì. Đáng ra người nổi giận phải là anh vậy mà ngược lại, tôi được thể đập phá tứ tung. Anh đang giận mà nhìn tôi khóc lóc nói tán loạn chuyện cũng không biết sao, tìm cách ôm tôi vào lòng.

Giống như tôm phải lửa, tôi giãy nãy không ngừng. Cuối cùng thì khóc nức nở. Tôi biết tôi chả bằng cái cô bạn gái cũ của anh. Đã vậy còn là đàn ông. Lấy cái gì mà ràng buột một người đàn ông khác cơ chứ? Tôi thua, tức chết đi được, tôi rõ ràng là thua cô gái đó mười mươi.

Hai tay anh giữ chặt lất tôi. Dỗ dành. Đến khi tôi bình tĩnh, anh đỡ vào giường để ngủ một giấc, sáng hôm sau gọi ra phòng khách mắng cho một trận tanh bành.

Chia tay là một chuyện rất kinh khủng, tôi nghĩ gì mà đùng một cái biến khỏi cuộc đời anh như thế. Phải làm anh đau đớn đến chết tôi mới chịu phải không?

Anh nói chẳng phải tôi hiểu rõ bản thân mình sao? Đẹp lại giỏi giang nhiều việc, sao không tự biết, cứ thích đi so bì với người khác rồi trút hết lên anh như thế. Anh nói sau này mà tôi còn vậy, anh cột tôi lại, không cho đi đâu hết. Như tôi sợ ấy. Sợ mất tôi thế thì anh đừng để mắt tới bất kỳ ai nữa. Đừng nghĩ về bất kỳ người con gái nào nữa. Như vậy tôi sẽ yên tâm mà ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh.

Sau đó cỡ vài tháng, anh đi xin con nuôi ở trại cô nhi. Lúc anh dẫn tôi đến nhận mặt con, tôi vẫn chưa biết gì. Đó là một đứa bé gái rất xinh xắn, ba tuổi.

Anh nói từ nay về sau, chúng tôi đã có con rồi. Tôi phải có trách nhiệm. Đừng tự tiện làm theo ý mình thích nữa. Ra là muốn trói tôi lại bằng con cái, bắt tôi ở với anh suốt đời. Làm như thể tôi chịu buông anh ra không bằng. Ai bảo anh yêu tôi làm chi.


Chẳng bù cho hồi đó anh chả coi tôi ra cái gì.


Cuối cùng thì mẹ anh cũng khóc xong. Bà yêu cầu chúng tôi ra về ngay lập tức. Anh vẫn cố gắng giải thích, cuối cùng thì bị bà tát cho một cái vào mặt. Ai bảo anh dám nói là thật ra tháng sau chúng tôi qua Pháp đăng ký kết hôn.

Con trai của bà hiện tại đang cùng tôi chăm sóc hai đứa con. Bé gái bảy tuổi, bé trai ba tuổi. Giờ bà còn muốn sao được. Anh làm ba. Tôi vừa làm ba vừa làm mẹ. Bà không cần lo lắng.

Thấy tôi cứ ngơ ngơ, bà nói anh ra ngoài để bà nói chuyện với tôi. Đấy, giờ thì chuẩn bị đến lúc bà dần xác tôi ra. Cả gan quyến rũ con trai bà, đã vậy còn cùng anh lén lút nuôi mấy đứa con.

Cánh cửa sau lưng tôi vừa sập lại, ánh mắt thất vọng giận dữ của bà càng lộ rõ. Xem ra người phụ nữ này hoàn toàn không có thiện cảm với tôi.

Con trai bà đâu có đồng tính. Hoàn toàn không. Đã vậy cái khuôn mặt của tôi càng làm bà ngứa mắt. Nào phải lỗi con bà, chắc chắn là cũng cái mặt yêu ma của tôi làm hại con trai bà rồi.


