Mắt một mí thì có gì tốt chứ, mặt nhỏ thì có gì tốt chứ, ấy vậy mà Anh tôi cái gì cũng có đủ. Thật chẳng hiểu sao lại phải yêu bù luôn cho cả cô bạn của mình.
Ở xứ lạnh kể cũng thích, có thể thử nghiệm cái gọi là trượt băng, một đứa chỉ ất ớ phải ở cái thành phố bận rộn của một xứ sở nhiệt đới nhỏ như tôi, chẳng tài nào mườn tượng được việc được bay nhảy trên băng sẽ như thế nào. Nhưng sẽ tốt hơn Anh không té dúi dụi như vậy, tôi từng bị bầm mắt cá, nó thật sự, thật sự rất đau. Khó chịu lắm. Nhìn Anh té, tôi cũng khó chịu y như vậy.
Anh tôi có rất nhiều, thật nhiều người ủng hộ, điều đó đôi lúc làm tôi cảm thấy ấm áp. Nếu ai cũng mắng chửi Anh, thì mắt một mí sẽ buồn lắm. Có khi mắt đã nhỏ rồi, sẽ càng nhỏ hơn nữa, để khỏi nhìn thấy người ta chán ghét mình. Vậy mà tôi cứ ngỡ 'người ta' sẽ yêu quý các Anh mãi, yêu quý Anh tôi mãi. Dù tôi biết không có gì là mãi mãi nhưng vì người ta nói nghe chân thật lắm, thành tâm lắm, nên tôi cũng ngỡ thật. Không biết Anh tôi có ngỡ thật không, có thì buồn biết bao.
Trưởng nhóm - cái danh từ nhiều chức quyền thật. Nhiều lúc thấy Anh giống khúc gỗ chịu sào để gió bên ngoài chém tới. Chưa thấy Anh than thở bao giờ, lúc nào cũng cười khoe hàm răng hột bắp đều tăm tắp, đôi mắt híp lại. Nhìn thấy yêu. Nhìn thấy xót xa.
Ký ức đó, hiện tại bây giờ, Anh tôi có thay đổi. Nhưng Anh không biến chất, vì Anh tôi là người, có tấm lòng, có suy nghĩ. Anh đâu phải dạng quái thú vì lợi lộc mà quay sang cắn những người anh em của mình. Một người đàn ông tốt. Bị quay lưng thử hỏi ai không buồn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, sao niềm tin ít ỏi thế, sao lòng chung thủy hời hợt thế. Không ai tin lời Anh nói. Anh tôi nói "Chúng tôi sẽ không bao giờ tan rã". Và Anh tôi khóc. Anh tôi sụt kí rồi Anh trầm cảm. Vậy mà sao người tin Anh vẫn cứ ít dần. Chắc vì tâm tư họ lung lay, và họ nhàm chán mắt nâu rồi, nhàm chán trưởng nhóm rồi. Nhưng Anh thì đâu có được quyền nhàm chán họ.
Có những người của ánh hào quang bị người hâm mộ từ bỏ, chứ ai mà có nổi năng lực từ bỏ người hâm mộ của mình. Tôi chưa thấy ai như vậy bao giờ, kể cả MJ vĩ đại.
Anh tôi không giành công cho mình, nhưng có người yêu quý Anh thì cứ thích kể công Anh. Giống như đang tìm cách hủy hoại cố gắng của Anh vậy. Nhất là khi, những điều đó tôi biết hết rồi, từng rớt nước mắt rồi. Không phải tôi trách, nhưng diều đáng để người khác ngưỡng mộ nhất, chính là làm trong thầm lặng, để rồi khi người ta nhìn ra, họ đều phải nể phục.
Người ta ghét rồi, thôi thì kệ người ta vậy. Ai bảo Anh tôi mắt nâu mặt nhỏ làm chi. Bàn tay thì to, với những ngón tay thon dài làm ai đó yêu.
Em thật sự, thật sự, luôn tin tưởng và đợi chờ anh, anh thân mến. Hãy tiếp tục yêu Tóc Đen và giữ trái tim như ngày đầu tiên Anh nhé.
Thương Anh.