Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

[Tạp Văn] Tạp văn số 4

Nhìn những cánh chim bay trên trời, tôi tự hỏi em giờ đang ở chốn nào. Đã biết yêu em là vùi dập trái tim mình, tôi vẫn không sao quay đi được.

Vì không thể bước xa em, lại cũng chẳng dám lại gần nên đành nhìn em rời khỏi cuộc đời mình.

Chưa bao giờ tôi nghĩ yêu là dễ dàng từ khi tôi thật sự biết yêu.

Nhưng vì em, những chuyện ngỡ không thể làm cũng đã làm rồi. Sao em còn chưa nhận ra?
-Yunho-



Mỗi lần nhìn thấy anh đứng cười từ xa, tôi nghe trái tim mình khổ sở ghê gớm. Anh lại đang cười với ai thế hay chỉ là đang cố gắng làm tôi điên đảo vì anh thôi?
-Jaejoong-




Vẽ tình yêu lên đất hình tròn, quay đi quay lại thì nó thành hình vuông.
Hình mẫu của anh là phải thế này, thế này và thế này. Tại sao vì em mà lệch trục, sai tỷ lệ hết rồi?



Changmin vẫn không tài nào hiểu nỗi Báo Đen thì có gì hay ho. Anh hỏi đi hỏi lại Jaejoong, cuối cùng chỉ nhận ra mãi một câu trả lời.

“Cái tài của hắn là làm anh yêu hắn. Vậy là hời quá rồi, hơn cả trúng số độc đắc ấy chứ!”



“Vậy đã tính nói câu gì đầu tiên với Jaejoong chưa?” Yoochun hỏi. Cuối nhận lại câu trả lời tình bơ từ Yunho.

“Tôi với em chắc chắn có tín hiệu liên kết của Bluetooth ấy!”



Written by YuLee (23.11.2011)

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Phải lấy người như anh [Chap 4]

4.

Yunho về tới nhà trong tình trạng ngà ngà say. Anh vẫn còn muốn uống nữa nên vừa chạy xe vào trong ga-ra xong là đi ngay vào bếp.

“Hôm nay hai đứa đi chơi vui chứ?” Mẹ đón anh ngay tại phòng ăn, khuôn mặt bình thản như thể bà đã biết chắc anh sẽ xuống đây rồi.

“Sao mẹ chưa ngủ đi? Đã khuya rồi đấy ạ!” Yunho đáp rồi mở tủ lạnh vơ đại một lon bia.

“Mới hẹn hò có một ngày mà con đã bét nhè vậy rồi sao?”

“Không, con chở cậu ta về nhà rồi mới uống!”

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Yêu nhau yêu cả đường đi [Extra 3] [Part 2]

Ngoại truyện 3:



Yêu nhau chẳng ngại đường xa


Part 2.

Nói thật, ‘Gốc Cây’ ảnh hưởng thì ít, ‘Tuệ Lâm’ ảnh hưởng thì nhiều. Đó là điều mà Yoochun ngộ ra ngay cái giây phút nói chuyện với Thanh Thanh.

Thay vì trả lời cho ra ngô ra khoai, mặt của cô bé ngớ ra rồi chạy biến xuống dưới lầu. Cứ như thể anh vừa nói một câu chửi thề gì bậy lắm vậy.

Đến buổi chiều ngày hôm đó, trong lúc Yoochun đang kiểm tra lại số cà phê mới nhập về thì thấy Thanh Thanh lại gần mình. Cô bé hơi bối rối nói.


“Ông chủ đừng nói vụ đó cho Changmin nghe nhé!”


“Vụ gì?”


“Chị Tuệ Lâm là chủ quán Gốc Cây!”