“Tôi muốn cậu và thằng con của tôi chia tay!” Bà vào thẳng vấn đề ngay từ câu đầu tiên. Tôi thích bà rồi đấy.


“Vâng, nếu là ý bác muốn!” Tôi cũng đáp lại ngay.


Người phụ nữ nheo mắt nhìn tôi. Xem ra không tin lắm vào những gì bà vừa nghe.


“Tôi tưởng cậu thương thằng Yunho!?”


“Vâng. Không thì cháu không muốn đăng ký kết hôn rồi ạ!”


“Vậy sao tôi vừa hỏi cậu lại đồng ý rồi?” Bà cao giọng đề phòng.


“Nếu bác muốn, cháu sẽ làm. Vì bác là mẹ của anh Yunho. Nhưng anh Yunho thì cháu không biết!”


“Cậu uy hiếp tôi đấy à?!”


“Thưa bác, hai người đang thương nhau thì ai lại muốn chia tay. Cháu cũng vậy, Yunho cũng vậy. Cháu biết chắc chắn bác sẽ không chịu, nhưng anh Yunho nói nếu cháu thương anh thì phải thương cả bác. Nên bác nói thì cháu nghe. Nhưng nếu bắt cháu chia tay với anh ấy. Cháu chắc chắn anh Yunho sẽ không vượt qua được!”


“Vậy cậu nghĩ tôi vượt qua được sao??” Mẹ anh cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, sẵng giọng. “Cậu Jaejoong, cậu rất đẹp. Thiếu gì người đàn ông sẽ thích cậu? Nhưng tôi thì chỉ có một đứa con trai thôi. Nó chưa lấy được vợ, chưa có con. Cậu hỏi tôi phải làm sao??”


“Cháu là vợ của anh Yunho. Chúng cháu cũng đang nuôi con…”


“Cậu không cần kể, tôi không muốn nghe. Các cậu làm gì cũng đâu cần qua ý tôi ?? Sống với nhau, thậm chí nuôi cả con. Giờ thì qua báo tôi một tiếng hai cậu bay qua nước ngoài đăng ký kết hôn. Tôi có còn quan trọng sao!!”


Nghe tới đây thì tôi không dám nói nữa. Thật ra lý lẽ vẫn còn nhưng được gì. Bây giờ người phụ nữ này còn tâm trạng để nghe sao? Nếu thật sự mẹ tôi còn sống, giờ này chắc chắn anh cũng bị lôi ra đánh một trận rồi.

Làm sao tôi có thể nói với bác gái bằng những từ hoa mỹ được. Tình yêu của chúng tôi vốn đâu có gì hoa mỹ. Con trai bác càng không có lỗi, là tôi không từ thủ đoạn lôi anh vào.

Đến tận năm thứ ba của đại học. Mối quan hệ của tôi với anh vẫn chỉ lưng chừng. Tôi hốt bỏ tình cảm của mình không nổi mà biết bản thân cũng chẳng thể bước lại gần anh.

Cuối cùng đến một ngày, tôi gọi anh ra tỏ tình thêm một lần nữa. Chuyện bạn gái anh lúc đó qua cũng hơn nửa năm rồi. Nếu anh là đàn ông thì nên biết vượt qua đi chứ.

Lý thuyết là thế nhưng tôi vẫn bị anh từ chối. Lần này không phải là mặt mũi tái đi nữa, anh nhíu mày và suy nghĩ, thật lâu sau đó mới chậm rãi nói với tôi mấy câu xin lỗi, anh không thể.

Tôi làm thinh, gật đầu chào anh rồi bỏ chạy. Lần này hy vọng nhiều hơn lần trước nên thất vọng cũng nhiều hơn.

Biết mình lì lợm, mặt dày. Bạn bè anh căm ghét. Hàng xóm suốt ngày dị nghị. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh là thật. Từ ngày còn cấp ba, đã thật sự rất rất… thích anh.

