Vì 동방신기/TVXQ/Tohoshinki đã xuất hiện trong cuộc đời nên tôi nghĩ cho dù có bao nhiêu thời gian trôi qua đi chăng nữa thì cũng sẽ không có bất kì nhóm nhạc nào trở nên đặc biệt với tôi. Trừ họ.
Tôi không biết khi đọc những dòng này các bạn cảm thấy thế nào nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngừng dõi theo họ.
동방신기 hoặc không phải 동방신기.
Tôi không cần biết Girl group này bị anti ra sao, boyband này đẹp trai thế nào. Ai quan tâm cơ chứ. Họ không phải 동방신기. Với tôi, những ca sĩ nước ngoài không phải 동방신기 thì mãi mãi không bao giờ bằng được 동방신기.
Tôi có thể ngồi chờ đợi như một con ngốc. Khóc như một con dở người và vẫn luôn tin tưởng có ngày tái hợp dù nhiều người đã thôi còn mong ngóng nữa.
Những người có thể nói thẳng ra rằng họ có quyền hát những bài hát của Tohoshinki và khóc trong buổi concert đáng ra phải vui vẻ của mình. Cũng như người trưởng nhóm rơm rớm trong một chương trình nước ngoài vì phải hát một ca khúc của năm người mà chỉ có hai người.
Tôi sẽ còn yêu thương họ. Dài. Lâu. Và bền chặt.
Mắt nâu, Tóc Đen, Anh Chủ, Người Ấy và Changmin.
Hôm nay tôi đã khóc rất nhiều. Đã lâu rồi tôi khóc vì họ nhiều như vậy sau lần Thanksgiving. Tôi chỉ muốn nói rằng. Tôi chờ được.
Vì vậy, hãy tiếp tục cố gắng các anh thân mến.
Stand by 동방신기.