Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Truly, Madly, Deeply~ [Chap 4] [Part 2]

Beta by Aoi Unnie & Emi Unnie. Kamsahamnida~
Aki Unnie, Kamsa :x




4.
Love you and love me


Part II.
I have a Dream



Jaejoong nhìn những viên thuốc trên tay mình, cảm thấy mệt mỏi cùng cực.

Thật kì lạ, cũng cùng là cảm cúm. Có lúc lại chẳng làm ta nề hà gì, dễ dàng để trải qua, có lúc lại làm ta mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả. Là thứ vi rút đó đã ngày càng trở nên mạnh hơn hay do Jaejoong đã yếu đi rồi?

Nuốt những thứ nhỏ xíu đắng nghét đó vào cổ họng, cậu tu ừng ực chai nước như thể đã không uống gì suốt cả tuần qua. Một vài giọt nước tràn chảy xuống cổ, thấm ướt áo Jaejoong. Cảm giác rát buốt ở cổ họng vẫn không giảm đi, ngược lại, nhức nhối hơn bao giờ hết.

Đột nhiên Jaejoong cảm thấy một cơn ớn lạnh, cái gì đó xộc thẳng lên óc, cậu cúi gập người ho sặc sụa. Lấy tay che miệng, Jaejoong dùng hết sức chạy vào nhà tắm, nôn thốc nôn tháo.

Thật kì lạ, cũng là uống thuốc. Có lúc uống xong lại mỉm cười chìm vào giấc ngủ, có lúc lại phải ngồi khóc một mình trong phòng tắm.


.

.
.



“Hyung~”


“Jaejoongie hyung!”


“Hyung~ Anh không sao chứ?”


Tiềm thức của Jaejoong lờ mờ nhận ra những tiếng gọi mình. Cậu nhăn mặt, từ từ mở mắt. Là Yoochun và Junsu.


“ Hai đứa về sớm thế?” Jaejoong thều thào, cố gắng nhỏm dậy, quả nhiên, toàn thân không còn chút sức.



“Sớm sao hyung? Đã là 7 giờ tối rồi, sao hyung không lên giường ngủ mà lại nằm dưới sàn?” – Junsu nói, đỡ Jaejoong dậy, tay khẽ xoa lưng cậu.


“Hyung uống thuốc rồi chứ? Em có mua chút cháo nè!” Yoochun hỏi, rồi trèo lên giường, xếp lại đống mền gối, phụ Junsu đỡ cậu lên.


Jaejoong không dám nói về việc cậu đã lỡ tống hết mấy thứ ăn chiều nay lẫn thuốc xuống ống cống của chung cư mình đang ở rồi, thế nên chỉ im lặng lắc đầu.


“Đừng nói em, anh lại nôn hết ra nhé hyung~” Yoochun ngay lập tức nhận ra thái độ mập mờ của Jaejoong, người em kêu lên rồi chạy vào nhà tắm.


“Chắc chắn là hyung ấy đã dọn bãi chiến tích của mình rồi, Yoochun-yah!” Đứa em còn lại, đang ngồi bên cạnh cậu khó chịu nói, tay không quên kéo mền đắp kín người cho giọng ca chính. “Hyung a, để em đi hâm cháo cho anh!”


“Hyung~” Yoochun đứng chống nạnh ở cửa nhà tắm, nhìn Jaejoong đang thở nặng nhọc dưới lớp mền dày, mặt đỏ lên vì sốt. “Có gì để đó tụi em dọn cũng được, hyung làm sao rồi lại lăn ra ở nền nhà như thế, như vậy sẽ bệnh nặng hơn đấy!”


“Yoochun! Hyung đang bệnh ấy, cậu muốn cằn nhằn thì chờ vài hôm nữa đi!” Junsu lên tiếng khi mở cửa ra khỏi phòng.


Đến khi bóng người em mất hẳn ở phía hành lang rẽ vào nhà bếp rồi, Jaejoong mới thấy Yoochun buông một tiếng thở dài. Và điều tiếp theo thành viên nhỏ tuổi hơn nói dường như cũng chính là điều mà cậu đang nghĩ “Junsu thay đổi rồi~”


“Càng ngày càng lợi hại nhỉ?” Jaejoong cố gắng pha trò bằng giọng nghẹt mũi, cảm thấy cơn buồn ngủ lại ập đến.Cậu nên nói chuyện với Yoochun để giữ đầu óc tỉnh táo đã.