Đến bây giờ thì yêu anh. Tôi không dám thừa nhận vì sợ mình rút ra không nổi. Anh là một người rất tốt, lại dịu dàng. Tôi thích cái dáng cao cao của anh. Thích cái lưng thẳng và săn chắc của anh. Thích bàn tay to với những ngón thon dài. Thích đôi mắt một mí khi cười nheo lại như đường chỉ.

Tôi không biết làm sao, cúp hết các tiết học ở trường chạy về phòng trọ. Tiếng tôi khóc nức nở kiềm không được, phải từ bỏ anh, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Lên tới phòng, tôi chạy vào nhà tắm, mở nước đầy xô đựng rồi nhúng đầu mình vào hết hơi thì ngẩng lên. Vậy mà mỗi lần ngẩng lên, tôi vẫn nghe được tiếng mình hức hức rất bất hạnh, thế là lại ụp mặt xuống làn nước lạnh.

Hôm sau tôi lăn ra bệnh, sốt run run nằm một đống. Anh thở dài hỏi tôi hôm qua làm gì. Tôi không trả lời, giả vờ mình không thấy không nghe gì hết, mặc kệ anh.


“Lại vì tớ phải không?”


Giọng anh hỏi câu đó buồn rười rượi. Khuôn mặt đẹp trai sáng sủa hơi tối lại, nhìn tôi chằm chằm.


“Không phải!” Tôi trả lời. Cứ như thật vậy. Không vì anh thì còn vì ai?


“Tớ không có ghét cậu… thật đấy!”


Không thích nhưng cũng không ghét. Anh làm tôi đến phát khóc lên được. Từ chối đã xong giờ thì anh lại thấy tội nghiệp sao?


“Khi tớ hết bệnh, làm cho tớ một chuyện được không?” Tôi nói bằng giọng nghẹt mũi, tác dụng của thuốc làm đầu óc mơ màng, giống như đang mơ vậy. “Sau này mình sẽ lại làm bạn!”


“Chuyện gì?”


“Cho tớ hôn một cái!” Tự nhiên tôi muốn bật khóc ngay lập tức. “Một cái thôi. Rồi tớ sẽ quên hết, mình trở lại như hồi đó!”


Sau đó thì tôi thiếp đi. Hình như anh đã gật đầu.

Bẵng đi một thời gian, mùa hè đổ ụp xuống Sài Gòn với những đợt nắng rất tàn ác. Tôi và cả dàn sinh viên kháo nhau xong kì này chúng tôi sẽ thành ‘mực một nắng’ cả lũ. Một ngày không biết tôi tắm biết bao nhiêu lần. Ở nhà chỉ muốn khỏa thân nằm sải lai ra sàn cho mát.

Anh cũng nói năm đấy trời được nhét trong lò nướng hay sao ấy. Tôi ăn mặc giống y như đóng phim cấp ba. Áo sát nách mỏng tanh hở hết phần ngực. Quần ngắn củn cỡn chừng một gang tay, nằm ngay cửa sổ mở toang, tay phe phẩy quạt không ngừng.

Vậy mà còn nóng gần chết. Anh cũng không khá hơn, hễ ở nhà chỉ mặc quần đùi, ở trần. Hình như anh không thích cách tôi ăn mặc nên thường hay cằn nhằn. Có hôm buổi tối, cúp điện, tôi muốn phát điên lên được. Tay cầm quạt quơ cật lực mà vẫn nóng đến thở hồng hộc. Cả người bức bối, đầm đìa mồ hôi.

Anh ngược lại rất giỏi chịu đựng, vẫn nằm im re một chỗ ngủ. Tôi thấy người anh cũng đẩm mồ hôi nên lăn lại gần, quạt cho cả hai.

Sau đó tôi mới biết, ra không phải anh chịu nóng giỏi mà thật ra anh đang ráng nhịn. Tôi hỏi nhịn gì? Mặt anh đỏ kè lên nói nhịn không làm bậy.

