Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 5] [Final Chap]

Beta by Emi Unnie. Kamsahamnida~


5.
Truly, Madly Yours~





Yunho,


Đây sẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh. Liệu như vậy, có làm cho tình cảnh của chúng ta buồn hơn không anh?

Những ngày qua lại là ác mộng không bao giờ dứt với em, thật đau lòng lắm Yun-yah~ Junsu lẫn Yoochun đều rất buồn, nhưng lại luôn cố gắng mỉm cười với em. Có lẽ hai đứa nghĩ việc phải xa anh khiến em là người mệt mỏi hơn cả. Nhưng thật ra em lại nghĩ người mệt mỏi nhất, đó là anh!

Em thường hay nói anh, đừng cười khi không cần thiết, nhưng công việc của chúng ta thì lúc nào mà không cần cơ chứ. Phải luôn thường trực trên môi là cảm gíac hạnh phúc đầy rạng rỡ khi đứng trên sân khấu. Cứ như đang đóng vai một ai khác, rất quen thuộc, nhưng không phải thật sự là ta.

Nhiều lúc em thầm nghĩ, trong những giây phút ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, mọi người tung hô tán thưởng và với nụ cười trên môi đó, liệu có chút gì về em lướt qua trong tâm trí anh? Suy nghĩ đó em biết rất tàn nhẫn với tình yêu của anh, nhưng vì nó xảy ra với em gần như là mọi lúc – việc nghĩ về anh - nên nhiều lúc em cảm thấy bản thân ngơ ngẩn không thể định hướng được bất cứ điều gì. Liệu đằng sau bức tường vô hình đó, anh vẫn luôn yêu em chứ?

Đúng như anh hay nói, em là con người hay suy diễn vớ vẩn. Nhưng nếu nghe từ miệng em những lời đó, liệu anh có nổi giận? Em chắc chắn là có, em hiểu hết về tính cách của anh mà Yun~ Như vậy thì tốt quá, ít nhất còn có anh để nổi giận. Nhưng chẳng phải em luôn luôn có anh sao?


Junsu của chúng ta đang viết bài hát mới, anh nghĩ sao? Thằng bé rất rất là nghiêm túc ấy. Nó nói là để dành cho anh với Changmin, không muốn hai người cô đơn trong khoảng thời gian này. Xem ra cuối cùng đứa em của chúng ta cũng chịu chấp nhận hiện tại và trưởng thành hơn rồi. Anh có biết những ngày đầu tiên xa cách không? Nó cứ loạn cả lên. Thỉnh thỏang lại chui vào phòng ôm em, hỏi xem liệu có phải tại nó mà tình hình ra nông nỗi như thế này không? Và dĩ nhiên là sau đó em cốc cho nó mấy cái. Nếu nói đến lỗi, thì là tất cả chúng ta, hoặc không ai cả. Nói là vậy, nhưng em vẫn thấy Junsu ngày ngày lặng lẽ buồn. Có trách là trách trước đây đã được nuông chiều quen rồi.

Về bài hát ấy, anh hãy chờ đợi nhé, chúng em sẽ hát trong tương lai không xa đâu. Và đó sẽ là một bài hát vô cùng hay, em chắc chắn đấy. Vì em đã thấy Junsu vừa khóc vừa viết nó.


Em có nói với anh là dạo này Yoochun càng ngày càng đáng sợ chưa? Sự tĩnh lặng gần như bao trùm lên thằng bé. Đêm khuya khi không ngủ được –không phải vì nhớ anh đâu – mỗi lần em xuống bếp thì lại thấy Yoochun ngồi đó, xung quanh là bóng tối triền miên. Em tưởng như mình đã nín thở vì cảnh tượng đó, vì chỉ cần em thở nhẹ ra thôi, ngay lập tức Yoochun cũng phát hiện ra và hành xử như chẳng có gì.

Đó là sự côn đơn, Yunho. Cô đơn đến không biết phải làm gì, nói gì. Cảm giác ấy ở Yoochun thật mong manh, nhưng đôi lúc, lại mãnh liệt biết bao nhiêu. Thằng bé vẫn hay thế, không muốn làm chúng ta lo lắng, nhưng thật ra thì chỉ làm mọi việc tệ đi mà thôi.