“Chẳng biết nên vui hay buồn nữa!” Yoochun cảm thán, giọng nói lẫn ánh mắt đều đột nhiên trở nên xa vắng. “Cái cách trưởng thành của Junsu thật làm cho người ta lo lắng~”


“Chunnie~ Em làm như thể em là mẹ của Jun-chan yah!” Cậu bật cười, để rồi hứng một cơn ho dữ dội.


Chết thật, Jaejoong lúc nào cũng hay quên mất là mình đang bị bệnh. Yoochun thở dài, đỡ lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng.


“Hyung, sao anh không ngủ chút đi? Không sao, lát nữa tụi em sẽ gọi hyung dậy ăn và uống thuốc!” Yoochun nói thêm khi thấy vẻ mặt ngần ngừ của Jaejoong.


Tuy trong lòng không muốn ngủ, nhưng quả thật cơ thể thì hoàn toàn ngược lại, mới đặt lưng xuống giường là đã lập tức chìm vào mộng mị.

Trong khoảng không gian mờ ảo và tối đặc, Jaejoong nghe thấy tiếng đàn piano vẳng lại ở đâu đó, bản nhạc hòa tấu nhẹ nhàng len khắp không gian. Lẫn trong đó là tiếng người cười nói.

Một cảm giác mát lạnh dễ chịu mơn man khắp khuôn mặt, tay, cổ. Giọng ai đó hát một bản nhạc rất quen, như thể cậu đã nghe nó cả hàng trăm trăm, hàng ngàn lần rồi. Đến độ ẩn sâu trong tiềm thức, chỉ cần nghe lại là dấy lên mọi cảm xúc dù là nhỏ nhất.

Rồi dần dần tất cả chìm vào im lặng, chẳng còn gì nữa.

Và rồi kết thúc của tất cả những chuỗi không rõ ràng đấy là một khung cửa sổ đầy ánh sáng, từ đấy nhìn ra ngoài là một bãi biển. Vắng vẻ không người. Jaejoong thấy Yunho đang đứng ở phía xa. Nụ cười nhạt nhòa.



Lần thứ hai Jaejoong mở mắt, Yoochun và Junsu đã ở bên cạnh rồi.


“Dậy ăn nào hyung!” Junsu đỡ cậu dậy, trên mặt bàn nhỏ bên cạnh là khay đồ ăn cùng thuốc.


Jaejoong uể oải nhìn tô cháo, chỉ muốn ngủ chứ không muốn làm gì khác. Cả cơ thể lẫn tay chân đều không còn sức. Hơi thở cũng thấy nóng hừng hực.


“Ăn chút đi hyung, uống thuốc rồi ngủ một giấc. Mai hyung sẽ chạy nhảy tung tăng như Junsu ấy mà!” Yoochun thêm vào, nhìn chăm chú vào cái muỗng cháo Jaejoong cầm trên tay, chờ đợi cậu há miệng ‘ùm’ một tiếng.


“Sao lại có chuyện chạy nhảy tung tăng như tớ cơ chứ?!” Junsu lườm Yoochun một cái, tay tranh thủ mở bọc thuốc.


Jaejoong mỉm cười, sự ấm áp lại tràn về. Thật tuyệt vời vì hai đứa em của cậu vẫn còn ở đây. Nếu không, cậu không biết mình sẽ như thế nào.


Bản thân Jaejoong biết mình không hề mạnh mẽ. Giống như Yoochun, cậu không chịu được việc phải ở một mình. Cứ nghĩ đến việc phải liên tục làm những điều mình không muốn bằng một khuôn mặt vui vẻ đã thấy thật kinh khủng.

Những ngày tháng đã qua, nhìn lại, vẫn thấy nó như một phép màu. Vì đã lỡ có những khoảng thời gian và ký ức tươi đẹp như vậy, Jaejoong càng cảm thấy ngậm ngùi với hiện tại.

Cuộc sống diễn ra chả khác nào chiến trường, với rất nhiều người đã gục ngã, nhiều người bắt buột phải ra đi, với rất nhiều nước mắt đã rơi. Nếu cứ tồn tại như thế này, liệu còn gì là vui vẻ nữa?

Đã nhiều lần Jaejoong nghĩ đến một bắt đầu khác, tức là chúng ta sẽ có một câu chuyện khác, một kết thúc khác. Nhưng sau đó cậu cảm thấy sợ cái suy nghĩ của chính mình. Kết thúc hạnh phúc chắc gì theo đó mà có, biết đâu còn mất đi những ngày tháng quý giá đã qua.