Ra là thế, ra là thế~ biết mình sắp thắng rồi, tôi làm luôn cú cuối. Tôi nói anh từng hứa cho tôi hôn một cái, giờ thì thực hiện đi. Mặt anh vừa nghe xong thì cứng ngắc lại, cà lăm rằng nóng nực thế này thì hôn hít gì. Tôi không thể để lỡ cơ hội được, lôi anh vào phòng tắm, xả nước ướt hết người rồi mỉm cười, vậy thì không còn nóng nữa. Người tôi áp người anh vào tường, tay vòng qua cổ anh, chân nhướng lên đẩy môi hai người chạm nhau.

Sau lần đó, tôi mới biết ra mình có năng khiếu quyến rũ người khác. Tôi tìm cớ uống cho say rồi lết về nhà trọ, đè anh ra hôn. Trời nóng một chút là la làng, cởi bỏ đồ trên người. Anh vừa hoảng vừa xấu hổ nhưng làm không lại.

Rồi một ngày, anh đi họp mặt với bạn cũ. Tôi tức lắm. Bạn cũ bao nhiêu mà chả có cô bạn gái. Thế là tôi đi uống rượu cho bỏ ghét. Say bét nhè ai bê về cũng chả biết. Đến khi tỉnh ra thì thấy anh đánh nhau với người ta.

Thì ra là xém xíu tôi bị lạm dụng. Tôi hoàn toàn chả biết gì hết, vì một phần cũng nghĩ mình không là gì với anh nên tính buông xuôi.

Anh mắng đến muốn rung cả phòng trọ. Tôi ngồi kế bên sơ cứu mà im thít. Như thể tôi là người yêu của anh ấy. Chẳng phải anh từ chối rồi sao.


“Sau này cậu còn vậy nữa thì biết tay tôi!”


“Sau này cũng phải có bồ chứ, không vậy sao mà có bồ?”


“Bồ bịch gì gặp nhau là như thế đấy hả??” Anh trừng mắt.


“Người ta có bồ được thì đây cũng phải có bồ được chứ!” Tôi cãi chày cãi cối.


“Ý gì thế??”


“Ý gì không rõ sao??”


“Bây giờ cậu muốn gây lộn hả??”


“Ai là người muốn gây lộn?? Anh đi gặp người yêu cũ thì hay quá rồi, mặc kệ tôi!!”


“Mắc mớ gì vụ người yêu ở đây cơ chứ??”


“Đúng rồi, mắc mớ gì, đâu có mắc mớ gì đâu!! Anh cũng đâu mắc mớ gì đến chuyện của tôi!!”


“Tôi vừa giúp cậu đấy!! Đừng có mà…”


“Ai nói anh giúp, tôi muốn ngủ với thằng nào là quyền tôi chứ, mắc mớ gì anh??”


“Ăn nói cái gì thế hả? Tôi coi cậu là bạn…”


“Vậy chuyện tình cảm của tôi mắc mớ gì anh??”


“Im đi!!”


“Tôi không im, mắc mớ gì mà tôi phải im?? Chuyện của tôi anh xen vào làm gì!!”


“Tôi nói cậu thôi đi!!”


“Vậy thì nói tôi nghe xem anh xen vào làm cái gì rồi bảo tôi im?? Anh có…”


“Là do tôi lỡ thích cậu rồi!! Được chưa?? Cậu có thôi…”





Giây phút đó anh chết lặng bởi câu buột miệng của mình còn tôi thì cười thầm trong bụng. Tôi biết anh nghĩ gì. Từ cái giây phút anh khen tôi đẹp, cho tôi ôm, khó khăn từ chối tôi, không cho người đàn ông khác chạm vào tôi… tôi đã biết anh cảm thấy thế nào về mình.

Trên người tôi, thứ tự hào nhất là khuôn mặt. Năng khiếu tự hào nhất là nấu ăn và ca hát. Sở trường tự hào nhất chính là làm khổ người khác.