Đây là sự ngốc nghếch, hay trưởng thành đây?


Cuộc sống thật chẳng dễ dàng. Và em cần anh cho cuộc đời này biết bao nhiêu, nhưng đến khi nào em mới có thể nói với anh điều đó?

Ở trong giới nghệ thuật được gần mười năm, em chẳng còn nhìn cuộc sống bằng màu hồng nữa. Nó lạnh lẽo và xám ngoét như xi măng, trói buộc và không tài nào vùng vẫy được. Em thật may mắn biết bao vì em vẫn có anh, Junsu, Yoochun và Changmin cho cuộc đời nghệ sĩ lắm thăng trầm của mình.

Đây là tình yêu Yunho, nhưng lại giống như một cuộc chiến. Phải đấu tranh để giành lấy. Tại sao chúng ta lại luôn phải vướng vào những mới quan hệ đầy rẫy phức tạp như vậy, để rồi dù rằng yêu nhau hay không, cũng phài rời khỏi nhau.

Những điều tàn nhẫn đang xảy ra ngoài thế giới kia, em thật muốn làm lơ tất cả. Nhưng đó là điều không thể phải không anh? Vậy thì đến khi nào, đến bao giờ, em mới được về bên anh?


Việc xa cách tạm thời này đã khiến cho Junsu có những cách nghĩ và nhìn nhận đúng đắn hơn. Nếu thằng bé tỏ ra không chút buồn rầu, đó mới là điều đáng sợ. Nhưng mỗi lần nỗi buồn đi qua, em lại thấy trong Junsu có cái gì đó rắn chắc hơn, mạnh mẽ hơn. Nếu chúng ta không mạnh mẽ, thì làm sao chúng ta có thể tìm được đường về bên nhau?

Và, em không muốn để mình thua Yoochun. Một người hay khóc nhè như cậu em của chúng ta, đã trở nên mạnh mẽ biết bao nhiêu, thậm chí nhiều lúc chống đỡ cả cho em với Junsu. Niềm tin trong đôi mắt thằng bé như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt. Trong biến cố dữ dội như thế này, Yoochun thích nghi và trở nên vững vàng đến không tin được. Nó làm em cảm thấy mình đã quá yếu đuối, không thể bảo vệ được những người em của mình, ngược lại, còn trở thành gánh nặng cho chúng.

Em đã không thôi suy nghĩ về những chuyện mình đã trải qua, và rất nhiều những chữ “nếu” được lập đi lập lại. Nhưng có ích gì chứ. Chẳng phải người em yêu hay nói, thay vì ngồi mãi một chỗ hối hận và trách móc bản thân, sao không đứng lên và làm một điều gì đó. Ở yên một chỗ chỉ khiến cho ta càng ngày càng phải hối hận nhiều việc mà thôi.

Liệu đó có phải là việc mà đáng ra em nên làm ngay từ đầu? Dẹp bỏ đi những phiền muộn và tiến về phía trước, nơi anh và kết thúc hạnh phúc của chúng ta đang hiện diện?

Yoochun và Junsu nói rằng, làm người nên có chút dũng khí. Giữ lấy những thứ quan trọng. Biết rõ những điều mình cần và không buông tay trước những yêu thương.


Chưa bao giờ em buông tay Yunho-yah~

Không bao giờ.


Vì vậy, ở phía trước tràn ngập ánh sáng đó, xin hãy chờ em.




---o0o---



Jaejoong,


Đây sẽ lần cuối cùng Jaejoongie. Sau này, anh sẽ thôi cái tật viết thư một mình này đi. Đừng buồn vì điều đó, chúng ta vẫn còn vô vàn cách để đến với nhau mà~

Em có nhớ cái lần mình nói về ‘khung cửa hẹp’ chưa? Anh vô tình bắt gặp câu nói đó khi đang đọc truyện tranh. Và nó thật đúng quá. Thường thì khung cửa chỉ có vừa cho một người bước qua thôi, người kia phải qua trước hoặc vào sau chứ không thể cùng một lúc bước qua được.