Nếu như con người có một giấc mơ đừng bao giờ tỉnh dậy thì hay quá. Ở đó có thể làm mọi điều theo ý mình, mọi chuyện thật là tốt, vì chẳng ai tìm ra ta cả.

Tự do yêu, tự do suy nghĩ, tự do sống.

Nhưng như vậy thì còn gì gọi là hiện thực. Nếu được như vậy, chỉ trừ phi ta phải ngủ mãi mà thôi. Tức là đã chết đi rồi.

Jaejoong không muốn như vậy.

Cậu muốn được sống với bố mẹ cho đến lúc hai người bình yên ra đi, nhìn các chị có được gia đình riêng của mình và sống hạnh phúc.

Cậu muốn được mãi mãi với Yunho, với âm nhạc, với DBSK~

Vừa ham muốn một điều, nhưng lại không dám làm điều đó vì còn quá nhiều thứ mà bản thân không nỡ buông tay. Con người thật phức tạp. Cuối cùng thì gồng mình chịu đựng tất cả vì sự phức tạp đó.


Jaejoong nhắm mắt, đến khi mở ra thì tất cả đều trống rỗng.

Cầm những vật nhỏ nhắn nhiều màu sắc trong tay, cậu đón lấy ly nước từ Yoochun, uống nó với một nụ cười.



Em muốn mơ, Yunho~



.
.
.


Đó lại là một hòn đảo không người.

Jaejoong đang đứng giữa một rừng cây, phía trên nắng chiếu đến chói mắt. Một mình.

Cảm giác yên bình thật lạ lùng, như người bạn lâu năm giờ mới gặp lại. Phía trước mặt cậu là biển. Junsu đang rảo bước bên bãi cát, mỉm cười nhìn về phía cậu.

Một cảm giác rất thân thương trào lên trong lòng Jaejoong, cậu đứng đó, mỉm cười lại với người em mình, nhìn thằng bé bước từng bước vững chải trên con đường mình đang đi.

Bỗng nhiên Junsu lắc đầu, cười như thể Jaejoong vừa làm việc gì ngốc lắm, tay chỉ về phía đằng sau cậu. Giữa rừng cây xanh thẫm nơi Jaejoong đang đứng có một con đường nhỏ, nó dẫn về một nơi nào đó sâu bên trong,

Tiếng động cơ từ rất xa vang lên rồi càng ngày càng rõ dần, Jaejoong cảm thấy mình sẽ khóc mất trước cảnh tượng đó, trên chiếc xe hơi màu đỏ, Yoochun đang cầm tay lái, bên cạnh là Yunho. Changmin đang đứng ở hàng ghế sau, vẫy tay với cậu.

Cảnh tượng này thật quen thuộc, như thể Jaejoong đã thấy nó hàng trăm lần trong các giấc mơ, đã chờ đợi nó hàng ngàn lần trong đời rồi.

Một thoáng chập chờn, khung cảnh trước mắt Jaejoong bỗng dưng nhạt nhòe dần.

Đến khi nhìn rõ xung quanh thì đã thấy mình đứng trên một con thuyền lớn, trôi ở giữa biển. Bầu trời lúc này đang ngả về chiều, cái nắng ban nãy đã tắt rồi.

Ba bóng hình quen thuộc đang đứng cạnh cậu, tất cả đều mặc đồ trắng. Jaejoong cảm thấy thân thể mình run lên vì điều tuyệt diệu đang xảy ra tại nơi đây. Cả cơ thể chới với không biết phải bám vào đâu.

Changmin phì cười vì biểu hiện ngớ ngẩn của giọng ca chính, hất đầu ra hiệu cho cậu quay lại sau lưng.


Yunho kia rồi.

Anh đứng ở gần mạn thuyền, đôi mắt đen ấm áp nãy giờ vẫn chăm chú ngắm nhìn cậu. Đáng lẽ phải là Jaejoong chạy về phía Yunho, ôm chầm lấy anh nhưng cậu lại đứng im ở đó, không nói được gì, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh.

Trên bàn tay với những ngón thon dài, Yunho đang cầm một tờ giấy trắng. Jaejoong nghe tim mình ‘Thịch’ một tiếng rồi ngưng bặt. Chắc chắn đó là bức thư của cậu. Anh đang cầm bức thư của cậu!

