Ngoại truyện 3:
Part 1.
Quận Tam Tân đúng là cái quận kì lạ.
Yoochun, thanh niên hai mươi tư tuổi, cũng là ông chủ của quán cà phê Mắt Mèo vừa nhận ra đều đó. Bản thân anh vốn luôn tự hào về độ biến thái của quán cà phê mà mình sở hữu, chưa kể đến sự mới lạ và cách quản lý quái dị.
Vậy mà mới tháng rồi, cuối con đường vừa được mở thêm một quán cà phê mới, công khai cạnh tranh với bên anh. Thật ra, chuyện này vốn không hề lọt vào tầm mắt của Yoochun nói chi đến quan tâm, nhưng cái quan trọng chính là…
À ha, quán cà phê gì mà lại tên ‘Gốc Cây’, thật không tài nào chấp nhận được!
“Thay vì ngồi đây lấy ống nhòm soi mói với chì chiết người ta, anh vận động cái mông của mình đi nghĩ kế hoạch giữ khách thì hay hơn đấy!”
Yêu nhau chẳng ngại đường xa
Part 1.
Quận Tam Tân đúng là cái quận kì lạ.
Yoochun, thanh niên hai mươi tư tuổi, cũng là ông chủ của quán cà phê Mắt Mèo vừa nhận ra đều đó. Bản thân anh vốn luôn tự hào về độ biến thái của quán cà phê mà mình sở hữu, chưa kể đến sự mới lạ và cách quản lý quái dị.
Vậy mà mới tháng rồi, cuối con đường vừa được mở thêm một quán cà phê mới, công khai cạnh tranh với bên anh. Thật ra, chuyện này vốn không hề lọt vào tầm mắt của Yoochun nói chi đến quan tâm, nhưng cái quan trọng chính là…
À ha, quán cà phê gì mà lại tên ‘Gốc Cây’, thật không tài nào chấp nhận được!
“Thay vì ngồi đây lấy ống nhòm soi mói với chì chiết người ta, anh vận động cái mông của mình đi nghĩ kế hoạch giữ khách thì hay hơn đấy!”