Lần đầu tiên khi nhìn em bước qua khung cửa hẹp đó, anh đã cảm thấy nỗi mất mát rất lớn ùa về. Khung cửa hẹp đã chia cắt chúng ta. Nó để em một mình đi trước và anh bất lực đứng nhìn ở phía sau.

Sự cô đơn giờ đây thường trực trong căn hộ của chúng ta. Nơi đáng ra là chỗ em ngủ, nơi em đi lại, đã không còn có được thần khí như trước nữa. Anh thường chơi game một mình ở phòng khách, cố cắm hai tay chơi vào, dù biết rằng Junsu đã không còn ở đây. Sáng vẫn vô thức vào phòng gọi Yoochun dậy. Đêm ngủ không được vì thiếu em.

Changmin cố gắng ở bên cạnh anh hết sức có thể, nó muốn giúp anh phấn chấn lên. Anh cũng cười để thằng bé mừng, nhưng thay vì cảm thấy được an ủi, Changmin lại quạu lên. Nói là nó không phải là paparazzi hay máy camera, anh không cần cười khi anh không hề cảm thấy vui như vậy.

Vậy thì em yêu à, anh phải làm gì đây? Chẳng lẽ phải khóc suốt trong khoảng thời gian này? Nếu anh phải sống thật với bản thân mình, thì hiện tại khác gì địa ngục?

Nhiều lúc anh cảm thấy thời gian trôi qua thật vô tình. Nó lặng lẽ đến tàn nhẫn. Những ngày tháng tiếp theo sẽ cứ thế mà qua hay sao?

Anh muốn làm thật nhiều điều cho em, Jaejoong. Rất nhiều điều.

Chúng ta còn cả một tương lai phía trước. Về hôn nhân, về những đứa trẻ, về những điều mà các cặp tình nhân hay làm. Anh biết, điều đó bây giờ thật xa vời, khi mà chỉ gặp nhau thôi cũng đã trở nên rất khó khăn với chúng ta rồi.


Anh không biết phải nói sao nữa. Ngày trôi theo ngày, năm tháng cứ thế qua đi. Anh nhớ em, nhớ DBSK của chúng ta đến phát điên lên được. Anh đã quen với cuộc sống của năm người rồi. Làm sao để thích nghi với sự cô đơn lạc lõng này đây?


Với một đứa cứng đầu như Changmin, vậy mà cũng đã khóc rất nhiều. Thậm chí thằng bé còn không chút xấu hổ thừa nhận với anh là nó nhớ em với Junsu và Yoochun vô cùng. Anh thật sự không biết nên mừng hay vui vì hành động đó nữa, nhưng đau lòng thì có, rất nhiều. Vì bản thân anh cũng cảm thấy như thằng bé vậy. Khi đêm về, anh cùng Changmin hay đi loanh quanh các phòng khác nhau để ngủ, nằm lên chiếc giường, hít thở xem mùi hương cũ còn lưu lại hay không.

Mùi thơm của em vẫn phảng phất trong bầu không khí Jaejoong à. Nó khiến việc hít thở của anh trở nên vừa nhẹ nhõm lại vừa nặng nề. Rất muốn nhìn thấy em, ôm lấy em bằng xương bằng thịt, cảm thấy em như vẫn còn đâu đó quanh đây. Điều đó sao mà vô vọng quá, khi mỗi sáng anh thức dậy, vẫn thấy mình một mình.

Anh đã nghĩ rất nhiều trong khoảng thời gian qua. Và anh không hề hối hận. Xa nhau chỉ làm anh yêu em nhiều hơn~ Anh đã từng hát một câu như vậy, và hiện tại đây, anh thật sự cảm thấy như vậy.

Ở nơi xa xôi không có anh đó, em đang sống như thế nào em yêu? Em cùng những đứa em của chúng ta đang trải qua từng ngày như thế nào?

Em có khóc không? Có nhớ đến anh không? Có hằng ngày đau đáu vì anh và Changmin không? Anh biết chắc chắn là có. Vì khi nhìn thấy em xuất hiện trên truyền hình, trên các trang tạp chí, hay trên bất kỳ nơi đâu mà anh bắt gặp. Anh đều cảm thấy nỗi buồn lan tỏa trên khuôn mặt em.