Cơ thể Jaejoong trong chốc lát trùng xuống, đôi mắt vẫn dán chặt vào người yêu của mình. Yunho nở nụ cười, rồi vẫn nhìn cậu, anh đưa bức thư lên môi, đặt lên đó một nụ hôn. Một cử chỉ kì lạ, nhưng cũng quá đỗi ngọt ngào. Trước khi Jaejoong phản ứng, anh buông tay, để gió thổi tung mảnh giấy trắng ấy, mất hút về phía đường chân trời.

Thật nhẹ nhàng, đôi chân dài kia rảo những bước chậm nhưng chắc chắn về phía cậu, môi chưa bao giờ tắt nụ cười. Trên tay chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái ly chứa thứ chất lỏng trong suốt bên trong.

Cảm gíác như Jaejoong đang làm theo quán tính vậy, để cả cơ thể ngả vào vòng tay của Yunho. Vừa hít thở vừa cố gắng điều hóa nhịp tim đang ngày càng loạn lên của mình.


Thật hạnh phúc quá~

Yunho ở ngay đây rồi, thật không từ nào có thể diễn tả được~


Giây phút này quá tuyệt diệu, đến độ làm cho đầu óc người ta mụ mẫn, không còn muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa. Jaejoong bây giờ còn muốn gì nữa, hơn hiện tại này. Cậu ôm siết lấy Yunho, hai tay nắm chặt lấy vạt áo sau lưng anh, mặt đặt trên vai anh, nước mắt chảy dài.

Thật nhẹ nhàng, bàn tay của Yunho nâng cằm cậu lên, để mắt hai người gặp nhau. Một nụ hôn lên mắt cậu, rồi trán, rồi má, chóp mũi, rồi kết thúc là ở môi. Jaejoong khúc khích cười, cậu rất thích như vậy, thích một Yunho như vậy.

Nhướng người, Jaejoong quàng tay qua cổ người yêu, đắm chìm trong hạnh phúc. Nhưng không phải như thế, Yunho nắm lấy cánh tay cậu, nhấc ra khỏi người anh. Ngỡ ngàng vì hành động đó, Jaejoong mắt mở to nhìn người đàn ông của mình. Chàng trai tóc đen cười, nắm lấy bàn tay cậu, hôn lên những ngón tay.

Jaejoong tự nhiên thấy tim đau kinh khủng, cái gì đó không ổn đang diễn ra. Sai rồi!


Không bao giờ Yunho từ chối cậu!

Không bao giờ Yunho bỏ cậu lại một mình!


Sai nữa rồi!


Jaejoong cay đắng nghĩ, sự thật phũ phàng ập đến, phá tan giấc mơ đẹp đẽ.



Không bao giờ Yunho có mặt ở đây lúc này!



Yunho trước mặt cậu vẫn như thế, cao lớn, vững chải nhưng nụ cười trên mặt thì đã tắt. Anh đưa tay gạt nước mắt Jaejoong rồi cúi xuống hôn lên đôi môi lúc này đang ráng bặm lại để không bật khóc.


Cảm giác rõ ràng là sai rồi. Vậy mà sao cậu vẫn mong điều đó cứ sai như thế, đừng đúng.

Lừa dối bản thân. Một điều tốt đẹp như thế này, rất đáng để bị lừa dối mà.

Chưa bao giờ Jaejoong thấy mình yếu đuối như bây giờ, giống như có thể bị vỡ tan bởi bất kỳ tác nhân nào, dù là nhỏ bé nhất. Khi chưa có được Yunho, Jaejoong vẫn tự mình sống rất tốt, nhưng khi đã có được anh rồi, mất đi, cậu thật sự không biết phải tiếp tục như thế nào. Những tháng ngày trước mắt dài đằng đẵng và miên man nỗi buồn.

Trong năm người, Jaejoong chưa bao giờ là người khóc nhiều. Thậm chí là dù nước mắt có chực trào rồi, nhưng vẫn có thể kìm nén. Còn bây giờ đây, cậu cảm thấy như mình khóc mỗi ngày, vì những chuyện dù là nhỏ nhất. Có phải đây là sự gục ngã mà người ta hay nói đến không? Cái thứ cảm giác sẽ giết chết bạn vào một ngày nào đó.