Anh không tự biết đến cảm nhận của mình, trốn tránh tôi. Khiến tôi ức hận đến chỉ muốn cột anh lên xà nhà cho chết luôn. Cuối cùng thì cũng làm anh nói ra cái điều mà bấy lâu nay tôi mong chờ.

Mặc kệ sự lúng túng của anh, tôi bật cười. Cười đến độ đau bụng, chảy nước mắt. Tôi xích lại gần vòng hai tay ôm anh giờ đã đỏ lét từ đầu đến chân. Con yêu tinh trong lòng tôi cũng đang cười y như vậy, nó thỏa mãn với những gì nó đoạt được. Dù rằng phải đánh đổi rất nhiều nước mắt và sự thù ghét nhưng tôi không ân hận.

Sau này, có lần đang thiu thiu ngủ, tôi quay sang hỏi anh, tại sao lại yêu tôi?

Anh nói chắc tại cái tính bất cần của tôi. Cứ cố tỏ ra chua ngoa độc ác nhưng thật ra chả bằng ai. Sau khi chính thức quen nhau, tôi có nói với anh một câu. Con người tôi có thế nào, cũng là do nó thương anh. Anh thương được nó thì thương, anh không thương được nó, thì bỏ đi.

Lúc đó, anh nghe thấy sờ sợ. Một năm sau nghĩ lại thì buồn lòng. Tới bây giờ thì thấy thương.

Anh nói ước chi anh là gì lớn lao hơn một chút, để bảo vệ che chở cho tôi. Tôi có phải đàn bà con gái đâu cơ chứ. Nhưng điều đó không cản trở anh yêu thương tôi. Đàn ông hay đàn bà cũng được, sau này cũng sẽ trở thành bạn đời của anh, gia đình của anh. Anh muốn đùm bọc cho cái gia đình nhỏ của mình.

Những câu sến súa vậy mà anh cũng dám nói. Thật không tin được.

Cũng nhờ ơn anh bao dung, chiều chuộng, giờ tính cách của tôi ngày càng tệ hại. Đối diện với mẹ anh, không biết phải xử sự như thế nào.


“Bác nói thì con không dám cãi nhưng tụi con còn con cái...” Tôi hạ giọng, cảm thấy mình cần xuống nước. Tính ra người phụ nữ này cũng đã lớn tuổi rồi. Nếu lỡ bà giận quá mà có chuyện gì, tôi lấy đâu mà đền lại cho anh người mẹ đây.


“Con cái! Con cái!! Bây giờ các cậu còn chờ đến phiên tôi lên tiếng sao??” Bà nạt ngang, giọng vỡ òa, xong thì gục xuống tiếp tục khóc. Tôi thật không biết làm sao.


Tôi nhớ bầu trời ban nãy lúc tôi trên đường tới gặp mẹ anh. Xám ngoét và bong tróc. Bản thân tôi biết là sẽ chẳng về đâu hết nhưng vẫn vì anh mà cố gắng đi. Lúc đó anh có nói, dù mẹ anh đồng ý hay không thì cũng sẽ dẫn tôi qua nước ngoài đăng ký kết hôn. Tôi sống với anh cũng chừng ấy năm rồi, anh không muốn tôi mãi chỉ là người tình.

Lúc đó trong lòng tôi khuấy động. Cuối cùng tôi nói anh nếu bà muốn điều gì, hãy cứ chiều bà đi. Nuôi con rất cực khổ, tôi và anh đã nếm trải rồi. Không thể vì sự ích kỉ của mình tôi mà bắt anh đi ngược lại luân thường đạo lý được.

Nhưng tôi không muốn mất anh. Thật sự. Giờ tôi còn làm gì được nữa.


“Cháu không có mẹ, thưa bác!” Tôi hít một hơi, bắt đầu nói. Tôi ghét nhất là để người ta thấy được mặt yếu đuối của mình, nhưng trong giây phút này, tôi còn gì để mất cơ chứ?