Nếu chúng ta ở bên nhau, phải chăng em sẽ mỉm cười rạng rỡ thay vì nét ảm đạm như vậy. Anh biết sẽ rất vô lý nếu bắt em phải tỏ ra vui vẻ nhưng em có thể vì anh mà cười một chút được không? Dù chỉ là nhìn từ xa thôi, với anh cũng là quá đủ rồi. Anh cần nó cho cuộc sống nhàm chán mỗi ngày của anh, Jaejoong. Anh cần nó cho không gian bức bối giả tạo này.

Anh cần em như cần không khí vậy.

Khung cửa hẹp nằm ở đó. Cánh cửa đóng lại. Chìa khóa để đâu rồi em? Cái mở ra con đường về hạnh phúc vĩnh cửu của chúng ta. Tại sao khi em bước qua rồi, bầu trời của chúng ta lại chia cắt, mọi thứ trở nên đen tối như vậy.

Ngày hôm qua, trong lúc anh đang ngồi một mình ở vườn. Changmin đã ra và rủ anh uống bia cùng nó. Chẳng có lý do gì để anh từ chối cả. Nhưng khì biết được lý do thật sự của cuộc nhậu nhẹt, anh đã cảm thấy vô cùng xót xa. Thằng bé muốn buông xuôi Joongie-yah~ Quá mệt mỏi với thực tại. Changmin muốn chúng ta làm sao đó để quay về với nhau, càng nhanh càng tốt, vì cơ thể lẫn tâm hồn đều sắp không chịu nổi nữa rồi.


Nhưng vào lúc đó, mọi tế bào trong cơ thể đều gào thét với anh rằng :”Không được!” Tại sao chứ Jaejoong? Chúng ta đã làm gì sai ngoài yêu nhau và mong ước được bên cạnh nhau mãi mãi. Điều đó hoàn toàn chính đáng, chẳng có gì để phải quay đầu lại cả.

Anh cảm thấy tất cả những điều chúng ta làm đều là mưu cầu cho một tương lai tốt hơn, và dù như thế nào, chúng ta cũng sẽ về bên nhau.


Vì anh biết như vậy, vì anh tin là như vậy.

Vì đó là điều cần thiết biết bao nhiêu.


Vì dù có đặt chân đến đâu, nhìn thấy điều gì, nghe được những gì, sống ra sao. Trái tim chúng ta vẫn ngày ngày nhắc nhở rằng, hãy mau trở về bên nhau.




---o0o---




Ở đâu đó trên thế giới này, có năm trái tim đang đập, những nhịp thật mãnh liệt.


Ở đâu đó trên các dải đất này, cách nhau một đại dương, tình yêu vẫn không ngừng nảy nở.


Ở đâu đó trong trái tim của anh và của em, những lời dù có viết ra cả hàng ngàn tờ giấy vẫn không đủ.


Tất cả sẽ chẳng bao giờ lấp đầy cho đến ngày chúng ta gặp lại. Cho đến khi anh và em đặt bức thư xuống, bước đến bên cửa sổ, ánh mắt ngu ngơ nhìn trời nhưng tâm hồn lại đâu đó trên màn hình điện thoại của mình.


Cho đến khi tiếng chuông dài ngừng đổ sau vài nhịp đầu tiên.


Khi tiếng ai đó nói bên tai thật dịu dàng.


Nói với anh và em rằng.


Chúng ta đang chìm đắm trong tình yêu, một cách say mê và cuồng nhiệt nhất.


Nói với anh và em rằng.



“Jaejoong à~”


“Yunho à~”



“Anh yêu em~”


“Em yêu anh~”



.
.
.


Chân thật nhất, mãnh liệt nhất, mê đắm nhất.

Đó là cách tình yêu này tồn tại

và không bao giờ kết thúc.

2 nhận xét:

  1. E thật sự rất rất thích fic này của s, bởi vì những đau đớn nó mang đến cho e, là rất thật.
    E, 1 Fan bé nhỏ, chân thành cảm ơn s!

    Trả lờiXóa