Yunho choàng tay qua eo cậu, ôm sát vào lòng. Đôi môi vẫn liên tục hôn lên thái dương, cổ, mắt và môi Jaejoong. Đáng lẽ phải là vô vàn hạnh phúc, nhưng lại chỉ thấy xót xa .

Không còn biết phải chống cự, phải làm sao nữa. Jaejoong không muốn phá tan ảo ảnh ngọt ngào này, nhưng lại càng không muốn đối diện với nó để thêm đau lòng. Đôi mắt mờ dần vì nước mắt, cậu nhìn về phía ba đứa em.

Yoochun, Changmin và Junsu đang cười rất thoải mái, vừa liếc chừng hai người bọn cậu âu yếm vừa nói với nhau điều gì đó, rồi cuối cùng, cả bọn phá lên, nâng cốc chúc mừng.


“Đừng khóc~” Đó là tiếng động đầu tiên từ lúc cậu gặp anh đến bây giờ. Yunho nói bằng một giọng rất trầm, hai tay vuốt đi từng giọt nước mắt đang lăn trên mặt cậu.


“Đừng khóc mà em~” Jaejoong càng khóc dữ hơn.


Cậu ôm ghì lấy anh, nức nở không ngừng.


“Đừng khóc~”


“Đừng khóc mà~”


“Hyung~ Đừng khóc!”


“Jaejoong hyung, là mơ thôi, đừng khóc mà hyung~”


Giấc mơ. Kết thúc rồi.





---o0o---



Jaejoong ngồi bên bệ cửa sổ, lơ đãng nhìn ra ngoài. Mái tóc ướt do vừa gội xong, nó đã dài ra rất nhiều từ ngày không được gặp anh nữa. Nước chảy xuống từ những lọn tóc, thấm ướt cả vạt áo choàng.

Hai đứa em của cậu đang ngồi ở cái bàn đối diện, chúi mũi vào laptop, giả vờ không nhìn thấy điệu bộ ngơ ngẩn của người hyung lớn nhưng Jaejoong biết, chúng ở đây là để canh chừng cậu.

Hôm qua mặc dù công dụng của thuốc không có là bao, nhưng Jaejoong vẫn ngủ đến những 12 tiếng. Yoochun và Junsu đã rất lo lắng, sợ rằng bệnh tình của cậu chuyển nặng. Nhưng thật thì, bệnh cảm cúm của Jaejoong đang dần hồi phục, thứ trở nên yếu ớt hơn, chính là trái tim cậu.

Trong cơn chập chờn đêm qua, cậu đã ôm lấy Junsu và không ngừng khóc. Chắc chắn cậu đã kêu tên Yunho nhiều lần lắm, vì cậu thấy hai đứa em mình vô cùng buồn bã sau đó. Thậm chí Junsu đã trốn trong nhà tắm rất lâu rồi mới ra, mắt mũi còn ửng đỏ.

Yoochun lại im lặng. Dạo này khoảng thời gian thằng bé im lặng thường rất dài. Ba người đáng lẽ nên dựa vào nhau nhiều hơn, không thì sẽ chẳng còn biết làm sao nữa.

Trong tình cảnh đau lòng này, Jaejoong tự ra cho mình một quy tắc ngầm, rằng phải bảo vệ hai đứa em của mình, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Cậu bây giờ là người đàn ông chịu trách nhiệm của ba người. Phải thật mạnh mẽ!


“Hyung yah~”


Junsu lên tiếng, thằng bé đã qua ngồi cạnh cậu, khuôn mặt chút gì đó ngây thơ đến nao lòng.


“Em cũng rất nhớ Yunho hyung!”


“…” Dừng lại đã, Jaejoong chưa hề chuẩn bị tâm lý để nghe điều này!


“Và Changminnie!” Giọng Junsu bắt đầu nghẹn lại. “Em nhớ lắm, nhưng em không biết làm gì hết~”


Cậu nghe như mình sắp chết chìm trong cảm xúc vậy, những gì vừa lắng xuống trong lòng giây lát lại bùng lên như một cơn sóng thần lớn. Con thuyền trong giấc mơ ngày càng trở nên nhỏ bé và lạc loài, chìm khuất trong gió bão. Bàn tay của Junsu nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của cậu, truyền hơi ấm cho nó.


“Phải làm sao đây hyung?” Junsu vừa nói vừa gạt nước mắt, giống như ngày họ mới 17, 18 tuổi vậy. Mệt mỏi, áp lực, vấp ngã… thế là lại trốn vào một góc để khóc. “Làm sao đây?” Nước mắt lăn dài trên mặt người em.