“Cháu chưa bao giờ biết được cảm giác có mẹ là như thế nào. Cháu có đến tám người chị, sinh cháu ra, mẹ cháu mất sức và qua đời. Cháu thương cha cháu nhưng trong thâm tâm ai mà không muốn có mẹ?”


“Với cháu bây giờ, bac là người duy nhất cháu có thể gọi một tiếng mẹ. Cháu đã mất một người mẹ rồi, cháu không muốn mất luôn cái cơ hội còn lại để được gọi mẹ!”


“Cháu rất sợ bác ghét cháu, càng không muốn bác giận anh. Anh lúc nào cũng lo lắng cho bác hết. Anh không phải không thương bác. Từ cách anh đối xử với cháu, với mấy đứa con, cháu biết là bác đã từng yêu thương chăm sóc anh như thê nào!”


“Cháu trai cháu gái của bác sẽ không có mẹ, cháu xin lỗi, nhưng cháu sẽ yêu thương luôn phần của người phụ nữ trong gia đình, như mấy chị đã yêu thương cháu vậy, để sau này khi lớn lên, chúng có cơ hội gọi người phụ nữ sinh ra vợ/chồng chúng là mẹ!”


“Bản thân cháu biết dù nhìn thế nào, bác cũng không thể để anh Yunho cưới cháu. Nhưng chúng cháu thật lòng yêu thương nhau. Bác có bắt cháu bỏ anh, cháu vẫn thương anh!”


“Cháu không dám cãi lời bác vì vậy xin bác, cho cháu được thương anh… Giờ chúng cháu đã có gia đình. Bác cho cháu nuôi con khôn lớn, rồi cháu đi cũng được!”


Tôi nói mà nước mắt bắt đầu rớt. Cuối cùng cũng là anh đúng. Tôi xấu xa chẳng lại ai, cái bản chất thật vẫn chiến thắng vào những giờ phút quan trọng.

Phải chi bà biết con trai bà thương tôi nhiều lắm. Cuộc đời tôi hạnh phúc hơn hàng đống người vì có anh. Nếu tôi phụ tình con bà thì khác nào loài cầm thú?

Tôi thương bà. Thương con cái. Thương anh.

Hôm đó kết quả mẹ anh khóc, tôi khóc. Anh thấy lâu quá, sốt ruột vào lại phòng khách. Cuối cùng cũng ngồi khóc theo.

Mẹ anh nói cần thời gian để suy nghĩ. Cũng đến lúc tôi và anh nên về. Lúc bước ra gần cửa, tôi không dám nhìn ra bầu trời, sợ nó đã rớt xuống mặt đất rồi, chỉ để lại một hố đen khổng lồ.

Cho đến khi mẹ anh nói một câu cuối cùng. Cái câu khiến tôi bừng tỉnh, quay sang nhìn anh mỉm cười.

Thương anh giống như trèo non vượt núi. Yêu nhau, cùng nhau tạo lập gia đình, phụng dưỡng các bậc sinh thành. Tôi cùng anh từng bước, từng bước thực hiện. Cuộc đời tôi chính là như vậy.

Tay anh siết chặt tay tôi khi cả hai ra đến cửa. Đôi bàn tay to với những ngón thon dài. Đôi bàn tay đã ôm tôi, dắt tay con tôi đến trường, chăm sóc cho ba tôi khi ốm đau.

Thương anh là như thế.


“Lần sau hãy cứ dắt mấy đứa cháu đến đã!”

End.


'Yêu nhau yêu cả đường đi' màu hồng, 'Break out' và 'Truly'... cũng vậy. 'Chênh Vênh' xanh lá, 'Trời mưa thì cầm dù vàng' thì màu vàng. 'Thương anh' lại tím. Tôi sắp thành cái shop thời trang r =]] Mỗi fic 1 màu... haha