Như tiêu đề đã nói. Đây là Topic tự sướng điển hình của Lee. Vì Lee thích sưu tập Fanartbook của YunJae nên rất hay chụp lại đống 'chiến phẩm' be bé của mình, tuy không nhiều nhặn gì nhưng đều là đồ Lee trân quý giữ gìn cả.
Topic này hoàn toàn là để Lee post lên cho đẹp, tự sướng nên đừng click nếu mọi người không thích ha ;__;
Project done by FBIs - iStar Personal Fanfiction Team
VUI LÒNG KHÔNG ĐEM RA NGOÀI ISTAR DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý TỪ TEAM LEADER VÀ TÁC GIẢ
Tác giả: Shim Yulee
Nhân vật: Yunho x Jaejoong Yoochun x Junsu Changmin và một số nhân vật hư cấu khác.
DBSK và YunJae không thuộc về tôi.
Rating: PG-15
SA/OOC/Romance/Fluff
Tình trạng: Sắp hoàn thành.
Cảnh báo:
Bối cảnh Việt Nam
Tóm tắt: Ta cùng nhau đón thêm mùa xuân Xuân dù thay đổi biết bao lần Xin khấn nguyện kết chặt tình thân Vịn cành lộc những bâng khuâng Năm này chắc gặp tình quân!
Beta bởi Snowie cùng Keni. Chân thành cảm ơn hai bạn.
Note: Quà mừng sinh nhật 3 tuổi của bé Sao (iStar - iheartyunjae.net) Và đặc biệt gửi đến @Tiểu Hàn. Mong mọi điều tốt đẹp sẽ lại đến với em.
Em rất thích ăn đồ ngọt, vì vậy tôi luôn dụ khị bằng cách mua hàng tá đồ ăn vặt về. Em nhìn cười hề hề rồi từ chối nói.
"Em sợ ngày sau không được vậy, nhìn lại thì càng thấy buồn hơn. Mình
không có tương lai đâu anh. Thôi, cứ như vầy là tốt quá rồi!"
Em cười nhưng luôn lo sợ mọi rủi ro ở tương lai. Đôi mắt nhìn thật xa để tìm cách từ chối người ta ở gần.
Nhưng chính vì tình cách kì quặc đó mà người ta càng cuống vào em hơn.
Dễ gần gũi nhưng khó thân thiết. Không có ai thật sự tâm giao, những
ngày tháng tương lai của em chẳng phải sẽ càng cô đơn hơn sao?
Vậy mà em nào có quan tâm, em chỉ đơn phương âu lo, đơn phương sợ hãi cùng thời gian.
Tôi vì em mà đổ biết bao yêu thương vào, mong em nhận ra sự ngớ ngẩn của
mình. Người ngay đây, em không bắt lấy thì tương lai em còn muốn nắm
chắc cái gì?
"Chẳng có tương lai nào là chắc chắn cả anh. Mọi thứ rồi cũng sẽ đến lúc đổi thay!"
Em hay nói như vậy. Rất thường xuyên. Đôi môi nhỏ nhắn như muốn thuyết
phục tôi rằng điều đó chính là sự thật. Em làm cho người hay lạc quan
như tôi buồn bã miên man.
Cuộc đời sẽ tiu đìu nếu em chẳng trông mong gì ở hạnh phúc. Thời gian sẽ
tàn nhẫn khi em hoang phí tuổi thanh xuân. Và rồi chúng ta sẽ chẳng có
gì nữa khi chúng ta từ chối mọi cơ hội trong đời mình.
"Con người chỉ có thể khóc ở hiện tại và cũng chỉ có thể cười ở hiện
tại. Người ta không thể đi đến tương lai để coi mình khóc hay cười
được!"
Đó là những điều cùng tôi nói trước khi rời đi. Chưa lần nào tôi muốn
tin những lý thuyết buồn thương nơi em cả, và cũng chẳng muốn nương theo
nó mà sống. Nó làm tôi cảm thấy như tôi làm tội làm tình bản thân mình.
"Anh yêu em nhiều hơn mấy chuyện vớ vẩn đó!"
Và tôi đã không thể đi được. Vì em cứ ôm lấy tôi mà khóc không ngừng.
Sao người ta cứ vẽ hạnh phúc thật phức tạp, trong khi tất cả những gì họ
cần làm chỉ là mỉm cười hay gật đầu một cái.
Như em bây giờ, hãy coi em đã yên ổn trong lòng tôi như thế nào.
(02.04.2012) YuLee dành cho YunJae - đôi tình nhân tuyệt vời.
Với anh, Jaejoong giống như mùa xuân triền miên
không bao giờ dứt. Không biết phải bắt đầu diễn tả như thế nào, không
biết làm sao để kết thúc.
Đôi mắt vẽ sự vật thật khác với những gì anh luôn thấy.
Lúc thì sôi nổi đáng yêu, lúc thì mạnh mẽ cứng đầu, lúc lại buồn đến tan
tác cõi lòng. Jaejoong xoay thế giới này quanh anh nhanh hơn mọi quy
luật của đấng vũ trụ. Jaejoong ban phát luật lệ và gieo rắc vào lòng anh
đức tin yêu không tưởng.
Ngự trị trong một tượng đài to lớn, có biết bao quyền hạn vô biên, Jaejoong là bá chủ cao ngất nơi trái tim anh.
Chỉ cần em muốn thì tường sẵn sàng đổ, thành sẵn sàng nghiêng. Chỉ cần em vui thì đào đất thành sông, lấp biển thành núi.
Với Yunho, em giống như mùa xuân triền miên không bao giờ dứt.
Yunho thở dài nhìn chằm chằm vô gương. Mình vừa làm một chuyện rõ ràng rất không tốt.
Anh đã luôn chỉ trích cách làm của bà với các thành viên trong gia đình,
tự quyết định mọi thứ và áp đặt lên mọi người. Nhưng anh không ngờ rồi
mình cũng như bà.
Sau buổi gặp với Jaejoong về, anh không sao ngủ được. Có phải anh đang
đồng thuận với bà không? Đang tiếp tay cho bà làm cái chuyện mà ngay từ
đầu anh chống đối.
Cuối cùng
thì tôi cũng từ trên trời đáp xuống mặt đất. Nói cho cùng, tôi chỉ muốn toàn
tâm toàn ý làm một người hâm mộ của TVXQ/DBSK/Tohoshinki mà thôi.
Vừa qua
nhìn lại mấy tháng vừa rồi tôi còn chẳng biết tôi đang làm cái gì nữa, chật
vật với kỳ thi kết thúc của ba môn học khác nhau và áp lực từ đủ thứ hướng. Sau
đó thì offline và những điều khác nữa.
Suy nghĩ
trong tôi đã khác rất nhiều kể từ ngày kiện tụng diễn ra.
Tôi đóng
Facebook một thời gian và tôi nghĩ tôi cần không gian riêng cho mình.
Trước hết,
tôi muốn nói với bạn rằng tôi mệt mỏi khi phải chia fan ai là fan ai, bias ai,
rồi thì tin cái gì không tin cái gì. Quá mệt mỏi. Tôi là fan của 5 ca sỹ thuộc
nhóm DBSK hiện tại đang hoạt động riêng lẻ. Và thứ tôi yêu hơn hết là âm nhạc
của họ. Chừng đó là quá đủ rồi. Tôi trở thành fan của họ vì âm nhạc của họ.
Khi xem lại
những buổi trình diễn của họ tại A-Nation. Tôi hiểu vì sao họ được tôn trọng và
làm nên tên tuổi ở xứ người, điều chưa nhóm nhạc Hàn nào khác làm được tại
Nhật.
Nụ cười khi
đó của họ, thật sự chẳng bao giờ thay thế được. Đó là khoản thời gian họ thỏa
mãn với âm nhạc, với thành công và cùng với nhau. Tôi không hiểu người ta nghĩ
gì khi chọn phe, nhưng dù có thế nào, thì việc đó cũng dễ dàng hơn là ở lại và
chờ đợi. Vì chờ đợi khó khăn hơn. Chẳng ai muốn gom khó khăn vào mình
cả.
Nhưng dù
sao thì tôi không còn quan tâm việc đó nữa, điều tôi muốn bây giờ là mua lại
hết những album ở Nhật của họ (và ở Hàn nữa, dĩ nhiên) và làm đúng trách nhiệm
đầu tiên của một người hâm mộ: Ủng hộ thần tượng của mình.
Tôi cũng đã
tâm lý là sẽ chờ lâu rồi, nhưng tôi tin là họ chưa bỏ cuộc. Giống như Shinwha chẳng
hạn, họ đã trở lại. Tôi tin TVXQ chẳng buông tay dễ dàng giống như một số fan
họ đã làm, nên tôi vẫn sẽ ở đây.
Còn việc ai
thích các nhóm nhạc mới, tôi không muốn nhắc tới. Tôi chỉ trung thành với một
mình TVXQ mà thôi, với tôi họ là ca sỹ và là một phần tình cảm quan trọng. Tôi
không coi họ là idol, tôi cũng không thích Kpop, Jpop nên chuyện nhóm nhạc khác
thế nào, tôi không quan tâm. Nếu bạn cũng yêu mến TVXQ thì bạn sẽ hiểu cho tôi.
Và đây là cách nhìn cá nhân, tôi không áp đặt.
Tôi nghĩ
sau này dù người ta có quên họ, có không còn nghe âm nhạc của họ nữa thì khi họ
trở lại, tôi vẫn luôn sẵn sàng ở đây. Tôi tự hào vì biết được những ca sỹ như
họ.
Và tôi nghĩ bạn nên coi Video bên dưới.Phần nhạc beat, giọng hát, vũ đạo. Nó làm cho tôi rõ ràng hơn hết lý do mà mình thành người hâm mộ của họ. Hoàn toàn tự hào và đầy trân trọng.
I love and proud of you guys so much. The past or now, it doesn't change.
P/S: Yoochun, you... Your part is just awesome =))) Always special =))))))))
Tôi thức dậy khi nhận ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường ngủ ở nhà. Cơ thể hơi ê ẩm một chút nhưng hoàn toàn ổn.
Chiếc nón đính đá quý còn để trên bàn. Những chuyện xảy ra vừa rồi ong ong lên trong đầu.
Nó dám tấn công tôi!
Giơ tay lên nhìn, tôi nhận ra những mảng lớn nứt vỡ và lớp da khô quắt
lại, rộp lên. Cảm giác rát buốt còn hơn lúc tôi bị dị ứng ngày xưa.
Quăng cái mền trên người sang một bên, tôi xuống giường chạy lại tủ để
đồ, nơi có cái gương lớn.
Tôi bị lột da khắp người, xấu xí làm sao.
Đáng ra khi ấy tôi không nên ngất xỉu. Tôi phải ở trong làn nước, thật
tỉnh táo mà đánh vào mặt con sinh vật khốn khổ đó. Đáng ra tôi không nên
để bản thân tan hoang thế này.
Có tiếng mở cửa khi tôi vẫn đang nghiến răng tức giận, anh bước vào.
Tối hôm đó tôi tắm vòi sen gần cả tiếng. Yunho vừa về nhà nghe tiếng nước xả không ngừng thì tông cửa thẳng vào phòng tắm.
"Trời đất ơi, Jaejoong!! Bộ em điên hả? Muốn chết hay sao??"
Chụp lấy cái khăn lông gần đó, anh quấn tôi bên trong rồi nhấc cả người tôi bế thốc ra ngoài.
"Em nhìn đi, người em đỏ lét hết rồi nè! Anh đã nói chỉ tắm khi có anh ở nhà thôi mà, lỡ ngất xỉu thì phải làm sao đây!!"
Anh vừa nói vừa lấy thêm một cái khăn nữa lau tóc cho tôi. Cả hai lúc
này đang ngồi trên giường. "Đó, thấy chưa. Giờ thì phát sốt rồi!" Sờ
trán tôi, anh quạu quọ. "Sao người nóng mà tay lạnh ngắt thế này!"
Mẹ tôi mất vào năm tôi mười sáu tuổi, ung thư cổ tử cung. Sau đó là một
khoảng thời gian cô đơn đến cùng cực. Vì tôi được sinh ra khá muộn màng
nên ông bà đều đã mất hết. Họ hàng thì ở những nơi xa xôi chẳng bao giờ
liên lạc. Tôi lại không có nhiều bạn bè, tính tình thì ít nói, chỉ
thường hay ru rú trong nhà cùng với đống sách của ba. Như thể tôi là cá
thể lẻ loi duy nhất tồn tại trong thế giới này, không ai ở ngoài kia
dành cho tôi cả.
Chính vì thế mà tôi tìm đến với bơi lội. Dù biết cơ thể không chịu được
nước, tôi vẫn nhảy vào. Để tận hưởng cảm giác mình yêu thích thì dù đau
đớn một chút cũng chẳng sao. Mà lỡ tôi có nửa chừng chết đi, cũng chẳng
ai còn đợi tôi trên đời này.
Tôi đã thật sự rất cô đơn, thậm chí chẳng rơi nước mắt nổi. Cả thế giới
này là bể nước rộng lớn, còn tôi là con cá quanh năm chỉ có thể ở dưới
đáy, nhìn lên bầu trời trong xanh kia. Đôi mắt mải miết tìm kiếm ai đó
dành cho mình. Ai đó vì mình.