“Junsu! Cậu đủ chưa???” Yoochun bất ngờ đập bàn một cái ‘Rầm’, quay sang quát.


“Yoochun…” Jaejoong ngỡ ngàng lên tiếng trước con thịnh nộ của Yoochun, hơi nhích người lên trước để che cho Junsu.


“Cậu đừng có ép Jaejoong hyung nữa!!” Yoochun càng nói càng to tiếng, bộ dạng vô cùng hung dữ. “Một mình hyung ấy chịu đựng cũng đã đủ rồi! Còn hơi sức đâu để mà chiều theo mấy đòi hỏi vô lý của cậu cơ chứ!!!”


“Đừng có nói như thể cậu không quan tâm!” Junsu cũng nổi điên lên, thằng bé chồm người về phía trước, nước mắt vẫn còn ướt trên mặt và mí mắt. “Tớ phát ngán cái kiểu phải tự ôm lấy nỗi buồn, để rồi ai cũng ngơ ngẩn như người mất hồn vậy!!!”


“Hay lắm!!! Vậy bây giờ thì sao nào? Cậu muốn Jaejoong hyung hô biến ra Yunho hyung và Changmin cho cậu sao? Hay tớ phài xông vào công ty bắt cóc hai người đó về đây cậu mới vừa lòng!!!” Yoochun tiếp tục quát.


“Khốn khiếp Park Yoochun!! Cậu có dám thề với tớ rằng cậu không hề muốn không?” Junsu cũng hét lên. “Có dám nói rằng cậu không nhớ họ không? Hay chỉ dám lén lút đọc lá thư đó rồi tìm đến tớ khóc lóc chứ!!!”


“Cậu!” Yoochun đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ lên vì giận.


“Chấp nhận đi Yoochun~” Junsu hạ giọng, nước mắt lại rơi không ngừng. “Chúng ta rất cần họ. Và cậu cũng bế tắc như tớ thôi!”


Thật bất ngờ, khi mà Jaejoong nghĩ rằng Yoochun sẽ khóc thì thằng bé lại trở về trạng thái im lặng. Cảm xúc chai lì trên khuôn mặt, có lẽ vì đã đau quá thường xuyên rồi. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là không đau. Chỉ là giả vờ như không đau, dù rằng thật sự, vẫn đau đến tan nát cõi lòng.


“Ai nói chúng ta bế tắc?” Jaejoong bình thản lên tiếng. Đôi mắt ráo hoảnh. “Jun-chan, dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi!”


Yoochun và Junsu nhìn cậu bàng hoàng. Rõ ràng chúng không nghĩ rằng Jaejoong sẽ còn tỉnh táo cho đến bây giờ. Nhất là khi Yunho không có ở cạnh bên.


“Đừng nhìn hyung như thế! Và hyung xin lỗi vì đêm qua!” Giọng ca chính mỉm cười. Cảm thấy buồn vì đã để chuyện tình yêu của mình làm cho mấy đứa em bi quan và lo lắng đến như vậy.


“Hyung chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ Yunho, hay tất cả chúng ta, hay DBSK. Điều đó thật ngớ ngẩn. Tại sao anh lại phải từ bỏ những điều mình yêu thương cơ chứ?”


“Chúng ta đã có những ký ức thật tuyệt vời…” Jaejoong dừng lại mỉm cười, rồi đưa tay mở cửa sổ, nắng vàng ươm, phút chốc tràn ngập căn phòng. “Và hyung vẫn còn muốn tiếp tục viết tiếp câu chuyện đó!”


Yoochun nhìn những vạt nắng một hồi, lặng lẽ quay mặt đi hướng khác. Jaejoong cười khi thấy vai người em khẽ run lên và Junsu chạy về phía chàng nhạc sĩ, ôm anh chàng từ đằng sau lưng và gục trên lưng anh khóc.

Những đau buồn bây giờ cũng như một cơn cảm cúm mà thôi, trải qua để ta ngày thêm mạnh mẽ. Một thời khắc trôi qua là một tia hy vọng mới. Cho đến ngày chúng ta gặp lại. Cho đến ngày em và anh gặp lại. Phải mạnh mẽ hơn.


Vì em muốn được mãi mãi với âm nhạc, với DBSK.

Vì em muốn được mãi mãi với anh, Yunho~



End part 2.



---o0TBC0o---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét